Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 36:

Nhất Chỉ Vô Kê

21/06/2024

Mọi người:?

Một lát sau

"Được, những điều cần lưu ý tôi đã nói rõ rồi." Giọng nói Lê Bạch Thành rất lớn.

“Được rồi, mọi người bắt đầu viết đi. Nhất định phải viết cẩn thận. Việc này liên quan đến sự thăng tiến trong tương lai của mọi người.” Lê Bạch Thành nói xong liền dẫn ba người cùng nhau rời đi, vừa đóng cửa lại cậu không biết lấy từ đâu ra một chiếc kéo, nhẹ nhàng nhặt thiết bị điện tử kết nối với khóa cửa phòng họp.

Giang Vọng, người đang chú ý đến hành động của Lê Bạch Thành, trong đầu đều hiện lên dấu "?".

Cánh cửa: ?

Giang Vọng nghi hoặc nhìn Lê Bạch Thành, do dự một chút rồi hỏi: "Không có điện thì không mở được đâu."

“Chính là muốn nó không mở được.” Lê Bạch Thành nghiêm túc gật đầu.

Giang Vọng sững sờ trong giây lát, sau đó gật đầu với vẻ mặt nói rằng tôi hiểu rồi.

Bộ phận An ninh cho biết trong quá trình huấn luyện, khi đối mặt với nguồn ô nhiễm, con người có hai phản ứng: hoảng sợ và bình tĩnh.

Mặc dù Trung tâm Thành phố đã công bố "Quy định chống ô nhiễm" và về cơ bản mỗi hộ gia đình ở Trung tâm Thành phố đều có một bản kèm các điều cần lưu ý, nhưng khi gặp nguy hiểm thực sự, người dân bình thường vẫn không thể làm gì được ngoài việc hoảng loạn.



Biết càng nhiều quy tắc thì càng sợ, càng sợ thì càng dễ sai!

Thay vì nói với những người chưa bị ô nhiễm rằng đây là khu vực bị ô nhiễm, tốt hơn là gộp họ lại một chỗ để tránh cho họ bị ô nhiễm!

Sau khi nghe Lê Bạch Thành giải thích ngắn gọn vì sao Chu Thụ lại thành ra thế kia, Giang Vọng lập tức hiểu được lý do tại sao Lê Bạch Thành lại làm như vậy.

Cách này chắc chắn dễ sử dụng hơn nhiều so với phương pháp mà Bộ phận An ninh dạy!

Trong tình hình hiện nay, một trong những điểm mấu chốt là không được làm cho người thường cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, nếu không sẽ chỉ có nhiều biến số hơn.

Đây có phải là cách một lão đại suy nghĩ không?

Giang Vọng vô thức nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng người đàn ông đi phía trước mang theo một chiếc túi nhựa màu đen.

Hắn cảm thấy như mình vừa học được thêm một điều gì đó!

Ba người cùng đi tới cửa phòng vệ sinh.

Lê Bạch Thành dặn dò hai người xong, mới chậm rãi bước vào.

"Cộc cộc cộc."



Cửa toilet vang lên tiếng gõ, một giọng nam trầm vang lên: "Có người vào à? Người anh em, lấy giúp tôi tờ giấy!"

Lê Bạch Thành không để ý đến tiếng động trong nhà vệ sinh, lấy ra một tờ giấy, chậm rãi viết gì đó.

‘Thương lượng chút chuyện nhé.’

“Cái gì?” Giọng nói có hơi bối rồi.

Những ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút, tiếp tục ghi lên tờ giấy note màu hồng: 'Giết phù du cho tôi, tôi sẽ cho cậu định nghĩa.’

"Cậu hình như rất rõ năng lực của tôi nhỉ?"

Lê Bạch Thành: "Đúng vậy, có gì kì lạ?"

“Không thể xác định” lâm vào trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ về lời đề nghị của Lê Bạch Thành, một lúc lâu sau, âm thành trầm thấp kia mới lại vang lên: “Sao tôi phải tin cậu, chẳng bao lâu nữa cậu cũng thành phù du thôi.”

'Tại tôi tò mò ấy, anh có biết tôi đã giết nó sáu lần rồi không?’ Lê Bạch Thành chậm rãi viết.

“Cậu nói cái gì?” Giọng nói đột nhiên trở nên lớn hơn.

Lê Bạch Thành: ‘Xem ra anh cũng chẳng ra gì nhỉ, chút kí ức cũng không có, hôm nay là ngày thứ bảy rồi.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook