Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 38:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
"Rõ!" Lục Thương tiến lên một bước, cánh tay kim loại lộ ra, dưới ánh đèn lóe lên một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
Ngày 25 tháng 6.
Bốn giờ chiều.
Lê Bạch Thành cầm giấy phép lao động đi lên tầng bốn, hơi nheo mắt nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ nữa sao?
Lê Bạch Thành lấy điện thoại di động ra bấm hai lần.
Chu Thụ khó hiểu nhìn Lê Bạch Thành, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Giang Vọng, do dự một chút hỏi: "Lúc làm việc ở Trung tâm Phòng chống ô nhiễm vẫn có thể chơi điện thoại sao?"
Giang Vọng: "..."
Ba người đợi một lúc, sau đó Lê Bạch Thành cầm lấy thông báo họp, đi vào hành lang.
Hành lang vốn dĩ bình thường bỗng trở nên hơi lạ, vô số bàn tay không biết từ khi nào xuất hiện trên tường, không ngừng vươn ra tóm lấy người đi qua, toàn bộ bức tường trở nên đẫm máu, ghê tởm và nhớp nháp.
"Cứu tôi……"
"Tiểu Lê, cứu cứu với."
Nghe thấy tiếng kêu cứu, Lê Bạch Thành nhíu mày nhìn về nơi phát ra âm thanh, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Vãi!
Đây không phải là trưởng phòng sao?
Bức tường này là do trưởng phòng biến thành!
Sao lại đi một mình? Đã là trưởng phòng rồi sao còn quên việc không thể đi một mình?
Ô, họ đưa những người trong văn phòng đi rồi.
Thế là ổn rồi.
Nhìn trưởng phòng bị dính chặt thịt lên bức tường, Lê Bạch Thành im lặng một lúc.
Cậu lấy thuốc sát trùng từ trong túi ra.
Vẻ mặt vẫn đang cầu cứu của trưởng phòng đột nhiên trở nên sợ hãi: "Cậu định làm gì! Đừng tới đây! Đừng tới đây!"
Vì đã bị dính vào bức tường nên không thể nhúc nhích, bàn tay và cái đầu còn trên mặt tường kịch liệt lắc qua lắc lại, không thể lùi lại, không có cách nào lùi lại.
Cùng hai tiếng “phì phì”, Lê Bạch Thành phun thuốc sát trùng hai lần vào mặt trưởng phòng, những bàn tay mọc trên tường như đột nhiên mất đi sức sống, toàn bộ rủ xuống.
Lê Bạch Thành:?
Ông ta chết rồi.
Là do ô nhiễm mới chưa kiểm soát hoàn toàn nên ô nhiễm cũ chiếm ưu thế sao?
[Không sai.]
Nghe được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Lê Bạch Thành khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Giang Vọng và Chu Thụ ở bên cạnh hoàn toàn không chú ý tới cái gật đầu của Lê Bạch Thành.
Chu Thụ sửng sốt vì không thể hiểu được hành động giết chết bức tường thịt đáng sợ này của Lê Bạch Thành bằng hai tia thuốc sát trùng.
Còn Giang Vọng thì chỉ còn nỗi khiếp sợ đối với Lê Bạch Thành ——
Mai! Khai! Tam! Độ!*
*Ngôn ngữ mạng TQ, nói về việc ghi 3 lần, ở đây hiểu là Lê Bạch Thành đã phun thuốc giết 3 người
Ba người…
Giang Vọng nhìn con quái vật đã chết, hắn có cảm giác đây không phải là con quái vật cuối cùng bị thuốc sát trùng giết chết, phải còn bốn hoặc năm con quái vật nữa chết dưới bình thuốc sát trùng của anh Lê.
“Chết…Chết rồi sao?” Chu Thụ đang trong trạng thái mơ hồ, anh ta nhìn cánh tay buông thõng trên bức tường ở hành lang, chết như không thể chết được nữa. Trong đầu anh ta hiện lên vô số câu hỏi “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Cái kia là cái gì vậy?”
“Đúng vậy, là thuốc sát trùng.” Lê Bạch Thành lắc lư chai thuốc sát trùng trong tay, thuốc ở trong chai vẫn còn rất nhiều, cậu nhìn thoáng qua nhãn hiệu: “Loại thuốc sát trùng này rất hiệu quả, sau này có thể mua nó để sử dụng trong nhà.”
Ngày 25 tháng 6.
Bốn giờ chiều.
Lê Bạch Thành cầm giấy phép lao động đi lên tầng bốn, hơi nheo mắt nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ nữa sao?
Lê Bạch Thành lấy điện thoại di động ra bấm hai lần.
Chu Thụ khó hiểu nhìn Lê Bạch Thành, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Giang Vọng, do dự một chút hỏi: "Lúc làm việc ở Trung tâm Phòng chống ô nhiễm vẫn có thể chơi điện thoại sao?"
Giang Vọng: "..."
Ba người đợi một lúc, sau đó Lê Bạch Thành cầm lấy thông báo họp, đi vào hành lang.
Hành lang vốn dĩ bình thường bỗng trở nên hơi lạ, vô số bàn tay không biết từ khi nào xuất hiện trên tường, không ngừng vươn ra tóm lấy người đi qua, toàn bộ bức tường trở nên đẫm máu, ghê tởm và nhớp nháp.
"Cứu tôi……"
"Tiểu Lê, cứu cứu với."
Nghe thấy tiếng kêu cứu, Lê Bạch Thành nhíu mày nhìn về nơi phát ra âm thanh, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Vãi!
Đây không phải là trưởng phòng sao?
Bức tường này là do trưởng phòng biến thành!
Sao lại đi một mình? Đã là trưởng phòng rồi sao còn quên việc không thể đi một mình?
Ô, họ đưa những người trong văn phòng đi rồi.
Thế là ổn rồi.
Nhìn trưởng phòng bị dính chặt thịt lên bức tường, Lê Bạch Thành im lặng một lúc.
Cậu lấy thuốc sát trùng từ trong túi ra.
Vẻ mặt vẫn đang cầu cứu của trưởng phòng đột nhiên trở nên sợ hãi: "Cậu định làm gì! Đừng tới đây! Đừng tới đây!"
Vì đã bị dính vào bức tường nên không thể nhúc nhích, bàn tay và cái đầu còn trên mặt tường kịch liệt lắc qua lắc lại, không thể lùi lại, không có cách nào lùi lại.
Cùng hai tiếng “phì phì”, Lê Bạch Thành phun thuốc sát trùng hai lần vào mặt trưởng phòng, những bàn tay mọc trên tường như đột nhiên mất đi sức sống, toàn bộ rủ xuống.
Lê Bạch Thành:?
Ông ta chết rồi.
Là do ô nhiễm mới chưa kiểm soát hoàn toàn nên ô nhiễm cũ chiếm ưu thế sao?
[Không sai.]
Nghe được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Lê Bạch Thành khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Giang Vọng và Chu Thụ ở bên cạnh hoàn toàn không chú ý tới cái gật đầu của Lê Bạch Thành.
Chu Thụ sửng sốt vì không thể hiểu được hành động giết chết bức tường thịt đáng sợ này của Lê Bạch Thành bằng hai tia thuốc sát trùng.
Còn Giang Vọng thì chỉ còn nỗi khiếp sợ đối với Lê Bạch Thành ——
Mai! Khai! Tam! Độ!*
*Ngôn ngữ mạng TQ, nói về việc ghi 3 lần, ở đây hiểu là Lê Bạch Thành đã phun thuốc giết 3 người
Ba người…
Giang Vọng nhìn con quái vật đã chết, hắn có cảm giác đây không phải là con quái vật cuối cùng bị thuốc sát trùng giết chết, phải còn bốn hoặc năm con quái vật nữa chết dưới bình thuốc sát trùng của anh Lê.
“Chết…Chết rồi sao?” Chu Thụ đang trong trạng thái mơ hồ, anh ta nhìn cánh tay buông thõng trên bức tường ở hành lang, chết như không thể chết được nữa. Trong đầu anh ta hiện lên vô số câu hỏi “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Cái kia là cái gì vậy?”
“Đúng vậy, là thuốc sát trùng.” Lê Bạch Thành lắc lư chai thuốc sát trùng trong tay, thuốc ở trong chai vẫn còn rất nhiều, cậu nhìn thoáng qua nhãn hiệu: “Loại thuốc sát trùng này rất hiệu quả, sau này có thể mua nó để sử dụng trong nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.