Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 47:

Nhất Chỉ Vô Kê

21/06/2024

Ba giây.

Hai giây.

Một giây!

Khi đồng hồ điểm 5 giờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tấm kính trong suốt của văn phòng.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ.

Trong văn phòng, theo một cách mà con người không thể lý giải được, những người đàn ông và phụ nữ lần lượt xuất hiện, bọn họ ngồi trên những chiếc ghế trống, trên tay cầm bút ký, viết trên tờ giấy trắng tinh, họ nghiêm túc viết, giống như đối với chuyện đang xảy ra bên ngoài đều không có cảm giác gì.

Đầu bút tiếp xúc với giấy, nhẹ nhàng ma sát, phát ra âm thanh xào xạc rất êm tai.

Rõ ràng là hoàng hôn nhưng trời lại rất sáng, bụi tung bay trong ánh sáng và bóng tối, giống như một buổi chiều bình thường ấm áp và bận rộn, những người công nhân tập trung trong phòng họp và bận rộn với công việc của mình.

Cho đến khi một nữ nhân viên mặc áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính, cả người run rẩy không kiềm chế được, lao tới cửa định mở cửa điện tử nhưng không mở được.

Những người đang bận rộn cũng bối rối nhìn ra ngoài cửa kính, thấy một nhóm binh sĩ mặc áo phòng hộ, đeo huy hiệu Trung tâm Phòng chống ô nhiễm, ai nấy đều sững sờ.

"Cái gì... tình huống gì đây?"

Nhân viên mới còn đang viết cảm nghĩ về công ty sửng sốt, bối rối nhìn về phía đồng nghiệp cũng đang viết như mình, ngơ ngác hỏi.



“Không biết.”

Một nam đồng nghiệp cũng đồng dạng lắc đầu.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến chết người.

Cùng với tiếng báo cáo lạnh lùng của Motar, toàn bộ Trung tâm Phòng chống ô nhiễm và các kênh liên lạc im lặng như chết, không ai lên tiếng, không một tiếng động.

"Khu E - Tòa văn phòng."

"Tòa nhà số 1, tổng cộng có 32 công ty, 39.841 nhân viên và 291 khách. Sau khi so sánh dữ liệu, số người thương vong được xác nhận: 0."



"Tòa nhà số 3, tổng cộng 1.501 công ty nhỏ, 32.136 nhân viên và khách… Số người thương vong: 0."

"Tòa nhà số 4, tổng cộng 1.321 công ty nhỏ… Số người thương vong: 0, người mất tích: 36. Ghi chú: Sau khi phân tích, tất cả những người mất tích đều là thành viên của hiệp hội!"

"Số người bình thường thương vong: 0."

m thanh máy móc lạnh lùng vang lên không mang theo một chút chân thực nào.



Tất cả mọi người nghe thấy đều như lọt vào mộng cảnh.

Trần Tối cũng sững sờ tại chỗ, số lượng thương vong: 0?

Anh ta không có nghe lầm chứ?

"Motar..."

Anh ta còn chưa nói xong, trí tuệ nhân tạo tựa hồ biết anh ta muốn hỏi cái gì, lạnh lùng lặp lại: "Nhắc lại, xin tất cả mọi người chú ý, số người bình thường thương vong: 0!"

"Cái này..."

Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ đã xử lý qua rất nhiều ô nhiễm, cũng có những trường hợp không có thương vong, nhưng đó là những sự cố ô nhiễm rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có hai hoặc ba người ở khu vực bị ô nhiễm.

Nhưng lần này là sự kiện ô nhiễm lớn ước chừng bao gồm toàn bộ bốn tòa nhà văn phòng và 120.000 người!

Nhưng mà số người chết lại là - 0!

Bên trong thiết bị liên lạc không có người nào lên tiếng, nhưng lại có thể nghe được tiếng người nuốt nước miếng, không ít nhân viên há hốc miệng, cằm đều gần như rơi xuống đất!

Đây phải chăng chính là lão đại sống ở vùng hoang dã?

Phải biết đối phương cũng chỉ có một người... Ồ, tính cả nhân viên mới của Bộ phận An ninh được cử đi điều tra cũng chỉ có hai người, hơn nữa nhân viên của Bộ phận An ninh còn là người mới, mới đến mức chưa từng xử lý qua bất kỳ một sự cố ô nhiễm nào, bảo rằng đối phương có tác dụng quan trọng nào đó trong sự cố ô nhiễm này, nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook