Chương 48: Thân thể phản ứng
Bản Lật Tử
03/12/2021
Sau khi Trần Nhất Nhiên về đến nhà, điều đầu tiên anh làm là mở cửa sổ ban công để hứng gió lạnh.
Anh đã bước qua độ tuổi thiếu niên trong sáng từ lâu, cho nên khi vừa nhìn thấy Lệ Lâm Lâm trong bộ dạng đó, anh liền cảm thấy cả người khô nóng.
Mặc dù Trần Nhất Nhiên không phải là người ham mê sắc dục, nhưng anh cũng biết cảm giác khô nóng này tượng trưng cho điều gì.
Nếu chỉ vì lý do đó thì cũng không làm anh suy nghĩ quá nhiều, vì dù sao bộ não cũng không thể nào kiểm soát được phản ứng cơ thể của đàn ông. Nhưng người khiến anh sinh ra phản ứng không ai khác chính là Lệ Lâm Lâm, người mà anh coi như em gái của mình.
… Nếu ai nghe được chuyện này, chắc chắn đều sẽ mắng anh một câu không bằng cầm thú!
Trần Nhất Nhiên buồn bực nới lỏng cổ áo ngủ, dựa vào bệ cửa sổ thở ra một hơi.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì anh đối xử với Lệ Lâm Lâm có chút khác thường, anh vẫn luôn tự hỏi, nếu đổi thành Trần Hi thì liệu anh có phản ứng như vậy hay không. Chuyện lần trước còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng sự việc ngày hôm nay, nếu đổi thành Trần Hi thì tuyệt đối không có khả năng.
Không hiểu tại sao, cảnh tượng lúc anh xông vào phòng tắm cứ mãi hiện lên trong đầu, ánh sáng đèn pin chiếu vào những thứ không nên nhìn thấy. Trần Nhất Nhiên vừa mới ổn định cảm xúc chưa được bao lâu, bây giờ lại có dấu hiệu khó chịu trở lại, anh thật sự có suy nghĩ đó với Lệ Lâm Lâm???
Trần Nhất Nhiên không nhịn được mà chửi thề một câu trong lòng.
Sau khi Trần Nhất Nhiên rời đi, Lệ Lâm Lâm dựa lưng vào đầu giường, tay cầm túi chườm đá tự chườm lên chân, Trần Hi bỗng nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có ổn không: “Mình vừa mới thấy quản lý tài sản đăng bài lên vòng bạn bè, bên Ngân Loan cúp điện sao?”
Lệ Lâm Lâm lên tiếng: “Ừ, nhưng được sửa rất nhanh, bây giờ đã có điện.”
“Vậy thì tốt, cậu vẫn ổn chứ?”
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, kể chuyện vừa rồi cho Trần Hi: “Không sao, chỉ là vừa rồi ngâm mình trong bồn tắm, không cẩn thận bị trật chân.”
“Hả? Cái này mà cậu nói không sao á?” Trần Hi nói, “Hay là tối này mình về với cậu, Ngô Tuệ cũng không có ở đó, một mình cậu sẽ không tiện.”
“Thật sự không sao, chỉ là trẹo mắt cá chân, cũng không phải bị què.” Lệ Lâm Lâm trấn an Trần Hi, “Đã trễ như vậy, cậu cũng đừng đi tới đi lui, không an toàn.”
“Được rồi, sáng ngày mai trở về mình sẽ mua đồ ăn sáng cho cậu.” Trần Hi nghĩ nghĩ, đề nghị với cô, “Đúng rồi, nếu có chuyện gì thì cậu có thể xuống lầu tìm anh Nhất Nhiên!”
“…” Thật không dám giấu giếm, anh ấy đã lên đây một lần, “Mình đi ngủ đây, cậu đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được thôi.”
Trần Hi nói với Lệ Lâm Lâm thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại. Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại trên tay một lúc, không hiểu tại sao vừa rồi Trần Nhất Nhiên lại đột ngột rời đi.
—— Lúc anh rời đi không phải là đi bộ bình thường, mà là dùng từ chạy trối chết để hình dung.
Lệ Lâm Lâm hơi bĩu môi, vừa rồi cô cũng đâu có làm cái gì đâu nhỉ? Tại sao nhìn bộ dạng của anh như thể cô muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy?
Lệ Lâm Lâm lấy túi chườm đá trên chân xuống, chui vào trong chăn. Nói thật, hôm nay Trần Nhất Nhiên đột nhiên lên nhà, cô có hơi bất ngờ, lúc anh đến thì phát hiện chân cô bị trật, sau đó không nói không rằng lập tức bế cô ra khỏi phòng tắm.
Nghĩ tới đây, Lệ Lâm Lâm hồi tưởng lại một số chi tiết, lúc Trần Nhất Nhiên đi vào phòng tắm, hình như chuyện đầu tiên anh làm là giúp cô khép áo choàng tắm lại.
… Chờ đã, chẳng lẽ trong lúc cô không để ý, áo choàng tắm đã bị mở ra???
Lệ Lâm Lâm lập tức chìm vào suy nghĩ, rốt cuộc áo choàng tắm của cô có bị mở ra không? Rốt cuộc Trần Nhất Nhiên có nhìn thấy cái gì không??
Đang bận rối rắm với mớ suy nghĩ trong lòng, điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên một cái. Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại nhìn thử, thật không ngờ, Trần Nhất Nhiên lại chuyển tiền vào tài khoản cho cô.
Hơn nữa, đây không phải là một số tiền nhỏ, mà là hai mươi vạn không hơn không thiếu.
[Lệ Lâm Lâm]:???
Đây là tình huống gì? Tổng giám đốc Trần nửa đêm không ngủ được nên cho người ta tiền?
Sở thích này cũng được phết.
Lệ Lâm Lâm gửi lại cho anh ba dấu chấm hỏi.
Trần Nhất Nhiên trả lời rất nhanh: “Hôm nay ở Thiên Hạ Cư, người ăn mặc kỳ quái là em đúng chứ?”
Lệ Lâm Lâm giả ngốc: “Cái gì cơ? Có phải anh nhận sai người rồi không?
[Trần Nhất Nhiên]: “Lúc anh đi vào phòng của em, anh đã nhìn thấy món đồ chơi đó được em đặt lên tủ đầu giường.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô theo bản năng nhìn qua, món đồ chơi lắp ráp mà cô mua thật sự được cô đặt lên tủ đầu giường.
Ngày hôm qua sau khi mua nó, cô vội vàng đi thẳng đến núi Du Tiên để ghi hình cho chương trình giải trí, hôm nay trở về nhà, cô chỉ đơn giản thu xếp đồ đạc của mình một chút, đồ chơi lắp ráp kia cũng được cô lấy ra khỏi hành lý.
Cô không ngờ Trần Nhất Nhiên sẽ đến, lại càng không ngờ sẽ bị anh nhìn thấy.
[Lệ Lâm Lâm]: Được rồi, cái đó đúng là em mua, nhưng anh chuyển tiền cho em là có ý gì? Em không có ý định bán nó cho anh.
Hơn nữa, cô mua nó từ tay Thích Hạo với giá mười lăm vạn, vậy mà Trần Nhất Nhiên lại trực tiếp gửi cho cô hai mươi vạn.
[Trần Nhất Nhiên]: Số tiền này không phải dùng để mua đồ chơi lắp ráp của em.
[Lệ Lâm Lâm]: Vậy ý của anh là gì?
[Trần Nhất Nhiên]: Không có gì, chỉ là muốn cho em tiền.
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô cứ nghĩ mình là người duy nhất nhiều tiền đốt hoảng*, lại không ngờ tổng giám đốc Trần còn bệnh nặng hơn cô.
*Nhiều tiền đốt hoảng: Nghĩa là một người có nhiều tiền, không biết tiêu xài hợp lý, tiêu tiền bừa bãi.
Lệ Lâm Lâm chuyển tiền lại cho Trần Nhất Nhiên, giây tiếp theo, Trần Nhất Nhiên chuyển ngược về cho Lệ Lâm Lâm.
[Lệ Lâm Lâm]: …
Cô tin chắc rằng nếu cô chuyển lại cho anh một lần nữa, thì anh nhất định sẽ giằng co với cô cả đêm.
Lệ Lâm Lâm “Xùy” một tiếng, không tiếp tục chuyển tiền cho Trần Nhất Nhiên, nhưng cô lại đăng một bài lên vòng bạn bè.
Lệ Lâm Lâm: Thần tài lại đến bên tôi, thú vui duy nhất chính là cho người ta tiền. [Mỉm cười]
Ngô Tuệ nhanh chóng gửi cho cô một tin nhắn: “Thần tài mà cậu nói có phải là ba cậu không? Nếu như không phải, mong cậu hãy cho người đó phương thức liên lạc của mình.”
Lệ Lâm Lâm trao cho Ngô Tuệ một bao lì xì có năm hào.
*Năm hào: Khoảng 1,700 VNĐ
[Ngô Tuệ]: [Mỉm cười]
Thì ra, tình bạn của họ chỉ đáng giá năm hào.
Trời đã khuya nhưng Trợ lý Ngô vẫn còn chưa ngủ, anh ta cũng đang dạo vòng bạn bè giống Ngô Tuệ: “Tôi cũng biết một vị thần tài giống như vậy, chính là tổng giám đốc Trần của chúng tôi.”
Lệ Lâm Lâm mở to đôi mắt, chẳng lẽ cho người khác tiền thật sự là thú vui của Trần Nhất Nhiên?
Lệ Lâm Lâm trả lời trợ lý Ngô: “Anh ấy cũng thích cho các anh tiền?”
Trợ lý Ngô nhạy bén bắt được từ “Cũng” trong câu nói của cô, vậy có phải vị thần tài đưa tiền cho em gái Lâm Lâm chính là tổng giám đốc Trần của bọn họ?
Mặc dù đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng trợ lý Ngô vẫn rất có đạo đức, anh ta sẽ không vạch trần sự thật này, chỉ giả vờ như mình không biết gì.
Trợ lý Ngô: “Không phải, chỉ là toàn thể nhân viên trong tập đoàn đều thích vái anh ấy, nghe nói rất linh nghiệm.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Chưa được bao lâu, bên dưới vòng bạn bè của Lệ Lâm Lâm lại xuất hiện thêm một bình luận.
Trần Nhất Nhiên trả lời trợ lý Ngô: “Công ty còn có phong tục này? Tại sao tôi không biết?”
Trợ lý Ngô: “…”
Móa nó, bài đăng này không có chặn tổng giám đốc Trần sao?!
Ngay sau đó, Lệ Thâm cũng nhanh chóng gia nhập. Ông ấy không có Wechat của trợ lý Ngô, cho nên không nhìn thấy được cuộc đối thoại giữa anh ta và Lệ Lâm Lâm.
Lệ Thâm: “Lâm Lâm, là ai cho con tiền? Ba thấy phần lớn là có ý đồ xấu, con trả lại cho hắn ta, ba cho con gấp đôi.”
Trần Hi tham gia vào trận chiến: “Chú Lệ, sau khi đọc bình luận, thì cháu nghĩ người cho tiền Lâm Lâm có lẽ là anh Nhất Nhiên.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Vì lý do gì mà đêm hôm khuya khoắt vòng bạn bè của cô không ai chịu đi ngủ???
Mọi người đang mở tiệc vũ nhục đêm khuya đó hả!
Lệ Lâm Lâm âm thầm xóa bài đăng trên vòng bạn bè, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, Trần Hi mua đồ ăn sáng trở về Ngân Loan, còn mua thêm một ít thuốc trị chấn thương và bông gân, Trần Hi giúp cô xoa xoa mắt cá chân: “Như vậy không được đâu, sưng to hơn rồi, hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra một chút mới được.”
Trần Hi vừa dứt lời, Trần Nhất Nhiên đã gửi tin nhắn cho Lệ Lâm Lâm: “Hôm nay em nhớ đến bệnh viện kiểm tra chân, anh đã kêu trợ lý Ngô đến đón em, khi đến nơi cậu ta sẽ gọi cho em.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Có phải anh em nhà mấy người đã hẹn trước rồi không?
“Sao thế?” Trần Hi đóng nắp rượu thuốc, nhìn cô.
Lệ Lâm Lâm đáp: “Trần Nhất Nhiên nói anh ấy đã nhờ trợ lý Ngô đến đón mình đi bệnh viện.”
“Anh Nhất Nhiên cũng biết cậu bị trật chân?”
“Ừ.”
“Hai người làm hòa rồi á?” Ánh mắt Trần Hi lấp lánh ngôi sao nhìn cô.
“Không có, mình và anh ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Trần Hi: “…”
Đương nhiên, Trần Hi luôn hy vọng rằng Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm có thể nhanh chóng làm hòa, dù gì thì một người là anh trai cô, còn một người là bạn thân cô. Hơn nữa trong lòng cô, hai người bọn họ từ lâu đã là một đôi.
“Lâm Lâm, thật ra anh Nhất Nhiên và đối tượng coi mắt của anh ấy đã chia tay.” Trần Hi có hơi băn khoăn, không biết dùng từ chia tay có phù hợp không, “Mình nghe mẹ mình nói, bọn họ chỉ gặp nhau có ba bốn lần, sau đó không tiếp tục nữa.”
Lệ Lâm Lâm đã biết chuyện này từ Thích Hạo, nên lúc này cũng không quá ngạc nhiên: “Ồ…”
“Cho nên, cậu đừng giận anh ấy nữa nha.”
Lệ Lâm Lâm bĩu môi, nói với Trần Hi: “Hi Hi, cho dù anh ấy không có đối tượng coi mắt này, cũng sẽ có đối tượng coi mắt khác, dù sao anh ấy cũng sẽ không thích mình. Nếu đã như thế, mình cần gì phải duy trì một mối quan hệ anh – em không có thật này, đúng chứ?”
“Chuyện này… Lời này của cậu cũng không phải quá tuyệt đối.” Trần Hi nói, “Làm sao cậu biết anh ấy không thích cậu?”
“Chính miệng anh ấy nói mà.”
“Ách… Nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi, có lẽ bây giờ anh ấy không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Ai mà biết được.” Lệ Lâm Lâm nghĩ thầm, dù sao thì cô cũng sẽ không thử lại lần nữa, đau khổ hai lần vì Trần Nhất Nhiên là quá đủ rồi, cô cảm thấy dì Khưu nói rất đúng, gây dựng sự nghiệp là thực tế nhất!
Trần Hi thấy cô không có ý định mềm lòng, nghĩ thầm chuyện này phải do Trần Nhất Nhiên tự mình giải quyết.
“Lâm Lâm, sắp đến sinh nhật của anh Nhất Nhiên. Nhà mình sẽ tổ chức sinh nhật tại gia cho anh ấy, cậu có tới tham dự không?”
Lệ Lâm Lâm vẫn nhớ sinh nhật của Trần Nhất Nhiên, những năm trước, cô và Trần Hi đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng năm nay thì quên đi: “Mình sẽ không đi.”
“Nhưng mà, ba mẹ của mình đặc biệt mời cậu, còn có chú Lệ và cô Dư.” Trần Hi nói, “Cậu phải cho ba mẹ của mình mặt mũi chứ, phải đến ăn bữa cơm này. Cậu có thể mặc kệ anh Nhất Nhiên!”
Lệ Lâm Lâm có hơi do dự, mặc dù cô đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Nhất Nhiên, nhưng mối quan hệ với Trần Hi và cô chú Trần vẫn rất tốt. Khi còn nhỏ, hai gia đình bọn họ thỉnh thoảng lại ăn cơm cùng nhau, bây giờ cô và Trần Hi đã trưởng thành, ai nấy cũng đều bận rộn, nên cơ hội quây quần bên nhau ăn tối như thế này thực sự trở nên hiếm hoi.
“Được thôi.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, “Có lẽ ngày đó mình không có lịch trình.”
“Vậy thì tốt quá, hai gia đình chúng ta đã lâu không được cùng nhau ăn cơm như thế này.” Trần Hi vô cùng vui vẻ, nhìn Lệ Lâm Lâm cười cười. Anh Nhất Nhiên, em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, còn tiếp theo anh có dỗ được Lâm Lâm hay không, sau này có lấy được cậu ấy làm vợ hay không, tất cả đều dựa vào anh.
Anh đã bước qua độ tuổi thiếu niên trong sáng từ lâu, cho nên khi vừa nhìn thấy Lệ Lâm Lâm trong bộ dạng đó, anh liền cảm thấy cả người khô nóng.
Mặc dù Trần Nhất Nhiên không phải là người ham mê sắc dục, nhưng anh cũng biết cảm giác khô nóng này tượng trưng cho điều gì.
Nếu chỉ vì lý do đó thì cũng không làm anh suy nghĩ quá nhiều, vì dù sao bộ não cũng không thể nào kiểm soát được phản ứng cơ thể của đàn ông. Nhưng người khiến anh sinh ra phản ứng không ai khác chính là Lệ Lâm Lâm, người mà anh coi như em gái của mình.
… Nếu ai nghe được chuyện này, chắc chắn đều sẽ mắng anh một câu không bằng cầm thú!
Trần Nhất Nhiên buồn bực nới lỏng cổ áo ngủ, dựa vào bệ cửa sổ thở ra một hơi.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì anh đối xử với Lệ Lâm Lâm có chút khác thường, anh vẫn luôn tự hỏi, nếu đổi thành Trần Hi thì liệu anh có phản ứng như vậy hay không. Chuyện lần trước còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng sự việc ngày hôm nay, nếu đổi thành Trần Hi thì tuyệt đối không có khả năng.
Không hiểu tại sao, cảnh tượng lúc anh xông vào phòng tắm cứ mãi hiện lên trong đầu, ánh sáng đèn pin chiếu vào những thứ không nên nhìn thấy. Trần Nhất Nhiên vừa mới ổn định cảm xúc chưa được bao lâu, bây giờ lại có dấu hiệu khó chịu trở lại, anh thật sự có suy nghĩ đó với Lệ Lâm Lâm???
Trần Nhất Nhiên không nhịn được mà chửi thề một câu trong lòng.
Sau khi Trần Nhất Nhiên rời đi, Lệ Lâm Lâm dựa lưng vào đầu giường, tay cầm túi chườm đá tự chườm lên chân, Trần Hi bỗng nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có ổn không: “Mình vừa mới thấy quản lý tài sản đăng bài lên vòng bạn bè, bên Ngân Loan cúp điện sao?”
Lệ Lâm Lâm lên tiếng: “Ừ, nhưng được sửa rất nhanh, bây giờ đã có điện.”
“Vậy thì tốt, cậu vẫn ổn chứ?”
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, kể chuyện vừa rồi cho Trần Hi: “Không sao, chỉ là vừa rồi ngâm mình trong bồn tắm, không cẩn thận bị trật chân.”
“Hả? Cái này mà cậu nói không sao á?” Trần Hi nói, “Hay là tối này mình về với cậu, Ngô Tuệ cũng không có ở đó, một mình cậu sẽ không tiện.”
“Thật sự không sao, chỉ là trẹo mắt cá chân, cũng không phải bị què.” Lệ Lâm Lâm trấn an Trần Hi, “Đã trễ như vậy, cậu cũng đừng đi tới đi lui, không an toàn.”
“Được rồi, sáng ngày mai trở về mình sẽ mua đồ ăn sáng cho cậu.” Trần Hi nghĩ nghĩ, đề nghị với cô, “Đúng rồi, nếu có chuyện gì thì cậu có thể xuống lầu tìm anh Nhất Nhiên!”
“…” Thật không dám giấu giếm, anh ấy đã lên đây một lần, “Mình đi ngủ đây, cậu đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được thôi.”
Trần Hi nói với Lệ Lâm Lâm thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại. Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại trên tay một lúc, không hiểu tại sao vừa rồi Trần Nhất Nhiên lại đột ngột rời đi.
—— Lúc anh rời đi không phải là đi bộ bình thường, mà là dùng từ chạy trối chết để hình dung.
Lệ Lâm Lâm hơi bĩu môi, vừa rồi cô cũng đâu có làm cái gì đâu nhỉ? Tại sao nhìn bộ dạng của anh như thể cô muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy?
Lệ Lâm Lâm lấy túi chườm đá trên chân xuống, chui vào trong chăn. Nói thật, hôm nay Trần Nhất Nhiên đột nhiên lên nhà, cô có hơi bất ngờ, lúc anh đến thì phát hiện chân cô bị trật, sau đó không nói không rằng lập tức bế cô ra khỏi phòng tắm.
Nghĩ tới đây, Lệ Lâm Lâm hồi tưởng lại một số chi tiết, lúc Trần Nhất Nhiên đi vào phòng tắm, hình như chuyện đầu tiên anh làm là giúp cô khép áo choàng tắm lại.
… Chờ đã, chẳng lẽ trong lúc cô không để ý, áo choàng tắm đã bị mở ra???
Lệ Lâm Lâm lập tức chìm vào suy nghĩ, rốt cuộc áo choàng tắm của cô có bị mở ra không? Rốt cuộc Trần Nhất Nhiên có nhìn thấy cái gì không??
Đang bận rối rắm với mớ suy nghĩ trong lòng, điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên một cái. Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại nhìn thử, thật không ngờ, Trần Nhất Nhiên lại chuyển tiền vào tài khoản cho cô.
Hơn nữa, đây không phải là một số tiền nhỏ, mà là hai mươi vạn không hơn không thiếu.
[Lệ Lâm Lâm]:???
Đây là tình huống gì? Tổng giám đốc Trần nửa đêm không ngủ được nên cho người ta tiền?
Sở thích này cũng được phết.
Lệ Lâm Lâm gửi lại cho anh ba dấu chấm hỏi.
Trần Nhất Nhiên trả lời rất nhanh: “Hôm nay ở Thiên Hạ Cư, người ăn mặc kỳ quái là em đúng chứ?”
Lệ Lâm Lâm giả ngốc: “Cái gì cơ? Có phải anh nhận sai người rồi không?
[Trần Nhất Nhiên]: “Lúc anh đi vào phòng của em, anh đã nhìn thấy món đồ chơi đó được em đặt lên tủ đầu giường.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô theo bản năng nhìn qua, món đồ chơi lắp ráp mà cô mua thật sự được cô đặt lên tủ đầu giường.
Ngày hôm qua sau khi mua nó, cô vội vàng đi thẳng đến núi Du Tiên để ghi hình cho chương trình giải trí, hôm nay trở về nhà, cô chỉ đơn giản thu xếp đồ đạc của mình một chút, đồ chơi lắp ráp kia cũng được cô lấy ra khỏi hành lý.
Cô không ngờ Trần Nhất Nhiên sẽ đến, lại càng không ngờ sẽ bị anh nhìn thấy.
[Lệ Lâm Lâm]: Được rồi, cái đó đúng là em mua, nhưng anh chuyển tiền cho em là có ý gì? Em không có ý định bán nó cho anh.
Hơn nữa, cô mua nó từ tay Thích Hạo với giá mười lăm vạn, vậy mà Trần Nhất Nhiên lại trực tiếp gửi cho cô hai mươi vạn.
[Trần Nhất Nhiên]: Số tiền này không phải dùng để mua đồ chơi lắp ráp của em.
[Lệ Lâm Lâm]: Vậy ý của anh là gì?
[Trần Nhất Nhiên]: Không có gì, chỉ là muốn cho em tiền.
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô cứ nghĩ mình là người duy nhất nhiều tiền đốt hoảng*, lại không ngờ tổng giám đốc Trần còn bệnh nặng hơn cô.
*Nhiều tiền đốt hoảng: Nghĩa là một người có nhiều tiền, không biết tiêu xài hợp lý, tiêu tiền bừa bãi.
Lệ Lâm Lâm chuyển tiền lại cho Trần Nhất Nhiên, giây tiếp theo, Trần Nhất Nhiên chuyển ngược về cho Lệ Lâm Lâm.
[Lệ Lâm Lâm]: …
Cô tin chắc rằng nếu cô chuyển lại cho anh một lần nữa, thì anh nhất định sẽ giằng co với cô cả đêm.
Lệ Lâm Lâm “Xùy” một tiếng, không tiếp tục chuyển tiền cho Trần Nhất Nhiên, nhưng cô lại đăng một bài lên vòng bạn bè.
Lệ Lâm Lâm: Thần tài lại đến bên tôi, thú vui duy nhất chính là cho người ta tiền. [Mỉm cười]
Ngô Tuệ nhanh chóng gửi cho cô một tin nhắn: “Thần tài mà cậu nói có phải là ba cậu không? Nếu như không phải, mong cậu hãy cho người đó phương thức liên lạc của mình.”
Lệ Lâm Lâm trao cho Ngô Tuệ một bao lì xì có năm hào.
*Năm hào: Khoảng 1,700 VNĐ
[Ngô Tuệ]: [Mỉm cười]
Thì ra, tình bạn của họ chỉ đáng giá năm hào.
Trời đã khuya nhưng Trợ lý Ngô vẫn còn chưa ngủ, anh ta cũng đang dạo vòng bạn bè giống Ngô Tuệ: “Tôi cũng biết một vị thần tài giống như vậy, chính là tổng giám đốc Trần của chúng tôi.”
Lệ Lâm Lâm mở to đôi mắt, chẳng lẽ cho người khác tiền thật sự là thú vui của Trần Nhất Nhiên?
Lệ Lâm Lâm trả lời trợ lý Ngô: “Anh ấy cũng thích cho các anh tiền?”
Trợ lý Ngô nhạy bén bắt được từ “Cũng” trong câu nói của cô, vậy có phải vị thần tài đưa tiền cho em gái Lâm Lâm chính là tổng giám đốc Trần của bọn họ?
Mặc dù đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng trợ lý Ngô vẫn rất có đạo đức, anh ta sẽ không vạch trần sự thật này, chỉ giả vờ như mình không biết gì.
Trợ lý Ngô: “Không phải, chỉ là toàn thể nhân viên trong tập đoàn đều thích vái anh ấy, nghe nói rất linh nghiệm.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Chưa được bao lâu, bên dưới vòng bạn bè của Lệ Lâm Lâm lại xuất hiện thêm một bình luận.
Trần Nhất Nhiên trả lời trợ lý Ngô: “Công ty còn có phong tục này? Tại sao tôi không biết?”
Trợ lý Ngô: “…”
Móa nó, bài đăng này không có chặn tổng giám đốc Trần sao?!
Ngay sau đó, Lệ Thâm cũng nhanh chóng gia nhập. Ông ấy không có Wechat của trợ lý Ngô, cho nên không nhìn thấy được cuộc đối thoại giữa anh ta và Lệ Lâm Lâm.
Lệ Thâm: “Lâm Lâm, là ai cho con tiền? Ba thấy phần lớn là có ý đồ xấu, con trả lại cho hắn ta, ba cho con gấp đôi.”
Trần Hi tham gia vào trận chiến: “Chú Lệ, sau khi đọc bình luận, thì cháu nghĩ người cho tiền Lâm Lâm có lẽ là anh Nhất Nhiên.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Vì lý do gì mà đêm hôm khuya khoắt vòng bạn bè của cô không ai chịu đi ngủ???
Mọi người đang mở tiệc vũ nhục đêm khuya đó hả!
Lệ Lâm Lâm âm thầm xóa bài đăng trên vòng bạn bè, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, Trần Hi mua đồ ăn sáng trở về Ngân Loan, còn mua thêm một ít thuốc trị chấn thương và bông gân, Trần Hi giúp cô xoa xoa mắt cá chân: “Như vậy không được đâu, sưng to hơn rồi, hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra một chút mới được.”
Trần Hi vừa dứt lời, Trần Nhất Nhiên đã gửi tin nhắn cho Lệ Lâm Lâm: “Hôm nay em nhớ đến bệnh viện kiểm tra chân, anh đã kêu trợ lý Ngô đến đón em, khi đến nơi cậu ta sẽ gọi cho em.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Có phải anh em nhà mấy người đã hẹn trước rồi không?
“Sao thế?” Trần Hi đóng nắp rượu thuốc, nhìn cô.
Lệ Lâm Lâm đáp: “Trần Nhất Nhiên nói anh ấy đã nhờ trợ lý Ngô đến đón mình đi bệnh viện.”
“Anh Nhất Nhiên cũng biết cậu bị trật chân?”
“Ừ.”
“Hai người làm hòa rồi á?” Ánh mắt Trần Hi lấp lánh ngôi sao nhìn cô.
“Không có, mình và anh ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Trần Hi: “…”
Đương nhiên, Trần Hi luôn hy vọng rằng Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm có thể nhanh chóng làm hòa, dù gì thì một người là anh trai cô, còn một người là bạn thân cô. Hơn nữa trong lòng cô, hai người bọn họ từ lâu đã là một đôi.
“Lâm Lâm, thật ra anh Nhất Nhiên và đối tượng coi mắt của anh ấy đã chia tay.” Trần Hi có hơi băn khoăn, không biết dùng từ chia tay có phù hợp không, “Mình nghe mẹ mình nói, bọn họ chỉ gặp nhau có ba bốn lần, sau đó không tiếp tục nữa.”
Lệ Lâm Lâm đã biết chuyện này từ Thích Hạo, nên lúc này cũng không quá ngạc nhiên: “Ồ…”
“Cho nên, cậu đừng giận anh ấy nữa nha.”
Lệ Lâm Lâm bĩu môi, nói với Trần Hi: “Hi Hi, cho dù anh ấy không có đối tượng coi mắt này, cũng sẽ có đối tượng coi mắt khác, dù sao anh ấy cũng sẽ không thích mình. Nếu đã như thế, mình cần gì phải duy trì một mối quan hệ anh – em không có thật này, đúng chứ?”
“Chuyện này… Lời này của cậu cũng không phải quá tuyệt đối.” Trần Hi nói, “Làm sao cậu biết anh ấy không thích cậu?”
“Chính miệng anh ấy nói mà.”
“Ách… Nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi, có lẽ bây giờ anh ấy không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Ai mà biết được.” Lệ Lâm Lâm nghĩ thầm, dù sao thì cô cũng sẽ không thử lại lần nữa, đau khổ hai lần vì Trần Nhất Nhiên là quá đủ rồi, cô cảm thấy dì Khưu nói rất đúng, gây dựng sự nghiệp là thực tế nhất!
Trần Hi thấy cô không có ý định mềm lòng, nghĩ thầm chuyện này phải do Trần Nhất Nhiên tự mình giải quyết.
“Lâm Lâm, sắp đến sinh nhật của anh Nhất Nhiên. Nhà mình sẽ tổ chức sinh nhật tại gia cho anh ấy, cậu có tới tham dự không?”
Lệ Lâm Lâm vẫn nhớ sinh nhật của Trần Nhất Nhiên, những năm trước, cô và Trần Hi đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng năm nay thì quên đi: “Mình sẽ không đi.”
“Nhưng mà, ba mẹ của mình đặc biệt mời cậu, còn có chú Lệ và cô Dư.” Trần Hi nói, “Cậu phải cho ba mẹ của mình mặt mũi chứ, phải đến ăn bữa cơm này. Cậu có thể mặc kệ anh Nhất Nhiên!”
Lệ Lâm Lâm có hơi do dự, mặc dù cô đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Nhất Nhiên, nhưng mối quan hệ với Trần Hi và cô chú Trần vẫn rất tốt. Khi còn nhỏ, hai gia đình bọn họ thỉnh thoảng lại ăn cơm cùng nhau, bây giờ cô và Trần Hi đã trưởng thành, ai nấy cũng đều bận rộn, nên cơ hội quây quần bên nhau ăn tối như thế này thực sự trở nên hiếm hoi.
“Được thôi.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, “Có lẽ ngày đó mình không có lịch trình.”
“Vậy thì tốt quá, hai gia đình chúng ta đã lâu không được cùng nhau ăn cơm như thế này.” Trần Hi vô cùng vui vẻ, nhìn Lệ Lâm Lâm cười cười. Anh Nhất Nhiên, em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, còn tiếp theo anh có dỗ được Lâm Lâm hay không, sau này có lấy được cậu ấy làm vợ hay không, tất cả đều dựa vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.