Tôi Không Tin!! Mãi Mãi Không Tin!!
Chương 5: Chẳng Phải Tất Cả Là Do Anh Sao?
Snow
03/05/2016
Chương 5: chẳng phải tất cả là do anh sao?
Đến chiều chuyện nó bị ăn hiếp cuối cùng cũng đến tai ba mẹ nó, họ chạy vội đến bệnh viện, mở phăng cửa phòng bệnh của nó ra làm ai cũng mất hồn hết. Mẹ nó nước mắt nước mũi nhào vào người nó mà xem xét mà khóc, ba nó thì mồ hôi chảy đầm đìa hỏi bác sĩ tình trạng bệnh của nó. Thấy họ mà nó xót lắm.
-Mẹ à! Con không sao đâu! Chỉ bị thương nhẹ thôi.- nó
-Bị thế này mà không nặng à? tay chân bầm tím cả lên, mặt mày thì sưng lên còn gì là con gái nữa hả? Ôi con tôi, nếu biết ngôi trường đó nguy hiểm vậy mẹ không bao giờ cho con đâm đầu vào đó học làm gì? Hay là thế này con nhé chúng ta chuyển trường đi con chứ thấy con cứ bị thế này sao mẹ chịu nổi hả con?- mẹ nó vừa nói vừa khóc
-Hix ...hix con xin lỗi mẹ vì làm mẹ buồn vậy! Nhưng con có thể vượt qua mà mẹ tin con đi chứ đi những trường khác con sợ con sẽ không có bạn mất!- nó thút thít
-Bác gái à! Bọn con xin hứa là không để tiểu Băng bị gì nữa. Vậy nên xin bác đừng chuyển tiểu Băng đi đâu cả ạ- nhóc khóc lóc xin mẹ nó
-Phải đó bác bọn cháu khó khăn lắm mới có thể gặp lại tiểu Băng mà bác, mong bác nghĩ lại- nhỏ cũng khóc theo
-Thôi chuyện đó cứ để sau. Bây giờ các cháu cứ về đi không là ba mẹ lo đó cứ để hai bác ở đây là được!- mẹ nó
-Vâng thưa hai bác cháu về- nhỏ với nhóc thút thít chào ba mẹ nó về
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
·Nhà hắn:
Điện thoại hắn reo.
-Sao??-hắn
-Mày sai Thư đánh Thiên Băng?-King
-Không- hắn
-Chắc không?- King
-Liên quan?-hắn
-Trời ạ! Con bé đó là bạn của Linh Linh người tao đang để ý đó...nhưng chủ yếu mày có làm gì con bé không?-King
-Tao không thừa thời gian- hắn
-Ồ ra vậy! Thôi nhé- King
Sau khi King cúp điện thoại cũng làm hắn phải suy nghĩ về nó, liệu nó có chịu nổi không? Uầy bình tĩnh hắn đang lo cho nó chăng? Không bao giờ có, bỏ qua, bỏ qua... sau những suy nghĩ lạ lùng đó hắn bắt đầu tiếp tục công việc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
·Ở công viên:
-Cậu hỏi Tuấn chưa?- nhỏ
-Nó nói không có thời gian là cá chắc nó không dính dáng trong chuyện này đâu- King
-Thật ra cũng vì chuyện này mà mẹ Băng định cho nó chuyển trường đấy. Như vậy không được đâu- nhỏ
-Vì sao? Chẳng qua là chuyển đi nơi khác nhưng vẫn giữ liên lạc mà- King
-Không được! Bọn tớ từ nhỏ đã chơi thân với nhau không bao giờ bỏ rơi ai cả, một đứa đau hai đứa còn lại cũng đau, nếu không nói quá thì bọn tớ đều có thần giao cách cảm với nhau nên có thể cảm nhận được nhau- nhỏ
-Cậu đang kể phim viễn tưởng à?- King
-Không có tất cả là sự thật. Đáng lẽ khi chuyển cấp chúng tớ không học chung nhưng chẳng biết sao cuối cùng tiểu Băng nhận được học bổng rồi học chung với nhau. Cậu thử nghĩ xem đó chỉ là ngẫu nhiên-nhỏ
-Hừm...có lẽ cậu nói đúng nhưng bây giờ bạn cậu đang gặp nguy hiểm thì chúng ta phải tìm cách ngay chứ- King
-À chuyện đó thì bọn tớ đã có cách rồi. Vậy thôi nhé tớ về sớm- nhỏ
-Để tớ đưa cậu về- King
-Không cần đâu.bye bye-nhỏ
-BYEEEEE-King
Ở một góc nào đó, có một cô gái đang rơi từng giọt nước mắt vì tình yêu, vì sự thất vọng, vì hận thù. Thấy người mình yêu cười nói với người con gái khác trái tim cô như vỡ thành từng mảnh vậy. Cũng vì thế cô đã để cho sự hận thù lấn ác đi bản thân bây giờ cô chẳng phải là mình nữa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm nó cùng bố mẹ về nhà. Được Thiên Nhật đón tiếp niềm nở nó vui lắm vì dù sao vẫn còn gia đình và bạn bè mà.
-Hai ơi! Em xin lỗi do em bận quá không vào thăm hai được hai có giận em không?- Sun
-Không sao đâu! Em yêu, hai vô đó toàn người bệnh không hà vô đó bệnh thêm- nó
-Hihii hai nghĩ cho em ghê em cảm ơn hai- Sun
-Ừ ngoan- nó
-Thôi con lên soạn bài rồi đi học nhé- nó
-Ừ nhưng con có thích nghỉ một ngày không?- mẹ nó
-Thôi thôi mẹ à mới đầu năm mà nghỉ mất kiến thức- nó
-ừ thôi để mẹ làm bánh con mang theo- mẹ nó
-okk mẹ- nó
~~~~~15’ sau~~~~~
-Hai ơi xong chưa?- Sun
-Rồi rồi đây- nó
-Đây con mang theo ăn- mẹ nó
-Khởi hành thôi- nó
Ba chở em nó đến trường rồi chở nó đến trường. Trước cổng còn dặn nếu có chuyện gì phải báo ngay, nó gật đầu rồi bước vào lớp. Vào lớp là thấy hai con bạn đang đợi nó, thấy nó liền nhào tới ôm liền.
-Băng yêu dấu! Lo lắm! Nhớ lắm!- nhóc
-Đợi nãy giờ cứ tưởng bà không đến chứ- nhỏ
-Hihii không có chuyện đó đâu- nó
-Thôi thôi vô chỗ ngồi- nhóc
Nó vừa ngồi hắn vừa vào, đưa ánh mắt liếc sang nó, thấy nó bị thương mắt hắn khẽ nhướn lên rồi hạ xuống ngay. Đến bàn nó hắn hỏi liền:
-Cô bị sao thế?- hắn
-Mù chăng? Bầm đấy biết không?- nó
-Tại sao?- hắn
-Liên quan?-nó
-Muốn biết thôi-hắn
-Tôi thì nghĩ nếu không liên quan đến anh sẽ giúp ích cho tôi nhiều hơn từ đây mong anh đừng nói chuyện với tôi nhé- nó
Nó nói xong liền lấy sách vở ra xem bài không quan tâm hắn đang chết đứng ở đó. Thật sự hắn không nghĩ nó sẽ nói thế với hắn bởi khi nó vừa thốt ra trong người hắn thật sự đang dâng lên một sự hụt hẫn. Tức tối, hắn lôi nó ra sau trường nói chuyện để lại nguyên đám bơ vơ.
-Ê hình như Tuấn để ý Băng à?- King
-Uầy ở đâu chui ra vậy?- nhóc
-Mới đến à- King
-Chắc vậy đấy! Mới nghe con nhỏ phăng một câu phũ phàng là “dắt” nhau đi nói chuyện riêng rồi- nhỏ
-Kịch tính đây- cả ba cười nham hiểm
·Sau trường:
-Cô nói gì đi chứ!- hắn
-Anh muốn tôi gì đây? Nói là vì anh mà tôi bị bắt, nói là tôi vì anh mà bị đánh đập đến nỗi vào bệnh viện à? Nếu tôi nói thì có ích gì? Vết thương tôi lành lại à? Chẳng phải mọi chuyện xảy ra với tôi đều tại anh sao?- nó
-Tại tôi? Tôi đã làm gì?- hắn
-Tại anh đó. Tại anh thân thiết mở lời với tôi nên những người thích anh công kích tôi anh có biết không? Lỗi tại anh nhưng tại sao lúc tôi sợ hãi vì bị đánh đập anh không ở đó để giải thích?-nó
-.....-hắn
-Nên tôi mong anh từ nay đừng nói chuyện hay làm hành động như thế này với tôi nữa là tôi cảm ơn anh rồi- nó nói xong rồi bỏ đi lên lớp
Khoảng sân bây giờ chỉ còn hắn, tâm trạng hắn bây giờ chỉ toàn là tức giận. Hắn chỉ muốn tìm ra Kim Thư- người đã đánh nó, để đánh cho cô ta phải hối hận nhưng nghĩ lại tại sao hắn phải bực tức như vậy, liệu hắn đang thích nó? Chắc chắn không!! Việc đầu tiên là phải trừ khử Kim Thư để cô ta biết lễ độ.
Hắn bước lớp đã thấy nó lơ hắn đi khiến hắn hơi buồn và khó chịu. Sau 5 tiết học, nó cùng nhóc về nhà.
·Trong lúc đó:
-Cô biết lỗi mình chưa?- hắn
-Khinh thật! Tôi làm gì sai anh cũng chẳng là cái thá gì để can thiệp vào? Bồ nó chắc? Tại nó làm bạn tôi buồn thì tôi đánh nó đấy! NHƯNG ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ ĐÁNH TÔI?- Thư
Phải hắn đâu là gì của nó tại sao hắn cứ phải làm những chuyện này, thật ngu xuẩn mà. Cuối cùng hắn kêu đàn em thả Thư ra, hắn trở về nhà, lên giường nằm mà vẫn không ngủ được trong đầu hắn bây giờ chỉ có nó mà thôi. Làm hắn tức điên lên, chẳng biết làm cách nào cả. Hắn cảm thấy như mình đang bị ám ảnh vậy. Bây giờ tâm trạng hắn toàn bộ là KHÓ CHỊU.
Rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra? Vì sao hắn bị như vậy? Đón xem chương 6 nhé!
Đến chiều chuyện nó bị ăn hiếp cuối cùng cũng đến tai ba mẹ nó, họ chạy vội đến bệnh viện, mở phăng cửa phòng bệnh của nó ra làm ai cũng mất hồn hết. Mẹ nó nước mắt nước mũi nhào vào người nó mà xem xét mà khóc, ba nó thì mồ hôi chảy đầm đìa hỏi bác sĩ tình trạng bệnh của nó. Thấy họ mà nó xót lắm.
-Mẹ à! Con không sao đâu! Chỉ bị thương nhẹ thôi.- nó
-Bị thế này mà không nặng à? tay chân bầm tím cả lên, mặt mày thì sưng lên còn gì là con gái nữa hả? Ôi con tôi, nếu biết ngôi trường đó nguy hiểm vậy mẹ không bao giờ cho con đâm đầu vào đó học làm gì? Hay là thế này con nhé chúng ta chuyển trường đi con chứ thấy con cứ bị thế này sao mẹ chịu nổi hả con?- mẹ nó vừa nói vừa khóc
-Hix ...hix con xin lỗi mẹ vì làm mẹ buồn vậy! Nhưng con có thể vượt qua mà mẹ tin con đi chứ đi những trường khác con sợ con sẽ không có bạn mất!- nó thút thít
-Bác gái à! Bọn con xin hứa là không để tiểu Băng bị gì nữa. Vậy nên xin bác đừng chuyển tiểu Băng đi đâu cả ạ- nhóc khóc lóc xin mẹ nó
-Phải đó bác bọn cháu khó khăn lắm mới có thể gặp lại tiểu Băng mà bác, mong bác nghĩ lại- nhỏ cũng khóc theo
-Thôi chuyện đó cứ để sau. Bây giờ các cháu cứ về đi không là ba mẹ lo đó cứ để hai bác ở đây là được!- mẹ nó
-Vâng thưa hai bác cháu về- nhỏ với nhóc thút thít chào ba mẹ nó về
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
·Nhà hắn:
Điện thoại hắn reo.
-Sao??-hắn
-Mày sai Thư đánh Thiên Băng?-King
-Không- hắn
-Chắc không?- King
-Liên quan?-hắn
-Trời ạ! Con bé đó là bạn của Linh Linh người tao đang để ý đó...nhưng chủ yếu mày có làm gì con bé không?-King
-Tao không thừa thời gian- hắn
-Ồ ra vậy! Thôi nhé- King
Sau khi King cúp điện thoại cũng làm hắn phải suy nghĩ về nó, liệu nó có chịu nổi không? Uầy bình tĩnh hắn đang lo cho nó chăng? Không bao giờ có, bỏ qua, bỏ qua... sau những suy nghĩ lạ lùng đó hắn bắt đầu tiếp tục công việc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
·Ở công viên:
-Cậu hỏi Tuấn chưa?- nhỏ
-Nó nói không có thời gian là cá chắc nó không dính dáng trong chuyện này đâu- King
-Thật ra cũng vì chuyện này mà mẹ Băng định cho nó chuyển trường đấy. Như vậy không được đâu- nhỏ
-Vì sao? Chẳng qua là chuyển đi nơi khác nhưng vẫn giữ liên lạc mà- King
-Không được! Bọn tớ từ nhỏ đã chơi thân với nhau không bao giờ bỏ rơi ai cả, một đứa đau hai đứa còn lại cũng đau, nếu không nói quá thì bọn tớ đều có thần giao cách cảm với nhau nên có thể cảm nhận được nhau- nhỏ
-Cậu đang kể phim viễn tưởng à?- King
-Không có tất cả là sự thật. Đáng lẽ khi chuyển cấp chúng tớ không học chung nhưng chẳng biết sao cuối cùng tiểu Băng nhận được học bổng rồi học chung với nhau. Cậu thử nghĩ xem đó chỉ là ngẫu nhiên-nhỏ
-Hừm...có lẽ cậu nói đúng nhưng bây giờ bạn cậu đang gặp nguy hiểm thì chúng ta phải tìm cách ngay chứ- King
-À chuyện đó thì bọn tớ đã có cách rồi. Vậy thôi nhé tớ về sớm- nhỏ
-Để tớ đưa cậu về- King
-Không cần đâu.bye bye-nhỏ
-BYEEEEE-King
Ở một góc nào đó, có một cô gái đang rơi từng giọt nước mắt vì tình yêu, vì sự thất vọng, vì hận thù. Thấy người mình yêu cười nói với người con gái khác trái tim cô như vỡ thành từng mảnh vậy. Cũng vì thế cô đã để cho sự hận thù lấn ác đi bản thân bây giờ cô chẳng phải là mình nữa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm nó cùng bố mẹ về nhà. Được Thiên Nhật đón tiếp niềm nở nó vui lắm vì dù sao vẫn còn gia đình và bạn bè mà.
-Hai ơi! Em xin lỗi do em bận quá không vào thăm hai được hai có giận em không?- Sun
-Không sao đâu! Em yêu, hai vô đó toàn người bệnh không hà vô đó bệnh thêm- nó
-Hihii hai nghĩ cho em ghê em cảm ơn hai- Sun
-Ừ ngoan- nó
-Thôi con lên soạn bài rồi đi học nhé- nó
-Ừ nhưng con có thích nghỉ một ngày không?- mẹ nó
-Thôi thôi mẹ à mới đầu năm mà nghỉ mất kiến thức- nó
-ừ thôi để mẹ làm bánh con mang theo- mẹ nó
-okk mẹ- nó
~~~~~15’ sau~~~~~
-Hai ơi xong chưa?- Sun
-Rồi rồi đây- nó
-Đây con mang theo ăn- mẹ nó
-Khởi hành thôi- nó
Ba chở em nó đến trường rồi chở nó đến trường. Trước cổng còn dặn nếu có chuyện gì phải báo ngay, nó gật đầu rồi bước vào lớp. Vào lớp là thấy hai con bạn đang đợi nó, thấy nó liền nhào tới ôm liền.
-Băng yêu dấu! Lo lắm! Nhớ lắm!- nhóc
-Đợi nãy giờ cứ tưởng bà không đến chứ- nhỏ
-Hihii không có chuyện đó đâu- nó
-Thôi thôi vô chỗ ngồi- nhóc
Nó vừa ngồi hắn vừa vào, đưa ánh mắt liếc sang nó, thấy nó bị thương mắt hắn khẽ nhướn lên rồi hạ xuống ngay. Đến bàn nó hắn hỏi liền:
-Cô bị sao thế?- hắn
-Mù chăng? Bầm đấy biết không?- nó
-Tại sao?- hắn
-Liên quan?-nó
-Muốn biết thôi-hắn
-Tôi thì nghĩ nếu không liên quan đến anh sẽ giúp ích cho tôi nhiều hơn từ đây mong anh đừng nói chuyện với tôi nhé- nó
Nó nói xong liền lấy sách vở ra xem bài không quan tâm hắn đang chết đứng ở đó. Thật sự hắn không nghĩ nó sẽ nói thế với hắn bởi khi nó vừa thốt ra trong người hắn thật sự đang dâng lên một sự hụt hẫn. Tức tối, hắn lôi nó ra sau trường nói chuyện để lại nguyên đám bơ vơ.
-Ê hình như Tuấn để ý Băng à?- King
-Uầy ở đâu chui ra vậy?- nhóc
-Mới đến à- King
-Chắc vậy đấy! Mới nghe con nhỏ phăng một câu phũ phàng là “dắt” nhau đi nói chuyện riêng rồi- nhỏ
-Kịch tính đây- cả ba cười nham hiểm
·Sau trường:
-Cô nói gì đi chứ!- hắn
-Anh muốn tôi gì đây? Nói là vì anh mà tôi bị bắt, nói là tôi vì anh mà bị đánh đập đến nỗi vào bệnh viện à? Nếu tôi nói thì có ích gì? Vết thương tôi lành lại à? Chẳng phải mọi chuyện xảy ra với tôi đều tại anh sao?- nó
-Tại tôi? Tôi đã làm gì?- hắn
-Tại anh đó. Tại anh thân thiết mở lời với tôi nên những người thích anh công kích tôi anh có biết không? Lỗi tại anh nhưng tại sao lúc tôi sợ hãi vì bị đánh đập anh không ở đó để giải thích?-nó
-.....-hắn
-Nên tôi mong anh từ nay đừng nói chuyện hay làm hành động như thế này với tôi nữa là tôi cảm ơn anh rồi- nó nói xong rồi bỏ đi lên lớp
Khoảng sân bây giờ chỉ còn hắn, tâm trạng hắn bây giờ chỉ toàn là tức giận. Hắn chỉ muốn tìm ra Kim Thư- người đã đánh nó, để đánh cho cô ta phải hối hận nhưng nghĩ lại tại sao hắn phải bực tức như vậy, liệu hắn đang thích nó? Chắc chắn không!! Việc đầu tiên là phải trừ khử Kim Thư để cô ta biết lễ độ.
Hắn bước lớp đã thấy nó lơ hắn đi khiến hắn hơi buồn và khó chịu. Sau 5 tiết học, nó cùng nhóc về nhà.
·Trong lúc đó:
-Cô biết lỗi mình chưa?- hắn
-Khinh thật! Tôi làm gì sai anh cũng chẳng là cái thá gì để can thiệp vào? Bồ nó chắc? Tại nó làm bạn tôi buồn thì tôi đánh nó đấy! NHƯNG ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ ĐÁNH TÔI?- Thư
Phải hắn đâu là gì của nó tại sao hắn cứ phải làm những chuyện này, thật ngu xuẩn mà. Cuối cùng hắn kêu đàn em thả Thư ra, hắn trở về nhà, lên giường nằm mà vẫn không ngủ được trong đầu hắn bây giờ chỉ có nó mà thôi. Làm hắn tức điên lên, chẳng biết làm cách nào cả. Hắn cảm thấy như mình đang bị ám ảnh vậy. Bây giờ tâm trạng hắn toàn bộ là KHÓ CHỊU.
Rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra? Vì sao hắn bị như vậy? Đón xem chương 6 nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.