Tôi Không Tin!! Mãi Mãi Không Tin!!
Chương 40: Làm Lành
Snow
11/05/2017
Chương 40: Làm Lành
Sau khi cái tát giáng xuống má, nó chợt nghĩ...Con nhỏ này ở đâu ra mà dám hỗn láo như thế? Trong lòng nó bực tức dâng trào, hết chuyện hắn thân với cô ta, giờ đến chuyện cô ta tát nó. Đang đắc thắng thì nó đứng bật dậy, giáng thẳng lại vào mặt Quyên một cái tát rõ đau. Đơn giản, người ta ăn 1 trả 1, nó ăn 1 trả 10, nói ra là cô ta lời hết 9 phần còn gì. Bị đánh đến nỗi ngã phịch xuống đất, y như ngôn tình hắn lại nhìn thấy, và chạy lại đỡ Quyên. Trong lòng nó nhói lắm, đau lắm, muốn khóc lắm...nhưng nó đã trải qua nhiều rồi, nó chịu được. Cố kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nó nhìn hắn bằng ánh mắt đanh thép.
- Từ nay, anh muốn làm gì thì làm, muốn quen ai thì quen nhưng phải biết canh chừng chó của mình chứ! Nếu anh còn để nó xổng chuồng ra cắn người một lần nữa, tôi sẽ xẻ thịt nó mà ăn đấy!- nó nhếch môi đưa mắt ám chỉ Quyên
- C...Cô dám..-Quyên hoảng loạn nhìn nó
Nó chán nản, quay người bỏ đi, chỉ để lại cho hắn bóng lưng mà ngóng theo.
Đỡ Quyên ngồi dậy, cô ta đưa mắt nhìn hắn, dẫu biết là đang đỡ cô nhưng hắn vẫn thất thần nhìn theo hướng nó đi. Thật khiến cho cô nhớ về tình đầu mà...
Nũng nịu cô ôm lấy tay hắn, âu yếm lấy tay vuốt ve vài cọng tóc lưa thưa trên mặt hắn, cười mãn nguyện.
- Anh, em có mang theo cơm trưa đến đấy!- Quyên cười nhìn hắn
- Tại sao em lại tát cô ấy?- hắn lơ đãng không thèm màng tới điều gì, mắt vẫn hướng về hướng nó đi mà hỏi.
- Anh...anh nói gì lạ vậy? E...em có làm gì cô ấy đâu, là chính cô ấy tát em cơ...e..em không có mà...tin em đi anh...anh à!- Quyên lắp bắp, rưng rưng nước mắt nhìn hắn
- Anh biết..-hắn nhếch môi
- Đúng rồi...em biết anh sẽ hiểu cho em mà- Quyên cười tươi
Ngờ vực, đã biện mình cho chính mình, Quyên khoác tay hắn định bụng vào trong thì bị hắn hất mạnh đến ngã mạnh xuống đất. Đưa đôi mắt u uất nhìn hắn, cô hét toáng lên.
- Anh nói anh biết...mà anh làm gì vậy hả?- Quyên bực nhọc lấy vài viên đá gần đó ném tứ tung
- Không...cái anh biết, cô ấy sẽ chẳng đánh ai nếu không có lý do...trên đời này có nhiều chuyện anh không biết hết nhưng riêng cô ấy, anh phải biết tất cả...vì thế đừng làm trò nữa...chính chắn lên chút đi..lần này anh sẽ không đỡ em nữa, tự mà đứng lên đi!!- hắn hừ mạnh rồi bỏ đi
Quyên trợn tròn mắt nhìn hắn, từ đằng xa bóng dáng của người đàn ông cô từng yêu càng gần hơn, mắt cô ngấn nước đưa tay lên chạm lấy người anh nhưng...anh đã biến mất. Cô gục người, nước mắt cứ chảy xuống thành dòng, cô nhớ anh, anh đã bỏ cô mà đi rồi.
~~**~~
* Trong lớp: (Giờ ra về)
Nhìn thấy hắn đỡ Quyên dậy, lòng nó cứ mãi day dứt, tại sao lúc cô ta đánh nó hắn lại không ở đó? Hắn thích cô ta sao? Ở điểm nào cơ chứ? Nó không phục! Ngồi xuống bàn học, nó quay sang nhìn cái Trâm, hình như nhỏ Trâm ăn trúng cái gì mà cứ ngồi nhìn vào điện thoại mà cười tủm tỉm. Nó nhăn mày, khó chịu đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nhỏ, làm nhỏ Trâm giật mình.
- Kim Anh, cậu ngồi đây nãy giờ hả? Ừm...muốn mình kể chuyện này nghe không?- nhỏ Trâm cười cười
- Chuyện gì?- nó nhíu mày
- Chuyện là....Mình có bạn trai á!- nhỏ Trâm ngượng ngùng nói với nó
- À...rồi sao?- nó bình thản nhìn Trâm
- Haizz cậu thật là...Là vậy nè, chuyện tình nguyện ấy, mỗi cuối tuần bọn mình với đoàn tình nguyện kia kìa, phải đến cô nhi viện tuần trước đi đấy! Mà bạn trai mình hẹn cuối tuần này đi xem phim mất tiêu nên...- nhỏ Trâm cười gian manh nhìn nó
- Ừ, xin dùm cho- nó cười
- Cảm ơn Kim Anh nhiều nhiều..moah moah- nhỏ Trâm nhảy cẫng lên, nhào người vô ôm nó
- Rồi rồi, buông ra, đến giờ đi làm thêm rồi- nó nhanh chóng rời khỏi vòng tay Trâm rồi xách balo đi
Nó bước ra khỏi cổng trường mà lòng nặng trĩu, trước mặt hắn thì nó làm oai làm ngầu, chứ bây giờ tâm trạng nó tệ không chịu được.
Đến quán cafe, nó đeo tạp dề rồi đi nhanh vào quầy tính tiền, vì chị đứng quầy nghỉ nên tạm thời nó vừa làm ở quầy vừa làm bồi bàn. Nó tập trung làm việc mà không hay quản lý đang đứng trước mặt. nó theo thói quen cúi gập người.
- Kính chào quý khách!- nó cười tươi
- Là tôi!- Quản lý Lâm điềm đạm nói
- À...tôi đã phạm sai lầm gì à?- nó ngẩn người
- Không...hôm nay quán chúng ta vừa tuyển..à không...đã được giám đốc của chi nhánh chính sẽ làm việc ở quầy..vì vậy cô có thể bàn giao công việc này lại- Quản lý Lâm ấp úng nhìn nó thông báo
Không phải tại nó chảnh chọe, không ý thức được vẻ đẹp của bản thân nhưng khi nó vừa vào quán cafe này, thì Quản lý luôn nhìn nó với cặp mặt kỳ lạ, cư xử thì lúc nào cũng ấp úng, làm nó khó chịu chết được nhưng biết sao anh ta lại là quản lý của nó nên nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
- Vâng...tôi hiểu rồi, cảm ơn quản lý đã thông báo- nó nhìn quản lý một hồi rồi cười tươi, vì không phải làm hai việc nữa làm nó sướng rơn
- Được rồi, khoảng 15’ nữa cậu ấy sẽ tới, cô cứ tiếp tục- Quản lý Lâm hắng giọng, nhìn nó say đắm rồi bỏ đi
Nó thắc mắc, hãng cafe này có rất nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, vì vậy giám đốc chắc sẽ rất giàu, quái nào lại xuống làm tại một chi nhánh nhỏ, còn ở quầy...quả là không hiểu nổi chuyện đời của mấy đứa dở hơi. Nó làm việc đúng 15’ sau có một người mặc đồ có chút đời thường, với áo thun phông rộng với quần jean dài, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời, chắc cũng nhờ cái “mã” vậy nên khách nữ vô sau cũng nhiều. Nó nhìn sang quản lý Lâm thấy ông lấy tay chỉ chỉ vào người con trai đó, là nó hiểu rồi. Đi đến gần người con trai đó, nó cúi gập người chào hỏi cấp trên, thì người đó bất chợt kéo hai má nó ra, đau quá nó hất bàn tay đó ra. Người con trai nhìn nó cười lớn, làm nó trợn tròn con mắt.
- Băng phải không? Cậu không nhớ tôi à? Phong đây!- Phong nhìn nó cười
- Xin lỗi giám đốc, tên tôi là Kim Anh- nó nhấn mạnh
- Sao? Kim Anh?- Phong nhíu mày nhìn nó hồi lâu, rồi lấy điện thoại đi ra ngoài gọi ai đó
Nó vừa quay vào đụng gương mặt đằng đằng sát khí của quản lý Lâm, nó cười cười.
- Cô làm gì mà để giám đốc ra ngoài thế hả?- Quản Lý Lâm lo ngại nhìn nó
- Anh ấy có việc gọi điện thoại thì ra ngoài thôi ạ! Tôi vào làm việc tiếp đây!- nó thở dài đi vô quầy
- Thôi! Chắc không có gì, cô cứ tiếp tục- Quản lý Lâm vỗ vỗ vào vai nó rồi bỏ đi
Hồi sau, Phong đi vào cùng Nguyên, lúc đầu nó hơi giật mình, bàn giao công việc cho Phong, nó đi làm bồi bàn. Hết ca, nó đi thay đồ, ra đến cửa quán nó đã nhìn thấy Nguyên đứng đó. Nhưng thời gian không phép nên nó chạy nhanh đến phòng phát thanh bỏ mặc Nguyên đang chờ nó. Còn Nguyên, biết nó có ý nghĩ đó, liền kéo nó lên xe đi, thì cánh tay còn lại của nó bị Phong kéo lại. Cả hai người đều nhìn nhau “say đắm”, mấy giây sau, thân người chính giữa của nó cũng bị hắn ôm lấy rồi kéo chạy luôn một mạch.
Chạy vào một con hẻm nhỏ, hắn quay lưng lại che đi thân hình bé nhỏ của nó, chiếc xe của Nguyên và Phong không để ý chạy ngang qua.
Nó tức giận, đẩy hắn ra, đưa mắt nhìn chỗ khác. Chỉnh lại balo rồi bỏ đi. Hắn kéo ngược tay nó lại, ôm chặt nó, nó càng vùng vẫy hắn càng ôm chặt. Nó ấm ức lên tiếng.
- Đã có người khác còn nhớ đến tôi làm gì? Còn không mau buông ra- nó nhìn hắn
- Từ trước đến giờ anh không hề thích em, nhưng anh hiểu em, anh biết tất cả mọi thứ về em, anh dù không thể nắm bắt được suy nghĩ của em, anh vẫn muốn bên em, đó không phải thích mà là yêu. Em biết không, anh yêu em, Băng à!- hắn ôm chặt nó vào lòng thủ thỉ bên tai nó
- Còn Quyên? Cô ấy liên quan gì tới anh? Tại sao anh lại đỡ cô ấy mà không nói cho tôi, tại sao anh lại cho chứng kiến cảnh tượng của các người? Anh quả là phiền phức, cứ tìm tôi mà ám thế?- nó tức giận đẩy phăng hắn ra
- Ám? Anh sẽ ám em suốt đời...vì vậy về với anh nhé! Đã qua 2 năm, việc duy nhất anh vẫn làm cho đến bây giờ là chờ em, về với anh được không?- hắn nhìn nó cười
- Ừm...xem thái độ anh thế nào đã- nó vui hẳn lên, nhìn hắn thách thức rồi quay đầu đi đến phòng phát thanh
- Ấy ấy...em nói thế là đồng ý hay không thế?- hắn cười tươi chạy theo nó
Suốt đoạn đường hắn vui đùa với nó, làm tâm trạng nó vui lên nhiều, dừng từ xa nó đã thấy Nguyên với Phong đứng trực trước cổng. Nó định chuyển hướng đi cửa sau, đã bị hắn kéo tay chạy đến trước mặt 2 người. Nó chẳng thèm nhìn ai, lơ đãng nhìn chỗ khác rồi tìm cách chuồn vô chứ trễ nó mất việc là toi.
- Thấy hai bọn tôi hợp không?- hắn thản nhiên kéo nó vào lòng hắn
- Không hợp- cả 2 đồng thanh
- Cái gì? Coi chừng tôi báo cáo với 2 bà tướng của 2 cậu đấy nhá- hắn ung dung thách thức
- Hả? Hai người có bạn gái rồi à?- nó sửng sốt nhìn
- Ừa, Nguyên thì phải lòng cô bạn hay đi chung với em đấy, còn Phong thì đã kết hôn với Duyên rồi- hắn thản nhiên chỉ vào hai người mà nói làm nó ngơ ngác một lúc lâu
- Sao? Nguyên thích cái Trâm, còn Phong kết hôn với cái Duyên, em của Uyên, thật á?- nó mở to mắt ngạc nhiên
Bị hắn vạch trần, Phong với Nguyên thất vọng gục mặt vào tường, bất chợt Nguyên tiến sát tới gần nó làm nó giật mình, hắn ngứa mắt liền kéo nó ra sau lưng.
- Này này tôi nói chuyện với Băng một chút coi nào!- Nguyên khó chịu ra mặt
- Sao?- nó nhướn mày
- Lúc nãy, sao em khăng khăng mình là Kim Anh mãi thế?- Nguyên vừa hỏi đã làm nó chột dạ
- Kim Anh là tên em gái sinh đôi của tôi- nó thản nhiên trả lời
- Rồi...tiếp tục đi- Phong đứng trầm ngâm bên cạnh Nguyên hóng tiếp câu nói
- Hết rồi- nó khó hiểu nhìn hai người
- Gì? Cái tớ muốn là lý do tại sao lại lấy cái tên đó!-Phong nhăn mày
- Không biết, trễ rồi tôi vào làm đây, muốn gì hỏi Tuấn ấy- nó xua tay rồi đi vào phòng phát thanh
~~1 giờ 30 phút trôi qua~~
Nó thảnh thơi vươn vai, đi ra thấy 2 người kia về rồi còn mỗi mình hắn đang ngồi trên bậc thềm trên tay cầm hai ly cafe, nó cười tươi chạy lại.
- Hai ông tướng kia đâu rồi?- vừa nói nó vừa đưa tay lấy ly cafe
- Về với bà xã rồi, em còn làm thêm ở đâu nữa?- hắn cười
- Còn....*tin tin*- nó đag trả lời thì điện thoại reo tin nhắn
Nó mở điện thoại ra, định đọc thì ánh mắt đầy đe dọa của hắn cứ chăm chăm nhìn vào điện thoại nó như muốn bóp nát, nó lấy tay nhéo tai hắn một cái rõ đau rồi mới mở tin nhắn ra đọc, ôi là chị chủ tiệm hoa, nhắn với nội dung rất khả ái.
“ Kim Anh thân yêu của chị! Hôm nay chị đi Đà Lạt với mấy đứa bạn, quán đóng cửa nhé! Tiền lương thì chị vẫn hào phóng....không tính cho ngày hôm nay em nhé!
~~Yêu em~~”
Nó khóc ròng đau xót, tháng này bả nghỉ 2 ngày rồi, mất hẳn 2 ngày lương, dẫu sao cũng làm ở đó 2 năm nhưng đây là lần đầu chị chủ quán nghỉ nhiều thế, chắc có “mồi” rồi! Nó cười tươi quay sang nhìn hắn.
- Rảnh không?- nó cười tươi
- Rảnh chứ!- hắn sáng mắt
- Hôm bữa có hẹn đi chơi nhưng tôi không đi, bây giờ bù hen- nó nhìn hắn
- OK! Em muốn đi đâu nè!- hắn nhìn nó cười
- Công viên! Thẳng tiến!- nó vừa dứt lời hắn kéo tay nó chạy
- Đi từ từ coi!- nó nũng nịu
Đến công viên giải trí, trùng hợp thay gặp ngay nhỏ với nhóc đang đi chung với King và Nam. Hầu hết 8 con mắt đều nhìn chăm chăm vào nó với hắn. Nó với hắn chia nhau ra, nó kéo 2 đứa bạn thân sang quán kem rồi ngồi kể hết tất cả mọi chuyện ra, còn hắn thì kéo 2 người kia sang quán sinh tố. Hiểu hết mọi chuyện cả bọn nó khóc bù lu bù loa, sau đó cả bọn chạy vô “nhập tiệc”, bọn nó khoái nhất mấy trò mạo hiểm, còn bọn hắn thì sợ đến tái mặt. Cứ chơi xong một trò là chạy thẳng vào nhà vệ sinh, bọn hắn càng vậy, bọn nó càng muốn chơi thêm.
Bất chợt bọn nó, nhìn thấy ngôi nhà ma, ôi thôi nó kinh dị lạ, mùi hôi hôi, khung cảnh tối om, ngược lại bên ngoài lại có một chú heo màu hồng đang đón tiếp, từng cặp tình nhân bước vào đều hoảng hồn hét toáng trong đó. Càng làm nung nấu ý chí muốn khám phá của bọn nó. Không chờ đợi, bọn nó kéo bọn hắn đi vào, khỏi phải nói mặt bọn hắn đang xanh chuyển thành đỏ rồi tím, nhưng vẫn chịu đựng đi vào với bọn nó.
Đi vào khung cảnh sáng bừng có những con thú bông được sắp xếp chu đáo và rất dễ thương, nhỏ nhẹ dạ chạy vào ôm một em, rồi bất chợt cả phòng tối ôm, nhìn lại nhỏ đang ôm một đống gián trong tay, nhỏ la ó, nhảy vào lòng King, còn King thì giả làm anh hùng trong mắt nhỏ chứ cặp chân thì rung như cầy sấy. Nó với nhóc ôm khư khư tay Nam với hắn. Ngoài cảnh đáng sợ lúc nãy nó phải nể căn nhà ma này, có vẻ không cần chuẩn bị gì nhiều, bởi có vẻ đây là một căn phòng hoang, không dọn dẹp nên gián nhện nhiều, thêm mấy vết ố, mối trên tường đã làm căn phòng thêm đáng sợ.
Đi ra khỏi căn phòng nó với nhóc đầy sức sống, còn những người còn lại người thì khóc như suối, người thì nôn thóc nôn tháo, người thì đi rửa tay cả chục lần...nó lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới 2 giờ, còn tận 1 tiếng nữa mới đến giờ đi làm. Thì từ xa bóng dáng của Quyên chạy lại ôm chặt hắn, có vẻ phía sau là mẹ hắn với mẹ Quyên, Quyên dùng bộ dạng tiểu thư hỏi thăm lo lắng, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn làm bọn nó tức cười, đặc biệt là nó, đầu nó như bốc khói.
- Xem kìa, con gái chị quả là nhanh nhẹn, thấy con trai tôi khó chịu đã chạy đến ngay rồi kìa- mẹ hắn hài lòng nhìn Quyên
- Phải phải...hai đứa nó rất thân thiết nhỉ!?- mẹ Quyên cũng nhìn theo
Nó không nhìn làm gì,quay sang với gương mặt chẳng mấy vui vẻ gì, nhỏ với nhóc hiểu liền nó đang ...ghen, liền cười trấn an.
- Thôi thôi, bà cũng biết con nhỏ đó đang diễn kịch mà- nhỏ cười cười
- Diễn? Kệ nó, tui phải làm thêm rồi, VỀ!- nó bực bội nhấn mạnh, rồi hừng hừng bỏ đi
Hắn thấy vậy lật đật chạy theo bị nhỏ Quyên kéo lại, hắn bực bội giật manh tay lại chạy theo nó, cả bọn cũng theo đó mà về, mẹ hắn với Quyên cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao hắn lại chạy theo nó, còn nhỏ Quyên ngã ngửa ra sau, mẹ Quyên lật đật chạy lại đỡ con, Quyên uất ức nhìn nó cắn chặt răng, nhìn hai người mẹ.
- Con nhất định giành lại anh ấy- Quyên nắm chặt cái khăn trong tay
- Mẹ cần con cho mẹ biết con nhỏ đó ngay!- mẹ Quyên tức giận
~~**~~
Trên đường đến siêu thị, hắn đi theo nó cả một đoạn đường, hắn ủ rũ nói.
- Anh đi theo em nửa đoạn đường rồi đó!- hắn nhìn nó
- Tôi nhờ anh đi theo sao?- nó nhướn mày nhìn hắn
- Anh thật sự sai rồi, đáng lẽ anh không nên để cô ta chạm vào người thậm chí nên phớt lờ cô ta, anh sai rồi em đừng như thế nữa- hắn nhìn nó hối lỗi
- Chắc chưa? Sau này anh mà còn làm vậy coi chừng em bằm anh thành trăm mảnh, sau đó nấu cháo ăn- nó nhìn hắn đe dọa
- Chắc chắn!- hắn nhìn nó cười tươi
Cả hai nắm tay nhau đi tiếp, nó vui lại đi bên cạnh hắn, hắn cũng hạnh phúc khi nó thật sự chưa chết. nó nhìn hắn một lúc, bỗng dưng trong lòng nó cảm thấy bất an, chẳng lẽ nó vừa về với hắn thì sắp phải xa nữa sao? Nó vẫn theo bước chân hắn mà đi nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Có lẽ là do nó quá hạnh phúc nên thành ra nó cảm thấy lo lắng chăng? Nó tạm gác lại những suy nghĩ đó, cười nhìn hắn.
*Gần đó...
Trong chiếc xe hơi hạng sang, Quyên cắn răng nhìn nó với hắn hạnh phúc mà thầm chửi rủa.
- Con nhỏ đó sao? Chỉ là gia đình nghèo khổ mà dám...đúng là rác rưởi!- mẹ Quyên tức giận
- Mẹ định là gì đây?- Quyên vẫn nhìn nó
- Con cứ để đấy cho mẹ, về nhà thôi!- mẹ Quyên cười khinh nó rồi bỏ đi
~~Snowy~~
Sau khi cái tát giáng xuống má, nó chợt nghĩ...Con nhỏ này ở đâu ra mà dám hỗn láo như thế? Trong lòng nó bực tức dâng trào, hết chuyện hắn thân với cô ta, giờ đến chuyện cô ta tát nó. Đang đắc thắng thì nó đứng bật dậy, giáng thẳng lại vào mặt Quyên một cái tát rõ đau. Đơn giản, người ta ăn 1 trả 1, nó ăn 1 trả 10, nói ra là cô ta lời hết 9 phần còn gì. Bị đánh đến nỗi ngã phịch xuống đất, y như ngôn tình hắn lại nhìn thấy, và chạy lại đỡ Quyên. Trong lòng nó nhói lắm, đau lắm, muốn khóc lắm...nhưng nó đã trải qua nhiều rồi, nó chịu được. Cố kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nó nhìn hắn bằng ánh mắt đanh thép.
- Từ nay, anh muốn làm gì thì làm, muốn quen ai thì quen nhưng phải biết canh chừng chó của mình chứ! Nếu anh còn để nó xổng chuồng ra cắn người một lần nữa, tôi sẽ xẻ thịt nó mà ăn đấy!- nó nhếch môi đưa mắt ám chỉ Quyên
- C...Cô dám..-Quyên hoảng loạn nhìn nó
Nó chán nản, quay người bỏ đi, chỉ để lại cho hắn bóng lưng mà ngóng theo.
Đỡ Quyên ngồi dậy, cô ta đưa mắt nhìn hắn, dẫu biết là đang đỡ cô nhưng hắn vẫn thất thần nhìn theo hướng nó đi. Thật khiến cho cô nhớ về tình đầu mà...
Nũng nịu cô ôm lấy tay hắn, âu yếm lấy tay vuốt ve vài cọng tóc lưa thưa trên mặt hắn, cười mãn nguyện.
- Anh, em có mang theo cơm trưa đến đấy!- Quyên cười nhìn hắn
- Tại sao em lại tát cô ấy?- hắn lơ đãng không thèm màng tới điều gì, mắt vẫn hướng về hướng nó đi mà hỏi.
- Anh...anh nói gì lạ vậy? E...em có làm gì cô ấy đâu, là chính cô ấy tát em cơ...e..em không có mà...tin em đi anh...anh à!- Quyên lắp bắp, rưng rưng nước mắt nhìn hắn
- Anh biết..-hắn nhếch môi
- Đúng rồi...em biết anh sẽ hiểu cho em mà- Quyên cười tươi
Ngờ vực, đã biện mình cho chính mình, Quyên khoác tay hắn định bụng vào trong thì bị hắn hất mạnh đến ngã mạnh xuống đất. Đưa đôi mắt u uất nhìn hắn, cô hét toáng lên.
- Anh nói anh biết...mà anh làm gì vậy hả?- Quyên bực nhọc lấy vài viên đá gần đó ném tứ tung
- Không...cái anh biết, cô ấy sẽ chẳng đánh ai nếu không có lý do...trên đời này có nhiều chuyện anh không biết hết nhưng riêng cô ấy, anh phải biết tất cả...vì thế đừng làm trò nữa...chính chắn lên chút đi..lần này anh sẽ không đỡ em nữa, tự mà đứng lên đi!!- hắn hừ mạnh rồi bỏ đi
Quyên trợn tròn mắt nhìn hắn, từ đằng xa bóng dáng của người đàn ông cô từng yêu càng gần hơn, mắt cô ngấn nước đưa tay lên chạm lấy người anh nhưng...anh đã biến mất. Cô gục người, nước mắt cứ chảy xuống thành dòng, cô nhớ anh, anh đã bỏ cô mà đi rồi.
~~**~~
* Trong lớp: (Giờ ra về)
Nhìn thấy hắn đỡ Quyên dậy, lòng nó cứ mãi day dứt, tại sao lúc cô ta đánh nó hắn lại không ở đó? Hắn thích cô ta sao? Ở điểm nào cơ chứ? Nó không phục! Ngồi xuống bàn học, nó quay sang nhìn cái Trâm, hình như nhỏ Trâm ăn trúng cái gì mà cứ ngồi nhìn vào điện thoại mà cười tủm tỉm. Nó nhăn mày, khó chịu đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nhỏ, làm nhỏ Trâm giật mình.
- Kim Anh, cậu ngồi đây nãy giờ hả? Ừm...muốn mình kể chuyện này nghe không?- nhỏ Trâm cười cười
- Chuyện gì?- nó nhíu mày
- Chuyện là....Mình có bạn trai á!- nhỏ Trâm ngượng ngùng nói với nó
- À...rồi sao?- nó bình thản nhìn Trâm
- Haizz cậu thật là...Là vậy nè, chuyện tình nguyện ấy, mỗi cuối tuần bọn mình với đoàn tình nguyện kia kìa, phải đến cô nhi viện tuần trước đi đấy! Mà bạn trai mình hẹn cuối tuần này đi xem phim mất tiêu nên...- nhỏ Trâm cười gian manh nhìn nó
- Ừ, xin dùm cho- nó cười
- Cảm ơn Kim Anh nhiều nhiều..moah moah- nhỏ Trâm nhảy cẫng lên, nhào người vô ôm nó
- Rồi rồi, buông ra, đến giờ đi làm thêm rồi- nó nhanh chóng rời khỏi vòng tay Trâm rồi xách balo đi
Nó bước ra khỏi cổng trường mà lòng nặng trĩu, trước mặt hắn thì nó làm oai làm ngầu, chứ bây giờ tâm trạng nó tệ không chịu được.
Đến quán cafe, nó đeo tạp dề rồi đi nhanh vào quầy tính tiền, vì chị đứng quầy nghỉ nên tạm thời nó vừa làm ở quầy vừa làm bồi bàn. Nó tập trung làm việc mà không hay quản lý đang đứng trước mặt. nó theo thói quen cúi gập người.
- Kính chào quý khách!- nó cười tươi
- Là tôi!- Quản lý Lâm điềm đạm nói
- À...tôi đã phạm sai lầm gì à?- nó ngẩn người
- Không...hôm nay quán chúng ta vừa tuyển..à không...đã được giám đốc của chi nhánh chính sẽ làm việc ở quầy..vì vậy cô có thể bàn giao công việc này lại- Quản lý Lâm ấp úng nhìn nó thông báo
Không phải tại nó chảnh chọe, không ý thức được vẻ đẹp của bản thân nhưng khi nó vừa vào quán cafe này, thì Quản lý luôn nhìn nó với cặp mặt kỳ lạ, cư xử thì lúc nào cũng ấp úng, làm nó khó chịu chết được nhưng biết sao anh ta lại là quản lý của nó nên nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
- Vâng...tôi hiểu rồi, cảm ơn quản lý đã thông báo- nó nhìn quản lý một hồi rồi cười tươi, vì không phải làm hai việc nữa làm nó sướng rơn
- Được rồi, khoảng 15’ nữa cậu ấy sẽ tới, cô cứ tiếp tục- Quản lý Lâm hắng giọng, nhìn nó say đắm rồi bỏ đi
Nó thắc mắc, hãng cafe này có rất nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, vì vậy giám đốc chắc sẽ rất giàu, quái nào lại xuống làm tại một chi nhánh nhỏ, còn ở quầy...quả là không hiểu nổi chuyện đời của mấy đứa dở hơi. Nó làm việc đúng 15’ sau có một người mặc đồ có chút đời thường, với áo thun phông rộng với quần jean dài, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời, chắc cũng nhờ cái “mã” vậy nên khách nữ vô sau cũng nhiều. Nó nhìn sang quản lý Lâm thấy ông lấy tay chỉ chỉ vào người con trai đó, là nó hiểu rồi. Đi đến gần người con trai đó, nó cúi gập người chào hỏi cấp trên, thì người đó bất chợt kéo hai má nó ra, đau quá nó hất bàn tay đó ra. Người con trai nhìn nó cười lớn, làm nó trợn tròn con mắt.
- Băng phải không? Cậu không nhớ tôi à? Phong đây!- Phong nhìn nó cười
- Xin lỗi giám đốc, tên tôi là Kim Anh- nó nhấn mạnh
- Sao? Kim Anh?- Phong nhíu mày nhìn nó hồi lâu, rồi lấy điện thoại đi ra ngoài gọi ai đó
Nó vừa quay vào đụng gương mặt đằng đằng sát khí của quản lý Lâm, nó cười cười.
- Cô làm gì mà để giám đốc ra ngoài thế hả?- Quản Lý Lâm lo ngại nhìn nó
- Anh ấy có việc gọi điện thoại thì ra ngoài thôi ạ! Tôi vào làm việc tiếp đây!- nó thở dài đi vô quầy
- Thôi! Chắc không có gì, cô cứ tiếp tục- Quản lý Lâm vỗ vỗ vào vai nó rồi bỏ đi
Hồi sau, Phong đi vào cùng Nguyên, lúc đầu nó hơi giật mình, bàn giao công việc cho Phong, nó đi làm bồi bàn. Hết ca, nó đi thay đồ, ra đến cửa quán nó đã nhìn thấy Nguyên đứng đó. Nhưng thời gian không phép nên nó chạy nhanh đến phòng phát thanh bỏ mặc Nguyên đang chờ nó. Còn Nguyên, biết nó có ý nghĩ đó, liền kéo nó lên xe đi, thì cánh tay còn lại của nó bị Phong kéo lại. Cả hai người đều nhìn nhau “say đắm”, mấy giây sau, thân người chính giữa của nó cũng bị hắn ôm lấy rồi kéo chạy luôn một mạch.
Chạy vào một con hẻm nhỏ, hắn quay lưng lại che đi thân hình bé nhỏ của nó, chiếc xe của Nguyên và Phong không để ý chạy ngang qua.
Nó tức giận, đẩy hắn ra, đưa mắt nhìn chỗ khác. Chỉnh lại balo rồi bỏ đi. Hắn kéo ngược tay nó lại, ôm chặt nó, nó càng vùng vẫy hắn càng ôm chặt. Nó ấm ức lên tiếng.
- Đã có người khác còn nhớ đến tôi làm gì? Còn không mau buông ra- nó nhìn hắn
- Từ trước đến giờ anh không hề thích em, nhưng anh hiểu em, anh biết tất cả mọi thứ về em, anh dù không thể nắm bắt được suy nghĩ của em, anh vẫn muốn bên em, đó không phải thích mà là yêu. Em biết không, anh yêu em, Băng à!- hắn ôm chặt nó vào lòng thủ thỉ bên tai nó
- Còn Quyên? Cô ấy liên quan gì tới anh? Tại sao anh lại đỡ cô ấy mà không nói cho tôi, tại sao anh lại cho chứng kiến cảnh tượng của các người? Anh quả là phiền phức, cứ tìm tôi mà ám thế?- nó tức giận đẩy phăng hắn ra
- Ám? Anh sẽ ám em suốt đời...vì vậy về với anh nhé! Đã qua 2 năm, việc duy nhất anh vẫn làm cho đến bây giờ là chờ em, về với anh được không?- hắn nhìn nó cười
- Ừm...xem thái độ anh thế nào đã- nó vui hẳn lên, nhìn hắn thách thức rồi quay đầu đi đến phòng phát thanh
- Ấy ấy...em nói thế là đồng ý hay không thế?- hắn cười tươi chạy theo nó
Suốt đoạn đường hắn vui đùa với nó, làm tâm trạng nó vui lên nhiều, dừng từ xa nó đã thấy Nguyên với Phong đứng trực trước cổng. Nó định chuyển hướng đi cửa sau, đã bị hắn kéo tay chạy đến trước mặt 2 người. Nó chẳng thèm nhìn ai, lơ đãng nhìn chỗ khác rồi tìm cách chuồn vô chứ trễ nó mất việc là toi.
- Thấy hai bọn tôi hợp không?- hắn thản nhiên kéo nó vào lòng hắn
- Không hợp- cả 2 đồng thanh
- Cái gì? Coi chừng tôi báo cáo với 2 bà tướng của 2 cậu đấy nhá- hắn ung dung thách thức
- Hả? Hai người có bạn gái rồi à?- nó sửng sốt nhìn
- Ừa, Nguyên thì phải lòng cô bạn hay đi chung với em đấy, còn Phong thì đã kết hôn với Duyên rồi- hắn thản nhiên chỉ vào hai người mà nói làm nó ngơ ngác một lúc lâu
- Sao? Nguyên thích cái Trâm, còn Phong kết hôn với cái Duyên, em của Uyên, thật á?- nó mở to mắt ngạc nhiên
Bị hắn vạch trần, Phong với Nguyên thất vọng gục mặt vào tường, bất chợt Nguyên tiến sát tới gần nó làm nó giật mình, hắn ngứa mắt liền kéo nó ra sau lưng.
- Này này tôi nói chuyện với Băng một chút coi nào!- Nguyên khó chịu ra mặt
- Sao?- nó nhướn mày
- Lúc nãy, sao em khăng khăng mình là Kim Anh mãi thế?- Nguyên vừa hỏi đã làm nó chột dạ
- Kim Anh là tên em gái sinh đôi của tôi- nó thản nhiên trả lời
- Rồi...tiếp tục đi- Phong đứng trầm ngâm bên cạnh Nguyên hóng tiếp câu nói
- Hết rồi- nó khó hiểu nhìn hai người
- Gì? Cái tớ muốn là lý do tại sao lại lấy cái tên đó!-Phong nhăn mày
- Không biết, trễ rồi tôi vào làm đây, muốn gì hỏi Tuấn ấy- nó xua tay rồi đi vào phòng phát thanh
~~1 giờ 30 phút trôi qua~~
Nó thảnh thơi vươn vai, đi ra thấy 2 người kia về rồi còn mỗi mình hắn đang ngồi trên bậc thềm trên tay cầm hai ly cafe, nó cười tươi chạy lại.
- Hai ông tướng kia đâu rồi?- vừa nói nó vừa đưa tay lấy ly cafe
- Về với bà xã rồi, em còn làm thêm ở đâu nữa?- hắn cười
- Còn....*tin tin*- nó đag trả lời thì điện thoại reo tin nhắn
Nó mở điện thoại ra, định đọc thì ánh mắt đầy đe dọa của hắn cứ chăm chăm nhìn vào điện thoại nó như muốn bóp nát, nó lấy tay nhéo tai hắn một cái rõ đau rồi mới mở tin nhắn ra đọc, ôi là chị chủ tiệm hoa, nhắn với nội dung rất khả ái.
“ Kim Anh thân yêu của chị! Hôm nay chị đi Đà Lạt với mấy đứa bạn, quán đóng cửa nhé! Tiền lương thì chị vẫn hào phóng....không tính cho ngày hôm nay em nhé!
~~Yêu em~~”
Nó khóc ròng đau xót, tháng này bả nghỉ 2 ngày rồi, mất hẳn 2 ngày lương, dẫu sao cũng làm ở đó 2 năm nhưng đây là lần đầu chị chủ quán nghỉ nhiều thế, chắc có “mồi” rồi! Nó cười tươi quay sang nhìn hắn.
- Rảnh không?- nó cười tươi
- Rảnh chứ!- hắn sáng mắt
- Hôm bữa có hẹn đi chơi nhưng tôi không đi, bây giờ bù hen- nó nhìn hắn
- OK! Em muốn đi đâu nè!- hắn nhìn nó cười
- Công viên! Thẳng tiến!- nó vừa dứt lời hắn kéo tay nó chạy
- Đi từ từ coi!- nó nũng nịu
Đến công viên giải trí, trùng hợp thay gặp ngay nhỏ với nhóc đang đi chung với King và Nam. Hầu hết 8 con mắt đều nhìn chăm chăm vào nó với hắn. Nó với hắn chia nhau ra, nó kéo 2 đứa bạn thân sang quán kem rồi ngồi kể hết tất cả mọi chuyện ra, còn hắn thì kéo 2 người kia sang quán sinh tố. Hiểu hết mọi chuyện cả bọn nó khóc bù lu bù loa, sau đó cả bọn chạy vô “nhập tiệc”, bọn nó khoái nhất mấy trò mạo hiểm, còn bọn hắn thì sợ đến tái mặt. Cứ chơi xong một trò là chạy thẳng vào nhà vệ sinh, bọn hắn càng vậy, bọn nó càng muốn chơi thêm.
Bất chợt bọn nó, nhìn thấy ngôi nhà ma, ôi thôi nó kinh dị lạ, mùi hôi hôi, khung cảnh tối om, ngược lại bên ngoài lại có một chú heo màu hồng đang đón tiếp, từng cặp tình nhân bước vào đều hoảng hồn hét toáng trong đó. Càng làm nung nấu ý chí muốn khám phá của bọn nó. Không chờ đợi, bọn nó kéo bọn hắn đi vào, khỏi phải nói mặt bọn hắn đang xanh chuyển thành đỏ rồi tím, nhưng vẫn chịu đựng đi vào với bọn nó.
Đi vào khung cảnh sáng bừng có những con thú bông được sắp xếp chu đáo và rất dễ thương, nhỏ nhẹ dạ chạy vào ôm một em, rồi bất chợt cả phòng tối ôm, nhìn lại nhỏ đang ôm một đống gián trong tay, nhỏ la ó, nhảy vào lòng King, còn King thì giả làm anh hùng trong mắt nhỏ chứ cặp chân thì rung như cầy sấy. Nó với nhóc ôm khư khư tay Nam với hắn. Ngoài cảnh đáng sợ lúc nãy nó phải nể căn nhà ma này, có vẻ không cần chuẩn bị gì nhiều, bởi có vẻ đây là một căn phòng hoang, không dọn dẹp nên gián nhện nhiều, thêm mấy vết ố, mối trên tường đã làm căn phòng thêm đáng sợ.
Đi ra khỏi căn phòng nó với nhóc đầy sức sống, còn những người còn lại người thì khóc như suối, người thì nôn thóc nôn tháo, người thì đi rửa tay cả chục lần...nó lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới 2 giờ, còn tận 1 tiếng nữa mới đến giờ đi làm. Thì từ xa bóng dáng của Quyên chạy lại ôm chặt hắn, có vẻ phía sau là mẹ hắn với mẹ Quyên, Quyên dùng bộ dạng tiểu thư hỏi thăm lo lắng, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn làm bọn nó tức cười, đặc biệt là nó, đầu nó như bốc khói.
- Xem kìa, con gái chị quả là nhanh nhẹn, thấy con trai tôi khó chịu đã chạy đến ngay rồi kìa- mẹ hắn hài lòng nhìn Quyên
- Phải phải...hai đứa nó rất thân thiết nhỉ!?- mẹ Quyên cũng nhìn theo
Nó không nhìn làm gì,quay sang với gương mặt chẳng mấy vui vẻ gì, nhỏ với nhóc hiểu liền nó đang ...ghen, liền cười trấn an.
- Thôi thôi, bà cũng biết con nhỏ đó đang diễn kịch mà- nhỏ cười cười
- Diễn? Kệ nó, tui phải làm thêm rồi, VỀ!- nó bực bội nhấn mạnh, rồi hừng hừng bỏ đi
Hắn thấy vậy lật đật chạy theo bị nhỏ Quyên kéo lại, hắn bực bội giật manh tay lại chạy theo nó, cả bọn cũng theo đó mà về, mẹ hắn với Quyên cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao hắn lại chạy theo nó, còn nhỏ Quyên ngã ngửa ra sau, mẹ Quyên lật đật chạy lại đỡ con, Quyên uất ức nhìn nó cắn chặt răng, nhìn hai người mẹ.
- Con nhất định giành lại anh ấy- Quyên nắm chặt cái khăn trong tay
- Mẹ cần con cho mẹ biết con nhỏ đó ngay!- mẹ Quyên tức giận
~~**~~
Trên đường đến siêu thị, hắn đi theo nó cả một đoạn đường, hắn ủ rũ nói.
- Anh đi theo em nửa đoạn đường rồi đó!- hắn nhìn nó
- Tôi nhờ anh đi theo sao?- nó nhướn mày nhìn hắn
- Anh thật sự sai rồi, đáng lẽ anh không nên để cô ta chạm vào người thậm chí nên phớt lờ cô ta, anh sai rồi em đừng như thế nữa- hắn nhìn nó hối lỗi
- Chắc chưa? Sau này anh mà còn làm vậy coi chừng em bằm anh thành trăm mảnh, sau đó nấu cháo ăn- nó nhìn hắn đe dọa
- Chắc chắn!- hắn nhìn nó cười tươi
Cả hai nắm tay nhau đi tiếp, nó vui lại đi bên cạnh hắn, hắn cũng hạnh phúc khi nó thật sự chưa chết. nó nhìn hắn một lúc, bỗng dưng trong lòng nó cảm thấy bất an, chẳng lẽ nó vừa về với hắn thì sắp phải xa nữa sao? Nó vẫn theo bước chân hắn mà đi nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Có lẽ là do nó quá hạnh phúc nên thành ra nó cảm thấy lo lắng chăng? Nó tạm gác lại những suy nghĩ đó, cười nhìn hắn.
*Gần đó...
Trong chiếc xe hơi hạng sang, Quyên cắn răng nhìn nó với hắn hạnh phúc mà thầm chửi rủa.
- Con nhỏ đó sao? Chỉ là gia đình nghèo khổ mà dám...đúng là rác rưởi!- mẹ Quyên tức giận
- Mẹ định là gì đây?- Quyên vẫn nhìn nó
- Con cứ để đấy cho mẹ, về nhà thôi!- mẹ Quyên cười khinh nó rồi bỏ đi
~~Snowy~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.