Tôi Không Tin!! Mãi Mãi Không Tin!!

Chương 9: Sự Ra Đi Luyến Tiếc

Snow

03/05/2016

Chương 9: Sự ra đi luyến tiếc

Còn mơ màng, nhỏ thấy nó đang mỉm cười và chào buổi sáng với nhỏ, giật phắc dậy nhỏ bắt đầu tỉnh ra thấy nó vẫn khuôn mặt trắng bệch đó, vẫn chiếc giường đó chẳng động đậy. Nhỏ lại nắm bàn tay nó, nhỏ nhìn nó say đắm. Một lúc sau, cả người nó bắt đầu co giật mạnh dần, hoảng quá nhỏ chạy đi kêu bác sĩ. Đến khám bác sĩ cho rằng dây thần kinh của nó đã bị tác động do cuộc phẫu thuật ngày hôm qua nên đã xảy ra triệu chứng này, phải cố làm tâm lí nó ổn định tỷ lệ thành công cao hơn, có thể nó sẽ tỉnh lại sớm hơn. Bần thần, nhìn người bạn ngày nào cũng cười cười nói nói nhưng bây giờ thiếu vắng nụ cười và tiếng nói nó làm nhỏ thấy trống vắng thật.Đến gần nó, nhỏ nở nụ cười chua chát với nó mà nói đủ điều.

-Lúc nãy, tui thừa biết bà đang cười và chào buổi sáng tui phải không? Hì hì chào buổi sáng bà nhé- nhỏ cố nói từng chữ dù trong lòng đang rất đau.

-Bà thật sự không nhớ tui à? tui thì chỉ mong bà tỉnh lại thôi! Cố lên nhé- nhỏ nói tiếp

-Thôi tui đi mua đồ ăn sáng cho chúng mình nhé- nhỏ

-Hay bây giờ bà dậy đi tui mua cho! Tiền...tiền tui đó- nhỏ xót xa

(......)

Nói mãi mà nó vẫn không trả lời, nhỏ bắt đầu rơm rớm nước mắt mà khóc, than trách vì mình không bảo vệ được nó, bây giờ nó đang phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết mà nhỏ lại chẳng giúp được gì đúng là vô dụng mà! Khóc, đau, buồn, tuyệt vọng là cảm xúc của nhỏ hiện giờ, nhỏ ngồi nhìn nó một hồi lâu thì King xuất hiện. Nhìn thấy căn phòng bệnh sáng sủa ngày nào bây giờ chỉ bao trùm một cảnh u tối, trong căn phòng đó có hai người con gái, một người thì nằm chẳng động tĩnh gì, còn người con gái kia thì khóc đến sưng cả mắt lên, King chạy thật nhanh đến xem Linh bị sao, thấy King, Linh dựa vào lòng King vừa khóc vừa kể King nghe. Quá bất ngờ, King nắm chặt hai vai Linh hỏi đi hỏi lại chuyện đó có phải sự thật không, thấy Linh gật đầu King bần thần, vậy thì thằng bạn của anh phải ra sao đây? Ráng trấn an bản thân, King mỉm cười dẫn Linh đi ăn sáng rồi tính chuyện. Ra một quán ăn bình thường, kêu một tô cháo cho Linh và một coffee cho King. Đợi Linh bình tĩnh King lặng lẽ hỏi.

-Chuyện này là sao?- King điềm tĩnh

-Tại Sun hết do con bé xô tiểu Băng làm đầu nó chấn thương- nhỏ thấp giọng

-Sun? Ai thế? Nhưng con bé có thù oán gì?- King hỏi

-Em Băng, thích Tuấn, có lẽ trước đó Tuấn đã làm gì khiến Sun giận Băng rồi ra cớ sự như thế này- nhỏ kể

-Nhưng có lẽ là giận nhất thời con bé cũng không có lỗi nhiều...- King đang nói Linh chen vào

-Không có lỗi nhiều sao? Các người đúng là thật giống nhau, con bé đó chỉ đóng kịch mà vẫn không nhận ra à? Nếu làm một việc động trời thế này thì phải hối lỗi chứ! Vậy mà con bé đó lại có thể nói là do người khác còn đóng kịch như mình vô tội nữa chớ? Đúng là trơ trẽn- nhỏ nhếch mép

-Chuyện xảy ra thế à. Nhưng chủ yếu tình trạng Băng sao rồi?- King

-Chưa chắc chắn. Chưa biết khi nào nó tỉnh lại- nhỏ ứa nước mắt nhìn ra ngoài

-Haizz nếu vậy làm sao dấu được đây?- King xoa hai thái dương

-Chúng ta đưa tiểu Băng qua Mỹ đi- nhỏ nghiêm túc

-Sao? Nếu làm thế gia đình Băng đặc biệt là cha mẹ Băng phải làm sao?- King phản bác

-Chứ làm sao đây? Hay là cố báo chuyện này cho ba mẹ tiểu Băng rồi chuyển nó sang Mỹ?- nhỏ sáng mắt

-Nhưng tại sao lại là Mỹ?- King

-Bên đó mình có họ hàng vả lại khoa học bên đó lại rất tân tiến dễ chữa cho tiểu Băng nữa- nhỏ cười

-Ừm tính vậy đi. Ăn thôi- King cười

Tối, nhỏ và King đến nhà nó, gặp ba mẹ nó kể rõ sự tình. Mẹ nó với ba nó đã sụp đổ hoàn toàn khi nghe nhỏ kể về chuyện Sun đã làm những việc như thế nào.

-Thế các cháu tính sao?- ba nó

-Vâng chúng cháu định đưa Băng sang Mỹ ạ- nhỏ kiên quyết

-Không được nếu Băng đi rồi hai bác biết tính sao?- mẹ nó cản

-Nhưng nếu cứ ở đây không những Băng không tỉnh lại mà còn có thể bị ám hại, tâm lí của Băng bây giờ là trên hết nếu cậu ấy cứ tuyệt vọng thì khả năng tỉnh lại là con số 0, các bác có biết không?- nhỏ khóc thét

-Nhưng nếu qua đó biết đến khi nào bác có thể gặp lại nó?- mẹ nó rơi nước mắt hỏi nhỏ



-Vâng chuyện đó các bác đừng lo cháu sẽ thường xuyên liên lạc với gia đình về tình hình sức khỏe của Băng ạ- nhỏ kiên định

-Thôi được rồi!! Cháu dù sao cũng là bạn thân của con bé Băng nhà bác coi như bác trao nó cho con mong con hãy giúp nó tốt hơn nhé- mẹ nó nắm chặt tay nhỏ mà chan chứa nước mắt

-Vâng cháu xin hứa ạ! Thôi bây giờ cháu xin phép về trước để còn làm giấy tờ cho Băng ạ- nhỏ chào mẹ nó về

Tiễn nhỏ và King đi mà trong lòng ba mẹ nó cứ lo lắng, mẹ nó chịu không được cú sốc này nên khóc òa vì phải nhìn nó ra đi khỏi vòng tay gia đình. Sun đi học về vẫn cười tươi, vào nhà cả ba mẹ nó thì buồn tủi, chỉ có Sun vẫn vui vẻ mà chào.

-Con về rồi nè- Sun cười

-Mày.. mày là đứa bất hiếu! Khi xưa mày đã hại chị mày chưa đủ bây giờ mày muốn giết chị mày à?- ba nó ch*i Sun

-Ba nói gì vậy con đã làm gì cơ chứ?- Sun la toáng lên

-Khi xưa mày bỏ mặc chị mày trong rừng về nhà còn nói chị mày muốn đi chơi một mình cho đến tối một bác tiều phu gần đó phát hiện ra mới biết chị mày bị lạc, bây giờ chị mày bị hại, mày cũng cố hại cho chị mày khỏi tỉnh à?- ba nó la

-S..sao? không tỉnh lại? Không thể nào! Con chỉ đẩy chị ta một cái nhẹ thôi mà- Sun bần thần

-Nhẹ? Cái nhẹ của mày cũng đủ khiến cho chị mày không tỉnh lại nỗi đâu bởi cái lực tâm lí còn mạnh đến nỗi chị mày chẳng biết sống chết ra sao cả! Thỏa mãn chưa hả con?- mẹ nó mất bình tĩnh chạy lên lầu đem hết đồ Sun ném ra đường

-Biến đi nhà này không có người con như mày! Đi cho khuất mắt tao- mẹ nó hét

Đang bần thần, Sun đứng dậy phủi quần áo một cách thoải mái, nhìn ba mẹ nó mà nhếch mép.

-Bộ ông bà tưởng tôi thích ở căn nhà này à? mấy người hãy đợi đó có ngày tôi sẽ làm cho con các người phải thân tàn ma dại! Tôi cũng hỏi mấy người một câu nhé! Các người đã bao giờ yêu thương tôi chưa? Hở ra lúc nào cũng Băng này Băng nọ! Haizz dù sao cũng cảm ơn đã nuôi tôi lớn nhé!- nói xong Sun cầm đồ mình đi ra ngoài.

Để lại những người đã cực khổ vì con nhưng sao? Một đứa phản bội đem lại bao nhiêu rắc rối cho gia đình này, còn một đứa thì lại vì gia đình mà gánh chịu. Thật bất hạnh cho nó, ba mẹ nó giữ lại bình tĩnh vào nhà. Nhìn lại những tấm hình nó chụp cùng gia đình mà mẹ nó khóc, khóc cho số phận nó, khóc cho những đau đớn mà nó phải chịu.

-Thôi mà em bình tĩnh lại đi, em cứ khóc như vậy động lực đâu mà con nó cố gắng- ba nó an ủi

-Đúng vậy mình phải lấy lại tinh thần để truyền sức mạnh cho con nữa chứ- mẹ nó cười

Ngay tối hôm đó nó bắt đầu được chuyển sang nhà nhỏ để mai khởi hành cho tiện. Trước 10h, nhỏ gọi King với nhóc sang nhà nhỏ. Nhóc chạy tốc độ như bay khi nghe nhỏ muốn rời nước. King thì chỉ nghĩ mình nó đi thôi chưa nghĩ đến chuyện phải xa nhỏ cũng chạy nhanh không kém nhóc. Cả hai đều gặp nhau trước nhà nhỏ, cùng la làng la xóm lên.

-MỞ CỬA RA NGAYYYY! LINHHHH- nhóc la toáng lên

-CẬU MỞ CỬA RA NGAYYYY CHO TỚ!!!- King cũng la

-THÔIIIIII!!! Ngậm hết ai mở mồm chị tát vỡ mồm- Linh hăm dọa

-Nhưng có chuyện gì mà bà phải..- nhóc đang nói nhỏ chen vào

-Suỵt!! Có gì vô trong nói- nhỏ ra ám hiệu im lặng rồi mở cửa cho hai người vào

Vào trong nhỏ kể rõ sự tình cho nhóc với King nghe, rồi nói chẳng thể nào bỏ mặc Băng một mình được với lại sẽ về sớm nên cũng khiến King yên tâm phần nào. Nhóc hơi bất ngờ chuyện nó không biết khi nào tỉnh lại nhào đến hỏi nhỏ tới tấp.

-Gì?? Bả không biết khi nào tỉnh hả? Tại sao? Tui cho không đủ máu à? Nhưng có chắc là bả sẽ tỉnh nếu qua đó không?- nhóc hỏi

-Từ từ.. do tổn thương tâm lí nên việc tỉnh lại là một vấn đề, cũng một phần là do cuộc phẫu thuật hôm qua làm tổn thương đến dây thần kinh của Băng nên để lại triệu chứng co giật vì thế tui mới quyết định như vậy- nhỏ quả quyết

- Bây giờ cậu đi khi nào về?- King nhìn nhỏ

-Chưa biết được nhưng mình hứa sẽ về và mang theo cả Băng của chúng ta nữa- nhỏ kiên quyết

-Được rồi nếu vậy mình sẽ không cản đâu, nhớ là sẽ thành công nhé- King cười



-Haizz tui cũng vậy thôi chứ biết sao giờ- nhóc thở dài ngao ngán

Nghe nhóc đồng ý, nhỏ nhảy vào người nhóc cười, nhưng trên hàng mi nhỏ vẫn chảy một dòng nước mắt rơi xuống tay nhóc khiến nhóc cũng nặng lòng mà khóc theo nhỏ. Đưa ngón út ra nhỏ móc tay với nhóc hứa rằng sẽ trở về và mang cả nụ cười của tiểu Băng trở về cùng. Nói chuyện thêm một lúc, King với nhóc đều chào tạm biệt nhỏ về, ra đến cổng cả hai lại bị gọi lại, nhỏ chạy tới thở hổn hển tới.

-Chuyện nãy giờ chúng ta nói không ai được hó hé với Tuấn- nhỏ dặn

- Hở? Tại sao?- nhóc hỏi

-Chứ bà không biết Tuấn giàu cỡ nào à? Nói ra để tui gặp nguy à? Nhưng nếu nói thẳng ra mình không muốn cả Tuấn lẫn nó đều đau khổ! Cậu cũng biết tâm lí nó là trên hết mà. Đợi đến khi nó tốt lên nói cho Tuấn biết cũng được nhưng cũng chưa biết lúc đó Tuấn có thích ai khác không, mà nếu thật lòng thích nó thì chắc chắn Tuấn sẽ đợi được- nhỏ cười

-Biết òi thui vô đi chứ lạnh lắm! Mà mai mấy giờ bay?- nhóc hỏi

-7h bay rồi- nhỏ

-Ừm mai gặp- nhóc chào nhỏ

-----------------------------------------------

Thế rồi cái ngày mà nó phải rời xa những người mà nó yêu thương, rời xa quê hương nó, khi kim đồng hồ đã điểm, các bác sĩ cũng chuyển nó đi trước, rồi nhỏ thì đi cùng King và nhóc. Đến sân bay làm thủ tục cho nó, với nhỏ xong các bác sĩ bắt đầu chuyển nó đến chuyến bay của nó,bọn nó với King chạy đến xem gương mắt nó lần nữa, nhóc đã rơi những giọt nước mắt, nắm chặt bàn tay nó, nhóc cầu mong nó tỉnh lại mà không bị gì cả. Buông bàn tay nó ra nhóc khóc thảm thiết, lặng lẽ ở khóe mi nó cũng chảy ra một dòng nước mắt, nhóc bất chợt nhìn thấy nhưng cũng đã quá muộn chiếc xe đẩy đã được các bác sĩ đẩy đi lên chuyến bay. Ngậm ngùi, nhóc nhìn nhỏ mỉm cười chào tạm biệt, rồi ra về, chừa lại khoảng không gian cho hai người.

-Cậu hãy hứa sẽ về nhé!- King cười

-Okk đợi tớ về nhé! Cậu mà quen cô nào là tớ quánh đó- nhỏ chọc

-Hả? Không được quen ai à? chán vậy!!- King thở dài

-Cái gì? Cậu..- chưa kịp để nhỏ nói hết câu King ôm chầm lấy nhỏ mà thì thầm

-Tớ yêu cậu và sẽ không có ai thay thế cậu đâu!- King thì thầm

-Nhớ đấy!- nhỏ cười rồi chào tạm biệt nhỏ

Lúc sau, King vẫn nhìn hình bóng nhỏ cho đến khi cô đã lên máy bay. Ngậm ngùi, King lên xe vừa chạy vừa rơi từng giọt nước mắt. Từ trước đến giờ King chẳng bao giờ khóc cả nhưng đến hôm nay người đã làm cậu khóc chính là người con gái mà cậu yêu nhất. Khi để cô ấy rời xa tim cậu như bị ai đó xé nát ra vậy nhưng vì thấy cô ấy quyết tâm cậu phải dằn lòng mà để cô ấy ra đi. Đúng! Tất cả ĐỀU LÀ TỰ NGUYỆN nhưng sao lòng cậu đau quá.

Về đến nhà, thấy căn nhà đã tan tành,cậu chạy vào thấy hắn đang tiếp tục lục tung nhà cậu lên. Cậu liền la lên.

-Mày sao thế?- King

-Cuối cùng cũng tìm ra mày, mày để tiểu Băng của tao ở đâu?- hắn tức điên đấm vào tường

-Mày nói gì vậy?- King cố giả vờ

-Ở bệnh viện tao không thấy cô ấy, họ nói cô ấy đã xuất viện, mà còn được người thân chở đi vậy không phải bọn mày chứ là ai?- hắn hét lên

-Mày bình tĩnh đi! Mày nhớ thật sự bình tĩnh nghe tao nói nha! Tiểu Băng của mày đã đi rồi đi rất xa rồi- King ngậm ngùi nói

-Nhưng lúc trước cô ấy không sao mà- hắn hỏi

-Đã xảy ra sự cố làm tiểu Băng không thể tỉnh lại được- King ngậm ngùi nói

-Hahahaha mày bớt đùa đi! Hỏi thật đấy, tiểu băng của tao đâu và không bị gì phải không?- hắn hỏi lại

-......- King không trả lời

Thấy chẳng có sự hồi đáp, hắn ngã xuống đất mà tuyệt vọng, mới đây nó vẫn không sao mà, tại sao chứ chẳng lẽ hắn với nó không có định mệnh với nhau à? tại sao ông trời lại trớ trêu cho số phận của hắn với nó như thế? Hắn phải làm sao khi không có nó đây....

Sẽ có chuyện gì xảy ra? Nó có bị sao không? Hãy đón xem chương 10 nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Tin!! Mãi Mãi Không Tin!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook