Chương 30
Mạc Mạc Nhất Thử
15/01/2024
Nhà cầu trong sân khác với nhà cầu hiện đại, chất thải trong hố thỉnh thoảng cần được dọn dẹp một lần. Đây là phân bón, tuyệt đối không thể lãng phí. Cho nên khi có người sang nhà chơi hay ra ruộng làm việc đều phải chạy về nhà để đi cầu. Bởi vậy có thể thấy được thứ này trân quý đến mức nào.
Nhưng dù có siêng dọn dẹp đến mấy thì cũng chỉ mấy chục phút chất thải đã không còn. Nhưng mùi hương vẫn rất hôi thối. Cũng may hiện tại không phải mùa hè, bằng không chỉ có muỗi ruồi thôi cũng đủ làm người kinh tởm.
"Hay là nàng đi ra ngoài ăn?" Cố Xuyên đề nghị. Dù sao ngoài sân có cổng rào tre, tường cũng không cao. Dù sao mở cửa đi ra ngoài hay trèo tường cũng không đến mức gây tiếng động lớn. Đương nhiên, nếu như có người nhìn thấy cũng có rất nhiều lý do, chỉ cần không bị bắt gặp đang ăn vụn là được.
Tôn thị hơi mở to mắt, không ngờ rằng chồng cô vẫn là người để ý. Nhưng nếu người giúp trông chừng đều không chê phiền phức, cô đương nhiên vui vẻ không ăn trong nhà cầu.
Nhưng bây giờ chưa thể đi ra ngoài, có lẽ mọi người vẫn chưa ngủ, phải chờ một lát nữa. Chờ đến nửa đêm mọi người đã ngủ say, ra ngoài ăn trứng gà mới an toàn.
Trẻ con rất dễ ngủ, Thiết Đản là người ngủ trước trong ba người. Sau đó Cố Xuyên cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chỉ có Tôn thị vì vẫn nghĩ đến quả trứng gà trong đầu nên không hề cảm thấy buồn ngủ.
"Khoan hãy ngủ, trước tiên chàng nói cho thiếp biết, chàng tìm được ổ trứng gà rừng khi nào và làm sao nấu nó trong rừng núi hoang vắng?" Tôn thị dùng cùi chỏ đánh nhẹ vào cánh tay Cố Xuyên. Mẹ chồng gần như suốt ngày ở nhà. Nếu chồng cô mang trứng gà về nhà nấu chắc chắn sẽ bị phát hiện nên chỉ có thể nấu ở trên núi. Về phần mang đến nhà người khác nấu, vậy nhất định phải cho người ta một quả trứng gà, có lẽ không nỡ làm như vậy.
Cố Xuyên đã sớm nghĩ ra cái cớ: "Ngày đầu tiên đi lao dịch anh đã phát hiện. Hôm đó không phải đến lượt anh lên núi đốn củi sao? Đúng lúc anh phát hiện một ổ trứng gà rừng. Anh định lấy nó bồi bổ cho Thiết Đản nên không mang về nhà, dùng nửa chiếc nồi đất bị vỡ nấu nước luộc chín mấy quả. Sau đó giấu đi, cũng may sáu bảy ngày rồi vẫn chưa hư."
"Đó không phải là vì chàng bị thương, bằng không hiện tại vẫn còn lao dịch. Đến khi chàng có thể trở về thì trứng gà luộc chắc chắn sẽ hư. Lần sau có chuyện như vậy nữa thì đừng luộc nhiều, trứng gà sống có thể để được lâu hơn." Tôn thị lải nhải nói. Lần này suýt chút nữa lãng phí mấy quả trứng gà. Đương nhiên, cô chẳng thà mấy quả trứng gà bị hư cũng không muốn chồng mình bị thương.
"Ừ ừ." Cố Xuyên mơ hồ đáp lại, dường như sắp ngủ quên.
Thấy hắn như vậy, Tôn thị cũng không cằn nhằn nữa. Nhưng chồng mình cuối cùng cũng biết toan tính cho gia đình nhỏ, vậy mà lén giấu một ổ trứng gà. Phải biết rằng mang đi bán cũng được bốn đến năm chục đồng tiền đó.
Tôn thị vốn tưởng rằng mình có thể sẽ không ngủ được, vẫn thức đến nửa đêm. Sau đó kêu chồng mình dậy lén đi ra ngoài ăn trứng gà. Nhưng cơ thể thực sự quá buồn ngủ, thức một hồi đã ngủ lúc nào không hay.
Cũng may trong lòng còn chuyện này, nên đến nửa đêm đã tỉnh.
"Cha nó, thức dậy, mình đi thôi." Tôn thị thật cẩn thận lay Cố Xuyên tỉnh lại, sợ gây ra tiếng động sẽ đánh thức người ở phòng khác, cũng sợ đánh thức con trai.
Bên ngoài đen như mực, Cố Xuyên căn bản không biết bây giờ là mấy giờ. Hắn vẫn còn rất buồn ngủ, sớm biết như vậy ngày mai hãy lấy trứng gà ra.
Hai người cũng không trèo tường mà cẩn thận mở cổng rào tre ra. Sau khi xác định không làm phiền đến ai mới đóng cửa đi hướng ra khỏi thôn.
"Nàng đi ra sau đống cỏ khô ăn đi. Anh trông ở đây." Gió thu thổi qua, Cố Xuyên cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, cuộc sống ở cổ đại đương nhiên không tốt hơn ở hiện đại. Nhưng không phải là không có ưu điểm. Ít nhất ở hiện đại không thể nhìn thấy ngôi sao và mặt trăng sáng như vậy.
Tôn thị lo lắng nhìn quanh một hồi. Lúc này mới nhanh chân đi ra sau đống cỏ khô.
Chỉ có một quả trứng gà, ăn vài phút là xong.
"Đi thôi." Cô ném vỏ trứng vào đống cỏ khô, ít nhất cũng phải mười ngày hay nửa tháng mới bị phát hiện.
Vì sợ bị người phát hiện, trên đường đi về hai người không nói một lời, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh. Hơn nửa đêm vật vã một tiếng chỉ để ăn một quả trứng gà. Sống như vậy thôi chưa đủ, hơn nữa cô còn phải tiết kiệm tiền nuôi con trai đi học.
"Ngày mai anh đi thị trấn xem thử. Cha mẹ có hỏi thì nói anh đi mượn tiền." Nằm vào trong chăn có chút mùi hôi, lúc này Cố Xuyên mới nói ra kế hoạch của mình.
"Chàng đi thị trấn không mượn tiền còn muốn làm gì? Chàng còn muốn đi làm công? Người ta sẽ không nhận đâu. Tốt nhất là chàng nên nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc cho bản thân thật tốt trước." Trước đây người ta thuê chồng cô là vì sức mạnh của chàng. Bây giờ trên đầu vẫn còn quấn vải, rõ ràng là đang bị thương, làm việc nhất định không nhanh nhẹn như trước nữa, ai sẽ thuê chứ?
"Không phải đi làm công ngắn hạn." Cố Xuyên giải thích: "Chỉ là đi loanh quanh nhìn thử, chúng ta sắp ra ở riêng rồi, nhiều người như vậy còn không biết có thể chia được bao nhiêu lương thực. Tốt nhất là có thể sống sót qua mùa đông. Nhưng cho dù có sống sót, đến khi ăn hết lương thực đầu xuân, không thể làm việc nặng cũng nhìn xem có việc nào nhẹ nhàng hơn không. Cho dù ít tiền cũng được, ít nhất không lãng phí thời gian như vậy."
"Nếu có việc nhẹ nhàng hơn, vậy mấy anh em của chàng sao không đi? Chàng vẫn thành thật ở nhà dưỡng bệnh đi, cuộc sống luôn có thể vượt qua." Có công việc tốt như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho người có quan hệ thân thiết. Làm sao còn sẽ giữ lại chứ?
"Chỉ là đi thử vận may thôi. Dù sao ở nhà cũng rãnh rỗi. Mấy năm nay anh nhiều lần đi thị trấn làm công ngắn hạn, cũng xem như quen biết nhiều người, tốt hơn là chỉ ở nhà chờ." Cố Xuyên kiên nhẫn nói.
"Vậy nếu thực sự tìm được việc làm, chúng ta phải nói rõ với cha mẹ, nộp vào quỹ công cũng phải tính một trăm đồng tiền kia." Tôn thị vội vã nói, lòng người vốn có thành kiến. Chồng cô không phải là người đặc biệt được yêu thương. Mặc dù cha mẹ chồng không có đặc biệt thiên vị, nhưng cũng không thể không đề phòng. Chỉ sợ bọn họ cảm thấy chồng cô có chút bản lĩnh nên thiên vị gia đình con trai thứ ba.
"Chuyện này nhất định phải nó rõ, đi ngủ trước đi, không nhất định có thể tìm được việc làm hay không." Cố Xuyên biết rõ lòng người nguy hiểm hơn bất kỳ ai, muốn báo hiếu cha mẹ còn nhiều cách khác. Huống chi cũng không vội vào lúc này.
* * *
Mặc dù Cố Xuyên muốn đi thị trấn, nhưng trước khi đi cũng phải ăn sáng. Cho dù hắn không muốn ăn màn thầu ngũ cốc và cháo rau cũng phải ăn.
Thằng hai bị thương mấy này nay, hơn nữa lại phải đi mượn tiền. Ông Cố không có lý do gì không đồng ý, nhưng vẫn vẻ mặt lạnh lùng nói: "Con đi đi. Bây giờ con đi ra mượn tiền, cũng giảm bớt mấy ngày con khỏe hơn mới ra ngoài. Đến lúc đó phải chậm trễ công việc đồng áng."
Những lời này cũng không phải nói cho một mình Cố Xuyên nghe, mà là nói cho cả nhà. Đầu tiên là sau mấy ngày nữa Cố Xuyên cũng phải ra đồng làm việc. Thứ hai là mấy đứa con trai và con dâu khác không được học theo, lấy lý do đi mượn tiền mà không ra đồng.
Ai bảo nhà họ Cố bọn họ sắp ra ở riêng chứ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Thôn họ Cố cũng không gần thị trấn, nhưng trong cả thôn chỉ có nhà trưởng thôn mới có một con trâu, còn chăm sóc nó như báu vật. Vì vậy người trong thôn muốn đi thị trấn đều phải đi bộ. Người khỏe mạnh có thể đi bộ khoảng hai tiếng là đến, còn người không khỏe thì đi càng lâu hơn.
So với thôn họ Cố, thị trấn Tái Khẩu nhộn nhịp hơn rất nhiều. Những người bán rau, bán đồ ăn, bán củi, nhìn thôi cũng làm người ghen tị. Cố Xuyên ngược lại cũng muốn đến bán củi. Nhưng một gánh củi chỉ từ trên núi về nhà phải mất hơn hai tiếng, lại từ nhà gánh đến thị trấn, tới lui cũng mất năm sáu tiếng. Vì vậy, nếu thực sự muốn bán củi, một ngày chỉ có thể bán một gánh củi, mà một gánh củi chỉ có thể bán được năm đồng tiền. Hơn nữa vì phải đi nhiều như vậy giày cũng nhanh mòn hơn, nên việc buôn bán này căn bản không có lời.
Tất nhiên, loại công việc này phải do người có sức khỏe cực kỳ tốt mới có thể làm được. Bằng không làm được mấy ngày thì cơ thể đã không chịu nổi.
Với ký ức của nguyên thân, Cố Xuyên cũng không xa lạ gì với thị trấn này. Thậm chí trước đây hắn còn tham gia xây dựng rất nhiều ngôi nhà.
"Thằng hai Cố, sao cậu bị thương mà còn đến thị trấn? Về nhà dưỡng bệnh đi, có muốn kiếm tiền cũng không thể mạo hiểm đến mạng sống của mình." Người nói chuyện là Lý Tam, người đã từng đi làm công chung với nguyên thân. Hai người không sống chung một thôn, nhưng quen biết nhau.
"Em ở nhà cũng rãnh rỗi, nên đến thị trấn xem có việc gì không. Hơn nữa, anh cũng biết đấy, chờ thằng út lập gia đình thì gia đình em sẽ ra ở riêng. Đến lúc đó còn có rất nhiều thứ cần phải mua, không có tiền thì làm sao được."
"Bây giờ cậu cũng không thể làm việc nặng. Dù có làm được thì người ta cũng không nhận. Nghe anh khuyên một câu, tìm không được thì thôi, đồ đạc từ từ mua. Nếu thực sự không được, chờ vết thương của cậu bình phục, hai anh em chúng ta lại đi làm công ngắn hạn." Lý Tam nói những lời này là có ý tốt, bọn họ đều biết tình hình trong thị trấn, muốn tìm việc làm cũng không dễ dàng.
"Được rồi, anh Lý. Em biết mình đang làm gì. Nếu thực sự không tìm được thì em về nhà." Cố Xuyên vốn định nói đùa một câu, 'dù sao trong thị trấn không ai lo cơm cho hắn', nhưng lại sợ nói những lời này sẽ làm Lý Tam chia chén cơm của mình cho hắn. Ai cũng khó khăn, tội gì phải làm khó người khác.
Lý Tam vội vàng đi làm, hai người cũng không nói nhiều. Cố Xuyên tiếp tục lang thang không mục đích trong thị trấn, thực sự không tìm được việc gì hắn có thể làm. Nguyên thân không biết một chữ. Nếu hắn đột nhiên có thể viết chữ, có thể tính sổ sách, còn không dẫn đạo sĩ đến đuổi quỷ sao?
"Anh phục vụ, tôi thấy quán của anh đang tuyển đầu bếp. Tôi có thể đến làm thử không?" Cũng may hắn biết nấu một số món ăn. Đây là quán rượu tốt nhất trong thị trấn, người trong thôn sẽ không đến, những người từng làm công chung với nguyên thân cũng sẽ không đến. Đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể nói rằng mình làm tạp vụ ở trong quán, giúp người ta nhóm lửa và rửa rau.
"Cậu biết sao? Đi đi đi, đừng ở đây làm phiền." Người phục vụ trong quán chán ghét liếc nhìn Cố Xuyên, trên quần áo có mấy miếng vá, trên đầu còn quấn một miếng vải. Mặc dù vẫn không bẩn thỉu đến mức như kẻ ăn xin, nhưng người vừa dơ vừa nghèo sao có thể biết nấu ăn.
"Tôi thực sự biết nấu. Trước đây tôi từng làm công ngắn hạn trong thị trấn, khi chủ nhà nấu cơm, tôi đều vào bếp phụ giúp. Thật đó, anh để tôi làm thử đi!" Cố Xuyên nhẹ nhàng nói. Những gì hắn nói là sự thật, trước đó nguyên thân từng làm như vậy mấy lần. Những người làm công ngắn hạn chung đều cảm thấy đàn ông không thể vào bếp, cũng chỉ có nguyên thân đi phụ giúp. Lúc múc cơm, chủ nhà sẽ múc cho hắn nhiều hơn.
"Vậy có thể giống nhau sao? Đi nhanh đi, đừng ở đây chặn khách của chúng tôi." Người phục vụ không kiên nhẫn nói.
Cố Xuyên nắm lấy tay người phục vụ, nhét cây trâm gỗ mà hắn mua ở hiện đại vào trong tay đối phương: "Anh phục vụ châm chước một chút, để tôi vào nấu thử. Kỹ thuật dùng dao của tôi rất giỏi, sức lực cũng rất mạnh, cắt rau, dọn đồ đạc, quét dọn vệ sinh, những việc này tôi đều làm được."
Người phục vụ có thể cảm giác được vật trong tay mình là một cây trâm gỗ, nhưng nhất định là do chính đối phương chạm khắc. Người ăn mặc rách rưới như vậy, còn có thể lấy ra thứ gì tốt. Nhưng vừa đưa ra trước mặt nhìn thì gỗ không có gì đặc biệt, nhưng chạm khắc cũng không tệ. Đám mây khắc trên đó rất xinh đẹp, cầm đi bán cũng được bốn đến năm đồng tiền.
"Được rồi, tôi dẫn cậu đi gặp ông chủ, xem ông ấy có bằng lòng nhận cậu hay không." Người phục vụ nhanh chóng bỏ cây trâm gỗ vào cổ tay áo, mang cây trâm này về mẹ gã chắc chắn sẽ thích.
"Cám ơn anh phục vụ." Cố Xuyên vội vàng nói, tất cả đều là vì sự sống còn.
Dù nói là quán rượu lớn nhất thị trấn, nhưng quy mô cũng không lớn. Đây là một tòa nhà nhỏ có hai tầng, tầng trên người ở, tầng dưới ăn uống. Nhân viên sổ sách và ông chủ đều là một người.
Khi người phục vụ dẫn một thanh niên dơ bẩn, trên đầu quấn băng vào phòng thì ông lập tức nhíu mày, không phải là dẫn họ hàng đến chứ? Ông muốn tuyển là đầu bếp, chứ không phải một người lao động bốc vác.
"Cậu biết làm gì?"
"Tôi biết làm mấy món cơm nhà." Cố Xuyên châm chước nói: "Nhưng kỹ thuật dùng dao cũng không tệ, giỏi nhất là cắt và rửa rau. Hơn nữa tôi rất khỏe, đồ vật nặng từ một đến hai trăm ký đều có thể di chuyển được."
"Vào bếp xào thử mấy món đi."
Nếu không phải đầu bếp cũ đột nhiên muốn về quê dưỡng già với con trai, ông cũng không tuyển đầu bếp. Dù sao quán rượu nhỏ như vậy, một người đầu bếp là đủ. Cho nên mấy năm nay cũng không tuyển học trò. Nếu người này biết làm mấy món cơm nhà, lại có kỹ thuật dùng dao, thử một lần cũng không sao. Nếu thực sự muốn dạy dỗ, có thể để thằng nhóc này làm tạm thời một thời gian, còn hơn để vợ ông đến làm đầu bếp.
Cố Xuyên thực sự chỉ biết làm cơm nhà. Nhưng nhìn đồ đạc trong bếp cũng chỉ có nguyên liệu nấu cơm nhà.
Một đĩa rau chân vịt xào trứng, một đĩa đậu phộng rang, một đĩa củ cải thái sợi xào.
"Ông chủ, mời ngài nếm thử." Cố Xuyên mời người vào phòng bếp.
Nó trông cũng hấp dẫn, ông chủ nếm thử ba món này một lần rồi nói: "Làm thử một món gà đi."
Trước đó sợ thằng nhóc này chỉ nói suông nên không cho hắn chạm vào thịt. Bây giờ ngược lại có thể thử xem.
Cố Xuyên vội vàng đi hầm nửa con gà. Mặc dù trong bếp không đủ gia vị, nhưng ở thị trấn này cũng đủ lấy ra lừa người, ít nhất ông chủ quán rượu đồng ý.
"Cậu làm thử một tháng trước, một tháng một quan tiền, bao ăn bao ở. Nhưng cậu phải ăn mặc vệ sinh sạch sẽ." Nếu để khách nhìn thấy đầu bếp dơ bẩn như vậy thì làm sao nuốt trôi được?
Một quan tiền là một nghìn đồng, tương đương với một ngày kiếm được hơn ba mươi đồng. Ba ngày là có thể kiếm được một trăm đồng nộp lên quỹ công. Cố Xuyên không có lý do gì không đồng ý.
"Ông chủ, khi nào tôi mới đến làm việc?" Cố Xuyên ra vẻ kích động.
"Ngày mai đi, trong nhà còn có bộ quần áo nào khác không?" Nhìn dáng vẻ này không biết bộ quần áo đã mặc bao nhiêu năm. Ngày mai đừng mặc bộ độ này đến đây.
Cố Xuyên thành thật lắc đầu. Nguyên thân cũng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ mùa hè, một bộ mùa đông. Hiện tại vào thời tiết này, nếu mặc quần áo mùa đông vào phòng bếp sẽ nóng chết.
Được rồi, ông biết sẽ như vậy.
Chủ quán vuốt chòm râu dê của mình: "Đợi ở đây, tôi về tìm cho cậu một bộ quần áo cũ. Về nhà tắm rửa sạch sẽ. Sau đó thay bộ quần áo sạch đến ở trong quán là được."
Nếu là người thị trấn thì về nhà ở cũng không sao. Nếu không phải thì ngoan ngoãn đến ở trong quán, không thể để trễ thời gian nấu nướng.
"Cám ơn ông chủ." Cố Xuyên lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu. Cuối cùng hắn có thể thay bộ quần áo trên người. Cho dù là quần áo cũ của người khác cũng được.
"Được rồi, được rồi, ở đây chờ trước đi." Tay nghề của thằng nhóc này cũng không thua gì đầu bếp cũ, mấu chốt là hắn còn trẻ, làm việc nhất định sẽ nhanh nhẹn hơn đầu bếp cũ.
Nhưng dù có siêng dọn dẹp đến mấy thì cũng chỉ mấy chục phút chất thải đã không còn. Nhưng mùi hương vẫn rất hôi thối. Cũng may hiện tại không phải mùa hè, bằng không chỉ có muỗi ruồi thôi cũng đủ làm người kinh tởm.
"Hay là nàng đi ra ngoài ăn?" Cố Xuyên đề nghị. Dù sao ngoài sân có cổng rào tre, tường cũng không cao. Dù sao mở cửa đi ra ngoài hay trèo tường cũng không đến mức gây tiếng động lớn. Đương nhiên, nếu như có người nhìn thấy cũng có rất nhiều lý do, chỉ cần không bị bắt gặp đang ăn vụn là được.
Tôn thị hơi mở to mắt, không ngờ rằng chồng cô vẫn là người để ý. Nhưng nếu người giúp trông chừng đều không chê phiền phức, cô đương nhiên vui vẻ không ăn trong nhà cầu.
Nhưng bây giờ chưa thể đi ra ngoài, có lẽ mọi người vẫn chưa ngủ, phải chờ một lát nữa. Chờ đến nửa đêm mọi người đã ngủ say, ra ngoài ăn trứng gà mới an toàn.
Trẻ con rất dễ ngủ, Thiết Đản là người ngủ trước trong ba người. Sau đó Cố Xuyên cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chỉ có Tôn thị vì vẫn nghĩ đến quả trứng gà trong đầu nên không hề cảm thấy buồn ngủ.
"Khoan hãy ngủ, trước tiên chàng nói cho thiếp biết, chàng tìm được ổ trứng gà rừng khi nào và làm sao nấu nó trong rừng núi hoang vắng?" Tôn thị dùng cùi chỏ đánh nhẹ vào cánh tay Cố Xuyên. Mẹ chồng gần như suốt ngày ở nhà. Nếu chồng cô mang trứng gà về nhà nấu chắc chắn sẽ bị phát hiện nên chỉ có thể nấu ở trên núi. Về phần mang đến nhà người khác nấu, vậy nhất định phải cho người ta một quả trứng gà, có lẽ không nỡ làm như vậy.
Cố Xuyên đã sớm nghĩ ra cái cớ: "Ngày đầu tiên đi lao dịch anh đã phát hiện. Hôm đó không phải đến lượt anh lên núi đốn củi sao? Đúng lúc anh phát hiện một ổ trứng gà rừng. Anh định lấy nó bồi bổ cho Thiết Đản nên không mang về nhà, dùng nửa chiếc nồi đất bị vỡ nấu nước luộc chín mấy quả. Sau đó giấu đi, cũng may sáu bảy ngày rồi vẫn chưa hư."
"Đó không phải là vì chàng bị thương, bằng không hiện tại vẫn còn lao dịch. Đến khi chàng có thể trở về thì trứng gà luộc chắc chắn sẽ hư. Lần sau có chuyện như vậy nữa thì đừng luộc nhiều, trứng gà sống có thể để được lâu hơn." Tôn thị lải nhải nói. Lần này suýt chút nữa lãng phí mấy quả trứng gà. Đương nhiên, cô chẳng thà mấy quả trứng gà bị hư cũng không muốn chồng mình bị thương.
"Ừ ừ." Cố Xuyên mơ hồ đáp lại, dường như sắp ngủ quên.
Thấy hắn như vậy, Tôn thị cũng không cằn nhằn nữa. Nhưng chồng mình cuối cùng cũng biết toan tính cho gia đình nhỏ, vậy mà lén giấu một ổ trứng gà. Phải biết rằng mang đi bán cũng được bốn đến năm chục đồng tiền đó.
Tôn thị vốn tưởng rằng mình có thể sẽ không ngủ được, vẫn thức đến nửa đêm. Sau đó kêu chồng mình dậy lén đi ra ngoài ăn trứng gà. Nhưng cơ thể thực sự quá buồn ngủ, thức một hồi đã ngủ lúc nào không hay.
Cũng may trong lòng còn chuyện này, nên đến nửa đêm đã tỉnh.
"Cha nó, thức dậy, mình đi thôi." Tôn thị thật cẩn thận lay Cố Xuyên tỉnh lại, sợ gây ra tiếng động sẽ đánh thức người ở phòng khác, cũng sợ đánh thức con trai.
Bên ngoài đen như mực, Cố Xuyên căn bản không biết bây giờ là mấy giờ. Hắn vẫn còn rất buồn ngủ, sớm biết như vậy ngày mai hãy lấy trứng gà ra.
Hai người cũng không trèo tường mà cẩn thận mở cổng rào tre ra. Sau khi xác định không làm phiền đến ai mới đóng cửa đi hướng ra khỏi thôn.
"Nàng đi ra sau đống cỏ khô ăn đi. Anh trông ở đây." Gió thu thổi qua, Cố Xuyên cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, cuộc sống ở cổ đại đương nhiên không tốt hơn ở hiện đại. Nhưng không phải là không có ưu điểm. Ít nhất ở hiện đại không thể nhìn thấy ngôi sao và mặt trăng sáng như vậy.
Tôn thị lo lắng nhìn quanh một hồi. Lúc này mới nhanh chân đi ra sau đống cỏ khô.
Chỉ có một quả trứng gà, ăn vài phút là xong.
"Đi thôi." Cô ném vỏ trứng vào đống cỏ khô, ít nhất cũng phải mười ngày hay nửa tháng mới bị phát hiện.
Vì sợ bị người phát hiện, trên đường đi về hai người không nói một lời, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh. Hơn nửa đêm vật vã một tiếng chỉ để ăn một quả trứng gà. Sống như vậy thôi chưa đủ, hơn nữa cô còn phải tiết kiệm tiền nuôi con trai đi học.
"Ngày mai anh đi thị trấn xem thử. Cha mẹ có hỏi thì nói anh đi mượn tiền." Nằm vào trong chăn có chút mùi hôi, lúc này Cố Xuyên mới nói ra kế hoạch của mình.
"Chàng đi thị trấn không mượn tiền còn muốn làm gì? Chàng còn muốn đi làm công? Người ta sẽ không nhận đâu. Tốt nhất là chàng nên nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc cho bản thân thật tốt trước." Trước đây người ta thuê chồng cô là vì sức mạnh của chàng. Bây giờ trên đầu vẫn còn quấn vải, rõ ràng là đang bị thương, làm việc nhất định không nhanh nhẹn như trước nữa, ai sẽ thuê chứ?
"Không phải đi làm công ngắn hạn." Cố Xuyên giải thích: "Chỉ là đi loanh quanh nhìn thử, chúng ta sắp ra ở riêng rồi, nhiều người như vậy còn không biết có thể chia được bao nhiêu lương thực. Tốt nhất là có thể sống sót qua mùa đông. Nhưng cho dù có sống sót, đến khi ăn hết lương thực đầu xuân, không thể làm việc nặng cũng nhìn xem có việc nào nhẹ nhàng hơn không. Cho dù ít tiền cũng được, ít nhất không lãng phí thời gian như vậy."
"Nếu có việc nhẹ nhàng hơn, vậy mấy anh em của chàng sao không đi? Chàng vẫn thành thật ở nhà dưỡng bệnh đi, cuộc sống luôn có thể vượt qua." Có công việc tốt như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho người có quan hệ thân thiết. Làm sao còn sẽ giữ lại chứ?
"Chỉ là đi thử vận may thôi. Dù sao ở nhà cũng rãnh rỗi. Mấy năm nay anh nhiều lần đi thị trấn làm công ngắn hạn, cũng xem như quen biết nhiều người, tốt hơn là chỉ ở nhà chờ." Cố Xuyên kiên nhẫn nói.
"Vậy nếu thực sự tìm được việc làm, chúng ta phải nói rõ với cha mẹ, nộp vào quỹ công cũng phải tính một trăm đồng tiền kia." Tôn thị vội vã nói, lòng người vốn có thành kiến. Chồng cô không phải là người đặc biệt được yêu thương. Mặc dù cha mẹ chồng không có đặc biệt thiên vị, nhưng cũng không thể không đề phòng. Chỉ sợ bọn họ cảm thấy chồng cô có chút bản lĩnh nên thiên vị gia đình con trai thứ ba.
"Chuyện này nhất định phải nó rõ, đi ngủ trước đi, không nhất định có thể tìm được việc làm hay không." Cố Xuyên biết rõ lòng người nguy hiểm hơn bất kỳ ai, muốn báo hiếu cha mẹ còn nhiều cách khác. Huống chi cũng không vội vào lúc này.
* * *
Mặc dù Cố Xuyên muốn đi thị trấn, nhưng trước khi đi cũng phải ăn sáng. Cho dù hắn không muốn ăn màn thầu ngũ cốc và cháo rau cũng phải ăn.
Thằng hai bị thương mấy này nay, hơn nữa lại phải đi mượn tiền. Ông Cố không có lý do gì không đồng ý, nhưng vẫn vẻ mặt lạnh lùng nói: "Con đi đi. Bây giờ con đi ra mượn tiền, cũng giảm bớt mấy ngày con khỏe hơn mới ra ngoài. Đến lúc đó phải chậm trễ công việc đồng áng."
Những lời này cũng không phải nói cho một mình Cố Xuyên nghe, mà là nói cho cả nhà. Đầu tiên là sau mấy ngày nữa Cố Xuyên cũng phải ra đồng làm việc. Thứ hai là mấy đứa con trai và con dâu khác không được học theo, lấy lý do đi mượn tiền mà không ra đồng.
Ai bảo nhà họ Cố bọn họ sắp ra ở riêng chứ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Thôn họ Cố cũng không gần thị trấn, nhưng trong cả thôn chỉ có nhà trưởng thôn mới có một con trâu, còn chăm sóc nó như báu vật. Vì vậy người trong thôn muốn đi thị trấn đều phải đi bộ. Người khỏe mạnh có thể đi bộ khoảng hai tiếng là đến, còn người không khỏe thì đi càng lâu hơn.
So với thôn họ Cố, thị trấn Tái Khẩu nhộn nhịp hơn rất nhiều. Những người bán rau, bán đồ ăn, bán củi, nhìn thôi cũng làm người ghen tị. Cố Xuyên ngược lại cũng muốn đến bán củi. Nhưng một gánh củi chỉ từ trên núi về nhà phải mất hơn hai tiếng, lại từ nhà gánh đến thị trấn, tới lui cũng mất năm sáu tiếng. Vì vậy, nếu thực sự muốn bán củi, một ngày chỉ có thể bán một gánh củi, mà một gánh củi chỉ có thể bán được năm đồng tiền. Hơn nữa vì phải đi nhiều như vậy giày cũng nhanh mòn hơn, nên việc buôn bán này căn bản không có lời.
Tất nhiên, loại công việc này phải do người có sức khỏe cực kỳ tốt mới có thể làm được. Bằng không làm được mấy ngày thì cơ thể đã không chịu nổi.
Với ký ức của nguyên thân, Cố Xuyên cũng không xa lạ gì với thị trấn này. Thậm chí trước đây hắn còn tham gia xây dựng rất nhiều ngôi nhà.
"Thằng hai Cố, sao cậu bị thương mà còn đến thị trấn? Về nhà dưỡng bệnh đi, có muốn kiếm tiền cũng không thể mạo hiểm đến mạng sống của mình." Người nói chuyện là Lý Tam, người đã từng đi làm công chung với nguyên thân. Hai người không sống chung một thôn, nhưng quen biết nhau.
"Em ở nhà cũng rãnh rỗi, nên đến thị trấn xem có việc gì không. Hơn nữa, anh cũng biết đấy, chờ thằng út lập gia đình thì gia đình em sẽ ra ở riêng. Đến lúc đó còn có rất nhiều thứ cần phải mua, không có tiền thì làm sao được."
"Bây giờ cậu cũng không thể làm việc nặng. Dù có làm được thì người ta cũng không nhận. Nghe anh khuyên một câu, tìm không được thì thôi, đồ đạc từ từ mua. Nếu thực sự không được, chờ vết thương của cậu bình phục, hai anh em chúng ta lại đi làm công ngắn hạn." Lý Tam nói những lời này là có ý tốt, bọn họ đều biết tình hình trong thị trấn, muốn tìm việc làm cũng không dễ dàng.
"Được rồi, anh Lý. Em biết mình đang làm gì. Nếu thực sự không tìm được thì em về nhà." Cố Xuyên vốn định nói đùa một câu, 'dù sao trong thị trấn không ai lo cơm cho hắn', nhưng lại sợ nói những lời này sẽ làm Lý Tam chia chén cơm của mình cho hắn. Ai cũng khó khăn, tội gì phải làm khó người khác.
Lý Tam vội vàng đi làm, hai người cũng không nói nhiều. Cố Xuyên tiếp tục lang thang không mục đích trong thị trấn, thực sự không tìm được việc gì hắn có thể làm. Nguyên thân không biết một chữ. Nếu hắn đột nhiên có thể viết chữ, có thể tính sổ sách, còn không dẫn đạo sĩ đến đuổi quỷ sao?
"Anh phục vụ, tôi thấy quán của anh đang tuyển đầu bếp. Tôi có thể đến làm thử không?" Cũng may hắn biết nấu một số món ăn. Đây là quán rượu tốt nhất trong thị trấn, người trong thôn sẽ không đến, những người từng làm công chung với nguyên thân cũng sẽ không đến. Đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể nói rằng mình làm tạp vụ ở trong quán, giúp người ta nhóm lửa và rửa rau.
"Cậu biết sao? Đi đi đi, đừng ở đây làm phiền." Người phục vụ trong quán chán ghét liếc nhìn Cố Xuyên, trên quần áo có mấy miếng vá, trên đầu còn quấn một miếng vải. Mặc dù vẫn không bẩn thỉu đến mức như kẻ ăn xin, nhưng người vừa dơ vừa nghèo sao có thể biết nấu ăn.
"Tôi thực sự biết nấu. Trước đây tôi từng làm công ngắn hạn trong thị trấn, khi chủ nhà nấu cơm, tôi đều vào bếp phụ giúp. Thật đó, anh để tôi làm thử đi!" Cố Xuyên nhẹ nhàng nói. Những gì hắn nói là sự thật, trước đó nguyên thân từng làm như vậy mấy lần. Những người làm công ngắn hạn chung đều cảm thấy đàn ông không thể vào bếp, cũng chỉ có nguyên thân đi phụ giúp. Lúc múc cơm, chủ nhà sẽ múc cho hắn nhiều hơn.
"Vậy có thể giống nhau sao? Đi nhanh đi, đừng ở đây chặn khách của chúng tôi." Người phục vụ không kiên nhẫn nói.
Cố Xuyên nắm lấy tay người phục vụ, nhét cây trâm gỗ mà hắn mua ở hiện đại vào trong tay đối phương: "Anh phục vụ châm chước một chút, để tôi vào nấu thử. Kỹ thuật dùng dao của tôi rất giỏi, sức lực cũng rất mạnh, cắt rau, dọn đồ đạc, quét dọn vệ sinh, những việc này tôi đều làm được."
Người phục vụ có thể cảm giác được vật trong tay mình là một cây trâm gỗ, nhưng nhất định là do chính đối phương chạm khắc. Người ăn mặc rách rưới như vậy, còn có thể lấy ra thứ gì tốt. Nhưng vừa đưa ra trước mặt nhìn thì gỗ không có gì đặc biệt, nhưng chạm khắc cũng không tệ. Đám mây khắc trên đó rất xinh đẹp, cầm đi bán cũng được bốn đến năm đồng tiền.
"Được rồi, tôi dẫn cậu đi gặp ông chủ, xem ông ấy có bằng lòng nhận cậu hay không." Người phục vụ nhanh chóng bỏ cây trâm gỗ vào cổ tay áo, mang cây trâm này về mẹ gã chắc chắn sẽ thích.
"Cám ơn anh phục vụ." Cố Xuyên vội vàng nói, tất cả đều là vì sự sống còn.
Dù nói là quán rượu lớn nhất thị trấn, nhưng quy mô cũng không lớn. Đây là một tòa nhà nhỏ có hai tầng, tầng trên người ở, tầng dưới ăn uống. Nhân viên sổ sách và ông chủ đều là một người.
Khi người phục vụ dẫn một thanh niên dơ bẩn, trên đầu quấn băng vào phòng thì ông lập tức nhíu mày, không phải là dẫn họ hàng đến chứ? Ông muốn tuyển là đầu bếp, chứ không phải một người lao động bốc vác.
"Cậu biết làm gì?"
"Tôi biết làm mấy món cơm nhà." Cố Xuyên châm chước nói: "Nhưng kỹ thuật dùng dao cũng không tệ, giỏi nhất là cắt và rửa rau. Hơn nữa tôi rất khỏe, đồ vật nặng từ một đến hai trăm ký đều có thể di chuyển được."
"Vào bếp xào thử mấy món đi."
Nếu không phải đầu bếp cũ đột nhiên muốn về quê dưỡng già với con trai, ông cũng không tuyển đầu bếp. Dù sao quán rượu nhỏ như vậy, một người đầu bếp là đủ. Cho nên mấy năm nay cũng không tuyển học trò. Nếu người này biết làm mấy món cơm nhà, lại có kỹ thuật dùng dao, thử một lần cũng không sao. Nếu thực sự muốn dạy dỗ, có thể để thằng nhóc này làm tạm thời một thời gian, còn hơn để vợ ông đến làm đầu bếp.
Cố Xuyên thực sự chỉ biết làm cơm nhà. Nhưng nhìn đồ đạc trong bếp cũng chỉ có nguyên liệu nấu cơm nhà.
Một đĩa rau chân vịt xào trứng, một đĩa đậu phộng rang, một đĩa củ cải thái sợi xào.
"Ông chủ, mời ngài nếm thử." Cố Xuyên mời người vào phòng bếp.
Nó trông cũng hấp dẫn, ông chủ nếm thử ba món này một lần rồi nói: "Làm thử một món gà đi."
Trước đó sợ thằng nhóc này chỉ nói suông nên không cho hắn chạm vào thịt. Bây giờ ngược lại có thể thử xem.
Cố Xuyên vội vàng đi hầm nửa con gà. Mặc dù trong bếp không đủ gia vị, nhưng ở thị trấn này cũng đủ lấy ra lừa người, ít nhất ông chủ quán rượu đồng ý.
"Cậu làm thử một tháng trước, một tháng một quan tiền, bao ăn bao ở. Nhưng cậu phải ăn mặc vệ sinh sạch sẽ." Nếu để khách nhìn thấy đầu bếp dơ bẩn như vậy thì làm sao nuốt trôi được?
Một quan tiền là một nghìn đồng, tương đương với một ngày kiếm được hơn ba mươi đồng. Ba ngày là có thể kiếm được một trăm đồng nộp lên quỹ công. Cố Xuyên không có lý do gì không đồng ý.
"Ông chủ, khi nào tôi mới đến làm việc?" Cố Xuyên ra vẻ kích động.
"Ngày mai đi, trong nhà còn có bộ quần áo nào khác không?" Nhìn dáng vẻ này không biết bộ quần áo đã mặc bao nhiêu năm. Ngày mai đừng mặc bộ độ này đến đây.
Cố Xuyên thành thật lắc đầu. Nguyên thân cũng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ mùa hè, một bộ mùa đông. Hiện tại vào thời tiết này, nếu mặc quần áo mùa đông vào phòng bếp sẽ nóng chết.
Được rồi, ông biết sẽ như vậy.
Chủ quán vuốt chòm râu dê của mình: "Đợi ở đây, tôi về tìm cho cậu một bộ quần áo cũ. Về nhà tắm rửa sạch sẽ. Sau đó thay bộ quần áo sạch đến ở trong quán là được."
Nếu là người thị trấn thì về nhà ở cũng không sao. Nếu không phải thì ngoan ngoãn đến ở trong quán, không thể để trễ thời gian nấu nướng.
"Cám ơn ông chủ." Cố Xuyên lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu. Cuối cùng hắn có thể thay bộ quần áo trên người. Cho dù là quần áo cũ của người khác cũng được.
"Được rồi, được rồi, ở đây chờ trước đi." Tay nghề của thằng nhóc này cũng không thua gì đầu bếp cũ, mấu chốt là hắn còn trẻ, làm việc nhất định sẽ nhanh nhẹn hơn đầu bếp cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.