Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 60: Người chồng ma (14) - Tựa như ôn hương noãn ngọc đầy trong vòng tay
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Đường Ninh cố gắng chỉnh lại quần áo trên người mình, nói với Kỷ Liên Uẩn không hiểu sao mà toát đầy mồ hôi trán ngồi phía đối diện: “Vừa nãy ta nghe thấy có tiếng ai đó hét thảm thiết ở bên ngoài, hình như người kia là....”
“Hình như là Kỷ Kha.” Đường Ninh khẳng định.
Kỷ Liên Uẩn nghe Đường Ninh nói vậy, liền cố hết sức đứng dậy từ trong quan tài, cả thân thể y lung lay như sắp đổ, Đường Ninh vội vàng đứng lên muốn đỡ Kỷ Liên Uẩn, nhưng cậu cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, ngược lại còn khiến Kỷ Liên Uẩn vừa mới khó khăn đứng dậy lại ngã vào quan tài một lần nữa.
Tuy rằng thân thể của Kỷ Liên Uẩn yếu ớt, nhưng y cũng rất cao lớn, khi y đè lên người Đường Ninh, cậu cũng không đẩy y ra được, đôi môi mỏng dính máu kia chạm lên vành tai cậu, cậu khẽ nức nở, cuộn tròn trong quan tài.
Kỷ Liên Uẩn khẽ giật mình, trong đầu bỗng hiện lên câu “Ôn hương noãn ngọc ôm đầy cõi lòng“.
Tại sao lại.... mềm như vậy?
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai Đường Ninh, cậu khẽ run lên, cố gắng dùng bàn tay đang nhũn ra của mình đẩy Kỷ Liên Uẩn ta: “Ngươi, ngươi mau đứng dậy.”
Đường Ninh cảm thấy thân thể của Kỷ Liên Uẩn càng ngày càng yếu, lúc trước người kia còn có thể đi gánh nước, còn bây giờ đừng nói là gánh nước, ngay cả đứng dậy y cũng làm không nổi nữa kìa.
Thôi xong, nếu thân thể của Kỷ Liên Uẩn vẫn cứ tiếp tục chuyển biên xấu đi, chẳng mấy mà cậu phải để tang chồng sao?
Đường Ninh lo lắng nhìn Kỷ Liên Uẩn, nhìn trên trán y lấm tấm mồ hôi, Kỷ Liên Uẩn không nhìn cậu, chỉ duỗi tay nâng Đường Ninh mềm như bông dậy.
Tuy rằng bộ dạng của Kỷ Liên Uẩn lúc này có vẻ bệnh tật rất nguy kịch, nhưng phải công nhận, có Kỷ Liên Uẩn bên cạnh, Đường Ninh cảm thấy rất an toàn, không hề phải lo lắng gì, chỉ sợ người nãy sẽ té xỉu mà thôi.
Đường Ninh hèn nhát ôm chặt cánh tay Kỷ Liên Uẩn, sau khi trải qua tất cả những chuyện ở trên giường vừa rồi, chuyện tiếp xúc tứ chi này, Đường Ninh cảm thấy rất bình thường, ngược lại, Kỷ Liên Uẩn nháy mắt đã cứng đờ.
Đường Ninh không nhận ra sự khác lạ của kly, cậu đang mải nhìn xung quanh, chỉ sợ có cái gì bỗng dưng nhảy ra. Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
Khi Kỷ Liên Uẩn duỗi tay mở cửa, Đường Ninh lấp ở phía sau y, chỉ dám thò nửa khuôn mặt ra xem.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Đường Ninh ngửi thấy mùi máu tươi trong gió.
Cậu cúi đầu, liền nhìn thấy Kỷ Kha nằm giữa vũng máu, máu tươi từ mắt trái của hắn chảy ra ngoài, như một đóa hồng nở ra từ hốc mắt hắn.
Nháy mắt, sắc mặt của Đường Ninh trở lên trắng bệch, một bàn tay nhẹ nhàng che hai mắt cậu lại, Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Hàng mi dài của Đường Ninh khẽ cọ lên lòng bàn tay của Kỷ Liên Uẩn như cánh bướm đang vỗ.
Đường Ninh ngồi xổm xuống nhìn kĩ trạng thái của Kỷ Kha, trên mặt và cả người Kỷ Kha phủ một lớp bột phấn màu trắng xám, Kỷ Liên Uẩn vươn tay chấm bột phấn đó, ban đầu, y đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại vươn đầu lưỡi ra liếm thử.
“Là tro cốt.” Kỷ Liên Uẩn nghe giọng nói.
Đường Ninh không dám nhìn Kỷ Kha, cậu đoán đám tro cốt này là đạo cụ của Kỷ Kha, cũng giống với lá bùa của Lâm Uẩn vậy.
“Hắn chưa chết.” Kỷ Liên Uẩn cố hết sức nâng Kỷ Kha dậy, “Nhưng dựa vào tốc độ mất máu này, cách cái chết cũng chẳng xa nữa rồi.”
Đường Ninh lập tức tiến lên giúp Kỷ Liên Uẩn đỡ Kỷ Kha vào trong, cậu không dám nhìn mặt Kỷ Kha, chỉ dám nhìn vào thân thể hắn.
Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn cố hết sức đưa Kỷ Kha vào trong phòng, sau đó cậu lại theo y đến căn phòng chứa đồ bên cạnh phòng y lấy thuốc. Kỷ Liên Uẩn đáp thuốc lên mắt trái của Kỷ Kha, rồi băng bó đơn giản cho hắn.
Sau khi làm xong hết tất cả, Kỷ Liên Uẩn lại suy yếu ho khan.
“Hắn sẽ không sao chứ?” Đường Ninh lo lắng nói.
Nhìn Kỷ Liên Uẩn vô cùng mệt mỏi, y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Còn phải xem số mệnh.”
“Ngươi buồn ngủ sao?” Đường Ninh sợ Kỷ Liên Uẩn ngủ thiếp đi, dù sao bây giờ vẫn là đêm khuya, cậu sợ Kỷ Liên Uẩn ngủ mất sẽ không còn uy hiếp được những thứ ma quỷ kia.
Dường như nhận ra sự lo lắng của Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Nếu như em chưa muốn ngủ, ta có thể tiếp tục thức với em.”
Thật rad n cũng rất mệt, nhưng cậu vẫn cố gắng mở mắt ra, nói nhỏ với Kỷ Liên Uẩn: “Ta lo lắng cho Lâm Uẩn.... Biểu ca hay bị lạ nhà, ta muốn đi xem hắn.”
Đám tóc đen trong giếng nước bò tới đây, Kỷ Kha lại suýt chết ở cửa phòng cậu, tình hình trong thôn cũng bắt đầu rối loạn khiến Đường Ninh lo rằng Lâm Uẩn sẽ gặp chuyện không may.
Trừ việc lúc hoạn nạn bỏ mặc đồng đội thì Lâm Uẩn cũng là một đồng đội giỏi, dây thừng trên chân Vương thúc là do hắn phát hiện, biện pháp phá trận quỷ chắn đường cũng là hắn nói ra, việc chú ý ca từ trong bài đồng dao của đám quỷ trẻ con cũng là Lâm Uẩn nhắc nhở cậu.
“Được.” Kỷ Liên Uẩn gật đầu đồng ý với cậu.
Đường Ninh nhìn Kỷ Kha vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hai người đặt Kỷ Kha trong quan tài, cũng không lo đến chuyện khi Kỷ Kha tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân đang nằm trong quan tài có bị dọa sợ chết khiếp không. (Meii: ác qé đê vợ chồng nhà này:>)
“Đúng rồi, tại sao trong phòng ngươi lại có chiếc quan tài này?” Đường Ninh hỏi.
“Thân thể của ta không tốt, nên đã sớm tự chuẩn bị quan tài cho mình.” Kỷ Liên Uẩn mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ bình thường ra thay bộ đồ cưới trên người. Đường Ninh biết là nhìn chằm chằm người khác thay đồ là không tốt, nhưng nếu không thấy Kỷ Liên Uẩn, cậu lại thấy sợ.
Để giảm bớt sự xấu hổ này, Đường Ninh hỏi: “Sao ngươi tặng cho ta sính lễ quý như vậy?”
“Sính lễ ư?” Kỷ Liên Uẩn quay đầu lại, nhíu mày nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh sửng sốt, nhanh chóng tìm được chiếc hộp gỗ để trong góc, tuy rằng cậu đã ném vòng cổ trân châu bên trong ra rồi, nhưng bên trong vẫn còn vòng vàng, vòng mã não đá quý.
“Chính là cái này này.” Cậu đưa cho Kỷ Liên Uẩn xem.
Vẻ mặt của Kỷ Liên Uẩn lập tức trầm xuống, “Ai đưa cho em?”
Trái tim Đường Ninh đập nhanh hơn: “Lâm Uẩn nói là người bên ngươi mang đến cho ta.”
“Sính lễ này, em đã dùng hay chưa?” Kỷ Liên Uẩn nghiêm túc nói.
“Có.” Đường Ninh đã nhận ra sự không ổn của việc này: “Ta đã ném đi mấy cái vòng cổ trân châu rồi.”
“Em ném ở đâu?”
“Ta cũng không rõ, ta ném lúc đang ngồi trên kiệu hoa. Ta đã làm sai cái gì sao?”
Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh nói: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta nhặt lại những chiếc vòng đó trở về là được.”
“Nhưng, nhưng....” Đường Ninh run giọng nói: “Lúc đó, ta đã cắt đứt dây cước, những viên trân châu đó đều văng tung tóe....”
Nghe vậy, Kỷ Liên Uẩn trầm mặc một lúc: “Vậy thì nhặt từng viên về.”
Đường Ninh hoảng hốt nhìn Kỷ Liên Uẩn thay xong quần áo, có vẻ như y rất sợ lạnh nên mặc rất nhiều áo, sau khi xong xuôi, y cũng đưa cho Đường Ninh một bộ quần áo. “Em mặc trước đi, có lẽ hơi rộng đấy.”
Chiếc áo cưới này là đạo cụ đặc biệt, Đường Ninh không muốn cởi ra lắm, nhưng sau khi nghe Kỷ Liên Uẩn nói câu tiếp theo, cậu lập tức nhanh chóng cởi ra.
Kỷ Liên Uẩn nói: “Chúng ta phải trả lại cả chiếc áo cưới này.”
Quần áo của Kỷ Liên Uẩn to hơn so với Đường Ninh rất nhiều, cậu phải xắn tay áo và ống quần lên vài lần mới miễn cưỡng vừa, đặc biệt là phần eo rộng ra một khoảng lớn.
“Nâng tay lên nào.” Kỷ Liên Uẩn lấy ra một chiếc đai lưng, dùng đai lưng ôm lấy vòng eo của Đường Ninh, tuy rằng đã cài đến nút bé nhất, nhưng với vòng eo của Đường Ninh thì vẫn lỏng lẻo.
“Sao em lại gầy như vậy?” Kỷ Liên Uẩn hỏi.
Đương nhiên là vì để lên hình đẹp rồi.
Thế nhưng cậu không dám nói đáp án này với Kỷ Liên Uẩn.
“Một chút thịt cũng không có....” Tầm mắt y dừng lại ở đường cong trên eo Đường Ninh. “Ăn nhiều một chút.”
Đường Ninh cắn môi dưới, bên tai cậu như nghe thấy giọng nói hơi khàn chứa đầy sự hưng phấn của “Kỷ Liên Uẩn”: “Eo của nương tử nhỏ quá.”
Từ giọng nói, khuôn mặt cho đến dáng người đều giống hệt.
“Trả những thứ này cho ai thế?” Đường Ninh gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu, hỏi đến chuyện cậu quan tâm nhất.
“Người chết.”
Hô hấp của Đường Ninh như cứng lại, tuy rằng cậu đã mơ hồ đoán được, nhưng sau khi nghe đáp án của Kỷ Liên Uẩn, cậu vẫn rùng mình, vậy là cậu.... nhận sính lễ của người chết, mặc áo cưới của người chết, còn ngồi lên kiệu hoa của người chết sao?
Kỷ Liên Uẩn nắm tay Đường Ninh đi ra ngoài, y chỉ đèn lồng đỏ ngoài cửa, nhẹ nhàng nói với Đường Ninh: “Có lẽ em đã nghe người ta nói, thôn chúng ta là thôn giữ mộ, nghe nói tổ tiên của chúng ta đều là người giữ mộ.”
Đường Ninh không rõ mấy chuyện này, cậu mờ mịt nghe Kỷ Liên Uẩn nói về bí mật trong thôn: “Qua một khoảng thời gian dài, gần như không ai biết chuyện giữ mộ trước đây, ngay cả người trong thôn cũng không còn nhớ.”
“Mãi cho đến một thời gian trước, có người phát hiện tòa lăng mộ kia.”
Kỷ Liên Uẩn trầm giọng nói: “Trong mộ, nơi nơi đều là vàng bạc châu báu, người trong thôn chưa từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy, liền bắt đầu lấy vàng bạc châu báu trong mộ ra.”
“Ban đầu, tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng.”
“Mãi đến khi bắt đầu có người chết đi, ai lấy nhiều nhất liền chết nhanh nhất.”
Một luồng khí lạnh theo câu nói của Kỷ Liên Uẩn bò lên sống lưng Đường Ninh, cậu cúi đầu nhìn hộp sính lễ trong tay mình, châu báu lấp lánh tỏa ra ánh sáng chiếu rọi.
“.... Sau đó thì sao?” Đường Ninh như đang ôm củ khoai nóng trong tay, giọng nói hơi run lên.
“Sau đó, gia gia của Kỷ Kha nghĩ ra một biện pháp, nói rằng phải tổ chức hội chùa, tế bái quỷ thần, chính là vị trong mộ kia.”
Bảo sao hôm nay nhà nào trong thôn cũng treo đèn lồng đỏ, “Có tác dụng sao?”
Kỷ Liên Uẩn gật đầu: “Ban đầu thì có tác dụng.”
“Ban đầu?” Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn cầm đèn lồng đỏ, gương mặt bao trùm trong vẻ thương cảm, giọng nói của y nhẹ vô cùng, nhẹ đến mức Đường Ninh nghe không rõ: “Sau khi những người đó trộm mộ lần thứ hai, cách này lập tức vô dụng.”
Lần thứ hai?!!!
Đường Ninh không dám tin vào tai mình.
“Luôn có những bị lòng tham làm mờ mắt, họ cho rằng lấy cứ tài phú ra tiêu xài, rồi làm hội chùa kia thường xuyên sẽ nhận được sự tha thứ của vị kia.”
Gió đêm buốt giá thổi qua thôn trang tĩnh mịch như phát ra những âm thanh nức nở.
Đường Ninh gian nan nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bọn họ lại đến tìm gia gia của Kỷ Kha nhờ ông nghĩ cách.” Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh như một người đứng xem, lạnh lùng không hề có độ ấm: “Gia gia của Kỷ Kha lại suy nghĩ, rồi đưa ra một cách, chính là bảo mọi người giết sạch gia súc trong nhà, mang máu tưới khắp thôn, khiến cho vị nghĩ nghĩ rằng trong thôn đã trả giá đại giới.”
Nghe phương pháp này đã thấy nơi này có oán khí vô cùng nặng, Đường Ninh nhỏ giọng nói: “Có tác dụng sao?”
“Ừ.” Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng, “Ban đầu cũng có tác dụng.”
Lại ban đầu có tác dụng ư?
“Chẳng lẽ lại có người đi trộm mộ lần thứ ba sao?”
Kỷ Liên Uẩn lắc đầu. “.”
“Chỉ là mọi người bỗng phát hiện, một khi đã thực hiện phương pháp này, thì không có cách nào dừng lại nữa.”
Y nhìn Đường Ninh, nhẹ nhàng nói: “Em nói xem, đêm này cần dùng máu của ai tưới thôn đây?”
Đường Ninh cố gắng chỉnh lại quần áo trên người mình, nói với Kỷ Liên Uẩn không hiểu sao mà toát đầy mồ hôi trán ngồi phía đối diện: “Vừa nãy ta nghe thấy có tiếng ai đó hét thảm thiết ở bên ngoài, hình như người kia là....”
“Hình như là Kỷ Kha.” Đường Ninh khẳng định.
Kỷ Liên Uẩn nghe Đường Ninh nói vậy, liền cố hết sức đứng dậy từ trong quan tài, cả thân thể y lung lay như sắp đổ, Đường Ninh vội vàng đứng lên muốn đỡ Kỷ Liên Uẩn, nhưng cậu cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, ngược lại còn khiến Kỷ Liên Uẩn vừa mới khó khăn đứng dậy lại ngã vào quan tài một lần nữa.
Tuy rằng thân thể của Kỷ Liên Uẩn yếu ớt, nhưng y cũng rất cao lớn, khi y đè lên người Đường Ninh, cậu cũng không đẩy y ra được, đôi môi mỏng dính máu kia chạm lên vành tai cậu, cậu khẽ nức nở, cuộn tròn trong quan tài.
Kỷ Liên Uẩn khẽ giật mình, trong đầu bỗng hiện lên câu “Ôn hương noãn ngọc ôm đầy cõi lòng“.
Tại sao lại.... mềm như vậy?
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai Đường Ninh, cậu khẽ run lên, cố gắng dùng bàn tay đang nhũn ra của mình đẩy Kỷ Liên Uẩn ta: “Ngươi, ngươi mau đứng dậy.”
Đường Ninh cảm thấy thân thể của Kỷ Liên Uẩn càng ngày càng yếu, lúc trước người kia còn có thể đi gánh nước, còn bây giờ đừng nói là gánh nước, ngay cả đứng dậy y cũng làm không nổi nữa kìa.
Thôi xong, nếu thân thể của Kỷ Liên Uẩn vẫn cứ tiếp tục chuyển biên xấu đi, chẳng mấy mà cậu phải để tang chồng sao?
Đường Ninh lo lắng nhìn Kỷ Liên Uẩn, nhìn trên trán y lấm tấm mồ hôi, Kỷ Liên Uẩn không nhìn cậu, chỉ duỗi tay nâng Đường Ninh mềm như bông dậy.
Tuy rằng bộ dạng của Kỷ Liên Uẩn lúc này có vẻ bệnh tật rất nguy kịch, nhưng phải công nhận, có Kỷ Liên Uẩn bên cạnh, Đường Ninh cảm thấy rất an toàn, không hề phải lo lắng gì, chỉ sợ người nãy sẽ té xỉu mà thôi.
Đường Ninh hèn nhát ôm chặt cánh tay Kỷ Liên Uẩn, sau khi trải qua tất cả những chuyện ở trên giường vừa rồi, chuyện tiếp xúc tứ chi này, Đường Ninh cảm thấy rất bình thường, ngược lại, Kỷ Liên Uẩn nháy mắt đã cứng đờ.
Đường Ninh không nhận ra sự khác lạ của kly, cậu đang mải nhìn xung quanh, chỉ sợ có cái gì bỗng dưng nhảy ra. Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
Khi Kỷ Liên Uẩn duỗi tay mở cửa, Đường Ninh lấp ở phía sau y, chỉ dám thò nửa khuôn mặt ra xem.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Đường Ninh ngửi thấy mùi máu tươi trong gió.
Cậu cúi đầu, liền nhìn thấy Kỷ Kha nằm giữa vũng máu, máu tươi từ mắt trái của hắn chảy ra ngoài, như một đóa hồng nở ra từ hốc mắt hắn.
Nháy mắt, sắc mặt của Đường Ninh trở lên trắng bệch, một bàn tay nhẹ nhàng che hai mắt cậu lại, Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Hàng mi dài của Đường Ninh khẽ cọ lên lòng bàn tay của Kỷ Liên Uẩn như cánh bướm đang vỗ.
Đường Ninh ngồi xổm xuống nhìn kĩ trạng thái của Kỷ Kha, trên mặt và cả người Kỷ Kha phủ một lớp bột phấn màu trắng xám, Kỷ Liên Uẩn vươn tay chấm bột phấn đó, ban đầu, y đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại vươn đầu lưỡi ra liếm thử.
“Là tro cốt.” Kỷ Liên Uẩn nghe giọng nói.
Đường Ninh không dám nhìn Kỷ Kha, cậu đoán đám tro cốt này là đạo cụ của Kỷ Kha, cũng giống với lá bùa của Lâm Uẩn vậy.
“Hắn chưa chết.” Kỷ Liên Uẩn cố hết sức nâng Kỷ Kha dậy, “Nhưng dựa vào tốc độ mất máu này, cách cái chết cũng chẳng xa nữa rồi.”
Đường Ninh lập tức tiến lên giúp Kỷ Liên Uẩn đỡ Kỷ Kha vào trong, cậu không dám nhìn mặt Kỷ Kha, chỉ dám nhìn vào thân thể hắn.
Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn cố hết sức đưa Kỷ Kha vào trong phòng, sau đó cậu lại theo y đến căn phòng chứa đồ bên cạnh phòng y lấy thuốc. Kỷ Liên Uẩn đáp thuốc lên mắt trái của Kỷ Kha, rồi băng bó đơn giản cho hắn.
Sau khi làm xong hết tất cả, Kỷ Liên Uẩn lại suy yếu ho khan.
“Hắn sẽ không sao chứ?” Đường Ninh lo lắng nói.
Nhìn Kỷ Liên Uẩn vô cùng mệt mỏi, y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Còn phải xem số mệnh.”
“Ngươi buồn ngủ sao?” Đường Ninh sợ Kỷ Liên Uẩn ngủ thiếp đi, dù sao bây giờ vẫn là đêm khuya, cậu sợ Kỷ Liên Uẩn ngủ mất sẽ không còn uy hiếp được những thứ ma quỷ kia.
Dường như nhận ra sự lo lắng của Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Nếu như em chưa muốn ngủ, ta có thể tiếp tục thức với em.”
Thật rad n cũng rất mệt, nhưng cậu vẫn cố gắng mở mắt ra, nói nhỏ với Kỷ Liên Uẩn: “Ta lo lắng cho Lâm Uẩn.... Biểu ca hay bị lạ nhà, ta muốn đi xem hắn.”
Đám tóc đen trong giếng nước bò tới đây, Kỷ Kha lại suýt chết ở cửa phòng cậu, tình hình trong thôn cũng bắt đầu rối loạn khiến Đường Ninh lo rằng Lâm Uẩn sẽ gặp chuyện không may.
Trừ việc lúc hoạn nạn bỏ mặc đồng đội thì Lâm Uẩn cũng là một đồng đội giỏi, dây thừng trên chân Vương thúc là do hắn phát hiện, biện pháp phá trận quỷ chắn đường cũng là hắn nói ra, việc chú ý ca từ trong bài đồng dao của đám quỷ trẻ con cũng là Lâm Uẩn nhắc nhở cậu.
“Được.” Kỷ Liên Uẩn gật đầu đồng ý với cậu.
Đường Ninh nhìn Kỷ Kha vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hai người đặt Kỷ Kha trong quan tài, cũng không lo đến chuyện khi Kỷ Kha tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân đang nằm trong quan tài có bị dọa sợ chết khiếp không. (Meii: ác qé đê vợ chồng nhà này:>)
“Đúng rồi, tại sao trong phòng ngươi lại có chiếc quan tài này?” Đường Ninh hỏi.
“Thân thể của ta không tốt, nên đã sớm tự chuẩn bị quan tài cho mình.” Kỷ Liên Uẩn mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ bình thường ra thay bộ đồ cưới trên người. Đường Ninh biết là nhìn chằm chằm người khác thay đồ là không tốt, nhưng nếu không thấy Kỷ Liên Uẩn, cậu lại thấy sợ.
Để giảm bớt sự xấu hổ này, Đường Ninh hỏi: “Sao ngươi tặng cho ta sính lễ quý như vậy?”
“Sính lễ ư?” Kỷ Liên Uẩn quay đầu lại, nhíu mày nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh sửng sốt, nhanh chóng tìm được chiếc hộp gỗ để trong góc, tuy rằng cậu đã ném vòng cổ trân châu bên trong ra rồi, nhưng bên trong vẫn còn vòng vàng, vòng mã não đá quý.
“Chính là cái này này.” Cậu đưa cho Kỷ Liên Uẩn xem.
Vẻ mặt của Kỷ Liên Uẩn lập tức trầm xuống, “Ai đưa cho em?”
Trái tim Đường Ninh đập nhanh hơn: “Lâm Uẩn nói là người bên ngươi mang đến cho ta.”
“Sính lễ này, em đã dùng hay chưa?” Kỷ Liên Uẩn nghiêm túc nói.
“Có.” Đường Ninh đã nhận ra sự không ổn của việc này: “Ta đã ném đi mấy cái vòng cổ trân châu rồi.”
“Em ném ở đâu?”
“Ta cũng không rõ, ta ném lúc đang ngồi trên kiệu hoa. Ta đã làm sai cái gì sao?”
Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh nói: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta nhặt lại những chiếc vòng đó trở về là được.”
“Nhưng, nhưng....” Đường Ninh run giọng nói: “Lúc đó, ta đã cắt đứt dây cước, những viên trân châu đó đều văng tung tóe....”
Nghe vậy, Kỷ Liên Uẩn trầm mặc một lúc: “Vậy thì nhặt từng viên về.”
Đường Ninh hoảng hốt nhìn Kỷ Liên Uẩn thay xong quần áo, có vẻ như y rất sợ lạnh nên mặc rất nhiều áo, sau khi xong xuôi, y cũng đưa cho Đường Ninh một bộ quần áo. “Em mặc trước đi, có lẽ hơi rộng đấy.”
Chiếc áo cưới này là đạo cụ đặc biệt, Đường Ninh không muốn cởi ra lắm, nhưng sau khi nghe Kỷ Liên Uẩn nói câu tiếp theo, cậu lập tức nhanh chóng cởi ra.
Kỷ Liên Uẩn nói: “Chúng ta phải trả lại cả chiếc áo cưới này.”
Quần áo của Kỷ Liên Uẩn to hơn so với Đường Ninh rất nhiều, cậu phải xắn tay áo và ống quần lên vài lần mới miễn cưỡng vừa, đặc biệt là phần eo rộng ra một khoảng lớn.
“Nâng tay lên nào.” Kỷ Liên Uẩn lấy ra một chiếc đai lưng, dùng đai lưng ôm lấy vòng eo của Đường Ninh, tuy rằng đã cài đến nút bé nhất, nhưng với vòng eo của Đường Ninh thì vẫn lỏng lẻo.
“Sao em lại gầy như vậy?” Kỷ Liên Uẩn hỏi.
Đương nhiên là vì để lên hình đẹp rồi.
Thế nhưng cậu không dám nói đáp án này với Kỷ Liên Uẩn.
“Một chút thịt cũng không có....” Tầm mắt y dừng lại ở đường cong trên eo Đường Ninh. “Ăn nhiều một chút.”
Đường Ninh cắn môi dưới, bên tai cậu như nghe thấy giọng nói hơi khàn chứa đầy sự hưng phấn của “Kỷ Liên Uẩn”: “Eo của nương tử nhỏ quá.”
Từ giọng nói, khuôn mặt cho đến dáng người đều giống hệt.
“Trả những thứ này cho ai thế?” Đường Ninh gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu, hỏi đến chuyện cậu quan tâm nhất.
“Người chết.”
Hô hấp của Đường Ninh như cứng lại, tuy rằng cậu đã mơ hồ đoán được, nhưng sau khi nghe đáp án của Kỷ Liên Uẩn, cậu vẫn rùng mình, vậy là cậu.... nhận sính lễ của người chết, mặc áo cưới của người chết, còn ngồi lên kiệu hoa của người chết sao?
Kỷ Liên Uẩn nắm tay Đường Ninh đi ra ngoài, y chỉ đèn lồng đỏ ngoài cửa, nhẹ nhàng nói với Đường Ninh: “Có lẽ em đã nghe người ta nói, thôn chúng ta là thôn giữ mộ, nghe nói tổ tiên của chúng ta đều là người giữ mộ.”
Đường Ninh không rõ mấy chuyện này, cậu mờ mịt nghe Kỷ Liên Uẩn nói về bí mật trong thôn: “Qua một khoảng thời gian dài, gần như không ai biết chuyện giữ mộ trước đây, ngay cả người trong thôn cũng không còn nhớ.”
“Mãi cho đến một thời gian trước, có người phát hiện tòa lăng mộ kia.”
Kỷ Liên Uẩn trầm giọng nói: “Trong mộ, nơi nơi đều là vàng bạc châu báu, người trong thôn chưa từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy, liền bắt đầu lấy vàng bạc châu báu trong mộ ra.”
“Ban đầu, tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng.”
“Mãi đến khi bắt đầu có người chết đi, ai lấy nhiều nhất liền chết nhanh nhất.”
Một luồng khí lạnh theo câu nói của Kỷ Liên Uẩn bò lên sống lưng Đường Ninh, cậu cúi đầu nhìn hộp sính lễ trong tay mình, châu báu lấp lánh tỏa ra ánh sáng chiếu rọi.
“.... Sau đó thì sao?” Đường Ninh như đang ôm củ khoai nóng trong tay, giọng nói hơi run lên.
“Sau đó, gia gia của Kỷ Kha nghĩ ra một biện pháp, nói rằng phải tổ chức hội chùa, tế bái quỷ thần, chính là vị trong mộ kia.”
Bảo sao hôm nay nhà nào trong thôn cũng treo đèn lồng đỏ, “Có tác dụng sao?”
Kỷ Liên Uẩn gật đầu: “Ban đầu thì có tác dụng.”
“Ban đầu?” Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn cầm đèn lồng đỏ, gương mặt bao trùm trong vẻ thương cảm, giọng nói của y nhẹ vô cùng, nhẹ đến mức Đường Ninh nghe không rõ: “Sau khi những người đó trộm mộ lần thứ hai, cách này lập tức vô dụng.”
Lần thứ hai?!!!
Đường Ninh không dám tin vào tai mình.
“Luôn có những bị lòng tham làm mờ mắt, họ cho rằng lấy cứ tài phú ra tiêu xài, rồi làm hội chùa kia thường xuyên sẽ nhận được sự tha thứ của vị kia.”
Gió đêm buốt giá thổi qua thôn trang tĩnh mịch như phát ra những âm thanh nức nở.
Đường Ninh gian nan nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bọn họ lại đến tìm gia gia của Kỷ Kha nhờ ông nghĩ cách.” Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh như một người đứng xem, lạnh lùng không hề có độ ấm: “Gia gia của Kỷ Kha lại suy nghĩ, rồi đưa ra một cách, chính là bảo mọi người giết sạch gia súc trong nhà, mang máu tưới khắp thôn, khiến cho vị nghĩ nghĩ rằng trong thôn đã trả giá đại giới.”
Nghe phương pháp này đã thấy nơi này có oán khí vô cùng nặng, Đường Ninh nhỏ giọng nói: “Có tác dụng sao?”
“Ừ.” Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng, “Ban đầu cũng có tác dụng.”
Lại ban đầu có tác dụng ư?
“Chẳng lẽ lại có người đi trộm mộ lần thứ ba sao?”
Kỷ Liên Uẩn lắc đầu. “.”
“Chỉ là mọi người bỗng phát hiện, một khi đã thực hiện phương pháp này, thì không có cách nào dừng lại nữa.”
Y nhìn Đường Ninh, nhẹ nhàng nói: “Em nói xem, đêm này cần dùng máu của ai tưới thôn đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.