Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 73: Người chồng ma (27) - Chỉ cần....
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Trong toàn bộ linh đường, ngoại trừ Đường Ninh ra thì tất cả các người chơi khác đều như lâm vào đại dịch, chỉ duy nhất Đường Ninh nhìn nụ cười dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn mà ngây người.
Tiểu Ninh.
Giọng điệu lưu luyến dịu dàng khi gọi xưng hô này của y làm cậu nghĩ đến.... Mạc Vân Sơ.
Kỷ Liên Uẩn mỉm cười tiến về phía trước, ngay khi bước chân của y sắp bước qua ngạch cửa, tất cả các người chơi đều lập tức quay đầu về phía Đường Ninh, dùng ánh mắt bảo Đường Ninh mau chạy ra ngăn cản Kỷ Liên Uẩn.
Hương chỉ còn một đoạn rất ngắn, muốn giữ lại để đuổi ma quỷ thì không thể để Kỷ Liên Uẩn lại gần được.
Đường Ninh vội vàng đứng dậy, nhưng cậu đã quỳ rất lâu, bỗng nhiên đứng dậy khiến mắt cậu hoa lên, nửa người dưới không có cảm giác gì như hỏng mất, cậu thử đi một bước liền ngã xuống, đến khi cậu đỡ choáng váng hơn, đã thấy Kỷ Liên Uẩn đỡ lấy mình, tất cả những người chơi khác đều lo lắng nhìn hai cây hương, chỉ có mình Kỷ Liên Uẩn lo lắng quan sát trạng thái cậu.
“Đầu còn choáng váng không?” Kỷ Liên Uẩn đau lòng nói: “Thân thể em không tốt, lại quỳ lâu quá, không thể đứng dậy lập tức như vậy được.”
Hương bắt đầu cháy nhanh hơn.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc Kỷ Liên Uẩn không phải là Kỷ Liên Uẩn chân chính.
Vì lúc Kỷ Liên Uẩn đốt nến, cả lúc trước khi y quỳ xuống, hương vẫn cháy với tốc độ bình thường.
“Ta không sao.”
Đường Ninh không biết rốt cuộc Kỷ Liên Uẩn trước mắt là ai, chỉ thấy ánh nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của y, khiến đôi mắt kia càng thêm ấm áp, “Ta đã nấu cho em mấy món ăn đơn giản, trong thôn có một loại rau dại ăn ngon lắm, không biết em ăn thử chưa.”
Kỷ Liên Uẩn vừa nói, vừa nhìn những người chơi còn lại, y ôn hòa nhiệt tình mời: “Các ngươi muốn đến ăn cùng không?”
Những người chơi lập tức lắc đầu.
Kỷ Liên Uẩn cũng không khách khí, y cầm lấy bàn tay của Đường Ninh, dịu dàng nói: “Nhân lúc còn nóng, chúng ta về ăn đi.”
Đường Ninh nhìn những đồng đội xung quanh, phát hiện mọi người không hề có ý ngăn cản, cậu đành cùng Kỷ Liên Uẩn rời khỏi linh đường chật chội mà áp lực này.
Không khí bên ngoài thoáng đãng nhưng có chút lạnh, Đường Ninh cần thận đi sát vào Kỷ Liên Uẩn. Kỷ Liên Uẩn hỏi cậu quỳ lâu có đau đầu gối không, hỏi cậu có bị mùi hương ở linh đường làm khó chịu không, hỏi buổi tối cậu có cần mặc thêm quần áo cho ấm không, hỏi cậu phải quỳ ở linh đường bao lâu mới được về phòng nghỉ ngơi....
Rất nhiều câu hỏi, như thể khi Kỷ Liên Uẩn ngốc một mình liền tích những câu hỏi của mình vào một cái sọt, đến khi nhìn thấy cậu liền lấy từng cái từng cái một ra cho cậu xem.
Đường Ninh muốn nói một mình cậu quỳ ở linh đường cũng không sao, nhưng giọng điệu của Kỷ Liên Uẩn quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Đường Ninh nhịn không được mà thấy tủi thân, cậu nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn, giọng nói cũng vô thức mềm mại hơn: “Chân đau quá, nhưng mà khi ta quỳ tê chân quá, ta sẽ tự điều chỉnh tư thế của mình một chút.”
Kỷ Liên Uẩn nghe thấy vậy liền dừng bước, y nửa quỳ xuống dưới, Đường Ninh mờ mịt nhìn Kỷ Liên Uẩn cẩn thận vén ống quần của cậu lên, nhìn chăm chú một lúc rồi nói nhỏ: “Đỏ hết cả rồi.”
Thật ra Đường Ninh cũng quen với việc thân thể mình rất yếu ớt, dù quỳ ở linh đường vài tiếng đồng hồ cậu cũng không thấy quá đau hay chịu không nổi.
Nhưng tại sao, Kỷ Liên Uẩn vừa nói vậy xong, mũi cậu lại cảm thấy chua xót như vậy?
“Về sẽ bôi thuốc cho em, ngủ một giấc là khỏe.” Kỷ Liên Uẩn đứng lên, gương mặt y chìm trong bóng đêm nên Đường Ninh nhìn không rõ, chỉ nghe giọng nói nhè nhẹ của y khẽ nói bên tai mình: “Người chết không thể sống lại, em đừng đau lòng quá.”
“Lúc trước đọc sách, ta đọc được một câu rất hay. Chẳng cần ám ảnh với hiện tại, cũng chẳng cần lo lắng cho tương lai, sống là để trải nghiệm.....”
Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn dịu dàng như màn đêm: “Chỉ cần chúng ta luôn hướng về phía trước, bầu trời sẽ luôn sáng trong.”
Đường Ninh nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn.
Cậu lập tức cảm nhận được sự ấm áp, mặc kệ trước mắt là màn đêm....
Khoan đã.
Đường Ninh bỗng nhận ra một vấn đề, nếu trời đã tối như vậy, ngay cả duỗi tay ra cũng không thấy rõ năm đầu ngón tay, thì tại sao Kỷ Liên Uẩn lại có thể thấy đầu gối cậu đỏ lên?
Gió đêm khẽ thổi qua gáy Đường Ninh, sự lạnh lẽo như sau cơn giông bão, bầu trời vẫn mờ mịt sương mù bao phủ toàn thân Đường Ninh. Bầu trời tối đen như mực, lạnh lẽo như vậy, nhưng cậu chỉ có thể nắm lấy tay “Kỷ Liên Uẩn” mà không nói lên lời.
Là quỷ.
Người đang nói chuyện với cậu là quỷ.
“Kỷ Liên Uẩn” này vẫn rất dịu dàng, nhìn qua giống hệt Kỷ Liên Uẩn chân chính, thậm chí, đi vài bước, y còn dừng lại ho khan mất tiếng, tiếng ho từ thấp đến cao, tiếng sau so với tiếng trước còn khổ sở hơn, ho đến mức như sắp nổ phổi đến nơi.
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại, cậu chỉ có thể nhìn bóng người mờ ảo trong màn đêm đen kịt.
Bình thường, lúc này cậu sẽ tiến đến hỏi han y một cách ân cần, nhưng sau khi nhận thấy người này không phải Kỷ Liên Uẩn thật sự, cả người Đường Ninh sợ hãi như bị dính lại tại chỗ. Cậu rất sợ quỷ, thật sự rất sợ, cậu sợ bàn tay tái nhợt vươn ra từ kiệu hoa, sợ đầu lưỡi liếm lên tròng mắt mình, sợ “Kỷ Liên Uẩn” si mê như muốn nuốt cả thân thể cậu vào bụng....
Rốt cuộc thì “Kỷ Liên Uẩn” muốn làm gì đây?
Đường Ninh nhìn bóng người trước mắt không ngừng run rẩy trong đêm đen, sau đó bỗng ngã xuống như hôn mê.
Đường Ninh hoảng sợ, cậu bật đèn pin điện thoại chiếu lên người “Kỷ Liên Uẩn”, liền thấy khóe một nhợt nhạt của y chảy đầy máu tươi, bàn tay y dính đầy máu, máu bắn cả lên quần áo của y.
“Kỷ Liên Uẩn! Kỷ Liên Uẩn!” Đường Ninh vội vàng nâng Kỷ Liên Uẩn lên, muốn đánh thức y dậy. Nhưng Kỷ Liên Uẩn nhắm chặt hai mắt, cậu có gọi thế nào cũng không phản ứng, Đường Ninh thử đưa tay kiểm tra hơi thở của Kỷ Liên Uẩn, nhận thấy hơi thở của y rất yếu ớt. Cậu nhanh chóng dùng bàn tay dính đầy máu của mình mở điện thoại, định gọi người đến giúp, nhưng mới mở lên, cậu lại phát hiện di động lại mất sóng một lần nữa. Trong thế giới trò chơi, di động mất sóng thường có nghĩa là....
Quỷ đang đến gần!
Đường Ninh hoảng sợ ôm lấy thân thể Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn rất nặng, Đường Ninh chỉ có thể cố hết sức mà nâng Kỷ Liên Uẩn lên vai mình để cõng y trở về. Nặng quá, vừa nặng vừa lạnh, mùi máu tươi phát ra từ sau lưng khiến Đường Ninh càng thêm sợ hãi. Cậu sợ Kỷ Liên Uẩn sẽ bất ngờ biến thành quỷ, sợ mình vừa quay đầu lại đã bắt gặp một cái đầu quỷ trắng xanh đang treo trên vai mình.
Bỗng, cậu nghe thấy một âm thanh loạt xoạt vang lên từ sau lưng.
Đó là tiếng bước chân!
Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi không có điểm dừng bao phủ Đường Ninh, nỗi sợ như những ngọn núi nặng nề, đè lên người cậu, lên chân cậu, lên tay cậu, lên yết hầu của cậu, thậm chí, ngay cả ý chí và linh hồn của cậu cũng bị đè cho suy sụp.
Đường Ninh run rẩy cõng Kỷ Liên Uẩn tiến về phía trước, tiếng bước chân kia cũng bám riết không tha, loạt xoạt đi theo cậu.
Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt xoạt. Không nhanh không chậm, như âm hồn không tan.
Hai chân cậu run run, trước mặt là một mảnh đen nhánh không nhìn rõ cái gì, gió đêm lạnh lẽo thổi qua Đường Ninh, cậu cố đi nhanh một chút, thứ kia cũng đi nhanh một chút, cậu đi chậm một chút, thứ kia liền thả chậm bước chân, như thể nó đang dẫm lên từng dấu chân của cậu mà đi.
Đường Ninh không biết mình đã đi bao lâu, theo lý mà nói, lúc này hẳn là cậu đã về đến linh đường rồi chứ, nhưng bây giờ cậu vẫn đang ở trên đường....
Đường Ninh mở di động lên, muốn chiếu sáng bốn phía xung quanh, ánh sáng lạnh băng xuyên qua bóng tối, không ngừng chiếu đến nơi xa xăm, cuối cùng thấy đường một đôi chân cứng đờ phía xa.
Bàn tay nắm lấy di động khẽ run rẩy, chùm sáng cũng run lên một cách hoảng loạn, chiếu sáng sợi dây thừng nhiễm đỏ trên mắt cá chân của đôi chân đó.
Ngay sau đó, bốn phía bỗng chìm lại vào bóng tối khiến Đường Ninh bị dọa đến mức trái tim suýt ngừng đập, cậu nhận ra di động của mình đã tự tắt máy.
Ánh sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Gặp quỷ chặn đường rồi!
Sau khi nhận ra điều này, Đường Ninh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, thậm chí cậu còn định buông bỏ tất cả!
Cậu muốn buông bỏ tất cả, giãy giụa, cắn răng kiên trì cái gì nữa chứ, cậu muốn từ bỏ hết. Con quỷ kia nhào lên cậu luôn cũng được, thà chịu đau đớn ngắn ngủi còn hơn, cậu không sợ chết mà nghĩ, nhưng bỗng có một giọng nói mỏng manh bên trong cậu lại nói...
Không được, cậu rất sợ, cậu sợ ngã xuống vực sâu ấy.
Đường Ninh cắn môi dưới, cắn mạnh đến mức chính cậu cũng nếm được vị máu tươi của mình.
Hai mắt Đường Ninh mở to, cậu bỗng nhiên nhớ ra một chuyện qua trọng. Máu! Đúng vậy, máu của Kỷ Liên Uẩn có thể khiến ma quỷ sợ hãi!
Bảo sao đi lâu như vậy, con quỷ kia vẫn chỉ đi phía sau chứ chưa dám nhào lên cậu!
Đường Ninh nhanh chóng cầm bàn tay dính đầy máu của Kỷ Liên Uẩn lên, bôi máu của y lên khắp người mình. Sau khi bôi xong, Đường Ninh bỗng có cảm giác an toàn hơn, thân thể cũng có thêm chút sức lực.
Cõng Kỷ Liên Uẩn đi một đoạn đường dài khiến toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, cảm giác kiệt sức cùng đau đớn trùm lên người cậu như biến thành vô số con sâu bệnh vô hình mà len lỏi trong từng chút máu thịt của cậu.
Đường Ninh cõng thân thể nặng nề của Kỷ Liên Uẩn bước đi về phía trước, vì xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, nên cũng chẳng khác với việc nhắm mắt đi lại là bao.
Mệt mỏi quá.
Cậu muốn kiên cường một chút, kiên cường thêm chút nữa, nhưng trong tình huống hiện tại, có lẽ cậu đã đến cực hạn rồi.
Càng hiểu rõ về mình, cậu cảm cảm thấy khổ sở. Cậu luôn muốn nỗ lực, nhưng dù có cố gắng đến đâu, dường như cậu vẫn cách những người ưu tú thật sự một bước rất ra, không có cách nào chạm lại gần.
Thân thể cường tráng, đầu óc thông minh, ý chí kiên cường, dũng cảm không sợ....
“Sống là để trải nghiệm, chỉ cần chúng ta luôn hướng về phía trước, bầu trời sẽ luôn sáng trong.”
Giọng nói dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn như vang lên bên tại Đường Ninh, cậu bỗng cảm nhận được bản thân đang khóc, như thể toàn bộ sức lực cuối cùng của cậu là dùng để khóc thút thít như vậy, cậu chỉ biết dùng nước mắt cọ rửa sự khổ sở và sợ hãi trong lòng.
Không quan trọng. Không liên quan.
Đường Ninh à, đừng từ bỏ nhé? Bây giờ mình đã giỏi hơn so với lần đầu tiến vào trò chơi rồi mà, mình không còn giống như một chú đà điểu khi gặp chuyện chỉ biết cuộn tròn lại khóc thút thít nữa, mình đang tốt lên dần dần rồi, mình chắc chắn có thể chạm đến hừng đông thật sự.
Thế nên, nhất định phải đi tiếp!
Dù thế nào cũng nhất định phải tiếp tục!
Dường như thân thể kiệt sức của Đường Ninh lại sản sinh ra một chút sức lực, cậu cõng Kỷ Liên Uẩn đi về phía trước, đi tiếp đi tiếp, không ngờ lại thật sự thấy ánh sáng ở một nơi xa!
Ánh sáng phát ra từ linh đường!
Đường Ninh kích động cõng Kỷ Liên Uẩn tiếp tục đi về nơi có ánh sáng, cậu càng đi càng nhanh, dường như dùng hết sức lực cuối cùng của mình mà lao đến nơi đó. Sức lực toàn thân bị ép ra khiến cậu thở hồng hộc, khi đi đến trước linh đường, cậu nhìn thấy bóng tất cả người chơi đang quỳ ở đó, còn có một đôi chân đong đưa trước mắt mình.
Đôi chân định bước qua ngạch cửa của Đường Ninh khẽ dừng lại.
Một cảm giác quái dị tràn ngập trong lòng, cảm giác này không hề giống với lúc cậu thấy xác của Hàn Dư Niên, Đường Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt cậu lướt qua mắt cá chân mảnh khảnh, đến vòng eo thon gọn, lại đến cần cổ tinh tế bị bẻ gãy...
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn lên trên, gương mặt của kẻ thắt cổ cũng không hẹn mà nhìn về phía cậu.
Đó là gương mặt của Đường Ninh!
Đường Ninh nhìn thấy chính bản thân mình đang bị treo cổ trên xà nhà.
Trong toàn bộ linh đường, ngoại trừ Đường Ninh ra thì tất cả các người chơi khác đều như lâm vào đại dịch, chỉ duy nhất Đường Ninh nhìn nụ cười dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn mà ngây người.
Tiểu Ninh.
Giọng điệu lưu luyến dịu dàng khi gọi xưng hô này của y làm cậu nghĩ đến.... Mạc Vân Sơ.
Kỷ Liên Uẩn mỉm cười tiến về phía trước, ngay khi bước chân của y sắp bước qua ngạch cửa, tất cả các người chơi đều lập tức quay đầu về phía Đường Ninh, dùng ánh mắt bảo Đường Ninh mau chạy ra ngăn cản Kỷ Liên Uẩn.
Hương chỉ còn một đoạn rất ngắn, muốn giữ lại để đuổi ma quỷ thì không thể để Kỷ Liên Uẩn lại gần được.
Đường Ninh vội vàng đứng dậy, nhưng cậu đã quỳ rất lâu, bỗng nhiên đứng dậy khiến mắt cậu hoa lên, nửa người dưới không có cảm giác gì như hỏng mất, cậu thử đi một bước liền ngã xuống, đến khi cậu đỡ choáng váng hơn, đã thấy Kỷ Liên Uẩn đỡ lấy mình, tất cả những người chơi khác đều lo lắng nhìn hai cây hương, chỉ có mình Kỷ Liên Uẩn lo lắng quan sát trạng thái cậu.
“Đầu còn choáng váng không?” Kỷ Liên Uẩn đau lòng nói: “Thân thể em không tốt, lại quỳ lâu quá, không thể đứng dậy lập tức như vậy được.”
Hương bắt đầu cháy nhanh hơn.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc Kỷ Liên Uẩn không phải là Kỷ Liên Uẩn chân chính.
Vì lúc Kỷ Liên Uẩn đốt nến, cả lúc trước khi y quỳ xuống, hương vẫn cháy với tốc độ bình thường.
“Ta không sao.”
Đường Ninh không biết rốt cuộc Kỷ Liên Uẩn trước mắt là ai, chỉ thấy ánh nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của y, khiến đôi mắt kia càng thêm ấm áp, “Ta đã nấu cho em mấy món ăn đơn giản, trong thôn có một loại rau dại ăn ngon lắm, không biết em ăn thử chưa.”
Kỷ Liên Uẩn vừa nói, vừa nhìn những người chơi còn lại, y ôn hòa nhiệt tình mời: “Các ngươi muốn đến ăn cùng không?”
Những người chơi lập tức lắc đầu.
Kỷ Liên Uẩn cũng không khách khí, y cầm lấy bàn tay của Đường Ninh, dịu dàng nói: “Nhân lúc còn nóng, chúng ta về ăn đi.”
Đường Ninh nhìn những đồng đội xung quanh, phát hiện mọi người không hề có ý ngăn cản, cậu đành cùng Kỷ Liên Uẩn rời khỏi linh đường chật chội mà áp lực này.
Không khí bên ngoài thoáng đãng nhưng có chút lạnh, Đường Ninh cần thận đi sát vào Kỷ Liên Uẩn. Kỷ Liên Uẩn hỏi cậu quỳ lâu có đau đầu gối không, hỏi cậu có bị mùi hương ở linh đường làm khó chịu không, hỏi buổi tối cậu có cần mặc thêm quần áo cho ấm không, hỏi cậu phải quỳ ở linh đường bao lâu mới được về phòng nghỉ ngơi....
Rất nhiều câu hỏi, như thể khi Kỷ Liên Uẩn ngốc một mình liền tích những câu hỏi của mình vào một cái sọt, đến khi nhìn thấy cậu liền lấy từng cái từng cái một ra cho cậu xem.
Đường Ninh muốn nói một mình cậu quỳ ở linh đường cũng không sao, nhưng giọng điệu của Kỷ Liên Uẩn quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Đường Ninh nhịn không được mà thấy tủi thân, cậu nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn, giọng nói cũng vô thức mềm mại hơn: “Chân đau quá, nhưng mà khi ta quỳ tê chân quá, ta sẽ tự điều chỉnh tư thế của mình một chút.”
Kỷ Liên Uẩn nghe thấy vậy liền dừng bước, y nửa quỳ xuống dưới, Đường Ninh mờ mịt nhìn Kỷ Liên Uẩn cẩn thận vén ống quần của cậu lên, nhìn chăm chú một lúc rồi nói nhỏ: “Đỏ hết cả rồi.”
Thật ra Đường Ninh cũng quen với việc thân thể mình rất yếu ớt, dù quỳ ở linh đường vài tiếng đồng hồ cậu cũng không thấy quá đau hay chịu không nổi.
Nhưng tại sao, Kỷ Liên Uẩn vừa nói vậy xong, mũi cậu lại cảm thấy chua xót như vậy?
“Về sẽ bôi thuốc cho em, ngủ một giấc là khỏe.” Kỷ Liên Uẩn đứng lên, gương mặt y chìm trong bóng đêm nên Đường Ninh nhìn không rõ, chỉ nghe giọng nói nhè nhẹ của y khẽ nói bên tai mình: “Người chết không thể sống lại, em đừng đau lòng quá.”
“Lúc trước đọc sách, ta đọc được một câu rất hay. Chẳng cần ám ảnh với hiện tại, cũng chẳng cần lo lắng cho tương lai, sống là để trải nghiệm.....”
Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn dịu dàng như màn đêm: “Chỉ cần chúng ta luôn hướng về phía trước, bầu trời sẽ luôn sáng trong.”
Đường Ninh nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn.
Cậu lập tức cảm nhận được sự ấm áp, mặc kệ trước mắt là màn đêm....
Khoan đã.
Đường Ninh bỗng nhận ra một vấn đề, nếu trời đã tối như vậy, ngay cả duỗi tay ra cũng không thấy rõ năm đầu ngón tay, thì tại sao Kỷ Liên Uẩn lại có thể thấy đầu gối cậu đỏ lên?
Gió đêm khẽ thổi qua gáy Đường Ninh, sự lạnh lẽo như sau cơn giông bão, bầu trời vẫn mờ mịt sương mù bao phủ toàn thân Đường Ninh. Bầu trời tối đen như mực, lạnh lẽo như vậy, nhưng cậu chỉ có thể nắm lấy tay “Kỷ Liên Uẩn” mà không nói lên lời.
Là quỷ.
Người đang nói chuyện với cậu là quỷ.
“Kỷ Liên Uẩn” này vẫn rất dịu dàng, nhìn qua giống hệt Kỷ Liên Uẩn chân chính, thậm chí, đi vài bước, y còn dừng lại ho khan mất tiếng, tiếng ho từ thấp đến cao, tiếng sau so với tiếng trước còn khổ sở hơn, ho đến mức như sắp nổ phổi đến nơi.
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại, cậu chỉ có thể nhìn bóng người mờ ảo trong màn đêm đen kịt.
Bình thường, lúc này cậu sẽ tiến đến hỏi han y một cách ân cần, nhưng sau khi nhận thấy người này không phải Kỷ Liên Uẩn thật sự, cả người Đường Ninh sợ hãi như bị dính lại tại chỗ. Cậu rất sợ quỷ, thật sự rất sợ, cậu sợ bàn tay tái nhợt vươn ra từ kiệu hoa, sợ đầu lưỡi liếm lên tròng mắt mình, sợ “Kỷ Liên Uẩn” si mê như muốn nuốt cả thân thể cậu vào bụng....
Rốt cuộc thì “Kỷ Liên Uẩn” muốn làm gì đây?
Đường Ninh nhìn bóng người trước mắt không ngừng run rẩy trong đêm đen, sau đó bỗng ngã xuống như hôn mê.
Đường Ninh hoảng sợ, cậu bật đèn pin điện thoại chiếu lên người “Kỷ Liên Uẩn”, liền thấy khóe một nhợt nhạt của y chảy đầy máu tươi, bàn tay y dính đầy máu, máu bắn cả lên quần áo của y.
“Kỷ Liên Uẩn! Kỷ Liên Uẩn!” Đường Ninh vội vàng nâng Kỷ Liên Uẩn lên, muốn đánh thức y dậy. Nhưng Kỷ Liên Uẩn nhắm chặt hai mắt, cậu có gọi thế nào cũng không phản ứng, Đường Ninh thử đưa tay kiểm tra hơi thở của Kỷ Liên Uẩn, nhận thấy hơi thở của y rất yếu ớt. Cậu nhanh chóng dùng bàn tay dính đầy máu của mình mở điện thoại, định gọi người đến giúp, nhưng mới mở lên, cậu lại phát hiện di động lại mất sóng một lần nữa. Trong thế giới trò chơi, di động mất sóng thường có nghĩa là....
Quỷ đang đến gần!
Đường Ninh hoảng sợ ôm lấy thân thể Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn rất nặng, Đường Ninh chỉ có thể cố hết sức mà nâng Kỷ Liên Uẩn lên vai mình để cõng y trở về. Nặng quá, vừa nặng vừa lạnh, mùi máu tươi phát ra từ sau lưng khiến Đường Ninh càng thêm sợ hãi. Cậu sợ Kỷ Liên Uẩn sẽ bất ngờ biến thành quỷ, sợ mình vừa quay đầu lại đã bắt gặp một cái đầu quỷ trắng xanh đang treo trên vai mình.
Bỗng, cậu nghe thấy một âm thanh loạt xoạt vang lên từ sau lưng.
Đó là tiếng bước chân!
Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi không có điểm dừng bao phủ Đường Ninh, nỗi sợ như những ngọn núi nặng nề, đè lên người cậu, lên chân cậu, lên tay cậu, lên yết hầu của cậu, thậm chí, ngay cả ý chí và linh hồn của cậu cũng bị đè cho suy sụp.
Đường Ninh run rẩy cõng Kỷ Liên Uẩn tiến về phía trước, tiếng bước chân kia cũng bám riết không tha, loạt xoạt đi theo cậu.
Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt xoạt. Không nhanh không chậm, như âm hồn không tan.
Hai chân cậu run run, trước mặt là một mảnh đen nhánh không nhìn rõ cái gì, gió đêm lạnh lẽo thổi qua Đường Ninh, cậu cố đi nhanh một chút, thứ kia cũng đi nhanh một chút, cậu đi chậm một chút, thứ kia liền thả chậm bước chân, như thể nó đang dẫm lên từng dấu chân của cậu mà đi.
Đường Ninh không biết mình đã đi bao lâu, theo lý mà nói, lúc này hẳn là cậu đã về đến linh đường rồi chứ, nhưng bây giờ cậu vẫn đang ở trên đường....
Đường Ninh mở di động lên, muốn chiếu sáng bốn phía xung quanh, ánh sáng lạnh băng xuyên qua bóng tối, không ngừng chiếu đến nơi xa xăm, cuối cùng thấy đường một đôi chân cứng đờ phía xa.
Bàn tay nắm lấy di động khẽ run rẩy, chùm sáng cũng run lên một cách hoảng loạn, chiếu sáng sợi dây thừng nhiễm đỏ trên mắt cá chân của đôi chân đó.
Ngay sau đó, bốn phía bỗng chìm lại vào bóng tối khiến Đường Ninh bị dọa đến mức trái tim suýt ngừng đập, cậu nhận ra di động của mình đã tự tắt máy.
Ánh sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Gặp quỷ chặn đường rồi!
Sau khi nhận ra điều này, Đường Ninh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, thậm chí cậu còn định buông bỏ tất cả!
Cậu muốn buông bỏ tất cả, giãy giụa, cắn răng kiên trì cái gì nữa chứ, cậu muốn từ bỏ hết. Con quỷ kia nhào lên cậu luôn cũng được, thà chịu đau đớn ngắn ngủi còn hơn, cậu không sợ chết mà nghĩ, nhưng bỗng có một giọng nói mỏng manh bên trong cậu lại nói...
Không được, cậu rất sợ, cậu sợ ngã xuống vực sâu ấy.
Đường Ninh cắn môi dưới, cắn mạnh đến mức chính cậu cũng nếm được vị máu tươi của mình.
Hai mắt Đường Ninh mở to, cậu bỗng nhiên nhớ ra một chuyện qua trọng. Máu! Đúng vậy, máu của Kỷ Liên Uẩn có thể khiến ma quỷ sợ hãi!
Bảo sao đi lâu như vậy, con quỷ kia vẫn chỉ đi phía sau chứ chưa dám nhào lên cậu!
Đường Ninh nhanh chóng cầm bàn tay dính đầy máu của Kỷ Liên Uẩn lên, bôi máu của y lên khắp người mình. Sau khi bôi xong, Đường Ninh bỗng có cảm giác an toàn hơn, thân thể cũng có thêm chút sức lực.
Cõng Kỷ Liên Uẩn đi một đoạn đường dài khiến toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, cảm giác kiệt sức cùng đau đớn trùm lên người cậu như biến thành vô số con sâu bệnh vô hình mà len lỏi trong từng chút máu thịt của cậu.
Đường Ninh cõng thân thể nặng nề của Kỷ Liên Uẩn bước đi về phía trước, vì xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, nên cũng chẳng khác với việc nhắm mắt đi lại là bao.
Mệt mỏi quá.
Cậu muốn kiên cường một chút, kiên cường thêm chút nữa, nhưng trong tình huống hiện tại, có lẽ cậu đã đến cực hạn rồi.
Càng hiểu rõ về mình, cậu cảm cảm thấy khổ sở. Cậu luôn muốn nỗ lực, nhưng dù có cố gắng đến đâu, dường như cậu vẫn cách những người ưu tú thật sự một bước rất ra, không có cách nào chạm lại gần.
Thân thể cường tráng, đầu óc thông minh, ý chí kiên cường, dũng cảm không sợ....
“Sống là để trải nghiệm, chỉ cần chúng ta luôn hướng về phía trước, bầu trời sẽ luôn sáng trong.”
Giọng nói dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn như vang lên bên tại Đường Ninh, cậu bỗng cảm nhận được bản thân đang khóc, như thể toàn bộ sức lực cuối cùng của cậu là dùng để khóc thút thít như vậy, cậu chỉ biết dùng nước mắt cọ rửa sự khổ sở và sợ hãi trong lòng.
Không quan trọng. Không liên quan.
Đường Ninh à, đừng từ bỏ nhé? Bây giờ mình đã giỏi hơn so với lần đầu tiến vào trò chơi rồi mà, mình không còn giống như một chú đà điểu khi gặp chuyện chỉ biết cuộn tròn lại khóc thút thít nữa, mình đang tốt lên dần dần rồi, mình chắc chắn có thể chạm đến hừng đông thật sự.
Thế nên, nhất định phải đi tiếp!
Dù thế nào cũng nhất định phải tiếp tục!
Dường như thân thể kiệt sức của Đường Ninh lại sản sinh ra một chút sức lực, cậu cõng Kỷ Liên Uẩn đi về phía trước, đi tiếp đi tiếp, không ngờ lại thật sự thấy ánh sáng ở một nơi xa!
Ánh sáng phát ra từ linh đường!
Đường Ninh kích động cõng Kỷ Liên Uẩn tiếp tục đi về nơi có ánh sáng, cậu càng đi càng nhanh, dường như dùng hết sức lực cuối cùng của mình mà lao đến nơi đó. Sức lực toàn thân bị ép ra khiến cậu thở hồng hộc, khi đi đến trước linh đường, cậu nhìn thấy bóng tất cả người chơi đang quỳ ở đó, còn có một đôi chân đong đưa trước mắt mình.
Đôi chân định bước qua ngạch cửa của Đường Ninh khẽ dừng lại.
Một cảm giác quái dị tràn ngập trong lòng, cảm giác này không hề giống với lúc cậu thấy xác của Hàn Dư Niên, Đường Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt cậu lướt qua mắt cá chân mảnh khảnh, đến vòng eo thon gọn, lại đến cần cổ tinh tế bị bẻ gãy...
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn lên trên, gương mặt của kẻ thắt cổ cũng không hẹn mà nhìn về phía cậu.
Đó là gương mặt của Đường Ninh!
Đường Ninh nhìn thấy chính bản thân mình đang bị treo cổ trên xà nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.