Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 50: Người chồng ma (4) - Ngươi có muốn lão bà không?

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Mưa rơi tầm tã, hạt mưa dày đặc mang theo hơi lạnh buốt khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Những chiếc dù đỏ chen đầy trong con hẻm nhỏ, tiếng kèn xô na (1) vang dội báo hiệu việc đại hỷ, một cô gái mặc áo cưới đỏ thắm như nghe thấy điều gì đó, khóc lóc muốn nhảy xuống khỏi kiệu hoa, nhưng lại bị một nam tử cường tráng mạnh mẽ ngăn cản.

“Đừng mà! Đừng đưa nữ nhi của ta đi mà!” Dưới cơn mưa lớn, một phụ nữ trung niên khàn giọng kêu gào: “Để ta đi thay nó! Để ta đi thay nó đi mà!”

“Ngươi ư? Ngươi đi thì có ích gì chứ?”

“Tam thẩm! Bà hiểu quy củ rồi đấy, đừng phá quy củ!”

“Mau ngăn bà ta lại!”

Đội ngũ đón dâu hỗn loạn một chút, hôm nay mây đen vẫn vũ khiến bầu trời tối tăm như đang ở dưới biển sâu, có giơ năm ngón tay lên cũng nhìn không rõ, người phụ nữ trung niên bị người khác đè trên mặt đất, bà ta ngẩng đầu từ vũng bùn lầy lội, ánh mắt đỏ hoe như đang chìm trong biển huyết lệ.

Đội ngũ đón dâu bắt đầu thổi kèn xô na đi phía trước, tiếng khóc thê lương hòa cùng tiếng kèn, đại hỷ đại bi hòa lẫn nhau trên một đoạn đường.

Đường Ninh ngơ ngác đứng trong đội ngũ đón dâu, cậu nhìn người phụ nữ trung niên đang khóc thút thít bên cạnh, trong lòng cậu bỗng có một ý nghĩ kỳ quái....

Cậu là tân nương sao?

Nhận ra điểm này, Đường Ninh bỗng xuất hiện ở chỗ ngồi của tân nương, hoa lụa đỏ trong kiệu hoa lắc lư, khăn voan trên đầu cậu cũng bay bay nhẹ. Đường Ninh vươn tay nhấc khăn voan lên, một tay khác khẽ nhấc rèm kiệu, cậu nhìn ra ngoài mới phát hiện đội ngũ đón dâu đều là người giấy.

Một đám người giấy vui vẻ móc tiền giấy trong túi của mình ra rồi mạnh mẽ tung lên trời, bầu trời mưa tầm tã chẳng mấy chốc đã biến thành bầu trời tiền giấy.

Một giọng nói trầm thấp động lòng người truyền đến từ phương xa, mờ mờ ảo ảo nói: “Tân nương của ta, mau mau xuống đây cùng ta kết duyên, mau cùng ta xuống hoàng tuyền đi nào.”

___

Đường Ninh giật mình mở bừng mắt, mồ hôi lạnh chảy từ mặt cậu xuống, cậu không ngừng thở hổn hển, đôi mắt hoảng sợ nhìn vào gương mặt trắng bệch trước mặt.

Gương mặt này cũng ở rất gần cậu.

Kỷ Kha bị Lâm Uẩn dùng đèn pin điện thoại chiếu vào mặt, thấp giọng nói: “Cậu tỉnh rồi sao?”

Đường Ninh chút nữa đã bị dọa cho tắt thở.

Cậu cứ tưởng rằng mình đã chết rồi, bị tân nương giấy kia tấn công như vậy mà cậu vẫn sống được thì đúng là kỳ tích.

“Ai đã cứu tôi thế?” Đường Ninh nhỏ giọng nói, cậu mơ hồ nhớ rằng có ai đó đã giúp cậu chọc thủng tờ giấy kia, khi hít thở được không khí trong lành, Đường Ninh đã hạnh phúc đến mức rơi lệ, sau đó cậu mới hoàn toàn mất đi kí ức.

“Khi chúng tôi tìm được cậu, cậu đã hôn mê trên mặt đất, bên cạnh là một tờ giấy rách nát.” Kỷ Kha nói, “Đúng rồi, bây giờ đã là 10 giờ rồi, chúng ta mau đến thôn Kỷ gia thôi, cậu có thể tự đi được chứ?”

Lúc này, Đường Ninh mới nhận ra mình đang được Kỷ Kha bế lên, bảo sao lúc nãy cậu cảm thấy cả người mình rung lắc như đang ngồi kiệu như vậy.

“Tôi có thể.” Đường Ninh vội vàng muốn xuống dưới.

Vốn Kỷ Kha ôm Đường Ninh đi một đường như vậy cũng rất mệt mỏi, nhưng khi Đường Ninh rời khỏi lồng ngực hắn, trong lòng hắn bỗng có chút không lỡ.

Đường Ninh không phát hiện tâm tư của Kỷ Kha, cậu hơi khởi động chân tay một chút, sau đó đi giữa Kỷ Kha và Lâm Uẩn.

Đi một đoạn, bọn họ liền nhìn thấy ánh đèn lồng đỏ mập mờ của một thôn trang.



Ba người đến gần, liền phát hiện ánh đỏ loa là do cả thôn đều kết hoa treo đèn lồng đỏ, còn có người dán chữ “hỷ” trên cửa sổ và cửa ra vào.

Đây là một thôn trang bình thường, không khác gì thôn tràng vừa nãy Đường Ninh ở mấy, đều có những căn nhà cũ kỹ, có nhà gỗ, có nhà đất, thậm chí còn có những ngôi nhà đã sập nửa bức tường.

Điểm khác là thôn trang này có những căn nhà mới xây rộng rãi, tuy không quá tinh xảo nhưng nhìn sao cũng có vẻ giàu có hơn thôn trang bên Đường Ninh rất nhiều.

Bên cạnh những ngôi nhà là một cánh đồng rộng, trong màn đêm đen đặc, có vài người dân làng vẫn chăm chỉ cuốc đất trên đồng, tuy nhiên, có vẻ như vụ mùa năm nay không được tốt lắm, tuy Đường Ninh không rõ nhưng cậu có cảm giác ngoài đồng không có nhiều hoa màu.

Tầm mắt cậu rời khỏi cánh đồng quay lại cổng thôn trang, dưới một cây hòe treo đầy đèn lồng đỏ cạnh cổng, Đường Ninh mơ hồ thấy một bóng người.

Khi Đường Ninh từng bước tiến lại gần, bóng người đó cũng hiện ra rõ ràng hơn, người đó hơi khom thân mình, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng như hai chấm đỏ đang nhìn chằm chằm vào đám Đường Ninh.

Người đó đứng cạnh gốc cây, cả người như biến thành một thân cây bất động.

Đường Ninh không nhịn được mà dừng bước chân, Kỷ Kha quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đường Ninh. Đúng lúc này, bỗng có một ông lão vọt ra....

Mạnh mẽ bổ nhào lên người Kỷ Kha!

Ông lão kia bắt được Kỷ Kha, nửa khuôn mặt rộ ra dưới ánh đèn lồng đỏ, lộ rõ những vết đồi mồi trên da mặt.

“Nhị Cẩu Tử, sao giờ ngươi mới về hả!”

Tiếng kêu nghẹn ngào long trời lở đất khiến mọi người chú ý, thôn dân dừng hết những việc đang làm lại, nhanh chóng quay đầu về phía cửa thôn.

Kỷ Kha hơi cứng người lại, hắn muốn đẩy lão ông lão bên người ra, nhưng lão như phát điên mà cứ nắm chặt tay cùng quần áo hắn.

“Muộn rồi!” Cánh tay khô gầy của ông lão mạnh như gông cùm xiềng xích bám lên tay Kỷ Kha, “Chậm rồi!”

Đường Ninh thấy những người thôn dân đang làm ruộng buông hết dụng cụ xuống, một đám đi ra từ màn đêm đen đặc, bọn họ đều là những nam nhân thon gầy khỏe mạnh, tất cả đều mặc một bộ áo tang bằng vải thô. Một người đàn ông dẫn đầu đoàn người đi đến chỗ Kỷ Kha cùng ông lão, kéo ông lão điên điên khùng khùng ra, nhẹ giọng nói: “Nhị Cẩu, hôm qua gia gia ngươi té ngã một cái, sau đó đầu óc không được thanh tỉnh lắm.”

Ông lão bị kéo ra chỉ yên lặng đứng một bên, lão không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng đứng dưới gốc cây hòe.

Mà Kỷ Kha bên nãy cũng nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, “Tại sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao có thể ngã thành như vậy chứ?”

Người đàn ông vỗ vỗ bả vai Kỷ Kha, “Ai, người già mà, không chịu nổi va đập đâu. Ngươi trở về là tốt rồi, chăm sóc cho gia gia tốt nhé.”

Người đàn ông an ủi Kỷ Kha xong, quay về phía Đường Ninh ở đằng sau Kỷ Kha. “Ngươi là Đường Ninh đúng không, sao các ngươi đổ nhiều mồ hôi vậy, trời tối như vậy rồi mới về đến đây thế?”

“Xe ba bánh bị hỏng, nên chúng tôi phải đi bộ đến đây.” Lâm Uẩn giải thích.

“Xe hỏng thì sao không đợi một chút, sao các ngươi không gọi điện thoại, ta có thể lái xe đến đón các ngươi mà.” Người đó nói, “Mà ngươi là?”

“Ta là họ hàng xa của Đường Ninh.” Lâm Uẩn vừa nói, vừa móc di động ra liếc mắt một cái, “Lúc đó di động không có tín hiệu, bây giờ cũng không có.”

Trong núi tín hiệu kém là bình thường, người đàn ông nhìn Lâm Uẩn và Đường Ninh không mang theo gì, liền lẩm bẩm: “Tại sao lại không mang theo chút của hồi môn nào vậy....”

Đường Ninh: “...”

Những người chơi ở đây đều chưa có kinh nghiệm kết hôn, hơn nữa còn đến vội vàng, lúc này cả ba người mới nhận ra tình huống không ổn, bầu không khí có chút xấu hổ.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt Đường Ninh, “Nhìn cậu anh tuấn như vậy, nhất định Liên Uẩn sẽ rất thích.”

Nhắc đến Kỷ Liên Uẩn, người đàn ông như nhớ ta cái gì, nói to với Kỷ Kha: “Nhị Cẩu, ngươi mau đi xem biểu ca ngươi đi, không hiểu hắn bị làm sao mà đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, có gọi thế nào cũng không chịu mở cửa!”



Biểu ca Kỷ Liên Uẩn là mấu chốt của nhiệm vụ lần này, bọn họ mạo hiểm gian nan cả ngày chỉ để gặp được vị NPC này thôi, vừa đến đã nghe thấy đối phương không ổn khiến cả ba người không khỏi trầm xuống.

Người đàn ông dẫn đám Đường Ninh đến một ngôi nhà cũ rách nát, cánh cửa phòng cũ kĩ dán một chữ “hỷ” đỏ chói, căn phòng không có cửa sổ, nơi duy nhất có thể nhìn vào phòng từ bên ngoài chính là lỗ nhỏ trên cánh cửa.

Người đàn ông gõ hai cái lên cửa gỗ, “Liên Uẩn à, ngươi có muốn lão bà không hả?”

Theo động tác gõ cửa của người kia, bụi đất trên cánh cửa gỗ bay xuống, Đường Ninh có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc của nhà cũ.

Người đàn ông gõ cửa một lúc lâu, nhưng trong phòng cũng không có động tĩnh gì, người đó bất đắc dĩ nhìn về phía Kỷ Kha. “Ngươi thử gọi biểu ca của ngươi xem.”

Kỷ Kha đi đến trước cửa, học bộ dáng gõ cửa của người đàn ông kia, gõ vài cái, “Biểu ca, ta mang tẩu tử (chị dâu) về rồi.”

Vừa dứt lời, căn phòng tĩnh mịch bỗng truyền đến tiếng ho khan nhỏ.

Một giọng nam trẻ tuổi bệnh tật nói nhỏ: “Bảo cậu ấy.... lại đây....”

Từ “cậu ấy” này là chỉ Đường Ninh.

Đường Ninh bị điểm danh chỉ có thể căng da đầu đi đến trước cửa, cậu không biết nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng nói, “Ta đây.”

Nhưng trong phòng lại không còn động tĩnh gì nữa.

“Không phải lại ngủ rồi chứ?” Người đàn ông chỉ lên lỗ nhỏ trên cửa, “Ngươi nhìn xem.”

Đường Ninh có rất nhiều bóng ma tâm lý liên quan đến việc ghé mắt nhìn qua khe hở này, cậu rất không muốn nhìn, nhưng bên kia có lẽ không phải cái gì quá đáng sợ, cậu hít sâu một hơi, cẩn thận ghé lại lỗ nhỏ.

Qua lỗ nhỏ trên cửa, đầu tiên Đường Ninh thấy một ngọn nến sáp ong cháy sắp hết, trong căn phòng cổ xưa này, có lẽ chưa có đèn điện, chỉ có thể chiếu sáng bằng nến. Ánh nến mỏng manh góc ở góc cửa lập lòe lay động.

Trong căn phòng nhỏ không có đồ đạc gì nhiều, Đường Ninh chỉ thấy một cái giường gỗ nhỏ hẹp, vì ánh sáng quá kém nên Đường Ninh không nhìn rõ trên giường có người nằm hay không, nhưng hình như có một cái chăn?

Vì giường cách khá xa, Đường Ninh không khỏi càng tiến gần lỗ nhỏ trên cửa đi, khiến mắt cậu gần như dính sát vào lỗ thủng.

Khi cậu đang tiến gần lỗ thủng, trước mắt cậu chợt tối đen, như thể có cái gì chặn lại.

Bỗng, một cảnh tượng kỳ lạ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, một đôi tay tái nhợt có móng tay đen như mực bỗng mọc ra từ cửa, đôi tay mảnh khảnh ấn chặt đầu Đường Ninh.

Đường Ninh sững sờ một lúc, trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một thứ gì đó ướt át mềm mại đã liếm lên con mắt của cậu.

Tròng mắt là một nơi rất yếu ớt, bộ phận nhạy cảm như vậy lại chịu 70% nhận thức của con người về thế giới bên ngoài.

Đầu óc Đường Ninh trống rỗng, cậu muốn hét lên, nhưng sự sợ hãi và kích thích tột độ như bóp nghẹn cổ họng cậu, cậu chỉ có thể phát ra một tiếng “ư” yếu ớt từ khóe môi.

Cậu khẽ ngửa cổ ra sau, nhưng đằng sau lại như có một bàn tay đang giữ chặt gáy cậu như đang ôm một con mèo không nghe lời.

Bả vai yếu ớt và hai chân cậu khẽ run lên, đuôi mắt cậu đỏ ửng lên rồi lan đến mặt và vành tai cậu, thậm chí cả cổ và đầu ngón tay cậu cũng đỏ lên. Cả người cậu run bần bật lên, linh hồn cậu cũng như bị liếm qua một lần, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, thế nhưng nội tâm sợ hãi của cậu lại trở thành món ngon mà ma quỷ yêu thích nhất.

Đừng, đừng mà...

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm từ mí mắt yếu ớt đến đôi mắt sáng bên trong, sau đó lại ngả ngớn đảo qua hàng mi cong vút....

Nước mắt từ con ngươi xinh đẹp chảy ra.

Lại bị đầu lưỡi kia thong thả cuốn lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook