Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 86: Người chồng ma (40) - Bà lão ma
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Có lời này của Kỷ Liên Uẩn, Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh tiếp tục về linh đường túc trực bên linh cữu, còn Lâm Uẩn và Đường Ninh thì đi gõ cửa nhà của các thôn dân gần đó trong đêm khuya.
Lâm Uẩn gõ cửa căn nhà đầu tiên, đợi nửa ngày bên trong cũng không có động tĩnh, như thể đây là một căn phòng trống, Lâm Uẩn đành quay lại nhìn Kỷ Liên Uẩn.
Kỷ Liên Uẩn vẫn đang lười biếng ôm chặt lấy Đường Ninh, nhìn y có vẻ không có chút hứng thú nào với xung quanh, chỉ đang vô cùng vui vẻ mà nhìn ngắm từng chút một trên người cậu. Đôi lúc, y còn vùi mặt vào hõm cổ Đường Ninh, say mê hít một hơi.
Đường Ninh cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, nhiều lúc cậu còn định dùng khuỷu tay đẩy Kỷ Liên Uẩn ra một chút, nhưng y lại cười cười bảo cậu đừng nghịch, sau đó lại tiếp tục say mê hít hà hương vị của Đường Ninh, nhìn y như vậy làm Đường Ninh nghi ngờ liệu Kỷ Liên Uẩn còn định liếm lên cổ cậu cũng nên.
—— Rốt cuộc là ai mới là người đang nghịch chứ!
Đường Ninh nhăm mày, bỗng nghĩ đến mỗi lần cậu ôm mèo của mình, cậu cũng dụi mặt vào phần bụng ấm áp mềm như bông của Happy, lúc đó, Happy cũng sẽ dùng bốn cái chân mềm mại của mình giãy giụa muốn đẩy đầu cậu ra, nó còn meo meo ầm ĩ như muốn bảo cậu đừng có nghịch nữa....
Ây, những lúc Happy kêu meo meo như vậy, tuy rằng cậu biết tiếng meo kia là đang mắng cậu đó, nhưng cậu lại càng vui vẻ mà dụi vào Happy nhiều hơn.
Thậm chí, cậu còn mong Happy kêu nhiều một chút.
“Nhà này không mở cửa, chúng ta có cần đi sang nhà khác không?” Lâm Uẩn hỏi.
Đuôi mắt của Đường Ninh vẫn còn vệt nước mắt sinh lý, cả khuôn mặt cậu đỏ ửng quẫn bách, cậu trộm dẫm lên chân Kỷ Liên Uẩn một cái. Lúc này, Kỷ Liên Uẩn mới đành nâng khuôn mặt quý giá của mình lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lâm Uẩn trước mắt rồi chuyển qua cửa gỗ bên cạnh, bình tĩnh nói: “Đạp cửa ra.”
Trong lòng Lâm Uẩn có một sự khó chịu không rõ nguyên do, hắn hít một hơi, nâng chân lên đá mạnh vào cửa gỗ trước mặt khiến cánh cửa đập mạnh ra như sắp bung khỏi bản lề.
Trong phòng tối om.
Lâm Uẩn bật đèn pin lên, chỉ thấy một bà lão gầy gò đang ngồi ở đầu giường, trong tay bà ta đang ôm một đứa trẻ cũng gầy yếu không kém, hai đôi mắt như phát sáng dưới ánh đèn pin của Lâm Uẩn.
Cả bà lão và đứa trẻ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào đèn pin mà không chớp mắt một cái, khung cảnh quỷ dị không nói nên lời.
Đường Ninh vô thức lùi lại một bước nhỏ, tự mình chui sâu vào lòng ngực của Kỷ Liên Uẩn.
Bà lão kia vẫn ôm lấy đứa trẻ trong lòng, bà ta mặc một bộ đồ rách nát, ngồi trên chiếc giường bám đầy bụi bặm, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt vô định. Trong phòng không có thứ gì ăn được, bảo sao đứa trẻ kia gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
“Ta có chuyện muốn hỏi bà.” Lâm Uẩn lên tiếng.
Nghe tiếng Lâm Uẩn, đứa trẻ trong lòng bà lão kia chuyển tầm mắt sang hắn, đôi mắt nó nhìn chằm chàm Lâm Uẩn, miệng lại khẽ chu lên làm ra động tác mút sữa.
Bà lão im lặng đưa ngón tay khô gầy của mình vào miệng đứa trẻ, Đường Ninh thấy rõ, dù trên người của bà ta chỗ nào cũng bẩn, nhưng chỉ có các đầu ngón tay là sạch sẽ, sạch sẽ đến mức tái nhợt như thể bị ngâm trong nước một thời gian dài, khiến da thịt săn lại.
“Không biết bà có biết một ai thích nghe hát tuồng trong thôn này không, người đó thích hát bài 《 Hoa Mộc Lan 》.” Lâm Uẩn không tả được hình dáng của bà lão ma kia, vì sau khi thoát khỏi ảo giác, Đường Ninh cũng không nhớ rõ bộ dáng của bà ta, chỉ nhớ giọng hát của bà lão rất khó nghe.
Bà lão kia trầm mặc nhìn Lâm Uẩn, gương mặt già nua nhìn càng quỷ dị trong ánh đèn pin trắng xóa.
Lâm Uẩn cũng im lặng.
Trong căn phòng cũ kỹ chỉ còn tiếng mút ngón tay chùn chụt của đứa trẻ, một lúc sau, Kỷ Liên Uẩn vẫn đang ôm chặt Đường Ninh bỗng ho khan mấy tiếng.
Tiếng ho của y rất nhẹ, thế nhưng đứa trẻ vẫn đang mút ngón tay không ngừng kia lại im bặt rồi chậm rãi nhắm mắt lại như đang mệt mỏi lắm, sau đó đó cuộn mình vào lòng bà lão kia không phát ra tiếng động nữa.
Bà lão vẫn đang im lặng ôm lấy đứa trẻ bắt đầu mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể rất lâu rồi chưa nói chuyện. “Ta không biết ai thích nghe hát tuồng cả, nhưng trong thôn có một bà lão, con gái bà ấy thích hát tuồng.”
“Con gái sao?” Lâm Uẩn nhíu mày, hắn hỏi tiếp: “Bà lão đó chỉ có một đứa con gái sao?”
“Còn có một đứa con trai nữa, tên là Vương, đã treo cổ chết rồi.”
Đường Ninh mở to mắt, người tên Vương kia có phải là Vương thúc không? Vương thúc với bà lão ma kia là mẹ con sao?
Ban đầu Đường Ninh cũng không chắc chắn lắm, nhưng theo như những gì bà lão trước mặt này nói thì Đường Ninh có thể chắc chắn bà lão ma mà cậu nhìn thấy chính là bà lão trong câu chuyện.
Hóa ra, chồng bà lão ma mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, còn Vương thúc là con riêng của bà lão ma. Bà lão ma đối xử với Vương thúc tốt vô cùng, từ nhỏ đã chiều chuộng vô đối, ngược lại hoàn toàn với đứa con gái kia. Ví dụ như trong bữa cơm, chỉ mình Vương thúc được ăn cơm, còn bà lão ma và con gái chỉ được húp canh mà thôi.
Người con gái ấy lớn lên rất xinh đẹp, không chỉ khuôn mặt mà dáng người cũng rất đẹp. Sau khi lớn lên, người con gái đi theo gánh khác học diễn tuồng, cô học cực khổ, kiếm được tiền liền đưa hết cho bà lão ma. Mỗi tối, cô sẽ hát tuồng cho bà lão ma nghe trong căn nhà cũ nát của bọn họ. Câu hát yêu thích nhất của cô là “Này cô gái nhỏ ~ Nào có điểm nào ~ không bằng con trai”, hát xong cô ấy sẽ ghé vào đầu gối của bà lão ma, cười hỏi: “Nương, ta hát hay không?”
Có lẽ là rất hay, vì nghe nói sau đó con gái bà lão đi theo gánh hát tốt nhất hát, thỉnh thoảng mới về.
Nói đến đây, không biết có phải do sự có mặt của Kỷ Liên Uẩn trong phòng hay không mà đứa trẻ đang nằm trong lòng bà lão bỗng ê ê a a khóc lên, bà lão nhanh chóng đưa ngón tay mình vào miệng đứa bé, đứa bé lập tức hút mạnh khiến bà lão khẽ kêu lên. Một lúc sau, bà mới nói tiếp.
Ở một ngôi làng rất xa, có một lão già độc thân muốn cưới con gái của bà lão ma về làm vợ, lão mang theo sính lễ rất lớn đến hỏi cưới. Ở cái thôn nghèo nàn bọn họ, mỗi lần cưới xin, nhà gái đều đòi sính lễ khá cao, vì thế, bà lão ma không cần biết con gái có đồng ý không, cứ thế bán con gái cho lão già kia, còn dùng sính lễ của con gái mua một gian nhà mới.
Nghe nói, lão gia kia không cho người con gái đi hát tuồng nữa, thậm chí còn không cho cô hát một câu nào, còn thường xuyên đánh cô ấy, không lâu sau, cô gái đó đã qua đời. Sau khi con gái qua đời, bà lão ma bắt đầu sinh bệnh, người ta bảo là oan hồn của người con gái đang đeo bám lên người bà ta, cũng có người nói, bà ta đã lớn tuổi rồi, ốm yếu cũng là chuyện thường.
Tóm lại là bệnh của bà lão ma rất nặng, bà ta sợ ảnh hưởng đến con trai, liền tự mình dọn về căn nhà cũ sắp sập của họ. Bà ta không có tiền, một chút đồ ăn cũng ăn trong cả tuần, ruồi bọ bâu đầy trên thức ăn. Có đôi khi, bà ta sẽ không khống chế được bài tiết của bàn thân, lại không có sức mà lau rửa, cứ thế ngủ trên chăn đệm dơ bẩn của mình. Cả gian nhà của bà ta bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, cứ sống không ra người cũng chẳng ra ma như vậy, một thời gian sau, bà lão ma đó định dùng dây thừng tự kết liễu bản thân mình.
Rõ ràng bà ta chẳng bảo ai rằng mình có ý định tự sát, chỉ yên yên lặng lặng định thắt cổ trong phòng của mình. Thế nhưng hôm ấy cũng vừa khéo, Vương thúc cả tháng không đến xem mẹ mình thế nào bỗng lại đến vào ngày hôm đó, gặp đúng lúc bà lão ma vừa đưa cổ mình vào dây thừng, chân vừa đá ghế ra.
Vương thúc chứng kiến tất cả, nhưng lão không hề ngăn cản.
Lão cứ đứng trước phòng, trơ mắt nhìn bà lão ma treo cổ trước mặt lão. (Meii: xin phép được chửi thề...)
Nghe tới đây, Đường Ninh bỗng cảm thấy lạnh lẽo khó tả, cậu không nhịn được mà vươn tay nắm lấy tay Kỷ Liên Uẩn, ngoan ngoãn nghe bà lão tiếp tục kể câu chuyện xưa cũ.
Sau khi bà lão ma chết, căn nhà cũ nát của bà ta thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hát tuông ê ê a a, tiếng hát khàn khàn đục đục, khó nghe vô cùng.
Mà sau đó, Vương thúc lại treo cổ ở căn nhà mới.
Nghe nói tự lão lấy dây thừng, tự mình vắt dây qua cột rồi treo mình lên, lão ta rất khỏe, ai ngăn cũng không được.
Bà lão nói đến đây, Đường Ninh không khỏi nghi hoặc.
Đường Hiền Hằng cũng treo cổ mà chết, chuyện này có liên quan đến Vương thúc sao? Tại sao Vương thúc lại luôn phá rối rồi cố hại chết bọn họ như vậy? Hơn nữa, tại sao Vương thúc lại muốn hại chết cậu nhất?
Đường Ninh vừa nói ra nghi hoặc của mình, dưới ánh nhìn của Kỷ Liên Uẩn, bà lão ôm chặt đứa nhỏ lập tức biết gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời. Hóa ra, căn nhà mới của Vương thúc ở cạnh nhà của Đường Hiền Hằng, mà Đường Hiền Hằng lại biết về mấy thuật phong thủy trừ tà, mọi người đều nói nếu ông muốn ngăn, thì sẽ căn được.
Nhưng khi đó, Đường Hiền Hằng lại chẳng khác gì Vương thúc, trơ mắt nhìn đối phương treo cổ trong phòng.
Đường Ninh sửng sốt, bỗng nhớ đến ngày đầu tiên vào phó bản này, cậu đã hỏi thân phận của Vương thúc, đối phương cũng nói lão là hàng xóm của ông nội Đường Ninh.
Hóa ra là như vậy.
Sau khi bà lão kể xong, nhất thời tất cả mọi người đều không nói gì, cuối cùng Lâm Uẩn hỏi: “Vậy mộ của bà lão kia ở đâu?”
“Căn phòng kia kinh khủng lắm, con trai bà ta không chịu giúp bà ta nhặt xác, mọi người cũng chỉ có thể để mà bà ta bốc mùi trong căn phòng đó, cuối cùng, chính Đường Hiền Hằng đã hạ táng bà ta. Ông ấy chôn bà ta ở sau núi, mỗi năm cũng chỉ có ông ấy đốt tiền giấy cho bà ta thôi.”
Bà lão run rẩy đứng lên, “Để ta dẫn các ngươi đi.”
Bà lão vẫn ôm chặt đứa nhỏ gầy gò, khi bà ta đi đến gần Đường Ninh, đứa trẻ kì lạ bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Đường Ninh.
Da đầu Đường Ninh tê dại, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Liên Uẩn đã lại dựa đầu vào vai cậu.
Y nhìn thẳng vào đứa trẻ trong lòng bà lão.
Đứa nhỏ lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu mếu máo khóc lóc, bà lão vội vàng nhét ngón tay mình vào miệng đứa trẻ, run run rẩy rẩy đi lên phía trước, cố gắng không để Kỷ Liên Uẩn nhìn thẳng vào đứa trẻ trong lòng nữa.
Trong bóng đêm đen nhánh, Đường Ninh không biết nên nói gì, cậu nhìn bóng dáng bà lão trước mặt, hỏi: “Vậy người con gái của bà lão kia thì sao? Có ai đốt tiền giấy cho cô ấy không?”
“Chuyện này ta cũng không biết, năm đó cô ấy chết ở một thôn khác, ta cũng không biết có ai chôn cất cô ấy không.” Bà lão thản nhiên nói: “Mà nghe nói cái thôn mà cô ta bị gả sang cũng chết hết rồi. Nếu đã không còn ai, chắc là cũng không có đâu.” (Meii: Thôn Kỷ à, thế chắc gì đã chết do trầm cảm hay bị chồng đánh....)
“Sao thế?” Kỷ Liên Uẩn hỏi: “Em muốn đốt tiền giấy cho cô ta sao?”
Đường Ninh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đáng thương quá.”
Kỷ Liên Uẩn đang ôm chặt cậu như gấu koala khẽ bật cười, Đường Ninh khó hiểu nghiêng đầu nhìn y. Chỉ thấy y khẽ hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô ta còn muốn ăn thịt em, ta không cho em đốt tiền giấy cho cô ta.”
.... Cái gì cơ?
Đường Ninh như nhận ra điều gì, bỗng quay đầu nhìn lại, cậu nhìn căn nhà kia vẫn tối om như thế, nhưng trên xà nhà lại có một sợi dây thừng đang lắc lư.
Cậu cứng đờ quay đầu lại, tầm mắt nhìn mắt cá chân của bà lão trước mặt, tuy trên chân bà ta không bị buộc dây thừng, nhưng lại có dấu vết bị trói bằng dây thừng trong một thời gian dài.
Cậu bỗng nghĩ đến, cậu vẫn luôn không nhớ rõ dáng vẻ của bà lão ma trong ảo giác.
Thế nhưng giọng nói của bà lão ma, lại giống hệt với giọng nói của bà lão trước mặt mình.
Có lời này của Kỷ Liên Uẩn, Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh tiếp tục về linh đường túc trực bên linh cữu, còn Lâm Uẩn và Đường Ninh thì đi gõ cửa nhà của các thôn dân gần đó trong đêm khuya.
Lâm Uẩn gõ cửa căn nhà đầu tiên, đợi nửa ngày bên trong cũng không có động tĩnh, như thể đây là một căn phòng trống, Lâm Uẩn đành quay lại nhìn Kỷ Liên Uẩn.
Kỷ Liên Uẩn vẫn đang lười biếng ôm chặt lấy Đường Ninh, nhìn y có vẻ không có chút hứng thú nào với xung quanh, chỉ đang vô cùng vui vẻ mà nhìn ngắm từng chút một trên người cậu. Đôi lúc, y còn vùi mặt vào hõm cổ Đường Ninh, say mê hít một hơi.
Đường Ninh cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, nhiều lúc cậu còn định dùng khuỷu tay đẩy Kỷ Liên Uẩn ra một chút, nhưng y lại cười cười bảo cậu đừng nghịch, sau đó lại tiếp tục say mê hít hà hương vị của Đường Ninh, nhìn y như vậy làm Đường Ninh nghi ngờ liệu Kỷ Liên Uẩn còn định liếm lên cổ cậu cũng nên.
—— Rốt cuộc là ai mới là người đang nghịch chứ!
Đường Ninh nhăm mày, bỗng nghĩ đến mỗi lần cậu ôm mèo của mình, cậu cũng dụi mặt vào phần bụng ấm áp mềm như bông của Happy, lúc đó, Happy cũng sẽ dùng bốn cái chân mềm mại của mình giãy giụa muốn đẩy đầu cậu ra, nó còn meo meo ầm ĩ như muốn bảo cậu đừng có nghịch nữa....
Ây, những lúc Happy kêu meo meo như vậy, tuy rằng cậu biết tiếng meo kia là đang mắng cậu đó, nhưng cậu lại càng vui vẻ mà dụi vào Happy nhiều hơn.
Thậm chí, cậu còn mong Happy kêu nhiều một chút.
“Nhà này không mở cửa, chúng ta có cần đi sang nhà khác không?” Lâm Uẩn hỏi.
Đuôi mắt của Đường Ninh vẫn còn vệt nước mắt sinh lý, cả khuôn mặt cậu đỏ ửng quẫn bách, cậu trộm dẫm lên chân Kỷ Liên Uẩn một cái. Lúc này, Kỷ Liên Uẩn mới đành nâng khuôn mặt quý giá của mình lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lâm Uẩn trước mắt rồi chuyển qua cửa gỗ bên cạnh, bình tĩnh nói: “Đạp cửa ra.”
Trong lòng Lâm Uẩn có một sự khó chịu không rõ nguyên do, hắn hít một hơi, nâng chân lên đá mạnh vào cửa gỗ trước mặt khiến cánh cửa đập mạnh ra như sắp bung khỏi bản lề.
Trong phòng tối om.
Lâm Uẩn bật đèn pin lên, chỉ thấy một bà lão gầy gò đang ngồi ở đầu giường, trong tay bà ta đang ôm một đứa trẻ cũng gầy yếu không kém, hai đôi mắt như phát sáng dưới ánh đèn pin của Lâm Uẩn.
Cả bà lão và đứa trẻ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào đèn pin mà không chớp mắt một cái, khung cảnh quỷ dị không nói nên lời.
Đường Ninh vô thức lùi lại một bước nhỏ, tự mình chui sâu vào lòng ngực của Kỷ Liên Uẩn.
Bà lão kia vẫn ôm lấy đứa trẻ trong lòng, bà ta mặc một bộ đồ rách nát, ngồi trên chiếc giường bám đầy bụi bặm, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt vô định. Trong phòng không có thứ gì ăn được, bảo sao đứa trẻ kia gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
“Ta có chuyện muốn hỏi bà.” Lâm Uẩn lên tiếng.
Nghe tiếng Lâm Uẩn, đứa trẻ trong lòng bà lão kia chuyển tầm mắt sang hắn, đôi mắt nó nhìn chằm chàm Lâm Uẩn, miệng lại khẽ chu lên làm ra động tác mút sữa.
Bà lão im lặng đưa ngón tay khô gầy của mình vào miệng đứa trẻ, Đường Ninh thấy rõ, dù trên người của bà ta chỗ nào cũng bẩn, nhưng chỉ có các đầu ngón tay là sạch sẽ, sạch sẽ đến mức tái nhợt như thể bị ngâm trong nước một thời gian dài, khiến da thịt săn lại.
“Không biết bà có biết một ai thích nghe hát tuồng trong thôn này không, người đó thích hát bài 《 Hoa Mộc Lan 》.” Lâm Uẩn không tả được hình dáng của bà lão ma kia, vì sau khi thoát khỏi ảo giác, Đường Ninh cũng không nhớ rõ bộ dáng của bà ta, chỉ nhớ giọng hát của bà lão rất khó nghe.
Bà lão kia trầm mặc nhìn Lâm Uẩn, gương mặt già nua nhìn càng quỷ dị trong ánh đèn pin trắng xóa.
Lâm Uẩn cũng im lặng.
Trong căn phòng cũ kỹ chỉ còn tiếng mút ngón tay chùn chụt của đứa trẻ, một lúc sau, Kỷ Liên Uẩn vẫn đang ôm chặt Đường Ninh bỗng ho khan mấy tiếng.
Tiếng ho của y rất nhẹ, thế nhưng đứa trẻ vẫn đang mút ngón tay không ngừng kia lại im bặt rồi chậm rãi nhắm mắt lại như đang mệt mỏi lắm, sau đó đó cuộn mình vào lòng bà lão kia không phát ra tiếng động nữa.
Bà lão vẫn đang im lặng ôm lấy đứa trẻ bắt đầu mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể rất lâu rồi chưa nói chuyện. “Ta không biết ai thích nghe hát tuồng cả, nhưng trong thôn có một bà lão, con gái bà ấy thích hát tuồng.”
“Con gái sao?” Lâm Uẩn nhíu mày, hắn hỏi tiếp: “Bà lão đó chỉ có một đứa con gái sao?”
“Còn có một đứa con trai nữa, tên là Vương, đã treo cổ chết rồi.”
Đường Ninh mở to mắt, người tên Vương kia có phải là Vương thúc không? Vương thúc với bà lão ma kia là mẹ con sao?
Ban đầu Đường Ninh cũng không chắc chắn lắm, nhưng theo như những gì bà lão trước mặt này nói thì Đường Ninh có thể chắc chắn bà lão ma mà cậu nhìn thấy chính là bà lão trong câu chuyện.
Hóa ra, chồng bà lão ma mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, còn Vương thúc là con riêng của bà lão ma. Bà lão ma đối xử với Vương thúc tốt vô cùng, từ nhỏ đã chiều chuộng vô đối, ngược lại hoàn toàn với đứa con gái kia. Ví dụ như trong bữa cơm, chỉ mình Vương thúc được ăn cơm, còn bà lão ma và con gái chỉ được húp canh mà thôi.
Người con gái ấy lớn lên rất xinh đẹp, không chỉ khuôn mặt mà dáng người cũng rất đẹp. Sau khi lớn lên, người con gái đi theo gánh khác học diễn tuồng, cô học cực khổ, kiếm được tiền liền đưa hết cho bà lão ma. Mỗi tối, cô sẽ hát tuồng cho bà lão ma nghe trong căn nhà cũ nát của bọn họ. Câu hát yêu thích nhất của cô là “Này cô gái nhỏ ~ Nào có điểm nào ~ không bằng con trai”, hát xong cô ấy sẽ ghé vào đầu gối của bà lão ma, cười hỏi: “Nương, ta hát hay không?”
Có lẽ là rất hay, vì nghe nói sau đó con gái bà lão đi theo gánh hát tốt nhất hát, thỉnh thoảng mới về.
Nói đến đây, không biết có phải do sự có mặt của Kỷ Liên Uẩn trong phòng hay không mà đứa trẻ đang nằm trong lòng bà lão bỗng ê ê a a khóc lên, bà lão nhanh chóng đưa ngón tay mình vào miệng đứa bé, đứa bé lập tức hút mạnh khiến bà lão khẽ kêu lên. Một lúc sau, bà mới nói tiếp.
Ở một ngôi làng rất xa, có một lão già độc thân muốn cưới con gái của bà lão ma về làm vợ, lão mang theo sính lễ rất lớn đến hỏi cưới. Ở cái thôn nghèo nàn bọn họ, mỗi lần cưới xin, nhà gái đều đòi sính lễ khá cao, vì thế, bà lão ma không cần biết con gái có đồng ý không, cứ thế bán con gái cho lão già kia, còn dùng sính lễ của con gái mua một gian nhà mới.
Nghe nói, lão gia kia không cho người con gái đi hát tuồng nữa, thậm chí còn không cho cô hát một câu nào, còn thường xuyên đánh cô ấy, không lâu sau, cô gái đó đã qua đời. Sau khi con gái qua đời, bà lão ma bắt đầu sinh bệnh, người ta bảo là oan hồn của người con gái đang đeo bám lên người bà ta, cũng có người nói, bà ta đã lớn tuổi rồi, ốm yếu cũng là chuyện thường.
Tóm lại là bệnh của bà lão ma rất nặng, bà ta sợ ảnh hưởng đến con trai, liền tự mình dọn về căn nhà cũ sắp sập của họ. Bà ta không có tiền, một chút đồ ăn cũng ăn trong cả tuần, ruồi bọ bâu đầy trên thức ăn. Có đôi khi, bà ta sẽ không khống chế được bài tiết của bàn thân, lại không có sức mà lau rửa, cứ thế ngủ trên chăn đệm dơ bẩn của mình. Cả gian nhà của bà ta bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, cứ sống không ra người cũng chẳng ra ma như vậy, một thời gian sau, bà lão ma đó định dùng dây thừng tự kết liễu bản thân mình.
Rõ ràng bà ta chẳng bảo ai rằng mình có ý định tự sát, chỉ yên yên lặng lặng định thắt cổ trong phòng của mình. Thế nhưng hôm ấy cũng vừa khéo, Vương thúc cả tháng không đến xem mẹ mình thế nào bỗng lại đến vào ngày hôm đó, gặp đúng lúc bà lão ma vừa đưa cổ mình vào dây thừng, chân vừa đá ghế ra.
Vương thúc chứng kiến tất cả, nhưng lão không hề ngăn cản.
Lão cứ đứng trước phòng, trơ mắt nhìn bà lão ma treo cổ trước mặt lão. (Meii: xin phép được chửi thề...)
Nghe tới đây, Đường Ninh bỗng cảm thấy lạnh lẽo khó tả, cậu không nhịn được mà vươn tay nắm lấy tay Kỷ Liên Uẩn, ngoan ngoãn nghe bà lão tiếp tục kể câu chuyện xưa cũ.
Sau khi bà lão ma chết, căn nhà cũ nát của bà ta thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hát tuông ê ê a a, tiếng hát khàn khàn đục đục, khó nghe vô cùng.
Mà sau đó, Vương thúc lại treo cổ ở căn nhà mới.
Nghe nói tự lão lấy dây thừng, tự mình vắt dây qua cột rồi treo mình lên, lão ta rất khỏe, ai ngăn cũng không được.
Bà lão nói đến đây, Đường Ninh không khỏi nghi hoặc.
Đường Hiền Hằng cũng treo cổ mà chết, chuyện này có liên quan đến Vương thúc sao? Tại sao Vương thúc lại luôn phá rối rồi cố hại chết bọn họ như vậy? Hơn nữa, tại sao Vương thúc lại muốn hại chết cậu nhất?
Đường Ninh vừa nói ra nghi hoặc của mình, dưới ánh nhìn của Kỷ Liên Uẩn, bà lão ôm chặt đứa nhỏ lập tức biết gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời. Hóa ra, căn nhà mới của Vương thúc ở cạnh nhà của Đường Hiền Hằng, mà Đường Hiền Hằng lại biết về mấy thuật phong thủy trừ tà, mọi người đều nói nếu ông muốn ngăn, thì sẽ căn được.
Nhưng khi đó, Đường Hiền Hằng lại chẳng khác gì Vương thúc, trơ mắt nhìn đối phương treo cổ trong phòng.
Đường Ninh sửng sốt, bỗng nhớ đến ngày đầu tiên vào phó bản này, cậu đã hỏi thân phận của Vương thúc, đối phương cũng nói lão là hàng xóm của ông nội Đường Ninh.
Hóa ra là như vậy.
Sau khi bà lão kể xong, nhất thời tất cả mọi người đều không nói gì, cuối cùng Lâm Uẩn hỏi: “Vậy mộ của bà lão kia ở đâu?”
“Căn phòng kia kinh khủng lắm, con trai bà ta không chịu giúp bà ta nhặt xác, mọi người cũng chỉ có thể để mà bà ta bốc mùi trong căn phòng đó, cuối cùng, chính Đường Hiền Hằng đã hạ táng bà ta. Ông ấy chôn bà ta ở sau núi, mỗi năm cũng chỉ có ông ấy đốt tiền giấy cho bà ta thôi.”
Bà lão run rẩy đứng lên, “Để ta dẫn các ngươi đi.”
Bà lão vẫn ôm chặt đứa nhỏ gầy gò, khi bà ta đi đến gần Đường Ninh, đứa trẻ kì lạ bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Đường Ninh.
Da đầu Đường Ninh tê dại, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Liên Uẩn đã lại dựa đầu vào vai cậu.
Y nhìn thẳng vào đứa trẻ trong lòng bà lão.
Đứa nhỏ lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu mếu máo khóc lóc, bà lão vội vàng nhét ngón tay mình vào miệng đứa trẻ, run run rẩy rẩy đi lên phía trước, cố gắng không để Kỷ Liên Uẩn nhìn thẳng vào đứa trẻ trong lòng nữa.
Trong bóng đêm đen nhánh, Đường Ninh không biết nên nói gì, cậu nhìn bóng dáng bà lão trước mặt, hỏi: “Vậy người con gái của bà lão kia thì sao? Có ai đốt tiền giấy cho cô ấy không?”
“Chuyện này ta cũng không biết, năm đó cô ấy chết ở một thôn khác, ta cũng không biết có ai chôn cất cô ấy không.” Bà lão thản nhiên nói: “Mà nghe nói cái thôn mà cô ta bị gả sang cũng chết hết rồi. Nếu đã không còn ai, chắc là cũng không có đâu.” (Meii: Thôn Kỷ à, thế chắc gì đã chết do trầm cảm hay bị chồng đánh....)
“Sao thế?” Kỷ Liên Uẩn hỏi: “Em muốn đốt tiền giấy cho cô ta sao?”
Đường Ninh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đáng thương quá.”
Kỷ Liên Uẩn đang ôm chặt cậu như gấu koala khẽ bật cười, Đường Ninh khó hiểu nghiêng đầu nhìn y. Chỉ thấy y khẽ hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô ta còn muốn ăn thịt em, ta không cho em đốt tiền giấy cho cô ta.”
.... Cái gì cơ?
Đường Ninh như nhận ra điều gì, bỗng quay đầu nhìn lại, cậu nhìn căn nhà kia vẫn tối om như thế, nhưng trên xà nhà lại có một sợi dây thừng đang lắc lư.
Cậu cứng đờ quay đầu lại, tầm mắt nhìn mắt cá chân của bà lão trước mặt, tuy trên chân bà ta không bị buộc dây thừng, nhưng lại có dấu vết bị trói bằng dây thừng trong một thời gian dài.
Cậu bỗng nghĩ đến, cậu vẫn luôn không nhớ rõ dáng vẻ của bà lão ma trong ảo giác.
Thế nhưng giọng nói của bà lão ma, lại giống hệt với giọng nói của bà lão trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.