Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 89: Người chồng ma (43) - Sai rồi!
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii.
Trái tim Đường Ninh như muốn nhảy dựng lên, cậu sợ đến mức suýt ném di ảnh trong tay đi.
Bức di ảnh còn một nửa kia quỷ dị lạ thường, tròng mắt nó đảo quanh như mắt người giấy, sự linh hoạt kỳ quặc không giống người sống mà tràn ngập quỷ khí.
Vì quá mức quỷ dị, thậm chí Đường Ninh còn cảm thấy như mình đang cầm một cái đầu người, không, một nửa cái đầu người mới đúng!
Di ảnh càng lúc càng nặng khiến Đường Ninh như kiệt sức, cậu không có cách nào đi tiếp được, ngay cả việc đứng thẳng lưng cậu cũng không thể, cổ cậu như đeo vật nặng mà phải cúi đầu, nhìn tư thế đó cũng thấy rõ bức di ảnh dị thường đến mức nào. Không chỉ đôi mắt di ảnh đang chuyển động, mà cái mồm trong ảnh cũng đóng mở không ngừng như đang muốn nói cái gì đó!
“Sao thế?” Lâm Uẩn dò hỏi.
“Di ảnh.... Đang nói chuyện thì phải.” Đường Ninh run rẩy nói.
Cái miệng còn một nửa của tấm di ảnh không ngừng đóng mở, Đường Ninh không đọc được khẩu hình, nhưng cậu vẫn đoán được Đường Hiền Hằng đang muốn nói gì đó với mình.
“Ông ta đang nói gì?” Hàn An Khang hỏi.
“Ta có thể quay đầu lại không?” Đường Ninh hỏi.
“Đừng quay đầu lại, cậu chuyển tấm ảnh qua lưng là được.”
Nghe đồng đội nói vậy, Đường Ninh cẩn thận dịch chuyển tấm di ảnh. Di ảnh thật sự rất nặng, Đường Ninh phải cố gắng lắm mới có thể chuyển được tấm ảnh ra sau lưng mình.
Nhất thời, không một ai nói gì, tất cả mọi người đều đang cố gắng đọc khẩu hình của tấm ảnh.
Tư thế cõng ảnh này khiến Đường Ninh cảm thấy rất mệt, cậu không nhịn được mà nói: “Các cậu dịch được ông ta đang nói gì chưa?”
Nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Đường Ninh có chút sợ hãi, cậu gian nan nói: “Sao thế? Sao không ai nói gì cả?”
“Nó đang nói....” Giọng nói trầm thấp lạnh băng của Cố Vân chợt vang lên: “Sai rồi!”
“Sai ư? Cái gì sai? Đưa tang nhầm người sao?” Cố Vân hỏi ba câu vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến tất cả người chơi lạnh sống lưng.
Hình như Đường Ninh biết tại sao những người chơi kia không nói gì rồi, không phải là đọc không ra, mà là Cố Vân đang đứng cạnh họ.
Lúc trước, khi Cố Vân đi vào linh đường, di ảnh trên bàn thờ bỗng rơi xuống, làm đồ đèn dầu khiến di ảnh cháy xém. Lúc đó, bọn họ đều suy đoán, có phải Đường Hiền Hằng đang nhắc nhở mọi người điều gì không?
Có phải Đường Hiền Hằng đang nhắc mọi người rằng cháu trai của ông ta gả cho nhầm người không?
“Ha ha, có cái gì sai cơ chứ.” Hàn An Khang gian nan cười, “Mau lên, chúng ta mau đưa ông ấy xuống mồ an nghỉ thôi.”
“Đúng thế.” Lâm Quý Cảnh phụ họa.
Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh không muốn tiếp tục nghĩ nhiều, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần chôn Đường Hiền Hằng xong, bọn họ có thể thoát khỏi phó bản này rồi. Bây giờ sức mạnh của quỷ tân lang chính là sự đảm bảo lớn nhất với bọn họ, chấp nhận rủi ro Đường Ninh gả sai người cũng đâu có sao chứ, trên đời này làm gì có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa, bọn họ cũng đâu cần đối mặt với cái nguy hiểm đó đâu, cho tới giờ, người chơi mới kia mới là người tiếp xúc với quỷ tân lang nhiều nhất, người kết hôn cũng là người mới, rồi cả việc ở chung sớm chiều với chồng mới cưới cũng là người mới cơ mà. Nếu thật sự kết hôn nhầm người, kết hôn với lệ quỷ, rồi lại không ngừng đòi hỏi sức mạnh của lệ quỷ, rồi sau đó ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục....
Vẫn là người chơi mới kia thôi.
Đâu có liên quan gì đến bọn họ?
“Ồ?” Cố Vân lạnh nhạt hỏi: “Không kiểm tra một chút sao?” (Meii: Điềm....)
“Không cần.” Hàn An Khang nói: “Đường Ninh à, cậu chuyển di ảnh về phía trước đi.”
Trái tim Đường Ninh đập thình thịch trong lồng ngực, mí mắt phải cũng giật lên liên hồi. Cậu không biết bọn Hàn An Khang đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu của hắn khiến cậu có chút không nói lên lời.
Sai rồi.
Có ý gì chứ?
Cố Minh từng nói với cậu, tình yêu của lệ quỷ khác với tình yêu của người sống, lệ quỷ càng yêu mến ai sẽ càng muốn đưa người đó theo cùng.
Tài xế Lão Lưu cũng từng nói, ma quỷ khác với người sống, cậu càng đối tốt với nó, nó sẽ càng muốn giết cậu.
Thật sự Cố Vân chỉ muốn sự chân thành của cậu sao? Như thế có phải quá đơn giản rồi không? Sự chân thành của cậu có gì hiếm lạ đâu?
Hay là Cố Vân đã lén ký kết cái gì với cậu, nếu cậu càng mong muốn điều gì ở Cố Vân, cái giá cậu phải trả sẽ càng thảm thiết?
Bây giờ, cậu đang mượn sức mạnh của Cố Vân để đưa tang, từ lúc ra khỏi linh đường đến giờ, bọn họ đều không gặp phải bất cứ sự cản trở nào, thuận lợi một cách khó hiểu.
Nếu việc đưa tang có thể hoàn thành đơn giản như vậy, thì chẳng phải cái phó bản cấp B này quá buồn cười sao? Sau bốn ngày đã có thể đưa tang thành công, thế thì sao lại cho bọn họ tận bảy ngày?
Trái tim Đường Ninh đập nhanh hơn, cậu đã chuyển di ảnh đến trước ngực, cúi đầu nhìn Đường Hiền Hằng trong ảnh. Vẻ mặt của ông lão đang vô cùng tức giận, dường như có thể lao ra khỏi giấy rồi đứng trước mặt cậu mắng cho cậu một trận vậy.
Rốt cuộc.... cậu đã quên cái gì?
Mũi chân đạp lên cành cây khô rơi đầy đất phát ra tiếng răng rắc, Đường Ninh nghe thấy tiếng reo phấn khích của những người chơi khác: “Đến rồi!”
Đường Ninh nâng mắt, nhìn huyệt mộ mà Đường Hiền Hằng đã chuẩn bị sẵn cho chính mình.
Tuy cậu không biết gì về phong thủy, nhưng lại có thể mơ hồ nhận ra nơi này rất tốt, Lâm Uẩn bảo chôn cất ở đây sẽ giúp con cháu phát triển tốt hơn.
Lúc trước bà lão ma đã nói, khi Vương thúc thắt cổ, mọi người đều nghĩ Đường Hiền Hằng có thể ngăn cản lão được, vì ai trong thôn cũng biết Đường Hiền Hằng biết về thuật phong thủy âm dương.
Đường Hiền Hằng đã sắp xếp một mối hôn sự cho Đường Ninh, sau đó lại mặc sẵn áo liệm rồi mới thắt cổ tự sát, lại còn chuẩn bị sẵn mộ cho mình, còn nhắc nhở bọn họ phải chôn ông ta trong vòng bảy ngày. Tất cả chuyện này đều nói nên một điều, Đường Hiền Hằng không hề đơn giản.
Bây giờ, bọn họ đã đi đến bước cuối cùng rồi, Đường Hiền Hằng tỉ mỉ sắp xếp tất cả cũng nên nhắm mắt chứ, tại sao ông lão trên di ảnh lại phẫn nộ như vậy?
Xẻng bắt đầu đâm vào đất, những người chơi nhanh chóng đào được một cái hố lớn. Vừa đào, bọn họ còn vừa nhìn quanh xem có ma quỷ nào bất thình lình nhảy ra không, nhưng tất cả đều bình thường. Ngay cả khi bọn họ đưa quan tài vào huyệt, xung quanh cũng không có gì dị thường.
Thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.
Đường Ninh ngơ ngác ôm di ảnh đứng một bên, nhìn những người chơi đang tất bật lấp đất lại. Cậu cúi đầu nhìn di ảnh, di ảnh đã biến thành một di ảnh bình thường, đôi mắt ông lão không còn tức giận mà trợn lên nữa, miệng cũng đã ngừng đóng mở.
Nhìn như thể đã nhắm mắt xuôi tay, có lẽ khi lấp đất xong, phó bản này cũng sẽ kết thúc nhỉ?
Cố Vân đứng cạnh Đường Ninh, duỗi tay ôm vai cậu, nhẹ giọng nói: “Hãy nén bi thương.”
Lời nói thích hợp với hoàn cảnh này, còn những người chơi khác, trong mắt họ không giấu được sự hưng phấn và kích động. Tuy mới chỉ ở phó bản cấp B bốn này, nhưng mỗi giây mỗi phút bọn họ đều phải chịu đủ mọi dày bò, có người đang mặc sức tưởng tượng bản thân sẽ ăn nhậu tưng bừng thế nào khi trở lại thế giới hiện thực, có người lại muốn đi gặp mặt người nhà, có ngươi chỉ muốn về ngủ một ngày một đêm cho thỏa...
Đất đã lấp xong.
Hạ táng thành công!
Từng đôi mắt sáng lên như ánh mặt trời, bọn họ buông xẻng, đứng trước mộ đợi tiếng thông báo dễ nghe của hệ thống.
Một giây trôi qua.
Ba giây trôi qua.
Lại mười giây trôi qua.
“Nương tử, hôm nay em đã vất vả rồi.” Cố Vân cúi đầu, dịu dàng nói với Đường Ninh: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi.”
Tất cả người chơi đều nhìn về phía Cố Vân, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc và nghi ngờ. Cố Vân không để ý đến ánh mắt của bọn họ, y khẽ hôn lên trán Đường Ninh: “Có mệt không? Hay để ta ôm em về nhé?”
Ánh mắt hoang mang của Đường Ninh nhìn Cố Vân, rồi lại nhìn những người chơi còn lại.
Đã chôn xong quan tài, nhiệm vụ là hạ táng Đường Hiền Hằng trong vòng bảy ngày, chôn xong cũng có nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ. Tại sao họ đã chôn cất ông lão kia xong rồi, lại vẫn đứng ở phó bản này?
“Đừng nhìn người khác.” Cố Vân ngang ngược bế ngang Đường Ninh lên theo kiểu công chúa, giọng nói lộ ra chút tủi thân như một đứa trẻ vô lý: “Em là nương tử của ta, chỉ nên nhìn ta thôi chứ.”
Đường Ninh theo bản năng mà nắm lấy góc áo của Cố Vân, cậu quay đầu lại, nhịn không được mà nhìn những người chơi kia.
Cứ tưởng những người chơi lâu năm đó thành thục và bình tĩnh hơn cậu nhiều lắm, vậy mà lúc này đây, bọn họ đều ngây ngốc đứng cạnh mộ. Mới một giây trước bọn họ còn sung sướng mà tưởng tượng đủ thứ sẽ làm khi trở về hiện thực, vậy mà giây tiếp theo, mộng đẹp đã vỡ tan, từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục.
Hóa ra khi gặp chuyện, bọn họ đều yếu ớt như nhau...
Đường Ninh vùi mặt vào lòng ngực của Cố Vân. Có lẽ cậu không tính toán quá nhiều, có lẽ khi bước vào trò chơi cậu đã chịu quá nhiều đả kích, nên vào giây phút mộng đẹp vỡ tan kia, cậu cũng không suy sụp như cậu tưởng. Cậu chỉ để mặc Cố Vân ôm mình rời đi thôi.
Cố Vân hỏi cậu: “Nương tử, hôm nay biểu hiện của ta được không? Em có thích ta hơn chút nào không?”
Không phải tự mình đi đường thật thoải mái, vừa nãy Đường Ninh phải bên di ảnh nặng như đá kia đã đủ mệt rồi, cậu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết vừa nãy ông nội ta nói cái gì sai không?”
“Làm sao ta biết ý nghĩ của ông ta được.” Cố Vân bình tĩnh: “Có lẽ bật nắp quan tài ra, mổ bụng ông ta hỏi con giun trong bụng ông ta ấy, biết đâu lại biết được đáp án.”
Đường Ninh tò mò nói: “Trong bụng người thật sự có con giun biết tất cả sao?”
Đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu, ánh mắt vô cùng yêu chiều: “Còn có dòi nữa.”
Đường Ninh: “......”
Đường Ninh đoán chắc chắn vừa nãy Cố Vân nhìn cậu như đứa ngốc nên y mới nói vậy!
Phía sau bỗng vang lên những bước chân nặng nề, Đường Ninh phát hiện Lâm Uẩn đuổi theo bọn cậu, mà Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh vẫn đang đứng ở mộ, có vẻ bọn họ muốn tìm hiểu lý do nhiệm vụ thất bại.
Đường Ninh thấy dường như Cố Vân đang rất vui vẻ, y hỏi cậu lát nữa muốn ăn cái gì, lại hỏi cậu có muốn hắn xoa bóp cho cậu không, nói đi nói lại, cuối cùng cũng hỏi “Nương tử khen thưởng ta như thế nào đây.”
Đúng thế, lúc này chỉ có mình Cố Vân đang chìm trong thế giới hạnh phúc của y mà thôi.
Trong đầu Đường Ninh vẫn đang suy nghĩ đến xem hạ táng sai ở chỗ nào nên không trả lời Cố Vân. Cố Vân cúi đầu, hôn từ trán đến má rồi đến môi cậu, tự mình lấy phần thưởng xong mới tiếp tục ôm Đường Ninh đi tiếp.
Ánh mặt trời xuyên qua mây trời, ánh ban mai bao phủ thôn trang nhỏ bên dưới, thôn dân cũng rời giường làm việc của mình, mọi thứ nhìn có vẻ yên ả đến lạ kỳ.
Bọn họ đi vào linh đường, Lâm Uẩn vừa vào đã đi khắp linh đường xem xét, chỉ một lúc sau, Đường Ninh đã nghe thấy tiếng hét của Lâm Uẩn: “Sai rồi!”
Đường Ninh nghe thế liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Uẩn đang đứng cạnh chiếc giường gỗ đơn sơ trong góc, đó là chiếc giường bọn họ đã đặt thi thể Hàn Dư Niên lên, mà lúc này, khi Lâm Uẩn kéo chiếc khăn trắng phủ thi thể xuống.....
Thi thể trên giường lại là thi thể của Đường Hiền Hằng!
“Sao lại thế này?” Đường Ninh bảo Cố Vân thả mình xuống, cậu vội vàng chạy đến cạnh giường gỗ, chỉ thấy thi thể Đường Hiền Hằng đang trợn mắt há miệng, một bộ dạng chết không nhắm mắt!
Hôm qua, sau khi phúng viếng xong, bọn họ đã đóng quan tài lại theo phong tục ở đây. Đến hôm nay đưa tang, bọn họ cũng không mở quan tài ra xem lại, dù sao thì đóng quan tài rồi lại mở ra xem thì không ổn lắm.
Chẳng ai nghĩ đến, thi thể trong quan tài sẽ bị đổi, lại chẳng ngờ, chữ “sai” mà di ảnh nói lại là sai thi thể.
Thi thể Hàn Dư Niên lẽ ra phải nằm trên giường lại biến thành thi thể của Đường Hiền Hằng, vậy thì thi thể trong mộ của Đường Hiền Hằng là ai?
Không cần nói cũng biết.
Đường Ninh chợt nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên Cố Vân xuất hiện ở linh đường, cả thảm trạng của Hàn Dư Niên khi chết. Lúc đó, thứ đầu tiên có biểu hiện kì lạ là Hàn Dư Niên!
Khi Đường Ninh quẹt diêm đốt lại nến trên quan tài, chính Hàn Dư Niên ở phía sau thổi tắt ngọn lửa.
Chỉ là sự xuất hiện của Cố Vân quá đặc việt, nên sự chú ý của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Cố Vân, cứ thế mà bỏ qua sự quỷ dị của Hàn Dư Niên.
Có lẽ, từ lúc đó đến giờ, Đường Hiền Hằng không nhắc cậu kết hôn với nhầm người, mà là nhắc nhở mọi người rằng Hàn Dư Niên có vấn đề!
Cẩn thận nghĩ lại, khi di ảnh của Đường Hiền Hằng rơi xuống, ngoài việc Cố Vân giới thiệu bản thân trước mặt mọi người, mà còn có một việc nữa, đó là đám thôn dân kia đặt thi thể của Hàn Dư Niên ngay cạnh quan tài.
Đám thôn dân thôn Đường Gia luôn tỏ ra tốt bụng, bọn họ tự ý đặt thi thể Hàn Dư Niên trong linh đường, còn viện lý do rất chính đáng, cái gì mà các ngươi đều là người thân, cùng túc trực bên linh cữu luôn thể,...
Nhưng một linh đường, sao có thể đặt hai thi thể được?
“Mẹ nó! Chúng ta chôn nhầm Hàn Dư Niên vào mộ của Đường Hiền Hằng rồi!” Lâm Uẩn hoảng hốt nói, hắn mau chóng mở điện thoại ra, định liên lạc với hai người chơi đang đứng ở mộ.
Nhưng di động không có tín hiệu.
Đường Ninh hoảng hốt nhìn về phía Cố Vân, vẻ mặt y vẫn rất bình tĩnh, dường như y đã đoán trước được tất cả. Cố Vân biết bọn họ chôn nhầm người sao? Vậy sao y không nhắc nhở mọi người?
Lúc đó, Cố Vân nói di ảnh bảo “sai rồi!”, sau đó y cũng đã dẫn dắt bọn họ, bảo “Đưa tang nhầm người ư?” khiến mọi người tập trung vào người bọn họ sắp chôn, hình như y cũng đã nhắc bọn họ kiểm tra lại thử....
Đầu óc Đường Ninh loạn hết cả lên, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng đào con tu hú chiếm tổ Hàn Dư Niên ra ngoài!
“Đường Ninh, cậu đến nâng....” Lâm Uẩn nhìn Đường Hiền Hằng trên giường, cắn răng nói: “Thôi, để tôi cõng!”
Con cháu ruột không được tiếp xúc với di thể người mất, Cố Vân lại càng không thích hợp khiêng di thể. Dù sao thì bọn họ cũng phạm lỗi chôn nhầm người rồi, bây giờ cõng di thể cũng có là gì.
Trong lúc Đường Ninh chạy ngược về phía khu mộ, Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh vẫn không biết gì mà đứng ở mộ, một người nghiên cứu tấm bia mộ, một người xem xét tình hình xung quanh.
Bọn họ quay lưng vào nhau làm việc, bỗng, một tiếng động nhỏ như có người dùng tay gõ lên cái gì vang lên trong khu nghĩa trang yên tĩnh.
Hàn An Khang đang nhìn bia mộ chăm chú khẽ nhăn mày, hắn nghe tiếng động quay lại, mà Lâm Quý Cảnh cũng quay đầu lại cùng lúc.
Tiếng gõ lập tức ngừng lại.
Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh lại quay đầu, tiếp tục xem xét xung quanh.
Tiếng động kì lạ lại vang lên.
Hai người lại quay đầu, vẻ mặt không vui mà nhìn người còn lại.
Lâm Quý Cảnh: “Cậu vừa gõ lên bia mộ à?”
Hàn An Khang: “Tôi gõ bia mộ bao giờ?”
Vừa dứt lời, một bàn tay xanh trắng bỗng phá đất chui ra!
_____
Đôi lời của editor: Lâu quá rồi nên chắc có nhiều chi tiết mọi người không nhớ lắm, có gì mọi người xem lại chương 67 nhoa:>
Trái tim Đường Ninh như muốn nhảy dựng lên, cậu sợ đến mức suýt ném di ảnh trong tay đi.
Bức di ảnh còn một nửa kia quỷ dị lạ thường, tròng mắt nó đảo quanh như mắt người giấy, sự linh hoạt kỳ quặc không giống người sống mà tràn ngập quỷ khí.
Vì quá mức quỷ dị, thậm chí Đường Ninh còn cảm thấy như mình đang cầm một cái đầu người, không, một nửa cái đầu người mới đúng!
Di ảnh càng lúc càng nặng khiến Đường Ninh như kiệt sức, cậu không có cách nào đi tiếp được, ngay cả việc đứng thẳng lưng cậu cũng không thể, cổ cậu như đeo vật nặng mà phải cúi đầu, nhìn tư thế đó cũng thấy rõ bức di ảnh dị thường đến mức nào. Không chỉ đôi mắt di ảnh đang chuyển động, mà cái mồm trong ảnh cũng đóng mở không ngừng như đang muốn nói cái gì đó!
“Sao thế?” Lâm Uẩn dò hỏi.
“Di ảnh.... Đang nói chuyện thì phải.” Đường Ninh run rẩy nói.
Cái miệng còn một nửa của tấm di ảnh không ngừng đóng mở, Đường Ninh không đọc được khẩu hình, nhưng cậu vẫn đoán được Đường Hiền Hằng đang muốn nói gì đó với mình.
“Ông ta đang nói gì?” Hàn An Khang hỏi.
“Ta có thể quay đầu lại không?” Đường Ninh hỏi.
“Đừng quay đầu lại, cậu chuyển tấm ảnh qua lưng là được.”
Nghe đồng đội nói vậy, Đường Ninh cẩn thận dịch chuyển tấm di ảnh. Di ảnh thật sự rất nặng, Đường Ninh phải cố gắng lắm mới có thể chuyển được tấm ảnh ra sau lưng mình.
Nhất thời, không một ai nói gì, tất cả mọi người đều đang cố gắng đọc khẩu hình của tấm ảnh.
Tư thế cõng ảnh này khiến Đường Ninh cảm thấy rất mệt, cậu không nhịn được mà nói: “Các cậu dịch được ông ta đang nói gì chưa?”
Nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Đường Ninh có chút sợ hãi, cậu gian nan nói: “Sao thế? Sao không ai nói gì cả?”
“Nó đang nói....” Giọng nói trầm thấp lạnh băng của Cố Vân chợt vang lên: “Sai rồi!”
“Sai ư? Cái gì sai? Đưa tang nhầm người sao?” Cố Vân hỏi ba câu vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến tất cả người chơi lạnh sống lưng.
Hình như Đường Ninh biết tại sao những người chơi kia không nói gì rồi, không phải là đọc không ra, mà là Cố Vân đang đứng cạnh họ.
Lúc trước, khi Cố Vân đi vào linh đường, di ảnh trên bàn thờ bỗng rơi xuống, làm đồ đèn dầu khiến di ảnh cháy xém. Lúc đó, bọn họ đều suy đoán, có phải Đường Hiền Hằng đang nhắc nhở mọi người điều gì không?
Có phải Đường Hiền Hằng đang nhắc mọi người rằng cháu trai của ông ta gả cho nhầm người không?
“Ha ha, có cái gì sai cơ chứ.” Hàn An Khang gian nan cười, “Mau lên, chúng ta mau đưa ông ấy xuống mồ an nghỉ thôi.”
“Đúng thế.” Lâm Quý Cảnh phụ họa.
Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh không muốn tiếp tục nghĩ nhiều, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần chôn Đường Hiền Hằng xong, bọn họ có thể thoát khỏi phó bản này rồi. Bây giờ sức mạnh của quỷ tân lang chính là sự đảm bảo lớn nhất với bọn họ, chấp nhận rủi ro Đường Ninh gả sai người cũng đâu có sao chứ, trên đời này làm gì có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa, bọn họ cũng đâu cần đối mặt với cái nguy hiểm đó đâu, cho tới giờ, người chơi mới kia mới là người tiếp xúc với quỷ tân lang nhiều nhất, người kết hôn cũng là người mới, rồi cả việc ở chung sớm chiều với chồng mới cưới cũng là người mới cơ mà. Nếu thật sự kết hôn nhầm người, kết hôn với lệ quỷ, rồi lại không ngừng đòi hỏi sức mạnh của lệ quỷ, rồi sau đó ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục....
Vẫn là người chơi mới kia thôi.
Đâu có liên quan gì đến bọn họ?
“Ồ?” Cố Vân lạnh nhạt hỏi: “Không kiểm tra một chút sao?” (Meii: Điềm....)
“Không cần.” Hàn An Khang nói: “Đường Ninh à, cậu chuyển di ảnh về phía trước đi.”
Trái tim Đường Ninh đập thình thịch trong lồng ngực, mí mắt phải cũng giật lên liên hồi. Cậu không biết bọn Hàn An Khang đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu của hắn khiến cậu có chút không nói lên lời.
Sai rồi.
Có ý gì chứ?
Cố Minh từng nói với cậu, tình yêu của lệ quỷ khác với tình yêu của người sống, lệ quỷ càng yêu mến ai sẽ càng muốn đưa người đó theo cùng.
Tài xế Lão Lưu cũng từng nói, ma quỷ khác với người sống, cậu càng đối tốt với nó, nó sẽ càng muốn giết cậu.
Thật sự Cố Vân chỉ muốn sự chân thành của cậu sao? Như thế có phải quá đơn giản rồi không? Sự chân thành của cậu có gì hiếm lạ đâu?
Hay là Cố Vân đã lén ký kết cái gì với cậu, nếu cậu càng mong muốn điều gì ở Cố Vân, cái giá cậu phải trả sẽ càng thảm thiết?
Bây giờ, cậu đang mượn sức mạnh của Cố Vân để đưa tang, từ lúc ra khỏi linh đường đến giờ, bọn họ đều không gặp phải bất cứ sự cản trở nào, thuận lợi một cách khó hiểu.
Nếu việc đưa tang có thể hoàn thành đơn giản như vậy, thì chẳng phải cái phó bản cấp B này quá buồn cười sao? Sau bốn ngày đã có thể đưa tang thành công, thế thì sao lại cho bọn họ tận bảy ngày?
Trái tim Đường Ninh đập nhanh hơn, cậu đã chuyển di ảnh đến trước ngực, cúi đầu nhìn Đường Hiền Hằng trong ảnh. Vẻ mặt của ông lão đang vô cùng tức giận, dường như có thể lao ra khỏi giấy rồi đứng trước mặt cậu mắng cho cậu một trận vậy.
Rốt cuộc.... cậu đã quên cái gì?
Mũi chân đạp lên cành cây khô rơi đầy đất phát ra tiếng răng rắc, Đường Ninh nghe thấy tiếng reo phấn khích của những người chơi khác: “Đến rồi!”
Đường Ninh nâng mắt, nhìn huyệt mộ mà Đường Hiền Hằng đã chuẩn bị sẵn cho chính mình.
Tuy cậu không biết gì về phong thủy, nhưng lại có thể mơ hồ nhận ra nơi này rất tốt, Lâm Uẩn bảo chôn cất ở đây sẽ giúp con cháu phát triển tốt hơn.
Lúc trước bà lão ma đã nói, khi Vương thúc thắt cổ, mọi người đều nghĩ Đường Hiền Hằng có thể ngăn cản lão được, vì ai trong thôn cũng biết Đường Hiền Hằng biết về thuật phong thủy âm dương.
Đường Hiền Hằng đã sắp xếp một mối hôn sự cho Đường Ninh, sau đó lại mặc sẵn áo liệm rồi mới thắt cổ tự sát, lại còn chuẩn bị sẵn mộ cho mình, còn nhắc nhở bọn họ phải chôn ông ta trong vòng bảy ngày. Tất cả chuyện này đều nói nên một điều, Đường Hiền Hằng không hề đơn giản.
Bây giờ, bọn họ đã đi đến bước cuối cùng rồi, Đường Hiền Hằng tỉ mỉ sắp xếp tất cả cũng nên nhắm mắt chứ, tại sao ông lão trên di ảnh lại phẫn nộ như vậy?
Xẻng bắt đầu đâm vào đất, những người chơi nhanh chóng đào được một cái hố lớn. Vừa đào, bọn họ còn vừa nhìn quanh xem có ma quỷ nào bất thình lình nhảy ra không, nhưng tất cả đều bình thường. Ngay cả khi bọn họ đưa quan tài vào huyệt, xung quanh cũng không có gì dị thường.
Thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.
Đường Ninh ngơ ngác ôm di ảnh đứng một bên, nhìn những người chơi đang tất bật lấp đất lại. Cậu cúi đầu nhìn di ảnh, di ảnh đã biến thành một di ảnh bình thường, đôi mắt ông lão không còn tức giận mà trợn lên nữa, miệng cũng đã ngừng đóng mở.
Nhìn như thể đã nhắm mắt xuôi tay, có lẽ khi lấp đất xong, phó bản này cũng sẽ kết thúc nhỉ?
Cố Vân đứng cạnh Đường Ninh, duỗi tay ôm vai cậu, nhẹ giọng nói: “Hãy nén bi thương.”
Lời nói thích hợp với hoàn cảnh này, còn những người chơi khác, trong mắt họ không giấu được sự hưng phấn và kích động. Tuy mới chỉ ở phó bản cấp B bốn này, nhưng mỗi giây mỗi phút bọn họ đều phải chịu đủ mọi dày bò, có người đang mặc sức tưởng tượng bản thân sẽ ăn nhậu tưng bừng thế nào khi trở lại thế giới hiện thực, có người lại muốn đi gặp mặt người nhà, có ngươi chỉ muốn về ngủ một ngày một đêm cho thỏa...
Đất đã lấp xong.
Hạ táng thành công!
Từng đôi mắt sáng lên như ánh mặt trời, bọn họ buông xẻng, đứng trước mộ đợi tiếng thông báo dễ nghe của hệ thống.
Một giây trôi qua.
Ba giây trôi qua.
Lại mười giây trôi qua.
“Nương tử, hôm nay em đã vất vả rồi.” Cố Vân cúi đầu, dịu dàng nói với Đường Ninh: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi.”
Tất cả người chơi đều nhìn về phía Cố Vân, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc và nghi ngờ. Cố Vân không để ý đến ánh mắt của bọn họ, y khẽ hôn lên trán Đường Ninh: “Có mệt không? Hay để ta ôm em về nhé?”
Ánh mắt hoang mang của Đường Ninh nhìn Cố Vân, rồi lại nhìn những người chơi còn lại.
Đã chôn xong quan tài, nhiệm vụ là hạ táng Đường Hiền Hằng trong vòng bảy ngày, chôn xong cũng có nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ. Tại sao họ đã chôn cất ông lão kia xong rồi, lại vẫn đứng ở phó bản này?
“Đừng nhìn người khác.” Cố Vân ngang ngược bế ngang Đường Ninh lên theo kiểu công chúa, giọng nói lộ ra chút tủi thân như một đứa trẻ vô lý: “Em là nương tử của ta, chỉ nên nhìn ta thôi chứ.”
Đường Ninh theo bản năng mà nắm lấy góc áo của Cố Vân, cậu quay đầu lại, nhịn không được mà nhìn những người chơi kia.
Cứ tưởng những người chơi lâu năm đó thành thục và bình tĩnh hơn cậu nhiều lắm, vậy mà lúc này đây, bọn họ đều ngây ngốc đứng cạnh mộ. Mới một giây trước bọn họ còn sung sướng mà tưởng tượng đủ thứ sẽ làm khi trở về hiện thực, vậy mà giây tiếp theo, mộng đẹp đã vỡ tan, từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục.
Hóa ra khi gặp chuyện, bọn họ đều yếu ớt như nhau...
Đường Ninh vùi mặt vào lòng ngực của Cố Vân. Có lẽ cậu không tính toán quá nhiều, có lẽ khi bước vào trò chơi cậu đã chịu quá nhiều đả kích, nên vào giây phút mộng đẹp vỡ tan kia, cậu cũng không suy sụp như cậu tưởng. Cậu chỉ để mặc Cố Vân ôm mình rời đi thôi.
Cố Vân hỏi cậu: “Nương tử, hôm nay biểu hiện của ta được không? Em có thích ta hơn chút nào không?”
Không phải tự mình đi đường thật thoải mái, vừa nãy Đường Ninh phải bên di ảnh nặng như đá kia đã đủ mệt rồi, cậu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết vừa nãy ông nội ta nói cái gì sai không?”
“Làm sao ta biết ý nghĩ của ông ta được.” Cố Vân bình tĩnh: “Có lẽ bật nắp quan tài ra, mổ bụng ông ta hỏi con giun trong bụng ông ta ấy, biết đâu lại biết được đáp án.”
Đường Ninh tò mò nói: “Trong bụng người thật sự có con giun biết tất cả sao?”
Đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu, ánh mắt vô cùng yêu chiều: “Còn có dòi nữa.”
Đường Ninh: “......”
Đường Ninh đoán chắc chắn vừa nãy Cố Vân nhìn cậu như đứa ngốc nên y mới nói vậy!
Phía sau bỗng vang lên những bước chân nặng nề, Đường Ninh phát hiện Lâm Uẩn đuổi theo bọn cậu, mà Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh vẫn đang đứng ở mộ, có vẻ bọn họ muốn tìm hiểu lý do nhiệm vụ thất bại.
Đường Ninh thấy dường như Cố Vân đang rất vui vẻ, y hỏi cậu lát nữa muốn ăn cái gì, lại hỏi cậu có muốn hắn xoa bóp cho cậu không, nói đi nói lại, cuối cùng cũng hỏi “Nương tử khen thưởng ta như thế nào đây.”
Đúng thế, lúc này chỉ có mình Cố Vân đang chìm trong thế giới hạnh phúc của y mà thôi.
Trong đầu Đường Ninh vẫn đang suy nghĩ đến xem hạ táng sai ở chỗ nào nên không trả lời Cố Vân. Cố Vân cúi đầu, hôn từ trán đến má rồi đến môi cậu, tự mình lấy phần thưởng xong mới tiếp tục ôm Đường Ninh đi tiếp.
Ánh mặt trời xuyên qua mây trời, ánh ban mai bao phủ thôn trang nhỏ bên dưới, thôn dân cũng rời giường làm việc của mình, mọi thứ nhìn có vẻ yên ả đến lạ kỳ.
Bọn họ đi vào linh đường, Lâm Uẩn vừa vào đã đi khắp linh đường xem xét, chỉ một lúc sau, Đường Ninh đã nghe thấy tiếng hét của Lâm Uẩn: “Sai rồi!”
Đường Ninh nghe thế liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Uẩn đang đứng cạnh chiếc giường gỗ đơn sơ trong góc, đó là chiếc giường bọn họ đã đặt thi thể Hàn Dư Niên lên, mà lúc này, khi Lâm Uẩn kéo chiếc khăn trắng phủ thi thể xuống.....
Thi thể trên giường lại là thi thể của Đường Hiền Hằng!
“Sao lại thế này?” Đường Ninh bảo Cố Vân thả mình xuống, cậu vội vàng chạy đến cạnh giường gỗ, chỉ thấy thi thể Đường Hiền Hằng đang trợn mắt há miệng, một bộ dạng chết không nhắm mắt!
Hôm qua, sau khi phúng viếng xong, bọn họ đã đóng quan tài lại theo phong tục ở đây. Đến hôm nay đưa tang, bọn họ cũng không mở quan tài ra xem lại, dù sao thì đóng quan tài rồi lại mở ra xem thì không ổn lắm.
Chẳng ai nghĩ đến, thi thể trong quan tài sẽ bị đổi, lại chẳng ngờ, chữ “sai” mà di ảnh nói lại là sai thi thể.
Thi thể Hàn Dư Niên lẽ ra phải nằm trên giường lại biến thành thi thể của Đường Hiền Hằng, vậy thì thi thể trong mộ của Đường Hiền Hằng là ai?
Không cần nói cũng biết.
Đường Ninh chợt nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên Cố Vân xuất hiện ở linh đường, cả thảm trạng của Hàn Dư Niên khi chết. Lúc đó, thứ đầu tiên có biểu hiện kì lạ là Hàn Dư Niên!
Khi Đường Ninh quẹt diêm đốt lại nến trên quan tài, chính Hàn Dư Niên ở phía sau thổi tắt ngọn lửa.
Chỉ là sự xuất hiện của Cố Vân quá đặc việt, nên sự chú ý của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Cố Vân, cứ thế mà bỏ qua sự quỷ dị của Hàn Dư Niên.
Có lẽ, từ lúc đó đến giờ, Đường Hiền Hằng không nhắc cậu kết hôn với nhầm người, mà là nhắc nhở mọi người rằng Hàn Dư Niên có vấn đề!
Cẩn thận nghĩ lại, khi di ảnh của Đường Hiền Hằng rơi xuống, ngoài việc Cố Vân giới thiệu bản thân trước mặt mọi người, mà còn có một việc nữa, đó là đám thôn dân kia đặt thi thể của Hàn Dư Niên ngay cạnh quan tài.
Đám thôn dân thôn Đường Gia luôn tỏ ra tốt bụng, bọn họ tự ý đặt thi thể Hàn Dư Niên trong linh đường, còn viện lý do rất chính đáng, cái gì mà các ngươi đều là người thân, cùng túc trực bên linh cữu luôn thể,...
Nhưng một linh đường, sao có thể đặt hai thi thể được?
“Mẹ nó! Chúng ta chôn nhầm Hàn Dư Niên vào mộ của Đường Hiền Hằng rồi!” Lâm Uẩn hoảng hốt nói, hắn mau chóng mở điện thoại ra, định liên lạc với hai người chơi đang đứng ở mộ.
Nhưng di động không có tín hiệu.
Đường Ninh hoảng hốt nhìn về phía Cố Vân, vẻ mặt y vẫn rất bình tĩnh, dường như y đã đoán trước được tất cả. Cố Vân biết bọn họ chôn nhầm người sao? Vậy sao y không nhắc nhở mọi người?
Lúc đó, Cố Vân nói di ảnh bảo “sai rồi!”, sau đó y cũng đã dẫn dắt bọn họ, bảo “Đưa tang nhầm người ư?” khiến mọi người tập trung vào người bọn họ sắp chôn, hình như y cũng đã nhắc bọn họ kiểm tra lại thử....
Đầu óc Đường Ninh loạn hết cả lên, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng đào con tu hú chiếm tổ Hàn Dư Niên ra ngoài!
“Đường Ninh, cậu đến nâng....” Lâm Uẩn nhìn Đường Hiền Hằng trên giường, cắn răng nói: “Thôi, để tôi cõng!”
Con cháu ruột không được tiếp xúc với di thể người mất, Cố Vân lại càng không thích hợp khiêng di thể. Dù sao thì bọn họ cũng phạm lỗi chôn nhầm người rồi, bây giờ cõng di thể cũng có là gì.
Trong lúc Đường Ninh chạy ngược về phía khu mộ, Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh vẫn không biết gì mà đứng ở mộ, một người nghiên cứu tấm bia mộ, một người xem xét tình hình xung quanh.
Bọn họ quay lưng vào nhau làm việc, bỗng, một tiếng động nhỏ như có người dùng tay gõ lên cái gì vang lên trong khu nghĩa trang yên tĩnh.
Hàn An Khang đang nhìn bia mộ chăm chú khẽ nhăn mày, hắn nghe tiếng động quay lại, mà Lâm Quý Cảnh cũng quay đầu lại cùng lúc.
Tiếng gõ lập tức ngừng lại.
Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh lại quay đầu, tiếp tục xem xét xung quanh.
Tiếng động kì lạ lại vang lên.
Hai người lại quay đầu, vẻ mặt không vui mà nhìn người còn lại.
Lâm Quý Cảnh: “Cậu vừa gõ lên bia mộ à?”
Hàn An Khang: “Tôi gõ bia mộ bao giờ?”
Vừa dứt lời, một bàn tay xanh trắng bỗng phá đất chui ra!
_____
Đôi lời của editor: Lâu quá rồi nên chắc có nhiều chi tiết mọi người không nhớ lắm, có gì mọi người xem lại chương 67 nhoa:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.