Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 55: Người chồng ma (9) - Làm cậu....
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Ngay khi cậu ngồi vào chiếc kiệu kia, đám trẻ con ma đang bám chặt trên người cậu đều khóc thét lên rồi đồng loạt buông tay ra như thể đang sợ hãi thứ gì đó, chỉ có thể không cam lòng mà chạy ra ngoài.
Thứ có thể làm đám trẻ con ma đó sợ hãi.....
Sẽ là cái gì đây?
Trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh cỗ kiệu trong rừng cây, từ đầu tới cuối, người kia chỉ lộ mỗi tay cùng dáng người lờ mờ, nhưng cậu vẫn có cảm giác người đó rất mạnh.
Giống như đi lễ chùa lúc còn nhỏ, khi nhìn thấy tượng thần hoa mỹ uy nghiêm đứng trong hương khói lượn lờ, rõ ràng chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngây thơ cảm nhận được sự uy nghi của thần thánh.
“Người trời sinh một cặp với ta, sống cùng ta trăm năm sao có thể là mi?”
“Mau đi tìm cậu ấy cho ta!”
Cậu vẫn nhớ rõ bàn tay kia đã tàn nhẫn bóp vỡ cánh tay của tân nương giấy ra sao, sau đó thô bạo ném tân nương giấy ra khỏi kiệu.
Bởi vì người kia cảm thấy tân nương giấy không phải là người mà người đó muốn tìm.
Mà lúc này, cảnh ngộ của Đường Ninh và tân nương giấy kia cũng tương tự nhau, nhất thời, vì để tránh một mối nguy mà Đường Ninh đã đụng phải một mối nguy đáng sợ hơn.
Cái khác không nói, nhưng cậu đã lên chiếc kiệu hoa đáng sợ này rồi, cậu còn có thể gả cho Kỷ Liên Uẩn nữa không?
Vừa nghĩ, Đường Ninh vừa lo lắng giương mắt nhìn quanh, bên trong chiếc kiệu hoa đỏ như máu, đỏ đến mức biến thành màu đen kịt, một bầu không khí u ám lạnh lẽo tràn ngập bên trong khiến chiếc kiệu như một hầm băng nhuốm máu.
Thật sự rất lạnh, lạnh như thể có một cái gì đó lạnh băng không thấy được bằng mắt thường đang ôm lấy cậu. Đường Ninh có thể cảm nhận được một hơi thở như băng tuyết, phả vào người cậu như thể cả người cậu đang đang bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết bao phủ, lạnh đến mức cậu muốn cuộn tròn cơ thể lại trốn về phía sau, nhưng lại phát hiện không gian nhỏ hẹp này không có chỗ trốn.
Đường Ninh co bả vai lại, cẩn thận ôm lấy bản thân, váy cưới đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu, đôi mắt sợ hãi ngập nước nhìn khắp nơi.
Không biết tại sao, Đường Ninh bỗng cảm giác trong tấm lót đệm màu đỏ bên dưới như có thứ gì cộm lên, còn cộm ở đúng nơi khó nói kia nữa.
Đường Ninh khó chịu nhăn mi lại, hàng mi run lên khiến những giọt nước mắt trên mi sắp rơi xuống, cậu lấy hết can đảm duỗi tay ra sờ lên đệm, nhưng không đợi cậu sờ, chiếc kiệu bỗng được nâng lên, còn hơi nghiêng về phía sau khiến cả người cậu ngã vào đệm lót đằng sau, vì bỗng dưng ngã ngửa khiến cả người Đường Ninh run lên.
Rèm kiệu bị một cơn gió lạnh thổi tung lên, trong ánh sáng đỏ mờ, một đứa trẻ ma ngẩng đầu lên, sau đó nhảy nhót tung tăng đuổi theo cỗ kiệu, cách tấm rèm nhìn chằm chằm vào Đường Ninh.
Oán độc, tàn nhẫn và tham lam.
Đường Ninh đối mặt với khuôn mặt trắng xanh của đứa trẻ, cả người cậu mềm nhũn không còn chút sức lực nào mà ngã xuống đệm. Ngã xuống đệm khiến Đường Ninh cảm giác như mình đang rơi xuống vực sâu không hề có điểm tựa, cảm giác sợ hãi lan tràn như muốn xuyên thủng cậu.
Một đám trẻ con ma nhảy nhót xung quanh kiệu, chúng nó trăm miệng một lời hát lên: “Nay ta rải qua màn trường, hỉ nha! Phúc lộc thọ rải đầy, hỉ nha!”
Dường như Đường Ninh không có cách nào hô hấp được, không, cậu thật sự không hô hấp nổi, Lâm Uẩn buộc đai lưng quá chặt, như thể có một bàn tay vô hình bắt lấy eo cậu.
Không, không được....
Đừng bắt lấy tôi nữa....
Đường Ninh sờ lên đai lưng, run rẩy định cởi bỏ thắt lưng ra, ánh sáng đỏ mù mờ chiếu qua tấm rèm đang không ngừng lay động bởi gió đêm mà chiếu lên mặt Đường Ninh, gương mặt non nớt của cậu khiến người ta liên tưởng đến một đứa trẻ chưa trải sự đời, lại bị ma quỷ dụ dỗ rơi vào lốc xoáy ma ác nào đó.
Bỗng, một bàn tay trắng xanh xốc tấm rèm lên, đứa trẻ ma bám lên cỗ kiệu mà nhìn chằm chằm Đường Ninh, nó mở cái miệng đỏ như máu của mình ra hát: “Rải một nắm ngọc qua cửa lớn, hỉ nha!”
Ngón tay đang túm lấy đai lưng của Đường Ninh khẽ run lên, vẻ mặt Đường Ninh sợ đến mức phát khóc mà nhìn đứa trẻ ma trước mặt.
Câu hát, trân châu, cửa lớn.
Đại não cậu nỗ lực lọc ra từ ngữ quan trong trong câu hát.
Đúng rồi! Trân châu!
Đường Ninh vội vàng mở hộp sính lễ mà cậu vẫn ôm bên người ra, tìm được một chuỗi vòng cổ trân châu.
Câu hát đó bảo cậu ném chiếc vòng này qua cửa lớn sao?
Đứa trẻ ma đang bò lên đỉnh kiệu phía bên trái ra sức lắc lư chiếc kiệu, nó nhoài nửa người vào trong kiệu, lộn ngược đầu nhìn Đường Ninh khiến tầm mắt Đường Ninh nhìn thẳng vào cái miệng đang há ra đỏ như máu của nó.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc của Đường Ninh trở lên trống rỗng. Ngay khi cái miệng đỏ lòm của nó sắp cắn vào mắt cậu, Đường Ninh đã nhanh chóng ném cái vòng ngọc trong tay vào mặt nó.
Đứa trẻ ma ngậm lấy chiếc vòng ngọc trân châu, sau đó chạy ra ngoài như một con chó đói ngậm được miếng xương mình mong muốn.
Cả người Đường Ninh toàn mồ hôi lạnh, chóp mũi cậu cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng chưa đợi cậu kịp thở dốc, đã có càng nhiều đứa trẻ chen đầu qua cửa sổ kiệu muốn bò vào trong, chúng nó mở to mắt và miệng ra, vươn những bàn tay đỏ như máu đến gần Đường Ninh.
Nhiều đứa trẻ đến mức không biết cụ thể là có bao nhiêu, nhưng trong hộp chỉ còn ba chiếc vòng trân châu mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đuổi được ba đứa!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Đường Ninh hoảng loạn đến độ sắp rơi lệ, nước mắt mơ hồ che kín tầm mắt, những hạt trân châu kia cũng mờ mịt trong mắt cậu. Bỗng, Đường Ninh chợt nghĩ ra một cách, cậu cầm sợi dây chuyền ngọc lên, dùng răng nanh cắn đứt sợi tơ nối những hạt trân châu ra, sau đó ném một đám hạt trân châu ra ngoài.
Một đám trẻ con ma quay đầu đuổi theo những viên trân châu đang bay loạn xạ!
Xem ra cách này có hiệu quả rồi! Đường Ninh vội vàng lấy thêm một chuỗi trân châu ra, làm theo cách vừa nãy một lần nữa, một đám trẻ con ma khác cũng tản ra.
Trong nháy mắt, một đám đầu trẻ con đã biến mất, nhìn kết quả này, Đường Ninh vui mừng phát khóc, cậu vẫn ôm hộp sính lễ lung linh rực rỡ trong lòng, thế nhưng lúc này, đám châu báu đều dính đầy nước mắt, vừa yếu ớt lại vừa kiên cường, tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.
Cả người cậu như trút được gánh nặng mà xụi xuống, nhưng một khi thả lỏng thì cảm giác cồm cộm vừa bị cậu xem nhẹ lại càng trở lên rõ ràng.
Đường Ninh muốn dịch thân thể một chốt, nhưng cả người cậu tê mỏi vô lực, hơn nữa, chiếc kiệu này rất xóc, mỗi lần nảy lên đều khiến thân thể mềm như bông của Đường Ninh ngã xuống.
Cuộc tấn công vừa rồi của đám trẻ ma đã khiến tim Đường Ninh như đến giới hạn, bây giờ chỉ cần chạm nhẹ vào, nước mắt của cậu cũng sẽ như sợi dây chuyền trân châu mà rơi xuống.
Nước mắt rơi nhiều như một làn mưa xuân, ánh sáng đỏ vẫn chiếu rọi bên ngoài, bao phủ lên Đường Ninh đang thổn thức bên trong như một giấc mộng đào hoa.
Chuyện này là sao?
Đây là sự trừng phạt khi cậu xong vào kiệu hoa này sao?
“Trên cửa cao dán hai môn thần, hỉ nha!” Tiếng trẻ con hát vẫn loáng thoáng bên ngoài kiệu, Đường Ninh vẫn đang nức nở ngước mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy mấy cái biệt thự kiểu mới trong thôn đang treo mấy cái thi thể, trong đó còn có mấy khuôn mặt rất quen với Đường Ninh.
Đó là những thôn dân nâng kiệu!
Những gương mặt thảm thương không nỡ nhìn, nhìn từ xa mà cũng khiến Đường Ninh run lên.
“Rải đến gà vàng bên trái gáy lên, hỉ nha!”
Ruộng đồng bên trái chồng chất gà vịt chết, tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng.
“Rải đến phượng hoàng bên phải hót lên, hỉ nha!”
Ruộng đồng bên phải chất trâu bò lợn chết.
Giọng trẻ con quỷ dị mà xa xôi, cỗ kiệu lúc lắc, Đường Ninh run rẩy muốn cởi đai lưng ra nhưng cũng không cởi được, khí lạnh xung quanh như muốn thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng của cậu, còn đai lưng như dây sắt quấn quanh thắt lưng Đường Ninh.
Đường Ninh khó chịu muốn khóc ra, nước mắt loang lổ trên gương mặt đỏ bừng của cậu. Ngay khi cậu đau đến sắp ngất, chiếc kiệu bỗng dưng được hạ xuống, giọng nói của Kỷ Kha vang lên từ bên kia tấm rèm: “Tân nương, mời xuống kiệu!”
Rốt cuộc.... rốt cuộc là sao?
Ngoài kia có giọng nói của Kỷ Kha, có lẽ cậu chọn đúng kiệu rồi!
Cuối cùng cũng biết được kết quả của cuộc đánh cuộc của mình, tuy rằng Đường Ninh đã mất hết sức lực, nhưng cậu vẫn giãy giụa muốn đứng lên, một tay cậu vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt hồng lên vì khóc của mình.
Cậu còn chưa kịp nhìn bên ngoài, Kỷ Kha đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà trùm một tấm khăn voan đỏ lên đầu cậu, sau đó còn giúp cậu xách vạt áo chỉ vàng, đỡ thân thể vô lực của cậu xuống kiệu.
Không nhìn thấy gì, hai đùi còn mềm nhũn, mũi vẫn còn ê ẩm như muốn khóc tiếp, nhưng cậu vẫn chỉ có thể tủi thân mà đi đến. Khi Đường Ninh đi đến ngạch cửa, Kỷ Kha thấp giọng nhắc nhở cậu mau bước qua.
Lúc này, Đường Ninh chỉ có thể nhìn một chút hình ảnh dưới đất, cậu sợ ngã nên cố gắng mở mắt nhìn đường, nhìn nhìn, cậu bỗng phát hiện ra những người xung quanh đều đứng kiễng gót chân lên.
Người nào sẽ kiễng gót chân lên?
Sự sợ hãi ngay lập tức làm Đường Ninh tỉnh táo lại, cậu hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Kha bên cạnh, thấy chân đối phương vẫn bình thường, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Nếu cậu đoán không nhầm, đây hẳn là cái mà Lâm Uẩn đã nhắc cậu, Tết Thanh Minh, quỷ môn quan mở ra khiến ma quỷ chạy loạn khắp nơi.
Lâm Uẩn nói, chỉ cần kết hôn với Kỷ Liên Uẩn, sau đó ôm chặt đùi Kỷ Liên Uẩn là được.
Không sao đâu, bình tĩnh, bình tĩnh, Kỷ Liên Uẩn sắp đến rồi!
Số mệnh của Kỷ Liên Uẩn rất lợi hại, không sợ ma quỷ, ở cạnh Kỷ Liên Uẩn sẽ không có chuyện gì!
“Bây giờ cậu phải bước qua chậu than.” Kỷ Kha nhẹ giọng nhắc nhở.
Bước qua chậu than để loại bỏ mọi sự đen đủi trước khi vào nhà, Đường Ninh nhấc vạt áo của mình lên nhanh chóng bước qua, chậu than nóng hầm hập khiến Đường Ninh có chút bỏng nhẹ, nhưng lúc này, chuyện cậu muốn làm nhất là cởi đai lưng ra, cậu sắp không thở nổi nữa rồi.
Tại sao mãi chưa thấy Kỷ Liên Uẩn đâu?
Đường Ninh vừa choáng váng lại có chút tủi thân mà nghĩ.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên bên cạnh Đường Ninh, đầu cậu trùm khăn voan đỏ nên cậu chỉ có thể nhìn hình ảnh trên mặt đất, cậu nhìn thấy một đôi chân đi giày cưới đến bên cạnh mình.
Kỷ Liên Uẩn đến rồi!
Trong nháy mắt, cảm giác an toàn như bao phủ Đường Ninh, cậu gấp gáp đưa tay cho Kỷ Liên Uẩn, để bàn tay to rộng của người kia bao bọc lấy tay cậu.
Đường Ninh vẫn không biết đường đi như thế nào, eo còn bị siết chặt như vậy, nhưng ngay khi tay cậu được bàn tay kiên định kia nắm lấy, Đường Ninh lập tức cảm thấy tất cả những chuyện này đều không quá đáng sợ.
Bàn tay ấm áp như vậy, làm cậu lập tức muốn nắm lấy.
Đường Ninh mải đắm chìm trong sự sung sướng nên không phát hiện, ngay khi cậu vừa bước vào trong nhà, những chiếc đèn lồng màu đỏ bên ngoài đều biến thành màu trắng trong phút chốc.
Mà chỉ khi nhà có tang, mới có thể treo đèn lồng trắng lên.
Ngay khi cậu ngồi vào chiếc kiệu kia, đám trẻ con ma đang bám chặt trên người cậu đều khóc thét lên rồi đồng loạt buông tay ra như thể đang sợ hãi thứ gì đó, chỉ có thể không cam lòng mà chạy ra ngoài.
Thứ có thể làm đám trẻ con ma đó sợ hãi.....
Sẽ là cái gì đây?
Trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh cỗ kiệu trong rừng cây, từ đầu tới cuối, người kia chỉ lộ mỗi tay cùng dáng người lờ mờ, nhưng cậu vẫn có cảm giác người đó rất mạnh.
Giống như đi lễ chùa lúc còn nhỏ, khi nhìn thấy tượng thần hoa mỹ uy nghiêm đứng trong hương khói lượn lờ, rõ ràng chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngây thơ cảm nhận được sự uy nghi của thần thánh.
“Người trời sinh một cặp với ta, sống cùng ta trăm năm sao có thể là mi?”
“Mau đi tìm cậu ấy cho ta!”
Cậu vẫn nhớ rõ bàn tay kia đã tàn nhẫn bóp vỡ cánh tay của tân nương giấy ra sao, sau đó thô bạo ném tân nương giấy ra khỏi kiệu.
Bởi vì người kia cảm thấy tân nương giấy không phải là người mà người đó muốn tìm.
Mà lúc này, cảnh ngộ của Đường Ninh và tân nương giấy kia cũng tương tự nhau, nhất thời, vì để tránh một mối nguy mà Đường Ninh đã đụng phải một mối nguy đáng sợ hơn.
Cái khác không nói, nhưng cậu đã lên chiếc kiệu hoa đáng sợ này rồi, cậu còn có thể gả cho Kỷ Liên Uẩn nữa không?
Vừa nghĩ, Đường Ninh vừa lo lắng giương mắt nhìn quanh, bên trong chiếc kiệu hoa đỏ như máu, đỏ đến mức biến thành màu đen kịt, một bầu không khí u ám lạnh lẽo tràn ngập bên trong khiến chiếc kiệu như một hầm băng nhuốm máu.
Thật sự rất lạnh, lạnh như thể có một cái gì đó lạnh băng không thấy được bằng mắt thường đang ôm lấy cậu. Đường Ninh có thể cảm nhận được một hơi thở như băng tuyết, phả vào người cậu như thể cả người cậu đang đang bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết bao phủ, lạnh đến mức cậu muốn cuộn tròn cơ thể lại trốn về phía sau, nhưng lại phát hiện không gian nhỏ hẹp này không có chỗ trốn.
Đường Ninh co bả vai lại, cẩn thận ôm lấy bản thân, váy cưới đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu, đôi mắt sợ hãi ngập nước nhìn khắp nơi.
Không biết tại sao, Đường Ninh bỗng cảm giác trong tấm lót đệm màu đỏ bên dưới như có thứ gì cộm lên, còn cộm ở đúng nơi khó nói kia nữa.
Đường Ninh khó chịu nhăn mi lại, hàng mi run lên khiến những giọt nước mắt trên mi sắp rơi xuống, cậu lấy hết can đảm duỗi tay ra sờ lên đệm, nhưng không đợi cậu sờ, chiếc kiệu bỗng được nâng lên, còn hơi nghiêng về phía sau khiến cả người cậu ngã vào đệm lót đằng sau, vì bỗng dưng ngã ngửa khiến cả người Đường Ninh run lên.
Rèm kiệu bị một cơn gió lạnh thổi tung lên, trong ánh sáng đỏ mờ, một đứa trẻ ma ngẩng đầu lên, sau đó nhảy nhót tung tăng đuổi theo cỗ kiệu, cách tấm rèm nhìn chằm chằm vào Đường Ninh.
Oán độc, tàn nhẫn và tham lam.
Đường Ninh đối mặt với khuôn mặt trắng xanh của đứa trẻ, cả người cậu mềm nhũn không còn chút sức lực nào mà ngã xuống đệm. Ngã xuống đệm khiến Đường Ninh cảm giác như mình đang rơi xuống vực sâu không hề có điểm tựa, cảm giác sợ hãi lan tràn như muốn xuyên thủng cậu.
Một đám trẻ con ma nhảy nhót xung quanh kiệu, chúng nó trăm miệng một lời hát lên: “Nay ta rải qua màn trường, hỉ nha! Phúc lộc thọ rải đầy, hỉ nha!”
Dường như Đường Ninh không có cách nào hô hấp được, không, cậu thật sự không hô hấp nổi, Lâm Uẩn buộc đai lưng quá chặt, như thể có một bàn tay vô hình bắt lấy eo cậu.
Không, không được....
Đừng bắt lấy tôi nữa....
Đường Ninh sờ lên đai lưng, run rẩy định cởi bỏ thắt lưng ra, ánh sáng đỏ mù mờ chiếu qua tấm rèm đang không ngừng lay động bởi gió đêm mà chiếu lên mặt Đường Ninh, gương mặt non nớt của cậu khiến người ta liên tưởng đến một đứa trẻ chưa trải sự đời, lại bị ma quỷ dụ dỗ rơi vào lốc xoáy ma ác nào đó.
Bỗng, một bàn tay trắng xanh xốc tấm rèm lên, đứa trẻ ma bám lên cỗ kiệu mà nhìn chằm chằm Đường Ninh, nó mở cái miệng đỏ như máu của mình ra hát: “Rải một nắm ngọc qua cửa lớn, hỉ nha!”
Ngón tay đang túm lấy đai lưng của Đường Ninh khẽ run lên, vẻ mặt Đường Ninh sợ đến mức phát khóc mà nhìn đứa trẻ ma trước mặt.
Câu hát, trân châu, cửa lớn.
Đại não cậu nỗ lực lọc ra từ ngữ quan trong trong câu hát.
Đúng rồi! Trân châu!
Đường Ninh vội vàng mở hộp sính lễ mà cậu vẫn ôm bên người ra, tìm được một chuỗi vòng cổ trân châu.
Câu hát đó bảo cậu ném chiếc vòng này qua cửa lớn sao?
Đứa trẻ ma đang bò lên đỉnh kiệu phía bên trái ra sức lắc lư chiếc kiệu, nó nhoài nửa người vào trong kiệu, lộn ngược đầu nhìn Đường Ninh khiến tầm mắt Đường Ninh nhìn thẳng vào cái miệng đang há ra đỏ như máu của nó.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc của Đường Ninh trở lên trống rỗng. Ngay khi cái miệng đỏ lòm của nó sắp cắn vào mắt cậu, Đường Ninh đã nhanh chóng ném cái vòng ngọc trong tay vào mặt nó.
Đứa trẻ ma ngậm lấy chiếc vòng ngọc trân châu, sau đó chạy ra ngoài như một con chó đói ngậm được miếng xương mình mong muốn.
Cả người Đường Ninh toàn mồ hôi lạnh, chóp mũi cậu cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng chưa đợi cậu kịp thở dốc, đã có càng nhiều đứa trẻ chen đầu qua cửa sổ kiệu muốn bò vào trong, chúng nó mở to mắt và miệng ra, vươn những bàn tay đỏ như máu đến gần Đường Ninh.
Nhiều đứa trẻ đến mức không biết cụ thể là có bao nhiêu, nhưng trong hộp chỉ còn ba chiếc vòng trân châu mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đuổi được ba đứa!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Đường Ninh hoảng loạn đến độ sắp rơi lệ, nước mắt mơ hồ che kín tầm mắt, những hạt trân châu kia cũng mờ mịt trong mắt cậu. Bỗng, Đường Ninh chợt nghĩ ra một cách, cậu cầm sợi dây chuyền ngọc lên, dùng răng nanh cắn đứt sợi tơ nối những hạt trân châu ra, sau đó ném một đám hạt trân châu ra ngoài.
Một đám trẻ con ma quay đầu đuổi theo những viên trân châu đang bay loạn xạ!
Xem ra cách này có hiệu quả rồi! Đường Ninh vội vàng lấy thêm một chuỗi trân châu ra, làm theo cách vừa nãy một lần nữa, một đám trẻ con ma khác cũng tản ra.
Trong nháy mắt, một đám đầu trẻ con đã biến mất, nhìn kết quả này, Đường Ninh vui mừng phát khóc, cậu vẫn ôm hộp sính lễ lung linh rực rỡ trong lòng, thế nhưng lúc này, đám châu báu đều dính đầy nước mắt, vừa yếu ớt lại vừa kiên cường, tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.
Cả người cậu như trút được gánh nặng mà xụi xuống, nhưng một khi thả lỏng thì cảm giác cồm cộm vừa bị cậu xem nhẹ lại càng trở lên rõ ràng.
Đường Ninh muốn dịch thân thể một chốt, nhưng cả người cậu tê mỏi vô lực, hơn nữa, chiếc kiệu này rất xóc, mỗi lần nảy lên đều khiến thân thể mềm như bông của Đường Ninh ngã xuống.
Cuộc tấn công vừa rồi của đám trẻ ma đã khiến tim Đường Ninh như đến giới hạn, bây giờ chỉ cần chạm nhẹ vào, nước mắt của cậu cũng sẽ như sợi dây chuyền trân châu mà rơi xuống.
Nước mắt rơi nhiều như một làn mưa xuân, ánh sáng đỏ vẫn chiếu rọi bên ngoài, bao phủ lên Đường Ninh đang thổn thức bên trong như một giấc mộng đào hoa.
Chuyện này là sao?
Đây là sự trừng phạt khi cậu xong vào kiệu hoa này sao?
“Trên cửa cao dán hai môn thần, hỉ nha!” Tiếng trẻ con hát vẫn loáng thoáng bên ngoài kiệu, Đường Ninh vẫn đang nức nở ngước mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy mấy cái biệt thự kiểu mới trong thôn đang treo mấy cái thi thể, trong đó còn có mấy khuôn mặt rất quen với Đường Ninh.
Đó là những thôn dân nâng kiệu!
Những gương mặt thảm thương không nỡ nhìn, nhìn từ xa mà cũng khiến Đường Ninh run lên.
“Rải đến gà vàng bên trái gáy lên, hỉ nha!”
Ruộng đồng bên trái chồng chất gà vịt chết, tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng.
“Rải đến phượng hoàng bên phải hót lên, hỉ nha!”
Ruộng đồng bên phải chất trâu bò lợn chết.
Giọng trẻ con quỷ dị mà xa xôi, cỗ kiệu lúc lắc, Đường Ninh run rẩy muốn cởi đai lưng ra nhưng cũng không cởi được, khí lạnh xung quanh như muốn thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng của cậu, còn đai lưng như dây sắt quấn quanh thắt lưng Đường Ninh.
Đường Ninh khó chịu muốn khóc ra, nước mắt loang lổ trên gương mặt đỏ bừng của cậu. Ngay khi cậu đau đến sắp ngất, chiếc kiệu bỗng dưng được hạ xuống, giọng nói của Kỷ Kha vang lên từ bên kia tấm rèm: “Tân nương, mời xuống kiệu!”
Rốt cuộc.... rốt cuộc là sao?
Ngoài kia có giọng nói của Kỷ Kha, có lẽ cậu chọn đúng kiệu rồi!
Cuối cùng cũng biết được kết quả của cuộc đánh cuộc của mình, tuy rằng Đường Ninh đã mất hết sức lực, nhưng cậu vẫn giãy giụa muốn đứng lên, một tay cậu vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt hồng lên vì khóc của mình.
Cậu còn chưa kịp nhìn bên ngoài, Kỷ Kha đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà trùm một tấm khăn voan đỏ lên đầu cậu, sau đó còn giúp cậu xách vạt áo chỉ vàng, đỡ thân thể vô lực của cậu xuống kiệu.
Không nhìn thấy gì, hai đùi còn mềm nhũn, mũi vẫn còn ê ẩm như muốn khóc tiếp, nhưng cậu vẫn chỉ có thể tủi thân mà đi đến. Khi Đường Ninh đi đến ngạch cửa, Kỷ Kha thấp giọng nhắc nhở cậu mau bước qua.
Lúc này, Đường Ninh chỉ có thể nhìn một chút hình ảnh dưới đất, cậu sợ ngã nên cố gắng mở mắt nhìn đường, nhìn nhìn, cậu bỗng phát hiện ra những người xung quanh đều đứng kiễng gót chân lên.
Người nào sẽ kiễng gót chân lên?
Sự sợ hãi ngay lập tức làm Đường Ninh tỉnh táo lại, cậu hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Kha bên cạnh, thấy chân đối phương vẫn bình thường, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Nếu cậu đoán không nhầm, đây hẳn là cái mà Lâm Uẩn đã nhắc cậu, Tết Thanh Minh, quỷ môn quan mở ra khiến ma quỷ chạy loạn khắp nơi.
Lâm Uẩn nói, chỉ cần kết hôn với Kỷ Liên Uẩn, sau đó ôm chặt đùi Kỷ Liên Uẩn là được.
Không sao đâu, bình tĩnh, bình tĩnh, Kỷ Liên Uẩn sắp đến rồi!
Số mệnh của Kỷ Liên Uẩn rất lợi hại, không sợ ma quỷ, ở cạnh Kỷ Liên Uẩn sẽ không có chuyện gì!
“Bây giờ cậu phải bước qua chậu than.” Kỷ Kha nhẹ giọng nhắc nhở.
Bước qua chậu than để loại bỏ mọi sự đen đủi trước khi vào nhà, Đường Ninh nhấc vạt áo của mình lên nhanh chóng bước qua, chậu than nóng hầm hập khiến Đường Ninh có chút bỏng nhẹ, nhưng lúc này, chuyện cậu muốn làm nhất là cởi đai lưng ra, cậu sắp không thở nổi nữa rồi.
Tại sao mãi chưa thấy Kỷ Liên Uẩn đâu?
Đường Ninh vừa choáng váng lại có chút tủi thân mà nghĩ.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên bên cạnh Đường Ninh, đầu cậu trùm khăn voan đỏ nên cậu chỉ có thể nhìn hình ảnh trên mặt đất, cậu nhìn thấy một đôi chân đi giày cưới đến bên cạnh mình.
Kỷ Liên Uẩn đến rồi!
Trong nháy mắt, cảm giác an toàn như bao phủ Đường Ninh, cậu gấp gáp đưa tay cho Kỷ Liên Uẩn, để bàn tay to rộng của người kia bao bọc lấy tay cậu.
Đường Ninh vẫn không biết đường đi như thế nào, eo còn bị siết chặt như vậy, nhưng ngay khi tay cậu được bàn tay kiên định kia nắm lấy, Đường Ninh lập tức cảm thấy tất cả những chuyện này đều không quá đáng sợ.
Bàn tay ấm áp như vậy, làm cậu lập tức muốn nắm lấy.
Đường Ninh mải đắm chìm trong sự sung sướng nên không phát hiện, ngay khi cậu vừa bước vào trong nhà, những chiếc đèn lồng màu đỏ bên ngoài đều biến thành màu trắng trong phút chốc.
Mà chỉ khi nhà có tang, mới có thể treo đèn lồng trắng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.