Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 110: Thị trấn ma (14) - Anh có biết Mạc Vân Sơ không?
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii.
“Chuyện này có gì mà phải cảm ơn.” Đường Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không nhờ cậu cứu tôi, tôi đã chết đuối dưới sông rồi, tôi mới là người phải cảm ơn ơn cứu mạng của cậu ấy chứ.”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Chương Vân bỗng có chút tránh né, hắn nhẹ giọng nói: “Cậu nói chuyện giúp tôi, là vì tôi đã cứu cậu sao?”
“Nói thế cũng đúng, nhưng mà không phải hoàn toàn là do thế.” Đường Ninh buồn rầu suy nghĩ một chốc, mới nói: “Là vì cậu đã cứu tôi, chăm sóc tôi, để tôi có cơ hội biết cậu là một người tốt. Chuyện cậu cứu tôi chính là một cơ hội để tôi quen biết cậu, tôi mới có thể giúp cậu nói chuyện được, đúng không.”
Chương Vân cúi đầu, không nói gì.
Đường Ninh có chút bối rối, không biết có phải mình nói sai ở đâu không.
“Đúng rồi Chương Vân này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có biết gì về hồ ước nguyện không?” Lâm Uẩn hỏi.
“Hồ ước nguyện trên trấn bọn tôi sao?” Chương Vân nhìn về phía Lâm Uẩn, “Vốn hồ ước nguyện đã bị bỏ bê từ lâu, bình thường mọi người cũng chẳng quan tâm đến nó. Nhưng sau nay du khách đến đây du lịch lại thích ném đồng xu với chụp ảnh check-in...”
“Vậy à? Vì hồ ước nguyện thật sự linh nghiệm sao?” Lâm Uẩn hỏi, hắn nhớ rõ trong hồ có rất nhiều tiền xư từ nhiều niên đại khác nhau, du khách đến cũng chỉ ném tiền xu ở thời đại bây giờ thôi mới đúng.
Chương Vân lắc đầu, “Trước khi ông cụ già làng ước nguyện, đó chỉ là một cái hồ bình thường thôi, những du khách kia đến đó phần lớn là vì bức tượng giữa hồ điêu khắc đẹp.”
“Bức tượng đó là Hà Thần mà các cậu vẫn thờ phụng sao?”
Nhưng Chương Vân lại nói ra một câu vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, “Bọn tôi không thờ phụng Hà Thần.”
“Nhưng mà không phải gần đây các cậu mới hủy bỏ nghi thức sao...?”
Nhắc đến nghi thức, vẻ mặt Chương Vân có chút mất tự nhiên, như thể vết sẹo lâu năm bị người ta vạch trần. Hắn liếc mắt nhìn vẻ mong chờ đáp án của Đường Ninh, mới đè nén cảm xúc của mình lại, nhỏ giọng giải thích: “Nghi thức đó là để áp chế ác niệm của Hà Thần, tuy rằng rất nhiều thế hệ trước đã không thờ phụng Hà Thần, nhưng bọn họ vẫn tin Hà Thần có tồn tại.”
“Bọn họ cho rằng bọn họ không thờ phụng Hà Thần sẽ khiến Hà Thần sinh ra ác niệm, để bảo vệ sự yên bình của trấn này nên mới cử hành nghi thức hành hạ chuyển thế của ác niệm Hà Thần.”
“Tại sao các cậu lại không thờ phụng Hà Thần?” Lâm Uẩn hỏi.
Chương Vân lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, có lẽ thế hệ trước sẽ biết, trước đó tôi cũng từng hỏi ông nội, nhưng ông nội lại không muốn nói cho tôi.”
Lại là thế hệ trước.
Mọi chuyện đều liên quan đến tư tưởng của thế hệ trước.
【Hình như Thiệu Minh Ôn biết đó.】 Đường Ninh đánh chữ: 【Lúc trước khi ông cụ kia chuẩn bị ước nguyện với Hà Thần, anh ấy đã nói cho tôi một ít thông tin về quy trình ước nguyện đó.】
Ngay cả một người bản địa như Chương Vân còn không nắm rõ quy trình ước nguyện như thế nào, tại sao một du khách từ bên ngoài như Thiệu Minh Ôn lại biết?
“Đợi lát nữa chúng ta cùng đi hỏi Thiệu Minh Ôn.” Lâm Uẩn nói.
Đường Ninh gật gật đầu, cậu với Lâm Uẩn đi đến hồ ước nguyện, dọc đường đi cũng không có gì đáng chú ý, Đường Ninh đứng cạnh hồ liền thấy trong đó có từng lớp từng lớp tiền xu, bên trên có rất nhiều tiền xu do du khách bỏ xuống, tiền cổ mà bọn họ cần còn ở dưới rất sâu.
Đường Ninh vươn tay, đầu ngón tay chìm vào nước, cậu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước lăn tăn, còn có cả bóng của bức tượng nửa người nửa cá kia nữa. Đường Ninh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn bức tượng đá giữa hồ, không biết có phải cậu nhớ lầm không, nhưng cứ có cảm giác bức tượng này sạch sẽ hơn buổi sáng nhiều, như thể đã có ai đó rửa qua rêu xanh cùng vết bẩn bên trên, khiến gương mặt bức tượng lộ ra rõ ràng hơn.
Đôi mắt hơi mơ hồ không có con ngươi, nhưng lại mang khiến cho tròng mắt của bức tượng như có thể xoay tròn một cảm giác quỳ dị vô cùng.
Đường Ninh vội vàng cúi đầu, tùy tiện lấy một đồng tiền cổ lạnh như băng dưới nước, cậu dùng khăn tay bọc đồng tiền lại cất vào túi, xong xuôi cậu lại không nhìn được mà nhìn lên tượng đá.
Bảo sao du khách đến đây đều check-in với bức tượng này, bức tượng này được điêu khắc rất tuyệt, một số chi tiết bị ánh nắng làm mờ đi lại khiến bức tượng thêm phần thần bí, khóe môi hơi cong lên như đang cười lại như chỉ là ảo giác của người xem.
“Lấy được chưa?” Lâm Uẩn thúc giục, “Lấy xong rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Đường Ninh đuổi kịp bước chân của Lâm Uẩn, đi mấy bước, cậu lại có cảm giác như có thứ gì đang nhìn chằm chằm mình, Đường Ninh quay đầu lại liếc mắt, chỉ thấy bức tượng kia lẻ loi trong hồ, thân hình phía xa như đang trong tư thế chuẩn bị, đuôi cá gấp lại, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy lên, như một kẻ săn mồi sẵn sàng vồ con mồi mình đã ngắm từ lâu.
Đường Ninh không khỏi nổi da gà, cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này cùng Lâm Uẩn, còn nói cho hắn biết cảm giác bất an của mình.
“Mới là ngày thứ hai thôi, cho dù hắn sống lại cũng không thể nhanh như vậy được.” Lâm Uẩn an ủi cậu.
Đường Ninh cảm thấy mình lo lắng hơi thái quá, mới ngày thứ hai thôi, chưa gì đã loạn lên như thế thì còn ra thể thống gì?
“Lát nữa cậu nhớ hỏi Thiệu Minh Ôn xem anh ta có biết gì về chuyện của Hà Thần không, tại sao thị trấn này lại không thờ Hà Thần, tại sao bức tượng này lại bị mất tay...” Lâm Uẩn nghiêm túc nói với Đường Ninh, cậu cố gắng nhớ kỹ mấy vấn đề này, rồi đi đến ngôi nhà Thiệu Minh Ôn đang ở.
Thiệu Minh Ôn đang xào nốt rau, sau đó đặt một cái bàn giữa sân, rồi bê những món ăn mình vừa nấu xong ra bàn. Đầu tiên là sườn chiên tỏi, xương sườn được chiên vàng rụm đặt trên đĩa sứ trắng tinh, mùi hương của sườn được chiên ngập dầu thơm lừng vờn quanh mũi khiến Đường Ninh vô thức tiết ra nước bọt.
Một đĩa thịt kho tàu béo ngậy được đặt lên bàn, từng miếng thịt no đủ mượt mà lắc lư như mời gọi, Thiệu Minh Ôn đặt bát đũa trước mặt Đường Ninh, mỉm cười: “Sợ cậu nhìn thấy cá sẽ không ăn nổi nên không làm cá.”
“Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi...”
“Mỗi câu một miếng, được chứ?” Thiệu Minh Ôn gắp một miếng thịt kho tàu lên, đưa đến miệng Đường Ninh.
Mùi hương nồng đậm lại quanh quẩn chóp mũi cậu.
Cả ngày ăn đồ ăn liền khiến Đường Ninh chẳng thể cưỡng lại mùi hương này, cậu vừa hé miệng, Thiệu Minh Ôn đã nhanh chóng đưa đồ ăn vào trong, béo mà không ngán, thịt mềm như muốn tan ra, nước sốt tràn qua khóe miệng Đường Ninh, lại bị Thiệu Minh Ôn đón được.
Giống quá......
Đường Ninh mở to mắt, tuy rằng thịt kho tàu nào cũng là thịt kho tàu, nhưng mỗi người sẽ nấu ra hương vị khác nhau, cho dù thịt kho tàu đó có khó ăn thế nào thì Đường Ninh vẫn gọi nó là thịt kho tàu thôi, nhưng món thịt kho tàu này lại ngon như hương vị trong trí nhớ....
Giống vô cùng.... Mỗi tế bào trong khoang miệng Đường Ninh như đang run rẩy, những câu hỏi đã chuẩn bị trước trong đầu cũng bay đi, ý nghĩ duy nhất của cậu lúc này là món thịt kho tàu mà Mạc Vân Sơ đã nấu cho cậu, hình như hương vị cũng giống thế này.
“Sao anh lại nấu ăn ngon như vậy?” Đường Ninh vô thức hỏi.
Thiệu Minh Ôn vui vẻ nở nụ cười, “Cậu thích không?”
Đường Ninh gật đầu mạnh, đôi mắt chờ mong đáp án của Thiệu Minh Ôn.
“Tôi tự học tự nấu thôi.” Thiệu Minh Ôn lại gắp một miếng, “Thích thì ăn thêm miếng nữa.”
Đây không phải đáp án mà Đường Ninh muốn nghe, cậu cũng không biết mình mong chờ đáp án như thế nào, chỉ thấy đầu óc rối rắm vô cùng, cậu cảm thấy Thiệu Minh Ôn nấu ăn ngon như Mạc Vân Sơ, lại cảm thấy ánh mắt của y giống hệt ánh mắt của Cố Vân.
“Anh biết Mạc Vân sơ không?” Cậu nhỏ giọng nói.
Thiệu Minh Ôn nghi hoặc nhắc lại, “Mạc Vân Sơ? Đó là ai?”
Ánh mắt vô cùng xa lạ, như thể thật sự không biết, Đường Ninh thất vọng nói: “Đó là bạn trai cũ của tôi.”
Bàn tay đang cầm đũa nổi gân xanh, miếng thịt kho tàu mềm mại bị đũa kẹp làm đôi rồi rơi xuống bàn, còn bắn ra nước sốt thơm ngọt.
Vẻ mặt Thiệu Minh Ôn không thay đổi, chỉ quay ra gắp một miếng sườn lên, “Thịt kho tàu ninh nhừ quá.”
Đường Ninh vội vàng nói: “Không đâu, tôi cảm thấy rất vừa miệng, mềm vô cùng!”
Nói xong, cậu không nhịn được mà nhìn về phía thịt kho tàu trên bàn, nhưng Thiệu Minh Ôn chỉ lấy một đôi đũa, cậu muốn tự gắp cũng không gắp được.
“Phải rồi, sao bỗng nhiên cậu lại hỏi tôi có biết bạn trai cũ của cậu không?” Thiệu Minh Ôn ôn hòa nói.
Y nói như đang nói về việc nhà, từ ánh mắt đến ngữ điệu đều vô cùng tùy ý, Đường Ninh cũng tùy ý trả lời: “Bởi vì hương vị của món thịt kho tàu anh làm cũng ngon như anh ấy vậy.”
Có lẽ Đường Ninh cũng không nhận ra, khi cậu nhắc đến Mạc Vân Sơ, dù chỉ là một tiếng “anh ấy” thì vẻ mặt của cậu cũng mềm mại hơn nhiều.
Răng rắc.
Tiếng đũa gãy đôi vang lên.
Miếng sườn sắp đưa đến bên miệng Đường Ninh rơi xuống đất cùng chiếc đũa, Đường Ninh mờ mịt cúi đầu nhìn, thấy miếng sườn thơm ngon rơi xuống đất liền có chút đau lòng: “A, rơi mất rồi.”
Thiệu Minh Ôn chậm rãi vươn tay, đẩy mắt kính trên mũi, nhẹ giọng: “Chất lượng đôi đũa này không tốt lắm, để tôi đi lấy đôi khác.”
Đôi đũa này nhìn cũng rất cũ kĩ, màu sơn trên đũa cũng mòn đi không ít.
Thiệu Minh Ôn đứng dậy đi vào bếp, Lâm Uẩn đang trốn bên cửa đã sắp ngừng thở đến nơi, hắn vội vàng chạy đến cạnh Đường Ninh, gian nan nói với Đường Ninh: “Tổ tông của tôi ơi, cậu đang hỏi cái gì đấy?!”
Lúc này Đường Ninh mới nhận ra bản thân lạc đề, cậu vội vàng nói: “Tôi lập tức ——”
“Lâm Uẩn này.” Thiệu Minh Ôn đứng ở cửa bếp, tươi cười: “Tôi mang cho cậu một bộ bát đũa này, cậu cũng nếm thử đi.”
Cả người Lâm Uẩn cứng đờ, cảm giác sởn tóc gáy cùng rùng mình chạy từ xương sống lên đến đỉnh đầu, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi yên tại bàn ăn.
Thiệu Minh Ôn nhiệt tình đặt bát đũa trước mắt Lâm Uẩn, tri kỷ nói: “Nguội thì ăn không ngon đâu, cậu ăn nhiều vào, nói ít thôi.”
Nói xong, y lại hứng thú bừng bừng ngồi cạnh Đường Ninh, dịu dàng nói: “Thịt kho tàu tôi làm có vị rất giống với bạn trai cũ cậu làm sao?”
Đường Ninh gật đầu mạnh: “Rất giống! Quả thật giống hệt luôn!”
“Còn sườn chiên tỏi thì sao?” Thiệu Minh Ôn dịu dàng hỏi.
“Anh ấy chưa từng nấu cho tôi món này.” Đường Ninh tự mình gắp một miếng, thổi hơi nóng trên miếng sườn một chút rồi cắn một miếng, được ăn ngon khiến Đường Ninh hạnh phúc đến mức nheo hai mắt lại: “Ưm, ngon quá đi!”
Thiệu Minh Ôn cười cười, đẩy mắt kính, nhưng rõ ràng vị trí của mắt kính cũng không thay đổi, “Không ngờ thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn làm quen với vị Mạc Vân Sơ này, sau đó vui vẻ đàm luận với hắn về ——”
“Trù nghệ.”
Đường Ninh nghe thế liền có chút cô đơn, vì cậu biết bản thân khó mà gặp lại Mạc Vân Sơ được.
“Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu là nấu ăn ngon sao?” Thiệu Minh Ôn hỏi.
“Cũng không hẳn, nhưng mà đúng là bọn họ đều nấu ăn rất ngon.” Nói xong câu đó, Đường Ninh mỉm cười xán lạn với Thiệu Minh Ôn.
“Bọn họ.”
“Đều?”
____
Đôi lời của editor:
Lâm Uẩn: *Toát mồ hôi hột*
“Vại dấm chua” này cứ hề hề kiểu gì í =))))))
“Chuyện này có gì mà phải cảm ơn.” Đường Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không nhờ cậu cứu tôi, tôi đã chết đuối dưới sông rồi, tôi mới là người phải cảm ơn ơn cứu mạng của cậu ấy chứ.”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Chương Vân bỗng có chút tránh né, hắn nhẹ giọng nói: “Cậu nói chuyện giúp tôi, là vì tôi đã cứu cậu sao?”
“Nói thế cũng đúng, nhưng mà không phải hoàn toàn là do thế.” Đường Ninh buồn rầu suy nghĩ một chốc, mới nói: “Là vì cậu đã cứu tôi, chăm sóc tôi, để tôi có cơ hội biết cậu là một người tốt. Chuyện cậu cứu tôi chính là một cơ hội để tôi quen biết cậu, tôi mới có thể giúp cậu nói chuyện được, đúng không.”
Chương Vân cúi đầu, không nói gì.
Đường Ninh có chút bối rối, không biết có phải mình nói sai ở đâu không.
“Đúng rồi Chương Vân này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có biết gì về hồ ước nguyện không?” Lâm Uẩn hỏi.
“Hồ ước nguyện trên trấn bọn tôi sao?” Chương Vân nhìn về phía Lâm Uẩn, “Vốn hồ ước nguyện đã bị bỏ bê từ lâu, bình thường mọi người cũng chẳng quan tâm đến nó. Nhưng sau nay du khách đến đây du lịch lại thích ném đồng xu với chụp ảnh check-in...”
“Vậy à? Vì hồ ước nguyện thật sự linh nghiệm sao?” Lâm Uẩn hỏi, hắn nhớ rõ trong hồ có rất nhiều tiền xư từ nhiều niên đại khác nhau, du khách đến cũng chỉ ném tiền xu ở thời đại bây giờ thôi mới đúng.
Chương Vân lắc đầu, “Trước khi ông cụ già làng ước nguyện, đó chỉ là một cái hồ bình thường thôi, những du khách kia đến đó phần lớn là vì bức tượng giữa hồ điêu khắc đẹp.”
“Bức tượng đó là Hà Thần mà các cậu vẫn thờ phụng sao?”
Nhưng Chương Vân lại nói ra một câu vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, “Bọn tôi không thờ phụng Hà Thần.”
“Nhưng mà không phải gần đây các cậu mới hủy bỏ nghi thức sao...?”
Nhắc đến nghi thức, vẻ mặt Chương Vân có chút mất tự nhiên, như thể vết sẹo lâu năm bị người ta vạch trần. Hắn liếc mắt nhìn vẻ mong chờ đáp án của Đường Ninh, mới đè nén cảm xúc của mình lại, nhỏ giọng giải thích: “Nghi thức đó là để áp chế ác niệm của Hà Thần, tuy rằng rất nhiều thế hệ trước đã không thờ phụng Hà Thần, nhưng bọn họ vẫn tin Hà Thần có tồn tại.”
“Bọn họ cho rằng bọn họ không thờ phụng Hà Thần sẽ khiến Hà Thần sinh ra ác niệm, để bảo vệ sự yên bình của trấn này nên mới cử hành nghi thức hành hạ chuyển thế của ác niệm Hà Thần.”
“Tại sao các cậu lại không thờ phụng Hà Thần?” Lâm Uẩn hỏi.
Chương Vân lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, có lẽ thế hệ trước sẽ biết, trước đó tôi cũng từng hỏi ông nội, nhưng ông nội lại không muốn nói cho tôi.”
Lại là thế hệ trước.
Mọi chuyện đều liên quan đến tư tưởng của thế hệ trước.
【Hình như Thiệu Minh Ôn biết đó.】 Đường Ninh đánh chữ: 【Lúc trước khi ông cụ kia chuẩn bị ước nguyện với Hà Thần, anh ấy đã nói cho tôi một ít thông tin về quy trình ước nguyện đó.】
Ngay cả một người bản địa như Chương Vân còn không nắm rõ quy trình ước nguyện như thế nào, tại sao một du khách từ bên ngoài như Thiệu Minh Ôn lại biết?
“Đợi lát nữa chúng ta cùng đi hỏi Thiệu Minh Ôn.” Lâm Uẩn nói.
Đường Ninh gật gật đầu, cậu với Lâm Uẩn đi đến hồ ước nguyện, dọc đường đi cũng không có gì đáng chú ý, Đường Ninh đứng cạnh hồ liền thấy trong đó có từng lớp từng lớp tiền xu, bên trên có rất nhiều tiền xu do du khách bỏ xuống, tiền cổ mà bọn họ cần còn ở dưới rất sâu.
Đường Ninh vươn tay, đầu ngón tay chìm vào nước, cậu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước lăn tăn, còn có cả bóng của bức tượng nửa người nửa cá kia nữa. Đường Ninh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn bức tượng đá giữa hồ, không biết có phải cậu nhớ lầm không, nhưng cứ có cảm giác bức tượng này sạch sẽ hơn buổi sáng nhiều, như thể đã có ai đó rửa qua rêu xanh cùng vết bẩn bên trên, khiến gương mặt bức tượng lộ ra rõ ràng hơn.
Đôi mắt hơi mơ hồ không có con ngươi, nhưng lại mang khiến cho tròng mắt của bức tượng như có thể xoay tròn một cảm giác quỳ dị vô cùng.
Đường Ninh vội vàng cúi đầu, tùy tiện lấy một đồng tiền cổ lạnh như băng dưới nước, cậu dùng khăn tay bọc đồng tiền lại cất vào túi, xong xuôi cậu lại không nhìn được mà nhìn lên tượng đá.
Bảo sao du khách đến đây đều check-in với bức tượng này, bức tượng này được điêu khắc rất tuyệt, một số chi tiết bị ánh nắng làm mờ đi lại khiến bức tượng thêm phần thần bí, khóe môi hơi cong lên như đang cười lại như chỉ là ảo giác của người xem.
“Lấy được chưa?” Lâm Uẩn thúc giục, “Lấy xong rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Đường Ninh đuổi kịp bước chân của Lâm Uẩn, đi mấy bước, cậu lại có cảm giác như có thứ gì đang nhìn chằm chằm mình, Đường Ninh quay đầu lại liếc mắt, chỉ thấy bức tượng kia lẻ loi trong hồ, thân hình phía xa như đang trong tư thế chuẩn bị, đuôi cá gấp lại, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy lên, như một kẻ săn mồi sẵn sàng vồ con mồi mình đã ngắm từ lâu.
Đường Ninh không khỏi nổi da gà, cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này cùng Lâm Uẩn, còn nói cho hắn biết cảm giác bất an của mình.
“Mới là ngày thứ hai thôi, cho dù hắn sống lại cũng không thể nhanh như vậy được.” Lâm Uẩn an ủi cậu.
Đường Ninh cảm thấy mình lo lắng hơi thái quá, mới ngày thứ hai thôi, chưa gì đã loạn lên như thế thì còn ra thể thống gì?
“Lát nữa cậu nhớ hỏi Thiệu Minh Ôn xem anh ta có biết gì về chuyện của Hà Thần không, tại sao thị trấn này lại không thờ Hà Thần, tại sao bức tượng này lại bị mất tay...” Lâm Uẩn nghiêm túc nói với Đường Ninh, cậu cố gắng nhớ kỹ mấy vấn đề này, rồi đi đến ngôi nhà Thiệu Minh Ôn đang ở.
Thiệu Minh Ôn đang xào nốt rau, sau đó đặt một cái bàn giữa sân, rồi bê những món ăn mình vừa nấu xong ra bàn. Đầu tiên là sườn chiên tỏi, xương sườn được chiên vàng rụm đặt trên đĩa sứ trắng tinh, mùi hương của sườn được chiên ngập dầu thơm lừng vờn quanh mũi khiến Đường Ninh vô thức tiết ra nước bọt.
Một đĩa thịt kho tàu béo ngậy được đặt lên bàn, từng miếng thịt no đủ mượt mà lắc lư như mời gọi, Thiệu Minh Ôn đặt bát đũa trước mặt Đường Ninh, mỉm cười: “Sợ cậu nhìn thấy cá sẽ không ăn nổi nên không làm cá.”
“Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi...”
“Mỗi câu một miếng, được chứ?” Thiệu Minh Ôn gắp một miếng thịt kho tàu lên, đưa đến miệng Đường Ninh.
Mùi hương nồng đậm lại quanh quẩn chóp mũi cậu.
Cả ngày ăn đồ ăn liền khiến Đường Ninh chẳng thể cưỡng lại mùi hương này, cậu vừa hé miệng, Thiệu Minh Ôn đã nhanh chóng đưa đồ ăn vào trong, béo mà không ngán, thịt mềm như muốn tan ra, nước sốt tràn qua khóe miệng Đường Ninh, lại bị Thiệu Minh Ôn đón được.
Giống quá......
Đường Ninh mở to mắt, tuy rằng thịt kho tàu nào cũng là thịt kho tàu, nhưng mỗi người sẽ nấu ra hương vị khác nhau, cho dù thịt kho tàu đó có khó ăn thế nào thì Đường Ninh vẫn gọi nó là thịt kho tàu thôi, nhưng món thịt kho tàu này lại ngon như hương vị trong trí nhớ....
Giống vô cùng.... Mỗi tế bào trong khoang miệng Đường Ninh như đang run rẩy, những câu hỏi đã chuẩn bị trước trong đầu cũng bay đi, ý nghĩ duy nhất của cậu lúc này là món thịt kho tàu mà Mạc Vân Sơ đã nấu cho cậu, hình như hương vị cũng giống thế này.
“Sao anh lại nấu ăn ngon như vậy?” Đường Ninh vô thức hỏi.
Thiệu Minh Ôn vui vẻ nở nụ cười, “Cậu thích không?”
Đường Ninh gật đầu mạnh, đôi mắt chờ mong đáp án của Thiệu Minh Ôn.
“Tôi tự học tự nấu thôi.” Thiệu Minh Ôn lại gắp một miếng, “Thích thì ăn thêm miếng nữa.”
Đây không phải đáp án mà Đường Ninh muốn nghe, cậu cũng không biết mình mong chờ đáp án như thế nào, chỉ thấy đầu óc rối rắm vô cùng, cậu cảm thấy Thiệu Minh Ôn nấu ăn ngon như Mạc Vân Sơ, lại cảm thấy ánh mắt của y giống hệt ánh mắt của Cố Vân.
“Anh biết Mạc Vân sơ không?” Cậu nhỏ giọng nói.
Thiệu Minh Ôn nghi hoặc nhắc lại, “Mạc Vân Sơ? Đó là ai?”
Ánh mắt vô cùng xa lạ, như thể thật sự không biết, Đường Ninh thất vọng nói: “Đó là bạn trai cũ của tôi.”
Bàn tay đang cầm đũa nổi gân xanh, miếng thịt kho tàu mềm mại bị đũa kẹp làm đôi rồi rơi xuống bàn, còn bắn ra nước sốt thơm ngọt.
Vẻ mặt Thiệu Minh Ôn không thay đổi, chỉ quay ra gắp một miếng sườn lên, “Thịt kho tàu ninh nhừ quá.”
Đường Ninh vội vàng nói: “Không đâu, tôi cảm thấy rất vừa miệng, mềm vô cùng!”
Nói xong, cậu không nhịn được mà nhìn về phía thịt kho tàu trên bàn, nhưng Thiệu Minh Ôn chỉ lấy một đôi đũa, cậu muốn tự gắp cũng không gắp được.
“Phải rồi, sao bỗng nhiên cậu lại hỏi tôi có biết bạn trai cũ của cậu không?” Thiệu Minh Ôn ôn hòa nói.
Y nói như đang nói về việc nhà, từ ánh mắt đến ngữ điệu đều vô cùng tùy ý, Đường Ninh cũng tùy ý trả lời: “Bởi vì hương vị của món thịt kho tàu anh làm cũng ngon như anh ấy vậy.”
Có lẽ Đường Ninh cũng không nhận ra, khi cậu nhắc đến Mạc Vân Sơ, dù chỉ là một tiếng “anh ấy” thì vẻ mặt của cậu cũng mềm mại hơn nhiều.
Răng rắc.
Tiếng đũa gãy đôi vang lên.
Miếng sườn sắp đưa đến bên miệng Đường Ninh rơi xuống đất cùng chiếc đũa, Đường Ninh mờ mịt cúi đầu nhìn, thấy miếng sườn thơm ngon rơi xuống đất liền có chút đau lòng: “A, rơi mất rồi.”
Thiệu Minh Ôn chậm rãi vươn tay, đẩy mắt kính trên mũi, nhẹ giọng: “Chất lượng đôi đũa này không tốt lắm, để tôi đi lấy đôi khác.”
Đôi đũa này nhìn cũng rất cũ kĩ, màu sơn trên đũa cũng mòn đi không ít.
Thiệu Minh Ôn đứng dậy đi vào bếp, Lâm Uẩn đang trốn bên cửa đã sắp ngừng thở đến nơi, hắn vội vàng chạy đến cạnh Đường Ninh, gian nan nói với Đường Ninh: “Tổ tông của tôi ơi, cậu đang hỏi cái gì đấy?!”
Lúc này Đường Ninh mới nhận ra bản thân lạc đề, cậu vội vàng nói: “Tôi lập tức ——”
“Lâm Uẩn này.” Thiệu Minh Ôn đứng ở cửa bếp, tươi cười: “Tôi mang cho cậu một bộ bát đũa này, cậu cũng nếm thử đi.”
Cả người Lâm Uẩn cứng đờ, cảm giác sởn tóc gáy cùng rùng mình chạy từ xương sống lên đến đỉnh đầu, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi yên tại bàn ăn.
Thiệu Minh Ôn nhiệt tình đặt bát đũa trước mắt Lâm Uẩn, tri kỷ nói: “Nguội thì ăn không ngon đâu, cậu ăn nhiều vào, nói ít thôi.”
Nói xong, y lại hứng thú bừng bừng ngồi cạnh Đường Ninh, dịu dàng nói: “Thịt kho tàu tôi làm có vị rất giống với bạn trai cũ cậu làm sao?”
Đường Ninh gật đầu mạnh: “Rất giống! Quả thật giống hệt luôn!”
“Còn sườn chiên tỏi thì sao?” Thiệu Minh Ôn dịu dàng hỏi.
“Anh ấy chưa từng nấu cho tôi món này.” Đường Ninh tự mình gắp một miếng, thổi hơi nóng trên miếng sườn một chút rồi cắn một miếng, được ăn ngon khiến Đường Ninh hạnh phúc đến mức nheo hai mắt lại: “Ưm, ngon quá đi!”
Thiệu Minh Ôn cười cười, đẩy mắt kính, nhưng rõ ràng vị trí của mắt kính cũng không thay đổi, “Không ngờ thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn làm quen với vị Mạc Vân Sơ này, sau đó vui vẻ đàm luận với hắn về ——”
“Trù nghệ.”
Đường Ninh nghe thế liền có chút cô đơn, vì cậu biết bản thân khó mà gặp lại Mạc Vân Sơ được.
“Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu là nấu ăn ngon sao?” Thiệu Minh Ôn hỏi.
“Cũng không hẳn, nhưng mà đúng là bọn họ đều nấu ăn rất ngon.” Nói xong câu đó, Đường Ninh mỉm cười xán lạn với Thiệu Minh Ôn.
“Bọn họ.”
“Đều?”
____
Đôi lời của editor:
Lâm Uẩn: *Toát mồ hôi hột*
“Vại dấm chua” này cứ hề hề kiểu gì í =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.