Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 115: Thị trấn ma (19) - Lúc trước khi cậu nhảy xuống nước cứu tôi....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii.

.... Đây, đây là thứ gì!

Đường Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm những chiếc vảy cá màu bạc nho nhỏ, ánh nắng bên ngoài chiếu lên vảy tạo lên bóng phản chiếu màu cầu vồng, xinh đẹp khiến người ta choáng váng.

Nghĩ đến thứ này bỗng xuất hiện trên người mình, đầu óc Đường Ninh ngớ ra, thậm chí cậu còn nghi ngờ bản thân vẫn chưa tỉnh ngủ, nên mới có thể nhìn thấy hình ảnh quỷ dị thế này.

Ngón tay run rẩy vén áo lên, phát hiện bên dưới càng có nhiều vảy nhỏ mịn màng, chúng nó xếp hàng chỉnh tề, tạo thành một hình vát, phần đáy góc nhọn cũng hoàn toàn ẩn trong đường cong của Đường Ninh khiến cậu nhìn không rõ nó ở đâu.

Đường Ninh không tin nổi, duỗi tay chạm thử, cảm giác rất kì lạ, như thể tự sờ lên móng tay mình, bóng loáng, không cứng lắm, mà thân thể Đường Ninh lại mềm mại như vậy, nếu như dùng lực mạnh một chút chẳng may vỡ mất thì sao.

Cậu sờ lên chỗ khác không có vảy, hơi cứng, như thể sắp mọc vảy lên đến nơi. Đường Ninh hoảng loạn sờ chỗ này, sờ chỗ kia, sờ từ đùi thẳng đến mũi chân, làn da vẫn mềm mại như tơ lụa.

Nhưng những nơi khác càng bình thường, lại càng khiến nơi mọc vảy càng thêm đáng sợ. Đường Ninh hoảng hốt, chẳng nhẽ đây là cái giá của việc ước nguyện với Hà Thần sao?

Bên ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một khuôn mặt, Đường Ninh hoảng hốt kéo lại quần áo mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng nhìn về phía người vừa đến ——

Là Lâm Uẩn.

Đường Ninh thở phào một hơi, nếu như đó mà là một NPC nào đó chắc cậu chết chắc. Chương Vân mới chỉ mắc bệnh vảy cá đã bị đối xử không công bằng như vậy, cậu đây lại có vảy cá hàng thật giá thật, có khi nào bị lột da luôn không.

Lâm Uẩn đẩy cửa đi vào, nhìn vẻ hoảng hồn chưa hồi thần của Đường Ninh: “Cậu bị sao thế?”

Đường Ninh ngoắc tay với Lâm Uẩn, ý bảo hắn lại đây.

Lâm Uẩn đứng ở mép giường, thấy Đường Ninh cẩn thận kéo áo của bản thân lên, Lâm Uẩn ngốc lăng, ánh mắt không thể rời khỏi vòng eo mảnh khánh xinh đẹp kia, mãi cho đến khi Đường Ninh nghiêng người đi, lộ ra đám vảy bạc phía sau....

“Đây là cái gì?!” Lâm Uẩn kinh ngạc nói.

Đường Ninh nhanh chóng thả áo xuống, giơ ngón trỏ lên môi, trừng mắt nhìn Lâm Uẩn “suỵt” một tiếng.

Sao người này lại nói to thế hả!

Đường Ninh hoàn toàn quên mất bản thân cũng vừa khiếp sợ như thế nào.

Cậu nhanh chóng dùng điện thoại gõ chữ, nói cho Lâm Uẩn biết nguy hiểm đáng sợ cậu gặp phải tối hôm qua. Khi Đường Ninh đang kể đến đoạn hai con quỷ chạy đến chỗ cậu, Lâm Uẩn khó tin hỏi: “Không phải cái tên đạo sĩ họ Chu kia bảo muốn bắt ba ba trong rọ sao?”

【Có lẽ có liên quan đến thẻ bài của tôi, tôi có một giả thiết ghi là “Nguy hiểm đối với bạn như bóng với hình“.】

Đây là giả thiết của thẻ bài “Công chúa ngủ trong rừng”, Đường Ninh nghĩ lại, khi cậu vào những phó bản kia đều trở thành vua xui xẻo thì phải, mỗi lần Vương thúc xuất hiện lại nhìn chằm chằm cậu, lần này cậu vào phó bản mới, cũng bị hai tiểu quỷ kia theo dõi.

Chẳng qua thẻ bài này có giả thiết còn lại quá mê người, tương đương với một cơ hội sống sót nữa, nên Đường Ninh mới luyến tiếc bỏ nó đi.

Sau đó, cậu tóm tắt những chuyện xảy ra hôm qua cho Lâm Uẩn nghe, sau khi nghe xong, hắn cau mày, “Tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy hình ảnh Hà Thần xuất hiện trên bầu trời.”

Đường Ninh mờ mịt chớp mắt, cậu còn tưởng chỉ có mình cậu nhìn thấy, Lâm Uẩn đâu có ước nguyện, tại sao hắn cũng thấy Hà Thần?

“Có lẽ có rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh này.” Lâm Uẩn thấp giọng nói: “Nếu quả thật là như vậy, thị trấn này sẽ loạn lên mất.”

“Vừa nãy cậu nói hai tiểu quỷ kia đã biến thành xương trắng rồi hả?” Lâm Uẩn hỏi.



Đường Ninh gật đầu.

Lâm Uẩn nhìn quanh bốn phía, toàn bộ phòng Đường Ninh đều có vẻ ẩm ướt, mà nơi nhìn ướt nhất là chỗ tủ quần áo xưa cũ kia. Lâm Uẩn tiến lên phía trước, mở tủ ra, bên trong là thi hài của hai đứa trẻ.

Thi hài mà bọn họ muốn tìm kiếm đây rồi!!!

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào, Lâm Uẩn đóng cửa tủ lại, thanh âm ồn ào kia càng lúc càng rõ ràng, giọng nói đan chéo vào nhau, như thể có rất nhiều người cùng nói chuyện:

“Chu đạo trưởng, kế hoạch bắt ba ba trong rọ thất bại thì phải làm sao?”

“Đang êm đẹp sao lại thất bại? Có phải Hà Thần....”

“Chu đạo trưởng, Hà Thần có phải hay không sinh chúng ta khí, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

“Hà Thần tức giận rồi! Chắc chắn là vì mấy năm nay chúng ta không cung phụng ngài...”

Đường Ninh và Lâm Uẩn nhìn nhau, cả hai nghe thấy vị Chu đạo trưởng kia nói: “Chư vị đừng hoảng loạn, chỉ cần chúng ta xây miếu nhanh lên, Hà Thần sẽ nhận thấy tâm ý của chúng ta. Còn phương án bắt ba ba trong rọ kia, nếu thật sự dựa theo những lời ta nói mà làm thì đã thành công rồi, nhưng mà, hầy, Chương Vân lại tự ý mang theo một khối ngọc trừ tà.”

Chu đạo trưởng thở dài một tiếng, “Lẽ ra hai vị kia đã vào quan tài rồi, ai ngờ lại nhìn thấy khối ngọc kia, liền lập tức rời đi.”

“Lại là tại thằng Chương Vân! Tôi biết là cứ dính đến nó là có chuyện không hay mà!”

“Tôi thấy là thằng Chương Vân cố tình phá rối đó! Căn bản là nó chẳng muốn đi làm mồi nhử! Nếu không muốn thì đồng ý đi làm quái gì! Bây giờ lại thành ra như này, mày muốn tất cả mọi người đi tìm chết đấy à!”

“Ngọc? Ngọc gì có thể trừ tà cơ? Thứ đó ở đâu ra vậy?”

“Thằng Chương Vân kia, mẹ mày nói chuyện đi xem nào! Đừng có lần nào cũng làm rùa đen rụt đầu thế chứ!”

Đường Ninh ngốc lăng, khối ngọc kia là cậu đưa cho Chương Vân mà, cậu có ý tối muốn hắn dùng ngọc để tự bảo vệ mình, chẳng lẽ lại không may làm hại hắn rồi sao?

“Nói linh tinh cái gì đấy? Lúc trước chính mấy người bắt cháu tôi đi làm mồi nhử cơ mà! Sao bây giờ lại bảo cháu tôi cố ý đi làm mồi nhử hại cả trấn thế hả?!” Ông lão chèo thuyền cao giọng quát đám người kia.

“Được rồi, mọi người đừng chấp lão, ông già, ông nói ít thôi.” Bà lão chèo thuyền đi ra khuyên can: “Mới sáng sớm chắc chưa ai ăn sáng đâu nhỉ? Vừa lúc tôi đã nấu xong cháo cá.”

“Mẹ nó! Ai thèm ăn cháo nhà bà! Tôi đây còn ngại xui đây này!”

Đường Ninh đứng bên cửa sổ nhìn đám người la hét ầm ĩ ngoài sân, Chu đạo trưởng đứng giữa đám người đã không còn vẻ tiên phong đạo cốt như ngày thường, áo bào trên người lão nhăn nhó, vạt áo dính đầy bùn, có lẽ hôm qua không mang theo đồ che chắn nên bị wma xối ướt. Phía sau lão là Chương Vân sắc mặt trắng bệch.

Nếu như Chu đạo trưởng chỉ không còn vẻ rạng rỡ như ngày thường thì dáng vẻ của Chương Vân lúc này chỉ có thể nói là đang mắc bệnh nguy kịch, hai mắt hắn vô hồn, đôi môi trắng bệch, cho dù người dân trấn xung quanh có chửi mắng thế nào thì mặt hắn vẫn cứ đờ đẫn như thế.

Chuyện gì thế? Bộ dáng của Chương Vân lúc này sao lại tệ thế này? Hắn bị bệnh sao?

Đường Ninh lo lắng nhìn về phía Chương Vân, Chương Vân chỉ cúi đầu, thẳng lưng đứng đó.

“Cậu là Đường Ninh à?” Chu đạo trường đi về phía Đường Ninh.

Đường Ninh khẽ gật đầu.

Cậu là du khách từ nơi khác đến, chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ đã tỏa ra khí chất sáng ngời. Đám thôn dân đang không ngừng đấu khẩu trong sân nhìn thấy cậu liền bắt đầu ngừng lại.

Chu đạo trưởng lấy một khối ngọc san hô từ trong áo bào ra, gương mặt hiền từ nói: “Đây là ngọc của cậu sao?”



Đường Ninh tiếp tục gật đầu.

“Cậu có ý tốt cho Chương Vân mượn khối ngọc này thật khôn nên chút nào, tối qua, chính khối ngọc này đã phá hỏng kế hoạch bắt ba ba trong rọ của bọn tôi đó.” Ngữ điệu của Chu đạo trưởng tràn ngập vẻ tiếc hận, lão nhìn Đường Ninh, nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ tạm giữ khối ngọc này trước, đợi giải quyết chuyện này xong, tôi sẽ trả nó cho cậu, tránh để tình hình loạn hơn nữa.” Nói xong, lão lại nhét miếng ngọc mới lấy ra không lâu vào túi.

Đường Ninh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đợi giải quyết chuyện gì cơ?”

Chu đạo trưởng thở ngắn than dài: “Tất nhiên là tìm được hai bộ hài cốt kia rồi.”

“Vậy thì bây giờ ông có thể trả tôi rồi.” Đường Ninh vươn tay, dưới ánh mắt nghi hoặc của Chu đạo trưởng, cậu gằn từng chữ: “Hài cốt của chúng nó ở chỗ tôi.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cậu.

“Người trẻ tuổi, mấy chuyện này không thể nói đùa được đâu.” Chu đạo trưởng không tin Đường Ninh.

Đường Ninh mím môi, không nói nữa, cậu xoay người vào phòng mở tủ quần áo ra, lộ ra hai bộ thi hài bên trong.

Sắc mặt Chu đạo trưởng thay đổi, lão vọt vào phòng Đường Ninh xem xét hai bộ thi hài kia, sau khi xác nhận đúng là hai bộ thi hài đồng nam đồng nữ đóng sinh cọc, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh hoàn toàn biến đổi: “Làm sao cậu làm được?!”

Đường Ninh vươn tay, mấy ngón tay khẽ vẫy vậy.

Chu đạo trưởng có vẻ luyến tiếc mà lấy ra miếng ngọc san hô, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay Đường Ninh, như thể mới chỉ cầm miếng ngọc một lúc đã vô cùng yêu thích nó vậy.

Đường Ninh lấy lại ngọc của mình từ tay Chu đạo trưởng, vô cảm nói: “Ngủ một giấc, đến lúc tỉnh lại đã thấy chúng nó ở trong đó rồi ——”

Chu đạo sĩ lộ vẻ “cậu đừng có mà lừa tôi”, Đường Ninh tiếp tục nói: “Tôi nghĩ đây là do Hà Thần phù hộ đấy.”

Những gì cậu nói là sự thật, tuy rằng Chu đạo trưởng có vẻ không tin cho lắm, nhưng những thôn dân kia nghe Đường Ninh nói thế liền tin tưởng không chút do dự. “May quá, bây giờ tìm được thi hài rồi, chờ xây miếu xong nữa là chúng ta an toàn rồi!”

“Hóa ra đêm qua không phải là Hà Thần tức giận với chúng ta, mà là tức giận với đồng nam đồng nữ kia. Tôi nói mà, chúng ta xây miếu cho Hà Thần, sao Hà Thần lại tức giận được..”

Người ta luôn có xu hướng tin tưởng những gì tốt cho mình, đặc biệt là những người đang phải chịu áp lực vô cùng lớn như người dân ở đây.

“Chuyện này đã giải quyết xong, mọi người đều đói rồi, mau đến ném thử cháo cá tôi làm, nào từ từ, mau vào đây.” Bà lão chèo thuyền nhiệt tình tiếp đón đám dân trấn vào nhà ăn cháo. Các cụ đã nói không ai đánh người đang cười, hơn nữa, đã tìm thấy hai cỗ thi hài kia rồi, tảng đá treo lơ lửng mấy ngày nay đã buông xuống, mọi người cũng dần dần đi vào nhà chính.

Thấy có người nguyện ý đi uống cháo của mình, bà lão càng thêm nhiệt tình, với cháu trai của mình lại làm như không thấy, như thể căn bản không thèm quan tâm xem Chương Vân có đói hay không.

Đường Ninh đi đến trước mặt Chương Vân, nhìn từ xa thấy hắn cũng không quá dị thường, đến gần mới phát hiện mắt Chương Vân đang dại ra, cảm giác như mất hồn mất vía.

“Chương Vân, cậu sao rồi?” Đường Ninh lo lắng nói.

Đôi đồng tử đã tan rã nhìn thoáng qua Đường Ninh, Chương Vân nhẹ giọng nói: “Tôi... không sao...”

“Có phải cậu bị sốt rồi không?” Đường Ninh có thẻ bài 【Hút Hút】, cậu đang suy nghĩ xem lấy lý do gì để Chương Vân hút một đầu ngón tay cậu.

“Tôi đi ngủ một giấc là ổn thôi....” Chương Vân chậm rãi nói, hắn trì độn xoay người, đi từng bước về phía phòng mình.

Bước chân của hắn cứng nhắc, Đường Ninh vội vàng đỡ Chương Vân, đưa hắn vào phòng: “Không, là tại tôi, ngọc của tôi làm hỏng kế hoạch của mọi người.”

“Không phải... lỗi của... cậu...” Dường như Chương Vân đã mệt đến mức nói chuyện cũng khó khăn.

Lúc này, lẽ ra nên để Chương Vân nghỉ ngơi, nhưng Đường Ninh chần chờ một chút, ngay lúc Chương Vân còn chưa bước vào nhà, cậu nhịn không được hỏi: “Chương Vân này, cậu có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra khi cậu nhảy xuống nước cứu tôi lần trước không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook