Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 98: Thị trấn ma (2) - Truyền thuyết Hà Thần

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Sau khi xác nhận đó thực sự là một đoạn xương ngón tay, tay Đường Ninh run lên, thìa trên tay cũng rơi xuống bát tạo lên một tiếng leng keng. Tất cả mọi người đều nhìn lại, cậu vừa định nói trong canh có xương ngón tay lại nhớ ra bản thân không được nói chuyện, âm vừa định thoát ra biến thành tiếng “ưm” mềm mại.

Đang định nói lại phanh lại khiến lồng ngực Đường Ninh phập phồng kịch liệt, da cậu rất trắng, chỉ cần cảm xúc dao động một chút sẽ hiện rõ lên mặt. Mà lúc này đây, gương mặt cậu đã hồng lên.

Lâm Uẩn ngồi gần cậu nhất, hắn thấy Đường Ninh đã ngậm chặt miệng như một chú trai nhỏ đang cố giấu đi đầu lưỡi mềm mại của sau lớp vỏ cứng.

Không hiểu sao, Đường Ninh không thể nói chuyện lại càng có vẻ....

Thấy hắn nhìn qua, Đường Ninh như gặp được cứu tinh liền vội vàng vươn tay chỉ vào thứ trong bát.

Lúc này, Lâm Uẩn mới đem tầm mắt dời khỏi khuôn mặt Đường Ninh, lướt theo ngón tay thon dài trắng nõn nhìn xuống bát. Sau khi thấy rõ thứ trong bát canh, vẻ mặt Lâm Uẩn liền trầm xuống: “Tại sao trong này lại có xương ngón tay?”

Vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức buông bát xuống, cảnh giác nhìn ông lão chèo thuyền.

Ông lão chèo thuyền kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Dường như ông lão hoàn toàn không biết chuyện này, ông bưng bát canh của Đường Ninh lên, nhìn thấy thứ trong bát liền hoảng hốt, liên tục nói xin lỗi Đường Ninh, xin lỗi bọn họ.

“Xin lỗi! Chuyện này thật sự... chắc mọi người cũng không ăn nổi nữa! Nếu không thì, tôi... tôi trả lại mọi người một nửa... một nửa tiền ăn được không?” Khi nói đến đoạn một nửa tiền ăn kia, vẻ mặt của ông lão chèo thuyền đau lòng đến run rẩy.

“Tiền ăn không quan trọng, bọn cháu chỉ muốn biết tại sao bên trong lại có xương này.” Lâm Uẩn bình tĩnh nói.

“Tôi không biết, chuyện này, chuyện này....” Ông lão chèo thuyền không ngừng nhận lỗi, “Để tôi bảo bà nhà tôi làm một phần mới cho mọi người!”

“Không cần, bọn cháu mua tạm gì đó ở bên ngoài cũng được!” Những người chơi vội vàng từ chối. Ở một phó bản xa lạ, tất cả mọi người đều không dám ăn lung tung, đặc biệt là sau khi nhìn thấy xương ngón tay trong canh cá.

Ông lão chèo thuyền nhìn vô cùng tủi thân, dường như cảm thấy rất có lỗi với những người chơi, nhân cơ hội này, Lâm Uẩn liền hỏi: “Ông à, lần này bọn cháu đến đây là muốn được trải nghiệm cuộc sống ở nơi này. Cháu muốn biết ở đây mọi người có ngày hội hay nghi thức phong tục đặc biệt nào không, nếu có, bọn cháu cũng muốn tham gia.”

Khi giới thiệu phó bản, hệ thống có nhắc tới, “các bạn đến du lịch, cũng muốn trải nghiệm các phong tục tập quán ở nơi đây”, thường thì các lời giới thiệu phó bản đều mang theo những thông tin quan trọng, làm theo gợi ý của hệ thống sẽ giúp họ sống sót dễ dàng hơn.

Không ngờ Lâm Uẩn vừa nói xong những lời này, ông lão vốn đang áy náy vô cùng lập tức thay đổi sắc mặt, ông cứng rắn nói: “Không có mấy chuyện này. Các cô cậu muốn ăn cơm thì bảo tôi, nếu không muốn ăn ở đây thì tôi dẫn mọi người sang nhà hàng xóm cũng được.”

Chút thiện cảm vừa mới có được mất sạch vì vội vàng hỏi về thông tin quan trọng, Lâm Uẩn biết mình quá hấp tấp, lập tức nhẹ nhàng lại: “Ông ơi, chúng cháu từ xa đến đây, lại vừa lên thuyền nên mọi người vẫn có chút say sóng, ăn uống không vào. Dù bây giờ có một mâm cơm ngon ngọt vô cùng thì bọn cháu cũng chẳng có hứng ăn, hơn nữa, ngửi mùi thức ăn thì chắc chắn nhà hàng xóm sao ngon bằng nhà ông được.”

Nghe thế, sắc mặt ông lão chèo thuyền cũng nhẹ đi mấy phần, “Mấy cô cậu từ xa đến đây chắc cũng mệt rồi, cậu với cậu.....” ông lão chỉ Lâm Uẩn và Đường Ninh, “Hai người ở nhà tôi, những người còn lại đi theo tôi xem phòng đi.”

Nói xong, ông lão nhìn sáu người chơi còn lại, “Mấy cô cậu không ở nhà tôi được, tôi mang cô cậu sang mấy nhà hàng xóm, họ đồng ý cho mấy cô cậu ở rồi, các cô cậu tự chia phòng với nhau nhé.”

Những người chơi liền tản ra, Đường Ninh và Lâm Uẩn cũng đi vào nhà ông lão xem gian phòng mình sẽ ở lại đêm nay. Đi qua sân, cả hai thấy hai gian nhà nhỏ cạnh nhau, mỗi gian khá nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc tủ quần áo, một chiếc giường đôi cỡ nhỏ, một chiếc tủ đầu giường hẹp và một chiếc gương. Nhìn qua không có gì đặc biệt.

Sau đó, người chèo thuyền chỉ cho họ mấy chỗ cần thiết rồi cũng về gian nhà của mình. Gian nhà kia có vẻ là gian nhà chính, nhìn khá lớn, có lẽ là nơi ở của vợ chồng ông lão chèo thuyền. Đường Ninh đứng giữa sân nhìn quanh, liền thấy một gian nhà nhỏ đóng chặt cửa, trước cửa có một bát canh cá và một bát cơm tẻ.

“Chúng ta ra ngoài xem tình hình cây cầu đi.” Lâm Uẩn đi đến nói nhỏ.

Đường Ninh theo bản năng định nói được, nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại chuyện bản thân không nên nói chuyện trong phó bản, chỉ đành nhíu mày gật đầu.

Không nói được thật sự rất phiền, Đường Ninh mở mục ghi chú trên điện thoại, nghiêm túc gõ chữ: 【Ở đây có băng dính không? Tôi định dán miệng mình lại, như thế sẽ không quên mất mà nói chuyện nữa. Kỹ năng kia của tôi ghi cả ngày không được nói lời nào mới có thể có một lần ca hát, khi tôi hát thì quái vậy sẽ không tấn công tôi.】

Khi nhận được thẻ bài kia, cậu cảm thấy rất hữu dụng, ít nhất là có khả năng không bị quái vật tấn công. Chỉ là cậu không biết hát có cần điều kiện gì không, liệu có thể cứ hát mãi được không thì không rõ.

Lâm Uẩn nhìn những lời Đường Ninh viết trên bản ghi chú liền sửng sốt, không kìm được mà nhìn về phía môi Đường Ninh, hắn theo bản năng nói: “Da cậu nhạy cảm như vậy, không nên dán băng dính đâu, bị đỏ lên mất.”

Đường Ninh nhìn thoáng qua Lâm Uẩn, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì, lại gõ chữ: 【Mạng quan trọng hay bị đỏ quan trọng?】

Lâm Uẩn: “.... Nhưng mà nếu thế thì khi bị tấn công, cậu không thể lập tức ca hát được.”

Đường Ninh ngẫm lại lời này thấy cũng đúng, cậu đành quyết định tự nhắc bản thân mình không được nói không được nói vậy.

Nghĩ thế, Đường Ninh càng mím chặt môi.

Lâm Uẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của Đường Ninh, bỗng nhiên rất muốn nghe giọng ca của cậu.

Đường Ninh chọc chọc Lâm Uẩn, nhếch cằm, ý bảo mau đi thôi.

Khi cả hai đến bờ sông liền thấy những người chơi khác, còn có rất nhiều NPC khác đang chạy ra phía bờ sông. Nơi này có già có trẻ, thế hệ đi trước già cả phải cầm quải trượng mới đi được cũng có mặt, con cháu bên cạnh muốn đỡ ông cụ, nhưng lại bị ông cụ hất tay ra.

Có lẽ tất cả mọi người trong thôn đều đã tập trung đông đủ. Thế nhưng tại sao gia đình người chèo thuyền lại đóng cửa không ra ngoài?

Đường Ninh đi đến bên bờ, thấy rất nhiều người đang vây quanh lão đạo sĩ. Nhớ đến chuyện gặp phải đạo sĩ xấu lần trước để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp làm Đường Ninh có chút thành kiến với mấy người làm nghề đạo sĩ kiểu này.

Lão đạo sĩ kia hạc phát hồng nhan (1), thong thả đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên bên cạnh hai cái xác. Đường Ninh cách khá xa nên không nghe rõ lão đạo sĩ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của người đàn ông trung niên kia, không khỏi lắc đầu, có lẽ chuyện kia cũng không vui vẻ gì cho cam.

(1) Hạc phát đồng nhan (鹤发童颜 – hè fà tóng yán): đầu tóc bạc trắng (như lông hạc), nhan sắc (hồng hào) như nhi đồng; tóm lại là để chỉ người già nhưng thần sắc vẫn tốt.

Những người dân xung quanh không ngừng tranh luận, bỗng một ông lão nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trấn này gõ quải trượng trong tay không ngừng, nói: “Ta đã bảo là không được phá cầu! Không được phá cầu! A! Sao các người cứ nhất định đòi phá!!”

Có một người trẻ tuổi khẽ lẩm bẩm trong đám người: “Chẳng qua là phát hiện thi thể chết lâu rồi thôi mà, trên đời này có nhiều người như vậy, có chỗ nào không có người chết chứ?”

“Này, nhỏ tiếng thôi!”

Lời nhắc nhở đã quá muộn, ông cụ kia tức đến mức ho khan, ngón tay run run chỉ về những người trẻ tuổi xung quanh: “Thị trấn già rồi, ta cũng già rồi, các người đủ lông đủ cánh rồi, được lắm, được lắm!” Nói xong, ông cụ liền run run rẩy rẩy chống quải trượng đi về.

“Mấy người trẻ tuổi không hiểu chuyện, cụ ơi, cụ đừng tức giận rồi nghĩ nhiều!”

Mấy người trẻ tuổi xung quanh thấy thế, lặng lẽ nói thầm: “Tôi nói sao chắc? Chẳng lẽ không phải thế à?”

“Nhưng công nhận chuyện này kinh thật.”



“Đúng đúng, cậu nói ít lại một câu đi, chọc ông cụ tức giận làm gì...”

Nếu như cậu chưa từng bước vào trò chơi này, có lẽ cậu sẽ đứng bên trận doanh của những người trẻ tuổi kia gật đầu lia lịa, nhưng lúc này, Đường Ninh nhìn thoáng qua hai xác chết trên bờ, không biết có phải do ai cố ý động vào không, chỉ thấy hai xác chết kia nằm nghiêng trong bùng, hai hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Đường Ninh. Cậu không khỏi lạnh gáy, cơ bắp co cứng, da gà da vịt nổi lên ầm ầm. Đường Ninh yên lặng lùi lại một bước, trốn sau lưng Lâm Uẩn.

Tuy rằng thân hình Lâm Uẩn cao lớn, nhưng Đường Ninh vẫn thấy lạnh gáy dã man, cậu định lấy di động ra gõ chữ đưa Lâm Uẩn xem, nhưng lại bị thông tin trên nhóm chat hấp dẫn lực chú ý.

【Khương Miên Miên: Hai người kia là đạo sĩ và trưởng trấn. Đạo sĩ bảo muốn xây cầu mới thì phải đóng sinh cọc, hình như trưởng trấn không mấy đồng ý phương án này.】

【Thường Hàm Lượng: Tôi thấy đạo sĩ kia không đứng đắn lắm, thời này làm gì có đạo sĩ đòi dùng người để đóng sinh cọc nữa? Chẳng lẽ bao lì xì ở bờ sông là lão thả xuống sao?】

Trưởng trấn?

Tầm mắt của Đường Ninh dừng lại ở người đàn ông trung niên đứng cạnh đạo sĩ, dường như bọn họ đã nói chuyện xong, đạo sĩ lắc đầu rời đi, có vẻ không vui vẻ gì với trưởng trấn.

Không thể để hai xác chết kia ở đó được, có mấy người trẻ tuổi lá gan lớn xung phong nhận việc đưa xác chết đến nơi khác, những người dân xung quanh cũng lần lượt rời đi. Đường Ninh và những người chơi khác đứng yên một chút, sau khi xác định không còn tin tức gì nữa mới xoay người rời đi.

Trời đã gần tối, những người chơi quyết định chia nhau ra hành động, mấy người đi dạo ở thị trấn, Đường Ninh và Lâm Uẩn quyết định đi tìm ông cụ kia. Bọn họ hỏi dân cư xung quanh chỗ ở của ông cụ rồi đến nhà ông cụ kia.

Cửa nhà ông cụ đóng chặt, Lâm Uẩn vừa gõ cửa vừa nói rõ ý định của mình. Một lát sau, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, khuôn mặt âm trầm của ông cụ xuất hiện sau cánh cửa.

“Mấy cậu là người xứ khác, đến đây làm gì?”

Lâm Uẩn chân thành nói: “Cụ ơi, chúng cháu đến đây du lịch gặp đúng lúc mọi người phá cầu. Cây cầu đó có vẻ đã rất lâu đời, bên ngoài cũng chẳng gặp được cây cầu cổ nào được giữ gìn tốt như vậy, phá đi thật đáng tiếc. Chúng cháu chỉ là người, đương nhiên cũng không can thiệp được, nhưng khi nhìn thấy cây cầu kia sụp xuống, cháu thấy tim mình như nhỏ máu....”

Đường Ninh mờ mịt nhìn Lâm Uẩn đang thao thao bất tuyệt kia, nghe ngữ điệu chân thành tha thiết của hắn như thể hắn thật sự thương tiếc một công trình kiến trúc cổ bị phá hỏng vậy.

Ông cụ cười nhạt, “Mấy cậu không hiểu đâu.”

Lâm Uẩn ngừng lại, thành khẩn nhìn về phía ông cụ: “Cụ ơi, cụ đi cầu còn nhiều hơn cháu ăn muối, trước mặt cụ, rõ ràng cháu chỉ là một đứa nhóc tóc để chỏm không hiểu sự đời.”

Nhìn thì có vẻ như hắn đang hạ thấp mình, nhưng trong lời nói lại như mắng đám người trẻ tuổi ban chiều.

Ông cụ nặng nề liếc mắt nhìn Lâm Uẩn, xoay lưng, không đóng cửa, cứ thế đi vào: “Vào đi.”

Đường Ninh trộm giơ ngón tay cái cho Lâm Uẩn, rồi theo Lâm Uẩn vào nhà như một cái đuôi nhỏ.

Ông cụ ngồi lên chiếc ghế mây giữa sân, tay cầm tẩu thuốc lá đốt lên, rít một hơi thật sâu, nhả một làn khói rồi mới nói: “Hồi nhỏ ông nội ta đã kể cho ta rằng, cây cầu kia là huyết mạch của trấn này.”

Ông lão hít một hơi thuốc, khuôn mặt đầy nếp nhăn theo năm tháng hồi tưởng: “Mất cầu, cả trấn này chết cùng.”

......

Khi hai người ra khỏi nhà ông cụ, trời đã tối đen.

Đi đường trong đêm trong phó bản vô cùng nguy hiểm, cậu và Lâm Uẩn nhanh chóng đi về nhà người chèo thuyền, may là nhà ông cụ cách nhà ông lão chèo thuyền không xa lắm, bọn họ đi tầm năm, sáu phút đã thấy ánh đèn mơ hồ trong nhà.

Đường Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu đi về phía phòng mình, đi được nửa đường bỗng dừng chân.

“Sao thế?” Lâm Uẩn hỏi.

Đường Ninh cầm điện thoại, gõ nhanh: 【Hết cơm rồi.】 Cậu chỉ về phía căn nhà đóng chặt cửa kia, trước cửa là hai cái bát trống trơn.

Căn nhà kia đối diện căn nhà phòng của cậu, Đường Ninh nhớ rằng lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài, trong bát vẫn còn nguyên đồ ăn.

Có người ở căn nhà đó sao?

Lâm Uẩn nhíu mày, “Nghỉ ngơi trước đi.”

Trời đã không còn sớm, tốt nhất bọn họ nên trở về phòng của từng người, đợi ban ngày rồi tìm hiểu cũng không muộn.

Đường Ninh cũng không có ý kiến gì, bọn họ về phòng của từng người, bên trong có sẵn phích nước nóng, cậu đổ nước ra chậu định rửa mặt một chút. Ngón tay trắng nõn thon dài vói vào nước làm mặt nước sóng sánh đong đưa, hình ảnh phản chiếu của cậu trong nước nhấp nhô có chút kỳ lạ.

Động tác của Đường Ninh khẽ dừng lại, những giọt nước trong tay rơi xuống chậu nước tạo ra từng vòng sóng nhấp nhô, cậu nhìn vẻ mặt tiều tụy trong nước chậm rãi thở dài. Đường Ninh nhanh chóng lau khô mặt rồi tắt đèn lên giường.

Trong một phó bản xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, cùng với nỗi sợ không tên khiến cậu trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong đầu cậu toàn là câu chuyện ông cụ kể. Ông cụ nói trong trấn cổ này có một truyền thuyết, nghe nói Hà Thần (Thần Sông) sẽ hóa thân lên nhân gian độ kiếp, nếu hóa thân trên nhân gian có một cuộc sống sung sướng đủ đầy, thì Hà Thần sẽ thoải mái làm điều ác mà không bị ngăn trở gì.

Còn nếu hóa thân ở nhân gian lại chịu đủ tra tấn, như vậy Hà Thần sẽ bị chèn ép, không dám làm điều ác, tai họa trên nhân gian cũng giảm đi nhiều.

Mà cách nhận dạng hóa thân của Hà Thần ở nhân gian cũng rất đơn giản, chỉ cần thấy ai bị bệnh da vảy cá (2) là được.

(2) Bệnh da vảy cá: Da khô vảy cá là tình trạng da bị tổn thương chủ yếu là do di truyền. Các tế bào da chết tích tụ thành các mảng da, miếng dày và khô như những chiếc vảy cá trên bề mặt da. Bệnh da vảy cá có tên khoa học là Ichthyosis Vulgaris, và có thể được biết đến với tên bệnh vảy cá hoặc bệnh da cá. Bệnh thường xuất hiện trong độ tuổi từ 0 đến 7 tuổi, thậm chí có những trường hợp bệnh xuất hiện ngay sau khi trẻ được sinh ra. Hầu hết trường hợp bệnh da vảy cá đều có biểu hiện nhẹ nên dễ bị chẩn đoán nhầm là viêm da cơ. Tuy nhiên, bệnh cũng có những thể tiến triển nặng gây ra tình trạng da nứt và đau. Hiện nay, bệnh vẫn chưa có thuốc điều trị đặc hiệu mà chỉ có thể tập trung vào việc kiểm soát tình trạng bệnh.



Vì truyền thuyết này, mỗi năm thị trấn đều làm một nghi thức đáng sợ, bọn họ sẽ tuyển chọn những người khỏe mạnh đến ngược đãi hóa thân, đánh cho đến khi hóa thân thoi thóp mới dừng tay.

Nghi thức này đã được cử hành rất nhiều năm, nhưng dạo gần đây, những người trẻ tuổi trong trấn không nhìn nổi tập tục này nữa, bọn họ vẫn luôn ngăn cản nghi thức. Cho đến năm nay, trưởng trấn mới được bầu ra, tuy ông đã ở tuổi trung niên, nhưng tư tưởng lại tân tiến như người trẻ tuổi. Khi mới lên chức, ông đã làm rất nhiều việc, phát triển du lịch, phá cầu cũ, hủy bỏ nghi thức,....

Ông cụ cho rằng, trưởng trấn đang giúp những người trẻ tuổi kia hủy hoại trấn này.

Đường Ninh nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thoải mái mà nhăn mày, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra nghi thức mà ông cụ nói, những chuyện này thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Đường Ninh càng nghĩ càng khó chịu. Cậu cố gắng lắc lắc đầu, muốn bản thân không nghĩ lại những chuyện này nữa.

Ngủ thôi! Bằng không mai lại không tỉnh táo!

Đường Ninh không ngừng lăn qua lộn lại trên giường, nỗ lực làm bản thân đi ngủ. Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ hồ hồ như đang chìm vào giấc mộng, Đường Ninh cảm thấy bản thân như đang mơ, lại như đang tỉnh, lâm vào trạng thái vô cùng ảo diệu, mơ mơ màng màng. Bỗng cậu nghe thấy tiếng kêu của Lâm Uẩn: “Không ổn rồi! La Sơ Tuyết chạy ra sông rồi!”



La Sơ Tuyết chính là người chơi nữ đã phát hiện bao lì xì.

Đường Ninh lập tức tỉnh lại, cậu nhìn vẻ mặt nôn nóng của Lâm Uẩn bên ngoài cửa sổ, liền vội vàng mặc thêm áo khoác đi giày chạy ra ngoài, Lâm Uẩn nói: “Chúng ta đi thôi! Khương Miên Miên yếu quá, không ngăn được La Sơ Tuyết.”

Khương Miên Miên đã từng nói, kẻ muốn đóng sinh cọc sẽ thả lì xì ở gần sông, tuy rằng La Sơ Tuyết dùng cảnh cây chạm vào bao lì xì, nhưng đây là thế giới thẻ bài, có lẽ đã dính nhân quả rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh vội vàng chạy ra ngoài cùng Lâm Uẩn, thế nhưng thể lực của cậu chịu tác dụng phụ của thẻ bài, cho dù có cố sức chạy đến đâu cũng chậm hơn Lâm Uẩn một bước.

Căn nhà họ ở cách bờ sông không xa, cả hai chạy đi cũng chỉ mất tầm năm đến sáu phút, thế nhưng bọn họ đã chậm rồi.

Mặt trăng trắng bệch lơ lửng trong đêm đen, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên mặt sông lấp lánh, nơi đó có một cánh tay trắng bệch đang quờ quạng như muốn nắm lấy thứ gì, nhưng xung quanh chẳng có gì cả, chẳng có gì có thể cứu cô gái lên.

“La Sơ Tuyết!” Lâm Uẩn lập tức nhảy xuống sông cứu người, kỹ thuật bơi của hắn không tệ, chẳng mấy đã bơi đến cạnh cánh tay kia. Lâm Uẩn nắm chặt cánh tay kia, rồi ôm gương mặt La Sơ Tuyết đang bị tóc đen phủ kín vào lòng, cố gắng bơi về bờ.

Đường Ninh đứng ở bờ sông vô cùng lo lắng, cậu nhìn Lâm Uẩn kéo La Sơ Tuyết bơi vào, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ngay khi sắp bơi đến bờ sông, La Sơ Tuyết vẫn đang hôn mê đột nhiên liều mạng giãy giụa.

Tình huống đáng sợ nhất khi cứu người chết đuối là khi người chết đuối rơi vào khủng hoảng cực độ, liều mạng nắm lấy lấy tất cả những gì có thể nắm được, sẽ thít chặt cổ của người cứu, kéo người cứu mình sâu xuống nước!

Mà bây giờ, Lâm Uẩn đang rơi vào tình huống này!

Đường Ninh nóng nảy, cậu nhặt được một cây gậy gỗ ở bờ sông, Đường Ninh nhanh chóng nắm gậy đưa một đầu cho Lâm Uẩn. Lâm Uẩn dùng một tay tách tay của La Sơ Tuyết ra, một tay giãy giụa muốn nắm lấy gậy gỗ.

Thân thể hắn càng lúc càng chìm, bọt nước xung quanh bắn tung tóe, đầu ngón tay run rẩy không ngừng duỗi về phía gậy gỗ, Đường Ninh tận lực đưa gậy gỗ ra xa nhất có thể. Nhưng ngay khi Lâm Uẩn sắp chạm được vào gậy gỗ, hắn cũng bị thít cổ đến cực hạn, tay hắn mềm nhũn, từ từ chìm xuống cùng La Sơ Tuyết bị tóc đen che kín mặt.

Khi miệng mũi hoàn toàn chìm xuống nước, cặp mắt kia vẫn nhìn thẳng về phía Đường Ninh.

Giống hệt như lúc Kỷ Kha sắp treo cổ.

Đại não Đường Ninh trống rỗng.

Đầu óc cậu còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã nhảy xuống sông!

Đường Ninh học bơi từ hồi học thể dục ở đại học, tuy rằng rất lâu rồi cậu không bơi, nhưng chuyện này cũng giống như đi xe đạp vậy, ban đầu sẽ hơi lạ, nhưng thân thể vẫn nhớ phải làm thế nào.

Nước sông lạnh như băng, Đường Ninh hoàn toàn chìm vào nước, nước sông chui vào lỗ tai cậu, tràn vào hốc mắt, ùa vào mũi. Thế giới dưới nước có một sự yên lặng kì dị, Đường Ninh mơ hồ nhìn thấy Lâm Uẩn đã thoát khỏi La Sơ Tuyết, nhưng có vẻ hành động đó đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của hắn, La Sơ Tuyết chìm hẳn xuống, còn thân thể Lâm Uẩn cũng có dấu hiệu chìm dần.

Vừa nãy nhảy xuống chưa kịp lấy nhiều không khí, câu ngẩng đầu lên, gương mặt trắng như tuyết nhô lên khỏi mặt nước, đôi môi đỏ bừng hé mở, khó nhọc hút từng ngụm không khí. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ướt sũng của Đường Ninh, làn sóng sóng sánh đánh vỡ hình ảnh phản chiếu xinh đẹp theo từng nhịp thở.

Đường Ninh lặn xuống nước một lần nữa, tay chân thon dài bắt đầu gạt nước bơi đi như một chú cá đong đưa trong nước. Da cậu trong nước trắng như phát sáng, làn tóc đen tản ra như rong biển, con mắt đen xinh đẹp cố gắng mở to trong nước.

Nước sông lạnh vô cùng, lạnh đến mức Đường Ninh muốn ngất xỉu. Thân thể cậu vào phó bản vốn yếu ớt, làm những việc nhỏ cũng đã thở hồng hộc, bây giờ phải ngâm nước lạnh đúng là khó khăn vô cùng.

Đường Ninh có thể cứ thế về nhà, nhưng như vậy khác gì bỏ mặc Lâm Uẩn.

Không thể thế được.

Cậu đã từng hỏi Lâm Uẩn, bọn họ có thể trở thành đồng đội vào sinh ra tử không.

Nếu đã hứa rồi, thì nhất định phải làm được.

Đường Ninh cố gắng duỗi tay về phía Lâm Uẩn, rất gần, rất gần, chỉ còn cách khoảng một bàn tay thôi. Thân thể sắp kiệt sức của cậu bỗng sinh ra một chút sức lực, cậu nỗ lực bơi về phía trước, ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào giày của Lâm Uẩn, bỗng một ngọn sóng nhỏ ập đến, đẩy Lâm Uẩn ra xa một chút.

Thấy thế, Đường Ninh đành phải cố dịch thân thể sắp không động đậy nổi của mình. Lạnh quá! Lạnh đến mức khiến tay chân cậu lạnh băng, cơ thể như chết lặng, kiệt sức khiến cậu không thể di chuyển linh hoạt ở dưới nước.

Cả thân thể cậu lạnh toát, chỉ có phần ngực là ấm hơn đôi chút, cứ như là đang dán một miếng dán giữ nhiệt nhỏ. Đó chính là khối ngọc san hô cấp A kia.

Khoang đã, tại sao ngọc san hô lại nóng lên?

Đường Ninh sửng sốt, phần da thịt bị ngọc san hô dán lên nóng đến kinh người, nóng đến mức làm Đường Ninh không nhịn được muốn ngoi lên mặt nước, để hút thở khô khí mát mẻ một lần nữa.

“Đường Ninh!!!” Giọng nói quen thuộc của Lâm Uẩn vang lên.

Lâm Uẩn tỉnh lại sao?!

Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn đang gần mình, gương mặt của hắn vẫn trôi trong nước.

“Đường Ninh!!!!!” Giọng nói kia lớn hơn, nhưng Lâm Uẩn trước mắt cậu vẫn đang nhắm mắt ngậm miệng.

Đường Ninh quay đầu lại theo hướng âm thanh truyền đến, liền thấy Lâm Uẩn đang đứng trên bờ nôn nóng hét lên.

.... Chuyện gì thế này?

Đường Ninh khó tin mở to mắt nhìn, người đang đứng trên bờ gọi cậu có khuôn mặt giống hệt Lâm Uẩn, nhìn hắn lo lắng như muốn nhảy xuống sông ngay lập tức, nhưng lại do dự không dám xuống.

Tuy rằng lúc mới gặp Lâm Uẩn, hắn thường xuyên bỏ mặc đồng đội mà chạy trốn, nhưng sau khi Lâm Uẩn dán bùa lên đầu cậu, Đường Ninh biết hắn sẽ không bỏ chạy nữa, ít nhất là với cậu.

Cậu cũng không có chứng chứ gì, nhưng cậu chắc chắn với phán đoán của mình.

Đường Ninh tin rằng, nếu cậu gặp nguy hiểm, trừ phi Lâm Uẩn không biết bơi, nếu không thì Lâm Uẩn sẽ không đến mức khoanh tay đứng nhìn cậu chết. Vì trong ấn tượng của cậu, dù Lâm Uẩn đúng là một người khá ích kỷ, nhưng cũng có thể làm ra những chuyện điên rồi trái ngược lại.... Khoan đã.

Nếu lúc mới gặp, Lâm Uẩn thường xuyên bỏ Đường Ninh lại để chạy, vậy thì với một La Sơ Tuyết mới gặp, hắn sẽ....

Hắn sẽ liều mình đi cứu La Sơ Tuyết sao?

Đầu Đường Ninh ong một tiếng, cậu bỗng nhiên nhận ra một sự thật đáng sợ. Nếu Lâm Uẩn thật sự tuyệt đối sẽ không đi cứu La Sơ Tuyết, vậy thì “Lâm Uẩn” vừa mới nhảy xuống sông, “Lâm Uẩn” mà cậu đang cố cứu.... là ai?

Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức thấy một hình ảnh làm trái tim cậu lạnh cứng.....

“Lâm Uẩn” vẫn đang trôi kia bỗng nhiên xoay người, không chút do dự nhào về phía cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook