Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 117: Thị trấn ma (21) - Tận, hai, người....
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Bà lão không buồn nhìn đường, bà đi chiếc giày đơn bạc dẫm lên mảnh sử vụn vỡ trên sàn nhà, suýt nữa đã ngã một cái. Ông lão chèo thuyền đi qua đỡ bà đi vào phòng của Chương Vân.
Trong phòng vang lên tiếng khóc vô cùng áp lực.
Một lát sau, ông lão chèo thuyền đi ra ngoài, thấp giọng cầu xin Đường Ninh, hy vọng Đường Ninh không nói chuyện này cho người biết, “A Vân, nó, nó không biến thành loại quái vật kia đâu, chỉ là... chỉ là bây giờ nó đang tạm thời bị bị bệnh mà thôi. Cậu yên tâm, tôi với bà nhà tôi nhất định sẽ đóng cửa thật chặt, sẽ không để A Vân chạy ra đâu.”
“Cháu có thể hỏi Chu đạo trưởng xem nên giải quyết chuyện này thế nào không?” Đường Ninh hỏi.
Ông lão chèo thuyề vừa định từ chối, tiếng nói nghẹn ngào của bà lão vang lên từ trong phòng: “Phiền cậu đi hỏi ngài ấy hộ tôi.”
Thấy bà lão nhà mình đồng ý rồi, ông lão chèo thuyền đành sửa lời: “Ngoài Chu đạo trưởng ra, thì đừng nói cho những người khác nữa.”
Sau khi Đường Ninh đồng ý, ông lão chèo thuyền liền ngàn ân vạn tạ, còn bảo Đường Ninh đừng đây đợi một chút, ông có thứ muốn đưa cho Đường Ninh.
Là đạo cụ quan trọng nào đó sao?
Đường Ninh và Lâm Uẩn liếc mắt nhìn nhau, cậu có chút chờ mong mà đứng ở ngoài phòng.
Một lát sau, ông lão chèo thuyền gọi Đường Ninh vào phòng, cậu liền đi vào trong. Gian phòng ngủ của hai ông bà lão chèo thuyền rất cũ kỹ, bên trong có một cái chăn đầy mảnh vá, một chiếc ghế dựa thiếu mất một chân, một cái bát nứt mẻ, còn có đủ thứ rách nát khác, nhưng tất cả đều được rửa sạch sẽ, còn được sắp xếp rất chỉnh tề trong gian phòng này.
Ông lão chèo thuyền ôm một cái hộp sắt đã tróc sơn, ông mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một cái hộp gỗ, cuối cùng ông lấy một cái bọc nhỏ trong chiếc hộp đó ra, trong ánh mắt của Đường Ninh, ông cẩn thận cởi chiếc bọc ra, lộ ra một sấp tiền rất dày, đủ các mệnh giá, nhìn có vẻ đã tích cóp từ lâu.
“Ở đây có ba vạn ba.” Ông lão chèo thuyền chia số tiền đó thành ba cọc tiền, ông đưa cho Đường Ninh, cười lấy lòng: “Đợi khi nào sông có thể đi được, tôi sẽ lập tức đưa cậu ra ngoài, trước khi cậu rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ không để Chương Vân chạy ra ngoài đâu. Cậu yên tâm, chắc chắn nó sẽ không làm cậu bị thương....”
Đường Ninh ngơ ngác nhìn ông lão chèo thuyền mang tất cả số tiền mà ông đã tích cóp cả đời đưa cho mình, bàn tay ông thô ráp, là do lao động kham khổ cả đời, mỗi một ngón tay đều sần sùi như cà rốt ở nơi khô hạn.
“Ông... không cần phải làm vậy ——” Đường Ninh run lên, cậu chưa bao giờ cảm thấy những đồng tiền này lại bỏng tay như thế, “Trước kia Chương Vân đã cứu mạng cháu, cháu mới là người nên đưa số tiền này mới phải...”
Lâm Uẩn cũng khuyên ông.
Cậu và ông lão đùn đẩy một hồi khiến những sấp tiền rơi xuống đất, đầu Đường Ninh ong lên, cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tiền lên cùng ông lão chèo thuyền. Khi cậu đang hoảng loạn duỗi tay ra, một giọt nước mắt bỗng rơi lên mu bàn tay cậu, “Cảm ơn, các cậu đều là người tốt.”
......
Khi đi ra khỏi căn phòng của ông lão chèo thuyền, rõ ràng vừa được nhận một tấm thẻ người tốt nhưng Đường Ninh lại cảm thấy khá rối bời, trong lòng càng thêm nặng nề.
“Làm sao thế?” Thiệu Minh Ôn nhận ra cảm xúc của Đường Ninh tụt dốc, y dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn gì đó không?”
Đúng là Đường Ninh có chút đói bụng, hơn nữa đồ ăn Thiệu Minh Ôn làm rất ngon khiến cậu ăn xong liền thấy phấn chấn hẳn lên. Cậu há miệng thở dốc, trong đầu bỗng hiện lên món mình muốn ăn...
Cậu muốn ăn sashimi.
Ví dụ như cá hồi, chấm cũng với nước tương và mù tạt, nước tương đậm đà cùng vị cay nồng của mù tạt, còn cả hương vị ngọt lành của cá tươi...
Đường Ninh liếm môi, cố gắng dừng dòng suy nghĩ đang bay cao bay xa của mình.
Nơi này chỉ có thủy sản, cậu kiếm cá hồi ở đâu bây giờ.
“Không cần.” Đường Ninh lắc đầu cự tuyệt.
“Ầy, thật đáng tiếc, hôm qua tôi có làm món cua ngâm rượu (1), hôm nay có thể ăn được rồi, tôi còn định chia cho cậu một ít.” Thiệu Minh Ôn tiếc nuối nói.
(1) Cua ngâm rượu: là món ăn truyền thống ở khu vực Lixiahe của tỉnh Giang Tô và là món ngon phổ biến ở khu vực Giang Nam. Cua ngâm rượu có nguyên liệu chính là cua, ngâm cùng rượu gạo, gia vị, muối... Có vị mặn vừa phải, thơm và không có mùi tanh, vị cua thơm ngon.
Cua ngâm rượu?
Sao con cua lại ngâm rượu?
“Cua ngâm rượu là đặc sản ở đây, sau khi ướp cua sống rồi ngâm rượu sẽ mang một hương vị rất đặc biệt, khác hoàn toàn với cua hấp.” Thiệu Minh Ôn giới thiệu, không biết là cố tình hay vô ý, nhưng khi y nhắc đến chứ “sống” lại có cảm giác như nhấn mạnh một chút.
Đường Ninh nghe thấy từ cua sống, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, “Ăn ngon lắm hả?”
“Rất ngon đó, cua ngâm rượu ướp xong đã không còn mùi tanh, mà bản thân nó đã là đồ tươi nên ngon vô cùng rồi, lại còn cả hương rượu thơm nồng...” Thiệu Minh Ôn tỉ mỉ giới thiệu với Đường Ninh. Đường Ninh nghe xong liền mê mẩn, cậu liếm liếm môi: “Vậy, đợi tôi về sẽ sang ăn cua ngâm rượu ngay.”
Thiệu Minh Ôn cong khóe môi, “Được.”
Lâm Uẩn đưa mắt nhìn hai người đang nói chuyện rất vui vẻ này, hôm qua hắn và Đường Ninh đều ăn đồ ăn Thiệu Minh Ôn làm, ăn xong cũng không bị làm sai cả, nếu hôm nay lại đến ăn hẳn là cũng không có chuyện gì đâu. Nhưng không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác có chỗ nào sai sai.
“Tôi chỉ làm hai phần, vừa vặn để tôi với cậu cùng nhau nhấm nháp.” Thiệu Minh Ôn nói với Đường Ninh, nhưng Lâm Uẩn cũng không ngu, hắn biết ý của Thiệu Minh Ôn là bóng đèn như hắn đừng có xuất hiện.
Lâm Uẩn cũng không muốn cùng NPC đáng sợ này ăn cơm, nhưng nếu không đi, hắn lại càng lo Đường Ninh sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Ba người mang ba tâm tư khác nhau đi đến miếu Hà Thần. Trong khoảng thời gian này, Chu đạo trưởng luôn canh ở gần miếu. Tòa miếu Hà Thần này nằm ngay bên bờ sông, quay mặt về hướng đông, bây giờ đã xây được khung rồi, cho dù người trong trấn đã dốc sức đẩy nhanh tiến độ, nhưng muốn xây xong một toàn miếu kiên cố thì không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn được.
Đường Ninh thấy mấy người trung niên cường tráng đang bận rộn, nhưng có vẻ bọn họ làm việc cũng không được trôi chảy lắm thì phải, có một người vừa làm được mấy cái liền bắt đầu sờ sờ một số nơi trên người mình qua tấm áo, nhìn có vẻ rất ngứa ngáy. Một lát sau lại có một người khác lén làm một số hành động nhỏ như thế, sau đó là người thứ ba, người thứ tư... nhưng không một ai dám gãi mạnh, mỗi người đều lén lút sờ sờ mấy cái, như thể sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Mồ hôi làm quần áo bọ họ ướt đẫm, nhưng rõ ràng bọn họ đang đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng ai cũng mặt quần dài áo dài, Đường Ninh còn thấy nóng bức thay bọn họ.
Chu đạo trưởng là người thành thơi nhất, lão nằm trong lán che nắng dựng tạm gần đó, thỉnh thoảng phe phẩy quạt hương bồ trong tay. Lão nhắm mắt lại hưởng thụ không biết là có đang ngủ hay không, thân người còn hơi run lên, không, không phải do Chu đạo trưởng tự rung chân, mà chấn động này truyền đến từ phía sau lão ——
Một cỗ quan tài bị dây tơ hồng trói chặt được đặt ngay phía sau Chu đạo trưởng, bên trong thỉnh thoảng truyền đến từng đợt chấn động, như tể có cái gì đó đang cố gắng mở nắp chạy ra ngoài.
“Chu đạo trưởng.” Lâm Uẩn kêu lên.
Chu đạo trưởng chậm rãi mở bừng mắt ra, ánh mắt lão xẹt qua Lâm Uẩn, rồi nhìn về phía Đường Ninh, cuối cùng dừng lại trên người Thiệu Minh Ôn.
Chu đạo trưởng vẫn đang nằm gác chân không tức giác buông cái chân đang vắt lên của mình xuống, ngồi dậy: “Ừ, làm sao thế?”
“Ông có thể ra đây một chút không, tôi có chuyện muốn nói.” Ở đây tai mách vạch rừng, Lâm Uẩn lo hắn nói chuyện với Chu đạo trưởng ở đây sẽ lộ mất.
Chu đạo trưởng dùng quạt hương bồ của lão chỉ về phía quan tài sau lưng mình: “Ta phải canh giữ thứ này nữa, không đi quá xa được.”
Đường Ninh nhịn không được mà nhíu mày, cậu theo bản năng nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn y. Thiệu Minh Ôn hơi mỉm cười: “Tôi có thể giúp đạo trưởng trông giữ tạm thời.”
Chu đạo trưởng lắc đầu: “Người trẻ tuổi, nước nơi này rất sâu, mình cậu không thể canh giữ nổi đâu.”
Thiệu Minh Ôn tiến về phía trước một bước, chiếc quan tài đang không ngừng chấn động kia lập tức yên tĩnh lại.
Lần này, đến lượt Chu đạo trưởng nhíu mày, Đường Ninh cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thiệu Minh Ôn. Tuy rằng trước đó, Đường Ninh vẫn biết Thiệu Minh Ôn có năng lực gì đó trấn áp được ma quỷ, nhưng Thiệu Minh Ôn vẫn luôn giả bộ như là người thường nên Đường Ninh cũng không thể xác nhận được.
Người này có vẻ là một NPC rất lợi hại.... Tại sao y lại tốt như vậy? Y là vương tử hay là phù thủy đây?
“Chu đạo trưởng, bây giờ chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện chưa?” Lâm Uẩn hỏi.
Chu đạo trưởng cũng không từ chối nữa, lão đi đến một nơi yên ắng, Lâm Uẩn nói những biểu hiện lạ thường của Chương Vân cho Chu đạo trưởng nghe, Chu đạo trưởng vẫn phong kinh vân đạm như cũ: “Cậu ta bị như vậy là do đeo ngọc đó, vấn đề cũng không lớn, đợi xây miếu xong, trấn áp được hai vị kia sẽ không có việc gì nữa.”
“Ý là cậu ấy có thể khôi phục lại lý trí như bình thường sao? Hay là vẫn giống như bây giờ?” Đường Ninh hỏi.
“Chuyện này thì ta không rõ ràng, còn phải xem trạng thái của cậu ta thế nào, nếu trạng thái tốt thì có lẽ sẽ sớm thanh tỉnh thôi.” Chu đạo trưởng trả lời.
Đường Ninh lại hỏi Chu đạo trưởng mấy vấn đề nữa, Chu đạo trưởng đều trả lời theo kiểu như có như không, còn có cảm giác như Đường Ninh đang chuyện bé xé ra to vậy.
Đường Ninh không hỏi được chút thông tin hữu ích nào từ Chu đạo trưởng, đành phải rời đi. Trên đường trở về, Đường Ninh vẫn không nhịn được mà lo lắng về chuyện của Chương Vân, trong lòng cậu cứ có cảm giác bất an, nhưng Đường Ninh lại không biết mình đang sợ hãi cái gì.
“Cậu vẫn đang lo lắng cho Chương Vân sao?” Thiệu Minh Ôn đang đi sóng vai với cậu hỏi.
Đường Ninh gật gật đầu.
“Hình như cậu rất quan tâm đến cậu ta nhỉ.” Thiệu Minh Ôn nói nhỏ.
Lâm Uẩn ở bên cạnh nghe cậu này thì trong lòng liền lộp bộp một chút, bỗng nhiên hắn có cảm giác, mình mới bảo Đường Ninh không nên nói về bạn trai của cậu trước mặt Thiệu Minh Ôn thôi, chứ chưa mở rộng phạm vi ra toàn bộ nhân loại thật là thất sách....
Đang lúc Lâm Uẩn muốn ho khan hoặc huých tay Đường Ninh một cái để nhắc cậu, tránh cho Đường Ninh đạp đổ hết thiện cảm mà Thiệu Minh Ôn dành cho cậu thì bị Thiệu Minh Ôn liếc mắt một cái.
Lâm Uẩn hằng giọng một chút nhanh chóng nhìn ngó phong cảnh ven đường.
Đường Ninh vừa cúi đầu nên không thấy được sóng triều mãnh liệt giữa hai người bên cạnh, cậu chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Cậu mới biết cậu ta không lâu nhỉ, sao cậu lại quan tâm cậu ta vậy?” Thiệu Minh Ôn tò mò hỏi: “Chẳng lẽ chỉ vì cậu ta đã cứu cậu sao?”
“Cậu ấy cứu tôi cũng là một phần nguyên nhân.” Đường Ninh nói nhỏ.
Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Ninh, “Vậy phần khác thì sao?”
“Cậu ấy là một người tốt, lại không được đối xử tử tế...” Đường Ninh biết có lẽ nguyên nhân này nghe rất buồn cười, chính cậu cũng là một bức tượng đất đi qua sông, ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã tự bảo vệ được, lại còn đồng tình với người khác.
Thiệu Minh Ôn như có suy tư gì đó, khẽ gật đầu,
Nhìn y có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Lâm Uẩn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn còn tưởng NPC có lòng chiếm hữu cực hạn này sẽ lại bị tức đến bật cười chứ, nhưng nghĩ lại, nếu như đối thủ của mình chẳng có sức cạnh tranh mấy thì hắn cũng chẳng để trong lòng làm gì.
Ví dụ như hắn đây, mặc dù hắn vẫn luôn ở bên cạnh Đường Ninh.
Nhưng trong mắt NPC này cũng chỉ như là...
“Đến rồi, chúng ta đi ăn cua ngâm rượu đi.” Thiệu Minh Ôn đứng ở cửa nhà của mình, mời Đường Ninh.
Đường Ninh quay đầu lại nhìn Lâm Uẩn một cái, thấy hắn không có ý ngăn cậu lại, liền xoay người đi vào nhà Thiệu Minh Ôn. Mà ánh mắt của Thiệu Minh Ôn vẫn luôn dừng trên người Đường Ninh, ngay cả chút dư quang cũng không có phần của hắn.
.... Trong mắt NPC này, cùng lắm thì hắn chỉ là cái bóng đèn biết đi thôi.
Chính là ánh nến lung linh trong bữa tối bị ghét bỏ vì thừa thãi đây mà.
Đường Ninh không biết thế giới nội tâm đầy phong phú của Lâm Uẩn, cậu đi theo Thiệu Minh Ôn vào trong sân, giữa sân có một bộ bàn ghế bằng gỗ, Đường Ninh ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn đợi Thiệu Minh Ôn lấy cua ngâm rượu lên.
Chỉ chốc lát sau, cậu nhìn Thiệu Minh Ôn bê mâm thức ăn ra, trên mâm có một con cua xanh với mùi rượu thơm nồng trong không khí, khiến Đường Ninh không nhịn được mà nhớ đến vị rượu mát lạnh mà cậu đã cùng uống giao bôi với Cố Vân.
Thiệu Minh Ôn giúp Đường Ninh bóc vỏ cua, lộ ra gạch cụa tươi ngon màu cam hồng bên trong. Đường Ninh không chờ được mà cầm đũa lên nếm thử một miếng, hương rượu ấm áp lập tức tiến vào chóp mũi, sau đó đến gạch cụa tươi ngon, vị rượu, vị ngọt, vị cau hòa cùng vị mặn vô cùng hoàn mỹ, thịt cua mềm mại như thạch trái cây, còn có chút lành lành ngon ngọt.
Đường Ninh thỏa mãn nheo mắt lại, cua ngâm rượu này ngon hơn tưởng tượng của cậu nhiều, chỗ không được hoàn mỹ lắm là vị cồn hơi mạnh, cậu mới ăn một lúc mà đã bắt đầu thấy nâng nâng rồi.
“Ăn ngon không?” Thiệu Minh Ôn dịu dàng hỏi.
Đường Ninh gật gật đầu, cậu có chút luyến tiếc mà mút hương vị còn đọng lại trên đầu ngón tay mình, da thịt trắng như tuyết hơi hồng lên, đó là do cảm giác say rượu khiến cả người cậu hồng lên.
“Con này của tôi cũng cho cậu này.” Thiệu Minh Ôn bóc vỏ cua, xúc gạch cụa lên kèm với nửa muỗng rượu đưa lên miện Đường Ninh.
Tuy rằng Đường Ninh đã ăn rồi, nhưng cậu có chút không chế được sự thèm thuống với đồ ăn ngon: “Anh chỉ làm có hai con, thôi mỗi người ăn một con là được.”
Thậm chí cậu còn không dám nhìn cái muỗng Thiệu Minh Ôn đưa qua, như thể sợ bản thân mình không chống đỡ được dụ hoặc.
Trong mắt Thiệu Minh Ôn tràn ngập tý cười: “Thật ra tôi vẫn còn hơi no, vừa nãy tôi lừa cậu thôi.”
“A?” Đường Ninh mờ mịt mà nhìn lại.
“Tôi chỉ làm cho cậu ăn.” Đôi mắt đen nhìn Đường Ninh không chớp mắt, bên trong mang theo sự thâm tình đủ làm say lòng người. “Chẳng muốn cho ai khác.”
Đường Ninh có chút không biết phải làm sao để tránh khỏi ánh mắt của Thiệu Minh Ôn, nhưng khi nhìn thấy những miếng gạch cua vàng óng đang kề sát môi mình, Đường Ninh do dự một chút, cần thận ăn vào.
Ăn rất ngon.
Nhưng mà hơi nhiều rượu.
Đường Ninh cảm thấy mặt và tai mình nóng lên, dạ dày cũng nóng, toàn thân cậu vô cùng ấm áp, còn rất thoải mái nữa.
Thiệu Minh Ôn múc một thía có gạch cua chứa đầy rượu, giọng khàn khàn nói: “Há miệng.”
Đôi môi ăn uống đến đỏ bừng ngoan ngoãn mở ra.
Cả khuôn mặt của Đường Ninh đỏ ửng lên một cách mê người, cậu ăn xong thìa gạch cua, lưu luyến dùng đầu lưỡi liếm nốt chút rượu còn lưu lại.
“Cậu say rồi sao?” Thiệu Minh Ôn nhỏ giọng hỏi.
Đường Ninh xụ mặt nghiêm túc nói: “Tôi đâu phải con cua, sao lại say được chứ?”
Thiệu Minh Ôn nhướng mày, y múc một một thìa toàn là rượu lên, Đường Ninh ngậm lấy cái thìa, yết hầu tinh xảo lăn lên lộn xuống, sau khi uống sạch rượu trên thìa, ánh mắt ướt át của Đường Ninh có chút ủy khuất nhìn Thiệu Minh Ôn, như thể đang hỏi y thịt cua đâu rồi.
Khóe môi Thiệu Minh Ôn không nhịn được mà hơi nhếch lên, y rút thìa ra ngoài, còn vang lên một tiếng “ba” nhỏ.
“Tiểu Ninh.” Y bỗng nhiên gọi tên thân mật của cậu, còn dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng gọi lên.
Dường như Đường Ninh rất thích xưng hô này, cậu còn mềm mại “ưm” một tiếng.
Cái “ưm” này của Đường Ninh thật sự rất đáng yêu, tmi không kiềm chế được, y vươn tay khẽ nhéo mặt Đường Ninh. Đường Ninh mềm mại bắt được cổ tay y, như một chú mèo đang buồn ngủ mà dùng mặt mình cọ lên bàn tay ấm áp của Thiệu Minh Ôn.
Thiệu Minh Ôn hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt xinh đẹp mềm mại của Đường Ninh, y lại hít sâu một hơi nữa, sau đó mới đẩy đẩy gọng kính, hỏi: “Cậu còn nhận ra tôi là ai không?”
“Thiệu Minh Ôn....” Đường Ninh lẩm bẩm nói.
Thiệu Minh Ôn nhịn không được mà đẩy gọng kính, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ thấu kính, “Cậu thích tôi không”
Vấn đề này chạy qua chạy lại trong bộ não hơi trì trệ của Đường Ninh một lần, trước mắt cậu hiện lên đủ các hình dáng của Thiệu Minh Ôn, một Thiệu Minh Ôn mặc áo tắm dài kỳ kỳ quái quái nhưng lại cứu cậu, một Thiệu Minh Ôn bê đồ ăn ngon đi ra, một Thiệu Minh Ôn đáng sợ bóp chặt cổ Chương Vân như một vị hung thần nhưng cũng vì cứu cậu mưới làm thế....
Đường Ninh mềm mại nói: “Thích...”
Ngay khi Đường Ninh vừa nói chữ “thích” kia, đồng tử của Thiệu Minh Ôn nháy mắt đã không ngừng phóng đại như thể đó là tiếng của ông trời truyền từ tai đến khắp người y, chảy vào máu thịt, chạy đến trái tim, nhún nhảy trên từng dây thần kinh của y, khiến khóe môi sắc bén kia điên cuồng nhếch lên, nhìn nụ cười khoa trương của Thiệu Minh Ôn như một người đang diễn hề.
Giọng noi của Đường Ninh quá mức êm tai, mỗi lần nói chuyện với cậu, tmi đều phải dùng sự tự chủ kinh người để đè nén tâm tình đang kích động của mình. Bây giờ, Đường Ninh đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, Thiệu Minh Ôn lập tức xé rách ngụy trang của mình, nhưng vẫn duy trì nét cười tươi trên khuôn mặt, tiếp tục hỏi: “Thích Mạc Vân Sơ hay thích tôi hơn?”
“Mạc Vân Sơ...” Đường Ninh không do dự mà trả lời.
Xét về một mặt nào đó, Thiệu Minh Ôn hỏi ra câu này thật không khác gì một tên hề.
Ý cười lập tức biến mất như hạt cát trong đồng hồ cát, vẻ mặt của Thiệu Minh Ôn lúc này lạnh như băng, chỉ trong một giây, dường như y đã lập tức thay đổi khuôn mặt khác, đôi mắt y híp lại liếc nhìn Đường Ninh khiến cậu hơi rùng mình, mơ mơ hồ hồ ngửi được mùi nguy hiểm quanh quẩn đâu đây.
Nhưng giọng nói của Thiệu Minh Ôn hoàn toàn khác với biểu cảm của y, giọng nói vẫn dịu dàng như sắp chảy ra nước: “Nếu như cậu thích Mạc Vân Sơ như thế, sao hắn lại thành bạn trai cũ của cậu rồi?”
Đường Ninh nhắm chặt mắt không nói, một lúc sau, nước mắt cậu rơi thấm ướt lòng bàn tay của Thiệu Minh Ôn, dường như cũng ngâm luôn cả trái tim y, y nghe thấy Đường Ninh nức nở nói: “Đừng, đừng nhắc lại....”
Thiệu Minh Ôn cũng không ép hỏi nữa, y vô cùng thương tiếc mà vỗ về gương mặt của Đường Ninh, dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, trấn an Đường Ninh đang không ngừng rơi lệ.
Đường Ninh được cọ rất thoải mái, dần dần cậu cũng ngừng khóc, gương mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay Thiệu Minh Ôn.
Thật sự rất dễ dỗ.
“Tiểu Ninh có tổng cộng bao nhiêu bạn trai?”
Đường Ninh nheo mắt lại, có chút buồn rầu mà bẻ ngón tay ra đếm, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út, dùng cả bốn ngón tay lận!
Đổng tử Thiệu Minh Ôn càng ngày càng sâu thẳm.
Bỗng nhiên, Đường Ninh cụp hai ngón tay lại, chỉ còn hai ngón đang dựng thẳng: “Ưm... Hai người... bạn trai...”
Có lẽ vừa mới thấy bốn ngón tay, nên lúc này, Thiệu Minh Ôn cảm thấy có hai cũng không quá tệ.
Nhưng ngay khi y vừa thở phảo, Thiệu Minh Ôn lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Đường Ninh vang lên: “Còn có hai người là chồng nữa.”
“Ầm ầm ầm!”
Một tiếng sét xé ngang bầu trời! Tiếng sấm lớn vang lên làm cả cổ trấn chấn động! Như thể muốn chém trời đất thành hai mảnh!
Chim chóc chấn kinh vỗ cánh bay phành phạch, người dân trong trấn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, Chu đạo trưởng nằm trên ghế mơ màng sắp ngủ cũng ngồi bật dậy, chiếc quan tài đang không ngừng chấn động bỗng yên lặng như vật chết....
Tất cả mọi người đều hoảng sợ vì tiếng sấm này, cuộc sống hàng ngày càng lúc càng nguy hiểm, ngay cả Đường Ninh đang mơ màng không biết gì cũng sợ hãi tiếng sấm bất chợt kia, cậu vùi mặt vào lòng bàn tay Thiệu Minh Ôn như một chú đà điểu, rất tự nhiên tránh khỏi tầm mắt đáng sợ của Thiệu Minh Ôn.
Ánh mắt kia nặng nề như ánh mắt của lệ quỷ.
“Sao cậu lại có thể có ——” Thiệu Minh Ôn không thể duy trì ngữ điệu ôn hòa giả dối nữa, mỗi một chữ y thốt ra đều mang vẻ ghen ghét như rắn độc, đang nhìn con mồi ngây thơ vô tri trước mặt mình.
“Tận, hai, người, chồng?”
Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết hiện ra từng chiếc vảy đen nhánh tinh mịn, tập trung phần lớn tại xương gò má, nhìn không hề dữ tợn mà còn mang theo một cảm giác đẹp đẽ kì lạ.
Hai tròng mắt đen nhánh của Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chằm Đường Ninh, chờ đợi một đáp án.
Nhưng đáp lại y là một chuỗi tiếng khò khè khe khẽ.
Đường Ninh gối lên lòng bàn tay y, chìm vào mộng đẹp ngon lành.
Ánh mắt Thiệu Minh Ôn sâu đậm, y rũ mắt nhìn Đường Ninh, hơi thở ấm áp của cậu đang phả lên lòng bàn tay y, chiếc gáy thon dài trắng như tuyết cũng lộ ra dưới tầm mắt của y.
Trạng thái yếu ớt không hề có chút phòng bị nào.
Sau một lúc lâu, Thiệu Minh Ôn gằn từng chữ: “Cậu là của tôi.”
......
Khi Đường Ninh tỉnh dậy, đầu cậu đau như muốn nứt ra, vừa mở mắt đã thấy trước mắt mình tối đen, cậu cầm điện thoại lên thấy đã tám giờ tối, vậy có lẽ cậu đã nằm trên giường cả ngày rồi.
Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương, cậu mơ màng nhớ ra mình vừa ăn cua ngâm rượu, có lẽ là say rượu mất rồi....
Tuy rằng Đường Ninh biết tửu lượng của mình không tốt lắm, nhưng mà rượu của Thiệu Minh Ôn ngấm lâu thật đó.
Đường Ninh gian nan bò dậy khỏi giường, cậu ra ngoài phòng, nhìn thấy căn nhà nhỏ của Lâm Uẩn cách vách sáng đèn, cậu liền đi qua gõ cửa sổ phòng hắn. Lâm Uẩn thấy Đường Ninh lập tức đứng dậy mở cửa: “Cậu tỉnh rồi à, có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
“Nước....” Yết hầu Đường Ninh khô khốc, da dẻ cũng khó chịu, đặc biệt là hai chân, nếu như bây giờ cậu không đi tắm, chưa được chạm vào nước nữa, thì Đường Ninh nghi ngờ hai chân mình sẽ rách ra mất.
Lâm Uẩn rót cho Đường Ninh một chén nước, Đường Ninh uống một ngụm nước lớn, lại cuốn thử ống quần lên nhìn, nhưng làn da cậu vẫn bình thường, sờ lên vẫn mịn màng không chút tì vết nào.
Nhwg cậu vẫn rất muốn nước.
“Làm sao thế?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh cũng không rảnh gõ chữ cho Lâm Uẩn xem, cậu nhanh chóng nói cảm giác quái dị của mình cho hắn biết.
“Sao lại thế này? Có phải đây là tác dụng phụ sau khi cậu ước nguyện với Hà Thần không? Hay là cậu nhịn một chút đã, thử xem nếu như không tiếp xúc với nước một thời gian dài sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự không thể không chạm vào nước, thì cậu lại đi lấy chút nước lau người xem. Vì Hà Thần chưa chấn áp được tiểu quỷ kia, bây giờ không thích hợp để chạm vào nước lắm.” Lâm Uẩn khuyên nhủ.
Đường Ninh khó chịu cọ xát hai chân mình, cậu biết Lâm Uẩn nói đúng, nhưng bây giờ cậu vô cùng khát vọng chạm vào nước, như người cần không khí để sống vậy, cậu cắn cắn đầu lưỡi mình, định dùng sự đau đớn khác để dời lúc chú ý.
Lâm Uẩn tiếp tục: “Trong lúc cậu ngủ, tôi đã trao đổi một ít tin tức với mọi người, Thường Hàm Lượng còn nói cho tôi, bây giờ trong trấn có rất nhiều người mắc bệnh vẩy cá!”
“Đặc biệt là đám người xây miếu, gần như toàn bộ đều mắc bệnh vẩy cá!”
Bà lão không buồn nhìn đường, bà đi chiếc giày đơn bạc dẫm lên mảnh sử vụn vỡ trên sàn nhà, suýt nữa đã ngã một cái. Ông lão chèo thuyền đi qua đỡ bà đi vào phòng của Chương Vân.
Trong phòng vang lên tiếng khóc vô cùng áp lực.
Một lát sau, ông lão chèo thuyền đi ra ngoài, thấp giọng cầu xin Đường Ninh, hy vọng Đường Ninh không nói chuyện này cho người biết, “A Vân, nó, nó không biến thành loại quái vật kia đâu, chỉ là... chỉ là bây giờ nó đang tạm thời bị bị bệnh mà thôi. Cậu yên tâm, tôi với bà nhà tôi nhất định sẽ đóng cửa thật chặt, sẽ không để A Vân chạy ra đâu.”
“Cháu có thể hỏi Chu đạo trưởng xem nên giải quyết chuyện này thế nào không?” Đường Ninh hỏi.
Ông lão chèo thuyề vừa định từ chối, tiếng nói nghẹn ngào của bà lão vang lên từ trong phòng: “Phiền cậu đi hỏi ngài ấy hộ tôi.”
Thấy bà lão nhà mình đồng ý rồi, ông lão chèo thuyền đành sửa lời: “Ngoài Chu đạo trưởng ra, thì đừng nói cho những người khác nữa.”
Sau khi Đường Ninh đồng ý, ông lão chèo thuyền liền ngàn ân vạn tạ, còn bảo Đường Ninh đừng đây đợi một chút, ông có thứ muốn đưa cho Đường Ninh.
Là đạo cụ quan trọng nào đó sao?
Đường Ninh và Lâm Uẩn liếc mắt nhìn nhau, cậu có chút chờ mong mà đứng ở ngoài phòng.
Một lát sau, ông lão chèo thuyền gọi Đường Ninh vào phòng, cậu liền đi vào trong. Gian phòng ngủ của hai ông bà lão chèo thuyền rất cũ kỹ, bên trong có một cái chăn đầy mảnh vá, một chiếc ghế dựa thiếu mất một chân, một cái bát nứt mẻ, còn có đủ thứ rách nát khác, nhưng tất cả đều được rửa sạch sẽ, còn được sắp xếp rất chỉnh tề trong gian phòng này.
Ông lão chèo thuyền ôm một cái hộp sắt đã tróc sơn, ông mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một cái hộp gỗ, cuối cùng ông lấy một cái bọc nhỏ trong chiếc hộp đó ra, trong ánh mắt của Đường Ninh, ông cẩn thận cởi chiếc bọc ra, lộ ra một sấp tiền rất dày, đủ các mệnh giá, nhìn có vẻ đã tích cóp từ lâu.
“Ở đây có ba vạn ba.” Ông lão chèo thuyền chia số tiền đó thành ba cọc tiền, ông đưa cho Đường Ninh, cười lấy lòng: “Đợi khi nào sông có thể đi được, tôi sẽ lập tức đưa cậu ra ngoài, trước khi cậu rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ không để Chương Vân chạy ra ngoài đâu. Cậu yên tâm, chắc chắn nó sẽ không làm cậu bị thương....”
Đường Ninh ngơ ngác nhìn ông lão chèo thuyền mang tất cả số tiền mà ông đã tích cóp cả đời đưa cho mình, bàn tay ông thô ráp, là do lao động kham khổ cả đời, mỗi một ngón tay đều sần sùi như cà rốt ở nơi khô hạn.
“Ông... không cần phải làm vậy ——” Đường Ninh run lên, cậu chưa bao giờ cảm thấy những đồng tiền này lại bỏng tay như thế, “Trước kia Chương Vân đã cứu mạng cháu, cháu mới là người nên đưa số tiền này mới phải...”
Lâm Uẩn cũng khuyên ông.
Cậu và ông lão đùn đẩy một hồi khiến những sấp tiền rơi xuống đất, đầu Đường Ninh ong lên, cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tiền lên cùng ông lão chèo thuyền. Khi cậu đang hoảng loạn duỗi tay ra, một giọt nước mắt bỗng rơi lên mu bàn tay cậu, “Cảm ơn, các cậu đều là người tốt.”
......
Khi đi ra khỏi căn phòng của ông lão chèo thuyền, rõ ràng vừa được nhận một tấm thẻ người tốt nhưng Đường Ninh lại cảm thấy khá rối bời, trong lòng càng thêm nặng nề.
“Làm sao thế?” Thiệu Minh Ôn nhận ra cảm xúc của Đường Ninh tụt dốc, y dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn gì đó không?”
Đúng là Đường Ninh có chút đói bụng, hơn nữa đồ ăn Thiệu Minh Ôn làm rất ngon khiến cậu ăn xong liền thấy phấn chấn hẳn lên. Cậu há miệng thở dốc, trong đầu bỗng hiện lên món mình muốn ăn...
Cậu muốn ăn sashimi.
Ví dụ như cá hồi, chấm cũng với nước tương và mù tạt, nước tương đậm đà cùng vị cay nồng của mù tạt, còn cả hương vị ngọt lành của cá tươi...
Đường Ninh liếm môi, cố gắng dừng dòng suy nghĩ đang bay cao bay xa của mình.
Nơi này chỉ có thủy sản, cậu kiếm cá hồi ở đâu bây giờ.
“Không cần.” Đường Ninh lắc đầu cự tuyệt.
“Ầy, thật đáng tiếc, hôm qua tôi có làm món cua ngâm rượu (1), hôm nay có thể ăn được rồi, tôi còn định chia cho cậu một ít.” Thiệu Minh Ôn tiếc nuối nói.
(1) Cua ngâm rượu: là món ăn truyền thống ở khu vực Lixiahe của tỉnh Giang Tô và là món ngon phổ biến ở khu vực Giang Nam. Cua ngâm rượu có nguyên liệu chính là cua, ngâm cùng rượu gạo, gia vị, muối... Có vị mặn vừa phải, thơm và không có mùi tanh, vị cua thơm ngon.
Cua ngâm rượu?
Sao con cua lại ngâm rượu?
“Cua ngâm rượu là đặc sản ở đây, sau khi ướp cua sống rồi ngâm rượu sẽ mang một hương vị rất đặc biệt, khác hoàn toàn với cua hấp.” Thiệu Minh Ôn giới thiệu, không biết là cố tình hay vô ý, nhưng khi y nhắc đến chứ “sống” lại có cảm giác như nhấn mạnh một chút.
Đường Ninh nghe thấy từ cua sống, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, “Ăn ngon lắm hả?”
“Rất ngon đó, cua ngâm rượu ướp xong đã không còn mùi tanh, mà bản thân nó đã là đồ tươi nên ngon vô cùng rồi, lại còn cả hương rượu thơm nồng...” Thiệu Minh Ôn tỉ mỉ giới thiệu với Đường Ninh. Đường Ninh nghe xong liền mê mẩn, cậu liếm liếm môi: “Vậy, đợi tôi về sẽ sang ăn cua ngâm rượu ngay.”
Thiệu Minh Ôn cong khóe môi, “Được.”
Lâm Uẩn đưa mắt nhìn hai người đang nói chuyện rất vui vẻ này, hôm qua hắn và Đường Ninh đều ăn đồ ăn Thiệu Minh Ôn làm, ăn xong cũng không bị làm sai cả, nếu hôm nay lại đến ăn hẳn là cũng không có chuyện gì đâu. Nhưng không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác có chỗ nào sai sai.
“Tôi chỉ làm hai phần, vừa vặn để tôi với cậu cùng nhau nhấm nháp.” Thiệu Minh Ôn nói với Đường Ninh, nhưng Lâm Uẩn cũng không ngu, hắn biết ý của Thiệu Minh Ôn là bóng đèn như hắn đừng có xuất hiện.
Lâm Uẩn cũng không muốn cùng NPC đáng sợ này ăn cơm, nhưng nếu không đi, hắn lại càng lo Đường Ninh sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Ba người mang ba tâm tư khác nhau đi đến miếu Hà Thần. Trong khoảng thời gian này, Chu đạo trưởng luôn canh ở gần miếu. Tòa miếu Hà Thần này nằm ngay bên bờ sông, quay mặt về hướng đông, bây giờ đã xây được khung rồi, cho dù người trong trấn đã dốc sức đẩy nhanh tiến độ, nhưng muốn xây xong một toàn miếu kiên cố thì không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn được.
Đường Ninh thấy mấy người trung niên cường tráng đang bận rộn, nhưng có vẻ bọn họ làm việc cũng không được trôi chảy lắm thì phải, có một người vừa làm được mấy cái liền bắt đầu sờ sờ một số nơi trên người mình qua tấm áo, nhìn có vẻ rất ngứa ngáy. Một lát sau lại có một người khác lén làm một số hành động nhỏ như thế, sau đó là người thứ ba, người thứ tư... nhưng không một ai dám gãi mạnh, mỗi người đều lén lút sờ sờ mấy cái, như thể sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Mồ hôi làm quần áo bọ họ ướt đẫm, nhưng rõ ràng bọn họ đang đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng ai cũng mặt quần dài áo dài, Đường Ninh còn thấy nóng bức thay bọn họ.
Chu đạo trưởng là người thành thơi nhất, lão nằm trong lán che nắng dựng tạm gần đó, thỉnh thoảng phe phẩy quạt hương bồ trong tay. Lão nhắm mắt lại hưởng thụ không biết là có đang ngủ hay không, thân người còn hơi run lên, không, không phải do Chu đạo trưởng tự rung chân, mà chấn động này truyền đến từ phía sau lão ——
Một cỗ quan tài bị dây tơ hồng trói chặt được đặt ngay phía sau Chu đạo trưởng, bên trong thỉnh thoảng truyền đến từng đợt chấn động, như tể có cái gì đó đang cố gắng mở nắp chạy ra ngoài.
“Chu đạo trưởng.” Lâm Uẩn kêu lên.
Chu đạo trưởng chậm rãi mở bừng mắt ra, ánh mắt lão xẹt qua Lâm Uẩn, rồi nhìn về phía Đường Ninh, cuối cùng dừng lại trên người Thiệu Minh Ôn.
Chu đạo trưởng vẫn đang nằm gác chân không tức giác buông cái chân đang vắt lên của mình xuống, ngồi dậy: “Ừ, làm sao thế?”
“Ông có thể ra đây một chút không, tôi có chuyện muốn nói.” Ở đây tai mách vạch rừng, Lâm Uẩn lo hắn nói chuyện với Chu đạo trưởng ở đây sẽ lộ mất.
Chu đạo trưởng dùng quạt hương bồ của lão chỉ về phía quan tài sau lưng mình: “Ta phải canh giữ thứ này nữa, không đi quá xa được.”
Đường Ninh nhịn không được mà nhíu mày, cậu theo bản năng nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn y. Thiệu Minh Ôn hơi mỉm cười: “Tôi có thể giúp đạo trưởng trông giữ tạm thời.”
Chu đạo trưởng lắc đầu: “Người trẻ tuổi, nước nơi này rất sâu, mình cậu không thể canh giữ nổi đâu.”
Thiệu Minh Ôn tiến về phía trước một bước, chiếc quan tài đang không ngừng chấn động kia lập tức yên tĩnh lại.
Lần này, đến lượt Chu đạo trưởng nhíu mày, Đường Ninh cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thiệu Minh Ôn. Tuy rằng trước đó, Đường Ninh vẫn biết Thiệu Minh Ôn có năng lực gì đó trấn áp được ma quỷ, nhưng Thiệu Minh Ôn vẫn luôn giả bộ như là người thường nên Đường Ninh cũng không thể xác nhận được.
Người này có vẻ là một NPC rất lợi hại.... Tại sao y lại tốt như vậy? Y là vương tử hay là phù thủy đây?
“Chu đạo trưởng, bây giờ chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện chưa?” Lâm Uẩn hỏi.
Chu đạo trưởng cũng không từ chối nữa, lão đi đến một nơi yên ắng, Lâm Uẩn nói những biểu hiện lạ thường của Chương Vân cho Chu đạo trưởng nghe, Chu đạo trưởng vẫn phong kinh vân đạm như cũ: “Cậu ta bị như vậy là do đeo ngọc đó, vấn đề cũng không lớn, đợi xây miếu xong, trấn áp được hai vị kia sẽ không có việc gì nữa.”
“Ý là cậu ấy có thể khôi phục lại lý trí như bình thường sao? Hay là vẫn giống như bây giờ?” Đường Ninh hỏi.
“Chuyện này thì ta không rõ ràng, còn phải xem trạng thái của cậu ta thế nào, nếu trạng thái tốt thì có lẽ sẽ sớm thanh tỉnh thôi.” Chu đạo trưởng trả lời.
Đường Ninh lại hỏi Chu đạo trưởng mấy vấn đề nữa, Chu đạo trưởng đều trả lời theo kiểu như có như không, còn có cảm giác như Đường Ninh đang chuyện bé xé ra to vậy.
Đường Ninh không hỏi được chút thông tin hữu ích nào từ Chu đạo trưởng, đành phải rời đi. Trên đường trở về, Đường Ninh vẫn không nhịn được mà lo lắng về chuyện của Chương Vân, trong lòng cậu cứ có cảm giác bất an, nhưng Đường Ninh lại không biết mình đang sợ hãi cái gì.
“Cậu vẫn đang lo lắng cho Chương Vân sao?” Thiệu Minh Ôn đang đi sóng vai với cậu hỏi.
Đường Ninh gật gật đầu.
“Hình như cậu rất quan tâm đến cậu ta nhỉ.” Thiệu Minh Ôn nói nhỏ.
Lâm Uẩn ở bên cạnh nghe cậu này thì trong lòng liền lộp bộp một chút, bỗng nhiên hắn có cảm giác, mình mới bảo Đường Ninh không nên nói về bạn trai của cậu trước mặt Thiệu Minh Ôn thôi, chứ chưa mở rộng phạm vi ra toàn bộ nhân loại thật là thất sách....
Đang lúc Lâm Uẩn muốn ho khan hoặc huých tay Đường Ninh một cái để nhắc cậu, tránh cho Đường Ninh đạp đổ hết thiện cảm mà Thiệu Minh Ôn dành cho cậu thì bị Thiệu Minh Ôn liếc mắt một cái.
Lâm Uẩn hằng giọng một chút nhanh chóng nhìn ngó phong cảnh ven đường.
Đường Ninh vừa cúi đầu nên không thấy được sóng triều mãnh liệt giữa hai người bên cạnh, cậu chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Cậu mới biết cậu ta không lâu nhỉ, sao cậu lại quan tâm cậu ta vậy?” Thiệu Minh Ôn tò mò hỏi: “Chẳng lẽ chỉ vì cậu ta đã cứu cậu sao?”
“Cậu ấy cứu tôi cũng là một phần nguyên nhân.” Đường Ninh nói nhỏ.
Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Ninh, “Vậy phần khác thì sao?”
“Cậu ấy là một người tốt, lại không được đối xử tử tế...” Đường Ninh biết có lẽ nguyên nhân này nghe rất buồn cười, chính cậu cũng là một bức tượng đất đi qua sông, ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã tự bảo vệ được, lại còn đồng tình với người khác.
Thiệu Minh Ôn như có suy tư gì đó, khẽ gật đầu,
Nhìn y có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Lâm Uẩn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn còn tưởng NPC có lòng chiếm hữu cực hạn này sẽ lại bị tức đến bật cười chứ, nhưng nghĩ lại, nếu như đối thủ của mình chẳng có sức cạnh tranh mấy thì hắn cũng chẳng để trong lòng làm gì.
Ví dụ như hắn đây, mặc dù hắn vẫn luôn ở bên cạnh Đường Ninh.
Nhưng trong mắt NPC này cũng chỉ như là...
“Đến rồi, chúng ta đi ăn cua ngâm rượu đi.” Thiệu Minh Ôn đứng ở cửa nhà của mình, mời Đường Ninh.
Đường Ninh quay đầu lại nhìn Lâm Uẩn một cái, thấy hắn không có ý ngăn cậu lại, liền xoay người đi vào nhà Thiệu Minh Ôn. Mà ánh mắt của Thiệu Minh Ôn vẫn luôn dừng trên người Đường Ninh, ngay cả chút dư quang cũng không có phần của hắn.
.... Trong mắt NPC này, cùng lắm thì hắn chỉ là cái bóng đèn biết đi thôi.
Chính là ánh nến lung linh trong bữa tối bị ghét bỏ vì thừa thãi đây mà.
Đường Ninh không biết thế giới nội tâm đầy phong phú của Lâm Uẩn, cậu đi theo Thiệu Minh Ôn vào trong sân, giữa sân có một bộ bàn ghế bằng gỗ, Đường Ninh ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn đợi Thiệu Minh Ôn lấy cua ngâm rượu lên.
Chỉ chốc lát sau, cậu nhìn Thiệu Minh Ôn bê mâm thức ăn ra, trên mâm có một con cua xanh với mùi rượu thơm nồng trong không khí, khiến Đường Ninh không nhịn được mà nhớ đến vị rượu mát lạnh mà cậu đã cùng uống giao bôi với Cố Vân.
Thiệu Minh Ôn giúp Đường Ninh bóc vỏ cua, lộ ra gạch cụa tươi ngon màu cam hồng bên trong. Đường Ninh không chờ được mà cầm đũa lên nếm thử một miếng, hương rượu ấm áp lập tức tiến vào chóp mũi, sau đó đến gạch cụa tươi ngon, vị rượu, vị ngọt, vị cau hòa cùng vị mặn vô cùng hoàn mỹ, thịt cua mềm mại như thạch trái cây, còn có chút lành lành ngon ngọt.
Đường Ninh thỏa mãn nheo mắt lại, cua ngâm rượu này ngon hơn tưởng tượng của cậu nhiều, chỗ không được hoàn mỹ lắm là vị cồn hơi mạnh, cậu mới ăn một lúc mà đã bắt đầu thấy nâng nâng rồi.
“Ăn ngon không?” Thiệu Minh Ôn dịu dàng hỏi.
Đường Ninh gật gật đầu, cậu có chút luyến tiếc mà mút hương vị còn đọng lại trên đầu ngón tay mình, da thịt trắng như tuyết hơi hồng lên, đó là do cảm giác say rượu khiến cả người cậu hồng lên.
“Con này của tôi cũng cho cậu này.” Thiệu Minh Ôn bóc vỏ cua, xúc gạch cụa lên kèm với nửa muỗng rượu đưa lên miện Đường Ninh.
Tuy rằng Đường Ninh đã ăn rồi, nhưng cậu có chút không chế được sự thèm thuống với đồ ăn ngon: “Anh chỉ làm có hai con, thôi mỗi người ăn một con là được.”
Thậm chí cậu còn không dám nhìn cái muỗng Thiệu Minh Ôn đưa qua, như thể sợ bản thân mình không chống đỡ được dụ hoặc.
Trong mắt Thiệu Minh Ôn tràn ngập tý cười: “Thật ra tôi vẫn còn hơi no, vừa nãy tôi lừa cậu thôi.”
“A?” Đường Ninh mờ mịt mà nhìn lại.
“Tôi chỉ làm cho cậu ăn.” Đôi mắt đen nhìn Đường Ninh không chớp mắt, bên trong mang theo sự thâm tình đủ làm say lòng người. “Chẳng muốn cho ai khác.”
Đường Ninh có chút không biết phải làm sao để tránh khỏi ánh mắt của Thiệu Minh Ôn, nhưng khi nhìn thấy những miếng gạch cua vàng óng đang kề sát môi mình, Đường Ninh do dự một chút, cần thận ăn vào.
Ăn rất ngon.
Nhưng mà hơi nhiều rượu.
Đường Ninh cảm thấy mặt và tai mình nóng lên, dạ dày cũng nóng, toàn thân cậu vô cùng ấm áp, còn rất thoải mái nữa.
Thiệu Minh Ôn múc một thía có gạch cua chứa đầy rượu, giọng khàn khàn nói: “Há miệng.”
Đôi môi ăn uống đến đỏ bừng ngoan ngoãn mở ra.
Cả khuôn mặt của Đường Ninh đỏ ửng lên một cách mê người, cậu ăn xong thìa gạch cua, lưu luyến dùng đầu lưỡi liếm nốt chút rượu còn lưu lại.
“Cậu say rồi sao?” Thiệu Minh Ôn nhỏ giọng hỏi.
Đường Ninh xụ mặt nghiêm túc nói: “Tôi đâu phải con cua, sao lại say được chứ?”
Thiệu Minh Ôn nhướng mày, y múc một một thìa toàn là rượu lên, Đường Ninh ngậm lấy cái thìa, yết hầu tinh xảo lăn lên lộn xuống, sau khi uống sạch rượu trên thìa, ánh mắt ướt át của Đường Ninh có chút ủy khuất nhìn Thiệu Minh Ôn, như thể đang hỏi y thịt cua đâu rồi.
Khóe môi Thiệu Minh Ôn không nhịn được mà hơi nhếch lên, y rút thìa ra ngoài, còn vang lên một tiếng “ba” nhỏ.
“Tiểu Ninh.” Y bỗng nhiên gọi tên thân mật của cậu, còn dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng gọi lên.
Dường như Đường Ninh rất thích xưng hô này, cậu còn mềm mại “ưm” một tiếng.
Cái “ưm” này của Đường Ninh thật sự rất đáng yêu, tmi không kiềm chế được, y vươn tay khẽ nhéo mặt Đường Ninh. Đường Ninh mềm mại bắt được cổ tay y, như một chú mèo đang buồn ngủ mà dùng mặt mình cọ lên bàn tay ấm áp của Thiệu Minh Ôn.
Thiệu Minh Ôn hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt xinh đẹp mềm mại của Đường Ninh, y lại hít sâu một hơi nữa, sau đó mới đẩy đẩy gọng kính, hỏi: “Cậu còn nhận ra tôi là ai không?”
“Thiệu Minh Ôn....” Đường Ninh lẩm bẩm nói.
Thiệu Minh Ôn nhịn không được mà đẩy gọng kính, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ thấu kính, “Cậu thích tôi không”
Vấn đề này chạy qua chạy lại trong bộ não hơi trì trệ của Đường Ninh một lần, trước mắt cậu hiện lên đủ các hình dáng của Thiệu Minh Ôn, một Thiệu Minh Ôn mặc áo tắm dài kỳ kỳ quái quái nhưng lại cứu cậu, một Thiệu Minh Ôn bê đồ ăn ngon đi ra, một Thiệu Minh Ôn đáng sợ bóp chặt cổ Chương Vân như một vị hung thần nhưng cũng vì cứu cậu mưới làm thế....
Đường Ninh mềm mại nói: “Thích...”
Ngay khi Đường Ninh vừa nói chữ “thích” kia, đồng tử của Thiệu Minh Ôn nháy mắt đã không ngừng phóng đại như thể đó là tiếng của ông trời truyền từ tai đến khắp người y, chảy vào máu thịt, chạy đến trái tim, nhún nhảy trên từng dây thần kinh của y, khiến khóe môi sắc bén kia điên cuồng nhếch lên, nhìn nụ cười khoa trương của Thiệu Minh Ôn như một người đang diễn hề.
Giọng noi của Đường Ninh quá mức êm tai, mỗi lần nói chuyện với cậu, tmi đều phải dùng sự tự chủ kinh người để đè nén tâm tình đang kích động của mình. Bây giờ, Đường Ninh đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, Thiệu Minh Ôn lập tức xé rách ngụy trang của mình, nhưng vẫn duy trì nét cười tươi trên khuôn mặt, tiếp tục hỏi: “Thích Mạc Vân Sơ hay thích tôi hơn?”
“Mạc Vân Sơ...” Đường Ninh không do dự mà trả lời.
Xét về một mặt nào đó, Thiệu Minh Ôn hỏi ra câu này thật không khác gì một tên hề.
Ý cười lập tức biến mất như hạt cát trong đồng hồ cát, vẻ mặt của Thiệu Minh Ôn lúc này lạnh như băng, chỉ trong một giây, dường như y đã lập tức thay đổi khuôn mặt khác, đôi mắt y híp lại liếc nhìn Đường Ninh khiến cậu hơi rùng mình, mơ mơ hồ hồ ngửi được mùi nguy hiểm quanh quẩn đâu đây.
Nhưng giọng nói của Thiệu Minh Ôn hoàn toàn khác với biểu cảm của y, giọng nói vẫn dịu dàng như sắp chảy ra nước: “Nếu như cậu thích Mạc Vân Sơ như thế, sao hắn lại thành bạn trai cũ của cậu rồi?”
Đường Ninh nhắm chặt mắt không nói, một lúc sau, nước mắt cậu rơi thấm ướt lòng bàn tay của Thiệu Minh Ôn, dường như cũng ngâm luôn cả trái tim y, y nghe thấy Đường Ninh nức nở nói: “Đừng, đừng nhắc lại....”
Thiệu Minh Ôn cũng không ép hỏi nữa, y vô cùng thương tiếc mà vỗ về gương mặt của Đường Ninh, dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, trấn an Đường Ninh đang không ngừng rơi lệ.
Đường Ninh được cọ rất thoải mái, dần dần cậu cũng ngừng khóc, gương mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay Thiệu Minh Ôn.
Thật sự rất dễ dỗ.
“Tiểu Ninh có tổng cộng bao nhiêu bạn trai?”
Đường Ninh nheo mắt lại, có chút buồn rầu mà bẻ ngón tay ra đếm, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út, dùng cả bốn ngón tay lận!
Đổng tử Thiệu Minh Ôn càng ngày càng sâu thẳm.
Bỗng nhiên, Đường Ninh cụp hai ngón tay lại, chỉ còn hai ngón đang dựng thẳng: “Ưm... Hai người... bạn trai...”
Có lẽ vừa mới thấy bốn ngón tay, nên lúc này, Thiệu Minh Ôn cảm thấy có hai cũng không quá tệ.
Nhưng ngay khi y vừa thở phảo, Thiệu Minh Ôn lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Đường Ninh vang lên: “Còn có hai người là chồng nữa.”
“Ầm ầm ầm!”
Một tiếng sét xé ngang bầu trời! Tiếng sấm lớn vang lên làm cả cổ trấn chấn động! Như thể muốn chém trời đất thành hai mảnh!
Chim chóc chấn kinh vỗ cánh bay phành phạch, người dân trong trấn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, Chu đạo trưởng nằm trên ghế mơ màng sắp ngủ cũng ngồi bật dậy, chiếc quan tài đang không ngừng chấn động bỗng yên lặng như vật chết....
Tất cả mọi người đều hoảng sợ vì tiếng sấm này, cuộc sống hàng ngày càng lúc càng nguy hiểm, ngay cả Đường Ninh đang mơ màng không biết gì cũng sợ hãi tiếng sấm bất chợt kia, cậu vùi mặt vào lòng bàn tay Thiệu Minh Ôn như một chú đà điểu, rất tự nhiên tránh khỏi tầm mắt đáng sợ của Thiệu Minh Ôn.
Ánh mắt kia nặng nề như ánh mắt của lệ quỷ.
“Sao cậu lại có thể có ——” Thiệu Minh Ôn không thể duy trì ngữ điệu ôn hòa giả dối nữa, mỗi một chữ y thốt ra đều mang vẻ ghen ghét như rắn độc, đang nhìn con mồi ngây thơ vô tri trước mặt mình.
“Tận, hai, người, chồng?”
Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết hiện ra từng chiếc vảy đen nhánh tinh mịn, tập trung phần lớn tại xương gò má, nhìn không hề dữ tợn mà còn mang theo một cảm giác đẹp đẽ kì lạ.
Hai tròng mắt đen nhánh của Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chằm Đường Ninh, chờ đợi một đáp án.
Nhưng đáp lại y là một chuỗi tiếng khò khè khe khẽ.
Đường Ninh gối lên lòng bàn tay y, chìm vào mộng đẹp ngon lành.
Ánh mắt Thiệu Minh Ôn sâu đậm, y rũ mắt nhìn Đường Ninh, hơi thở ấm áp của cậu đang phả lên lòng bàn tay y, chiếc gáy thon dài trắng như tuyết cũng lộ ra dưới tầm mắt của y.
Trạng thái yếu ớt không hề có chút phòng bị nào.
Sau một lúc lâu, Thiệu Minh Ôn gằn từng chữ: “Cậu là của tôi.”
......
Khi Đường Ninh tỉnh dậy, đầu cậu đau như muốn nứt ra, vừa mở mắt đã thấy trước mắt mình tối đen, cậu cầm điện thoại lên thấy đã tám giờ tối, vậy có lẽ cậu đã nằm trên giường cả ngày rồi.
Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương, cậu mơ màng nhớ ra mình vừa ăn cua ngâm rượu, có lẽ là say rượu mất rồi....
Tuy rằng Đường Ninh biết tửu lượng của mình không tốt lắm, nhưng mà rượu của Thiệu Minh Ôn ngấm lâu thật đó.
Đường Ninh gian nan bò dậy khỏi giường, cậu ra ngoài phòng, nhìn thấy căn nhà nhỏ của Lâm Uẩn cách vách sáng đèn, cậu liền đi qua gõ cửa sổ phòng hắn. Lâm Uẩn thấy Đường Ninh lập tức đứng dậy mở cửa: “Cậu tỉnh rồi à, có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
“Nước....” Yết hầu Đường Ninh khô khốc, da dẻ cũng khó chịu, đặc biệt là hai chân, nếu như bây giờ cậu không đi tắm, chưa được chạm vào nước nữa, thì Đường Ninh nghi ngờ hai chân mình sẽ rách ra mất.
Lâm Uẩn rót cho Đường Ninh một chén nước, Đường Ninh uống một ngụm nước lớn, lại cuốn thử ống quần lên nhìn, nhưng làn da cậu vẫn bình thường, sờ lên vẫn mịn màng không chút tì vết nào.
Nhwg cậu vẫn rất muốn nước.
“Làm sao thế?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh cũng không rảnh gõ chữ cho Lâm Uẩn xem, cậu nhanh chóng nói cảm giác quái dị của mình cho hắn biết.
“Sao lại thế này? Có phải đây là tác dụng phụ sau khi cậu ước nguyện với Hà Thần không? Hay là cậu nhịn một chút đã, thử xem nếu như không tiếp xúc với nước một thời gian dài sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự không thể không chạm vào nước, thì cậu lại đi lấy chút nước lau người xem. Vì Hà Thần chưa chấn áp được tiểu quỷ kia, bây giờ không thích hợp để chạm vào nước lắm.” Lâm Uẩn khuyên nhủ.
Đường Ninh khó chịu cọ xát hai chân mình, cậu biết Lâm Uẩn nói đúng, nhưng bây giờ cậu vô cùng khát vọng chạm vào nước, như người cần không khí để sống vậy, cậu cắn cắn đầu lưỡi mình, định dùng sự đau đớn khác để dời lúc chú ý.
Lâm Uẩn tiếp tục: “Trong lúc cậu ngủ, tôi đã trao đổi một ít tin tức với mọi người, Thường Hàm Lượng còn nói cho tôi, bây giờ trong trấn có rất nhiều người mắc bệnh vẩy cá!”
“Đặc biệt là đám người xây miếu, gần như toàn bộ đều mắc bệnh vẩy cá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.