Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 100: Thị trấn ma (4) - Tắm rửa

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Đường Ninh trở về phòng, Lâm Uẩn mau chóng tìm được một cái khăn bông giúp cậu lau tóc, Chương Vân thì bảo đi nấu canh gừng cho cậu.

Đường Ninh nhanh chóng đưa ngón tay lên miệng sử dụng thẻ bài “Hút Hút” của mình, nhưng lần suýt chết đuối này đã tạo ra thương tổn quá lớn cho cơ thể Đường Ninh, cậu lại hắt xì một cái nữa, cả người suy yếu vô lực.

Lâm Uẩn sờ trán Đường Ninh, không nóng mà lại lạnh dã man, tay chân Đường Ninh lạnh như một khối băng vậy. “Đi tắm nước nóng trước đi.”

Đường Ninh có chút do dự.

Cậu sợ phải tắm rửa một mình trong một phó bản đáng sợ như này, hay nói đúng hơn là cậu sợ ở một mình. Nhưng ngay từ khi vào phó bản, quy tắc đã ấn định số người chơi và số phòng tương đương nhau nên cậu phải chấp nhận, tự mình làm trái quy tắc rất dễ thu hút ma quỷ rồi kích hoạt những thứ đáng sợ.

Nếu không phải vì có quy tắc này, Đường Ninh thật sự muốn ở cùng phòng với Lâm Uẩn, mà cũng không ổn, ở cùng phòng cũng đáng sợ, nếu chẳng may có con quỷ nào trốn dưới gầm giường bỗng nhiên ngoi lên, sau đó bốn mắt nhìn nhau....

Lâm Uẩn tìm trong hành lý của Đường Ninh, tìm được một bộ quần áo sạch sẽ, “Sao thế, không muốn đi tắm à?”

Đường Ninh ngẫm lại, đưa di động đã bị ngâm nước hỏng của mình ra cho Lâm Uẩn xem. Lâm Uẩn nhíu mày: “Không biết trấn này có chỗ nào sửa điện thoại không, cậu cứ cầm di động của tôi dùng tạm trước đi. Bây giờ càng cần di động hơn, cậu nói xem chuyện gì vừa xảy ra thế.”

Đường Ninh cầm điện thoại của Lâm Uẩn, nhanh chóng viết những gì mình vừa trải qua.

Lâm Uẩn không tin nổi, hỏi Đường Ninh: “Tuy là tôi không biết bơi, nhưng kể cả là có đi chăng nữa, không lý nào tôi lại nhảy xuống nước cứu người chơi kia, tôi giống người tốt bụng thế à?”

Hắn nói rất thẳng thắn, Đường Ninh xấu hổ cúi đầu, nhắn: 【Không giống.】

“Ngốc quá.”

Đường Ninh càng thêm xấu hổ, cậu nghe thấy Lâm Uẩn thở dài một hơi: “Chỉ có người ngốc như vậy mới liều mình đi cứu người khác.”

Chiếc khăn khô ráo trùm lên đầu Đường Ninh: “Lần sau làm người xấu một tí, đừng lúc nào cũng đối tốt với người khác như vậy.”

Đường Ninh nâng mắt nhìn Lâm Uẩn, hắn cạn lời dùng khăn xoa mạnh đầu cậu mấy cái, Đường Ninh nhíu mày, nghiêm túc đánh chữ: 【Nhưng cậu là đồng đội của tôi mà, có phải người khác đâu.】

Bỗng nhiên Lâm Uẩn cũng không biết nói gì.

Đúng lúc này, cửa mở ra, Chương Vân bê một bát canh gừng nóng hổi đi vào. Đường Ninh vươn nay định nhận bát canh, Chương Vân lại bảo: “Nóng lắm đó, dùng thìa đi.”

Trong bát canh có một cái thìa nhỏ, Chương Vân lại nói: “Tôi có cho một ít đường phèn vào, sẽ...”

Đường Ninh múc một ngụm canh uống, mỉm cười cảm ơn Chương Vân. Khi cười lên, đôi mắt cậu cong cong, hàng mi cong dài cũng không che được ánh mắt sáng ngời, khiến lời nói đến miệng của Chương Vân khẽ dừng lại, rồi mới nói tiếp: “Sẽ ngọt một chút.”

“Cậu muốn tắm nước nóng sao? Để tôi đun nước nóng trước cho cậu.” Chương Vân cũng hỏi một câu giống hệt Lâm Uẩn.

Đường Ninh vừa uống canh gừng vừa nhìn Chương Vân, không lẽ Chương Vân chính là vương tử trong thẻ bài 【Công chúa đậu hà lan】 sao?

Chắc là vậy rồi, Chương Vân có thể cứu cậu khỏi tay quái vật, nếu lúc tắm có Chương Vân ở đó, hẳn là sẽ an toàn.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh gật đầu.

Cậu nói với Chương Vân: 【Cậu đi tắm với tôi được không?】

Chương Vân cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại, bàn tay cầm bát canh bỗng run lên, bát canh rơi xuống sàn vỡ tan.



Đường Ninh bị hành động của Chương Vân làm cho nhảy dựng, may là bát canh đó không đổ vào người ai, chỉ bắn mấy giọt nhỏ.

Chương Vân hoảng loạn ngồi xổm xuống, duỗi tay trực tiếp nhặt mảnh sứ vỡ. Sau khi nhặt hết mảnh nhỏ vào một mảnh to, Chương Vân cũng không dám nhìn Đường Ninh, chỉ cúi đầu nói: “Ngại quá, để tôi múc cho cậu một bát khác.”

Bỗng màn hình điện thoại xuất hiện trước mắt hắn: 【Tôi đi tắm một mình có chút sợ.】

Tầm mắt Chương Vân như bị nóng lên, không nhìn vào điện thoại nữa. Ánh mắt dừng lại trên những mảnh vỡ trên tay mới dịu dần đi.

Lâm Uẩn thò đầu qua, xem chữ trên điện thoại, nhịn không được mà nói với Đường Ninh: “Để tôi đi với cậu.”

Đường Ninh liếc Lâm Uẩn một cái, nhanh chóng gõ chữ: 【Không ấy đi kiếm một con heo mẹ biết leo cây trước đi.】

Lâm Uẩn: “?”

Đường Ninh xóa những chữ nói với Lâm Uẩn đi, gõ nhanh rồi đưa đến trước mặt Chương Vân một lần nữa: 【Được không?】

“...... Có thể.” Chương Vân nhẹ giọng nói.

Nghe thấy Chương Vân đồng ý, Đường Ninh lập tức đỡ sợ hẳn. Cậu đi theo Chương Vân đến nhà tắm, nhà tắm khá nhỏ, trên tường có một ô cửa sổ không lớn lắm cùng một tấm mành treo chống nước treo ở giữa. Chương Vân kéo mành ra, thấp giọng nói: “Cậu đứng trong mành tắm rửa đi, tôi sẽ không nhìn lén đâu.”

Đường Ninh nghiêng đầu nhìn cả người Chương Vân vẫn ướt sũng, quần áo ướt cũng không thay, thậm chí còn chẳng thèm lau qua người đã vội đi nấu canh gừng cho cậu, có khi chính hắn cũng chưa uống canh gừng ấy chứ.

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều, cứ thế này kiểu gì Chương Vân cũng bị ốm cho coi.

Hình như người này cũng không biết tự chăm sóc cho mình.

Đường Ninh gõ chữ: 【Chúng ta cùng tắm cũng được, có mành ngăn rồi mà.】

Chương Vân vội vàng xua tay.

【Nhưng như vậy cậu cảm lạnh đó.】 Đường Ninh thả một icon thở dài. 【Như vậy là không yêu quý thân thể mình!】

Nhìn Chương Vân như một đứa nhỏ bị mắng mà nắm chặt góc áo, không, phải nói là giống một học sinh hướng nội bỗng dưng bị thầy giáo gọi ra ngoài nói chuyện, cho dù thầy giáo có ý tốt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đứa trẻ nghe vào vẫn thấy sợ hãi, túng quẫn đến cực điểm.

Đường Ninh vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bàn tay thô ráp của Chương Vân, thân thể Chương Vân lập tức cứng đờ.

【Tay cậu còn lạnh hơn cả tôi nữa, cũng đi tắm nước nóng đi.】 Đường Ninh đưa điện thoại cho Chương Vân xem.

Chương Vân trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Đường Ninh không thích nhìn dáng vẻ tự ti này của Chương Vân, vì như vậy cậu sẽ nghĩ đến quá khứ của mình. Rất lâu trước đây, có một khoảng thời gian Đường Ninh khổ sở như một con chó, ai đối tốt với cậu một chút, cậu sẽ ngốc nghếch theo người ta về nhà.

Cậu đã mất một khoảng thời gian dài để thoát khỏi trạng thái đó, nếu như có thể quay lại quá khứ, vậy thì cậu sẽ an ủi bản thân của quá khứ thật tốt.....

Đường Ninh cầm khăn tắm, trùm lên đầu Chương Vân, nhẹ nhàng giúp hắn lau mái tóc đã khô một nửa. Khuôn mặt Chương Vân bị khăn lông che đi một nửa nhìn như một đứa trẻ chưa lớn hẳn, Đường Ninh khẽ mỉm cười.

Khi không biết mình sẽ phải gặp phải chuyện gì, tốt nhất là nên bày tỏ lòng tốt của mình một chút. Nhiều lúc, có lẽ chút lòng tốt này bé nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng đôi lúc, nó sẽ thành động lực để người kia có thể tiếp tục kiên trì.

Mành buông xuống, Đường Ninh vào trong mành, cậu cởi quần áo ướt đẫm của mình ra trước, sau đó quay lại nhìn mành, thấy dưới mành có một đôi chân trần, cậu mới yên tâm một chút.

Hơi nước nóng mờ mịt, Đường Ninh nhắm hai mắt, để nước ấm tưới lên thân thể mình. Một luồng gió nhẹ thổi qua cửa sổ, Đường Ninh theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đen như mực, không thấy có gì khả nghi.

Đường Ninh muốn đóng cánh cửa sổ kia lại, nhưng cửa sổ khá cao, cậu khiễng chân cũng không với tới, mà bây giờ gọi Chương Vân thì cũng không tiện.



Đường Ninh vừa dùng khăn ấm lau thân thể, vừa không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ nhỏ.

Thật ra nó cũng không có gì bất thường, chỉ là một cửa sổ bình thường mà thôi.

Tiếng nước bên kia mành vang lên, Đường Ninh nhìn thấy chân Chương Vân bên kia tấm mành, biết là hắn vẫn ở bên kia liền trấn định hơn một chút.

Nhưng cậu vẫn thấy sởn gai ốc, cứ như có thứ gì đó đang nhìn mình.

Đường Ninh theo bản năng nhìn về phía cửa sổ kia, gió vẫn thổi vào làm Đường Ninh rợn người. Cậu nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tắm, có lẽ vì bị cuốn vào trò chơi này nên cậu như biến thành con chim sợ cành cong, nhìn thấy gì cũng nghi thần nghi quỷ.

Hai phút sau, cậu đã tắm xong, Đường Ninh làm bộ bình tĩnh vắt khô khăn mặt, muốn nhanh chóng trở về ổ chăn của mình.

Cậu cố gắng không nhìn cửa sổ kia, mà đem lực chú ý chuyển lên chân Chương Vân, cố gắng phân tán sự sợ hãi trong lòng, ví dụ như chân Chương Vân có kích thước như thế nào, Chương Vân cắt móng chân bao lâu một lần, nhìn da chân Chương Vân khá mịn đó chứ....

Động tác lau người dừng lại, Đường Ninh nhìn lại đôi chân tái nhợt vẫn dính bọt nước kia.

Lâm Uẩn đã phổ cập cho Đường Ninh một chút kiến thức về bệnh da vảy cá, nghe nói ai mắc bệnh này sẽ bị khô nứt ở trên mặt, còn bị ở cả tứ chi, như tay, như chân.

Tay Chương Vân khô ráp như vỏ cây, tại sao da chân lại nhìn mịn màng như thế?

Như nghĩ đến cái gì, Đường Ninh nhớ phòng tắm này chỉ có một vòi nước, cậu ở bên này tắm nước ấm, vậy thì Chương Vân ở bên kia sao lại có tiếng nước tí tách tí tách được?

Một tầng da gà sau lưng nổi lên, nhất thời Đường Ninh không biết mình nên mặc quần áo ra ngoài, hay tiếp tục giả vờ tắm rửa.

Dưới cái nhìn cứng đờ chăm chú của Đường Ninh, đôi chân tái nhợt kia bỗng nhiên chuyển động.

Nó chậm rãi đi ra ngoài.

Mỗi bước chân, đều để lại một dấu chân ướt đẫm.

Tay Đường Ninh run lên, cậu sợ thứ kia sẽ bỗng nhiên quay về phía mành, dùng đầu xuyên qua mành nhìn cậu.

Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, Đường Ninh không biết mình nên quay đầu nhìn cửa sổ hay tiếp tục nhìn đôi chân kia. Trái tim cậu đập thình thịch, thân nhiệt mới ấm lên nhờ nước ấm chẳng mấy chốc đã tụt xuống lạnh băng.

Cuối cùng, đôi chân kia cũng rời khỏi tầm nhìn của cậu, Đường Ninh bỗng thấy một đôi chân đi giày chạy đến đây, chủ nhân của đôi chân đi giày khom lưng cởi giày ra, lộ ra một đôi tay khô ráp cùng đôi chân nứt nẻ. Đường Ninh vẫn đang nín thở cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, cậu nghe Chương Vân bên kia mành nói: “Tôi vừa đi lấy quần áo.”

Đường Ninh cũng gõ nhanh: 【Tôi tắm xong rồi!】

Cậu đưa điện thoại cho Chương Vân, Chương Vân nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc: “Vậy để tôi đưa cậu về phòng trước.”

Đường Ninh không từ chối, cậu vội vàng mặc nhanh quần áo rồi ra ngoài với Chương Vân. Lúc ra đến ngoài nhà tắm, Đường Ninh dùng đèn pin định tìm dấu chân ướt đẫm.

Nhưng tìm nửa ngày, cũng chẳng thấy, như thể dấu chân này đến cửa nhà tắm liền biến mất.

“Sao thế?” Chương Vân quan tâm hỏi.

Đường Ninh định lấy điện thoại gõ chữ, nhưng cậu cứ có cảm giác rất kì lạ, sau lưng như bị kim chích. Cậu lắc đầu, quá đáng sợ, chỉ run rẩy nhanh chóng ra khỏi nơi này với Chương Vân.

Một lúc lâu sau.

Một đôi chân tái nhợt nhảy xuống khỏi khung cửa, sau đó là một đôi tay phủ kín vảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook