Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 103: Thị trấn ma (7) - Vẻ mặt không xong

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Thiệu Minh Ôn?

Đường Ninh ngơ ngác nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, quả là một người kỳ cục, rõ ràng người còn chưa lau khô, quần áo cũng xộc xệch, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, cứ như bọn họ đang gặp nhau ở nhà tắm công cộng vậy.

Đường Ninh quay đầu lại, thấy bà lão kia đã cúi đầu, mang dao đặt lên thớt, mũi dao vẫn còn một giọt máu đỏ sáng loáng, bà ta chỉnh lại đám cá đã chặt, sau đó chầm chậm đi về phòng.

Người chèo thuyền bê bát cháo ra cửa, nhìn Thiệu Minh Ôn cười: “Tiểu Thiệu à, sao cậu lại chạy sang bên nhà tôi? Nhà bên cạnh ở không quen sao?”

Thiệu Minh Ôn lễ phép: “Ra đây làm quen bạn mới thôi.”

“Muốn ăn cháo không?” Ông lão chèo thuyền nói: “Nhà tôi còn nhiều cháo lắm.”

“Không.” Thiệu Minh Ôn đơn giản buông lời từ chối, thế nhưng ông lão chèo thuyền không nói gì nữa, chỉ đi về phòng cùng bà lão nhà mình.

Cảnh tượng trước mặt vô cùng hòa thuận vui vẻ, như thể những hình ảnh đáng sợ vừa nãy chỉ là ảo giác của Đường Ninh. Bà lão sáng sớm đã làm cá, ông lão chèo thuyền nhiệt tình mời khách ăn cháo cá, không phải rất hợp lý sao.

Đường Ninh hít sâu một hơi, lại nhìn về phía căn nhà bên Lâm Uẩn, đã không còn thấy bóng đứa trẻ kia nữa, chỉ có Lâm Uẩn đang nằm thẳng tắp trên giường, trên trán vẫn dán lá bùa kia.

Những áp lực suy sụp của Đường Ninh trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề cứ thế tan thành mây khói, mà người tạo ra sự biến hóa này lại chính là NPC xa lạ kia.

Đường Ninh lại nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, đôi mắt người đó sâu thẳm, cách một tấm kính lại khiến y trông rất lạnh lùng, người này đang đợi câu trả lời của Đường Ninh.

【Hệ thống này, bây giờ tôi có thể nói chuyện không?】

Đường Ninh nhớ thẻ bài của mình nói cả ngày không nói chuyện sẽ đổi được một cơ hội ca hát, nhưng không đề cập đến việc hát xong thì có thể nói chuyện hay không.

【Chắc là có thể.】 Hệ thống khẽ dừng lại. 【Nhưng cậu không biết rằng không nên nói chuyện với người lạ sao?】

Đường Ninh: “?”

【Vừa nhìn đã thấy NPC này không phải thứ gì tốt lành rồi.】 Hệ thống chân thành tha thiết nói.

Vốn Đường Ninh vẫn có chút lo lắng không biết có nên làm quen với Thiệu Minh Ôn không, nhưng vừa nghe hệ thống nói, sức mạnh phản nghịch trong cậu bỗng dâng lên. Dù sao thì cả hệ thống và người kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, nhưng ít nhất Thiệu Minh Ôn còn cứu cậu đó.

“Xin chào ——” Đường Ninh mở miệng nói, nhưng cậu lập tức sửng sốt.

Vì giọng nói này vô cùng dễ nghe.... Đến mức Đường Ninh cũng cảm thấy xa lạ.

Trước kia, tuy rằng mọi người cũng khen giọng cậu hay, nhưng Đường Ninh chỉ cảm thấy cũng hơi dễ nghe thôi, nhưng lúc này, giọng nói của cậu bay bổng ngọt ngào, cho dù là ca sĩ nổi tiếng cũng khó mà có một chất giọng như vậy. Thanh âm bay bổng êm dịu khiến người nghe muốn trầm luân.

“.... Tôi tên là Đường Ninh.”

Đôi mắt đen sau kính khẽ trợn to, lộ ra viền mắt gợn sóng của chủ nhân. Thiệu Minh Ôn đẩy mắt kính, ngón tay thon dài che khuất vẻ mặt của y, giọng nói trầm thấp bình tĩnh kia cũng có chút lộn xộn: “Hay quá, giọng nói của cậu cũng như cậu vậy, quá tuyệt mỹ...”

Vành tai tái nhợt hơi hồng lên, bọt nước từ tóc rơi xuống, chảy xuống gương mặt đang cố giữ vững sự bình tĩnh kia.

Đường Ninh: “......”

Vẻ mặt không xong chút nào.

“Ngại quá.” Dường như Thiệu Minh Ôn thấy được sự biến hóa trong ánh mắt của Đường Ninh, y hít sâu một hơi, thở ra, điều chỉnh vẻ mặt của mình trở lại vẻ hào hoa phong nhã vốn có, “Nghe giọng của cậu, làm tôi nghĩ đến mèo con tôi nuôi.”



Mèo con?

Đường Ninh lập tức bị chữ mèo này rời đi lực chú ý.

“Tôi có nuôi một bé Ragdoll (1) xinh xắn.” Thiệu Minh Ôn cười nói.

(1) Mèo Ragdoll: Ragdoll là một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành và dễ bảo.



Ragdoll! Hóa ra là một con Ragdoll cơ đấy!

Đôi mắt Đường Ninh lập tức trợn tròn, tuy rằng cậu rất yêu Happy ở nhà, nhưng nhìn thấy một chú mèo xinh đẹp khác cũng sẽ vô thức mà muốn nuôi thêm, mà Ragdoll lại là loài mà cậu thích nhất. Thế nhưng, cậu đã từng tìm hiểu cách chăm Ragdoll trên mạng, lại phát hiện đây không phải loài mèo dành cho kẻ không có nhiều thời gian rảnh như cậu.

“Hơi mạo muội một chút, nhưng giọng nói của cậu thật sự làm tôi liên tưởng đến mèo ở nhà, nên không nhịn được liền cười.” Thiệu Minh Ôn thành khẩn nói.

Đường Ninh lập tức hiểu được vẻ mặt không xong vừa rồi của Thiệu Minh Ôn, khi nghĩ đến mèo con, lộ ra vẻ mặt như vậy là rất bình thường. Đôi khi Đường Ninh nghe tiếng khò khè của Happy ở nhà cũng sẽ lộ ra một nụ cười hơi biến thái, hơn nữa, cậu cũng không muốn thừa nhận rằng, giọng nói hiện tại của cậu có chút....

Không biết tả như nào.

【Ghê gớm quá nhỉ.】 Hệ thống lạnh lùng nói.

Đường Ninh không hiểu ý của hệ thống, nhưng bây giờ, cậu chẳng quan tâm nó có ý gì, cậu nói với NPC trước mắt. “Thiệu Minh Ôn này, anh có thể đi cùng tôi qua căn nhà kia không?”

Vừa nói, cậu vừa chỉ vào căn nhà Lâm Uẩn ở.

Nói hắn chỉ chỉ Lâm Uẩn nhà ở.

“Đương nhiên rồi.” Thiệu Minh Ôn đi đến, trên người y có một mùi hương thơm ngát vì vừa tắm gội xong, không biết có phải là ảo giác không, nhưng Đường Ninh mơ hồ ngửi được một mùi hương ướt át lạ lùng.

Thiệu Minh Ôn sóng vai đi cạnh Đường Ninh, từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của người kia. Người này có dáng vẻ rất cao lớn, cao tầm 1m9 lận, nhưng tỷ lệ cơ thể rất chuẩn, không hề có vẻ thô kệch, cồng kềnh nào. Đường Ninh nhìn người đàn ông bên cạnh, tầm mắt nhìn xuống, bỗng níu cả lưỡi.

Cậu vội vàng thu tầm mắt lại, nhịn không được mà nhỏ giọng nhắc: “Áo choàng tắm của anh... buộc chặt một chút.”

Đường Ninh dùng giọng gió nói nhỏ, thanh âm vốn đã bay bổng lại mang thêm một tầng dụ hoặc không nói nên lời. Yết hầu Thiệu Minh Ôn khẽ động, y hít sâu, khàn khàn nói: “Được.”

Cậu đi đến cửa phòng Lâm Uẩn, trên trán hắn vẫn dán lá bùa kia, nhìn có vẻ không xảy ra chuyện gì. Đường Ninh gõ cửa kính, Lâm Uẩn vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Đường Ninh cùng Thiệu Minh Ôn đẩy cửa phòng, đi đến mép giường hắn. Chỉ thấy bên giường Lâm Uẩn có một dấu chân ướt sũng, không biết đứa nhỏ kia đã ngồi xổm ở đây bao lâu, trên mặt Lâm Uẩn toàn là bọt nước, đôi mắt phủ kín tơ máu.

Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn, có lẽ hắn sợ cậu là do ma quỷ biến thành, nên vẫn giữ vừng trạng thái bất động như núi.

“Là tôi.” Khi Đường Ninh nói ra lời này, Lâm Uẩn vẫn đang nằm yên trợn to mắt, như thể bị giọng nói cậu đánh vào linh hồn, cả người hắn rùng mình. Sau đó, hắn bật dậy, nháy mắt đã chạy ra sân.

Đường Ninh: “?”

Lâm Uẩn chạy ra sân vừa lúc đâm phải Khương Miên Miên đang đến. Lâm Uẩn khựng lại, đối mặt với Khương Miên Miên: “Cô tới đây làm gì?”

Khương Miên Miên liếc nhìn Lâm Uẩn một cái: “Đường Ninh nói chỗ mấy người xảy ra chuyện, cầu cứu trong nhóm.”

Lâm Uẩn vội vàng nhìn về phía sau, thấy Đường Ninh đứng từ xa, ngây ngốc nhìn hắn. Tuy không thể không thừa nhận, nhưng đúng là ma quỷ không thể làm giả được ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Đường Ninh.

“Nhưng mà nhìn qua thì hai người đều ổn cả nhỉ.” Khương Miên Miên nhàn nhạt nói.



Đường Ninh đi đến chỗ hai người, oán trách liếc nhìn Lâm Uẩn: “Cậu chạy nhanh thế làm gì?”

Vốn cậu với Lâm Uẩn là đồng đội, nên khi nói chuyện với hắn sẽ không tự chủ mà mang theo cảm giác thân thiết hơn, hơn nữa, giọng nói oán giận kia cứ như đang làm nũng, thanh âm bay bổng như mật ngọt vang lên khiến mọi cảm xúc đều được phóng đại ra, cả người Lâm Uẩn như bị điện giật, vội nhảy ra xa cậu một chút.

Khương Miên Miên vẫn đang híp mắt, nghe giọng cậu lập tức mở to mắt, nghiêm túc nhìn Đường Ninh.

“Giọng của cậu....” Lỗ tai Lâm Uẩn tê rấn, hắn đoán là giọng nói của Đường Ninh bị thẻ bài thay đổi, chứ người thường đâu thể có giọng nói bay bổng đến thế, thật muốn để cậu nói chuyện cả ngày, không, thậm chí còn muốn nghe những kiểu giọng mờ ám hơn...

Lâm Uẩn gian nan nói: “Hay là cậu cứ tiếp tục gõ chữ đi.”

Giọng nói bay bổng ngọt ngào cùng với gương mặt này của Đường Ninh, thật sự làm hắn khó mà kiềm chế được.

“Tại sao phải đánh chữ chứ?” Một giọng nói nam tính mạnh mẽ không vui vang lên, Thiệu Minh Ôn đứng cạnh Đường Ninh, y nhìn Đường Ninh chăm chú, trong mắt lộ rõ vẻ thương tiếc. “Không thể tự do nói chuyện chính là một loại gông cùm đáng sợ.”

Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Uẩn, do thân hình y cao lớn, nhìn Lâm Uẩn như vị thần từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Uẩn nhíu mày, “Đây là?”

“Anh ấy là du khách mới tới, ở nhà bên cạnh.” Đường Ninh mở miệng giới thiệu.

Không khí u ám bỗng bị giọng nói thanh thoát của Đường Ninh đánh vỡ, ngữ điệu thánh thót chạy từ vành tai rồi lan tràn đến tứ chi, vô biên diễm sắc, làm người ta suy nghĩ bậy bạ. Lâm Uẩn nắm chặt hai tay, Thiệu Minh Ôn lại vô cùng bình tĩnh, không có chút biến hóa nào, còn Khương Miên Miên lại lặng lẽ xoa xoa lỗi tai mình.

Đường Ninh thấy không ổn, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, dùng điện thoại gõ chữ: 【Vừa nãy anh ta mới đến đây, nhờ có anh ta đi cùng mà tôi mới sang phòng cậu được đó.】

Vì Thiệu Minh Ôn vẫn đứng bên cạnh nhìn, nên Đường Ninh viết khá mơ hồ, nhưng hai người chơi này vừa thấy đã đoán NPC này có thể là boss lớn của phó bản này.

Nhưng nếu là boss lớn....

“Hay là anh thay đồ đi?” Lâm Uẩn nhíu mày nói.

Thiệu Minh Ôn gật đầu: “Ngại quá, vừa nãy tôi sang đây hơi vội, tôi về nhà một chút.” Sau đó, y nói với Đường Ninh: “Lát nữa gặp lại được không?”

Đường Ninh vội vàng đầu.

Làm gì có ai chê ít đùi để ôm bao giờ, nhưng mà không rõ Thiệu Minh Ôn là vương tử hay phù thủy của thẻ bài đây.

Vì phó bản lần trước được đánh giá cấp B nên Đường Ninh chỉ có thể sử dụng thẻ bài 【Rapunzel】 một lần, cậu không để dành thẻ bài này để sau này dùng mà dùng luôn. Nếu chẳng may cậu bị “nhận cơm hộp” trong phó bản này luôn thì sao, vậy thì để dành thẻ 【Rapunzel】 làm gì chứ.

Nhận được sự đồng ý của Đường Ninh, Thiệu Minh Ôn mỉm cười, cất bước thong thả về nhà cách vách. Y đi dép lê, nhưng dấu chân trên mặt đất lại là dấu giày ướt át.

Lâm Uẩn bỗng nhiên nhíu mày, sau khi Thiệu Minh Ôn hoàn toàn ra khỏi đây, hắn đi đến cạnh dấu chân, nhẹ giọng nói: “Cỡ chân hoàn toàn trùng khớp.”

Đường Ninh ngẩn người một chút, chạy qua xem, phát hiện dấu chân của Thiệu Minh Ôn rất giống dấu chân của quỷ quái trong nhà tắm tối qua.

Lâm Uẩn cúi đầu, ngửi ngửi vài cái, nhíu mày càng sâu: “NPC kia đang tắm một nửa thì chạy ra đây sao?”

Đường Ninh gật đầu, nói nhỏ: “Là quỷ quái hôm qua sao?”

Âm thanh mềm mại sát bên tai khiến Lâm Uẩn hít sâu một hơi, hắn hơi đè trán, nhẫn nại nói: “Mùi không giống lắm, tôi chỉ ngửi thấy mùi vừa tắm gội xong thôi.”

Đường Ninh nhanh chóng ngậm miệng, cậu cũng hít sâu một hơi, đúng là mùi vừa tắm gội xong, nhưng tại sao....

Cậu còn thoáng ngửi thấy một hương thơm lạ lùng nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook