Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí
Chương 61: Ngoại Truyện 1: Mang Thai
Nguyệt Ái
25/06/2023
Tình yêu ngầm của Từ Kỳ Ngôn và Trình Tuyết Ý đã kéo dài bốn năm.
Trong bốn năm qua, ở bên ngoài tổng tài luôn kiêu ngạo hung dữ nhưng lại chỉ có thể làm một người đàn ông không có tiếng nói sau lưng Trình Tuyết Ý.
Bạn có biết điều thảm hơn chính là gì không?
Thảm nhất chính là bốn năm qua không phải là không có truyền thông chụp được bằng chứng hai người họ đang ở bên nhau, nhưng Từ Kỳ Ngôn đều phải dùng tiền của mình để mua về, không để lọt ra ngoài,
Ảnh chụp của hai người đều được mua từ các tay săn ảnh với giá mấy chục triệu, bạn nói xem có thở nổi không?
Cũng may là những người khác đều không biết, dù sao mỗi khi nhớ tới chuyện này là Từ Kỳ Ngôn đều câm nín.
Mà bước ngoặt lớn nhất của chuyện này bắt đầu bằng một việc ngoài ý muốn.
Đó chính là Trình Tuyết Ý mang thai.
Nhưng người trong cuộc là Trình Tuyết Ý lại cảm thấy, đây rõ ràng là một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Cô vẫn nhớ kỹ, lúc cô quay về sau khi đóng phim ở thành phố W xong, thì cả hai đã không gặp nhau khoảng hai tháng rồi.
Sau khi nam nữ trưởng thành được nếm thử mùi vị, mà cả hai đã lâu như vậy chưa gặp mặt nhau, nên khó tránh khỏi có chút đói khát.
Hơn nữa còn rất kịch liệt.
Cuối cùng đến khi cả hai nằm lên giường, quần áo đều đã cởi sạch sẽ.
Thì lúc này Trình Tuyết Ý mới nhận ra trong nhà không có áo mưa.
*áo mưa là gì thì mấy bà tự hiểu nhaa
Cô do dự một chút rồi đẩy người đàn ông đang đè mình ra, nhỏ giọng nói: “Anh ra ngoài mua đi.”
Nhưng ngay lúc này tên đàn ông lại sử dụng chiêu mỹ nam kế, hắn cúi đầu xuống cắn nhẹ lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Anh đã tính qua, hôm nay là kỳ an toàn của em.”
Trình Tuyết Ý rũ mắt, mũi tên đã lên dây, giương cung bạt kiếm, nên không thể ngừng lại được.
Hmm dù sao bốn năm qua cũng không có vấn đề gì, nên khó tránh khỏi tâm phòng bị của cô giảm xuống một chút.
Cho nên Trình Tuyết Ý cũng không kiên trì nữa.
Nhưng mà!
Rõ ràng là cô đã kêu hắn bắn ra ngoài!
Đương nhiên là người họ Từ kia không hề nghe theo.
Và kết quả, chính là như vậy đấy!
Nghĩ lại kỹ thì đây rõ ràng là kịch bản có sẵn từ trước.
Nhưng Trình Tuyết Ý lại nghĩ tới người nào đó và bản thân, thì cảm thấy có chút cạn cmn lời.
Mới một lần mà đã trúng số, không biết là nên khen bản thân lợi hại, hay khen Từ Kỳ Ngôn lợi hại đây nữa.
Lúc Trình Tuyết Ý biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô là gửi tin nhắn cho Từ Kỳ Ngôn, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đê tiện!”
Sau khi Từ Kỳ Ngôn bước ra khỏi phòng họp, nhìn thấy tin nhắn này trong đầu hắn có chút mơ màng, sau đó vệ sĩ riêng của Trình Tuyết Ý báo lại với hắn, là đã lạc mất người.
Vì vậy Từ Kỳ Ngôn hỏi kỹ bọn họ hôm nay Trình Tuyết Ý đã đi đâu.
Khi nghe thấy hai chữ bệnh viện hắn cũng có chút hoài nghi, sau khi cho người tới bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đúng như những gì hắn đoán.
Trình Tuyết Ý thật sự đang mang thai.
Nhưng nhất thời hắn lại không biết phải tìm cô ở đâu.
Bây giờ đã khác xưa, hiện tại Trình Tuyết Ý đã ngồi vững vị trí đầu bảng của tứ tiểu hoa đán. Bộ phim truyền hình nào cũng đều nổi tiếng. Cái gì mà ratings sẽ giảm dần theo từng năm, rõ ràng là chưa từng xuất hiện trên người cô.
Bộ phim «Trọng Cẩm» năm đó cũng đã gây được tiếng vang lớn khi phát sóng, hơn nữa cô còn đạt được giải Thị Hậu Kim Tử Kinh hai lần liên tiếp mà xưa nay chưa từng có ai làm được.
Sau đó cô cũng dần lấn thân vào màn ảnh lớn, đến bây giờ đã thu về gần chục tỷ ở phòng vé, giải Ảnh Hậu Kim Mã cũng đã thu vào túi.
Tiền trong tài khoản đã xếp thành từng đống, tiền càng nhiều thì ý muốn cũng nhiều hơn. Trình Tuyết Ý đã lén lút đầu tư không ít thứ, cũng làm thêm không ít nghề phụ.
Nếu đã đầu tư, thì bất động sản là thứ không thể thiếu.
Mấy năm qua, Trình Tuyết Ý đã mua hết căn biệt thự này đến căn biệt thự khác, những thành phố trong nước mà cô thường chạy đi tuyên truyền phim đều mua mấy căn. Ở Úc hay Mỹ cũng mua vài căn bất động sản chất lượng, để khi có thời gian rảnh sẽ qua đó nghỉ ngơi hai ngày.
Có quá nhiều nhà ở, nên thỉnh thoảng Trình Tuyết Ý thức dậy vào ban đêm để uống nước, chính cô cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Cho nên Từ Kỳ Ngôn muốn tìm cô, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu trước.
Dù sao cô cũng đang cố tình tránh mặt hắn.
Điện thoại gọi rất nhiều cuộc, nhưng Trình Tuyết Ý không hề bắt máy.
Mấy năm nay tính tình của cô càng lúc càng lớn, thật sự không dễ dỗ chút nào. Hơn nữa việc lần này, cũng không phải là chuyện nhỏ. Điện thoại gọi không nghe, Từ Kỳ Ngôn chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô.
Kết quả, sau khi gửi xong màn hình Wechat lại hiện lên một câu: [Trình Trình đã bật xác minh kết bạn, bạn không phải là bạn của cô ấy, vui lòng gửi xác minh kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý thì bạn mới có thể nói chuyện.]
Người luôn luôn có khả năng kiềm chế và bình tĩnh như Từ Kỳ Ngôn, sau khi nhìn thấy dòng chữ này thì im lặng ba giây, cuối cùng ném điện thoại ra chỗ khác, điện thoại bị đập vỡ ngay tại chỗ.
Nhưng cho dù có tức giận như thế nào thì hắn vẫn phải dỗ bạn gái.
Sau khi lấy điện thoại mới tới, Từ Kỳ Ngôn kiên nhẫn gửi một tin nhắn cho Trình Tuyết Ý: [Nói cho anh biết em ở đâu, anh đi đón em.]
Trình Tuyết Ý trả lời rất nhanh: [Từ Kỳ Ngôn, đừng nghĩ rằng âm mưu của anh đã thành công, không dễ dàng như vậy đâu]
Từ Kỳ Ngôn thật sự không nói nên lời: [Rốt cuộc em có gì không hài lòng về anh vậy?]
Trình Tuyết Ý: [Không phải trong lòng anh rất rõ sao?]
Từ Kỳ Ngôn: [Anh đã nói rất nhiều lần rồi, trong nhà không có bất kỳ ai không đồng ý chúng ta ở bên nhau.]
Trình Tuyết Ý vẫn luôn nhớ tới thái độ của ông Từ đối với cô, cảm thấy bọn họ đang khinh thường cô.
Hiện tại cánh của cô cũng đã cứng cáp rồi, tuy rằng không thể so được với nhà họ Từ, nhưng hiện tại cho dù cô không ở bên cạnh Từ Kỳ Ngôn, thì cô vẫn có một cuộc sống rất thoải mái.
Cho nên Trình Tuyết Ý vẫn rất cố chấp chờ đợi, đợi một ngày Từ Tấn Minh có thể nhìn cô với một ánh mắt khác.
Dù sao cô vẫn phải giữ chút tôn nghiêm này.
Trình Tuyết Ý: [Nhưng ông ấy không hề nói đồng ý.]
Từ Kỳ Ngôn: [Ngoan, nói cho anh biết em đang ở đâu.]
Trình Tuyết Ý: [Từ Kỳ Ngôn, em ở bên cạnh anh cái gì cũng không cần hết, nhưng em không thể để bản thân hèn mọn như vậy được.]
[Nếu anh không làm được, thì em sẽ tự mình nuôi đứa bé này, em có đủ khả năng, cũng không phải là anh thì không được.]
Khi Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, thì mày nhíu lại. Hắn biết đây không phải là lời nói khi tức giận, với tính tình của Trình Tuyết Ý thì cô nói được làm được.
Tính tình bướng bỉnh đó không thua gì một người đàn ông.
Nói chuyện như vậy thì cũng không được gì, hắn chỉ có thể tấn công từ phía khác.
Muốn tháo chuông thì nhờ người buộc chuông.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một chút sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số.
Diệp Hâm đang ở trong nhà uống trà chiều, thì có hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của con trai.
“Sao hôm nay con lại có thời gian rảnh gọi điện thoại về thế?” Diệp Hâm nói: “Cuối tuần này con có về ăn cơm không? Đã lâu rồi con chưa về nhà.”
Nói xong, bà ấy liếc mắt nhìn ông Từ đang ngồi đọc báo tài chính ở bên cạnh: “Dắt theo Tuyết Ý tới nữa, hai đứa quen lâu như vậy nhưng vẫn chưa có gặp mặt chính thức đâu đấy.”
Từ Kỳ Ngôn nghe thấy vậy thì cũng không nói lòng vòng nữa, hắn trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm: “Mẹ, Tuyết Ý mang thai rồi.”
“Mang thai?!” Diệp Hâm vừa nghe thấy thì cả người đều sảng khoái:
“Đã bao lâu rồi? Thân thể Tuyết Ý có tốt không?”
Ông Từ đang dựng lỗ tai lên nghe lén, đột nhiên nghe thấy hai chữ mang thai thì không nhịn được ho khan một lúc. Diệp Hâm buồn cười vỗ lưng cho Từ Tấn Minh, người làm cũng đưa một tách trà sang cho ông ấy.
Từ Kỳ Ngôn cong môi cười: “Ba bị gì vậy mẹ.”
“Ông ấy không sao đâu.”
Rất nhanh Diệp Hâm đã quay lại chủ đề chính:
“Con có muốn tổ chức lễ kết hôn luôn không, nhân lúc bụng của Tuyết Ý vẫn chưa to, con bé là một nữ minh tinh, nhất định là rất thích xinh đẹp, đến lúc đó nếu kết hôn với cái bụng to tướng thì chắc chắn con bé sẽ không vui.”
“Nếu không thì chúng ta chờ sinh đứa bé ra trước, con vẫn nên hỏi ý của Tuyết Ý đi, phải nghe theo ý kiến của con bé.”
“Mẹ.” Giọng nói của Từ Kỳ Ngôn trầm thấp: “Cô ấy không chịu kết hôn.”
Diệp Hâm giật mình hả một tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Từ Tấn Minh: “Là vì ba của con sao?”
Từ Kỳ Ngôn cũng nói rõ ý kiến của mình: “Con cũng đã nghĩ rồi, nếu ba vẫn không đồng ý thì chịu thôi.”
“Nhưng con không có ý định tranh quyền nuôi đứa bé với Tuyết Ý, con tin cô ấy có thể tự mình nuôi nấng đứa bé thật tốt.”
Diệp Hâm cố ý điều chỉnh âm lượng của loa lớn hơn, để cho Từ Tấn Minh nghe thật là rõ ràng.
Từ Tấn Minh nổi trận lôi đình ngay lập tức, nghe tới đây mà ông có thể kiềm chế được thì mới là lạ, ông cầm lấy điện thoại, hét to nói:
“Mày đang nói bậy gì đấy?”
Lại bắt đầu mắng mỏ nữa rồi.
Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt để điện thoại ra xa một chút, cách một khoảng nhưng vẫn có thể nghe rất rõ Từ Tấn Minh đang mắng to bên kia:
“Trước kia ông đây không đồng ý thì mày nói như thế nào? Hiện tại con cũng có rồi, thì ba có thể không đồng ý sao. Sao ba có thể sinh ra một thằng con như mày chứ!”
“Mày mau mang người về cho ba!”
Từ Kỳ Ngôn mím môi, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Con không biết cô ấy đang ở đâu, con còn có việc, cúp máy đây.”
Nói cúp máy thì thật sự cúp máy.
Vô cùng nhanh gọn dứt khoát.
Điện thoại vừa cúp, ông Từ tức giận tới mức muốn hộc máu.
Diệp Hâm cau mày: “Ông tức giận gì chứ, còn không phải là do ông sao.”
“Lúc nào cũng để cái khuôn mặt khinh người đó, con gái nhà người ta đồng ý mới là lạ.”
“Ông cho rằng ai cũng nhìn vào tài sản của nhà này sao? Hiện tại Tuyết Ý người ta không hề kém chút nào, đừng nói là nghề chính, ngay cả nghề phụ là kinh doanh, hiện tại đã có mấy chục cửa hàng rồi, ngày hôm trước bà Lâm và bà Trương còn hỏi tôi có cho bọn họ đi cửa sau được không, vì bọn họ không thể đặt được chỗ đấy.”
“Con gái nhà người ta có khả năng độc lập, không cần phụ thuộc vào ai, thì làm gì phải tới đây để nhà này khinh thường chứ?”
Hơn nữa, Diệp Hâm còn là fans của Trình Tuyết Ý.
Dù sao phim truyền hình của Trình Tuyết Ý đều có ratings rất cao, hình tượng của vai diễn cũng không tệ. Hơn nữa kỹ thuật diễn của cô còn rất tốt, cho nên các bà nội trợ nắm giữ điều khiển TV đều rất thích xem cô.
Mấy bà phu nhân nhà giàu có quan hệ tốt với Diệp Hâm, đều biết Trình Tuyết Ý là bạn gái của Từ Kỳ Ngôn, bọn họ vẫn luôn muốn được gặp mặt, còn muốn hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thật ra ngay cả ông Từ cũng đã bị vả mặt từ sớm, có đôi khi Diệp Hâm ở trong phòng khách xem phim truyền hình, ông cũng ngước mắt lên xem chung.
Khỏi phải nói, cô gái này đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa diễn xuất cũng rất tốt.
Hiện tại ông cũng đã về hưu, mỗi ngày không phải làm gì cả, mỗi khi có phim của Trình Tuyết Ý, tối nào ông cũng ngồi trước TV từ sớm, giả vờ đọc báo tài chính.
Ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác.
Cô gái nhỏ lúc trước nói với ông sẽ đứng đầu giới giải trí, hiện tại đã làm được.
Đúng là không thể không lau mắt mà nhìn.
Nghe thấy Diệp Hâm nói như vậy, sắc mặt Từ Tấn Minh càng khó coi, nhưng ông lại không thể phản bác lại được.
Ông hơi ủ rũ một chút, rồi nói: “Kêu ông Viên chuẩn bị xe đi.”
Diệp Hâm: “Ông đi đâu vậy?”
“Đón con dâu.”
Trong bốn năm qua, ở bên ngoài tổng tài luôn kiêu ngạo hung dữ nhưng lại chỉ có thể làm một người đàn ông không có tiếng nói sau lưng Trình Tuyết Ý.
Bạn có biết điều thảm hơn chính là gì không?
Thảm nhất chính là bốn năm qua không phải là không có truyền thông chụp được bằng chứng hai người họ đang ở bên nhau, nhưng Từ Kỳ Ngôn đều phải dùng tiền của mình để mua về, không để lọt ra ngoài,
Ảnh chụp của hai người đều được mua từ các tay săn ảnh với giá mấy chục triệu, bạn nói xem có thở nổi không?
Cũng may là những người khác đều không biết, dù sao mỗi khi nhớ tới chuyện này là Từ Kỳ Ngôn đều câm nín.
Mà bước ngoặt lớn nhất của chuyện này bắt đầu bằng một việc ngoài ý muốn.
Đó chính là Trình Tuyết Ý mang thai.
Nhưng người trong cuộc là Trình Tuyết Ý lại cảm thấy, đây rõ ràng là một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Cô vẫn nhớ kỹ, lúc cô quay về sau khi đóng phim ở thành phố W xong, thì cả hai đã không gặp nhau khoảng hai tháng rồi.
Sau khi nam nữ trưởng thành được nếm thử mùi vị, mà cả hai đã lâu như vậy chưa gặp mặt nhau, nên khó tránh khỏi có chút đói khát.
Hơn nữa còn rất kịch liệt.
Cuối cùng đến khi cả hai nằm lên giường, quần áo đều đã cởi sạch sẽ.
Thì lúc này Trình Tuyết Ý mới nhận ra trong nhà không có áo mưa.
*áo mưa là gì thì mấy bà tự hiểu nhaa
Cô do dự một chút rồi đẩy người đàn ông đang đè mình ra, nhỏ giọng nói: “Anh ra ngoài mua đi.”
Nhưng ngay lúc này tên đàn ông lại sử dụng chiêu mỹ nam kế, hắn cúi đầu xuống cắn nhẹ lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Anh đã tính qua, hôm nay là kỳ an toàn của em.”
Trình Tuyết Ý rũ mắt, mũi tên đã lên dây, giương cung bạt kiếm, nên không thể ngừng lại được.
Hmm dù sao bốn năm qua cũng không có vấn đề gì, nên khó tránh khỏi tâm phòng bị của cô giảm xuống một chút.
Cho nên Trình Tuyết Ý cũng không kiên trì nữa.
Nhưng mà!
Rõ ràng là cô đã kêu hắn bắn ra ngoài!
Đương nhiên là người họ Từ kia không hề nghe theo.
Và kết quả, chính là như vậy đấy!
Nghĩ lại kỹ thì đây rõ ràng là kịch bản có sẵn từ trước.
Nhưng Trình Tuyết Ý lại nghĩ tới người nào đó và bản thân, thì cảm thấy có chút cạn cmn lời.
Mới một lần mà đã trúng số, không biết là nên khen bản thân lợi hại, hay khen Từ Kỳ Ngôn lợi hại đây nữa.
Lúc Trình Tuyết Ý biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô là gửi tin nhắn cho Từ Kỳ Ngôn, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đê tiện!”
Sau khi Từ Kỳ Ngôn bước ra khỏi phòng họp, nhìn thấy tin nhắn này trong đầu hắn có chút mơ màng, sau đó vệ sĩ riêng của Trình Tuyết Ý báo lại với hắn, là đã lạc mất người.
Vì vậy Từ Kỳ Ngôn hỏi kỹ bọn họ hôm nay Trình Tuyết Ý đã đi đâu.
Khi nghe thấy hai chữ bệnh viện hắn cũng có chút hoài nghi, sau khi cho người tới bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đúng như những gì hắn đoán.
Trình Tuyết Ý thật sự đang mang thai.
Nhưng nhất thời hắn lại không biết phải tìm cô ở đâu.
Bây giờ đã khác xưa, hiện tại Trình Tuyết Ý đã ngồi vững vị trí đầu bảng của tứ tiểu hoa đán. Bộ phim truyền hình nào cũng đều nổi tiếng. Cái gì mà ratings sẽ giảm dần theo từng năm, rõ ràng là chưa từng xuất hiện trên người cô.
Bộ phim «Trọng Cẩm» năm đó cũng đã gây được tiếng vang lớn khi phát sóng, hơn nữa cô còn đạt được giải Thị Hậu Kim Tử Kinh hai lần liên tiếp mà xưa nay chưa từng có ai làm được.
Sau đó cô cũng dần lấn thân vào màn ảnh lớn, đến bây giờ đã thu về gần chục tỷ ở phòng vé, giải Ảnh Hậu Kim Mã cũng đã thu vào túi.
Tiền trong tài khoản đã xếp thành từng đống, tiền càng nhiều thì ý muốn cũng nhiều hơn. Trình Tuyết Ý đã lén lút đầu tư không ít thứ, cũng làm thêm không ít nghề phụ.
Nếu đã đầu tư, thì bất động sản là thứ không thể thiếu.
Mấy năm qua, Trình Tuyết Ý đã mua hết căn biệt thự này đến căn biệt thự khác, những thành phố trong nước mà cô thường chạy đi tuyên truyền phim đều mua mấy căn. Ở Úc hay Mỹ cũng mua vài căn bất động sản chất lượng, để khi có thời gian rảnh sẽ qua đó nghỉ ngơi hai ngày.
Có quá nhiều nhà ở, nên thỉnh thoảng Trình Tuyết Ý thức dậy vào ban đêm để uống nước, chính cô cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Cho nên Từ Kỳ Ngôn muốn tìm cô, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu trước.
Dù sao cô cũng đang cố tình tránh mặt hắn.
Điện thoại gọi rất nhiều cuộc, nhưng Trình Tuyết Ý không hề bắt máy.
Mấy năm nay tính tình của cô càng lúc càng lớn, thật sự không dễ dỗ chút nào. Hơn nữa việc lần này, cũng không phải là chuyện nhỏ. Điện thoại gọi không nghe, Từ Kỳ Ngôn chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô.
Kết quả, sau khi gửi xong màn hình Wechat lại hiện lên một câu: [Trình Trình đã bật xác minh kết bạn, bạn không phải là bạn của cô ấy, vui lòng gửi xác minh kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý thì bạn mới có thể nói chuyện.]
Người luôn luôn có khả năng kiềm chế và bình tĩnh như Từ Kỳ Ngôn, sau khi nhìn thấy dòng chữ này thì im lặng ba giây, cuối cùng ném điện thoại ra chỗ khác, điện thoại bị đập vỡ ngay tại chỗ.
Nhưng cho dù có tức giận như thế nào thì hắn vẫn phải dỗ bạn gái.
Sau khi lấy điện thoại mới tới, Từ Kỳ Ngôn kiên nhẫn gửi một tin nhắn cho Trình Tuyết Ý: [Nói cho anh biết em ở đâu, anh đi đón em.]
Trình Tuyết Ý trả lời rất nhanh: [Từ Kỳ Ngôn, đừng nghĩ rằng âm mưu của anh đã thành công, không dễ dàng như vậy đâu]
Từ Kỳ Ngôn thật sự không nói nên lời: [Rốt cuộc em có gì không hài lòng về anh vậy?]
Trình Tuyết Ý: [Không phải trong lòng anh rất rõ sao?]
Từ Kỳ Ngôn: [Anh đã nói rất nhiều lần rồi, trong nhà không có bất kỳ ai không đồng ý chúng ta ở bên nhau.]
Trình Tuyết Ý vẫn luôn nhớ tới thái độ của ông Từ đối với cô, cảm thấy bọn họ đang khinh thường cô.
Hiện tại cánh của cô cũng đã cứng cáp rồi, tuy rằng không thể so được với nhà họ Từ, nhưng hiện tại cho dù cô không ở bên cạnh Từ Kỳ Ngôn, thì cô vẫn có một cuộc sống rất thoải mái.
Cho nên Trình Tuyết Ý vẫn rất cố chấp chờ đợi, đợi một ngày Từ Tấn Minh có thể nhìn cô với một ánh mắt khác.
Dù sao cô vẫn phải giữ chút tôn nghiêm này.
Trình Tuyết Ý: [Nhưng ông ấy không hề nói đồng ý.]
Từ Kỳ Ngôn: [Ngoan, nói cho anh biết em đang ở đâu.]
Trình Tuyết Ý: [Từ Kỳ Ngôn, em ở bên cạnh anh cái gì cũng không cần hết, nhưng em không thể để bản thân hèn mọn như vậy được.]
[Nếu anh không làm được, thì em sẽ tự mình nuôi đứa bé này, em có đủ khả năng, cũng không phải là anh thì không được.]
Khi Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, thì mày nhíu lại. Hắn biết đây không phải là lời nói khi tức giận, với tính tình của Trình Tuyết Ý thì cô nói được làm được.
Tính tình bướng bỉnh đó không thua gì một người đàn ông.
Nói chuyện như vậy thì cũng không được gì, hắn chỉ có thể tấn công từ phía khác.
Muốn tháo chuông thì nhờ người buộc chuông.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một chút sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số.
Diệp Hâm đang ở trong nhà uống trà chiều, thì có hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của con trai.
“Sao hôm nay con lại có thời gian rảnh gọi điện thoại về thế?” Diệp Hâm nói: “Cuối tuần này con có về ăn cơm không? Đã lâu rồi con chưa về nhà.”
Nói xong, bà ấy liếc mắt nhìn ông Từ đang ngồi đọc báo tài chính ở bên cạnh: “Dắt theo Tuyết Ý tới nữa, hai đứa quen lâu như vậy nhưng vẫn chưa có gặp mặt chính thức đâu đấy.”
Từ Kỳ Ngôn nghe thấy vậy thì cũng không nói lòng vòng nữa, hắn trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm: “Mẹ, Tuyết Ý mang thai rồi.”
“Mang thai?!” Diệp Hâm vừa nghe thấy thì cả người đều sảng khoái:
“Đã bao lâu rồi? Thân thể Tuyết Ý có tốt không?”
Ông Từ đang dựng lỗ tai lên nghe lén, đột nhiên nghe thấy hai chữ mang thai thì không nhịn được ho khan một lúc. Diệp Hâm buồn cười vỗ lưng cho Từ Tấn Minh, người làm cũng đưa một tách trà sang cho ông ấy.
Từ Kỳ Ngôn cong môi cười: “Ba bị gì vậy mẹ.”
“Ông ấy không sao đâu.”
Rất nhanh Diệp Hâm đã quay lại chủ đề chính:
“Con có muốn tổ chức lễ kết hôn luôn không, nhân lúc bụng của Tuyết Ý vẫn chưa to, con bé là một nữ minh tinh, nhất định là rất thích xinh đẹp, đến lúc đó nếu kết hôn với cái bụng to tướng thì chắc chắn con bé sẽ không vui.”
“Nếu không thì chúng ta chờ sinh đứa bé ra trước, con vẫn nên hỏi ý của Tuyết Ý đi, phải nghe theo ý kiến của con bé.”
“Mẹ.” Giọng nói của Từ Kỳ Ngôn trầm thấp: “Cô ấy không chịu kết hôn.”
Diệp Hâm giật mình hả một tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Từ Tấn Minh: “Là vì ba của con sao?”
Từ Kỳ Ngôn cũng nói rõ ý kiến của mình: “Con cũng đã nghĩ rồi, nếu ba vẫn không đồng ý thì chịu thôi.”
“Nhưng con không có ý định tranh quyền nuôi đứa bé với Tuyết Ý, con tin cô ấy có thể tự mình nuôi nấng đứa bé thật tốt.”
Diệp Hâm cố ý điều chỉnh âm lượng của loa lớn hơn, để cho Từ Tấn Minh nghe thật là rõ ràng.
Từ Tấn Minh nổi trận lôi đình ngay lập tức, nghe tới đây mà ông có thể kiềm chế được thì mới là lạ, ông cầm lấy điện thoại, hét to nói:
“Mày đang nói bậy gì đấy?”
Lại bắt đầu mắng mỏ nữa rồi.
Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt để điện thoại ra xa một chút, cách một khoảng nhưng vẫn có thể nghe rất rõ Từ Tấn Minh đang mắng to bên kia:
“Trước kia ông đây không đồng ý thì mày nói như thế nào? Hiện tại con cũng có rồi, thì ba có thể không đồng ý sao. Sao ba có thể sinh ra một thằng con như mày chứ!”
“Mày mau mang người về cho ba!”
Từ Kỳ Ngôn mím môi, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Con không biết cô ấy đang ở đâu, con còn có việc, cúp máy đây.”
Nói cúp máy thì thật sự cúp máy.
Vô cùng nhanh gọn dứt khoát.
Điện thoại vừa cúp, ông Từ tức giận tới mức muốn hộc máu.
Diệp Hâm cau mày: “Ông tức giận gì chứ, còn không phải là do ông sao.”
“Lúc nào cũng để cái khuôn mặt khinh người đó, con gái nhà người ta đồng ý mới là lạ.”
“Ông cho rằng ai cũng nhìn vào tài sản của nhà này sao? Hiện tại Tuyết Ý người ta không hề kém chút nào, đừng nói là nghề chính, ngay cả nghề phụ là kinh doanh, hiện tại đã có mấy chục cửa hàng rồi, ngày hôm trước bà Lâm và bà Trương còn hỏi tôi có cho bọn họ đi cửa sau được không, vì bọn họ không thể đặt được chỗ đấy.”
“Con gái nhà người ta có khả năng độc lập, không cần phụ thuộc vào ai, thì làm gì phải tới đây để nhà này khinh thường chứ?”
Hơn nữa, Diệp Hâm còn là fans của Trình Tuyết Ý.
Dù sao phim truyền hình của Trình Tuyết Ý đều có ratings rất cao, hình tượng của vai diễn cũng không tệ. Hơn nữa kỹ thuật diễn của cô còn rất tốt, cho nên các bà nội trợ nắm giữ điều khiển TV đều rất thích xem cô.
Mấy bà phu nhân nhà giàu có quan hệ tốt với Diệp Hâm, đều biết Trình Tuyết Ý là bạn gái của Từ Kỳ Ngôn, bọn họ vẫn luôn muốn được gặp mặt, còn muốn hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thật ra ngay cả ông Từ cũng đã bị vả mặt từ sớm, có đôi khi Diệp Hâm ở trong phòng khách xem phim truyền hình, ông cũng ngước mắt lên xem chung.
Khỏi phải nói, cô gái này đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa diễn xuất cũng rất tốt.
Hiện tại ông cũng đã về hưu, mỗi ngày không phải làm gì cả, mỗi khi có phim của Trình Tuyết Ý, tối nào ông cũng ngồi trước TV từ sớm, giả vờ đọc báo tài chính.
Ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác.
Cô gái nhỏ lúc trước nói với ông sẽ đứng đầu giới giải trí, hiện tại đã làm được.
Đúng là không thể không lau mắt mà nhìn.
Nghe thấy Diệp Hâm nói như vậy, sắc mặt Từ Tấn Minh càng khó coi, nhưng ông lại không thể phản bác lại được.
Ông hơi ủ rũ một chút, rồi nói: “Kêu ông Viên chuẩn bị xe đi.”
Diệp Hâm: “Ông đi đâu vậy?”
“Đón con dâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.