Tôi Là Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Thái Tử Gia Họ Cố
Chương 2
Cửu Cửu
31/08/2024
Tôi ngồi chờ một lúc bên giường ông nội Cố, rồi Cố Quân cũng trở về.
Ông nội Cố từng là người mạnh mẽ vang danh một thời, giờ đây chỉ còn lại một cơ thể yếu ớt do bệnh tật.
Ông chỉ có một yêu cầu duy nhất với Cố Quân là kết hôn với tôi.
Cố Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Trên cổ anh ấy vẫn còn dấu hôn đỏ rực, áo sơ mi xộc xệch chưa chỉnh lại.
Rõ ràng đêm qua, anh ấy và Hứa Uyển đã rất mặn nồng với nhau.
Trái tim tôi bỗng nhói đau, một cảm giác đau đớn đến không thể chịu đựng nổi.
“Gia gia, con không hiểu.” Cố Quân bước vào phòng liền bị ép quỳ gối trước giường ông nội Cố.
“Tại sao ông lại bắt con phải lấy cô ấy?”
“Chỉ vì cái danh con dâu nuôi từ bé? Cô ta xứng đáng sao? Nếu nhất định phải kết thông gia với nhà họ Hứa, tại sao người con cưới không thể là Hứa Uyển?”
Giọng của Cố Quân ngày càng to, từ nghi vấn chuyển thành chất vấn.
Ngữ điệu đầy khí phách.
Ông nội Cố ngồi dậy, lấy cây gậy cạnh giường ném thẳng về phía Cố Quân:
“Ngươi biết cái gì!”
Cố Quân bị đánh ngả người sang một bên, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía tôi.
Lòng tôi căng thẳng, vô thức muốn bước đến đỡ anh.
“Tránh ra.”
Anh chăm chú nhìn tôi, bỗng cười nhạt: “Cô không phải muốn kết hôn với tôi ư? Được thôi, nhưng đêm qua tôi và Hứa Uyển đã coi như thay cô vào động phòng rồi, bên nhau qua đêm tân hôn, cô không để ý chứ?”
Tay tôi đang đưa ra đỡ anh chợt khựng lại giữa không trung, cơ thể tôi đứng sững.
Tôi ngẩn ngơ đứng đó, nghe từng lời cay nghiệt mà anh nói.
“Thôi nào, đương nhiên là cô sẽ không để ý. Hứa Diệu Diệu, cô đã l.i.ế.m chân tôi đến quên mất bản thân mình là ai, đúng không?”
Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tôi thích anh.
Mọi người đều chửi tôi là kẻ hèn mọn.
Là đầu óc có vấn đề.
Có lẽ là đúng thật.
Tôi luôn cố chấp, nghĩ rằng chỉ cần cố gắng là sẽ có được, thậm chí từ khi còn trẻ, khi tôi thích Cố Quân, tôi đã tin rằng anh ấy thuộc về tôi.
Nhưng khi nhìn thấy dấu hôn đó, một niềm tin nào đó trong lòng tôi sụp đổ, như một cơn bão lớn.
“Gia gia, nếu không… thì thôi bỏ đi.” Tôi nói một cách ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.