Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một
Chương 23: Ba và con gái gặp mặt
Nam Phong Bắc Kí
26/10/2024
Dịch: 2TP
Tối hôm qua, điện thoại Hạ Kiêu nhận được một tin nhắn, là kết quả casting lần trước của Hạ Kiêu. Hạ Kiêu đã lấy được vai nam chính trong phim điện ảnh mới của đạo diễn An, chuyện này đối với một ca sĩ mới chuyển sang đóng phim và chưa từng học một lớp biểu diễn nào mà nói là chuyện dường như không thể xảy ra, nhưng Hạ Kiêu đã làm được điều đó.
Quý Tinh Diêu biết được tin này đầu tiên, vui tới mức ngốc luôn, ôm điện thoại của Hạ Kiêu nửa ngày trời mới xác định nhiều lần chuyện này là thật, kinh ngạc tới nỗi hô hấp dồn dập.
Quý Tinh Diêu chính là fans sự nghiệp số một của Hạ Kiêu, cũng là fans đầu tiên biết được tin tức này sớm nhất, dường như Quý Tinh Diêu có thể tưởng tượng ra cảnh fans của Hạ Kiêu nghe được tin tức anh nhận được vai diễn này xong sẽ hưng phấn kích động bao nhiêu.
Vì để chúc mừng Hạ Kiêu lấy được vai diễn này, Quý Tinh Diêu đã lớn mật tự quyết mời Hạ Kiêu một bữa thật lớn để chúc mừng.
Hạ Kiêu vui vẻ đồng ý, anh chẳng có kiểu chủ nghĩa đàn ông gì đó, ngược lại, dựa vào việc da mặt mình dày, tính cách nghịch ngợm, dưới tình huống đối phương là Quý Tinh Diêu, thì bảo anh là một người ăn cơm mềm* thì cũng có thể anh sẽ tán thành cách nói đó mất.
*Bám váy phụ nữ
Vì vậy cả hai đã quyết định hẹn hò vào chiều nay, chỉ đợi Quý Tinh Diêu tan sở là Hạ Kiêu lái xe đến đón rồi trực tiếp đến nhà hàng đã đặt trước.
Mắt thấy sắp tới thời gian tan làm của Quý Tinh Diêu, Hạ Kiêu đột nhiên gọi điện thoại tới, vội vàng nói phải huỷ buổi tiệc tối nay, nói trong nhà có việc gấp, cần phải về một chuyến.
Tuy Quý Tinh Diêu có chút thất vọng, nhưng biết Hạ Kiêu chưa từng cố ý cho cô leo cây, đoán thật sự có việc gấp gì đó mới sẽ thành như thế, lại nghĩ tới ban nãy Hạ Kiêu nhắc đến “trong nhà” ở cuộc điện thoại vừa rồi, Quý Tinh Diêu không nhịn được nghĩ, Hạ Kiêu không giống cô, cô là cô nhi không cha không mẹ, nhưng Hạ Kiêu thì có ba có mẹ, chỉ là có chút kỳ lạ, anh dường như chưa từng nhắc tới chuyện gia đình trước mặt cô.
Quý Tinh Diêu thu dọn đồ đạc, mặc xong áo khoác, một mình đi ra ngoài, cũng không biết Hạ Kiêu lúc nào mới quay về, Quý Tinh Diêu nhìn sắc trời, lòng nghĩ chắc giờ Hạ Kiêu cũng đã về tới nhà, chắc chắn là ở lại ăn cơm, Quý Tinh Diêu nhẹ thở dài, buổi tối hôm nay cô lại một mình ăn cơm rồi.
Không muốn ăn một mình, rất cô đơn.
Đang nghĩ, thì điện thoại của Quý Tinh Diêu reo, là điện thoại của bác sĩ Lâm.
Quý Tinh Diêu nhấc máy, “Dì Lâm?”
Giọng nói nhẹ nhàng của bác sĩ Lâm phát ra từ điện thoại, “Tiểu Quý à, đang bận sao?”
Quý Tinh Diêu, “Không có dì Lâm, cháu vừa tan làm.”
Bác sĩ Lâm nói: “Không phải trước đó con nói với dì, chân vẫn còn chút cảm giác cứng ngắc, dì liền bảo bạn bè cho con ít thảo dược, lưu thông kinh mạch, nếu con không bận, thì tới đây một chuyến lấy đi.”
Quý Tinh Diêu trong lòng ấm áp, không nghĩ tới bác sĩ Lâm vẫn nhớ trong lòng, “Bác sĩ Lâm, cảm ơn dì, dì đã trị khỏi chân cho con, để con có thể nhảy múa, còn luôn nhớ tới vết thương của con, nghĩ cách cho con, con không biết nên cảm ơn dì thế nào nữa.”
Dì Lâm cười nói: “Quà mà lần trước con và Tiểu Hạ tặng, chú Đỗ của con rất thích, con là đứa trẻ ngoan, có thể giúp con khiêu vũ lần nữa dì cũng rất vui.”
Quý Tinh Diêu đáp: “Vậy dì Lâm con sẽ qua ngay.”
Dì Lâm: “Bây giờ dì không ở phòng khám, dì đang ở nhà, dì gửi địa chỉ cho con, nếu không tìm được dì với chú sẽ xuống đón.”
Quý Tinh Diêu cúp điện thoại, nhìn địa chỉ trên điện thoại, vì đi đến một nơi xa lạ nên Quý Tinh Diêu vẫn nhắn tin nói với Hạ Kiêu là cô tới nhà dì Lâm lấy thuốc không muốn để Hạ Kiêu lo lắng.
Hạ Kiêu nhanh chóng gọi điện thoại qua, hình như anh đang đi đường, bên tai có tiếng bước chân và tiếng gió nhẹ thôi qua cùng với tiếng hô hấp hơi vội của anh: “Em quay về Tư Hàm đợi anh trước đi, anh bảo tài xế tới đón em rồi em cầm thuốc đi, rồi bảo tài xế chở em về nhà.”
Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn đồng ý, “Được.”
Tài xế đến ngay sau đó, đón Quý Tinh Diêu đến địa chỉ nhà bác sĩ Lâm.
Lần đầu tiên đến cửa, Quý Tinh Diêu không thể đi tay không, liền mua một ít hoa quả mang tới.
Nhà của bác sĩ Lâm ở trong một tiểu khu cũ ở bên Nhị Hoán, Quý Tinh Diêu đã nhanh chóng tìm được cửa nhà của bác sĩ Lâm, ấn chuông cửa.
Người mở cửa là một dì trung niên không quen biết, trên eo còn quấn tạp dề, Quý Tinh Diêu nhìn thấy còn tưởng mình đi nhầm nhà, có hơi ngại ngùng, bèn nghe dì trung niên đó cười nói: “Là cô Quý phải không? Tới tìm bác sĩ Lâm à?”
Quý Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm gật đầu, “Xin chào dì.”
Sau đó giọng nói của bác sĩ Lâm vang lên từ trong nhà, “Tiểu Quý tới à, mau vào đi.”
Bác sĩ Lâm đi từ trong ra tiếp đón, thấy Quý Tinh Diêu cầm theo hoa quả, bèn cười nói: “Mua làm gì chứ, dì cũng có ăn hết đâu.”
Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Diêu đến đây, cô có phần thận trọng, thay giày đi theo bác sĩ Lâm vào phòng khách.
Bác sĩ Lâm rót trà cho Quý Tinh Diêu, rồi lại bày hoa quả lên trước mặt Quý Tinh Diêu, dáng vẻ như muốn giữ cô lại nói chuyện thật lâu, trong lòng Quý Tinh Diêu mềm nhũn, cô còn tưởng mình tới lấy thuốc là có thể đi ngay.
Bác sĩ Lâm không nhìn thấy Hạ Kiêu, “Tiểu Hạ không tới à?”
Quý Tinh Diêu: “Buổi chiều anh ấy có việc ạ, là tài xế đưa cháu qua đây.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy có chút kỳ lạ, bác sĩ Lâm không nhắc tới chuyện thảo dược, ngược lại còn nói chuyện thường ngày với cô, đều là những chuyện bình đạm mà không phạm tới vấn đề riêng tư, thân thiết nhưng không thân thiết quá đà, Quý Tinh Diêu cũng ngại ngắt lời bác sĩ Lâm, chỉ đành bưng trà uống kiên nhẫn nghe bác sĩ Lâm nói.
Nhà của bác sĩ Lâm rất rộng, Quý Tinh Diêu làm khách cũng ngại quan sát xung quanh, chỉ ngoan ngoãn ngồi trước bàn trà nói chuyện với bác sĩ Lâm, tuy cô không nhìn linh tinh, nhưng cũng biết được trong căn nhà này không chỉ có mình dì ấy, bác sĩ Lâm và dì giúp việc, ba người, bởi vì từ trong căn phòng, có thể nghe thấy tiếng đàn ông truyền ra, hiển nhiên không chỉ có một người.
Quý Tinh Diêu không hề tò mò thân phận của người đang nói, cũng chẳng hiếu kỳ ý mà bác sĩ Lâm nói với cô, mùi hương từ trong bếp toả ra ngày càng nồng, trời cũng dần tối rồi, mắt thấy sắp tới giờ cơm rồi, Quý Tinh Diêu bèn muốn nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây.
Nhà bác sĩ Lâm tới giờ ăn cơm rồi cô cũng nên đi về rồi.
Quý Tinh Diêu nhìn thời gian định chào tạm biệt thì bên trong có một cánh cửa mở ra, có tiếng bước chân rõ ràng giọng nói của một người đàn ông.
Bác sĩ sĩ Lâm quay đầu nhìn cười cười nói với Quý Tinh Diêu, “Tiểu Quý chắc chưa ăn cơm nhỉ, ở lại ăn cơm rau dưa với chú dì đi.”
Quý Tinh Diêu vội vàng từ chối, “Không cần đâu dì, con phải về rồi.”
Bác sĩ Lâm nắm lấy cánh tay của Quý Tinh Diêu, “Đừng khách sáo với dì Lâm, món hầm của dì Trương trong nhà làm rất ngon khẩu vị này cũng chỉ có dì ấy có thôi.”
Quý Tinh Diêu đành phó mặc để bác sĩ Lâm đưa cô vào nhà ăn, trong phòng khách rộng rãi đã có hai người đàn ông trung niên ngồi đó, Quý Tinh Diêu chẳng quen biết ai cả, cảm thấy không được tự do cho lắm.
May mà dì Lâm khá là nhiệt tình, kéo tay Quý Tinh Diêu giới thiệu: “Đây là chú Đỗ.”
Quý Tinh Diêu cũng gọi theo: “Chào chú Đỗ ạ.”
Đỗ giáo sư có thân hình tầm trung, đeo một chiếc kính gọng đen, mang khí chất tri thức, chỉ là đến tuổi này rồi, cơ thể cũng có chút mập, lúc không cười trông có vẻ hơi nghiêm túc, chỉ là có lẽ bởi ở nhà, nên luôn nở nụ cười, trông rất hiền hoà dễ tính hơn nhiều.
Dì Lâm lại giới thiệu cho Quý Tinh Diêu, “Đây là bạn của chú Đỗ con, chú Chu.”
Quý Tinh Diêu lại chào hỏi: “Cháu chào chú Chu ạ.”
So với chú Đỗ, chú Chu này trông gầy hơn rất nhiều, mái tóc hoa râm chải ngược, trên khuôn mặt có những đường nét khắc nghiệt của thời gian, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của ông, hơn nữa còn mang dấu ấn của năm tháng.
Quý Tinh Diêu không dám nhìn thêm, sau khi chào hỏi liền đi theo dì Lâm vào chỗ ngồi, nên không nhận ra chú Chu ở phía đối diện đang sững sờ khi nhìn thấy cô, ngón tay đặt trên bàn nhẹ run rẩy.
Thật khó có thể tưởng tượng, trong hoàn cảnh nào, một người đàn ông đã trải qua vô số sóng gió như vậy lại không thể kìm chế được cảm xúc đến nỗi ngón tay khẽ run rẩy, có lẽ trái tim của ông ấy là hàng triệu lần sóng to gió lớn.
Chu Trọng Nguy mắt đỏ hoe từ lần đầu tiên nhìn thấy Quý Tinh Diêu.
Lúc bác sĩ Lâm đưa Quý Tinh Diêu đi vào lối nhỏ mờ tối, Chu Trọng Nguy vô thức nhìn về phía đó, cái nhìn này của ông dường như khiến hô hấp dừng lại.
Ánh đèn trong hành lang nhỏ mờ mịt, Chu Trọng Nguy nhìn bóng dáng mờ ảo kia, gần như nghĩ mình đang mơ, như thể người vợ yêu quá cố của ông lại quay trở về gặp ông sau 20 năm, tim ông đau đến khó thở chỉ muốn khóc.
Nhưng bác sĩ Lâm đưa thân ảnh đó qua lối nhỏ, đi vào phòng ăn sáng đèn, khi ngũ quan của người đó dần lộ rõ trong ánh sáng bước tới trước mặt ông, Chu Trọng Nguy mới tỉnh táo lại, đó không phải vợ ông, nhưng người đó lại có ngũ quan khá tương đồng với vợ ông, đáy lòng Chu Trọng Nguy chợt nổi lên sóng lớn.
Cô con gái nhỏ An Duyệt của ông đã mất tích 17 năm rồi, nếu An Duyệt của ông mà còn, thì có lẽ bây giờ cũng sẽ lớn lên như thế này chăng?
Chu Trọng Nguy đã tưởng tượng vô số lần, nhưng bây giờ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt búp bê xinh xắn như thiên thần trong tâm trí ông dần dần thay đổi, lớn lên.
Phải, chính là giống dáng vẻ này.
Con bé có đôi mắt đẹp như Mộng Hàm, mũi hếch và đôi môi mỏng giống ông.
Đây sẽ là An Duyệt của ông phải không?
Sau khi vào chỗ ngồi, bác sĩ Lâm nói chuyện với Quý Tinh Diêu chuyện trong nhà.
Bác sĩ Lâm giống như tuỳ ý hỏi: “Tiểu Quý là người ở đâu? Sao chưa từng nghe con nhắc tới người nhà vậy?”
Trước đây cứ ru rú ở nhà câu này cô thấy cũng không có gì quá đáng, Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Từ nhỏ cháu đã lớn lên ở cô nhi viện Nam thành.”
Chu Trọng Nguy tay run lên, thở gấp hai phút.
Bác sĩ Lâm lại thở dài nhìn Chu Trọng Nguy một cái lại hỏi: “Còn nhớ rõ ba mẹ của con không?”
Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn lắc đầu, “Không nhớ rõ ạ.”
Bác sĩ Lâm thương xót chạm vào tóc cô, “Đứa bé đáng thương mấy năm nay có từng nghĩ tới việc tìm ba mẹ con không?”
Quý Tinh Diêu cụp mắt xuống từ tốn lắc đầu.
Tìm kiểu gì đây? Tìm từ chỗ nào? Nói không chừng lúc đầu là cố ý bỏ rơi cô. Cô không có ba mẹ không phải cũng đã trưởng thành rồi sao?
Chu Trọng Nguy hai mắt đau đớn, An Duyệt khi mất tích mới bốn tuổi, làm sao có thể nhớ được cái gì? Con bé nghĩ ba mẹ không cần con bé nữa sao?
Chu Trọng Nguy giọng nói hơi khàn khàn, “Nói không chừng ba mẹ cháu cũng đang tìm cháu đó, trên đời này làm gì có bậc làm ba mẹ nào lại muốn bỏ rơi con mình chứ?”
Quý Tinh Diêu có ấn tượng tốt với ông chú đẹp trai hiền lành và lịch lãm này, nghe ông nói thì cảm thấy ông chú này ân cần an ủi mình nên mỉm cười, “Không quan trọng nữa ạ, cháu cũng đã trưởng thành rồi.”
Quý Tinh Diêu không muốn lại nhắc tới thân thế của mình lần nữa, đây là chủ đề trước giờ cô chưa từng muốn nói tới, thế nên đã kéo bác sĩ Lâm nói tới vấn đề vết thương trên chân và chuyện nhảy múa của cô.
Chu Trọng Nguy không khỏi thở dài, Mộng Hàm là một vũ công rất giỏi, con gái của họ có lẽ sẽ kế thừa tài năng của Mộng Hàm, hơn nữa cô gái nhỏ trước mặt cũng là một vũ công, thậm chí giống như Mộng Hàm bị thương ở chân khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.
Bác sĩ Lâm cũng rất để ý tới hai vấn đề này, nói với Quý Tinh Diêu: “Vợ chú Chu con cũng từng là một nghệ sĩ múa vô cùng xuất sắc, cũng từng chịu vết thương ở chân như con, nhưng sau này bởi vì được điều trị tốt, còn lấy được giải thưởng nữa, con có thể hỏi chú Chu xem cách có thể điều chỉnh vết thương thế nào.”
Quý Tinh Diêu có chút ngại ngùng nhìn sang Chu Trọng Nguy.
Chu Trọng Nguy đáp: “Ở chỗ chú thật sự có một phương pháp điều dưỡng không tệ, đợi chú trở về kêu dì giúp cháu sắp xếp lại một chút.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy lần đầu tiên gặp người khác mà lại làm phiền người ta như vậy thật không tốt chút nào, nhưng vì ông đã nói như vậy nên Quý Tinh Diêu không thể từ chối, vì vậy ngoan ngoãn cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú Chu ạ.”
Sau khi ăn cơm xong bác sĩ Lâm giáo sư Đỗ và Chu Trọng Nguy đưa Quý Tinh Diêu ra xe, là tài xế của Hạ Kiêu tới đón Quý Tinh Diêu trở về.
Quý Tinh Diêu được nhiều trưởng bối đưa ra cửa mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh*—— Chào tạm biệt các chú dì rồi lên xe ra về.
*Thụ sủng nhược kinh: được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cả ba đứng ở cửa nhìn chiếc xe đi xa cho đến khi chiếc xe biến mất.
“Trọng Nguy.”
Giọng của giáo sư Đỗ kéo dòng suy nghĩ của Chu Trọng Nguy lại, ông chớp mắt rồi nhìn người bạn già của mình.
Giáo sư Đỗ: “Ông cảm thấy có phải hay không?”
Chu Trọng Nguy không nói gì vành mắt ngấn lệ.
Lần trước vào ngày sinh nhật của lão Đỗ, bác sĩ Lâm có nhắc đến có một cô gái giống Mộng Hàm, Chu Trọng Nguy trong lòng nhớ rõ cho dù bao năm qua ông đã hy vọng vô số lần cũng đã thất vọng vô số lần, Chu Trọng Nguy giống như đang tự hành hạ chính mình, không một lần bỏ cuộc.
Lần này ông tới tìm lão Đỗ cố ý để bác sĩ Lâm gọi cô gái đó tới để ông nhìn thử.
Dưới cái nhìn này, Chu Trọng Nguy suýt chút nữa rơi nước mắt trước mặt những người ngồi đây, chỉ là khuôn mặt này quá giống với Mộng Hàm của ông, lòng ông dường như đã có phán đoán, mà con bé còn là cô nhi… trên thế giới này còn có nhiều điều trùng hợp như thế sao?
Chu Trọng Nguy kích động rồi bình tĩnh lại, ông có dự cảm, 17 năm, cuối cùng cũng sắp đạt thành ước nguyện rồi.
Ông tưởng đời này trước khi ông chết sẽ không thể đạt thành ước nguyện, nhưng khi ngày này thật sự tới, ông lại không dám tin, sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ đây chỉ là giấc mơ đẹp rồi có ngày phải tỉnh lại.
Khi giáo sư Đỗ nhìn thấy ông như thế này, ông ấy đã hiểu rồi.
Bác sĩ Lâm đưa túi nhỏ trong suốt được niêm phong có tóc của Quý Tinh Diêu cho Chu Trọng Nguy, chúc mừng: “Sẽ có kết quả tốt thôi.”
Tối hôm qua, điện thoại Hạ Kiêu nhận được một tin nhắn, là kết quả casting lần trước của Hạ Kiêu. Hạ Kiêu đã lấy được vai nam chính trong phim điện ảnh mới của đạo diễn An, chuyện này đối với một ca sĩ mới chuyển sang đóng phim và chưa từng học một lớp biểu diễn nào mà nói là chuyện dường như không thể xảy ra, nhưng Hạ Kiêu đã làm được điều đó.
Quý Tinh Diêu biết được tin này đầu tiên, vui tới mức ngốc luôn, ôm điện thoại của Hạ Kiêu nửa ngày trời mới xác định nhiều lần chuyện này là thật, kinh ngạc tới nỗi hô hấp dồn dập.
Quý Tinh Diêu chính là fans sự nghiệp số một của Hạ Kiêu, cũng là fans đầu tiên biết được tin tức này sớm nhất, dường như Quý Tinh Diêu có thể tưởng tượng ra cảnh fans của Hạ Kiêu nghe được tin tức anh nhận được vai diễn này xong sẽ hưng phấn kích động bao nhiêu.
Vì để chúc mừng Hạ Kiêu lấy được vai diễn này, Quý Tinh Diêu đã lớn mật tự quyết mời Hạ Kiêu một bữa thật lớn để chúc mừng.
Hạ Kiêu vui vẻ đồng ý, anh chẳng có kiểu chủ nghĩa đàn ông gì đó, ngược lại, dựa vào việc da mặt mình dày, tính cách nghịch ngợm, dưới tình huống đối phương là Quý Tinh Diêu, thì bảo anh là một người ăn cơm mềm* thì cũng có thể anh sẽ tán thành cách nói đó mất.
*Bám váy phụ nữ
Vì vậy cả hai đã quyết định hẹn hò vào chiều nay, chỉ đợi Quý Tinh Diêu tan sở là Hạ Kiêu lái xe đến đón rồi trực tiếp đến nhà hàng đã đặt trước.
Mắt thấy sắp tới thời gian tan làm của Quý Tinh Diêu, Hạ Kiêu đột nhiên gọi điện thoại tới, vội vàng nói phải huỷ buổi tiệc tối nay, nói trong nhà có việc gấp, cần phải về một chuyến.
Tuy Quý Tinh Diêu có chút thất vọng, nhưng biết Hạ Kiêu chưa từng cố ý cho cô leo cây, đoán thật sự có việc gấp gì đó mới sẽ thành như thế, lại nghĩ tới ban nãy Hạ Kiêu nhắc đến “trong nhà” ở cuộc điện thoại vừa rồi, Quý Tinh Diêu không nhịn được nghĩ, Hạ Kiêu không giống cô, cô là cô nhi không cha không mẹ, nhưng Hạ Kiêu thì có ba có mẹ, chỉ là có chút kỳ lạ, anh dường như chưa từng nhắc tới chuyện gia đình trước mặt cô.
Quý Tinh Diêu thu dọn đồ đạc, mặc xong áo khoác, một mình đi ra ngoài, cũng không biết Hạ Kiêu lúc nào mới quay về, Quý Tinh Diêu nhìn sắc trời, lòng nghĩ chắc giờ Hạ Kiêu cũng đã về tới nhà, chắc chắn là ở lại ăn cơm, Quý Tinh Diêu nhẹ thở dài, buổi tối hôm nay cô lại một mình ăn cơm rồi.
Không muốn ăn một mình, rất cô đơn.
Đang nghĩ, thì điện thoại của Quý Tinh Diêu reo, là điện thoại của bác sĩ Lâm.
Quý Tinh Diêu nhấc máy, “Dì Lâm?”
Giọng nói nhẹ nhàng của bác sĩ Lâm phát ra từ điện thoại, “Tiểu Quý à, đang bận sao?”
Quý Tinh Diêu, “Không có dì Lâm, cháu vừa tan làm.”
Bác sĩ Lâm nói: “Không phải trước đó con nói với dì, chân vẫn còn chút cảm giác cứng ngắc, dì liền bảo bạn bè cho con ít thảo dược, lưu thông kinh mạch, nếu con không bận, thì tới đây một chuyến lấy đi.”
Quý Tinh Diêu trong lòng ấm áp, không nghĩ tới bác sĩ Lâm vẫn nhớ trong lòng, “Bác sĩ Lâm, cảm ơn dì, dì đã trị khỏi chân cho con, để con có thể nhảy múa, còn luôn nhớ tới vết thương của con, nghĩ cách cho con, con không biết nên cảm ơn dì thế nào nữa.”
Dì Lâm cười nói: “Quà mà lần trước con và Tiểu Hạ tặng, chú Đỗ của con rất thích, con là đứa trẻ ngoan, có thể giúp con khiêu vũ lần nữa dì cũng rất vui.”
Quý Tinh Diêu đáp: “Vậy dì Lâm con sẽ qua ngay.”
Dì Lâm: “Bây giờ dì không ở phòng khám, dì đang ở nhà, dì gửi địa chỉ cho con, nếu không tìm được dì với chú sẽ xuống đón.”
Quý Tinh Diêu cúp điện thoại, nhìn địa chỉ trên điện thoại, vì đi đến một nơi xa lạ nên Quý Tinh Diêu vẫn nhắn tin nói với Hạ Kiêu là cô tới nhà dì Lâm lấy thuốc không muốn để Hạ Kiêu lo lắng.
Hạ Kiêu nhanh chóng gọi điện thoại qua, hình như anh đang đi đường, bên tai có tiếng bước chân và tiếng gió nhẹ thôi qua cùng với tiếng hô hấp hơi vội của anh: “Em quay về Tư Hàm đợi anh trước đi, anh bảo tài xế tới đón em rồi em cầm thuốc đi, rồi bảo tài xế chở em về nhà.”
Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn đồng ý, “Được.”
Tài xế đến ngay sau đó, đón Quý Tinh Diêu đến địa chỉ nhà bác sĩ Lâm.
Lần đầu tiên đến cửa, Quý Tinh Diêu không thể đi tay không, liền mua một ít hoa quả mang tới.
Nhà của bác sĩ Lâm ở trong một tiểu khu cũ ở bên Nhị Hoán, Quý Tinh Diêu đã nhanh chóng tìm được cửa nhà của bác sĩ Lâm, ấn chuông cửa.
Người mở cửa là một dì trung niên không quen biết, trên eo còn quấn tạp dề, Quý Tinh Diêu nhìn thấy còn tưởng mình đi nhầm nhà, có hơi ngại ngùng, bèn nghe dì trung niên đó cười nói: “Là cô Quý phải không? Tới tìm bác sĩ Lâm à?”
Quý Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm gật đầu, “Xin chào dì.”
Sau đó giọng nói của bác sĩ Lâm vang lên từ trong nhà, “Tiểu Quý tới à, mau vào đi.”
Bác sĩ Lâm đi từ trong ra tiếp đón, thấy Quý Tinh Diêu cầm theo hoa quả, bèn cười nói: “Mua làm gì chứ, dì cũng có ăn hết đâu.”
Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Diêu đến đây, cô có phần thận trọng, thay giày đi theo bác sĩ Lâm vào phòng khách.
Bác sĩ Lâm rót trà cho Quý Tinh Diêu, rồi lại bày hoa quả lên trước mặt Quý Tinh Diêu, dáng vẻ như muốn giữ cô lại nói chuyện thật lâu, trong lòng Quý Tinh Diêu mềm nhũn, cô còn tưởng mình tới lấy thuốc là có thể đi ngay.
Bác sĩ Lâm không nhìn thấy Hạ Kiêu, “Tiểu Hạ không tới à?”
Quý Tinh Diêu: “Buổi chiều anh ấy có việc ạ, là tài xế đưa cháu qua đây.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy có chút kỳ lạ, bác sĩ Lâm không nhắc tới chuyện thảo dược, ngược lại còn nói chuyện thường ngày với cô, đều là những chuyện bình đạm mà không phạm tới vấn đề riêng tư, thân thiết nhưng không thân thiết quá đà, Quý Tinh Diêu cũng ngại ngắt lời bác sĩ Lâm, chỉ đành bưng trà uống kiên nhẫn nghe bác sĩ Lâm nói.
Nhà của bác sĩ Lâm rất rộng, Quý Tinh Diêu làm khách cũng ngại quan sát xung quanh, chỉ ngoan ngoãn ngồi trước bàn trà nói chuyện với bác sĩ Lâm, tuy cô không nhìn linh tinh, nhưng cũng biết được trong căn nhà này không chỉ có mình dì ấy, bác sĩ Lâm và dì giúp việc, ba người, bởi vì từ trong căn phòng, có thể nghe thấy tiếng đàn ông truyền ra, hiển nhiên không chỉ có một người.
Quý Tinh Diêu không hề tò mò thân phận của người đang nói, cũng chẳng hiếu kỳ ý mà bác sĩ Lâm nói với cô, mùi hương từ trong bếp toả ra ngày càng nồng, trời cũng dần tối rồi, mắt thấy sắp tới giờ cơm rồi, Quý Tinh Diêu bèn muốn nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây.
Nhà bác sĩ Lâm tới giờ ăn cơm rồi cô cũng nên đi về rồi.
Quý Tinh Diêu nhìn thời gian định chào tạm biệt thì bên trong có một cánh cửa mở ra, có tiếng bước chân rõ ràng giọng nói của một người đàn ông.
Bác sĩ sĩ Lâm quay đầu nhìn cười cười nói với Quý Tinh Diêu, “Tiểu Quý chắc chưa ăn cơm nhỉ, ở lại ăn cơm rau dưa với chú dì đi.”
Quý Tinh Diêu vội vàng từ chối, “Không cần đâu dì, con phải về rồi.”
Bác sĩ Lâm nắm lấy cánh tay của Quý Tinh Diêu, “Đừng khách sáo với dì Lâm, món hầm của dì Trương trong nhà làm rất ngon khẩu vị này cũng chỉ có dì ấy có thôi.”
Quý Tinh Diêu đành phó mặc để bác sĩ Lâm đưa cô vào nhà ăn, trong phòng khách rộng rãi đã có hai người đàn ông trung niên ngồi đó, Quý Tinh Diêu chẳng quen biết ai cả, cảm thấy không được tự do cho lắm.
May mà dì Lâm khá là nhiệt tình, kéo tay Quý Tinh Diêu giới thiệu: “Đây là chú Đỗ.”
Quý Tinh Diêu cũng gọi theo: “Chào chú Đỗ ạ.”
Đỗ giáo sư có thân hình tầm trung, đeo một chiếc kính gọng đen, mang khí chất tri thức, chỉ là đến tuổi này rồi, cơ thể cũng có chút mập, lúc không cười trông có vẻ hơi nghiêm túc, chỉ là có lẽ bởi ở nhà, nên luôn nở nụ cười, trông rất hiền hoà dễ tính hơn nhiều.
Dì Lâm lại giới thiệu cho Quý Tinh Diêu, “Đây là bạn của chú Đỗ con, chú Chu.”
Quý Tinh Diêu lại chào hỏi: “Cháu chào chú Chu ạ.”
So với chú Đỗ, chú Chu này trông gầy hơn rất nhiều, mái tóc hoa râm chải ngược, trên khuôn mặt có những đường nét khắc nghiệt của thời gian, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của ông, hơn nữa còn mang dấu ấn của năm tháng.
Quý Tinh Diêu không dám nhìn thêm, sau khi chào hỏi liền đi theo dì Lâm vào chỗ ngồi, nên không nhận ra chú Chu ở phía đối diện đang sững sờ khi nhìn thấy cô, ngón tay đặt trên bàn nhẹ run rẩy.
Thật khó có thể tưởng tượng, trong hoàn cảnh nào, một người đàn ông đã trải qua vô số sóng gió như vậy lại không thể kìm chế được cảm xúc đến nỗi ngón tay khẽ run rẩy, có lẽ trái tim của ông ấy là hàng triệu lần sóng to gió lớn.
Chu Trọng Nguy mắt đỏ hoe từ lần đầu tiên nhìn thấy Quý Tinh Diêu.
Lúc bác sĩ Lâm đưa Quý Tinh Diêu đi vào lối nhỏ mờ tối, Chu Trọng Nguy vô thức nhìn về phía đó, cái nhìn này của ông dường như khiến hô hấp dừng lại.
Ánh đèn trong hành lang nhỏ mờ mịt, Chu Trọng Nguy nhìn bóng dáng mờ ảo kia, gần như nghĩ mình đang mơ, như thể người vợ yêu quá cố của ông lại quay trở về gặp ông sau 20 năm, tim ông đau đến khó thở chỉ muốn khóc.
Nhưng bác sĩ Lâm đưa thân ảnh đó qua lối nhỏ, đi vào phòng ăn sáng đèn, khi ngũ quan của người đó dần lộ rõ trong ánh sáng bước tới trước mặt ông, Chu Trọng Nguy mới tỉnh táo lại, đó không phải vợ ông, nhưng người đó lại có ngũ quan khá tương đồng với vợ ông, đáy lòng Chu Trọng Nguy chợt nổi lên sóng lớn.
Cô con gái nhỏ An Duyệt của ông đã mất tích 17 năm rồi, nếu An Duyệt của ông mà còn, thì có lẽ bây giờ cũng sẽ lớn lên như thế này chăng?
Chu Trọng Nguy đã tưởng tượng vô số lần, nhưng bây giờ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt búp bê xinh xắn như thiên thần trong tâm trí ông dần dần thay đổi, lớn lên.
Phải, chính là giống dáng vẻ này.
Con bé có đôi mắt đẹp như Mộng Hàm, mũi hếch và đôi môi mỏng giống ông.
Đây sẽ là An Duyệt của ông phải không?
Sau khi vào chỗ ngồi, bác sĩ Lâm nói chuyện với Quý Tinh Diêu chuyện trong nhà.
Bác sĩ Lâm giống như tuỳ ý hỏi: “Tiểu Quý là người ở đâu? Sao chưa từng nghe con nhắc tới người nhà vậy?”
Trước đây cứ ru rú ở nhà câu này cô thấy cũng không có gì quá đáng, Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Từ nhỏ cháu đã lớn lên ở cô nhi viện Nam thành.”
Chu Trọng Nguy tay run lên, thở gấp hai phút.
Bác sĩ Lâm lại thở dài nhìn Chu Trọng Nguy một cái lại hỏi: “Còn nhớ rõ ba mẹ của con không?”
Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn lắc đầu, “Không nhớ rõ ạ.”
Bác sĩ Lâm thương xót chạm vào tóc cô, “Đứa bé đáng thương mấy năm nay có từng nghĩ tới việc tìm ba mẹ con không?”
Quý Tinh Diêu cụp mắt xuống từ tốn lắc đầu.
Tìm kiểu gì đây? Tìm từ chỗ nào? Nói không chừng lúc đầu là cố ý bỏ rơi cô. Cô không có ba mẹ không phải cũng đã trưởng thành rồi sao?
Chu Trọng Nguy hai mắt đau đớn, An Duyệt khi mất tích mới bốn tuổi, làm sao có thể nhớ được cái gì? Con bé nghĩ ba mẹ không cần con bé nữa sao?
Chu Trọng Nguy giọng nói hơi khàn khàn, “Nói không chừng ba mẹ cháu cũng đang tìm cháu đó, trên đời này làm gì có bậc làm ba mẹ nào lại muốn bỏ rơi con mình chứ?”
Quý Tinh Diêu có ấn tượng tốt với ông chú đẹp trai hiền lành và lịch lãm này, nghe ông nói thì cảm thấy ông chú này ân cần an ủi mình nên mỉm cười, “Không quan trọng nữa ạ, cháu cũng đã trưởng thành rồi.”
Quý Tinh Diêu không muốn lại nhắc tới thân thế của mình lần nữa, đây là chủ đề trước giờ cô chưa từng muốn nói tới, thế nên đã kéo bác sĩ Lâm nói tới vấn đề vết thương trên chân và chuyện nhảy múa của cô.
Chu Trọng Nguy không khỏi thở dài, Mộng Hàm là một vũ công rất giỏi, con gái của họ có lẽ sẽ kế thừa tài năng của Mộng Hàm, hơn nữa cô gái nhỏ trước mặt cũng là một vũ công, thậm chí giống như Mộng Hàm bị thương ở chân khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.
Bác sĩ Lâm cũng rất để ý tới hai vấn đề này, nói với Quý Tinh Diêu: “Vợ chú Chu con cũng từng là một nghệ sĩ múa vô cùng xuất sắc, cũng từng chịu vết thương ở chân như con, nhưng sau này bởi vì được điều trị tốt, còn lấy được giải thưởng nữa, con có thể hỏi chú Chu xem cách có thể điều chỉnh vết thương thế nào.”
Quý Tinh Diêu có chút ngại ngùng nhìn sang Chu Trọng Nguy.
Chu Trọng Nguy đáp: “Ở chỗ chú thật sự có một phương pháp điều dưỡng không tệ, đợi chú trở về kêu dì giúp cháu sắp xếp lại một chút.”
Quý Tinh Diêu cảm thấy lần đầu tiên gặp người khác mà lại làm phiền người ta như vậy thật không tốt chút nào, nhưng vì ông đã nói như vậy nên Quý Tinh Diêu không thể từ chối, vì vậy ngoan ngoãn cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú Chu ạ.”
Sau khi ăn cơm xong bác sĩ Lâm giáo sư Đỗ và Chu Trọng Nguy đưa Quý Tinh Diêu ra xe, là tài xế của Hạ Kiêu tới đón Quý Tinh Diêu trở về.
Quý Tinh Diêu được nhiều trưởng bối đưa ra cửa mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh*—— Chào tạm biệt các chú dì rồi lên xe ra về.
*Thụ sủng nhược kinh: được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cả ba đứng ở cửa nhìn chiếc xe đi xa cho đến khi chiếc xe biến mất.
“Trọng Nguy.”
Giọng của giáo sư Đỗ kéo dòng suy nghĩ của Chu Trọng Nguy lại, ông chớp mắt rồi nhìn người bạn già của mình.
Giáo sư Đỗ: “Ông cảm thấy có phải hay không?”
Chu Trọng Nguy không nói gì vành mắt ngấn lệ.
Lần trước vào ngày sinh nhật của lão Đỗ, bác sĩ Lâm có nhắc đến có một cô gái giống Mộng Hàm, Chu Trọng Nguy trong lòng nhớ rõ cho dù bao năm qua ông đã hy vọng vô số lần cũng đã thất vọng vô số lần, Chu Trọng Nguy giống như đang tự hành hạ chính mình, không một lần bỏ cuộc.
Lần này ông tới tìm lão Đỗ cố ý để bác sĩ Lâm gọi cô gái đó tới để ông nhìn thử.
Dưới cái nhìn này, Chu Trọng Nguy suýt chút nữa rơi nước mắt trước mặt những người ngồi đây, chỉ là khuôn mặt này quá giống với Mộng Hàm của ông, lòng ông dường như đã có phán đoán, mà con bé còn là cô nhi… trên thế giới này còn có nhiều điều trùng hợp như thế sao?
Chu Trọng Nguy kích động rồi bình tĩnh lại, ông có dự cảm, 17 năm, cuối cùng cũng sắp đạt thành ước nguyện rồi.
Ông tưởng đời này trước khi ông chết sẽ không thể đạt thành ước nguyện, nhưng khi ngày này thật sự tới, ông lại không dám tin, sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ đây chỉ là giấc mơ đẹp rồi có ngày phải tỉnh lại.
Khi giáo sư Đỗ nhìn thấy ông như thế này, ông ấy đã hiểu rồi.
Bác sĩ Lâm đưa túi nhỏ trong suốt được niêm phong có tóc của Quý Tinh Diêu cho Chu Trọng Nguy, chúc mừng: “Sẽ có kết quả tốt thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.