Chương 27: Có Duyên Sẽ Gặp Lại
Kai
12/10/2015
- Đứa nào? - tên Thanh quát lên.
Bước vào phòng là một thanh niên nhiễm huyết, mùi máu tanh xộc vào mũi, tất nhiên đây là tôi đã giải trạng thái 3, không phải tôi muốn giải mà tôi không thể duy trì thêm nữa, cơ thể này đã tổn thương quá rồi. Thất thễu bước tới:
- Tao không ngờ mày lại dám làm trò bỉ ổi như thế, khụ khụ. - Ho ra một ngụm máu, bên ngoài nhìn còn lành lặn chứ ngũ tạng bên trong rạn nứt rồi, cần thời gian mới khôi phục được, nếu lúc nãy mà duy trì trạng thái 3 thêm 5 phút thì giờ này tôi chết rồi.
- Bỉ ổi hay không không đến lượt mày lo. Không ngờ mày lên được tới đây, thật khủng khiếp, đời tao chưa thấy ai dũng mãnh như mày!! Làm vệ sĩ cho tao đi, 1 tháng cho mày 200 triệu, thế nào?
Mặc dù hành động lần này có vẻ ngu ngốc nhưng hắn không phải là thằng đần chỉ là do tuổi trẻ ganh tị yêu đương mà quyết định sai lầm thôi, lần này hắn liền biết đá vào một tấm sắt. Nên hắn đành dịu giọng dùng tiền tài dụ dỗ, dù sao trong suy nghĩ của hắn thì con người ai chả ham tiền, có đứa nào nói không là đứa đó sĩ diện hão, đạo đức giả. Dù là ca sĩ diễn viên gì xinh đẹp tài năng mấy mà chỉ cần đủ tiền thì cũng có thể lên giường vậy, hắn lên với một vài cô rồi, vả lại với sự mạnh mẽ của thanh niên trước mặt nếu làm tay sai cho mình thì mình còn sợ cái gì nữa cơ chứ.
- Haha, khụ khụ, mày nằm mơ sao? Cuộc sống của tao không cần tiền, mà có cần đi chăng nữa thì chỉ với mày và một chút tiền đó mày nghĩ tao sẽ động tâm à. Hahaha, khục khục. - Lại ho ra một búng máu. Chết tiệt, trạng thái 2 cũng sắp không duy trì nổi rồi. Ráng điều chỉnh Mộc Thiên khí chống đỡ cơ thể.
Nhìn thấy tôi ho ra máu liên tục, bộ dạng có vẻ yếu đuối, hắn liền thầm nghĩ bây giờ xử lí luôn thằng này, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, trước khi hành động hắn đưa tay vào trong túi bấm một cái nút. Chưa đầy 5 giây sau khi hắn bấm cái nút thì bên ngoài xe công an hú rầm rầm rồi. Dùng bằng cái lông suy nghĩ cũng biết đây là tín hiệu hắn phát cho bên công an có thể ập vào. Hắn khá yên tâm rồi, mới bước lên một bước:
- Thế nào, công an tới rồi đó. Nếu như không làm vệ sĩ cho tao mày sẽ bị bắt, với thành tích nãy giờ của mày thì tao đảm bảo rằng ít nhất mày cũng là tù chung thân. Hehe, thế nào? Tin tao đi, chỉ cần mày theo tao thì tiền mày sẽ không thiếu, mà mày cũng sẽ vô tội.
- Hừ, khục, cặn bã.
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. - Hắn quát lên cầm chiếc ghế ném về phía tôi.
Khinh ta sao, hắc hắc. Yếu thì yếu thật nhưng một cái ghế mà cũng muốn hạ sao. Dồn một ít mộc khí vào nắm đấm đập thẳng vào cái ghế. Khiến cho chiếc ghế văng vào trong góc. Hắn nhìn thấy màn đó thì chấn kinh, còn là người nữa không, ghế gỗ lim mà đập một phát bay nhẹ như nilon, hắn phải dùng hết sức bình sinh mới ném cái ghế ấy đi được tầm có 4m mà tên kia chỉ đấm 1 cái bay 15m.
Tôi nhìn thấy một màn như vậy thì cũng thở dài, không ngờ đã suy yếu đến mức độ đó rồi, đến cả một đấm toàn lực mà còn không làm sứt mẻ được một cái ghế. Không còn thời gian nhầy với tên Thanh nữa, tôi định lao lên xử lí hắn thì hắn ngay lập tức rút con dao chĩa vào cô của Tuyết Trang đang bị băng keo dán kín miệng.
- Mày đứng im, bước tới một bước nữa thì tao giết nó.
- Giết? Haha, nhìn tay mày run kìa, dám không. Giết Trang xong thì mày và gia đình mày gánh nổi sao.
Đúng thật là hắn không dám nhưng vì mình hắn có thể bất chấp, chỉ cần câu giờ cho công an lên tới đây là được rồi. Thấy đối phương không tin tưởng mình, hắn kề dao gần cổ Tuyết Trang hơn, làm cô nàng ú ú ớ ớ nước mắt dàn dụa. Hắn cười:
- Mày nói xem tao dám không? Haha. Cứ thử bước lên một bước xem, haha. Còn em, có tin tưởng anh dám giết em không Trang, nói hắn lui lại tới cửa đi, à mà quên em bị bịt miệng rồi thì sao mà nói được haha..haha..ha......ha........h. - Hắn quay qua nhìn Tuyết Trang định nói cô nàng bảo thằng kia lùi xa xa hắn ra đợi công an tới thôi, sắp rồi chỉ cần 2 3 phút nữa thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy Tuyết Trang thì hắn ngẩn người, cô ấy bị băng keo dán kín miệng, lúc nào vậy nhỉ? Hắn đâu có dán nàng, tên kia cũng không thể? Vậy tại... Vừa suy nghĩ đến đó thì hắn nghe 1 câu:
- Thằng ngu! - Hắn bị tôi đấm ngay mồm một phát, tôi giật được con dao ngay lập tức tôi cắm thẳng vào tim của tên Thanh, làm hắn chết ngay, tiện thể giật luôn cái ví của hắn.
Mãi đến lúc chết hắn vẫn còn không hiểu tại sao tên kia biết được hắn bắt cóc Trang dấu ở đây, vì sao Tuyết Trang bị băng dán kín miệng trong khi cô ấy bị hắn trói chặt 2 tay rồi, tên kia thì chưa tiếp xúc, chính hắn cũng chưa bao giờ đụng vào một mảnh băng dính nào cả, trong phòng cũng không có người thứ 4 vậy tại sao....... Hắn đem theo một chút tiếc nuối không rõ ràng mà chết đi.
Giờ công an sắp ập vào, tôi cũng không hiểu tại sao giây phút cuối tên Thanh lại thất thần như vậy chẳng lẽ hắn ngu thát sao? Mà thôi kệ, việc trước mắt là tôi phải cởi trói cho Trang, kéo cả keo dán miệng cho cô ấy ra. Trang khóc òa lên ôm chặt lấy tôi, mặc dù người tôi đầy máu nhưng có vẻ cô ấy không ngại. Tôi dỗ dành:
- Đừng khóc nữa. Được rồi, theo tiếng bước chân thì 40 giây nữa công an sẽ có mặt ở phòng này. Giờ làm sao đây?
Nhìn thấy cô nàng vẫn còn khóc cố nói nhưng nghẹn ngào không nói được chữ nào. Tôi cũng thấy tộ, nhìn xung quanh không thấy đường nào khả dụng cả, đường dưới bị phong tỏa, đang đau đầu thì chợt nhìn ra cửa sổ thấy tòa chung cư 14 tầng ở đối diện . Đánh liều một phen tôi hỏi Tuyết Trang:
- Cô ở đây đi, tự ứng phó nhé. Giờ tôi đi đây. - Nhưng cô nàng lại lắc đầu, càng khóc ôm tôi chặt hơn, chắc là nó sợ quá. Cảnh giết người máu me không phải cô gái nào cũng có thể bình tĩnh được.
- Thôi được, tin tưởng tôi, chúng ta đào tẩu, ôm chạt vào nhé. - Nó gật đầu, ôm càng chặt hơn. Tôi cuối người xuống bế chân cô nàng lên lao ra ngoài cửa phòng, chạy thẳng lên tầng thượng là tầng 20.
Mười giây sau khi tôi rời phòng thì công an ập vào phòng 16, nhìn thấy cảnh tượng và xác tên Thanh nằm trong góc thì tên chỉ huy đen mặt, thôi rồi, xác định là mình bị đuổi việc rồi, Thanh thiếu gia chết thì mình cũng không sống yên ổn đươc, đành phải bắt hung thủ chuộc tội, còn xác của hơn 100 người ở tầng 15 nữa, đây là một vụ án sát nhân hàng loạt a, cả đời hắn và cấp dưới chưa bao giờ gặp qua một vụ án ghê rợn đến như vậy.
Ở tầng 15 đa số những cái xác đều không toàn vẹn, như bị vật gì sắc bén chém ngang, nơi ấy như một bãi thịt vụn tươi sống, một tràng diện máu tanh ghê rợn, lúc đó một vài viên công an yếu tim trực tiếp ngất xỉu tại hiện trường, người leo được lên đây toàn là dân gan dạ, thích phim kinh dị không à. Hắn đành nuốt nước bọt:
- Mấy đồng chí theo tôi lên trên hết, thấy ai cũng bắn cho tôi nghe chưa. - Hắn không dám đi một mình hay một ít người lên trên xem xét vì hắn sợ chết, hắn cũng biết Thanh thiếu gia bao khách sạn từ tầng 2 tới tầng 20 cả 1 tuần rồi, tốn hẳn vài chục tỷ, cho nên có người ở tầng trên tức là hung thủ hoặc đồng bọn. Thế là cả đám cùng nhau chạy nháo nhào lên tầng trên.
Lúc đó tôi đã bế Tuyết Trang lên tầng 20, đứng trên sân thượng nhìn xuống, tôi bước lên lan can. Cô nàng thấy vậy cố nén nghẹn ngào thốt:
- Anh..anh định làm gì vậy? Tự sát ư? Đừng..tôi..tôi có thể giúp anh vụ này.
Lúc này cơ thể tôi cũng đã nặng lắm rồi nhưng vẫn cố mỉm cười lấy niềm tin cho cô nàng:
- Tin tôi không?
- Ti..tin.
- Vậy giờ có dám nhảy cùng với tôi không?
- Nhảy tự..tự sát à?
- Không. Nhảy không? Hay là cô ở lại đây nhé.
Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc, không biết là đang đắn đo hay suy nghĩ gì. Nuốt nước bọt một cái cô nàng ôm chặt cổ tôi nói:
- Nhảy đi.
- Haha, tuân lệnh. - Lấy đà rồi nhảy thật mạnh về phía tòa chung cư bên kia. Cô nàng cũng sợ quá nhắm tịt mắt lại.
Nhảy được tới cách tòa chung cư 5m thì rớt xuống, tôi đã tính trước trường hợp này nên dồn hết sức vào chân phải, triển một lần phong cước làm sức đẩy bay thêm một đoạn nữa vừa tầm rớt vào tầng thượng của tòa chung cư. Tôi nhẹ thở phào, cũng may là tính toán không có sai. Cách 5 giây khi tôi bắt đầu nhảy, bọn công an đã ập vào tầng thượng, chĩa súng khắp 4 phương nhưng cũng chẳng thấy ai cả, chẳng lẽ hung thủ biết tàng hinh hay nói là hung thủ bốc hơi, bọn họ bị bất lực, gãi đầu một hồi rồi lại phân chia bủa vây khách sạn.
Lúc đáp xuống tòa nhà bên kia tôi xoay lưng làm gối đỡ cho Tuyết Trang nên chịu thêm một ít tổn thương sâu, cần thời gian và không gian yên tĩnh để hồi phục.
Lúc này đây, hậu quả của biến thân trạng thái 3 đã đến, trạng thái 3 không phải tôi có thể tùy ý sử dụng, đau đớn như xé nát da thịt làm tôi ngất đi. Ngay sau khi tôi ngất đi, cô nàng cũng mở mắt ra. Nó nhìn xung quanh, kinh ngạc khi thấy mình vẫn không sao, nhìn về phía khách sạn Camellon cô nàng hiểu ra mình vừa từ trên tầng thượng bên ấy nhảy sang đây.
Khác gì nhẩy lầu 6, lầu 7 đâu. Vậy mà mình vẫn không có chuyện gì, nghĩ tới đây cô nàng nhìn lại mình một tí, thấy người đầy máu cô nàng có chút nhíu mày sau đó thấy không có cảm giác gì cô nàng mới yên tâm.
Cuối xuống nhìn tôi, thấy vết thương chằng chịt có chỗ còn mơ hồ thấy xương trắng, nó có chút đỏ mắt, tầm hồn thiếu nữ hơi rung động. Không muốn nghĩ tiếp, nó sờ mũi và ngực tôi, thấy tim vẫn còn đập thì vội vàng đứng lên chạy lạch bạch xuống tìm người gọi cấp cứu.
Tầm 5 phút sau thì tôi tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy ai cả, đưa tay lên thì thấy cơ thể mình đã tự động giải trừ trạng thái 2 vì không thể duy trì nữa, thầm cảm thấy may mắn vì không có ai ở quanh đây. Bây giờ cảm giác đau đớn ngày càng tăng, trạng thái bình thường của tôi làm sao mà có sức chịu đựng bằng trạng thái 2 chứ.
Cố gắng đứng dậy, niệm chút cho móng tay dài ra 1 tí để khắc một dòng chữ cho Tuyết Trang "Có duyên sẽ gặp lại" khá miễn cưỡng, rồi lết xuống tầng dưới.
Ngẫm lại cả người máu me như thế này đi ra đường mọi người thấy thì hỏng bét, trên tầng thượng có phơi vài bộ đồ.. nhìn có vẻ là của dân chơi, thôi kệ đua luôn cả bộ.
Lết xuống tầng 13, đập vào mắt là wc công cộng tầng 13. Đệt, đúng là buồn ngủ có ngay cái gối, vào trong đó luôn, cũng may tầng 13 toàn dành cho dân nhà giàu, là thương nhân thì giờ đã đi làm, là dân chơi thì giờ đang ngủ vì cắm đêm rồi nên không ai thấy hết.
Xả nước cho trôi đi hết máu, dù sao thì lúc ở trạng thái 2 có mộc khí nên máu cũng đã ngừng chảy, mặc dù bây giờ nước vào vết thương đau rát cực kỳ nhưng tôi giờ cũng không khác gì người thường rồi, bị công an bắt thì ăn mắm.
Xối xịt hết máu rồi tôi mặc bộ đồ của dân chơi phong cách hiphop vào, rồi sau đó vứt bộ đồ đầy máu vào thùng rác, mặc kệ sau này nó có bị phát hiện hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Cũng vì không còn ở trạng thái 2 nên chân phải do sử dụng Phong cước bị chấn thương khá nặng, giờ vẫn chưa thể cử động bình thường được. Đành phải cà nhắc cà nhắc đi về, ở cầu thang tầng 7 tôi thấy Tuyết Trang kéo theo một đám bác sĩ cộng thêm cả cán, chạy ào ào xông lên.
Tôi cũng thở dài, mặc kệ vậy, bây giờ mình không có trạng thái 2 nói gì thì Trang cũng không tin. Tôi khập khễnh về tới trọ, nằm dài trên dường, ngủ luôn, sau một giấc ngủ 3 ngày liền tôi tỉnh dậy, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ ba má, cơ bản là do tôi ngủ quên đã trễ chuyến xe khách về daklak nên ba má lo quá gọi liên tục, chắc là họ đã lo lắng lắm.
Tôi cảm thấy mình có lỗi, nhưng không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều như vậy, sau này lại về giải thích sau. Gọi điện vài cuộc ân cần hỏi thăm ba má, nói là điện thoại bị rớt nước, ở tạm mấy ngày để sửa chữa nên không gọi lại được.
Xử lí xong tôi chuyển sang trạng thái 2 để chữa thương. Tranh thủ thời khắc hồi phục, tôi lấy không gian lý giải ra nghiên cứu chuẩn bị cho tương lai. Tới 3 ngày tiếp viết thương hoàng toàn lành lặn nhưng mộc khí cũng đã tiêu hao hết, đành phải từ từ hấp thụ lại. Giờ phải lên xe về lại daklak rồi.
Ngày hôm sau, tôi đã về tới nhà rồi, hôm nay đã là ngay 10/08. Về nhà thì phải theo ba má rồi, tôi được điểm tuyệt đối trong kì thi đại học là ba má và ông bà nội mừng lắm tôi vừa về là nhà đã làm tiệc ăn mừng.
Tôi cũng lắc đầu cười khổ, có cần phải rùm ben đến thế không cơ chứ. Riêng cánh nhà báo đúng là như ruồi, tôi vừa xuống xe buổi sáng là buổi chưa bọn họ tập trung ở trước nhà rồi.
Phỏng vấn đủ thứ trên đời hết, tóm lại là đại khái bí quyết học tập, thời gian biểu, lời khuyên gì cho giới trẻ bla bla. Tôi đến ngất ngư với đám câu hỏi này, tôi làm gì có bí quyết có chăng, bí quyết là sự thông minh đột biến của tôi mà thôi, cách học thì chỉ toàn đọc sách, thời gian biểu thì ngoài đọc sách ra chỉ có chơi game và lang thang về đêm, kể ra một phát thì thể nào cũng bị đám phụ huynh và các nhà giáo dục mỗi người phun 1 bãi nước miếng dìm chết.
Đành phải đạo đức giả trả lời như kịch bản trên các tấm gương nhà nghèo vượt khó, lời khuyên thì bịa ra:
- Chúng ta nên đan xen giữa việc học và giải trí, học nhiều quá cũng không tốt mà giải trí nhiều quá càng không tốt nữa. Học là một quá trình lâu dài, góp nhặt từ từ, quan trọng nhất là phải rèn luyện tư duy. Thời gian thì tùy mỗi người sắp xếp... bla... bla. - Nói cho hay vậy chớ tôi đâu có làm theo những gì mình nói, căn bản là ngoài đạo đức giả ra thì cũng chỉ còn đạo đức giả.
Gió bão bập bùng một lúc thì cũng hài lòng bọn phóng viên, đuổi được bọn nó về lại thêm mấy thánh hàng xóm qua hỏi thăm chúc mừng, có thánh còn nhờ tôi giúp con của thánh học bài, có thánh thì khích lệ dạy đời nào là giang hồ hiểm ác nào là có công mài sắc có ngày nên kim có chí thì nên...
Tôi thì chỉ chú ý rằng hôm nay tôi thấy ba má tôi vui như chưa bao giờ được vui, tôi lại càng buồn, nếu đã chọn con đường đó thì cho tới khi tôi thành công, tôi sẽ rất hiếm khi về nhà.
Tối về, ba má tôi đếm phong bì mà bà con hàng xóm họ hàng "lì xì" chúc tôi đậu đại học, tổng cộng được 7 triệu 8, một con số không nhỏ đối với nhà tôi. Tôi xực nhớ đến chiếc ví của tên Thanh thiếu gia, chắc cũng phải nhiều tiền lắm nhỉ. Vô phòng đóng cửa lại, lấy ví ra đếm thì được chỉ có 10 tờ 500k tức là 5 triệu, còn lại có 4 cái thẻ ngân hàng.
Èo, chắc trong 4 cái thẻ này cũng có vài tỷ là ít nhưng mình làm sao mà rút được, đành bẻ nát rồi quăng sọt rác, chứng minh giấy tờ gì gì của hắn tôi cũng đốt hết coi như trả lại cho hắn để hắn ở dưới kia mà sài.
Ông bà nội thích tôi làm bác sĩ nên 2 ông bà cứ khuyên tới khuyên lui, tôi thì đã chọn đi ngành công nghệ thông tin để thực hiện lý tưởng của mình rồi nên không thay đổi quyết định.
Đến ngày 16/08 tôi định ra bưu điện nộp hồ sơ nguyện vọng 1 vào trường Đại học Công nghệ thông tin TPHCM thì trước nhà tôi có vài chiếc siêu xe chạy tới đậu. Bước xuống xe là người trung niên khá phong độ, ông bước ra phía khác mở cửa cho một cô gái trẻ đẹp xuống xe. Và đây tất nhiên là ông Lâm, còn cô bé là Mỹ Hương.
--------------------- Lời tác giả --------------------
Lý do ra chương chậm chạp : Sr các bạn vì tốc độ ra chương chậm quá, nhưng mà đành phải cố ngậm ngùi vì mình đang học năm nhất, lại học kỳ 1 năm nhất thì anh chị nào học qua chắc cũng biết là độ khó có thể so gần = với kỳ tốt nghiệp, tại thời gian học thì ít, học đầu tháng 10, mà tháng 12 là phải có 16 cái chứng chỉ... bla bla...
Tóm gọn lại là do thời gian ít quá, bài tập nhiều, nên tốc độ có như con rùa... Hi vọng các bạn thông cảm.. Sang kỳ 2 thì học sẽ khỏe hơn, lúc đó tăng tốc. Xin hết ạ.
Bước vào phòng là một thanh niên nhiễm huyết, mùi máu tanh xộc vào mũi, tất nhiên đây là tôi đã giải trạng thái 3, không phải tôi muốn giải mà tôi không thể duy trì thêm nữa, cơ thể này đã tổn thương quá rồi. Thất thễu bước tới:
- Tao không ngờ mày lại dám làm trò bỉ ổi như thế, khụ khụ. - Ho ra một ngụm máu, bên ngoài nhìn còn lành lặn chứ ngũ tạng bên trong rạn nứt rồi, cần thời gian mới khôi phục được, nếu lúc nãy mà duy trì trạng thái 3 thêm 5 phút thì giờ này tôi chết rồi.
- Bỉ ổi hay không không đến lượt mày lo. Không ngờ mày lên được tới đây, thật khủng khiếp, đời tao chưa thấy ai dũng mãnh như mày!! Làm vệ sĩ cho tao đi, 1 tháng cho mày 200 triệu, thế nào?
Mặc dù hành động lần này có vẻ ngu ngốc nhưng hắn không phải là thằng đần chỉ là do tuổi trẻ ganh tị yêu đương mà quyết định sai lầm thôi, lần này hắn liền biết đá vào một tấm sắt. Nên hắn đành dịu giọng dùng tiền tài dụ dỗ, dù sao trong suy nghĩ của hắn thì con người ai chả ham tiền, có đứa nào nói không là đứa đó sĩ diện hão, đạo đức giả. Dù là ca sĩ diễn viên gì xinh đẹp tài năng mấy mà chỉ cần đủ tiền thì cũng có thể lên giường vậy, hắn lên với một vài cô rồi, vả lại với sự mạnh mẽ của thanh niên trước mặt nếu làm tay sai cho mình thì mình còn sợ cái gì nữa cơ chứ.
- Haha, khụ khụ, mày nằm mơ sao? Cuộc sống của tao không cần tiền, mà có cần đi chăng nữa thì chỉ với mày và một chút tiền đó mày nghĩ tao sẽ động tâm à. Hahaha, khục khục. - Lại ho ra một búng máu. Chết tiệt, trạng thái 2 cũng sắp không duy trì nổi rồi. Ráng điều chỉnh Mộc Thiên khí chống đỡ cơ thể.
Nhìn thấy tôi ho ra máu liên tục, bộ dạng có vẻ yếu đuối, hắn liền thầm nghĩ bây giờ xử lí luôn thằng này, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, trước khi hành động hắn đưa tay vào trong túi bấm một cái nút. Chưa đầy 5 giây sau khi hắn bấm cái nút thì bên ngoài xe công an hú rầm rầm rồi. Dùng bằng cái lông suy nghĩ cũng biết đây là tín hiệu hắn phát cho bên công an có thể ập vào. Hắn khá yên tâm rồi, mới bước lên một bước:
- Thế nào, công an tới rồi đó. Nếu như không làm vệ sĩ cho tao mày sẽ bị bắt, với thành tích nãy giờ của mày thì tao đảm bảo rằng ít nhất mày cũng là tù chung thân. Hehe, thế nào? Tin tao đi, chỉ cần mày theo tao thì tiền mày sẽ không thiếu, mà mày cũng sẽ vô tội.
- Hừ, khục, cặn bã.
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. - Hắn quát lên cầm chiếc ghế ném về phía tôi.
Khinh ta sao, hắc hắc. Yếu thì yếu thật nhưng một cái ghế mà cũng muốn hạ sao. Dồn một ít mộc khí vào nắm đấm đập thẳng vào cái ghế. Khiến cho chiếc ghế văng vào trong góc. Hắn nhìn thấy màn đó thì chấn kinh, còn là người nữa không, ghế gỗ lim mà đập một phát bay nhẹ như nilon, hắn phải dùng hết sức bình sinh mới ném cái ghế ấy đi được tầm có 4m mà tên kia chỉ đấm 1 cái bay 15m.
Tôi nhìn thấy một màn như vậy thì cũng thở dài, không ngờ đã suy yếu đến mức độ đó rồi, đến cả một đấm toàn lực mà còn không làm sứt mẻ được một cái ghế. Không còn thời gian nhầy với tên Thanh nữa, tôi định lao lên xử lí hắn thì hắn ngay lập tức rút con dao chĩa vào cô của Tuyết Trang đang bị băng keo dán kín miệng.
- Mày đứng im, bước tới một bước nữa thì tao giết nó.
- Giết? Haha, nhìn tay mày run kìa, dám không. Giết Trang xong thì mày và gia đình mày gánh nổi sao.
Đúng thật là hắn không dám nhưng vì mình hắn có thể bất chấp, chỉ cần câu giờ cho công an lên tới đây là được rồi. Thấy đối phương không tin tưởng mình, hắn kề dao gần cổ Tuyết Trang hơn, làm cô nàng ú ú ớ ớ nước mắt dàn dụa. Hắn cười:
- Mày nói xem tao dám không? Haha. Cứ thử bước lên một bước xem, haha. Còn em, có tin tưởng anh dám giết em không Trang, nói hắn lui lại tới cửa đi, à mà quên em bị bịt miệng rồi thì sao mà nói được haha..haha..ha......ha........h. - Hắn quay qua nhìn Tuyết Trang định nói cô nàng bảo thằng kia lùi xa xa hắn ra đợi công an tới thôi, sắp rồi chỉ cần 2 3 phút nữa thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy Tuyết Trang thì hắn ngẩn người, cô ấy bị băng keo dán kín miệng, lúc nào vậy nhỉ? Hắn đâu có dán nàng, tên kia cũng không thể? Vậy tại... Vừa suy nghĩ đến đó thì hắn nghe 1 câu:
- Thằng ngu! - Hắn bị tôi đấm ngay mồm một phát, tôi giật được con dao ngay lập tức tôi cắm thẳng vào tim của tên Thanh, làm hắn chết ngay, tiện thể giật luôn cái ví của hắn.
Mãi đến lúc chết hắn vẫn còn không hiểu tại sao tên kia biết được hắn bắt cóc Trang dấu ở đây, vì sao Tuyết Trang bị băng dán kín miệng trong khi cô ấy bị hắn trói chặt 2 tay rồi, tên kia thì chưa tiếp xúc, chính hắn cũng chưa bao giờ đụng vào một mảnh băng dính nào cả, trong phòng cũng không có người thứ 4 vậy tại sao....... Hắn đem theo một chút tiếc nuối không rõ ràng mà chết đi.
Giờ công an sắp ập vào, tôi cũng không hiểu tại sao giây phút cuối tên Thanh lại thất thần như vậy chẳng lẽ hắn ngu thát sao? Mà thôi kệ, việc trước mắt là tôi phải cởi trói cho Trang, kéo cả keo dán miệng cho cô ấy ra. Trang khóc òa lên ôm chặt lấy tôi, mặc dù người tôi đầy máu nhưng có vẻ cô ấy không ngại. Tôi dỗ dành:
- Đừng khóc nữa. Được rồi, theo tiếng bước chân thì 40 giây nữa công an sẽ có mặt ở phòng này. Giờ làm sao đây?
Nhìn thấy cô nàng vẫn còn khóc cố nói nhưng nghẹn ngào không nói được chữ nào. Tôi cũng thấy tộ, nhìn xung quanh không thấy đường nào khả dụng cả, đường dưới bị phong tỏa, đang đau đầu thì chợt nhìn ra cửa sổ thấy tòa chung cư 14 tầng ở đối diện . Đánh liều một phen tôi hỏi Tuyết Trang:
- Cô ở đây đi, tự ứng phó nhé. Giờ tôi đi đây. - Nhưng cô nàng lại lắc đầu, càng khóc ôm tôi chặt hơn, chắc là nó sợ quá. Cảnh giết người máu me không phải cô gái nào cũng có thể bình tĩnh được.
- Thôi được, tin tưởng tôi, chúng ta đào tẩu, ôm chạt vào nhé. - Nó gật đầu, ôm càng chặt hơn. Tôi cuối người xuống bế chân cô nàng lên lao ra ngoài cửa phòng, chạy thẳng lên tầng thượng là tầng 20.
Mười giây sau khi tôi rời phòng thì công an ập vào phòng 16, nhìn thấy cảnh tượng và xác tên Thanh nằm trong góc thì tên chỉ huy đen mặt, thôi rồi, xác định là mình bị đuổi việc rồi, Thanh thiếu gia chết thì mình cũng không sống yên ổn đươc, đành phải bắt hung thủ chuộc tội, còn xác của hơn 100 người ở tầng 15 nữa, đây là một vụ án sát nhân hàng loạt a, cả đời hắn và cấp dưới chưa bao giờ gặp qua một vụ án ghê rợn đến như vậy.
Ở tầng 15 đa số những cái xác đều không toàn vẹn, như bị vật gì sắc bén chém ngang, nơi ấy như một bãi thịt vụn tươi sống, một tràng diện máu tanh ghê rợn, lúc đó một vài viên công an yếu tim trực tiếp ngất xỉu tại hiện trường, người leo được lên đây toàn là dân gan dạ, thích phim kinh dị không à. Hắn đành nuốt nước bọt:
- Mấy đồng chí theo tôi lên trên hết, thấy ai cũng bắn cho tôi nghe chưa. - Hắn không dám đi một mình hay một ít người lên trên xem xét vì hắn sợ chết, hắn cũng biết Thanh thiếu gia bao khách sạn từ tầng 2 tới tầng 20 cả 1 tuần rồi, tốn hẳn vài chục tỷ, cho nên có người ở tầng trên tức là hung thủ hoặc đồng bọn. Thế là cả đám cùng nhau chạy nháo nhào lên tầng trên.
Lúc đó tôi đã bế Tuyết Trang lên tầng 20, đứng trên sân thượng nhìn xuống, tôi bước lên lan can. Cô nàng thấy vậy cố nén nghẹn ngào thốt:
- Anh..anh định làm gì vậy? Tự sát ư? Đừng..tôi..tôi có thể giúp anh vụ này.
Lúc này cơ thể tôi cũng đã nặng lắm rồi nhưng vẫn cố mỉm cười lấy niềm tin cho cô nàng:
- Tin tôi không?
- Ti..tin.
- Vậy giờ có dám nhảy cùng với tôi không?
- Nhảy tự..tự sát à?
- Không. Nhảy không? Hay là cô ở lại đây nhé.
Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc, không biết là đang đắn đo hay suy nghĩ gì. Nuốt nước bọt một cái cô nàng ôm chặt cổ tôi nói:
- Nhảy đi.
- Haha, tuân lệnh. - Lấy đà rồi nhảy thật mạnh về phía tòa chung cư bên kia. Cô nàng cũng sợ quá nhắm tịt mắt lại.
Nhảy được tới cách tòa chung cư 5m thì rớt xuống, tôi đã tính trước trường hợp này nên dồn hết sức vào chân phải, triển một lần phong cước làm sức đẩy bay thêm một đoạn nữa vừa tầm rớt vào tầng thượng của tòa chung cư. Tôi nhẹ thở phào, cũng may là tính toán không có sai. Cách 5 giây khi tôi bắt đầu nhảy, bọn công an đã ập vào tầng thượng, chĩa súng khắp 4 phương nhưng cũng chẳng thấy ai cả, chẳng lẽ hung thủ biết tàng hinh hay nói là hung thủ bốc hơi, bọn họ bị bất lực, gãi đầu một hồi rồi lại phân chia bủa vây khách sạn.
Lúc đáp xuống tòa nhà bên kia tôi xoay lưng làm gối đỡ cho Tuyết Trang nên chịu thêm một ít tổn thương sâu, cần thời gian và không gian yên tĩnh để hồi phục.
Lúc này đây, hậu quả của biến thân trạng thái 3 đã đến, trạng thái 3 không phải tôi có thể tùy ý sử dụng, đau đớn như xé nát da thịt làm tôi ngất đi. Ngay sau khi tôi ngất đi, cô nàng cũng mở mắt ra. Nó nhìn xung quanh, kinh ngạc khi thấy mình vẫn không sao, nhìn về phía khách sạn Camellon cô nàng hiểu ra mình vừa từ trên tầng thượng bên ấy nhảy sang đây.
Khác gì nhẩy lầu 6, lầu 7 đâu. Vậy mà mình vẫn không có chuyện gì, nghĩ tới đây cô nàng nhìn lại mình một tí, thấy người đầy máu cô nàng có chút nhíu mày sau đó thấy không có cảm giác gì cô nàng mới yên tâm.
Cuối xuống nhìn tôi, thấy vết thương chằng chịt có chỗ còn mơ hồ thấy xương trắng, nó có chút đỏ mắt, tầm hồn thiếu nữ hơi rung động. Không muốn nghĩ tiếp, nó sờ mũi và ngực tôi, thấy tim vẫn còn đập thì vội vàng đứng lên chạy lạch bạch xuống tìm người gọi cấp cứu.
Tầm 5 phút sau thì tôi tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy ai cả, đưa tay lên thì thấy cơ thể mình đã tự động giải trừ trạng thái 2 vì không thể duy trì nữa, thầm cảm thấy may mắn vì không có ai ở quanh đây. Bây giờ cảm giác đau đớn ngày càng tăng, trạng thái bình thường của tôi làm sao mà có sức chịu đựng bằng trạng thái 2 chứ.
Cố gắng đứng dậy, niệm chút cho móng tay dài ra 1 tí để khắc một dòng chữ cho Tuyết Trang "Có duyên sẽ gặp lại" khá miễn cưỡng, rồi lết xuống tầng dưới.
Ngẫm lại cả người máu me như thế này đi ra đường mọi người thấy thì hỏng bét, trên tầng thượng có phơi vài bộ đồ.. nhìn có vẻ là của dân chơi, thôi kệ đua luôn cả bộ.
Lết xuống tầng 13, đập vào mắt là wc công cộng tầng 13. Đệt, đúng là buồn ngủ có ngay cái gối, vào trong đó luôn, cũng may tầng 13 toàn dành cho dân nhà giàu, là thương nhân thì giờ đã đi làm, là dân chơi thì giờ đang ngủ vì cắm đêm rồi nên không ai thấy hết.
Xả nước cho trôi đi hết máu, dù sao thì lúc ở trạng thái 2 có mộc khí nên máu cũng đã ngừng chảy, mặc dù bây giờ nước vào vết thương đau rát cực kỳ nhưng tôi giờ cũng không khác gì người thường rồi, bị công an bắt thì ăn mắm.
Xối xịt hết máu rồi tôi mặc bộ đồ của dân chơi phong cách hiphop vào, rồi sau đó vứt bộ đồ đầy máu vào thùng rác, mặc kệ sau này nó có bị phát hiện hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Cũng vì không còn ở trạng thái 2 nên chân phải do sử dụng Phong cước bị chấn thương khá nặng, giờ vẫn chưa thể cử động bình thường được. Đành phải cà nhắc cà nhắc đi về, ở cầu thang tầng 7 tôi thấy Tuyết Trang kéo theo một đám bác sĩ cộng thêm cả cán, chạy ào ào xông lên.
Tôi cũng thở dài, mặc kệ vậy, bây giờ mình không có trạng thái 2 nói gì thì Trang cũng không tin. Tôi khập khễnh về tới trọ, nằm dài trên dường, ngủ luôn, sau một giấc ngủ 3 ngày liền tôi tỉnh dậy, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ ba má, cơ bản là do tôi ngủ quên đã trễ chuyến xe khách về daklak nên ba má lo quá gọi liên tục, chắc là họ đã lo lắng lắm.
Tôi cảm thấy mình có lỗi, nhưng không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều như vậy, sau này lại về giải thích sau. Gọi điện vài cuộc ân cần hỏi thăm ba má, nói là điện thoại bị rớt nước, ở tạm mấy ngày để sửa chữa nên không gọi lại được.
Xử lí xong tôi chuyển sang trạng thái 2 để chữa thương. Tranh thủ thời khắc hồi phục, tôi lấy không gian lý giải ra nghiên cứu chuẩn bị cho tương lai. Tới 3 ngày tiếp viết thương hoàng toàn lành lặn nhưng mộc khí cũng đã tiêu hao hết, đành phải từ từ hấp thụ lại. Giờ phải lên xe về lại daklak rồi.
Ngày hôm sau, tôi đã về tới nhà rồi, hôm nay đã là ngay 10/08. Về nhà thì phải theo ba má rồi, tôi được điểm tuyệt đối trong kì thi đại học là ba má và ông bà nội mừng lắm tôi vừa về là nhà đã làm tiệc ăn mừng.
Tôi cũng lắc đầu cười khổ, có cần phải rùm ben đến thế không cơ chứ. Riêng cánh nhà báo đúng là như ruồi, tôi vừa xuống xe buổi sáng là buổi chưa bọn họ tập trung ở trước nhà rồi.
Phỏng vấn đủ thứ trên đời hết, tóm lại là đại khái bí quyết học tập, thời gian biểu, lời khuyên gì cho giới trẻ bla bla. Tôi đến ngất ngư với đám câu hỏi này, tôi làm gì có bí quyết có chăng, bí quyết là sự thông minh đột biến của tôi mà thôi, cách học thì chỉ toàn đọc sách, thời gian biểu thì ngoài đọc sách ra chỉ có chơi game và lang thang về đêm, kể ra một phát thì thể nào cũng bị đám phụ huynh và các nhà giáo dục mỗi người phun 1 bãi nước miếng dìm chết.
Đành phải đạo đức giả trả lời như kịch bản trên các tấm gương nhà nghèo vượt khó, lời khuyên thì bịa ra:
- Chúng ta nên đan xen giữa việc học và giải trí, học nhiều quá cũng không tốt mà giải trí nhiều quá càng không tốt nữa. Học là một quá trình lâu dài, góp nhặt từ từ, quan trọng nhất là phải rèn luyện tư duy. Thời gian thì tùy mỗi người sắp xếp... bla... bla. - Nói cho hay vậy chớ tôi đâu có làm theo những gì mình nói, căn bản là ngoài đạo đức giả ra thì cũng chỉ còn đạo đức giả.
Gió bão bập bùng một lúc thì cũng hài lòng bọn phóng viên, đuổi được bọn nó về lại thêm mấy thánh hàng xóm qua hỏi thăm chúc mừng, có thánh còn nhờ tôi giúp con của thánh học bài, có thánh thì khích lệ dạy đời nào là giang hồ hiểm ác nào là có công mài sắc có ngày nên kim có chí thì nên...
Tôi thì chỉ chú ý rằng hôm nay tôi thấy ba má tôi vui như chưa bao giờ được vui, tôi lại càng buồn, nếu đã chọn con đường đó thì cho tới khi tôi thành công, tôi sẽ rất hiếm khi về nhà.
Tối về, ba má tôi đếm phong bì mà bà con hàng xóm họ hàng "lì xì" chúc tôi đậu đại học, tổng cộng được 7 triệu 8, một con số không nhỏ đối với nhà tôi. Tôi xực nhớ đến chiếc ví của tên Thanh thiếu gia, chắc cũng phải nhiều tiền lắm nhỉ. Vô phòng đóng cửa lại, lấy ví ra đếm thì được chỉ có 10 tờ 500k tức là 5 triệu, còn lại có 4 cái thẻ ngân hàng.
Èo, chắc trong 4 cái thẻ này cũng có vài tỷ là ít nhưng mình làm sao mà rút được, đành bẻ nát rồi quăng sọt rác, chứng minh giấy tờ gì gì của hắn tôi cũng đốt hết coi như trả lại cho hắn để hắn ở dưới kia mà sài.
Ông bà nội thích tôi làm bác sĩ nên 2 ông bà cứ khuyên tới khuyên lui, tôi thì đã chọn đi ngành công nghệ thông tin để thực hiện lý tưởng của mình rồi nên không thay đổi quyết định.
Đến ngày 16/08 tôi định ra bưu điện nộp hồ sơ nguyện vọng 1 vào trường Đại học Công nghệ thông tin TPHCM thì trước nhà tôi có vài chiếc siêu xe chạy tới đậu. Bước xuống xe là người trung niên khá phong độ, ông bước ra phía khác mở cửa cho một cô gái trẻ đẹp xuống xe. Và đây tất nhiên là ông Lâm, còn cô bé là Mỹ Hương.
--------------------- Lời tác giả --------------------
Lý do ra chương chậm chạp : Sr các bạn vì tốc độ ra chương chậm quá, nhưng mà đành phải cố ngậm ngùi vì mình đang học năm nhất, lại học kỳ 1 năm nhất thì anh chị nào học qua chắc cũng biết là độ khó có thể so gần = với kỳ tốt nghiệp, tại thời gian học thì ít, học đầu tháng 10, mà tháng 12 là phải có 16 cái chứng chỉ... bla bla...
Tóm gọn lại là do thời gian ít quá, bài tập nhiều, nên tốc độ có như con rùa... Hi vọng các bạn thông cảm.. Sang kỳ 2 thì học sẽ khỏe hơn, lúc đó tăng tốc. Xin hết ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.