Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 29: Gặp Lão Đại

Kai

02/11/2015

Chợt nghĩ ra một điều tôi bước lên lại cầm mic:

- À còn một chuyện nữa? Là hiện tại sản phầm của tôi chưa hoàn thiện, vì vậy nó chưa thể bán ra được. Mong quý vị thông cảm. Bài phát biểu của tôi đến đây là hết. Cảm ơn... - Bước xuông hẳn.

Ngoài kia còn rì rào bàn tán, Như Ngọc cũng xuống rồi. Tôi định bước về phía cô nàng để cảm ơn 1 cái thì thấy hàng ghế phía bên trái con dung vẫy tay:

- Vũ, bên này, bên này nè.

Tôi ra hiệu cho nó đi ra ngoài cổng. Thấy con Dung gật gật đầu, tôi quay qua nhìn Ngọc:

- Cảm ơn bạn!

- Không có chi, hihi. Tụi mình là bạn mà. Giúp được Vũ thì Ngọc cũng vui. Không ngờ Vũ giỏi vậy á. - Nó cười cười nhìn tôi.

Tôi thấy hơi lạ, có bao giờ nó xưng hô vậy đâu nhỉ? Mà thôi kệ, tôi tiếp:

- Đi uống cafe chứ? - Đưa ngón cái ra ngoài cổng trường.

Như Ngọc nhìn tôi sau đó lại nhìn lên trời, bộ dạng như đang suy nghĩ. Rồi nhìn tôi gật đầu:

- Hihi, ưm!

- Haha, lady first! - Tay trái đưa ra sau lưng, tay phải đưa sang ngang.

Tôi tính mời Ngọc đi uống cafe vừa là để cảm ơn, vừa trò chuyện, dù sao chúng tôi cũng là bạn cũ. Mà nhờ Ngọc tôi mới học được cảnh giới phòng thủ, giúp ích cho tôi rất nhiều trong đánh lộn. RA tới cổng trường thì thấy con Dung đang đợi ở đó rồi, nó chụp tay tôi hỏi:

- Mày gọi tao ra đây làm chi vậy? Chương trình chưa hết mà?

- Ờ, chưa hết. Nhưng mà không còn gì hay để coi nữa. Hehe. Đi cafe?

- Ừm.. á.... Ghê!!!!! Nhanh tay quá. Hihi, mới vô đó mà hốt liền một bạn nữ xinh ghê nha. - Nó chỉ Như Ngọc ở sau lưng tôi. Tôi nhìn nó, không nhịn được cười.

Như Ngọc đỏ mặt, ấp úng:

- Bạn hiểu..hiểu lầm rồi! Ngọc với Vũ là bạn thôi.

- Haha, bạn mới quen hắn hồi nào rứa. Tui bạn hắn lâu giờ có thấy bạn đâu?

Tôi ôm bụng cười:

- Haha..haha..hahaha!

- Tụi mình quen nhau hồi hè á. Ở Đà Nẵng cơ. Mà sao 2 bạn cười ghê vậy.

Tôi cố nín, mỉm cười nhắm mắt ngẩng mặt lên trời. Con Dung giải thích:

- Không có gì đâu! Tui có chút hiểu lầm thôi. Xo ri hen.

- Còn Vũ? Sao Vũ cười. - Ngọc nheo mắt lại nhìn tôi.

Mỉm cười nhìn nó:

- Cười Dung, không phỉa cười bạn. Thôi mình đi cafe đi. Qua quán bên kia kìa. - Chỉ hướng.

Con Dung nghe thế đỏ mặt, nhéo tay tôi. Ấy, nó nhéo đau ghê. Không biết bọn con gái sức khỏe thì không có bao nhiêu mà sao nhéo đâu thế không biết. Nó lười:

- Chó! Tí về giải thích nghe chưa. Chết với tao, hừ. - Dung nó lườm tôi, nói nhỏ.

Đi vào quán cafe, bọn tôi tìm chỗ ngồi. Gọi đồ uống rồi tôi mới chỉ Dung:

- À, quên giới thiệu với bạn. Đây là Mỹ Dung. Bạn thân của tôi. Hai người làm quen đi.

Sau đó chỉ vào Ngọc:

- Đây là Như Ngọc, bạn mới quen hồi thi đại học. Hehe, chi tiết rồi chớ.

Con Dung nhanh miệng nói trước:

- Bạn mới quen, hihi. Hỏi cái, bạn học ở đây sao?

- Ừ, mình học ở trường qwe(bịa ra cho rồi, ai rãnh mà đi kiếm), còn bạn?

- bla bla.....

- bla bla..... !

Đúng là 2 cô gái, có nhiều chuyện để nói thiệt, nào là ăn uống thời trang, gấu giếc trai đẹp bla bla..... Tôi cũng không chen vào được, vì căn bản là không biết gì. Ngồi im nghe 2 đứa nói chiện thôi, trong lúc đó uống hết ly cafe luôn...

Lâu lâu cũng nói được 1 câu chen vô. Đang cười nói vui vẻ bỗng dưng đằng sau có tiếng nói:



- Ồ, trùng hợp thật, em cũng ở đây sao!

Thấy con Dung đứng lên:

- A, anh Nam. Sao anh cũng ở đây vậy?

Tôi quay lại sau lưng, nhìn anh chàng Nam này. Nhìn phát nhận ra ngay, đây là thằng người yêu của con Dung mà. Dung giật giật vai tôi:

- Hehe, thấy chưa, gấu tao đó.

Tôi nhìn hắn, rồi nhìn con Dung. Tôi mỉm cười gật đầu. Anh chàng Nam thấy tôi với Ngọc thì hỏi:

- Họ là bạn em à Dung?

- Hihi, dạ. Thằng này là bạn thân của em tên Vũ, đây là bạn mới quen của em tên là Như Ngọc. - Chỉ tôi, xong chỉ Ngọc.

- Bạn thân à? - Nam nhíu mày. Sau đó nhìn tôi đánh giá một vòng. Rồi mở miệng "à,à" nhìn tôi với ánh mắt thương hại. WTF? Trong đầu hắn đang nghĩ gì vậy? Ý nghĩ lóe lên, trong lòng tôi đã hiện ra một đáp án. Thì ra là như vậy, thằng này... hahaha. Kệ nó, ảnh hưởng đến tôi sao? Nhìn hắn, tôi mỉm cười lắc đầu, chủ yếu nói rằng suy nghĩ trong đầu hắn đã sai rồi.

- Mà sao anh ở đây vậy?

- À, anh với bạn anh có hẹn ở đây uống cafe á mà. Tình cờ gặp em thôi. Anh ngồi với được chứ?

- Được, lại đây.

Ngọc đứng lên qua ngồi bên cạnh tôi nhường chỗ cho Nam. Khi hắn vừa ngồi xuống. Tôi mỉm cười:

- Chào anh!

- Chào anh! - Tiếng của Ngọc. Chúng tôi gần như là đồng thanh.

Tôi cảm thấy htus vị nhìn sang Ngọc, Ngọc cũng nhìn tôi. Tôi cười haha. Trò chuyện một lúc rồi tôi đứng lên, xin đi về trước vì có việc bận, để lại bọn họ ở đó.

Căn bản là tôi cũng không có việc gì bận hết. Nhưng mà tôi không thích tên Nam này, chưa có ấn tượng gì tốt đẹp mà tôi đã thấy hắn là một người tự tôn cao và nói dối rồi. Hắn bảo hẹn với bạn nhưng gần nữa tiếng không thấy thằng bạn nào qua hết, dó chỉ là cái cớ.

Có thể hắn trùng hợp thật, cũng có thể hắn... đang theo dõi người yêu mình, vả lại trực giác của tôi không thích người này. Nhưng mà hắn cũng là người yêu của Dung, tôi cũng chẳng có lý do gì để bảo nó đừng yêu thằng Nam được.

Chỉ cần hắn yêu Dung thì mặc kệ, nhưng nếu có vấn đề gì đó xảy ra tựa như hắn lừa tình hay là sở khách các loại thì đừng trách tôi độc ác.

Hôm nay tôi càng phải bắt đầu tăng tốc độ hơn, tôi muốn trong vòng 1, 2 năm nữa là có thể ra được 1 trò chơi thực tế ảo đầu tiên của mình. Tôi đã có ý tưởng cho chúng nó. Về trọ là tôi đóng cửa ngồi nhắm suy tưởng về các lý thuyết và tự nghiên cứu, từ khi tôi dị biến thì trí não trở nên rất là thông tuệ, nhìn là nhớ.

Suy nghĩ hay nghiên cứu cũng không cần ghi ra giấy. Đó là một ưu thế quá lớn của tôi so với các nhà nghiên cứu khác, b ọn họ cần công cụ để lưu trữ dữ liệu hay các kết quả làm được, tốn thời gian, tốn tiền bạc.

Tôi không cần thiết bị nào để phụ trợ cả, cũng không cần phỉa chạy đôn chạy đáo, tôi chỉ cần 1 chiếc laptop có mạng là được, tôi cần kiến thức và cách hoạt động của một vật gì đó thì tôi có thể mô phỏng chúng trong đầu.

Chỉ là nó hơi nhàm chán, ngồi một chỗ nhắm mắt trong một thời gian dài, khi nào suy diễn có kết quả, tôi sẽ mua vật liệu kỹ thuật về để lắp ráp chế tạo và lập trình, những thứ này tốn kém không hề nhỏ, bởi vậy vừa đúng lúc hiều nay tôi đã tìm ra cách để thêm chức năng can thiệp vào suy nghĩ của người dùng và thay đổi khung cảnh thay vì nó chỉ màu đen.

Giờ tôi cần tiền, rất nhiều tiền, chỉ có thể là đi "cướp" của bọn giang hồ hại dân, nhưng mà bọn hắn thì ít quá, tôi không thể cần 100k mà cứ đi từng nhóm giang hồ một thu mỗi nhóm 1k được.

Vì thế hôm nay tôi tính đánh chủ ý lên mấy tổ chức tội phạm. Biết là có nguy hiểm nhưng tôi cũng đành phải đánh liều, vì kế hoạch thành công trong dự định. Nhưng giờ vấn đề là không biết mấy cái tổ chức đó ở đâu mới được, đành phải đi tìm mấy cái nhóm nhỏ bức cung ra mà thôi.

Mở mắt ra, thay lại bộ đồ, mang áo khoác trùm mũ, niệm chú đổi trạng thái sang trạng thái 2. Lúc này là 10h đêm, tôi bước ra khỏi trọ, lúc này trên đường cũng đỡ đông hơn ban ngày rồi. Tôi thì cứ đi dạo những nơi vắng vẻ thôi, vì cũng chả biết bọn giang hồ ở chỗ nào mà tìm nữa.

Có "duyên" thì gặp thôi, hít thở thật sâu. Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, nó luôn là một nơi bí hiểm kích thích sự tò mò của tôi. Một ngày nào đó có thể một mình tung lượn trên vũ trụ mà không cần bất cứ thiết bị nào hỗ trợ không biết nó sẽ sướng như thế nào nhỉ? Tôi không biết, nhưng tôi biết có lẽ nó sẽ rất tuyệt vời.

Đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn, đó là tiếng chửi và đánh. Tôi mở mắt ra, thấy bên kia đường có 2 băng nhóm nhỏ đang đánh nhau, tuy nói là nhỏ vì số lượng người tham gia 2 bên chỉ có 30 mấy thằng nhưng đều trang bị hàng nguội chả, có thằng bị chém ngay vai...

Người dân xung quanh đã bỏ chạy hết rồi, chẳng còn ai dám đứng lại cả, họ sợ bị liên lụy, mà cho dù không liên lụy đi chăng nữa thì cũng không dám đứng lại vì cảnh tượng máu me này thì không phải ai cũng có thể bình tĩnh được.

Nếu là tôi của trước kia thì có lẽ bây giờ đã sợ chết khiếp rồi, chỉ có điều thời gian đã làm thay đổi 1 con người,1 tên nhu nhược hay bị bắt nạt giờ đã thành kẻ giết người không gớm tay, tràng cảnh máu me mà tôi từng tạo ra còn khủng khiếp hơn bây giờ nhiều, giờ cùng lắm chỉ có đứt tay thôi chân thôi, chưa có chết người.

Nghe tụi này chửi nhau thì có lẽ đây là một cuộc chiến tranh dành địa bàn hoạt động giữa 2 băng nhóm. Có lẽ tôi nên dường cái đám hỗn loạn này lại, mỉm cười bước từ từ tới. Giải quyết đám này càng nhanh càng tốt, tôi nghĩ có lẽ trong đám người bỏ chạy vì sợ khi nãy đã gọi cho công an.

- Này, mấy người anh em. Dừng lại một chút được không chứ hả.

Bọn chúng đang chém nhau hăng thì đột nhiên ở bên cạnh có một người khác, theo bản năng tưởng là bên địch có thêm viện quân nên chúng đều lui lại(giải thích 1 chút: đang đánh nhau hăng mà tự nhiên có thêm người, mà người đó mình không quen thì theo lý thuyết thì hẳn là team địch).

Xuất hiện trước bọn chúng là một người đen, đen từ trên đầu xuống dưới chân, áo khoác đen trùm kín bên trên, quần cũng màu đen thế nhưng lại là quần jean, nhìn ra thì giống một tên dân chơi hơn là một tay cao thủ bí ẩn. Giọng đó lại tiếp tục vang lên:

- Cảm ơn các người đã nể mặt ta.

- Mày là ai? Ở phe nào? Tới đây làm gì.

- Tôi á? Haha, tôi ở phe thứ 3!

- Phe thứ 3, là phe nào? - 2 tên đại ca 2 nhóm cùng đồng thanh.

- Là phe một mình tôi, haha.

- Muốn chết. Mày tưởng đây là trò chơi con nít của mày à. Thằng Hưng chó đâu rồi, ra chém nó cho tao, mẹ nó chứ. Thời nay con nít tụi nó chán sống hết rồi sao, cả chỗ chém người cũng vào đùa được. - một tên thủ lĩnh lên tiếng.



Tên thủ lĩnh của băng bên cạnh cũng nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn nhưng hắn không có hành động quát tháo, kêu gọi như tên bên kia. Hắn đưa tay ra ý ngăn bọn thuộc hạ xông lên.

Tên đàn em tên Hưng chó gì gì đó cầm mã tấu lao lên, bọn họ ai cũng hừ một tiếng khinh thường, chuẩn bị nghe tiếng gào thét.

- AAAAAAAAAAAA! - Một tiếng thét chói tai.

Tên thủ lĩnh cười to:

- Hahahaha...ha - Nụ cười vẫn còn đọng trên mặt hắn nhưng đôi mắt thì không còn, đó không phải là âm thanh của thằng nhóc kia mà.. hình như là của thằng đàn em.

- Vụt...Rầm - Một tiếng gió mạnh vụt ngang qua. Một vật thể gì đó bay ngang qua mặt 2 băng đâm thẳng vào cái thùng rác và nằm gọn trong đó! Nhìn tên Hưng chó kia, cơ thể đã vặn vẹo không nhúc nhích, hiển nhiên là đã chết, chết không kịp nói một lời. Người của hai bang chém nhau rất ghê rợn nhưng còn chưa tới mức này, bọn họ ai cũng mồ hôi lạnh trên trán, không ai nói một lời nào cả, kể cả tên thủ lĩnh nãy cười to cũng đã sợ rớt tim.

Bọn họ từ từ ngoảnh đầu qua nhìn phía kẻ đánh người, chỉ thấy người áo đen chân vẫn đưa ngang tới phía trước, không ngờ là đá. Một đá đã làm cho một người mạnh khỏe chết không kịp trăn trối, mà cơ thể còn vặn vẹo, chắc chắn bên trong xương cốt đã nát rồi, ai cũng run cầm cập, ở đâu ra một tên quái vật thế này, chỉ có tên thủ lĩnh của băng không xông lên còn hơi bĩnh tĩnh một chút.

Tôi cũng sững sờ không kém bọn chúng, chân tôi vẫn giữ nguyên vị trí sau khi đá tên kia, chưa hạ chân xuống.

Thật không ngờ, hoàn toàn ngờ một chút nào cả. Chỉ là mấy ngày trước có vọc qua trọng cước, hôm nay muốn thử uy lực của nó một chút thôi, có ai biết được nó kinh tởm như vậy chứ. Mặc dù là cơ thể đang ở trạng thái 2 nhưng vẫn hơi tê tê, thu hồi xúc động trong lòng tôi hạ chân xuống.

Lặng nhìn 2 bên, bây giờ không gian có một chút im lặng hơi rợn người, không ai dám phát ra một âm thanh nào. Tôi đành phải mở miệng trước:

- A hèm, mấy anh lớn ở đây ai có tiền không cho em mượn một ít đi ạ.

Không gian im lặng đã bị phá vỡ. Tên thủ lĩnh gọi người đánh tôi đã lên tiếng đầu tiên:

- Tôi..tôi xin lỗi vì đã lỡ chọc đến anh. Chúng tôi là băng Sói Đen trực thuộc của the Jungle, không biết là anh cần bao nhiêu tiền ạ.

Thằng này rất là khôn khéo, chả trách hắn được làm đại ca. Hắn đầu tiên xin lỗi để làm dịu cơn giận của đối phương sau đó lại hô tên cái tổ chức cầm đầu để hòng làm lung lay đối phương nói trắng ra là hù vì trong giới giang hồ ở Việt Nam thì the Jungle ở miền Nam là một cái tên rất kêu, là một trong những tổ chức tội phạm ở bậc cao rồi, không còn nằm trong phạm vi giang hồ nhỏ hẹp nữa.

Sau đó hắn hỏi đối phương cần bao nhiêu tiền, ý là để coi đối phương có sợ the Jungle không, nếu sợ thì có thể sẽ bỏ qua cho hắn mà có khi còn bị hắn uy hiếp lại nữa, còn nếu không sợ thì cũng có thể nể mặt the Jungle mà giảm nhẹ trừng phạt.

Tôi làm sao mà không nhân ra ý tứ trong từng lời nói của hắn chứ. Tôi cực ghét thái độ này:

- Haha, anh lại chọc em rồi, em đây chỉ cần mấy anh ở đây có bao nhiêu thì cứ đưa ra thôi, tác phong nhanh nhẹn tí thì sẽ chẳng tổn thương tới hòa khí. Nào, 2 bên các anh đưa đây rồi em sẽ đi liền, lúc đó mấy anh tha hồ mà vui đùa với nhau.

- Mày, mày biết the Jungle là khái niệm gì không?

- Cao lắm chỉ là một bang giang hồ lớn mà thôi, sẽ có bao nhiêu người chứ? Haha, một ngàn hay mười ngàn, hay là 1 trăm ngàn người đây.

- Mày đúng là điếc không sợ súng. the Jungle là tổ chức đen lớn nhất Việt Nam này, hàng nguội hàng nóng đầy kho. Mày nếu đắc tội với tụi tao thì mày sẽ bị trả thù tàn khốc, nhà cửa không còn, haha. Biết điều thì mau cút đi, tao biết mày giỏi võ, mạnh như quái vật, nhưng mà thắng được súng sao? Cho dù thắng được một cây thì thắng được 10 cây, trăm cây, ngàn cây súng cùng bắn sao? Thức thời là trang tuấn kiệt, haha.

- Anh bạn đừng sợ. Đừng nghe hắn lôi the Jungle ra hù dọa, thực tế bang của hắn chỉ là một nhánh nhỏ trong 30 nhánh trung của the Jungle mà thôi. Hắn lệ thuộc vào một bang tầm trung là Sói điên ở nhánh trung the Jungle thôi. - Thằng thủ lĩnh bên kia mong tôi diệt đi cái bọn này còn không hết? Làm sao có thể trơ mắt cho cơ hội trôi qua cơ chứ.

Phất tay hừ:

- Nói cho tụi mày biết, đừng có lấy cái gì ra mà che chắn, tao mất kiên nhẫn với tụi mày lắm rồi. Dù nó lớn cỡ IS tao cũng đéo ngán, ok. Tao đếm đến 1 tới 3, bên nào không giao thì tao đánh bên đó. - Chỉ thẳng mặt 2 thằng, lời nói đầy mùi thuốc súng, không còn xưng hô anh em nữa, tôi không muốn tốn thời gian với bọn này, dù là băng nhỏ hay lớn đều không phải thứ tốt lành gì, lỡ tay cũng không áy náy.

- Ba....

- Hai....

- Mộ.... - Khoan, tôi giao. - Thằng tự xưng bên the Jungle gì gì đó vội thu tiền đàn em rồi đưa hết cho tôi, không ngờ là được tới 132 triệu, làm lòng tôi khá mong chờ băng bên kia chắc cũng không kém.

- Tốt, mấy anh có thể đi hoặc đứng qua bên kia chờ tôi thu tiền nốt rồi trả nơi này lại cho anh, hehe. Xin lỗi nha. - Tôi cười cười hòa ái, nhưng bọn hắn lại không thấy được nét mặt này của tôi, thật là đáng tiếc, tôi tự nhiên cũng không bỏ mũ trùm xuống mà cười với bọn hắn.

- Còn tụi...à không, còn mấy anh thì sao?

Tên thủ lĩnh kia có vẻ từng trải, đang định mở miệng ra nói cái gì đó nhưng lại thôi. Nhắm mắt vài giây rồi hắn ra vẻ như vừa đưa ra một quyết định quan trọng:

- Được, tôi đưa cho cậu. Nhưng không phải là tôi sợ cậu đâu. Tí lé, đưa tiền cho cậu ta.

Tên đàn em được gọi vội thu tiền các anh em rồi gom hết vào vali bước tới đưa cho tôi, tôi thì thấy chiếc vali to gấp đôi cái bọc lúc nãy bọn kia đưa thì thầm vui vẻ, có lẽ kế hoạch được đẩy nhanh tiến độ hơn rồi.

Tên đàn em đưa vali đến cho tôi, cách tôi còn 3 bước thì dị biến xảy ra. Ở đâu một bóng đen bay ra đá tay tôi một cái, tôi vội lùi lại 2 bước né được, nhưng hắn cũng đá tên Tí lé, tên đó thì làm sao né được. Bị đá một phát văng tới 3m, mặc dù không ghê như lúc tôi đá nhưng hắn cũng bất tỉnh luôn.

Tên vừa đáp xuống cũng đen từ đầu xuống dưới giống tôi, nhưng khác biệt là tôi mặc đồ hiện đại còn hắn thì mang áo choàng và mũ trùm. Không những thế hắn còn đeo cả mặt nạ, người bình thường mà nhìn vào tưởng là hắn đang đóng phim cổ trang ấy chứ.

Nhìn cách hắn thi triển 2 cước vừa rồi thì tôi cũng biết hắn tùy tiện đá thôi. Không ngờ trên đời còn có người mạnh như vậy, không lẽ hắn cũng biến dị như mình.

Tên thủ lĩnh của tên Tí vừa bị đá run rẩy, lắp bắp:

- Lão..lão..lão đại!

Tên đeo mặt nạ phát ra giọng nói khá khó nghe, nghe là biết hắn đã bóp méo giọng nói:

- May mà vẫn còn nhận ra ta!

- Oai phong của..của lão đại, ta..ta sao dám quên chứ!

- Vậy tại sao tiền của ta cho mày dùng để phát triển thế lực cho ta, mày lại đưa cho tên kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook