Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 39: Hóa Điên

Kai

01/01/2016

Giờ nhìn lại thấy một đám thanh niên mỏng manh da trắng phía trước tôi thầm hô xui xẻo(nhìn lại mình đi, khác gì đâu ^_^), nếu biết chỉ có đám rơm cỏ này thì để trạng thái 2 bình thường cũng đủ xử lí rồi, đỡ tốn sức duy trì ở trạng thái 2 đỉnh cao. Nhưng chẳng lẽ giờ xin tụi nó vài phút đi WC rồi chuyển lại, cũng chả rãnh như thế. Dù sao tốn sức cũng không nhiều như trạng thái 3 nhưng mới vừa chuyển sang trạng thái 3 xong nên giờ cũng khá mệt. Bọn này lại nhìn tôi và cười to kiểu như gặp một thằng quái dị.

- Ê nhóc kia, mày biến đi chỗ khác chơi, chỗ này bọn anh đang có việc. - Một thằng lại gần tôi.

- Haha, chắc thằng này dân cosplay tụi mày ạ. Biến mày, lẹ. Không tụi tao cho ăn đòn giờ. - Một thằng khác hung hơn.

Nhìn đám loi choi này làm tôi khá thất vọng, cũng bỏ đi ý định làm thịt tụi này. Chỉ cần bắt tên Nam là được rồi, kéo bọn sau lưng hắn ra, tôi thì không hiểu sao càng ngày càng máu chiến mà làm việc thất đức lẽ nào không trả giá. Không cần nhiều lời với bọn này, tôi đi thẳng tới chỗ Dung. Thằng lúc nãy mất kiên nhẫn, lao lên định đá một cái trúng chân tôi, xong nó co giò lại té ra đất kêu đau. Đương nhiên rồi, ở trạng thái hai cơ thể đấm nát cả sắt thì một thằng công tử bột ăn chơi đá vào thì chỉ có mức tự mình làm đau mình thôi.

Thấy vậy tôi cũng chả để ý bọn này nữa, đi tiếp. Bọn kia thấy cảnh thằng bạn mình như vậy cũng không dám làm gì đều lui ra hết, có mấy thằng lại đỡ thằng kia dậy. Dung đang hoảng sợ thấy tôi lại gần, hơi run run(không biết là do lạnh hay do sợ nữa):

- Vũ hả m...

- Suỵttttttt! - Tôi ngắt lời.

- Tao là Cửu. - *Nháy mắt* Sau khi được Trang nhắc nhở tôi cũng không ngu mà lộ ra danh tính của mình, lỡ đâu trong bọn này có thằng bắt người thân của tôi trả thù thì sao? Tôi đâu thể canh me từng ngày bên cạnh họ được. Vì thế nên đã xác định đập tụi nó một trận thì phải cẩn thận, bất cứ ai trong đám loi choi này đều là nhà giàu và có thể lực, nhất là thằng Nam tuy không giàu nhất nhưng là có thế lực nhất, thuê một đám giang hồ dao búa súng ống không thành vấn đề. Ai dám đảm bảo tình huống ấy không xảy ra chứ?

Dung nhắm mắt lại, không có nói gì hêt. Tôi nghĩ rằng chắc nó vẫn chưa hoàn hồn hoặc là vẫn chưa chấp nhận được sự thật này. Thôi kệ, cứ mang nó về đã rồi tính tiếp. Lại kéo tay nói:

- Đi, về trọ mày rồi tính. Đừng sợ, có tao ở đây rồi(nhớ có bài nhạc nào ntn). Chẳng phải tao nói rồi sao, trời sập cũng có tao chống cho mày(nói phét thôi). - Nó nước mắt chảy dàn dụa rồi mà chưa mở miệng ra khóc thôi.

Dung mở mắt ra bỗng kêu lên:

- Aa, coi chừng phía sau.

*bốp* Tôi hình như bị một cái cây sắt gì đó đánh vào đầu. Muốn chửi thề: "DM" quá, mãi lo nổ quên mất còn có bọn loi choi xung quanh nữa. Tuy không có ảnh hưởng gì nhưng cũng đau chớ bộ. Bọn nó thấy đánh lén thành công mấy thằng lao lên đá mấy phát vào lưng đối phương, tưởng như sắp lật kèo vì thằng này ngu ai ngờ biến cố xảy ra khiến bọn nó không thể tin nổi. Tên tóc dài lập dị kia vốn bị một cây sắt đập vào đầu còn bị tụi hắn bồi thêm vài cước đang lẻ ra phải xụi lơ chịu đòn nhưng đằng này bỗng dưng bật dậy một bàn tay đen to cở nữa người hiện ra đánh mấy đứa bạn của tụi hắn ở gần tên kia bay luôn.

*rầm* cả đám kia nằm xụi lơ luôn, không thấy cử động nữa. Tôi lúc đó mới chợt tỉnh, chết lại không khống chế được bản thân mình, tại sao dạo này cứ hay như vậy nhỉ. Lẽ nào là tác dụng phụ của <> làm biến đổi tính cách con người? Mà vừa rồi hình như mình có vận chuyển băng khí thi triển <> thì phải? Giờ hình như có chút hư thoát kiệt sức, tiêu hao khi dùng hắc thủ ghê quá, dùng thêm 2 3 lần nữa chắc biến lại thành trạng thái 1 luôn ấy. Nhìn lại thì có 4 thằng nằm thẳng cẳng rồi. Bọn thằng Nam lại đỡ bạn lên thì thấy bạn xịt máu ra, không còn thở nữa, mọi thứ trong cứ như nát bét rồi. Bọn nó giờ mới sợ, vội đẩy đồng bạn đã chết ra hét lên:

- Aaa, giết người rồi. Thằng kia giết người rồi. - Cả bọn hoảng loạn hết lên. Lâu giờ tụi nó cùng lắm chỉ là đánh người ta nhập viện chứ đã dám giết ai đâu. Thấy cảnh máu me thì đã sợ đái ra cả quần rồi, giờ trong đó còn có vài thằng bỏ chạy.

Không được, đã lộ ra giết người với nhất là mấy đứa hại đời nhà giàu này thì không thể để tin tức lọt ra. Tôi thì không sao nhưng mà Dung chắc chắn có chuyện, không những vậy mà có khi những người liên quan cũng chạy không thoát. Vốn chúng tôi chỉ là một đám thiếu niên nhà nghèo ở trên núi mà thôi, sao mà so được với các thiếu gia đồng bằng chứ, xã hội giờ nó bất công lắm, có tiền có quyền là có gần hết rồi. Đạp phong cước nhảy ra trước mặt một tên đang bỏ chạy, tôi vận mộc khí đạp giữa ngực hắn làm hắn bay trở lại....

Một lúc sau chỉ còn mình tên Nam còn đứng với anh mắt kinh hoàng, hắn không tin vào mắt mình nữa, chuyện gì đang xảy ra? Vốn là một buổi đi chơi phê pha của hắn cũng nhóm bạn mà giờ đã thành một ngày chết chóc của hắn cùng tụi bạn. Tại sao, hắn hối hận là đã không nghe lời ba hắn khuyên lo học, lo cho tương lai đi, đừng theo chú hắn nghịch phá để rồi lãnh hậu quả, chỉ trách lúc đó hắn không tin. Không tin ở Việt Nam này có ai mà dám chọc chú hắn, không sợ chú hắn trả thù sao? Hắn "a" một tiếng, quen cha nó giới thiệu cái "ghế dựa chống lưng" của mình, hèn gì thằng kia không sợ. Phải dọa mới được, bây giờ mặt mũi tính là gì, hot boy tính là gì, hèn nhát cũng được, miễn là sống:

- Mày..mày dám giết người? Mày không sợ đi tù rục xương à? - Hắn sợ lắm nhưng không dám chạy, thấy lũ bạn bị đánh làm hắn ngay cả lá gan chạy cũng không có.

Tôi nghe thấy mới nhìn lại tên còn sống duy nhất này, nhíu mày:

- Chết cha, lỡ giết người rồi làm sao bây giờ? Hay..hay là tao giết nốt mày nhé? Để không ai biết hết, thế là xong, haha. - Tôi cười to, không biết tại sao bây giờ lại hưng phấn thế không biết.

- Tao với mày không có thù oán gì, cũng như tao chưa bao giờ gặp qua mày? Tại sao mày lại muốn giết tụi tao. - Hắn chắc chắn trong lòng rằng mình chưa bao giờ gặp người thanh niên tóc trắng dài này, nếu đã chưa gặp thì làm sao mà chọc được? Chẳng lẽ tên này bị điên gặp con gái là muốn chơi thì cướp à? Thấy tụi hắn cản nên giết để đoạt? Hắn không cho rằng Dung quen với thanh niên này, vì hắn tự tin rằng mình đã tìm hiểu kỹ về Dung rồi, bạn bè chỉ có mấy đứa trên lớp với mấy đứa đi học chung từ quê lên, mà bọn quê mùa đó thì làm gì khủng khiếp thế được, mà đừng nói là người thường, hắn chắc chắn một con bé hiền lành dễ dụ không thể nào quen với một tên điên giết người được.

- Hahaha, không thù oán? À đúng, tao với mày thì làm gì có thù oán.

- Vậy..vậy tại sao mày còn giết người độc ác như vậy. Mày bị điên rồi à?



- Lũ bệnh hoạn cầm thú tụi mày không có lỗi với tao nhưng có lỗi với bạn tao. Dung là bạn tốt của tao, mày đụng nó tức là chọc tao. Giờ yên tâm ra đi được rồi chứ, hà hà. - Cười nửa miệng.

- Mày..mày dám? Mày biết tao là ai không? - Hắn lui lại 2 bước. Hắn không ngờ con bé hiền lành dễ ăn hiếp này lại quen một thằng điên thích giết người, sao trước đó không nói cho hắn chứ? Tên này đúng là điên mà, rõ ràng một hơi giết nhiều người như vậy lại còn không nháy mắt mà còn chửi mình là bệnh hoạn, cầm thú. Ai mới là cầm thú đây?

- Hahaha, là ai mặc kệ mày. Cháu của trùm giang hồ The Jungle sao?

Nghe vậy tên Nam vốn đang mới lấy được tinh thần lại tái mét. Đã biết mình dựa vào chú làm trùm ở The Jungle mà còn không sợ thì có thể là băng đối địch với chú mình chăng? Chọc phải dạng gì thế này, trong lòng chợt nghĩ ra 2 cách còn khả thi cuối cùng.

- Mày dám đụng tới tao thì cho dù mày là đàn em của một bang bậc cao thì sao? Chú tao vẫn có thể cho người giết mày. - Nam cố gắng hùng hổ lên uy hiếp.

Nhếch miệng cười, tôi từ từ bước về phía tên Nam, mày con cháu ai cũng thế thôi, chết là hết. Nam thấy cách này của mình không có hiệu quả hắn đành phải dùng phương pháp cuối cùng, mất mặt cũng được miễn là còn sống thì sau này trả thù cũng không muộn. Hắn vội chạy lại phía Dung, vừa chạy vừa kêu:

- Dung ơi! Tha cho anh đi! Anh xin lỗi, anh hứa từ này về sau chỉ yêu mình em thôi. Anh xin thề! Bảo bạn em tha cho anh đi mà. - Hắn quỳ xuống lay lay Dung, giờ thì mặt mũi gì nữa, cũng còn một cách nữa là bắt Dung uy hiếp tên kia nhưng mà trên người hắn vốn không mang cái hung khí gì làm sao mà tổn thương, mà theo tốc độ biến thái của tên kia thì hắn cũng chưa chắc thành công. Cái gì đáng mặt đàn ông cũng không cần. Dung nãy giờ vì quá đau lòng cũng như thấy cảnh tôi giết người đã thất thần, suy nghĩ lung tung đủ thứ, hồn không biết đã bay đi đâu vừa lúc bị tên Nam này lay mới trở về hiện tại.

Thấy anh người yêu làm mình yêu tha thiết, làm mình tự hào, làm mình say đắm trước giờ đang quỳ gối xin mình tha mạng làm Dung càng thêm cay đắng và hoảng sợ. Thằng Vũ hiền lành hay bị bắt nạt, hay quan tâm tới mình đây sao? Anh yêu thông minh phong độ tài giỏi của mình đây sao? Nào phải, cả 2 đều không phải. Trước mặt mình là một kẻ điên giết người không chớp mắt mà còn cười vui vẻ và một tên hèn nhát sợ sệt đang quỳ dưới đất. Dung nhắm mắt lại cố ngăn dòng nước mắt, nhưng nổi sợ hãi vẫn bao trùm, trước giờ nó chưa bao giờ thấy cảnh máu me thế này, cũng chưa bao giờ thấy người chết, làm sao mà không sợ.

Thấy Dung nhắm mắt lại không nói gì, tôi cười ha ha. Từ từ bước lại phía tên Nam, Nam thấy thế càng sợ hơn, cái này cũng không thể nào trách hắn, ai có thể trước biết mình có thể sắp chết mà không sợ chứ? Hắn càng lay mạnh hơn và van xin có.."nội lực" hơn. Tôi tới gần, định không muốn máu dính lên người Dung tôi như vô thức vận chuyển <>, tóc thàn xám trắng, da cũng vậy, mắt nhiều ra một tia màu đỏ, cái lạnh hung hăng tỏa ra xung quanh. Tên Nam cảm nhận được cái lạnh thấu xương cộng thêm nhìn thấy tôi ở dạng này, hắn ruốt cuộc vừa run vừa hét lên:

- Ma quỷ..ma quỷ, mày..mày không phải là người. - Hắn vô lực gào thét nhìn bàn tay ma quỷ kia dần hạ xuống thật chậm đầu mình. Hắn biết khi bàn tay ấy chạm thì mình sẽ phải chết. Hắn tuyệt đối không cam lòng, hắn còn trẻ, vợ con còn chưa có làm sao có thể chết sớm như vậy chứ? Còn nhiều thứ hắn chưa kịp hưởng thụ nữa cơ mà, tuyệt vọng.

Bỗng dưng Dung lên tiếng:

- Tao xin mày tha cho anh..Nam đi Vũ. Tất cả cũng chỉ vì tao cho nên..cho nên tao không sao là được rồi. - Cuối cùng Dung cũng quyết định tha cho tên Nam, dù sao nó cũng từng yêu Nam rất rất nhiều, mặc dù bây giờ hình tượng của tên Nam đã gần như sụp đổ trong lòng nó nhưng mà tình cảm vẫn chưa thể nói hết là hết ngay được.

Tôi nghe thấy Dung nói thế, thu tay lại nhìn Dung một cái, thấy nó cũng đang cúi đầu, tôi cũng thầm gật đầu. Tha cũng không phải không thể, tôi đưa tay ra đặt lên đầu tên Nam, truyền một lượng hàn khí và mộc khí trộn chung lại vào người hắn, đề phòng khi hắn lật lọng mình còn có thể tìm được hắn đang ở đâu, rồi bảo hắn:

- Cút! Đừng để lần sau tao gặp lại nữa.

Hắn mơ cũng muốn nghe câu này, đâu có lý nào lại chờ nhìn xem sắc mặt ai hay cảm tạ ai, vội vàng bỏ chạy luôn, còn mong chạy càng nhanh càng tốt đâu dám quay lại lấy chiếc xe. Thấy một trận như vậy tôi cảm thấy buồn cười, đúng là gặp chuyện thì chạy nhanh hơn cả ngựa(sau này mình cũng thế thôi :)) ). Triệt tiêu <> về trạng thái 2 tóc ngắn:

- Hắn đi rồi, mình cũng đi về thôi! May lần này có tao đấy nghe chưa, haha. Về nhà bao tao một chầu coi, haha.

Dung ngẩng nhìn tôi, đến bây giờ tôi mới lặng người đi khi nhìn thấy ánh mắt sợ sệt của nó. Tôi bất chợt hỏi vô thức:

- Mày sợ tao sao?

- A, không..không có đâu.

Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc với Trang tôi há không biết những thứ đơn giản này. Nó đang rất sợ, tôi cười cười:

- Haha, lớn rồi mày! Làm như con nít không bằng? Không việc gì phải sợ. - Tôi kéo tay Dung lên.

- Không! - Dung giật phắt tay ra. - Mày..mày đã thay đổi quá nhiều rồi, tao..tao sợ rằng mình không còn đủ can đảm để..để tiếp tục làm bạn với mày nữa rồi. Tao thật sự là sợ lắm, mày cuối cùng..cuối cùng cũng không còn là con người nữa rồi, tao xin lỗi. - Nói xong nó cuối đầu xuống, nhưng vẫn hơi run cộng thêm nước mắt vẫn còn đó sau vụ thằng người yêu.



Hai bên im lặng một hồi lâu tôi mới nói một câu:

- Ừm, tao hiểu mà. Mày không cần phải sợ, cứ như bình thường là được. Để tao đưa mày về nhà rồi sau này tao cũng không gặp mày nữa, được chưa? - Để đưa ra quyết định này tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy rõ cảnh tôi giết người hàng loạt như thế, có ai mà không sợ, đừng nói chỉ là một cô gái bé nhỏ tâm linh yêu đuối. Nhất là khi cuộc sống tôi không yên bình, "tên bay lạc đạn" thì con nhà lành làm sao mà gánh nổi, cho nó đi cũng coi như là tốt cho nó.

- Ừm. - Im lặng một lúc nó cũng đồng ý.

Dung giờ không còn một chút sức nào nữa, cái này cũng một phần do tâm lý suy sụp, tôi đành phải cõng nó về. Ban đầu nó không dám nhưng nếu mà ngồi đây miết tới sáng nó cũng sợ, thế nên đành phải chịu thôi. Tới trước trọ nó, tôi thả nó xuống, đi xa 50km nó không đi nổi nhưng từ cổng vào phòng chắc vô tư. Tôi mỉm cười:

- Tạm biệt mày! Nếu có việc gì cần giúp mày lại ném viên bi này nha. - Tôi đưa cho Dung 1 viên bi nữa. Dung chần chừ một chút rồi, cũng rụt rè lấy vào.

- Cảm ơn! Tạm biệt mày. - Nói xong nó đi lên phòng. Tôi lặng nhìn cho tới khi đèn phòng nó sáng lên, tôi mới thở dài một hơi. Có lẽ..trên đời này không có gì là mãi mãi.......

Một lần nữa, một lần nữa tôi lại thèm khát cảm giác được đánh nhau, hưng phấn nhưng lại không bằng cảm giác khi đánh với lão đại, chắc có lẽ 2 bên không cùng đẳng cấp. Lại một lần nữa tôi cảm thấy mình ra tay đầy mùi máu, không hề có một chút nhân nhượng hay tha thứ, kiểu như là nhân mạng trong mắt mình không đáng một đồng, kẻ chọc ta phải chết. Đây là tại sao? Là do <> hay là do bị ảnh hưởng bởi ký ức cổ xưa kia.

Tôi gần như đã phát điên rồi, mình vẫn kiểm soát hành động của mình nhưng tại sao lúc đó lại dường như mình muốn giết người vậy, cứ như mình chủ động chứ không phải là bị mất kiểm soát. Nhưng rõ ràng là mình không muốn giết cơ mà, giờ lại..xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng khác. Chẳng lẽ càng lâu dần mình sẽ càng không còn là con người nữa?

Làm tôi giờ đây đã mất đi một người bạn.. Thật đáng ghét, tại mình sao? Không phải, mình là đi cứu nó cơ mà. Vậy tại sao?

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tôi thét dài một tiếng.

- Tại sao? Tại sao? Tại ai chứ? Tại ai? - Gần như phát điên lên.

- Phải rồi, haha. Phải rồi, nhất định là do bọn thằng Nam, do bọn nó gây sự nên mình mới phải giết người. Đúng rồi, hahaha. Kẻ chọc ta...chết, hahaha. - Tôi phát điên hoàn toàn, đây cũng không biết là tác dụng phụ của thứ gì gây nên. Trong nháy mắt tôi cười điên cuồng, tóc lại móc dài ra tới đầu gối, tóc từ màu trắng bạch kim dần chuyển sang trắng tinh, vuốt không mọc ra nhưng đuôi lại mọc ra..tới 2 cái. Trong một giây cái đuôi thứ 2 vừa mọc ra, thềm đá dưới chân vỡ nát ra in một hình dấu chân thật rõ ràng còn tôi thì biến mất, điên cuồng chạy theo hướng băng khí và mộc khí ở hướng Đông Bắc.

..........

Trong một tòa biệt thự thật rộng, có 2 người trung niên một ngồi một đứng và một người thanh niên đang nói chuyện, giọng người trung niên đang ngồi rung đùi phì phèo điếu xì gà:

- Cái gì, mày nói có người giết hết đám loi choi kia mà tha mày à? Chỉ vì tụi mày chọc một con nhỏ xấu xí nghèo nàn thôi à?

- Dạ! - Người thanh niên cuối đầu đáp, dường như hắn rất sợ người trung niên này.

- Mày sợ rồi à?

- D..dạ! - Người thanh niên khép nép như là một thiếu nữ lần đầu gặp bố mẹ bạn trai vậy.

- Đồ vô dụng! Nói tao nghe về thằng đó và con nhỏ kia. - Người trung nên cho rằng đám loi choi ăn chơi kia thì làm gì mà biết đánh nhau, một đám tụ lại cũng như là một đám chuột mà thôi. Một mình hắn cầm dao chắc cũng làm được, đánh chém bắn nhau thì cần thiết nhất là cái gì? Tất nhiên là dũng khí rồi, không có dũng khí đánh lại người ta thì sao có thể đánh lại được.

- Dạ, chuyện là thế này...bla...bla.

- Cái gì! - Đập bể cái bàn. - Đã nói ra tên tao, thằng kia biết mà vẫn không nể mặt sao. Mà lại nể mặt một đứa con gái? Chuyện này không thể chấp nhận được, mày từ nay bỏ ăn chơi kiểu này cho tao, thật là mất mặt mà. Giờ mày đi nghỉ đi, ngày mai mày theo tao đi tới chỗ con nhỏ đó. Tao phải cho mấy đứa nhóc mới vào đời này biết kính người lớn là gì! Thành "côn" này là gì.

====Lời tác giả====

Mọi người comment nhiều lên nha! Hehe, comment nhiều là tăng tốc độ lên haha .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook