Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 11: Quyển 1 - Chương 11: Có ai muốn mình khổ?

Nguyễn Điệp

15/09/2017

Cool, thực sự rất cool, cảm giác được thủy tổ lạc long quân nhập xác đem lại cảm giác mát lạnh lâng lâng khó tả vậy, từng cử chỉ và hành động của người tràn đầy sức mạnh, cảm giác như chiến thần bất bại vậy.

( Từ bây giờ để thuận tiện viết và đoc truyện từng cử chỉ của thủy tổ đại việt lạc long quân sẽ ghi là tôi nhé)

Con cương thi bị đẩy bay vào vách đá, nhưng nó không có hề hấn gì cả, khuôn mặt nó hếch lên như có ý thách thức. Tôi mỉm cười nhìn về phía cương thi vương rồi phi thân thật nhanh về phía nó, nó cũng lao thật nhanh chĩa hai bàn tay sắc nhọn quyết sinh tử.

RẦM! Khuôn mặt cương thi vương méo xệch bởi một phát đấm của tôi ngay chính giữa mặt nó, cả thân hình đồ sộ của nó bay thẳng dính vô vách núi, tận dụng cơ hội tôi lao thẳng đến đấm liên tục vào người cương thi vương. Từng cú đấm mạnh mẽ làm khuôn mặt con quái vật nhắn nhó vì đau đớn, nó phả ra khí xanh cùng mùi hôi thối khắp nơi làm tôi phải lui ra tránh.

Rồi nó lao đến định cắm 5 móng tay sắc nhọn vào tay tôi, nhưng tôi lanh trí tránh được, rồi tôi đưa chân lên quét vào mặt con cương thi đá bay nó về phía rừng cây, thân hình nó bay thẳng về phía cây cổ thụ, lực tác động làm cây cổ thủ đổ rạp xuống.

Cương thi vương sợ hãi biết rằng nó không phải đối thủ của tôi, nó quay mặt lại định phi thân chạy trốn, tôi mỉm cười nói khẽ:

– Nghiệt súc, chạy đâu cho khỏi nắng!

Tôi phi thân như tên bắn đuổi theo ngay sát nó, cương thi vương hai tay đưa mạnh sang ngang nhưng với phản xạ tuyệt vời tôi đã cúi xuống tránh được rồi nhảy lên đá móc vào ngực nó. Thân hình nó bị lực bộc tác từ cú đá của tôi bắn thẳng quay lại phía vệ đường.

Sau đòn nặng này, nó biết là đã đi vào đường cùng, khuôn mặt nó bỗng đỏ rực lên, nhăn nhó tức giận. Nó rống lên 1 tiếng kèm theo phả ra khí độc màu đỏ. Chắc nó muốn dùng một đòn cuối để kết thúc trận đấu.

Thể lực của tên tiểu tử mà tôi mượn thân xác cũng không còn nhiều nữa, nếu cứ tốn thời gian với con nghiệt súc này cũng không phải cách hay, có khi bị thoát ra khỏi thân xác sớm hơn dự định. Tôi giữ chặt “Phá hồn kiếm”, dồn hết lực vào đòn cuối cùng trước khi rời khỏi thân xác người phàm:



– Muốn một chiêu phân thắng thua à? Để ta xem kiếm này cứng hơn hay da mày cứng hơn!

Con cương thi vương rống lên, đôi mắt nó đổ ngầu, gân xanh gân đỏ nổi hết lên nhìn cực kì quái dị, nó nhe nanh trợn mắt lao thẳng về phía tôi. Đương nhiên tôi cũng đáp lễ cầm “phá hồn kiếm” chém thẳng về phía cương thi vương.

1 giây trôi qua, 2 giây trôi qua rồi một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng tôi. Lúc này tôi chắc chắn một điều là mình đã là người chiến thắng, thân xác đang nâng nâng bỗng nhiên kiệt sức, tôi đổ vật xuống đường ngất lịm đi.

Lúc tỉnh lại thì tôi đã thấy mình ở làng, bên ngoài trời tối nhưng tiếng ăn mừng làm náo động cả một vùng trời vui như trẩy hội vậy, sư phụ thấy tôi tỉnh liền ra hiệu cho tôi nằm xuống nghỉ ngơi!

Rồi ổng kể chuyện tôi bị ngất ra sao, ổng liên lạc với ông bác béo đưa người đến giúp thế nào, và cả chuyện tôi là anh hùng của cả làng khi tiêu diệt được cương thi vương nữa.

Qua vài ngày khi tôi đã bình phục sức khỏe, hai chúng tôi xin phép dân làng để quay về hà nội, đang khá buồn vì lần đi này không được thù lao thì ông bác béo đưa tôi một cái hộp tròn như cái bát cơm. Tôi mở hộp tròn ra thấy bên trong có rất nhiều đá quý, tôi cảm động rưng rưng nước mắt ôm chặt ông bác béo không nói lên lời….( Quả này thì giàu to rồi, có tiền mua quà cho nàng rồi:3).

Chúng tôi từ biệt dân làng và lên xe quay trở về bến xe để về hà nội, khi đi qua gần chỗ diệt cương thi hôm trước, sư phụ tôi ra hiệu cho ô tô dừng lại rồi xuống xe lôi vàng mã ra đốt.

Tôi ngạc nhiên nên hỏi ổng đốt cho ai thì ổng nói:

– Ta đốt cho con cương thi vương! Không ai chết đi muốn làm cương thi cả, không thể trách nó được, muốn trách thì phải trách bọn đằng sau khiến nó thành cương thi! Cũng giống như người dân trung quốc có kẻ tốt người xấu không ai muốn chiến tranh cả chỉ có chính quyền trung quốc là muốn xâm lấn biển đông của chúng ta thôi!

Sau khi đốt xong vàng mã, chúng tôi lại lên đường quay về hà nội, tưởng là có thể vui vẻ sống tiếp những ngày bên cạnh nàng thì cuộc đời lại một lần nữa vùi hoa dập liễu tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook