Chương 13: Quyển 1 - Chương 13: Thuật chuyển nhãn
Nguyễn Điệp
15/09/2017
Có nhiều chuyện mà bạn không thể tin được, cũng như khi tôi đọc trang cuối của cuốn sổ bà nội để lại… Lòng tin, sự thật, dối trá… thật sự lúc này tôi không quan tâm nhiều nữa. Bởi đơn giản tôi đang rất đau đầu vì tiếp nhận quá nhiều truyện.
Rồi tôi cố gắng móc nối lại những điều vô lý, những bí ẩn và thắc mắc mà tôi băn khoăn… Nếu như trang cuối cùng đúng như lời bà tôi viết thì có lẽ tôi đã dần hiểu ra mọi truyện. Dù có thật hay là giả thì tôi vẫn phải đối mặt với nó.
Tôi cho cuốn sổ và gương bát quái vào trong balo rồi lên xe buýt quay về làng vạn phúc ngay trong ngày. Mở cánh cửa nhà chính thấy ông bác già vẫn buồn rầu thở dài, tôi thái độ hồ hởi đi thẳng tới trước mặt ổng:
– Sư phụ! Con tìm ra cách chữa được cho em H rồi!
Tất nhiên là ổng ngạc nhiên, xen lẫn là niềm vui sướng:
– Thật không? Cách gì?
Tôi ngồi xuống ghế nhếch mép cười, kèm câu nói đểu:
– Con tưởng người cũng biết chứ? Hay người ngại chưa dám mở lời…!
Thái độ khác lạ của tôi khiến ông bác già có vẻ bất ngờ, nhưng ổng vẫn ngồi xuống ghế hỏi lại tôi với thái độ trầm tư:
– Con nói vậy là có ý gì?
Tôi lại cười nhếch mép, hếch mắt về phía ông bác già với thái độ tưng tửng:
– Lật mặt được rồi đấy lão già! Vở kịch của lão hạ màn được rồi!
Tất nhiên là ổng xửng cồ đứng dậy tức giận nhìn tôi quát thật lớn:
– Hỗn láo, người đang nói cái quái gì thế?
Tôi đương nhiên cũng không vừa, đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt lão cười mỉa:
– Nói cái quái gì à? Vậy để tôi kể luôn vở kịch ông dựng ra nhé!
Tất cả bí mật đã được nói rõ ở trang cuối cùng của cuốn sổ bà nội tôi để lại và nội dung này làm tôi cực kì kinh ngạc:
– Đ à! Khi mà con đọc được những dòng ở trang cuối này thì bà biết con muốn theo nghiệp của bà làm đạo sĩ, đừng bất ngờ vì sao bà lại biết tên con, biết con sẽ đọc những dòng chữ này bà để lại. Trong tương lai con sẽ quen một đạo sĩ có 2 màu mắt khác nhau và hắn sẽ thu nhận con làm đệ tử, nhưng con tuyệt đối đừng tin những lời y nói.
Năm xưa hắn từng là đại đệ tử của ta nhưng tư chất hắn bất chính, hay ganh tị với các huynh đệ khác, hắn còn có mưu đồ ăn trộm bảo vật ” Phá hồn kiếm ” của môn phái nên bị ta trục xuất khỏi sư môn. Ta để lại hộp bảo vật và cuốn sổ này không phải là để lại cho cha con mà thực chất ta để lại cho con,con mới chính là đệ tử cuối cùng của ta, đơn giản ta độn tay và biết con là kiếp sau của thần nhân mao sơn: Mao Tiểu Phương.
Hãy nhớ lời ta lấy việc khử tà diệt ma làm chân lý cả đời, đừng tham tiền mê sắc mà tự chuốc lấy họa sát thân.
Ông bác già cười mỉa khi nghe những lời tôi kể:
– Ha ha, truyện hoang đường như thế mà ngươi cũng tin sao?
Nếu ta có ý đồ trộm bảo vật thì ta đã lấy bảo vật từ tay người từ lâu rồi!
Tôi ngồi xuống ghế, nhấm nhẹ ngụm trà:
– Đúng là hơi hư cấu, nhưng ông chắc đã biết bảo vật ” Phá Hồn Kiếm ” không có tác dụng gì với ông, vì chỉ có thần nhân học đạo mới có thể sử dụng “phá hồn kiếm” mà thôi và người đó là tôi!
Tôi đã cảm thấy nhiều chuyện rất khó hiểu, lúc ông bị bà nội tôi trục xuất là năm 76, trong khi năm 79 chiến tranh biên giới việt trung mới kết thúc thì làm sao có chuyện ông cùng bố và bà nội tôi bắt cương thi được? Sáng nay tôi cũng hỏi mẹ tôi và biết được là bố tôi năm đó gẫy chân nên cũng đặc cách không tham gia bảo vệ biên giới? Ông có gì giải thích không?
Tất nhiên là ông bác già im lặng, tôi lại cười mỉa nói tiếp:
– Nhắc mới nhớ truyện cương thi vương, theo như cuốn sổ bà nội tôi để lại thì cương thi vương là chí tôn ma đầu, đã không còn bị tam giới quản lý, đừng nói là diệt nó chỉ riêng việc áp chế nó thôi đã là cực kì khó khăn. Con cương thi mà tôi đánh bại thực ra chỉ là loài cương thi hạng bét.
Dù có thỉnh được “lạc long quân” hay ” Tôn ngộ không” thì cũng không chỉ vài đòn đơn giản là diệt được nó, tất cả là do ông bày ra chỉ để thử tôi có phải là thần nhân mao sơn hay không? Chỉ có thần nhân mao sơn mới có thể thỉnh được thần linh ngay từ lần đầu tiên, người bình thường muốn tu luyện cũng phải mất 20 năm.
Ông bác già cười lớn, rồi ngồi xuống châm thuốc hút, mùi thuốc phả ra với hương thơm nhè nhẹ nhưng cũng không thể nào áp được bản mặt giả nhân giả nghĩa của lão:
– Ngươi kể chuyện hay lắm, vậy ta làm thế để làm gì? Có lợi gì cho ta? Dạy ngươi học đạo, hứa gả con gái cho ngươi? tất cả cũng chỉ là nói giả tạo hết sao?
Tôi lắc đầu ngao ngán:
– Đúng vậy, mục đích gì? pháp bảo mao sơn thì ông có muốn chiếm đoạt cũng không sử dụng được, dạy tôi học đạo nhưng ông chỉ dạy tôi võ thuật là chính, còn tác hợp tôi và H thực ra ý đồ của ông là muốn chữa bệnh cho con gái ông! Đừng nói với tôi là ông không biết thuật “chuyển nhãn” và chỉ có thần nhân mới có thể chuyển nhãn với con gái ông được!
– Đúng! Đúng là tôi thực sự đã yêu H, kể cả ông không nói tôi cũng sẵn sàng “chuyển nhãn” cho cô ấy! Điều cuối cùng mà tôi hiện tại muốn biết là những điều tôi nói đúng hay không?
Ông bác già im lặng không còn gì để nói, có lẽ là ông tự xấu hổ cho chính bản thân mình hoặc ổng im lặng vì muốn tôi cứu con gái ổng. Tôi không quan tâm những điều đấy, tôi vào phòng nhìn nàng lần cuối vì từ ngày mai tôi sẽ không còn ở đây nữa.
Thuật ” chuyển nhãn” là thuật thay mắt âm dương từ người này qua người kia chỉ có thể thay vào đúng 12h đêm khi bắt đầu ngày mới. Cách làm là lấy 2 tấm vải niệm của người chết buộc chặt vào mắt rồi để 2 tấm bùa chú lên trên mắt, làm phép trung gian qua một con gà trống thiến lấy máu gà làm đường dẫn rồi lấy 2 lá bùa đốt cháy thành tro pha với máu gà cho cả 2 người uống. ( Khuyên các bạn đừng làm theo, có bị sao ráng chịu).
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, vẫn chưa quen với đôi mắt mới nên tôi vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng tôi vẫn cảm nhận nàng đang nằm gần đó. Nắm lấy đôi tay nàng, tôi hôn nhẹ lần cuối vì tôi biết là lần cuối cùng chúng tôi có thể ở bên nhau.
Xách balo đã chuẩn bị từ trước, đôi mắt giờ đã nhìn rõ hơn tôi định bước nhanh qua khỏi cánh cổng đạo tràng thì bỗng nhiên một tiếng nói vang lên:
– Không ở đây thì mày ra ngoài sẽ bị lũ yêu ma truy sát đấy! Đừng quên thần nhân là thiên địch của yêu ma, chỉ có ta mới có thể bảo vệ mày thôi!
Tôi quay mặt lại mỉm cười nhếch mép:
– Ông nghĩ là tôi còn tin ông sao lão già? Đừng quên tôi là thần nhân mao sơn! Ma quỷ sợ tôi chứ tôi thì không ngán chúng nó!
Nói xong lời cuối tôi bước vội vã ra khỏi cánh cổng, lòng tự hỏi giờ đi đâu? Về nhà ư? Có sợ gây họa cho u tôi không vì giờ tôi biết tôi là kẻ thù của bọn tà ma! Tôi thật sự không biết nữa… có lẽ hiện tại cứ đi về phía trước rồi tính.
3 năm sau, tại một ngôi làng thuộc tỉnh Hà Nam…
– Này cậu, cậu tìm tới nhà đó làm gì, ngôi nhà đó có ma đấy…!
Người thanh niên đeo kính mỉm cười trả lời:
– Không sao đâu! Anh cứ chỉ cho tôi đi! Ma sợ tôi chứ tôi đâu có sợ ma!
Người bản xứ ngạc nhiên hỏi:
– Cậu thật sự không có sợ Ma sao?
Người thanh niên bỏ kính ra, đôi mắt phát ra một màu nâu đỏ:
– Đương nhiên! Bởi đơn giản: “tôi là đạo sĩ”!
Rồi tôi cố gắng móc nối lại những điều vô lý, những bí ẩn và thắc mắc mà tôi băn khoăn… Nếu như trang cuối cùng đúng như lời bà tôi viết thì có lẽ tôi đã dần hiểu ra mọi truyện. Dù có thật hay là giả thì tôi vẫn phải đối mặt với nó.
Tôi cho cuốn sổ và gương bát quái vào trong balo rồi lên xe buýt quay về làng vạn phúc ngay trong ngày. Mở cánh cửa nhà chính thấy ông bác già vẫn buồn rầu thở dài, tôi thái độ hồ hởi đi thẳng tới trước mặt ổng:
– Sư phụ! Con tìm ra cách chữa được cho em H rồi!
Tất nhiên là ổng ngạc nhiên, xen lẫn là niềm vui sướng:
– Thật không? Cách gì?
Tôi ngồi xuống ghế nhếch mép cười, kèm câu nói đểu:
– Con tưởng người cũng biết chứ? Hay người ngại chưa dám mở lời…!
Thái độ khác lạ của tôi khiến ông bác già có vẻ bất ngờ, nhưng ổng vẫn ngồi xuống ghế hỏi lại tôi với thái độ trầm tư:
– Con nói vậy là có ý gì?
Tôi lại cười nhếch mép, hếch mắt về phía ông bác già với thái độ tưng tửng:
– Lật mặt được rồi đấy lão già! Vở kịch của lão hạ màn được rồi!
Tất nhiên là ổng xửng cồ đứng dậy tức giận nhìn tôi quát thật lớn:
– Hỗn láo, người đang nói cái quái gì thế?
Tôi đương nhiên cũng không vừa, đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt lão cười mỉa:
– Nói cái quái gì à? Vậy để tôi kể luôn vở kịch ông dựng ra nhé!
Tất cả bí mật đã được nói rõ ở trang cuối cùng của cuốn sổ bà nội tôi để lại và nội dung này làm tôi cực kì kinh ngạc:
– Đ à! Khi mà con đọc được những dòng ở trang cuối này thì bà biết con muốn theo nghiệp của bà làm đạo sĩ, đừng bất ngờ vì sao bà lại biết tên con, biết con sẽ đọc những dòng chữ này bà để lại. Trong tương lai con sẽ quen một đạo sĩ có 2 màu mắt khác nhau và hắn sẽ thu nhận con làm đệ tử, nhưng con tuyệt đối đừng tin những lời y nói.
Năm xưa hắn từng là đại đệ tử của ta nhưng tư chất hắn bất chính, hay ganh tị với các huynh đệ khác, hắn còn có mưu đồ ăn trộm bảo vật ” Phá hồn kiếm ” của môn phái nên bị ta trục xuất khỏi sư môn. Ta để lại hộp bảo vật và cuốn sổ này không phải là để lại cho cha con mà thực chất ta để lại cho con,con mới chính là đệ tử cuối cùng của ta, đơn giản ta độn tay và biết con là kiếp sau của thần nhân mao sơn: Mao Tiểu Phương.
Hãy nhớ lời ta lấy việc khử tà diệt ma làm chân lý cả đời, đừng tham tiền mê sắc mà tự chuốc lấy họa sát thân.
Ông bác già cười mỉa khi nghe những lời tôi kể:
– Ha ha, truyện hoang đường như thế mà ngươi cũng tin sao?
Nếu ta có ý đồ trộm bảo vật thì ta đã lấy bảo vật từ tay người từ lâu rồi!
Tôi ngồi xuống ghế, nhấm nhẹ ngụm trà:
– Đúng là hơi hư cấu, nhưng ông chắc đã biết bảo vật ” Phá Hồn Kiếm ” không có tác dụng gì với ông, vì chỉ có thần nhân học đạo mới có thể sử dụng “phá hồn kiếm” mà thôi và người đó là tôi!
Tôi đã cảm thấy nhiều chuyện rất khó hiểu, lúc ông bị bà nội tôi trục xuất là năm 76, trong khi năm 79 chiến tranh biên giới việt trung mới kết thúc thì làm sao có chuyện ông cùng bố và bà nội tôi bắt cương thi được? Sáng nay tôi cũng hỏi mẹ tôi và biết được là bố tôi năm đó gẫy chân nên cũng đặc cách không tham gia bảo vệ biên giới? Ông có gì giải thích không?
Tất nhiên là ông bác già im lặng, tôi lại cười mỉa nói tiếp:
– Nhắc mới nhớ truyện cương thi vương, theo như cuốn sổ bà nội tôi để lại thì cương thi vương là chí tôn ma đầu, đã không còn bị tam giới quản lý, đừng nói là diệt nó chỉ riêng việc áp chế nó thôi đã là cực kì khó khăn. Con cương thi mà tôi đánh bại thực ra chỉ là loài cương thi hạng bét.
Dù có thỉnh được “lạc long quân” hay ” Tôn ngộ không” thì cũng không chỉ vài đòn đơn giản là diệt được nó, tất cả là do ông bày ra chỉ để thử tôi có phải là thần nhân mao sơn hay không? Chỉ có thần nhân mao sơn mới có thể thỉnh được thần linh ngay từ lần đầu tiên, người bình thường muốn tu luyện cũng phải mất 20 năm.
Ông bác già cười lớn, rồi ngồi xuống châm thuốc hút, mùi thuốc phả ra với hương thơm nhè nhẹ nhưng cũng không thể nào áp được bản mặt giả nhân giả nghĩa của lão:
– Ngươi kể chuyện hay lắm, vậy ta làm thế để làm gì? Có lợi gì cho ta? Dạy ngươi học đạo, hứa gả con gái cho ngươi? tất cả cũng chỉ là nói giả tạo hết sao?
Tôi lắc đầu ngao ngán:
– Đúng vậy, mục đích gì? pháp bảo mao sơn thì ông có muốn chiếm đoạt cũng không sử dụng được, dạy tôi học đạo nhưng ông chỉ dạy tôi võ thuật là chính, còn tác hợp tôi và H thực ra ý đồ của ông là muốn chữa bệnh cho con gái ông! Đừng nói với tôi là ông không biết thuật “chuyển nhãn” và chỉ có thần nhân mới có thể chuyển nhãn với con gái ông được!
– Đúng! Đúng là tôi thực sự đã yêu H, kể cả ông không nói tôi cũng sẵn sàng “chuyển nhãn” cho cô ấy! Điều cuối cùng mà tôi hiện tại muốn biết là những điều tôi nói đúng hay không?
Ông bác già im lặng không còn gì để nói, có lẽ là ông tự xấu hổ cho chính bản thân mình hoặc ổng im lặng vì muốn tôi cứu con gái ổng. Tôi không quan tâm những điều đấy, tôi vào phòng nhìn nàng lần cuối vì từ ngày mai tôi sẽ không còn ở đây nữa.
Thuật ” chuyển nhãn” là thuật thay mắt âm dương từ người này qua người kia chỉ có thể thay vào đúng 12h đêm khi bắt đầu ngày mới. Cách làm là lấy 2 tấm vải niệm của người chết buộc chặt vào mắt rồi để 2 tấm bùa chú lên trên mắt, làm phép trung gian qua một con gà trống thiến lấy máu gà làm đường dẫn rồi lấy 2 lá bùa đốt cháy thành tro pha với máu gà cho cả 2 người uống. ( Khuyên các bạn đừng làm theo, có bị sao ráng chịu).
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, vẫn chưa quen với đôi mắt mới nên tôi vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng tôi vẫn cảm nhận nàng đang nằm gần đó. Nắm lấy đôi tay nàng, tôi hôn nhẹ lần cuối vì tôi biết là lần cuối cùng chúng tôi có thể ở bên nhau.
Xách balo đã chuẩn bị từ trước, đôi mắt giờ đã nhìn rõ hơn tôi định bước nhanh qua khỏi cánh cổng đạo tràng thì bỗng nhiên một tiếng nói vang lên:
– Không ở đây thì mày ra ngoài sẽ bị lũ yêu ma truy sát đấy! Đừng quên thần nhân là thiên địch của yêu ma, chỉ có ta mới có thể bảo vệ mày thôi!
Tôi quay mặt lại mỉm cười nhếch mép:
– Ông nghĩ là tôi còn tin ông sao lão già? Đừng quên tôi là thần nhân mao sơn! Ma quỷ sợ tôi chứ tôi thì không ngán chúng nó!
Nói xong lời cuối tôi bước vội vã ra khỏi cánh cổng, lòng tự hỏi giờ đi đâu? Về nhà ư? Có sợ gây họa cho u tôi không vì giờ tôi biết tôi là kẻ thù của bọn tà ma! Tôi thật sự không biết nữa… có lẽ hiện tại cứ đi về phía trước rồi tính.
3 năm sau, tại một ngôi làng thuộc tỉnh Hà Nam…
– Này cậu, cậu tìm tới nhà đó làm gì, ngôi nhà đó có ma đấy…!
Người thanh niên đeo kính mỉm cười trả lời:
– Không sao đâu! Anh cứ chỉ cho tôi đi! Ma sợ tôi chứ tôi đâu có sợ ma!
Người bản xứ ngạc nhiên hỏi:
– Cậu thật sự không có sợ Ma sao?
Người thanh niên bỏ kính ra, đôi mắt phát ra một màu nâu đỏ:
– Đương nhiên! Bởi đơn giản: “tôi là đạo sĩ”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.