Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 3: Quyển 1 - Chương 3: Trải nghiệm bắt ma

Nguyễn Điệp

15/09/2017

12h đêm hôm đó chờ gia đình ngủ say, tôi nhẹ nhàng khóa cửa đi về phía ngõ vắng ( nếu để u tôi biết chắc là bị chửi không ngóc nên được mất). Hiện tại thời tiết đang vào mùa oi bức, nhưng trong cái không gian đêm tối u tịnh này bản thân tôi có cảm giác khá rùng mình. Càng bước chân về phía ngõ vắng tôi càng hồi hộp khôn tả vì ngõ vừa sâu hun hút, ánh sáng từ ngọn đèn đường đầu ngõ cứ lập là lập lòe có cảm giác như mời gọi bước vào một thế giới đầy tăm tối vậy!

Dẫu có hơi rờn rợn thì một người đã tự phong mình là đạo sĩ không thể nhát chết mà rời gót giày về nhà ngủ được! Tôi tiến về phía căn nhà hoang và tự nói với mình là mình đâu có bắt ma, chỉ để xem ông bác thi triển phép thuật thôi mà…

Nhìn từ ngoài vào thì căn nhà hoang lúc về đêm còn u tối, rợn người hơn lúc buổi sáng tôi qua hàng trăm lần, nhưng tôi bớt sợ đi đôi chút khi thấy ánh sáng lập lòe đang tỏa ra từ trong căn nhà đó, tôi đoán có lẽ đó là ánh nến từ đàn mà ông bác già đang làm phép!

Tôi phi thân một cách nhẹ nhàng bức tường gạch rồi hạ cánh một cách nhẹ nhàng nhất cố gắng không gây ra tiếng động, bước chậm rãi từng bước như thằng ăn trộm tôi tiến về phía cái cửa sổ gỗ nhìn hé qua cái khe cửa đã bị mục nát vì mối ăn…

Đúng như tôi dự đoán, ông bác già đang lập đàn làm phép ném gạo tung bùa các kiểu con đà điểu, rồi ổng cầm thanh kiếm gỗ múa may một cách rất có bài bản ( cũng phải thôi…. đã ăn tiền của chủ nhà thì làm ăn cũng nên bỏ tí công sức ra một chút). Rồi có lẽ sau một lúc múa may mệt bở hơi tai bác già ngồi xuống nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm gì đó ( ngủ gật hay không thì tôi chịu).

Tôi hé mắt sau cánh cửa sổ gỗ ngồi đợi khá lâu xem có gì xảy ra không, nhưng có lẽ càng mong đợi thì càng thất vọng vì gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng ông bác vẫn lẩm nhẩm đọc kinh gì đó ( Phục ổng ghê, là tôi chắc tôi méo miệng lâu rồi).

Đang lúc thất vọng định phi thân đi về ngủ thì ông bác bỗng ngồi phắt dậy cầm kiếm phi thân đâm về phía khoảng không ( Như phim chưởng hong kong luôn -_-), rồi ổng cầm kiếm múa may đánh nhau với ai đó trong khoảng không ( lúc đầu thấy đơ luôn tưởng ổng bị thần kinh chớ), rồi tôi bỗng thông não vào quên mất là mình người trần mắt thịt sao nhìn thấy được ma quỷ, rồi tôi lục túi balo lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt đã chuẩn bị từ trước rồi nhỏ vào 2 mắt của mình!

Nói đến lọ thuốc nhỏ mắt này thực sự khiến tôi vất vả ghê gớm. trong sách bà nội tôi có ghi muốn nhìn thấy người cõi u linh thì phải lấy nước mắt trâu, nước mắt quạ hoặc nước mắt trẻ con dưới 4 tuổi bôi vào mắt mới có tác dụng, tất nhiên ở thành phố muốn tìm trâu vàu quạ đã khó chứ đừng nói lấy được nước mắt,

nước mắt trẻ con thì cũng không dễ gì vì ai cho mà lấy được.

May là vẫn còn cách cuối cùng là lấy hạt sương lúc ban mai làm đôi mắt thanh tịnh cũng có thể thấy ma, nên 4h sáng hàng ngày tôi đều dậy sớm lên sân thượng hứng chút sương từ cây cỏ nhà trồng, mấy lần u tôi bắt gặp tưởng tôi thần kinh có vấn đề định bắt tôi đi khám may mà tôi lấy cớ bảo đi tưới cây nên u tạm tin dù còn hoài nghi.

Tập trung vào chủ đề chính, sau khi nhỏ nước sương sớm vào mắt, tôi nhấp nhấp đôi chút cho nó thấm đều vào mắt của tôi mong rằng là có tác dụng để nhìn được thấy ma và mong là ma đừng có đáng sợ :(

Nhưng đời người đâu phải lúc nào cũng như ta mong đợi, những gì ta mong đợi thì được một nửa đã là mãn nguyện rồi.

Và may mắn là hạt sương sớm có tác dụng còn thiếu may mắn hơn một chút là ác linh căn nhà hoang này không được ưa nhìn cho lắm…

Phải nói là con ác linh này khuôn mặt thiếu ưu nhìn một cách dã man, tàn bạo vô nhân đạo…. Tôi nhìn vào bên trong và tập trung vào chỗ ông bác đang múa may quay cuồng, đầu tiên hình ảnh ác linh chỉ mờ mờ rồi từ từ hiện rõ ra, tôi cam đoan là các bạn nữ thấy cảnh này chắc ngất ngay tại chỗ còn các bạn nam như tôi chắc mặt cắt không còn một giọt máu…



Ác linh mặc một chiếc áo tha thướt như cô cô trong thần điêu hiệp nữ ( tôi đoán là nữ thật), với làn da trắng không tì vết như ngọc trinh quả thật khiến người ta xao xuyến nhưng được cái lọ thì mất cái chai, nhan sắc của nữ ác linh này không thể diễn tả bằng lời nói: Hai hốc mắt sâu hoắm, cái miệng thì ngoác đến mang tai và cái lưỡi thè ra đến cằm cùng với tiếng rít kêu the thé chỉ làm tôi muốn ước thêm một điều là giá như mình đừng đến đây!

Trong thời điểm đó, tôi thật sự muốn nhấc đôi chân và chạy thật nhanh về nhà nhưng có lẽ do quá sợ hãi nên bàn chân run đến mức không làm sao mà nhấc lên được, chỉ còn cách xem diễn biến đấu trí giữa ông bác và em ác linh.

Có vẻ như tôi đã đánh giá sai về ông bác già, sau một hồi giao tranh giữa thiện và ác, cỏ vẻ con ác linh đã đuối sức nên nó phả ra một chưởng đẩy bác già đi rồi bay về phía cánh cửa sổ định bỏ chạy.

What the fuck? Lúc đấy thật sự tôi không biết phải làm sao khi ẻm bay về phía tôi đang trộm nhìn ẻm, nhưng may thay lí trí tôi vẫn minh mẫn, theo bản năng tôi cúi rạp ngay người xuống…

Ơn giời cánh cửa bật ra cực mạnh lúc đầu tôi vừa cúi xuống không chắc u đầu rồi! Thấy ẻm bay ra khỏi cửa định một nhịp tẩu vị thượng sách, đương nhiên thân là đạo sĩ,tôi đâu thể cho ẻm chạy trốn dễ dàng được, nên tiện tay phi lá bùa về phía ẻm ác linh.

Lá bùa chạm phải lưng ác linh, lóe vàng sáng chóe như một chưởng bắn ẻm ác linh đập mặt vào tường ( chắc đau lắm, sorry :( ), cùng lúc đấy ông bác già đạp cửa chính nhảy ra. Tôi và ông bác 4 mắt nhìn nhau không nói lên lời… rồi cả 2 cùng ngó về ẻm ác linh.

Có vẻ sau khi trúng chiêu bùa của tôi, thì ẻm đang bị thương khá nặng, đôi mắt ẻm hằm hè nhìn tôi sai đắm… Lúc này 3 người … à nhầm 2 người và 1 ma đứng lặng im, không ai dám động thủ trước…!

Rồi chắc ẻm ác linh biết khó thoát nên dùng hết sức bình sinh lao về phía tôi ( chắc muốn đông qui y tận), nhưng có lẽ đấy là sai lầm lớn nhất đời ẻm trong thời gian làm ma cõi người…

Đương nhiên lúc đó tôi sợ mặt cắt trắng bệch, định lôi gương chiếu yêu phòng thân, thế đếch nào lại cầm nhầm thanh kiếm màu xanh, đâm lao theo lao, mày đã muốn chơi tận thì tao khô máu với mày… Tôi nhắm mắt lại cầm kiếm đâm thẳng vào đầu ẻm ác linh đang lao đến!

Cứ nghĩ là quả này xác định về với ông bà tổ tiên rồi, nhưng nghe trong gió không thấy gì bất thường chỉ là sự im lặng đến nghẹt thở, từ từ tôi mở mắt ra thì không thấy ẻm ác linh đâu cả, chỉ thấy ông bác già nhìn về phía tôi với con mắt cực kì tức giận pha lẫn sự kinh ngạc…

Lúc này hàng xóm xung quanh nghe tiếng động nên dậy xem có trộm hay thằng nào phá làng phá xóm, ông bác già vội xin lỗi mọi người lấy lý do cha con cãi nhau ( đệch -_-)

Rồi ông quay lại nhìn tôi rồi cất lời:

– Theo tao vào nhà! Nhóc con!

Tất nhiên giờ mọi chuyện đã bại lộ, tôi như cá nằm trên thớt! Lầm lũi theo ông bác vào nhà và trong tôi cũng có nhiều câu hỏi mà đang mong chờ bác già thông não cho mình…!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook