Chương 105: Quyển 5 - Chương 15: Mẫu tử tương phùng
Nguyễn Điệp
15/09/2017
Từ đằng xa, một bóng người dần dần hiện ra phảng phất giữa làn sương khói mờ ảo. Một nữ nhân mặc bộ quần áo trắng muốt ngồi trên tấm phản gỗ, xung quanh tỏa ra tà khí phảng phất màu xanh lam.
Tôi và nàng chậm rãi từ từ tiến vào chính giữa đại sảnh, nữ nhân ấy có vẻ vẫn chưa biết đến sự hiện diện của chúng tôi, ả vẫn ngồi rên rỉ khúc hát não nề như gần như xa. Tâm trạng tôi đang cực kì lo sợ... Nữ nhân này rốt cuộc là yêu ma hay quỷ quái phương nào? Liệu tu vi của ả có thần thông quảng đại hay không?
Bỗng nhiên nữ nhân ngừng hát, có vẻ như ả đã phát hiện ra sự có mặt của chúng tôi. Một giọng nói nhẹ nhàng từ từ ngân vang:
- Là anh cả phải không? Sao anh lại đến đây vào giờ này?
Chúng tôi im lặng không dám lên tiếng trả lờ, nữ nhân từ từ quay mặt lại nhìn về phía chúng tôi. Đôi mắt ả từ đôi mắt nguội lạnh bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi bất ngờ sửng sốt không nói nên lời:
- Các người là....?
Không chỉ nữ nhân đó, tôi và nàng đều kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn bà đấy. Nữ nhân đó có nét gì đó rất giống nàng, thật sự là khó diễn tả cảm xúc này... Người đang ngồi trên tấm phản gỗ đó là mẹ nàng...
Miệng nàng run run không nói lên lời, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía nữ nhân. Cảm xúc mẹ con tương phùng sau gần 20 năm xa cách ngay cả người ngoài như tôi cũng có thể hiểu được, họ định lao đến ôm chầm lấy nhau nhưng bàn tay tôi đã nắm chặt cổ tay nàng lại rồi hét thật lớn:
- Dừng lại...! Đừng đến gần người đàn bà đấy...!
Nàng ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả người đàn bà đấy cũng đứng sựng lại. Tôi chau mày nhìn về phía người đàn bà đó, rồi mắm môi gằn giọng:
- Người đang đứng trước mặt em chưa chắc đã là mẹ em thực sự? Cũng có thể bà ta từng là mẹ em nhưng hiện giờ bà ta không còn là con người nữa! Bà ta đã hóa quỷ rồi...!
Nàng nhìn về phía người đàn bà như không tin những gì mà tôi vừa nói. Nữ nhân kia cũng từ từ lùi lại rồi thở dài đáp:
- Cậu thanh niên trẻ này nói đúng...! Từ 20 năm trước thì mẹ đã không còn là con người nữa...! Ít nhất là được sống như một con người...! Nhưng mẹ không phải là quỷ...! Mẹ sẽ không làm hại con đâu...!
- Bà nói dối...! Người bà đang tỏa ra tà khí kìa...!
Tôi nghiêm mặt gằn giọng, người đàn bà ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhìn về phía sau lưng. Rồi bà từ từ bước xuống khỏi tấm phản gỗ đi về phía bên trái vài bước:
- Ý cậu là đang nói thứ sau lưng tôi?
Lúc này tôi mới có thể nhìn thấy chính xác cái thứ đang tỏa ra tà khí ngút trời, đó không phải mẹ nàng. Thứ mang cảm giác nặng nề cho tôi trong vài tháng qua là một chiếc quan tài mang hoa văn kì lạ.
Tôi và nàng chậm rãi từ từ tiến vào chính giữa đại sảnh, nữ nhân ấy có vẻ vẫn chưa biết đến sự hiện diện của chúng tôi, ả vẫn ngồi rên rỉ khúc hát não nề như gần như xa. Tâm trạng tôi đang cực kì lo sợ... Nữ nhân này rốt cuộc là yêu ma hay quỷ quái phương nào? Liệu tu vi của ả có thần thông quảng đại hay không?
Bỗng nhiên nữ nhân ngừng hát, có vẻ như ả đã phát hiện ra sự có mặt của chúng tôi. Một giọng nói nhẹ nhàng từ từ ngân vang:
- Là anh cả phải không? Sao anh lại đến đây vào giờ này?
Chúng tôi im lặng không dám lên tiếng trả lờ, nữ nhân từ từ quay mặt lại nhìn về phía chúng tôi. Đôi mắt ả từ đôi mắt nguội lạnh bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi bất ngờ sửng sốt không nói nên lời:
- Các người là....?
Không chỉ nữ nhân đó, tôi và nàng đều kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn bà đấy. Nữ nhân đó có nét gì đó rất giống nàng, thật sự là khó diễn tả cảm xúc này... Người đang ngồi trên tấm phản gỗ đó là mẹ nàng...
Miệng nàng run run không nói lên lời, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía nữ nhân. Cảm xúc mẹ con tương phùng sau gần 20 năm xa cách ngay cả người ngoài như tôi cũng có thể hiểu được, họ định lao đến ôm chầm lấy nhau nhưng bàn tay tôi đã nắm chặt cổ tay nàng lại rồi hét thật lớn:
- Dừng lại...! Đừng đến gần người đàn bà đấy...!
Nàng ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả người đàn bà đấy cũng đứng sựng lại. Tôi chau mày nhìn về phía người đàn bà đó, rồi mắm môi gằn giọng:
- Người đang đứng trước mặt em chưa chắc đã là mẹ em thực sự? Cũng có thể bà ta từng là mẹ em nhưng hiện giờ bà ta không còn là con người nữa! Bà ta đã hóa quỷ rồi...!
Nàng nhìn về phía người đàn bà như không tin những gì mà tôi vừa nói. Nữ nhân kia cũng từ từ lùi lại rồi thở dài đáp:
- Cậu thanh niên trẻ này nói đúng...! Từ 20 năm trước thì mẹ đã không còn là con người nữa...! Ít nhất là được sống như một con người...! Nhưng mẹ không phải là quỷ...! Mẹ sẽ không làm hại con đâu...!
- Bà nói dối...! Người bà đang tỏa ra tà khí kìa...!
Tôi nghiêm mặt gằn giọng, người đàn bà ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhìn về phía sau lưng. Rồi bà từ từ bước xuống khỏi tấm phản gỗ đi về phía bên trái vài bước:
- Ý cậu là đang nói thứ sau lưng tôi?
Lúc này tôi mới có thể nhìn thấy chính xác cái thứ đang tỏa ra tà khí ngút trời, đó không phải mẹ nàng. Thứ mang cảm giác nặng nề cho tôi trong vài tháng qua là một chiếc quan tài mang hoa văn kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.