Chương 143: Quyển 6 - Chương 18: Anh hùng thể hiện
Nguyễn Điệp
15/09/2017
- Bẫy...? Tại sao lại như vậy..? Tại sao lại rơi vào bẫy chứ...?
Lê Thuận nghiến răng tức giận nhìn thẳng về phía tôi, tôi nhìn mọi thứ xung quanh rồi suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tại sao mà " dưa chuột " lại biết tôi sẽ đến cứu người hôm nay mà chuẩn bị trước để giăng bẫy...? Phải chăng trong nhóm có nội gián của hắn...? Là ai..? Rốt cuộc là tại sao...?
- Bình tĩnh đi...! Chúng ta vẫn còn tổ hậu cần ở bên ngoài mà...! Gọi điện cho họ kêu người hỗ trợ là xong...!
Người vừa lên tiếng là lão Phong, tôi suy nghĩ thiệt lợi thì rõ ràng lời lão Phong là có lý. Lấy điện thoại b phone ra, tôi gọi cho mr Núi yêu cầu hỗ trợ từ bên ngoài, chắc mẩm là y sẽ bày mưu tính cách đưa người vào hỗ trợ nhưng đó là lại là một sai lầm, một sai lầm không nói lên lời.
Bọn tôi đang ngồi đợi trong phòng vài phút, bỗng nhiên bị giật mình bởi tiếng nổ lớn từ dưới nhà. Trong phút chốc không gian im lặng đến rợn người, không tiếng nhạc, không tiếng người đi lại.
Tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy có một lớp khói dày đằng sau lớp giấy vàng trước cửa. Rõ ràng là bên ngoài đang có biến, chúng tôi đứng dậy chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
- Xoạt...!
Lớp bùa chú trên cửa bị xé mạnh làm hiện rõ khung cảnh bên ngoài, kẻ vừa xé lớp giấy vàng đấy là một thanh niên đeo mặt nạ chống độc. Nhưng nhìn quần áo mà hắn đang mặc là tôi có thể nhận ra đó là ai:
- Làm cái trò gì thế...? Bảo anh kêu người đến trợ giúp mà anh xông vào chẳng khác gì thế giới này là của bố mày cả...?
- Xcm còn hơn nữa ấy chứ...! Ổng còn chơi hẳn bazooka trước khi vào đây cơ...! Thể hiện độ vô hạn khủng bố...! Coi thường mạng người...! Sau vụ này mời anh lên phường uống trà nhé...!
Người vừa lên tiếng bức xúc là Nam xồm, hắn bỏ mặt nạ ra rồi nhăn nhó nhìn về phía kẻ đi đằng trước tỏ vẻ bực bội. Mr Núi cười hềnh hệch rồi tháo bỏ chiếc mặt nạ chống độc ra:
- Yên tâm đi các moa...! Tên lửa chu sa chỉ có tác dụng với bọn tà ma ngoại đạo chứ người thường thì vô can...! Cùng lắm thì mấy chú trong này cũng chỉ bị sặc khói chút thôi chứ không có ảnh hưởng đến một sợi tóc đâu...!
Tôi hừ giọng không thèm lên tiếng đáp trả Mr Núi, rồi cất lời hỏi cô gái mới đi vào:
- Không sao chứ...?
- Không sao...! Chỉ hơi sốc vì cách thể hiện của đối tác chút thôi nhưng không phủ nhận là tên lửa đạn đạo chứa chu sa cực kì hiệu quả..! Chỉ có điều là bên ngoài không được đẹp mắt cho lắm...!
Quỳnh bỏ chiếc mặt nạ ra rồi lên tiếng trả lời, khuôn mặt của cô nàng tái xanh như vừa trông thấy một cái gì tởm lợm lắm. Không cần nói thì chúng tôi cũng biết hiện trường còn sót lại ngoài đấy ra sao. Mr Núi nghe nói thế càng được thể hếch mũi nhếch mép quảng cáo:
- Tất nhiên là phải hiệu quả rồi...! Cả tâm huyết của nhà khoa học đại tài bỏ ra chứ ít đâu...! Chưa kể là tiền bạc...!
- Thôi được rồi...! Chúng ta nhanh chóng tìm người thôi...! Công an phường chuẩn bị đến rồi đấy...!
Tôi lên tiếng cắt lời Mr Núi, rồi vội vã bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Mọi người cũng vội vàng đi theo, chỉ còn lại mr Núi hầm hầm tức giận như muốn hét lớn lên: Đờ Phắc...!
Lời kết: Một trang mới đã sang và tôi lại chia tay với một mối quan hệ!
Tuy có hơi tiếc một chút nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp hay xin lỗi những kẻ tự cho mình là đúng! Không bao giờ...!
Lê Thuận nghiến răng tức giận nhìn thẳng về phía tôi, tôi nhìn mọi thứ xung quanh rồi suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tại sao mà " dưa chuột " lại biết tôi sẽ đến cứu người hôm nay mà chuẩn bị trước để giăng bẫy...? Phải chăng trong nhóm có nội gián của hắn...? Là ai..? Rốt cuộc là tại sao...?
- Bình tĩnh đi...! Chúng ta vẫn còn tổ hậu cần ở bên ngoài mà...! Gọi điện cho họ kêu người hỗ trợ là xong...!
Người vừa lên tiếng là lão Phong, tôi suy nghĩ thiệt lợi thì rõ ràng lời lão Phong là có lý. Lấy điện thoại b phone ra, tôi gọi cho mr Núi yêu cầu hỗ trợ từ bên ngoài, chắc mẩm là y sẽ bày mưu tính cách đưa người vào hỗ trợ nhưng đó là lại là một sai lầm, một sai lầm không nói lên lời.
Bọn tôi đang ngồi đợi trong phòng vài phút, bỗng nhiên bị giật mình bởi tiếng nổ lớn từ dưới nhà. Trong phút chốc không gian im lặng đến rợn người, không tiếng nhạc, không tiếng người đi lại.
Tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy có một lớp khói dày đằng sau lớp giấy vàng trước cửa. Rõ ràng là bên ngoài đang có biến, chúng tôi đứng dậy chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
- Xoạt...!
Lớp bùa chú trên cửa bị xé mạnh làm hiện rõ khung cảnh bên ngoài, kẻ vừa xé lớp giấy vàng đấy là một thanh niên đeo mặt nạ chống độc. Nhưng nhìn quần áo mà hắn đang mặc là tôi có thể nhận ra đó là ai:
- Làm cái trò gì thế...? Bảo anh kêu người đến trợ giúp mà anh xông vào chẳng khác gì thế giới này là của bố mày cả...?
- Xcm còn hơn nữa ấy chứ...! Ổng còn chơi hẳn bazooka trước khi vào đây cơ...! Thể hiện độ vô hạn khủng bố...! Coi thường mạng người...! Sau vụ này mời anh lên phường uống trà nhé...!
Người vừa lên tiếng bức xúc là Nam xồm, hắn bỏ mặt nạ ra rồi nhăn nhó nhìn về phía kẻ đi đằng trước tỏ vẻ bực bội. Mr Núi cười hềnh hệch rồi tháo bỏ chiếc mặt nạ chống độc ra:
- Yên tâm đi các moa...! Tên lửa chu sa chỉ có tác dụng với bọn tà ma ngoại đạo chứ người thường thì vô can...! Cùng lắm thì mấy chú trong này cũng chỉ bị sặc khói chút thôi chứ không có ảnh hưởng đến một sợi tóc đâu...!
Tôi hừ giọng không thèm lên tiếng đáp trả Mr Núi, rồi cất lời hỏi cô gái mới đi vào:
- Không sao chứ...?
- Không sao...! Chỉ hơi sốc vì cách thể hiện của đối tác chút thôi nhưng không phủ nhận là tên lửa đạn đạo chứa chu sa cực kì hiệu quả..! Chỉ có điều là bên ngoài không được đẹp mắt cho lắm...!
Quỳnh bỏ chiếc mặt nạ ra rồi lên tiếng trả lời, khuôn mặt của cô nàng tái xanh như vừa trông thấy một cái gì tởm lợm lắm. Không cần nói thì chúng tôi cũng biết hiện trường còn sót lại ngoài đấy ra sao. Mr Núi nghe nói thế càng được thể hếch mũi nhếch mép quảng cáo:
- Tất nhiên là phải hiệu quả rồi...! Cả tâm huyết của nhà khoa học đại tài bỏ ra chứ ít đâu...! Chưa kể là tiền bạc...!
- Thôi được rồi...! Chúng ta nhanh chóng tìm người thôi...! Công an phường chuẩn bị đến rồi đấy...!
Tôi lên tiếng cắt lời Mr Núi, rồi vội vã bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Mọi người cũng vội vàng đi theo, chỉ còn lại mr Núi hầm hầm tức giận như muốn hét lớn lên: Đờ Phắc...!
Lời kết: Một trang mới đã sang và tôi lại chia tay với một mối quan hệ!
Tuy có hơi tiếc một chút nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp hay xin lỗi những kẻ tự cho mình là đúng! Không bao giờ...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.