Chương 58: Đời xuống dốc phải vay tiền của sư
Thanadda Sawangduean
05/09/2017
Bị Phổn, người chồng đầu gối tay ấp suốt mười năm bỏ lại cùng một con
chó, tôi có cảm giác mình cũng chẳng khác gì một con chó. Mỗi khi Phổn
lấy cớ về thăm mẹ để vui thú cùng tình nhân tôi chỉ biết đau lòng, cơm
nước chẳng muốn ăn, đêm đêm uống thuốc an thần mới chợp mắt được. Thời
gian đó, tôi luôn trong tình trạng rất tồi tệ, chẳng dám ra ngoài bởi
mọi người ở trong mọi người ở Mae Klong đều biết chồng tôi đã đi theo
người phụ nữ khác.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ nhiều hơn, giống như hồi tôi ở Nhật Bản, tình trạng rất tồi tệ, uống đến mức bị ảo giác, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi thứ. Một buổi sáng, tôi mơ hồ thấy như có người đang hiếp mình liền vùng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ trèo lên bờ tường trước nhà, trên người mặc độc một cái quần lót. Nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao lúc đó tôi có thể trèo lên được rồi gọi cảnh sát 191 đến giúp tôi xuống. Khi tỉnh lại, tôi xấu hổ với hàng xóm đến mức không dám ra khỏi nhà. Có người kể chuyện đó cho bố mẹ Phổn nghe, khiến cho bố mẹ Phổn càng ủng hộ Phổn chia tay với tôi.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ... trong khi bên cạnh tôi đã không còn ai, đến cả người bạn tôi từng thân thiết nhiều năm cũng xô xát với tôi đến mức cùng bị đưa đến đồn công an. Hồi đó tôi giống như bị ma nhập vậy, nhiều người còn cho là đáng đời tôi. Không một ai cưu mang giúp đỡ tôi trong lúc hoạn nạn. Chỉ có gia đình chú Pổ hiểu, cưu mang và cố gắng giúp đỡ tôi. Họ rất tốt khi không hùa theo người khác tẩy chay tôi.
Trước đây, khi còn sống chung với Phổn, tôi cố gắng buôn bán kiếm tiền, làm đủ mọi việc không chút hề nà vì lúc đó tôi nghĩ rằng cuộc đời này, tôi chỉ muốn ở bên Phổn mà thôi, tôi không muốn trở lại làm nghề cũ nữa. Bạn bè tôi hoài nghi: “Làm gì có chuyện, không lâu sau cũng sẽ quay lại làm thôi”. Khi đó, tôi đã cãi hết hơi: “Không đúng. Tôi bỏ nghề gần mười năm rồi và chắc chắn sẽ không quay lại nghề cũ nữa, vì tôi đã có một gia đình đầm ấm, có người yêu thương chăm sóc tôi”.
Tôi và Phổn ngồi xe lang thang đi bán hàng ở nhiều nơi. Đến Hua Hin tôi bất ngờ gặp lại Mốt. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau rồi Mốt hỏi: “Usumi đến bán hàng ở đây hả?”. Chúng tôi nói chuyện về thằng Kô, chị To, Kích, cô Wan và nhiều người khác nữa.
Mốt nói giờ cô làm trong một khách sạn bốn sao. Rồi từ đó Mốt đến giúp tôi bán hàng vào mỗi thứ bảy, chủ nhật. Chúng tôi ngày càng thân nhau hơn, Mốt cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như khi ở trong tù, luôn đối nghịch với tôi nữa.
Tôi đã buôn bán và làm rất nhiều nghề nhưng đều thất bại.
Rồi Phổn ngoại tình và người phụ nữ đó có thai. Vậy là tất cả kết thúc, tôi bất lực nói không nên lời, chấp nhận để họ về ở với nhau vì tôi thấy thương đứa bé, đứa bé nên được sinh ra trong một gia đình hoàn thiện.
Nhưng trong khi Phổn khăng khăng xác nhận cô ta có thai thì tất cả những người tôi hỏi lại nói chưa từng thấy cô ta mang bầu. Nó khiến tôi suy nghĩ mãi, không biết cuối cùng Phổn bỏ tôi vì lý do gì?
Tôi sống tại Mae Klong cùng một con chó vốn quen sung sướng. Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ nó hoặc cho người khác nuôi nó ngay cả khi đến cơm tôi cũng chẳng còn tiền mua.
Đôi lúc tôi nhìn thấy Phổn lái xe hoặc đi bộ một mình. Tôi cố gắng đi đến nói chuyện để xin tiền mua cơm. Nhưng cậu ta lại ngoảnh đi khi nhìn thấy tôi, đôi khi lái xe chạy trốn, không cho tôi có cơ hội đến gần. Cậu ta quá tàn nhẫn, giống như người ta vẫn thường nói, vợ chồng sau khi chia tay rồi chỉ là hai người xa lạ hoặc thậm chí một số người còn là kẻ thù của nhau nữa.
Lúc đó, tôi không biết phải làm gì với cuộc đời mình nữa. Tôi ngồi thẫn thờ quan sát căn phòng thuê, bỗng thấy cái giỏ treo trước bàn thờ Phật. Trong giỏ có tờ một trăm bạt đã được khắc dấu bùa, gấp lại rất nhỏ. Tôi liền lấy đồng tiền đó ra, gấp mặt có khắc bùa vào bên trong rồi cầm đi mua cơm vì sẽ là vô cùng xấu hổ nếu họ biết tôi khốn cùng đến mức phải lấy tiền cúng để tiêu.
Một trăm bạt đó giúp tôi sống được hai, ba ngày. Tôi cố gắng chi tiêu tiết kiệm nhất có thể, thức ăn mua về phải chia một nửa cho con chó mà trước đây mỗi ngày tôi phải mất đến năm mươi bạt mua thức ăn cho nó. Nhưng đến hôm nay, hai mươi bạt thức ăn chia đều cho chó và người. Đôi khi, tôi còn phải đến ăn nhờ hủ tiếu ở quán của một người bạn tên Big.
Big chưa từng lấy tiền ăn của tôi dù chỉ một lần, đã thế còn gói cho tôi một ít mang về cho chó nữa. Tôi vừa đau, vừa hận, vừa ngại với mọi người ở khu Mae Klong. Về đến phòng, tôi nằm nghĩ rất nhiều, chỉ muốn tự tử cho xong, nhiều lần định thắt cổ chết nhưng bị chủ nhà phát hiện, họ nói với tôi: “Chị Nỉnh, em biết chị đang cùng quẫn, nhưng chị đừng có thắt cổ tự tử trong phòng trọ nhà em nhé, không thì sẽ chẳng có ai dám đến thuê trọ nữa đâu”.
Tôi định quay về với mẹ ở Bangkok nhưng chợt nhớ mẹ cũng còn phải ở nhờ nhà bác dâu. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cuộc đời chẳng còn sự lựa chọn nào cho tôi cả.
Rồi ngày ấy cũng đến, ngày mà tôi phải mặt dày đến vay tiền của một vị sư ở chùa Chula Mani hay còn gọi là chùa Luang Pho Nuang. Vị sư này chẳng phải thân thích họ hàng gì của tôi cả nhưng thầy đã gặp tôi và Phổn đến chùa lễ Phật. Tôi thưa chuyện với thầy: “Hiện giờ con đang ở trong tình trạng rất tồi tệ vì bị chồng bỏ, tiền bạc cũng không còn lấy một xu. Thầy có thể cho con vay năm nghìn bạt được không ạ?”. Sư thầy đồng ý cho tôi vay mà không hỏi gì thêm. Tôi vô cùng xấu hổ khi phải vay tiền của sư thầy nhưng biết làm sao được, tôi không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Sau đó, tôi về ở Bangkok, đến xin ở nhờ nhà anh trai cùng chị dâu. Một lần nữa, tôi phải bắt đầu lại từ con số không.
Khi lâm vào tình cảnh tồi tệ, tôi tin rằng vô số người sẽ chịu làm mọi việc cho dù phải mất đi danh dự cửa bản thân để có thể sống sót qua ngày. Tôi đã trải qua tất cả những hoàn cảnh đó, tôi cố gắng làm tất cả để mọi thứ không phải quay trở lại làm gái bán dâm như cũ. Do đó, tôi chịu đựng mệt mỏi, kiên nhẫn và chịu xấu hổ để bản thân và một con chó, người bạn đồng cam cộng khổ với tôi trong suốt gần mười năm qua, thoát khỏi sự đói nghèo.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể chống lại số phận được mãi, tôi phải quay về với nghề bán thân, cái nghề mà những người “trong ngành” đã nói “Không ai có thể thoát khỏi nó được”. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân, chắc chắn sẽ có một ngày tôi sẽ thoát được lời nguyền này.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ nhiều hơn, giống như hồi tôi ở Nhật Bản, tình trạng rất tồi tệ, uống đến mức bị ảo giác, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi thứ. Một buổi sáng, tôi mơ hồ thấy như có người đang hiếp mình liền vùng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ trèo lên bờ tường trước nhà, trên người mặc độc một cái quần lót. Nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao lúc đó tôi có thể trèo lên được rồi gọi cảnh sát 191 đến giúp tôi xuống. Khi tỉnh lại, tôi xấu hổ với hàng xóm đến mức không dám ra khỏi nhà. Có người kể chuyện đó cho bố mẹ Phổn nghe, khiến cho bố mẹ Phổn càng ủng hộ Phổn chia tay với tôi.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ... trong khi bên cạnh tôi đã không còn ai, đến cả người bạn tôi từng thân thiết nhiều năm cũng xô xát với tôi đến mức cùng bị đưa đến đồn công an. Hồi đó tôi giống như bị ma nhập vậy, nhiều người còn cho là đáng đời tôi. Không một ai cưu mang giúp đỡ tôi trong lúc hoạn nạn. Chỉ có gia đình chú Pổ hiểu, cưu mang và cố gắng giúp đỡ tôi. Họ rất tốt khi không hùa theo người khác tẩy chay tôi.
Trước đây, khi còn sống chung với Phổn, tôi cố gắng buôn bán kiếm tiền, làm đủ mọi việc không chút hề nà vì lúc đó tôi nghĩ rằng cuộc đời này, tôi chỉ muốn ở bên Phổn mà thôi, tôi không muốn trở lại làm nghề cũ nữa. Bạn bè tôi hoài nghi: “Làm gì có chuyện, không lâu sau cũng sẽ quay lại làm thôi”. Khi đó, tôi đã cãi hết hơi: “Không đúng. Tôi bỏ nghề gần mười năm rồi và chắc chắn sẽ không quay lại nghề cũ nữa, vì tôi đã có một gia đình đầm ấm, có người yêu thương chăm sóc tôi”.
Tôi và Phổn ngồi xe lang thang đi bán hàng ở nhiều nơi. Đến Hua Hin tôi bất ngờ gặp lại Mốt. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau rồi Mốt hỏi: “Usumi đến bán hàng ở đây hả?”. Chúng tôi nói chuyện về thằng Kô, chị To, Kích, cô Wan và nhiều người khác nữa.
Mốt nói giờ cô làm trong một khách sạn bốn sao. Rồi từ đó Mốt đến giúp tôi bán hàng vào mỗi thứ bảy, chủ nhật. Chúng tôi ngày càng thân nhau hơn, Mốt cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như khi ở trong tù, luôn đối nghịch với tôi nữa.
Tôi đã buôn bán và làm rất nhiều nghề nhưng đều thất bại.
Rồi Phổn ngoại tình và người phụ nữ đó có thai. Vậy là tất cả kết thúc, tôi bất lực nói không nên lời, chấp nhận để họ về ở với nhau vì tôi thấy thương đứa bé, đứa bé nên được sinh ra trong một gia đình hoàn thiện.
Nhưng trong khi Phổn khăng khăng xác nhận cô ta có thai thì tất cả những người tôi hỏi lại nói chưa từng thấy cô ta mang bầu. Nó khiến tôi suy nghĩ mãi, không biết cuối cùng Phổn bỏ tôi vì lý do gì?
Tôi sống tại Mae Klong cùng một con chó vốn quen sung sướng. Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ nó hoặc cho người khác nuôi nó ngay cả khi đến cơm tôi cũng chẳng còn tiền mua.
Đôi lúc tôi nhìn thấy Phổn lái xe hoặc đi bộ một mình. Tôi cố gắng đi đến nói chuyện để xin tiền mua cơm. Nhưng cậu ta lại ngoảnh đi khi nhìn thấy tôi, đôi khi lái xe chạy trốn, không cho tôi có cơ hội đến gần. Cậu ta quá tàn nhẫn, giống như người ta vẫn thường nói, vợ chồng sau khi chia tay rồi chỉ là hai người xa lạ hoặc thậm chí một số người còn là kẻ thù của nhau nữa.
Lúc đó, tôi không biết phải làm gì với cuộc đời mình nữa. Tôi ngồi thẫn thờ quan sát căn phòng thuê, bỗng thấy cái giỏ treo trước bàn thờ Phật. Trong giỏ có tờ một trăm bạt đã được khắc dấu bùa, gấp lại rất nhỏ. Tôi liền lấy đồng tiền đó ra, gấp mặt có khắc bùa vào bên trong rồi cầm đi mua cơm vì sẽ là vô cùng xấu hổ nếu họ biết tôi khốn cùng đến mức phải lấy tiền cúng để tiêu.
Một trăm bạt đó giúp tôi sống được hai, ba ngày. Tôi cố gắng chi tiêu tiết kiệm nhất có thể, thức ăn mua về phải chia một nửa cho con chó mà trước đây mỗi ngày tôi phải mất đến năm mươi bạt mua thức ăn cho nó. Nhưng đến hôm nay, hai mươi bạt thức ăn chia đều cho chó và người. Đôi khi, tôi còn phải đến ăn nhờ hủ tiếu ở quán của một người bạn tên Big.
Big chưa từng lấy tiền ăn của tôi dù chỉ một lần, đã thế còn gói cho tôi một ít mang về cho chó nữa. Tôi vừa đau, vừa hận, vừa ngại với mọi người ở khu Mae Klong. Về đến phòng, tôi nằm nghĩ rất nhiều, chỉ muốn tự tử cho xong, nhiều lần định thắt cổ chết nhưng bị chủ nhà phát hiện, họ nói với tôi: “Chị Nỉnh, em biết chị đang cùng quẫn, nhưng chị đừng có thắt cổ tự tử trong phòng trọ nhà em nhé, không thì sẽ chẳng có ai dám đến thuê trọ nữa đâu”.
Tôi định quay về với mẹ ở Bangkok nhưng chợt nhớ mẹ cũng còn phải ở nhờ nhà bác dâu. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cuộc đời chẳng còn sự lựa chọn nào cho tôi cả.
Rồi ngày ấy cũng đến, ngày mà tôi phải mặt dày đến vay tiền của một vị sư ở chùa Chula Mani hay còn gọi là chùa Luang Pho Nuang. Vị sư này chẳng phải thân thích họ hàng gì của tôi cả nhưng thầy đã gặp tôi và Phổn đến chùa lễ Phật. Tôi thưa chuyện với thầy: “Hiện giờ con đang ở trong tình trạng rất tồi tệ vì bị chồng bỏ, tiền bạc cũng không còn lấy một xu. Thầy có thể cho con vay năm nghìn bạt được không ạ?”. Sư thầy đồng ý cho tôi vay mà không hỏi gì thêm. Tôi vô cùng xấu hổ khi phải vay tiền của sư thầy nhưng biết làm sao được, tôi không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Sau đó, tôi về ở Bangkok, đến xin ở nhờ nhà anh trai cùng chị dâu. Một lần nữa, tôi phải bắt đầu lại từ con số không.
Khi lâm vào tình cảnh tồi tệ, tôi tin rằng vô số người sẽ chịu làm mọi việc cho dù phải mất đi danh dự cửa bản thân để có thể sống sót qua ngày. Tôi đã trải qua tất cả những hoàn cảnh đó, tôi cố gắng làm tất cả để mọi thứ không phải quay trở lại làm gái bán dâm như cũ. Do đó, tôi chịu đựng mệt mỏi, kiên nhẫn và chịu xấu hổ để bản thân và một con chó, người bạn đồng cam cộng khổ với tôi trong suốt gần mười năm qua, thoát khỏi sự đói nghèo.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể chống lại số phận được mãi, tôi phải quay về với nghề bán thân, cái nghề mà những người “trong ngành” đã nói “Không ai có thể thoát khỏi nó được”. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân, chắc chắn sẽ có một ngày tôi sẽ thoát được lời nguyền này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.