Tôi Là Giáo Sư Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts
Chương 14: Tiệc khai giảng
Hàn Du Tư
23/08/2021
Thời gian trôi qua, sắc trời dần dần tối sầm lại.
Hàng nghìn ngọn nến cháy rực phía trên Đại sảnh đường, trần nhà là khoảng không vũ trụ với hàng hà sa số các vì sao lộng lẫy, còn bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn.
Các giáo sư đều tập trung đông đủ, ngay cả cụ Dumbledore cũng ở đây. Chỉ có mỗi bác Hagrid cần phải đi đón các nhóc phù thủy, thế nên tạm thời vắng mặt.
Cách đó không xa, giáo sư Lockhart đang đứng cùng giáo sư Flitwick và hiệu trưởng Dumbledore. Cả Đại sảnh đường đều có thể nghe thấy giọng nói tự tán dương của ông ấy, “Đúng thế... Đó là một chuyện rất đơn giản. Huy chương của tôi cũng không phải hàng pha-ke đâu. Ha ha ha ha...”
Felix và giáo sư Snape đều ngồi tại một góc nhỏ riêng lẽ, bình thản quan sát mọi thứ trong khán phòng xung quanh.
Lúc này, hắn cảm thấy rất khó hiểu. Ngay tại vừa rồi, hầu như hắn không phải tốn quá nhiều sức lực để dẫn dắt câu chuyện trong lúc tán gẫu với giáo sư Lockhart, để ông ta tự nguyện chia sẽ mọi trải nghiệm trong những chuyến phiêu lưu vừa qua. Miễn là, người bên cạnh tự ý thức bản thân mình là một diễn viên phụ là đẹp.
Nhưng mà... lợi ít thu được từ mớ thông tin kia là quá ít.
Chẳng lẽ giáo sư Lockhart đã cảnh giác với hắn ư? Nhưng cũng không đúng! Chẳng lẽ người giáo sư ấy là một diễn viên chuyên nghiệp, rồi tận dụng lấy những ngôn từ khoa trương và biện pháp tự thổi phồng để thu thập thêm thông tin từ hắn?
Felix cảm thấy rất khó hiểu, và đây không chỉ là người duy nhất khiến hắn chú ý đến.
Giáo sư Snape đứng ở một góc xó xỉnh khác, còn mang theo nụ cười chế nhạo trên mặt nữa. Chẳng biết ông ấy đang cười người nào nhỉ?
Tại sao giáo sư Snape lại trở nên như vậy?
Rõ ràng hồi còn đi học, chẳng phải ông ta luôn mặt nặng mày nhẹ, còn hay tỏ cái vẻ khinh khỉnh bất biến hay sao?
Điều gì đã xảy ra trong 3 năm nay thế này?
Felix cảm thấy bộ não thông minh ngày thường của mình quá thật không đủ để dùng trong trường hợp này rồi. Hắn buộc lòng phải thận trọng hơn. Sau đó, hắn bước đến trò chuyện với giáo sư Sprout và một vài người khác, thảo luận với bà về một số loại thảo dược thần kỳ.
“Felix, tôi phải nói với cậu rằng, dường như cậu không dành quá nhiều thời gian cho môn Thảo dược thời còn đi học thì phải?”
“Giáo sư, em bị phân tâm vì các môn học khác. Lúc đó, em bận đến nỗi không có dư thời gian luôn đấy.”
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy nha. Lúc đó, cậu đã dùng trăm phương ngàn kế để có thể dò hỏi về những loài thực vật nguy hiểm, còn tìm hiểu xem điểm yếu của chúng là gì...” Giáo sư Sprout vẫn nhớ như in điều này.
Ây da, lịch sử đen tối của mình nha!
Quả thật, khi ấy hắn chẳng có hứng thú gì với môn Thảo dược học cả.
Ngành ấy có thể cung cấp chúc năng lực nào sao?
Không thể? Không thể cái con khỉ!
Cơ mà, điểm môn Thảo dược học của hắn luôn ở mức không tốt cho lắm, chỉ nằm giữa A (Chấp nhận được) và P (Dở). Tuy nhiên, hắn rất giỏi đối phó với những loại thảo dược phép thuật nguy hiểm, thậm chí còn không ngại gian khó để tìm ra điểm yếu của chúng nhằm đủ khả năng xử lý chúng bằng một cách tiết kiệm sức lao động nhất.
Hắn cũng áp dụng triết lý tương tự đối với môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.
Chỉ có thể nói, hắn hơi điên cuồng vào những năm đó.
Bất chợt, có từng tiếng ồn ào vang lên từ xa xa.
“Các học sinh đến rồi!”
Giáo sư McGonagall đứng dậy, vội vàng bước ra. Cùng lúc đó, các giáo sư khác cũng ngồi xuống theo sự hướng dẫn của hiệu trưởng Dumbledore. Felix đặc biệt muốn ngồi chung với giáo sư Snape nhằm cố gắng quan sát xem tại sao ông ta lại thay đổi thế này trong những năm qua. Chỉ là, giáo sư Snape đã cố gắng tránh né.
Bất đắc dĩ, Felix chỉ có thể nhắm vào mục tiêu thứ hai, thế là đến ngồi bên cạnh giáo sư Lockhart.
Dường như giáo sư Flitwick rất phiền lòng vì giáo sư Lockhart. Thấy Felix đi về hướng này, đây đúng là cờ, ông không ngần ngại nhường ghế cho Felix.
Sau khi ngồi xuống, Felix bắt đầu chủ đề một cách thoải mái, “Giáo sư Lockhart, mô tả của thầy về ma cà rồng trong cuốn 'Lang Thang Cùng Ma Cà Rồng' rất hay, nhưng tôi vẫn còn một số điều thắc mắc nhỏ...”
Bây giờ đến lượt giáo sư Lockhart đứng ngồi không yên rồi, dù có cố gắng nhưng ông ta không thể trả lời đúng trọng tâm được. Thế nên, Felix chỉ có thể sáng suốt dừng chủ đề này lại.
Thật đáng ghét nha...
Bầu không khí giữa hai người hơi xấu hổ. Nhưng ngay sau đó, giáo sư McGonagall đã dẫn học sinh vào trong sảnh đường. Các phù thủy nhỏ từ lớp 2 đến lớp 7 ngồi tách nhau ra ở hai bên của dãy bàn gồn bốn chiếc bàn thật dài.
Chỉ là, trông có vẻ giáo sư McGonagall có tâm trạng không được tốt cho lắm. Bà nhanh chóng đến bên cụ Dumbledore rồi thì thầm gì đó; và thế là, sắc mặt của cụ hiệu trưởng lập tức nghiêm túc hắn. Cụ nói vài lời với McGonagall rồi cô ấy gật đầu.
Sau đó, cụ lại gọi Snape đến rồi cả giáo sư Snape và giáo sư McGonagall cùng nhau rời khỏi Đại sảnh đường.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Felix muốn biết rõ việc này, nhưng lại khó mà dùng phép thuật để nghe lén.
Bên kia, các phù thủy nhỏ đều rất hưng phấn khi chuẩn bị bước vào buổi lễ khai giảng. Mấy nhóc tán gẫu không ngừng; cả Đại sảnh đường vô cùng sôi nổi. Các giáo sư khác cũng khá cởi mở nên không hề đứng lên để giữ trật tự. Hiệu trưởng Dumbledore chợt cười híp mắt, sau đó vuốt nhẹ chòm râu dài bạc trắng của mình
Felix cũng ần thích thú nhìn xung quanh. Hiện tại có rất nhiều người quen của hắn. Dù gì đi nữa, hắn chỉ mới tốt nghiệp được 3 năm. Nói cách khác, tất cả các học sinh từ lớp 4 trở lên đều đã từng gặp qua hắn.
Tại nhà Slytherin.
Marcus Flint, một tay nam sinh cao lớn, đang luyên thuyên về trải nghiệm của bản thân trong kỳ nghỉ hè. Có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của cậu ta trong khoảng cách tận ba chiếc ghế. Trong lúc thằng nhóc đang chém gió quên cả trời đất, một cậu bạn bên cạnh chợt lặng lẽ kéo lấy cánh tay của nó.
Marcus Flint tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn, cái quái gì thế? Đừng làm phiền khi tôi đang thể hiện nha, hừ! Đừng có xen ngang trong lúc tôi chia sẻ câu chuyện thú vị của mình!
Mãi đến khi cậu bạn kia kéo tay Marcus Flint lần thứ hai với sức lực mạnh hơn một chút, cuối cùng nó mới chịu quay đầu lại, để rồi trông thấy cậu bé bên cạnh với vẻ mặt sợ hãi. Cậu nhóc này đang nháy mắt điên cuồng về phía hàng ghế của các giáo sư.
Nơi đó có gì thú vị à?
Lại có một giáo sư mới nhận chức ư? Đây là chuyện bình thường mà? Chẳng phải luôn luôn có một môn học liên tục thay đổi giáo sư hàng năm sao?
Marcus Flint dõi mắt đến hàng ghế giáo sư rồi liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có ai là người lạ.
Ừm, một phù thủy khá đẹp trai, đó có phải là giáo sư đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không nhỉ?
Cũng chẳng sao cả...
Mà khoan đã!
Ai thế nhỉ?
Marcus Flint đột nhiên thét lên, giống như vừa bị chuột cắn trúng vậy. Nét mặt của nó cũng dần trở nên sợ hãi, trông y hệt cậu bạn kế bên vậy.
Là người đó!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Đột nhiên, thằng nhóc ngốc nghếch lại càng cảm thấy ngu ngơ hơn.
Sau tiếng hét của Marcus Flint, các học trò khác của nhà Slytherin cũng đồng thời nhìn theo ánh mắt của nó về phía hàng ghế ngồi của các giáo sư trước khi dồn dập hít sâu một hơi.
Gần như ngay lập tức, phần lớn cả dãy bàn dài của nhà Slytherin rơi vào một khoảng im lặng chết chóc.
Còn lại khoảng một nửa số học sinh lớp dưới cũng nhanh chóng chú ý đến sự im lặng không tên này của các đàn anh lớp trên. Thế là, cả đám cũng dừng cuộc ba hoa, chỉ ngơ ngác quan sát đám đồng bọn.
Nhìn cảnh tượng kỳ quái này của nhà mình lúc này, Malfoy thầm thấy kỳ lạ, bèn kéo nhẹ tên đàn anh ngồi bên cạnh, “Chuyện gì vậy anh?”
“Im lặng, nói nhỏ xíu đi!” Tay đàn anh kia hạ giọng khiển trách, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn đến bóng dáng của người kia. Thay vào đó, cậu nhóc lớp trên này lại giả vờ cảm thấy rất hứng thú với một chiếc đĩa bằng bạc trên bàn tiệc.
Sau đó, nó thì thầm: “Draco, nói nhỏ xíu. Đại ca kia đã quay trở lại.”
“Đại ca kia? Là sao?” Malfoy hơi khó hiểu, sao lại xưng hô như kiểu bề trên thế này?
Cậu học trò lớp trên lẩm bẩm nhẹ vài chữ, “Cuộc quyết đầu ngày 07/8.”
“Ặc!” Malfoy cũng hít sâu một hơi, không khỏi khẽ ngẩng đầu nhìn người giáo sư trẻ tuổi đang ngồi bên hàng ghế kia
Là người đó đấy à?
Và khi nhà Slytherin đột ngột im lặng, các nhà khác cũng nhận ra sự kỳ lạ của bọn họ.
Hermione đã chú ý đến bóng dáng của Felix từ sớm. Dĩ nhiên, trí nhớ của con bé xuất sắc đến nỗi có thể nhận ra ngay lập tức, đó chính là vị khách quái đản mà con bé từng gặp trong kỳ nghỉ hè.
Hóa ra, thầy ấy cũng là một phù thủy à? Hèn chi lại yêu cầu kỳ lạ đến vậy!
Mà không biết thầy ấy sẽ dạy môn gì nhỉ?
Năm nay, có hai gương mặt mới. Mình đã biết về giáo sư Lockhart rồi. Thấy ấy là giáo sư mới của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Mình còn đọc hết mấy tác phẩm của thầy ấy nữa.
Kinh nghiệm của thầy thực sự tuyệt vời!
Vị giáo sư còn lại thì trông khá trẻ nhỉ, có lẽ cũng không quá lớn tuổi... Hả? Tại sao mọi người đều im lặng như thế?
Hermione quan sát xung quanh, để rồi nhận ra nhóm học sinh nhà Slytherin chợt im lặng như từng con chim cút bé tí. Ba nhà khác chỉ im lặng một lúc, sau đó bèn bàn tán ồn ào loạn cả lên. Thế là, cả Đại sảnh đường như hoàn toàn bùng nổ vậy.
Không những thế, mấy đàn anh, đàn chị lớp trên còn cố tình biểu hiện như mình sắp giảng dạy gì đó, kiểu “Tui sắp kể mấy bồ nghe một bí mật động trời” nè.
Vốn dĩ, con bé vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của Harry và Ron, nhưng chẳng phải giáo sư McGonagall cũng khẳng định rằng, sẽ chẳng có vấn đề gì lớn đâu, đúng không?
Cuối cùng, Hermione ngồi yên một chỗ, bắt đầu vểnh tai nghe ngóng tình hình xung quanh.
Hàng nghìn ngọn nến cháy rực phía trên Đại sảnh đường, trần nhà là khoảng không vũ trụ với hàng hà sa số các vì sao lộng lẫy, còn bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn.
Các giáo sư đều tập trung đông đủ, ngay cả cụ Dumbledore cũng ở đây. Chỉ có mỗi bác Hagrid cần phải đi đón các nhóc phù thủy, thế nên tạm thời vắng mặt.
Cách đó không xa, giáo sư Lockhart đang đứng cùng giáo sư Flitwick và hiệu trưởng Dumbledore. Cả Đại sảnh đường đều có thể nghe thấy giọng nói tự tán dương của ông ấy, “Đúng thế... Đó là một chuyện rất đơn giản. Huy chương của tôi cũng không phải hàng pha-ke đâu. Ha ha ha ha...”
Felix và giáo sư Snape đều ngồi tại một góc nhỏ riêng lẽ, bình thản quan sát mọi thứ trong khán phòng xung quanh.
Lúc này, hắn cảm thấy rất khó hiểu. Ngay tại vừa rồi, hầu như hắn không phải tốn quá nhiều sức lực để dẫn dắt câu chuyện trong lúc tán gẫu với giáo sư Lockhart, để ông ta tự nguyện chia sẽ mọi trải nghiệm trong những chuyến phiêu lưu vừa qua. Miễn là, người bên cạnh tự ý thức bản thân mình là một diễn viên phụ là đẹp.
Nhưng mà... lợi ít thu được từ mớ thông tin kia là quá ít.
Chẳng lẽ giáo sư Lockhart đã cảnh giác với hắn ư? Nhưng cũng không đúng! Chẳng lẽ người giáo sư ấy là một diễn viên chuyên nghiệp, rồi tận dụng lấy những ngôn từ khoa trương và biện pháp tự thổi phồng để thu thập thêm thông tin từ hắn?
Felix cảm thấy rất khó hiểu, và đây không chỉ là người duy nhất khiến hắn chú ý đến.
Giáo sư Snape đứng ở một góc xó xỉnh khác, còn mang theo nụ cười chế nhạo trên mặt nữa. Chẳng biết ông ấy đang cười người nào nhỉ?
Tại sao giáo sư Snape lại trở nên như vậy?
Rõ ràng hồi còn đi học, chẳng phải ông ta luôn mặt nặng mày nhẹ, còn hay tỏ cái vẻ khinh khỉnh bất biến hay sao?
Điều gì đã xảy ra trong 3 năm nay thế này?
Felix cảm thấy bộ não thông minh ngày thường của mình quá thật không đủ để dùng trong trường hợp này rồi. Hắn buộc lòng phải thận trọng hơn. Sau đó, hắn bước đến trò chuyện với giáo sư Sprout và một vài người khác, thảo luận với bà về một số loại thảo dược thần kỳ.
“Felix, tôi phải nói với cậu rằng, dường như cậu không dành quá nhiều thời gian cho môn Thảo dược thời còn đi học thì phải?”
“Giáo sư, em bị phân tâm vì các môn học khác. Lúc đó, em bận đến nỗi không có dư thời gian luôn đấy.”
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy nha. Lúc đó, cậu đã dùng trăm phương ngàn kế để có thể dò hỏi về những loài thực vật nguy hiểm, còn tìm hiểu xem điểm yếu của chúng là gì...” Giáo sư Sprout vẫn nhớ như in điều này.
Ây da, lịch sử đen tối của mình nha!
Quả thật, khi ấy hắn chẳng có hứng thú gì với môn Thảo dược học cả.
Ngành ấy có thể cung cấp chúc năng lực nào sao?
Không thể? Không thể cái con khỉ!
Cơ mà, điểm môn Thảo dược học của hắn luôn ở mức không tốt cho lắm, chỉ nằm giữa A (Chấp nhận được) và P (Dở). Tuy nhiên, hắn rất giỏi đối phó với những loại thảo dược phép thuật nguy hiểm, thậm chí còn không ngại gian khó để tìm ra điểm yếu của chúng nhằm đủ khả năng xử lý chúng bằng một cách tiết kiệm sức lao động nhất.
Hắn cũng áp dụng triết lý tương tự đối với môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.
Chỉ có thể nói, hắn hơi điên cuồng vào những năm đó.
Bất chợt, có từng tiếng ồn ào vang lên từ xa xa.
“Các học sinh đến rồi!”
Giáo sư McGonagall đứng dậy, vội vàng bước ra. Cùng lúc đó, các giáo sư khác cũng ngồi xuống theo sự hướng dẫn của hiệu trưởng Dumbledore. Felix đặc biệt muốn ngồi chung với giáo sư Snape nhằm cố gắng quan sát xem tại sao ông ta lại thay đổi thế này trong những năm qua. Chỉ là, giáo sư Snape đã cố gắng tránh né.
Bất đắc dĩ, Felix chỉ có thể nhắm vào mục tiêu thứ hai, thế là đến ngồi bên cạnh giáo sư Lockhart.
Dường như giáo sư Flitwick rất phiền lòng vì giáo sư Lockhart. Thấy Felix đi về hướng này, đây đúng là cờ, ông không ngần ngại nhường ghế cho Felix.
Sau khi ngồi xuống, Felix bắt đầu chủ đề một cách thoải mái, “Giáo sư Lockhart, mô tả của thầy về ma cà rồng trong cuốn 'Lang Thang Cùng Ma Cà Rồng' rất hay, nhưng tôi vẫn còn một số điều thắc mắc nhỏ...”
Bây giờ đến lượt giáo sư Lockhart đứng ngồi không yên rồi, dù có cố gắng nhưng ông ta không thể trả lời đúng trọng tâm được. Thế nên, Felix chỉ có thể sáng suốt dừng chủ đề này lại.
Thật đáng ghét nha...
Bầu không khí giữa hai người hơi xấu hổ. Nhưng ngay sau đó, giáo sư McGonagall đã dẫn học sinh vào trong sảnh đường. Các phù thủy nhỏ từ lớp 2 đến lớp 7 ngồi tách nhau ra ở hai bên của dãy bàn gồn bốn chiếc bàn thật dài.
Chỉ là, trông có vẻ giáo sư McGonagall có tâm trạng không được tốt cho lắm. Bà nhanh chóng đến bên cụ Dumbledore rồi thì thầm gì đó; và thế là, sắc mặt của cụ hiệu trưởng lập tức nghiêm túc hắn. Cụ nói vài lời với McGonagall rồi cô ấy gật đầu.
Sau đó, cụ lại gọi Snape đến rồi cả giáo sư Snape và giáo sư McGonagall cùng nhau rời khỏi Đại sảnh đường.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Felix muốn biết rõ việc này, nhưng lại khó mà dùng phép thuật để nghe lén.
Bên kia, các phù thủy nhỏ đều rất hưng phấn khi chuẩn bị bước vào buổi lễ khai giảng. Mấy nhóc tán gẫu không ngừng; cả Đại sảnh đường vô cùng sôi nổi. Các giáo sư khác cũng khá cởi mở nên không hề đứng lên để giữ trật tự. Hiệu trưởng Dumbledore chợt cười híp mắt, sau đó vuốt nhẹ chòm râu dài bạc trắng của mình
Felix cũng ần thích thú nhìn xung quanh. Hiện tại có rất nhiều người quen của hắn. Dù gì đi nữa, hắn chỉ mới tốt nghiệp được 3 năm. Nói cách khác, tất cả các học sinh từ lớp 4 trở lên đều đã từng gặp qua hắn.
Tại nhà Slytherin.
Marcus Flint, một tay nam sinh cao lớn, đang luyên thuyên về trải nghiệm của bản thân trong kỳ nghỉ hè. Có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của cậu ta trong khoảng cách tận ba chiếc ghế. Trong lúc thằng nhóc đang chém gió quên cả trời đất, một cậu bạn bên cạnh chợt lặng lẽ kéo lấy cánh tay của nó.
Marcus Flint tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn, cái quái gì thế? Đừng làm phiền khi tôi đang thể hiện nha, hừ! Đừng có xen ngang trong lúc tôi chia sẻ câu chuyện thú vị của mình!
Mãi đến khi cậu bạn kia kéo tay Marcus Flint lần thứ hai với sức lực mạnh hơn một chút, cuối cùng nó mới chịu quay đầu lại, để rồi trông thấy cậu bé bên cạnh với vẻ mặt sợ hãi. Cậu nhóc này đang nháy mắt điên cuồng về phía hàng ghế của các giáo sư.
Nơi đó có gì thú vị à?
Lại có một giáo sư mới nhận chức ư? Đây là chuyện bình thường mà? Chẳng phải luôn luôn có một môn học liên tục thay đổi giáo sư hàng năm sao?
Marcus Flint dõi mắt đến hàng ghế giáo sư rồi liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có ai là người lạ.
Ừm, một phù thủy khá đẹp trai, đó có phải là giáo sư đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không nhỉ?
Cũng chẳng sao cả...
Mà khoan đã!
Ai thế nhỉ?
Marcus Flint đột nhiên thét lên, giống như vừa bị chuột cắn trúng vậy. Nét mặt của nó cũng dần trở nên sợ hãi, trông y hệt cậu bạn kế bên vậy.
Là người đó!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Đột nhiên, thằng nhóc ngốc nghếch lại càng cảm thấy ngu ngơ hơn.
Sau tiếng hét của Marcus Flint, các học trò khác của nhà Slytherin cũng đồng thời nhìn theo ánh mắt của nó về phía hàng ghế ngồi của các giáo sư trước khi dồn dập hít sâu một hơi.
Gần như ngay lập tức, phần lớn cả dãy bàn dài của nhà Slytherin rơi vào một khoảng im lặng chết chóc.
Còn lại khoảng một nửa số học sinh lớp dưới cũng nhanh chóng chú ý đến sự im lặng không tên này của các đàn anh lớp trên. Thế là, cả đám cũng dừng cuộc ba hoa, chỉ ngơ ngác quan sát đám đồng bọn.
Nhìn cảnh tượng kỳ quái này của nhà mình lúc này, Malfoy thầm thấy kỳ lạ, bèn kéo nhẹ tên đàn anh ngồi bên cạnh, “Chuyện gì vậy anh?”
“Im lặng, nói nhỏ xíu đi!” Tay đàn anh kia hạ giọng khiển trách, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn đến bóng dáng của người kia. Thay vào đó, cậu nhóc lớp trên này lại giả vờ cảm thấy rất hứng thú với một chiếc đĩa bằng bạc trên bàn tiệc.
Sau đó, nó thì thầm: “Draco, nói nhỏ xíu. Đại ca kia đã quay trở lại.”
“Đại ca kia? Là sao?” Malfoy hơi khó hiểu, sao lại xưng hô như kiểu bề trên thế này?
Cậu học trò lớp trên lẩm bẩm nhẹ vài chữ, “Cuộc quyết đầu ngày 07/8.”
“Ặc!” Malfoy cũng hít sâu một hơi, không khỏi khẽ ngẩng đầu nhìn người giáo sư trẻ tuổi đang ngồi bên hàng ghế kia
Là người đó đấy à?
Và khi nhà Slytherin đột ngột im lặng, các nhà khác cũng nhận ra sự kỳ lạ của bọn họ.
Hermione đã chú ý đến bóng dáng của Felix từ sớm. Dĩ nhiên, trí nhớ của con bé xuất sắc đến nỗi có thể nhận ra ngay lập tức, đó chính là vị khách quái đản mà con bé từng gặp trong kỳ nghỉ hè.
Hóa ra, thầy ấy cũng là một phù thủy à? Hèn chi lại yêu cầu kỳ lạ đến vậy!
Mà không biết thầy ấy sẽ dạy môn gì nhỉ?
Năm nay, có hai gương mặt mới. Mình đã biết về giáo sư Lockhart rồi. Thấy ấy là giáo sư mới của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Mình còn đọc hết mấy tác phẩm của thầy ấy nữa.
Kinh nghiệm của thầy thực sự tuyệt vời!
Vị giáo sư còn lại thì trông khá trẻ nhỉ, có lẽ cũng không quá lớn tuổi... Hả? Tại sao mọi người đều im lặng như thế?
Hermione quan sát xung quanh, để rồi nhận ra nhóm học sinh nhà Slytherin chợt im lặng như từng con chim cút bé tí. Ba nhà khác chỉ im lặng một lúc, sau đó bèn bàn tán ồn ào loạn cả lên. Thế là, cả Đại sảnh đường như hoàn toàn bùng nổ vậy.
Không những thế, mấy đàn anh, đàn chị lớp trên còn cố tình biểu hiện như mình sắp giảng dạy gì đó, kiểu “Tui sắp kể mấy bồ nghe một bí mật động trời” nè.
Vốn dĩ, con bé vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của Harry và Ron, nhưng chẳng phải giáo sư McGonagall cũng khẳng định rằng, sẽ chẳng có vấn đề gì lớn đâu, đúng không?
Cuối cùng, Hermione ngồi yên một chỗ, bắt đầu vểnh tai nghe ngóng tình hình xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.