Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 13:
Nịnh Mông Cửu
05/12/2023
Dường như Thời Miên không nhận ra sự coi thường của anh ta mà nói: "Hai phút là đủ rồi."
Cô bé đi ra đại sảnh ở tầng một đầu tiên. Sau đó, lấy ra một viên gạch màu đen từ trong ba lô nhỏ đang mang trên lưng ra… =.=’
Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó cười òa lên: "Cô ta sẽ không nghĩ đây là trò đánh nhau của mấy đứa trẻ con trên đường chứ?"
Trương Thiên Minh càng ôm tay: "Người không to nhưng miệng không nhỏ, tôi còn tưởng cô có bao nhiêu tài năng chứ."
Thời Miên cũng không giải thích, nhìn về phía Trần Hàn mà nói: "Cậu không phiền khi tôi kiểm tra sức mạnh của cậu chứ?"
Viên gạch trong tay cô thực ra là đá trắc nghiệm cấp thấp nhất, chỉ dùng cho những người tu luyện ở giai đoạn rèn thể mà thôi.
Tuy hệ thống đã phong ấn tu vi và tài sản của cô mang theo từ thế giới tu tiên. Bây giờ cô chỉ có thể sử dụng những thứ này, thuộc về thế giới phàm nhân và giai đoạn rèn thể, vừa đủ để thử sức mạnh và thể chất của thế giới này ra sao.
Hình như Trần Hàn không ngờ Thời Miên lại hỏi lịch sự như vậy, anh chàng do dự một chút rồi gật đầu nói: "Không phiền."
"Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên." Triệu Tra lại nhìn đồng hồ: "Chuẩn bị…"
Ánh mắt Trần Hàn thay đổi, chân phải lùi lại về sau, hai tay mở rộng ra, nhanh chóng hoàn thành động tác mở đầu của võ thuật.
"Bắt đầu!"
Tay phải của chàng trai nắm thành quyền, nhanh chóng tiến lên tấn công.
Chỉ từ động tác mở đầu và tốc độ phản ứng thì có thể thấy ít nhất đối phương cũng có nền tảng cơ bản của quân sự.
Hơn nữa, cậu ta từ đầu đến cuối không hề xem thường Thời Miên chỉ vì cô là một đứa trẻ, không giống như những kẻ tự cho mình là cao quý kia.
Thời Miên thầm gật đầu, nâng đá trắc nghiệm lên.
"Bùm…”
Một quyền đấm vào viên đá, phát ra tiếng vang trầm đục.
Cô bé di chuyển rất chậm, như thể bị dọa sợ nên bị chậm mất nửa nhịp. Nhưng chỉ với một động tác nhẹ nhàng, cô đã bắt được cú đấm của Trần Hàn.
Mọi người đều nghĩ là cú đấm này sẽ ra kết quả cuối cùng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó thì tất cả đều hơi ngơ ngác.
Chẳng lẽ, đó là một sự trùng hợp?
Nhưng nếu không có chút kỹ năng nào thì sau khi đỡ cú đấm đó, mà thân hình nhỏ bé kia sao có thể không hề dao động chút nào chứ?
Không đợi mọi người phản ứng, Thời Miên đã để đá trắc nghiệm xuống, đối mặt với cú đá liên tiếp của Trần Hàn.
Cô bé đi ra đại sảnh ở tầng một đầu tiên. Sau đó, lấy ra một viên gạch màu đen từ trong ba lô nhỏ đang mang trên lưng ra… =.=’
Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó cười òa lên: "Cô ta sẽ không nghĩ đây là trò đánh nhau của mấy đứa trẻ con trên đường chứ?"
Trương Thiên Minh càng ôm tay: "Người không to nhưng miệng không nhỏ, tôi còn tưởng cô có bao nhiêu tài năng chứ."
Thời Miên cũng không giải thích, nhìn về phía Trần Hàn mà nói: "Cậu không phiền khi tôi kiểm tra sức mạnh của cậu chứ?"
Viên gạch trong tay cô thực ra là đá trắc nghiệm cấp thấp nhất, chỉ dùng cho những người tu luyện ở giai đoạn rèn thể mà thôi.
Tuy hệ thống đã phong ấn tu vi và tài sản của cô mang theo từ thế giới tu tiên. Bây giờ cô chỉ có thể sử dụng những thứ này, thuộc về thế giới phàm nhân và giai đoạn rèn thể, vừa đủ để thử sức mạnh và thể chất của thế giới này ra sao.
Hình như Trần Hàn không ngờ Thời Miên lại hỏi lịch sự như vậy, anh chàng do dự một chút rồi gật đầu nói: "Không phiền."
"Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên." Triệu Tra lại nhìn đồng hồ: "Chuẩn bị…"
Ánh mắt Trần Hàn thay đổi, chân phải lùi lại về sau, hai tay mở rộng ra, nhanh chóng hoàn thành động tác mở đầu của võ thuật.
"Bắt đầu!"
Tay phải của chàng trai nắm thành quyền, nhanh chóng tiến lên tấn công.
Chỉ từ động tác mở đầu và tốc độ phản ứng thì có thể thấy ít nhất đối phương cũng có nền tảng cơ bản của quân sự.
Hơn nữa, cậu ta từ đầu đến cuối không hề xem thường Thời Miên chỉ vì cô là một đứa trẻ, không giống như những kẻ tự cho mình là cao quý kia.
Thời Miên thầm gật đầu, nâng đá trắc nghiệm lên.
"Bùm…”
Một quyền đấm vào viên đá, phát ra tiếng vang trầm đục.
Cô bé di chuyển rất chậm, như thể bị dọa sợ nên bị chậm mất nửa nhịp. Nhưng chỉ với một động tác nhẹ nhàng, cô đã bắt được cú đấm của Trần Hàn.
Mọi người đều nghĩ là cú đấm này sẽ ra kết quả cuối cùng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó thì tất cả đều hơi ngơ ngác.
Chẳng lẽ, đó là một sự trùng hợp?
Nhưng nếu không có chút kỹ năng nào thì sau khi đỡ cú đấm đó, mà thân hình nhỏ bé kia sao có thể không hề dao động chút nào chứ?
Không đợi mọi người phản ứng, Thời Miên đã để đá trắc nghiệm xuống, đối mặt với cú đá liên tiếp của Trần Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.