Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 18:
Nịnh Mông Cửu
05/12/2023
Và sau đó, không còn gì nữa… =.=’
Người kế nhiệm là một người rất keo kiệt, việc đầu tiên sau khi đến là tăng học phí.
Thường xuyên bán đi những thiết bị và dụng cụ của trường, thậm chí cả dịch dinh dưỡng dành cho học sinh cũng phải đổ ra một nửa và pha thêm nước vào mới phát.
Sau đó, vị hiệu trưởng này bị chồng vào bao tải đánh đập đến mức phải nhập viện và sau khi xuất viện lại đánh, khi xuất viện lại bị đánh tiếp, cho đến khi ông ta không còn đến làm việc nữa.
Trường học đã rất tàn tạ và dưới tay người này càng trở nên tồi tệ hơn, khi giao lại cho hiệu trưởng cũ, trường học đã vô cùng thảm và không còn gì.
Hiệu trưởng cũ làm việc cần mẫn vài chục năm, nghe nói đến khi mắt nhắm vẫn là một kẻ độc thân chưa từng có bạn gái hay bạn trai.
Dù vậy, Lâm Tượng vẫn rơi vào tình trạng như hiện nay.
Cuối cùng trường học này sẽ tồn tại được bao lâu, không ai biết chắc.
Cho dù không chắc chắn đến mấy thì sẽ không ai nghĩ rằng sẽ có một cô bé chưa đến mười tuổi nhảy ra tự xưng là hiệu trưởng mới.
Đây không phải là đùa cợt sao?
Nếu nói là hiệu trưởng cũ không yên lòng, đội mồ dậy trở về tiếp tục cống hiến cho trường học, có lẽ họ cũng không ngạc nhiên như thế.
Trong sự không thể tin nổi của mọi người, giọng nói của Sa La vừa đi đến nghe lớn hơn hẳn: "Em nói gì cơ? Em là hiệu trưởng mới?"
Cô gái tóc đỏ vô cùng nghi ngờ về cuộc sống, nhất là khi cô nhớ lại những gì mình đã nói với Thời Miên trước đó.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, cô ấy nhanh chóng đặt ra câu hỏi mình quan tâm nhất: "Nếu em là hiệu trưởng mới, em có thể trả cho tôi tiền lương của tháng trước không? Tháng trước tôi chỉ nhận được một nửa tiền lương."
*Thời Miên theo nhận định của mọi người xung quanh là tầm 10 tuổi và sau khi xác nhận thân phận hiệu trưởng nên sẽ thay đổi xưng hô nhé, không còn ông cháu, chị em gì hết dù sao thân phận còn đó.
Thời Miên: "......"
Mọi người xung quanh: "......"
Sự xen ngang của Sa La cuối cùng cũng khiến mọi người tỉnh táo lại.
Triệu Tra lập tức cười lạnh: "Lúc trước là người hỗ trợ do Chủ nhiệm Tôn mời tới, bây giờ lại là hiệu trưởng mới, phản ứng thật là nhanh."
Mấy học sinh kia thì không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thời Miên đều đầy nghi ngờ.
Ngay cả Tôn lão, người trước đó đánh giá khá cao về Thời Miên, cũng nhăn nhó: "Cháu có bằng chứng không?"
Người kế nhiệm là một người rất keo kiệt, việc đầu tiên sau khi đến là tăng học phí.
Thường xuyên bán đi những thiết bị và dụng cụ của trường, thậm chí cả dịch dinh dưỡng dành cho học sinh cũng phải đổ ra một nửa và pha thêm nước vào mới phát.
Sau đó, vị hiệu trưởng này bị chồng vào bao tải đánh đập đến mức phải nhập viện và sau khi xuất viện lại đánh, khi xuất viện lại bị đánh tiếp, cho đến khi ông ta không còn đến làm việc nữa.
Trường học đã rất tàn tạ và dưới tay người này càng trở nên tồi tệ hơn, khi giao lại cho hiệu trưởng cũ, trường học đã vô cùng thảm và không còn gì.
Hiệu trưởng cũ làm việc cần mẫn vài chục năm, nghe nói đến khi mắt nhắm vẫn là một kẻ độc thân chưa từng có bạn gái hay bạn trai.
Dù vậy, Lâm Tượng vẫn rơi vào tình trạng như hiện nay.
Cuối cùng trường học này sẽ tồn tại được bao lâu, không ai biết chắc.
Cho dù không chắc chắn đến mấy thì sẽ không ai nghĩ rằng sẽ có một cô bé chưa đến mười tuổi nhảy ra tự xưng là hiệu trưởng mới.
Đây không phải là đùa cợt sao?
Nếu nói là hiệu trưởng cũ không yên lòng, đội mồ dậy trở về tiếp tục cống hiến cho trường học, có lẽ họ cũng không ngạc nhiên như thế.
Trong sự không thể tin nổi của mọi người, giọng nói của Sa La vừa đi đến nghe lớn hơn hẳn: "Em nói gì cơ? Em là hiệu trưởng mới?"
Cô gái tóc đỏ vô cùng nghi ngờ về cuộc sống, nhất là khi cô nhớ lại những gì mình đã nói với Thời Miên trước đó.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, cô ấy nhanh chóng đặt ra câu hỏi mình quan tâm nhất: "Nếu em là hiệu trưởng mới, em có thể trả cho tôi tiền lương của tháng trước không? Tháng trước tôi chỉ nhận được một nửa tiền lương."
*Thời Miên theo nhận định của mọi người xung quanh là tầm 10 tuổi và sau khi xác nhận thân phận hiệu trưởng nên sẽ thay đổi xưng hô nhé, không còn ông cháu, chị em gì hết dù sao thân phận còn đó.
Thời Miên: "......"
Mọi người xung quanh: "......"
Sự xen ngang của Sa La cuối cùng cũng khiến mọi người tỉnh táo lại.
Triệu Tra lập tức cười lạnh: "Lúc trước là người hỗ trợ do Chủ nhiệm Tôn mời tới, bây giờ lại là hiệu trưởng mới, phản ứng thật là nhanh."
Mấy học sinh kia thì không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thời Miên đều đầy nghi ngờ.
Ngay cả Tôn lão, người trước đó đánh giá khá cao về Thời Miên, cũng nhăn nhó: "Cháu có bằng chứng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.