Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 1:
Nịnh Mông Cửu
04/12/2023
Trời tối mịt, mưa rả rích rửa sạch những con phố cũ kỹ, để lại những vết gỉ sét đầy vẻ cũ nát.
Một phi thuyền rung lắc xuyên qua màn mưa, tựa như một ông lão già nua, mỗi bước đi đều phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ như không chịu nổi gánh nặng. Phi thuyền còn chưa đến nhà ga đã dừng lại ở giữa không trung.
Ngay lập tức tiếng phàn nàn vang lên trong toa thuyền.
"Cái trí tuệ nhân tạo hỏng bét này lại gặp sự cố rồi! Cách mặt đất còn hơn một mét, làm sao xuống đây?"
"Cái xe rác này nên loại bỏ từ vài chục năm trước rồi! Mà không thấy ai quản lý."
"Thôi được rồi! Một mét cũng không tệ. Lần trước tôi bị kẹt giữa không trung phải nhảy dù xuống đây, tôi có nói gì đâu?"
Mặc dù miệng lải nhải, nhưng những hành khách vẫn nhanh chóng tụ tập ngay cửa ra vào và khi cửa vừa mở, họ lần lượt phi thân xuống.
Bóng dáng nhỏ nhắn của Thời Miên rơi xuống cuối cùng, chỉ cảm thấy phi thuyền này không còn bay được, còn không bằng xe buýt ở thị trấn nhỏ trước khi cô xuyên không.
Quả nhiên, dù là thời đại tương lai, khoảng cách giàu nghèo vẫn lớn như khoảng cách giữa người và chó...
Khi đến lượt Thời Miên, cánh cửa cảm ứng đột nhiên rung lắc và rồi từ từ đóng lại.
Còn người ở đây nữa mà...
Thời Miên vội vàng đi đến bấm nút mở cửa.
Nhưng cô quá thấp nên không với tới….
Sắc mặt Thời Miên trầm xuống, cô đành phải dùng hai tay kéo mạnh hai cánh cửa ra.
"Ầm…”
Cửa cảm ứng bị kéo ra, làm cho phi thuyền phát ra tiếng báo động chói tai.
Thời Miên bước lên một bước, mái tóc xoăn tung bay ra phía sau, cô đáp xuống đất nhẹ nhàng.
【Đẹp quá!】 Hệ thống lập tức khen ngợi: 【Quả nhiên là chủ nhân, dù tu vi bị phong ấn nhưng kỹ năng vẫn tốt như vậy.】
Nhưng Thời Miên cười khẩy: "Nếu như anh không biến tôi thành một cô bé thì tôi có thể làm tốt hơn."
Hệ thống hơi ngừng lại: 【Thực ra cô có thể nghĩ theo một hướng khác. Như bây giờ cô đi xe công cộng không cần phải trả tiền nữa, phải không là rất tốt sao?】
"Tôi không muốn sống nửa đời còn lại trong bộ dáng loli này. Tôi không giết chết anh ngay bây giờ được nên anh cảm thấy rất vui vẻ phải không?"
Hệ thống: 【……】
Giọng nói trong đầu không vang lên nữa, Thời Miên mở chiếc ô nhỏ ra che mưa, bắt đầu quan sát xung quanh.
Không thể trách cô tức giận, bởi vì lần này cẩu hệ thống thật sự rất lừa gạt.
Cô vừa mới rời khỏi thế giới tu chân thôi mà nó đã ném cô đến đây.
Một phi thuyền rung lắc xuyên qua màn mưa, tựa như một ông lão già nua, mỗi bước đi đều phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ như không chịu nổi gánh nặng. Phi thuyền còn chưa đến nhà ga đã dừng lại ở giữa không trung.
Ngay lập tức tiếng phàn nàn vang lên trong toa thuyền.
"Cái trí tuệ nhân tạo hỏng bét này lại gặp sự cố rồi! Cách mặt đất còn hơn một mét, làm sao xuống đây?"
"Cái xe rác này nên loại bỏ từ vài chục năm trước rồi! Mà không thấy ai quản lý."
"Thôi được rồi! Một mét cũng không tệ. Lần trước tôi bị kẹt giữa không trung phải nhảy dù xuống đây, tôi có nói gì đâu?"
Mặc dù miệng lải nhải, nhưng những hành khách vẫn nhanh chóng tụ tập ngay cửa ra vào và khi cửa vừa mở, họ lần lượt phi thân xuống.
Bóng dáng nhỏ nhắn của Thời Miên rơi xuống cuối cùng, chỉ cảm thấy phi thuyền này không còn bay được, còn không bằng xe buýt ở thị trấn nhỏ trước khi cô xuyên không.
Quả nhiên, dù là thời đại tương lai, khoảng cách giàu nghèo vẫn lớn như khoảng cách giữa người và chó...
Khi đến lượt Thời Miên, cánh cửa cảm ứng đột nhiên rung lắc và rồi từ từ đóng lại.
Còn người ở đây nữa mà...
Thời Miên vội vàng đi đến bấm nút mở cửa.
Nhưng cô quá thấp nên không với tới….
Sắc mặt Thời Miên trầm xuống, cô đành phải dùng hai tay kéo mạnh hai cánh cửa ra.
"Ầm…”
Cửa cảm ứng bị kéo ra, làm cho phi thuyền phát ra tiếng báo động chói tai.
Thời Miên bước lên một bước, mái tóc xoăn tung bay ra phía sau, cô đáp xuống đất nhẹ nhàng.
【Đẹp quá!】 Hệ thống lập tức khen ngợi: 【Quả nhiên là chủ nhân, dù tu vi bị phong ấn nhưng kỹ năng vẫn tốt như vậy.】
Nhưng Thời Miên cười khẩy: "Nếu như anh không biến tôi thành một cô bé thì tôi có thể làm tốt hơn."
Hệ thống hơi ngừng lại: 【Thực ra cô có thể nghĩ theo một hướng khác. Như bây giờ cô đi xe công cộng không cần phải trả tiền nữa, phải không là rất tốt sao?】
"Tôi không muốn sống nửa đời còn lại trong bộ dáng loli này. Tôi không giết chết anh ngay bây giờ được nên anh cảm thấy rất vui vẻ phải không?"
Hệ thống: 【……】
Giọng nói trong đầu không vang lên nữa, Thời Miên mở chiếc ô nhỏ ra che mưa, bắt đầu quan sát xung quanh.
Không thể trách cô tức giận, bởi vì lần này cẩu hệ thống thật sự rất lừa gạt.
Cô vừa mới rời khỏi thế giới tu chân thôi mà nó đã ném cô đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.