Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 26:
Nịnh Mông Cửu
13/12/2023
“Cô dạy?”
Sa La không tận mắt nhìn thấy cuộc chiến ngày hôm qua, chỉ nghe nói hình như Thời Miên sức mạnh lớn.
Nhưng dù có sức mạnh lớn cũng không thể dạy cho người khác được, điều dạy là kỹ năng và kinh nghiệm, cô có thể dạy thế sao?
Sa La vô cùng bối rối đi theo Thời Miên xuống lầu.
Thấy Thời Miên lấy ra một cây dù để che nắng và đi thẳng đến góc tường chất đầy đồ ở bên ngoài, Sa La có chút ngơ ngác hơi: “Cô định làm gì ở đó?”
Thời Miên quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô ấy một cái: “Cô sẽ biết ngay thôi.”
Thật sự rất nhanh Sa La đã hiểu ra, tò mò đi theo sau bóng dáng nhỏ nhắn kia, cô đi không được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài tường.
“Hôm nay ít tiết học lắm, học xong tiết của thầy Triệu thì còn có thể ngủ nửa ngày nữa.”
“Dù có nhiều tiết cũng không sao. Dù gì chúng ta cũng đâu có tham gia kiểm định, ngoại trừ tiết của thầy Triệu thì tiết nào chẳng ngủ như thường chứ?”
“Nói cũng phải, Trần Hàn cậu đừng đi học nữa, trên người cậu còn đang bị thương cơ mà.”
Hóa ra là có học sinh trốn ra khỏi trường, còn bị bắt quả tang nữa chứ.
Sa La mở to mắt, hoàn toàn không hiểu Thời Miên làm thế nào mà biết được, chẳng lẽ cô có khả năng tiên tri sao?
Tiên tri là chuyên môn của Thần Cơ Môn, chỉ là tối qua Thời Miên vô tình mở cửa sổ nên thấy mấy kẻ xui xẻo đang trèo tường.
Cô nghe một giọng nam khàn khàn đáp lại: “Các cậu đừng trốn nữa, hiệu trưởng mới đến, không chừng sẽ bị bắt đấy.”
“Hiệu trưởng mới? Cậu nói cô bé hôm qua ấy à?”
Rõ ràng hai người kia không để trong lòng: “Cô ấy đánh cũng giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc chắn còn chưa vui chơi đủ đâu.”
“Đúng vậy. Chủ nhiệm Tôn ở trường nhiều năm như vậy, mà cũng chẳng quản nổi, cô bé kia mới đến thì làm được gì? Chúng ta chỉ cần không đâm đầu vào nòng súng của cô ấy là được.”
“Nói đến đây, cô ấy thật sự là con gái của hiệu trưởng cũ à? Hiệu trưởng cũ mà còn trẻ trung đến thế ư?”
“Cũng chẳng giống, mặt của hiệu trưởng cũ như con ngựa, còn cô ấy thì mặt hình quả lê.”
"Chẳng lẽ hiệu trưởng cũ vui mừng vì có con gái? Nếu không làm sao có thể sinh được cô con gái xinh đẹp thế này?"
"Có thể lắm. Cậu nghĩ xem, nếu hiệu trưởng cũ mà biết được, không biết ông ấy có thể nào bật nắp quan tài lên mà cười không?Ha ha ha ha?"
Sa La không tận mắt nhìn thấy cuộc chiến ngày hôm qua, chỉ nghe nói hình như Thời Miên sức mạnh lớn.
Nhưng dù có sức mạnh lớn cũng không thể dạy cho người khác được, điều dạy là kỹ năng và kinh nghiệm, cô có thể dạy thế sao?
Sa La vô cùng bối rối đi theo Thời Miên xuống lầu.
Thấy Thời Miên lấy ra một cây dù để che nắng và đi thẳng đến góc tường chất đầy đồ ở bên ngoài, Sa La có chút ngơ ngác hơi: “Cô định làm gì ở đó?”
Thời Miên quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô ấy một cái: “Cô sẽ biết ngay thôi.”
Thật sự rất nhanh Sa La đã hiểu ra, tò mò đi theo sau bóng dáng nhỏ nhắn kia, cô đi không được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài tường.
“Hôm nay ít tiết học lắm, học xong tiết của thầy Triệu thì còn có thể ngủ nửa ngày nữa.”
“Dù có nhiều tiết cũng không sao. Dù gì chúng ta cũng đâu có tham gia kiểm định, ngoại trừ tiết của thầy Triệu thì tiết nào chẳng ngủ như thường chứ?”
“Nói cũng phải, Trần Hàn cậu đừng đi học nữa, trên người cậu còn đang bị thương cơ mà.”
Hóa ra là có học sinh trốn ra khỏi trường, còn bị bắt quả tang nữa chứ.
Sa La mở to mắt, hoàn toàn không hiểu Thời Miên làm thế nào mà biết được, chẳng lẽ cô có khả năng tiên tri sao?
Tiên tri là chuyên môn của Thần Cơ Môn, chỉ là tối qua Thời Miên vô tình mở cửa sổ nên thấy mấy kẻ xui xẻo đang trèo tường.
Cô nghe một giọng nam khàn khàn đáp lại: “Các cậu đừng trốn nữa, hiệu trưởng mới đến, không chừng sẽ bị bắt đấy.”
“Hiệu trưởng mới? Cậu nói cô bé hôm qua ấy à?”
Rõ ràng hai người kia không để trong lòng: “Cô ấy đánh cũng giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chắc chắn còn chưa vui chơi đủ đâu.”
“Đúng vậy. Chủ nhiệm Tôn ở trường nhiều năm như vậy, mà cũng chẳng quản nổi, cô bé kia mới đến thì làm được gì? Chúng ta chỉ cần không đâm đầu vào nòng súng của cô ấy là được.”
“Nói đến đây, cô ấy thật sự là con gái của hiệu trưởng cũ à? Hiệu trưởng cũ mà còn trẻ trung đến thế ư?”
“Cũng chẳng giống, mặt của hiệu trưởng cũ như con ngựa, còn cô ấy thì mặt hình quả lê.”
"Chẳng lẽ hiệu trưởng cũ vui mừng vì có con gái? Nếu không làm sao có thể sinh được cô con gái xinh đẹp thế này?"
"Có thể lắm. Cậu nghĩ xem, nếu hiệu trưởng cũ mà biết được, không biết ông ấy có thể nào bật nắp quan tài lên mà cười không?Ha ha ha ha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.