Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 29:
Nịnh Mông Cửu
13/12/2023
Thời Miên lấy ra một quyển sổ từ ba lô: "Nếu mọi người đã nói xong thì hãy đến đây ký tên đi."
Ba nam sinh nhìn vào quyển sổ, trên đó viết ‘Sổ xử lý vi phạm kỷ luật’ bằng nét chữ thanh thoát.
Trước giờ trường học chưa từng có thứ này.
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng đều phân vân. Trần Hàn thì không chút chần chừ gì đã ký tên mình vào trang giấy của mình. Hai người còn lại cũng nhanh chóng ký theo.
Dù là học sinh cá biệt, nhưng Vương Lạc không nhịn được hỏi: "Cái này có ghi vào hồ sơ không vậy hiệu trưởng?"
Thời Miên thản nhiên trả lờ: "Tuỳ vào cách cậu hành xử."
Mọi người ngay lập tức cam kết sẽ hành xử tốt và cẩn thận hỏi: "Vậy chúng em có thể đi chưa ạ?"
Thời Miên cất quyển sổ, cô ngẩng đầu và nở nụ cười nói: "Không vội, tôi thường thuyết phục người khác bằng đạo lý. Các cậu có hai lựa chọn: ngoan ngoãn làm việc cho tôi hoặc là bị tôi đánh một trận."
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng: "......"
Đây đâu phải hai lựa chọn? Rõ ràng chỉ có một!
Khuôn mặt Trương Thiên Minh vẫn còn đang sưng kia kìa, có ai muốn trải nghiệm nắm đấm của cô ấy nữa đâu?
Khi Thời Miên nói về công việc thì cô thực sự rất nghiêm túc. Phía sau tòa nhà giảng dạy, bên cạnh tường đã xếp một hàng dài...
"Đây là cái gì? Vũ khí mới ư?"
Vương Lạc chưa từng thấy thứ này, cán quá dài để gọi là rìu. Đầu rìu ngang, lưỡi cùn, chẳng chẻ được gì.
Cậu ta cố nhấc một cái lên, nhưng lại quá nặng không nhấc nổi: "Sao nặng thế này?"
Vũ Tráng Tráng không tin: "Thứ cán gỗ sao nặng như vậy được... Mịa, thật sự nặng! Đây là cái gì thế?"
Nhìn hai chàng trai vất vả, Thời Miên bình thản giải thích: "Đây là cuốc."
"Cuốc???"
Đối với từ lạ lẫm này, Vương Lạc tra trên quang não, phát hiện ra đó là công cụ nông nghiệp cổ xưa.
Hiệu trưởng định bắt họ làm nông?
Bây giờ ai còn dùng sức người để cày đất nữa!
Vương Lạc định nói gì đó nhưng rồi cũng im lặng: "Chúng ta ở hành tinh Phan Đạt, đất đai khô cằn, thiếu chất dinh dưỡng, trồng cây cũng khó mọc lên."
Thời Miên vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Tôi chỉ yêu cầu các cậu cuốc đất lên mà thôi."
Vương Lạc hơi ngơ ngác.
Không thể trồng trọt mà vẫn phải cuốc đất, đây không phải là trêu đùa sao?
Thời Miên không nói rõ là, cuốc này do thế giới tu tiên đặc chế, chuyên dùng để rèn luyện thể chất và đặt nền móng cho các đệ tử ngoại môn.
Dù bạn mạnh mẽ đến đâu, nếu chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thì bạn vẫn phải dùng hết sức để nhấc nó lên.
Ba nam sinh nhìn vào quyển sổ, trên đó viết ‘Sổ xử lý vi phạm kỷ luật’ bằng nét chữ thanh thoát.
Trước giờ trường học chưa từng có thứ này.
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng đều phân vân. Trần Hàn thì không chút chần chừ gì đã ký tên mình vào trang giấy của mình. Hai người còn lại cũng nhanh chóng ký theo.
Dù là học sinh cá biệt, nhưng Vương Lạc không nhịn được hỏi: "Cái này có ghi vào hồ sơ không vậy hiệu trưởng?"
Thời Miên thản nhiên trả lờ: "Tuỳ vào cách cậu hành xử."
Mọi người ngay lập tức cam kết sẽ hành xử tốt và cẩn thận hỏi: "Vậy chúng em có thể đi chưa ạ?"
Thời Miên cất quyển sổ, cô ngẩng đầu và nở nụ cười nói: "Không vội, tôi thường thuyết phục người khác bằng đạo lý. Các cậu có hai lựa chọn: ngoan ngoãn làm việc cho tôi hoặc là bị tôi đánh một trận."
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng: "......"
Đây đâu phải hai lựa chọn? Rõ ràng chỉ có một!
Khuôn mặt Trương Thiên Minh vẫn còn đang sưng kia kìa, có ai muốn trải nghiệm nắm đấm của cô ấy nữa đâu?
Khi Thời Miên nói về công việc thì cô thực sự rất nghiêm túc. Phía sau tòa nhà giảng dạy, bên cạnh tường đã xếp một hàng dài...
"Đây là cái gì? Vũ khí mới ư?"
Vương Lạc chưa từng thấy thứ này, cán quá dài để gọi là rìu. Đầu rìu ngang, lưỡi cùn, chẳng chẻ được gì.
Cậu ta cố nhấc một cái lên, nhưng lại quá nặng không nhấc nổi: "Sao nặng thế này?"
Vũ Tráng Tráng không tin: "Thứ cán gỗ sao nặng như vậy được... Mịa, thật sự nặng! Đây là cái gì thế?"
Nhìn hai chàng trai vất vả, Thời Miên bình thản giải thích: "Đây là cuốc."
"Cuốc???"
Đối với từ lạ lẫm này, Vương Lạc tra trên quang não, phát hiện ra đó là công cụ nông nghiệp cổ xưa.
Hiệu trưởng định bắt họ làm nông?
Bây giờ ai còn dùng sức người để cày đất nữa!
Vương Lạc định nói gì đó nhưng rồi cũng im lặng: "Chúng ta ở hành tinh Phan Đạt, đất đai khô cằn, thiếu chất dinh dưỡng, trồng cây cũng khó mọc lên."
Thời Miên vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Tôi chỉ yêu cầu các cậu cuốc đất lên mà thôi."
Vương Lạc hơi ngơ ngác.
Không thể trồng trọt mà vẫn phải cuốc đất, đây không phải là trêu đùa sao?
Thời Miên không nói rõ là, cuốc này do thế giới tu tiên đặc chế, chuyên dùng để rèn luyện thể chất và đặt nền móng cho các đệ tử ngoại môn.
Dù bạn mạnh mẽ đến đâu, nếu chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thì bạn vẫn phải dùng hết sức để nhấc nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.