Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 32:
Nịnh Mông Cửu
13/12/2023
Tôn Trường Không không tin, kiểm tra lại lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Nghĩ lại việc vừa rồi nghi ngờ Thời Miên, Tôn Trường Không hơi không vui: "Không phải anh nói lưng bị thương sao?"
Triệu Tra cũng rất hoang mang: "Làm sao có thể không bị gì được? Có phải cái máy này bị hỏng rồi không?"
Tôn Trường Không không nói gì, chỉ đặt miếng dán kiểm tra lên cơ thể mình.
Ngay lập tức, máy kiểm tra phát ra tiếng ‘bíp bíp’: "Phát hiện bệnh viễn thị, suy giảm thính lực, chức năng tim phổi bị suy giảm..."
Triệu Tra sững sờ.
Tôn Trường Không tháo miếng dán ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệnh do tức giận: "Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, anh quay lại lớp học đi. Cuối tháng này là kiểm định rồi, đừng làm những chuyện vô ích nữa..."
"Làm sao tôi có thể không bị thương chứ?" Triệu Tra cắt ngang: "Chắc chắn cái máy này bị hỏng, tôi cần đi bệnh viện."
Đúng lúc, một nhóm học sinh đi đến, họ vừa thấy tình hình như thế này thì chỉ biết nhìn nhau chứ không nói gì.
Hiệu trưởng bảo họ đi đến sau tòa nhà dạy học để học, trong khi thầy Triệu lại bảo không được đi.
Họ không muốn đắc tội với cả hai, nên đã tìm cớ đến thăm bệnh để trốn tiết.
Nhưng hình như thầy Triệu chỉ giả vờ mà thôi, và muốn dạy cho hiệu trưởng mới một bài học.
Dù Tôn Trường Không nghi ngờ nhưng thấy Triệu Tra quả quyết như vậy. Nên Tôn Trường Không vẫn gọi xe cứu thương đưa anh ta đi đến bệnh viện.
Khi Tôn Trường Không rời đi, các học sinh đóng cửa lại và tụ tập đứng bên cạnh giường: "Rõ ràng thầy không bị gì, chúng em biết thừa thầy đang giả vờ mà thôi."
Triệu Tra im lặng.
Thực sự Triệu Tra muốn chửi thề nhưng anh ta cần giữ mặt mũi, không muốn những học sinh này biết anh ta đã bị lừa.
Trong số cáchọc sinh, Trương Thiên Minh thân với Triệu Tra nhất, là người duy nhất không sợ anh ta.
Cậu ta vỗ vào lưng anh ta: "Cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi, nên dạy cô ta một bài học mới được."
Triệu Tra vô cùng đau nhưng không dám kêu ra tiếng trước mặt học sinh của mình.
Anh ta cắn răng: "Lấy tay của cậu ra."
Thấy sắc mặt Triệu Tra không ổn, Trương Thiên Minh hơi lúng túng.
Nhưng sau đó cậu ta lại vỗ mạnh lên lưng Triệu Tra một cái nữa: "Ha ha, thầy diễn giỏi thật. Một lát nữa đến bệnh viện, thầy cứ tiếp tục diễn như vậy, chắc chắn sẽ không ai làm gì được thầy cả."
Dù Triệu Tra đang vô cùng đau nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt không có biểu cảm gì trước mặt học sinh: "!!!!!"
Nghĩ lại việc vừa rồi nghi ngờ Thời Miên, Tôn Trường Không hơi không vui: "Không phải anh nói lưng bị thương sao?"
Triệu Tra cũng rất hoang mang: "Làm sao có thể không bị gì được? Có phải cái máy này bị hỏng rồi không?"
Tôn Trường Không không nói gì, chỉ đặt miếng dán kiểm tra lên cơ thể mình.
Ngay lập tức, máy kiểm tra phát ra tiếng ‘bíp bíp’: "Phát hiện bệnh viễn thị, suy giảm thính lực, chức năng tim phổi bị suy giảm..."
Triệu Tra sững sờ.
Tôn Trường Không tháo miếng dán ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệnh do tức giận: "Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, anh quay lại lớp học đi. Cuối tháng này là kiểm định rồi, đừng làm những chuyện vô ích nữa..."
"Làm sao tôi có thể không bị thương chứ?" Triệu Tra cắt ngang: "Chắc chắn cái máy này bị hỏng, tôi cần đi bệnh viện."
Đúng lúc, một nhóm học sinh đi đến, họ vừa thấy tình hình như thế này thì chỉ biết nhìn nhau chứ không nói gì.
Hiệu trưởng bảo họ đi đến sau tòa nhà dạy học để học, trong khi thầy Triệu lại bảo không được đi.
Họ không muốn đắc tội với cả hai, nên đã tìm cớ đến thăm bệnh để trốn tiết.
Nhưng hình như thầy Triệu chỉ giả vờ mà thôi, và muốn dạy cho hiệu trưởng mới một bài học.
Dù Tôn Trường Không nghi ngờ nhưng thấy Triệu Tra quả quyết như vậy. Nên Tôn Trường Không vẫn gọi xe cứu thương đưa anh ta đi đến bệnh viện.
Khi Tôn Trường Không rời đi, các học sinh đóng cửa lại và tụ tập đứng bên cạnh giường: "Rõ ràng thầy không bị gì, chúng em biết thừa thầy đang giả vờ mà thôi."
Triệu Tra im lặng.
Thực sự Triệu Tra muốn chửi thề nhưng anh ta cần giữ mặt mũi, không muốn những học sinh này biết anh ta đã bị lừa.
Trong số cáchọc sinh, Trương Thiên Minh thân với Triệu Tra nhất, là người duy nhất không sợ anh ta.
Cậu ta vỗ vào lưng anh ta: "Cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi, nên dạy cô ta một bài học mới được."
Triệu Tra vô cùng đau nhưng không dám kêu ra tiếng trước mặt học sinh của mình.
Anh ta cắn răng: "Lấy tay của cậu ra."
Thấy sắc mặt Triệu Tra không ổn, Trương Thiên Minh hơi lúng túng.
Nhưng sau đó cậu ta lại vỗ mạnh lên lưng Triệu Tra một cái nữa: "Ha ha, thầy diễn giỏi thật. Một lát nữa đến bệnh viện, thầy cứ tiếp tục diễn như vậy, chắc chắn sẽ không ai làm gì được thầy cả."
Dù Triệu Tra đang vô cùng đau nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt không có biểu cảm gì trước mặt học sinh: "!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.