Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 34:
Nịnh Mông Cửu
16/12/2023
Mặc dù tuy Thời Miên có vẻ nghiêm khắc, nhưng ít nhất cô ấy không cấm họ nghỉ ngơi. Nếu thực sự mệt mỏi không chịu được nữa, họ cũng có thể đi đến bên cạnh nghỉ ngơi và uống chút nước.
Không biết là do quá mệt mỏi hay là mong muốn được nghỉ ngơi quá lớn nên thậm chí cậu ta cảm thấy nước có vị kỳ lạ ngày thường giờ lại trở nên ngon hơn.
Thời Miên nhìn cậu ta từ đầu đến chân đầy mồ hôi và bùn đất, sau đó quay sang nhìn hai người kia: "Hôm nay chúng ta dừng tại đây thôi."
Vương Lạc cảm động đến muốn khóc, Vũ Tráng Tráng cũng nhanh chóng bỏ cuốc xuống. Sau khi bỏ xong thì nhìn thấy ánh mắt của Thời Miên, lại vội vàng nhặt cuốc lên và đặt ở gốc tường.
Cậu ta cũng đi lấy một cốc nước lớn, uống ừng ực và nói với Thời Miên: "Hiệu trưởng, nước này là ngài mua từ hành tinh khác về hay sao? Mà sao lại ngon thế?"
Sao lại ngon thế à?
Dĩ nhiên là bởi vì đã được pha trộn với linh tuyền của thế giới tu tiên, mặc dù đó là loại thấp nhất có thể thấy mọi nơi.
Ánh mắt của Thời Miên khá là từ bi, giống như đang nhìn những con heo trong chuồng đang lớn lên nhanh chóng: "Không uống miễn phí đâu, sau này phải trả lại đấy."
Bỗng nhiên Vũ Tráng Tráng cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này Trần Hàn cũng đã trở lại, so với hai người kia hoàn toàn mệt phờ thì cậu ta vẫn còn giữ được một chút hình tượng.
"Ngày mai đến sớm một chút." Thời Miên nhắc nhở mọi người: "Chỗ đất ngày mai cần phải cuốc sẽ nhiều hơn gấp ba lần, đến muộn sẽ không làm hết đâu."
"Ngày mai còn phải đến nữa!"
"Gấp ba lần!"
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng suýt nữa thì bị sặc nước.
Dường như Thời Miên không nhận ra sự hoảng sợ của họ, gật gù xoa cằm: "Ban đầu công việc này dành cho tất cả học sinh lớp cậu, nhưng những người khác không đến lớp nên chỉ có thể để cho các cậu vất vả rồi."
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng: "……"
Đề tài này quá nặng nề, đến nỗi khi thấy Hồ Nhất Châu đang đi trong hành lang trở về ký túc xá. Trong đầu họ chỉ toàn suy nghĩ là họ đã làm việc cả ngày nay thay cho những người kia, oán khí trong lòng họ cuộn trào gần như hóa thành thực chất.
Nhìn dáng vẻ Hồ Nhất Châu mày rậm mắt to, nhưng miệng mồm lại đặc biệt muốn ăn đòn: "Mình nghe nói có vài kẻ ngốc đi học, chẳng lẽ là nói các cậu sao? Thân thể các cậu cũng không tốt đâu, chỉ làm thêm chút việc đã mệt thành như này rồi."
Không biết là do quá mệt mỏi hay là mong muốn được nghỉ ngơi quá lớn nên thậm chí cậu ta cảm thấy nước có vị kỳ lạ ngày thường giờ lại trở nên ngon hơn.
Thời Miên nhìn cậu ta từ đầu đến chân đầy mồ hôi và bùn đất, sau đó quay sang nhìn hai người kia: "Hôm nay chúng ta dừng tại đây thôi."
Vương Lạc cảm động đến muốn khóc, Vũ Tráng Tráng cũng nhanh chóng bỏ cuốc xuống. Sau khi bỏ xong thì nhìn thấy ánh mắt của Thời Miên, lại vội vàng nhặt cuốc lên và đặt ở gốc tường.
Cậu ta cũng đi lấy một cốc nước lớn, uống ừng ực và nói với Thời Miên: "Hiệu trưởng, nước này là ngài mua từ hành tinh khác về hay sao? Mà sao lại ngon thế?"
Sao lại ngon thế à?
Dĩ nhiên là bởi vì đã được pha trộn với linh tuyền của thế giới tu tiên, mặc dù đó là loại thấp nhất có thể thấy mọi nơi.
Ánh mắt của Thời Miên khá là từ bi, giống như đang nhìn những con heo trong chuồng đang lớn lên nhanh chóng: "Không uống miễn phí đâu, sau này phải trả lại đấy."
Bỗng nhiên Vũ Tráng Tráng cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này Trần Hàn cũng đã trở lại, so với hai người kia hoàn toàn mệt phờ thì cậu ta vẫn còn giữ được một chút hình tượng.
"Ngày mai đến sớm một chút." Thời Miên nhắc nhở mọi người: "Chỗ đất ngày mai cần phải cuốc sẽ nhiều hơn gấp ba lần, đến muộn sẽ không làm hết đâu."
"Ngày mai còn phải đến nữa!"
"Gấp ba lần!"
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng suýt nữa thì bị sặc nước.
Dường như Thời Miên không nhận ra sự hoảng sợ của họ, gật gù xoa cằm: "Ban đầu công việc này dành cho tất cả học sinh lớp cậu, nhưng những người khác không đến lớp nên chỉ có thể để cho các cậu vất vả rồi."
Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng: "……"
Đề tài này quá nặng nề, đến nỗi khi thấy Hồ Nhất Châu đang đi trong hành lang trở về ký túc xá. Trong đầu họ chỉ toàn suy nghĩ là họ đã làm việc cả ngày nay thay cho những người kia, oán khí trong lòng họ cuộn trào gần như hóa thành thực chất.
Nhìn dáng vẻ Hồ Nhất Châu mày rậm mắt to, nhưng miệng mồm lại đặc biệt muốn ăn đòn: "Mình nghe nói có vài kẻ ngốc đi học, chẳng lẽ là nói các cậu sao? Thân thể các cậu cũng không tốt đâu, chỉ làm thêm chút việc đã mệt thành như này rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.