Tôi Là Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người
Chương 43:
Nịnh Mông Cửu
20/12/2023
Đúng là bị những phụ nữ có sức chiến đấu mãnh liệt ‘tát vô mặt’ không ngừng.
Thời Miên chỉ có vài nhân viên như thế, thực sự lo lắng Tôn Trường Không không chịu được nên đã gõ cửa: "Xin lỗi đã làm phiền."
Giọng cô không lớn, nhưng kì lạ thay nó vượt qua tất cả lời cãi vã, truyền rõ ràng đến tai từng người một.
Mọi người đều bất ngờ, vô thức nhìn về phía cửa.
Lúc Sa La đi không đóng cửa nê ánh nắng chiều kéo dài rải rác khắp hành lang, vừa đủ để hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ vì ánh sáng quá tốt, đến nỗi hàng mi dày và cong vút còn hiện những tia vàng óng ánh.
"Xinh quá, đáng yêu quá!"
Một bà mẹ có khuôn mặt tròn không kìm lòng được thì thầm, nhưng bị người bên cạnh ho mạnh một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt say mê đó.
Chắc chắn người phụ nữ cao lớn vừa ho khan hồi nãy là người dẫn đầu, bà ta đi lên phía trước một bước, đánh giá Thời Miên từ trên xuống dưới: "Đây là hiệu trưởng mới của trường học? Để một đứa trẻ như thế ngồi vào vị trí hiệu trưởng, các ông thật là càng ngày không ra gì!"
Độ tuổi của Thời Miên là một điểm yếu không thể chối cãi, Tôn Trường Không cũng không có cách nào.
Nhưng hiệu trưởng cũ đã dành nửa đời mình làm việc vất vả vì học viện, và chỉ có một đứa con gái mà thôi.
Nếu hiệu trưởng cũ đã muốn giao học viện cho Thời Miên, ông ấy cũng sẵn lòng chấp nhận. Dù sao thì Tôn Trường Không cũng đã già, chỉ có thể làm việc thêm vài năm nữa và đợi Thời Miên trưởng thành.
Tôn Trường Không chỉ có thể nhấn mạnh: "Dù hiệu trưởng là ai đi chăng nữa, thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc dạy học của trường..."
"Dùng con chúng tôi làm trò cười mà không ảnh hưởng sao?"
Người phụ nữ cao lớn cắt ngang lời ông ấy đang nói, nhưng chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói trẻ con chen vào.
"Nếu bà đến đây là muốn trường chúng tôi thay hiệu trưởng, nhưng tôi đã là hiệu trưởng rồi và điều đó không thể thay đổi. Nếu là vấn đề khác..."
Những học sinh kia chắc chắn không ngu ngốc đến mức mà về nhà nói là bọn họ bị phạt, và ngay cả khi có nói thì cũng không thể đến nhanh như vậy, cũng không đến nhiều như thế.
Thời Miên thực sự muốn xem Triệu Tra muốn làm cái gì: "Nếu là vấn đề khác, thì hãy nói ra mục đích của bà, đừng lãng phí thời gian của nhau."
Thời Miên chỉ có vài nhân viên như thế, thực sự lo lắng Tôn Trường Không không chịu được nên đã gõ cửa: "Xin lỗi đã làm phiền."
Giọng cô không lớn, nhưng kì lạ thay nó vượt qua tất cả lời cãi vã, truyền rõ ràng đến tai từng người một.
Mọi người đều bất ngờ, vô thức nhìn về phía cửa.
Lúc Sa La đi không đóng cửa nê ánh nắng chiều kéo dài rải rác khắp hành lang, vừa đủ để hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ vì ánh sáng quá tốt, đến nỗi hàng mi dày và cong vút còn hiện những tia vàng óng ánh.
"Xinh quá, đáng yêu quá!"
Một bà mẹ có khuôn mặt tròn không kìm lòng được thì thầm, nhưng bị người bên cạnh ho mạnh một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt say mê đó.
Chắc chắn người phụ nữ cao lớn vừa ho khan hồi nãy là người dẫn đầu, bà ta đi lên phía trước một bước, đánh giá Thời Miên từ trên xuống dưới: "Đây là hiệu trưởng mới của trường học? Để một đứa trẻ như thế ngồi vào vị trí hiệu trưởng, các ông thật là càng ngày không ra gì!"
Độ tuổi của Thời Miên là một điểm yếu không thể chối cãi, Tôn Trường Không cũng không có cách nào.
Nhưng hiệu trưởng cũ đã dành nửa đời mình làm việc vất vả vì học viện, và chỉ có một đứa con gái mà thôi.
Nếu hiệu trưởng cũ đã muốn giao học viện cho Thời Miên, ông ấy cũng sẵn lòng chấp nhận. Dù sao thì Tôn Trường Không cũng đã già, chỉ có thể làm việc thêm vài năm nữa và đợi Thời Miên trưởng thành.
Tôn Trường Không chỉ có thể nhấn mạnh: "Dù hiệu trưởng là ai đi chăng nữa, thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc dạy học của trường..."
"Dùng con chúng tôi làm trò cười mà không ảnh hưởng sao?"
Người phụ nữ cao lớn cắt ngang lời ông ấy đang nói, nhưng chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói trẻ con chen vào.
"Nếu bà đến đây là muốn trường chúng tôi thay hiệu trưởng, nhưng tôi đã là hiệu trưởng rồi và điều đó không thể thay đổi. Nếu là vấn đề khác..."
Những học sinh kia chắc chắn không ngu ngốc đến mức mà về nhà nói là bọn họ bị phạt, và ngay cả khi có nói thì cũng không thể đến nhanh như vậy, cũng không đến nhiều như thế.
Thời Miên thực sự muốn xem Triệu Tra muốn làm cái gì: "Nếu là vấn đề khác, thì hãy nói ra mục đích của bà, đừng lãng phí thời gian của nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.