Tôi Là Người Xuyên Thư Nắm Được Cốt Truyện
Chương 13: Tranh giành sinh tử đích thực
Hình Nhi Thượng Hạ
03/09/2021
Quắn dặn dò: Chương này có đề cập chi tiết làm thịt thỏ, không miêu tả quá kỹ nhưng có, nếu các bạn phản cảm thì lướt sang mấy đoạn đầu tiên nhé.
_
Trời dần tối, đội 25 mới tìm được một nơi cắm trại thích hợp.
Điểm cắm trại nằm trên ngọn núi khuất nẻo, là một hang động có độ sâu chỉ chục mét, nằm trên sườn núi tương đối khô ráo.
Xua đuổi những loài bò sát sống trong hang, đội 25 trưng dụng nơi này để ngủ qua đêm.
Chiều nay Cố Phi Phàm vừa giết người, bây giờ còn uể oải nên toàn bộ quá trình đều khoanh tay, ngồi nhìn Ân Thập Thất hăng hái làm việc. Đầu tiên thu thập lượng lớn cành cây rải trên mặt đất, sau đó dùng Hoả để đốt cháy, điều này có thể làm mặt đất khô ráo và ngăn chặn mấy loài bọ linh tinh xuất hiện. Sau khi xử lý mặt đất, trải chiếu cắm trại chống ẩm và túi ngủ, thế là xong khoản giường đệm. Kế tiếp, Ân Thập Thất bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối là thỏ nướng.
Vâng, là con thỏ với bộ lông xám và lỗ tai màu đen biết chạy nhảy sống động.
Loài động vật hoang dã này rất linh hoạt mạnh mẽ, ngay cả khi bị Ân Thập Thất siết cổ, hai chân sau của nó vẫn đá túi bụi.
Ân Thập Thất nhặt được con thỏ trên đường, với sức chiến đấu hiện tại của nam chính, việc bắt một con thỏ quả thật dễ như nhặt được.
Chương trình đào tạo trong trại huấn luyện cũng bao gồm săn bắt và xử lý động vật hoang dã nhưng nó tương đối đơn giản, chủ yếu là 'cưỡi ngựa xem hoa'. Ân Thập Thất rất siêng năng chăm học, cậu nhóc viết tất cả những điểm chính vào sổ ghi chú, giờ đây bắt đầu thực hành từng bước một: giết, lột da, làm sạch nội tạng, trừ lúc đầu còn hơi ngượng tay thì xem như diễn ra thuận lợi.
Dựa theo hướng dẫn trong sổ ghi chú, cậu nhóc còn đào hố chôn bộ lông và nội tạng của thỏ. Đối xử với những động vật nhỏ bé mà cậu nhóc tiếp xúc lần đầu trong đời, suy nghĩ của Ân Thập Thất rất đơn giản, chính là giết và ăn thịt.
Trong khi nam chính đang nấu bữa tối, Cố Phi Phàm mở hệ thống, trận chiến lúc chiều kích hoạt một dị năng mới, cậu muốn xem hiệu quả.
Tường Không Khí: Lá chắn vô hình, đường kính 1 mét, có thể chịu áp suất tức thời 50 MPa*, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%) [1]
[1] MPa: Mega Pascal – đơn vị đo áp suất (đơn vị được sử dụng trong lĩnh vực khí động học). 50 MPa thì có thể hay thấy bên bơm ô tô, xe máy, bơm cao áp...
Dị năng này vẫn chưa ổn lắm, nhưng nếu tiếp tục nâng cấp đến mức có thể đỡ đạn thì quả là tuyệt vời.
Một lúc sau, thịt thỏ nướng bên Ân Thập Thất bốc mùi nướng cháy. Dù là lần đầu tiên nấu ăn nhưng nam chính cũng rất thông minh, cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, ướp muối trước rồi mới đem nướng.
"Anh Phi Phàm, sau này đến Sư đoàn Lục quân, em sẽ nướng cái khác cho anh ăn, nghe nói thịt lợn rừng cũng rất ngon." Ân Thập Thất cười tít mắt khi tưởng tượng đến viễn ảnh được ăn thịt nướng với anh Phi Phàm nhà nhóc trên chiến trường ở tương lai.
Cố Phi Phàm chợt nhớ ra dường như có điều gì đó cậu chưa nói với Ân Thập Thất.
Thật ra, sau khi kết thúc sát hạch, bọn họ phải 'đường ai nấy đi'.
Cậu buộc phải đến Cục Mật vụ, và Ân Thập Thất hẳn là vào Sư đoàn Lục quân để tiếp tục đi theo cốt truyện tiểu thuyết.
Những người bước ra từ trại huấn luyện dị năng thường đi hai nơi, phần lớn sẽ được triệu tập vào Sư đoàn Lục quân để đến chiến trường biên giới, một số rất nhỏ sẽ được gia nhập Cục Mật vụ trở thành sĩ quan cấp cao. Tuy rằng cả hai đều nguy hiểm, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Cục Mật vụ tốt hơn Sư đoàn Lục quân, vì thế sau khi kết thúc kỳ huấn luyện, rất nhiều người sẽ xin gia nhập, đương nhiên tỷ lệ đậu vô cùng thấp.
Cố Phi Phàm nhớ rõ Địch Đề An đã đăng ký ứng tuyển nhưng không thành công.
Xét rằng nguyên tác có rất ít cảnh của Nhiếp Chinh, nếu cậu đi theo cốt truyện tiểu thuyết với nam chính, nhất định sẽ không có nhiều điểm tương tác với Cục trưởng Nhiếp, vậy nên cậu đã quyết định dùng một con điểm không gì bàn cãi để nộp đơn lấy một chức sĩ quan trong Cục Mật vụ.
Sáng sớm hôm sau, ăn thêm một ít thịt thỏ và lương khô của Ân Thập Thất, đội 25 tiếp tục lên đường, cả hai phải mất một giờ đồng hồ mới đến được ngoại ô căn cứ 7085.
Theo bản đồ, căn cứ này có diện tích hơn mười ki-lô-mét vuông, từng là căn cứ tiếp viện chiến lược lớn nhất Đặc khu 7. Tuy rằng đã bị phá hủy trong cuộc chiến năm đó nhưng vẫn có nhiều công trình kiến trúc còn sót lại.
Cả hai bước vào căn cứ từ bên cạnh bức tường sụp đổ.
Căn cứ đã bị bỏ hoang hơn năm năm, ngoại trừ một số tòa nhà và bãi sân bị đánh bom, hầu hết các công trình kiến trúc vẫn còn sừng sững theo năm tháng. Đương nhiên không thể tránh tình trạng đổ nát, kính vỡ, cửa sổ méo mó, đường bê tông nứt nẻ, cỏ dại mọc um tùm khắp kẽ hở.
Cố Phi Phàm ra hiệu với Ân Thập Thất, dặn cậu nhóc giữ im lặng.
Hiện tại là ngày thứ hai của cuộc sát hạch, các đội trong trại huấn luyện Đặc khu 7 có thể đã sớm đến căn cứ này, chưa kể Đặc khu 8 còn tới trước bọn họ những hai giờ.
Hai người cẩn thận đi dọc theo bóng tối của tòa nhà, tất cả những nơi họ có thể nhìn thấy đều tan hoang đổ nát.
Khá giống cảnh tận thế nhỉ, bây giờ xuất hiện thêm một nhóm thây ma thì còn gì bằng, Cố Phi Phàm đột nhiên nghĩ như vậy đấy.
Đang miên man suy nghĩ đến thây ma với chả tận thế ——
Ầm, một tiếng va chạm kim loại đột nhiên vang lên, âm thanh vang vọng trong vài giây.
Cố Phi Phàm dừng chân, lắng nghe cẩn thận rồi nhanh chóng tìm ra vị trí. Là ở phía đông nam, một nhà kho kết cấu thép khổng lồ.
"Bên đó có người, anh đi thám thính trước." Cố Phi Phàm hạ giọng, "Cậu từ từ đến, đừng tuỳ tiện hành động." Ân Thập Thất ngoan ngoãn gật đầu.
Dặn dò đâu vào đấy, Cố Phi Phàm dịch chuyển tức thời tới bức tường bên ngoài kho hàng, nơi đó có một hàng cửa sổ cách mặt đất ba mét.
Dị năng cường hoá thị lực được kích hoạt, cậu nhìn vào trong nhà kho, tuy rằng bên trong không đủ ánh sáng nhưng có dị năng hỗ trợ, về cơ bản có thể quan sát rõ ràng. Một số vật tư quân sự được cất giữ trong đây, mấy chiếc thùng khổng lồ được xếp chồng lên nhau, một số khác được phủ bạt màu xanh lục.
Do bị hàng hoá che khuất nên không thể nhìn thấy toàn bộ nhà kho từ cửa sổ thông gió, chỉ có thể ngửi được mùi ẩm mốc lẫn rỉ sét trong không khí.
Hửm?
Chóp mũi Cố Phi Phàm khẽ giật, cảm thấy như thể mình còn ngửi được thứ gì khác.
Có vẻ như phải đích thân xem xét. Cửa sổ thông khí được mở nghiêng, chui vào từ bên ngoài sẽ không tạo nên động tĩnh. Không chần chừ thêm nữa, cậu nhảy tọt vào nhà kho, hạ chân nhẹ nhàng trên đống hàng hoá.
Thùng hàng dưới chân làm bằng gỗ nguyên tấm chắc chắn, song nhược điểm là dễ gây tiếng vang.
Cố Phi Phàm cẩn thận di chuyển bước chân để phạm vi quan sát dần dần mở rộng, lướt qua rào chắn thùng hàng, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy trung tâm nhà kho. Khoảng không gian rộng vài trăm mét vuông ngổn ngang gạch ngói, vật liệu vỡ, máu chảy và thi thể người.
Mười người mặc quân phục tác chiến của Đặc khu 7 nằm trên đất trong nhiều tư thế không mấy dễ nhìn.
Hô hấp Cố Phi Phàm bất thần ngừng lại.
Đây là một cảnh thảm sát vô cùng dã man, chỉ cần thoáng nhìn là có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của những người đó trước khi chết.
Có nhiều dấu vết của trận chiến xung quanh nhà kho nhưng không kịch liệt. Có lẽ thực lực của hai bên quá đỗi chênh lệch, nhóm người Đặc khu 7 không chống cự được bao lâu đã chết cùng một nguyên nhân —— Tất cả đều bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng.
Cố Phi Phàm bỗng nhớ tới sự việc này dường như đã được đề cập trong nguyên tác 《 Khung Kính 》. Đội của nam chính Ân Thập Thất đi theo một hướng khác, họ gặp một kẻ có dị năng Tia Chớp và suýt nữa toàn quân bị diệt, nhưng họ không phải là đội xui xẻo nhất.
Đội xui xẻo nhất là không một ai sống sót.
Vết thương tương tự như nhau, rõ ràng là cùng một người gây ra.
Một người có thể giết cả một đội, hơn nữa tốc độ nhanh đến nỗi không thể tổ chức kháng chiến có hiệu quả?
Cố Phi Phàm không thân quen với các thành viên của đội này nhưng cậu có thể nhận ra vài người trong đó, họ đều là những chiến binh giỏi, thế mà lại không địch nổi kẻ này.
Điều này cho thấy sức mạnh của kẻ địch lớn đến nhường nào đây.
Trận chiến xảy ra chỉ mới đây, máu trên mặt đất vẫn chưa hoàn toàn đông lại...
Không đúng, Cố Phi Phàm giật mình, thân hình nhoáng lên!
Cạch ——
Một lưỡi dao quân dụng màu đen cắm vào nơi mà Cố Phi Phàm đã đứng trước đó, không để cậu kịp hít thở, lưỡi dao thứ hai lập tức bay tới!
Tường Không Khí!
Dị năng cấp độ cơ bản không thể ngăn chặn đòn tấn công của lưỡi dao.
Không khí rung lên, lưỡi dao phá nát lá chắn vô hình, thế tiến hơi giảm.
Cố Phi Phàm nắm lấy cơ hội kích hoạt Tiêu Chỉ Dẫn, bóng dáng của cậu lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Cố Phi Phàm xuất hiện ở phía trên cùng của chồng thùng hàng đối điện, đồng thời nhìn rõ kẻ tấn công. Từ quân phục có thể xác định đây là người siêu năng lực Đặc khu 8, tuổi chừng hai mươi, thân hình không vạm vỡ nhưng lại tràn đầy sát khí.
Đối phương không cho Cố Phi Phàm thời gian nghỉ ngơi, cánh tay phải vung lên, một lưỡi dao khác xuất hiện từ không khí lao thẳng tới cậu.
【 Dao Ẩn: Quy tắc, vũ khí thực, kích hoạt. 】
Cố Phi Phàm ngã nhào giữa thùng hàng.
Lưỡi dao của đối phương có thể liên tục xuất hiện không chút nghỉ ngơi chứng tỏ kẻ địch rất mạnh, thể chất không thua kém Cố Phi Phàm, bay nhảy leo trèo vô cùng linh hoạt.
Kẻ địch đuổi theo sát rạt, Cố Phi Phàm thậm chí không thể tìm thấy cơ hội phản công, dị năng cứu mạng duy nhất chỉ còn lại dịch chuyển tức thời.
Dị năng hệ Không gian và Quy tắc đều rất tốn tinh thần, thời gian kết thúc của trận chiến rượt đuổi này còn phụ thuộc vào giới hạn tinh thần của ai sâu hơn.
Nhà kho có diện tích lớn nhưng cũng không thể chống đỡ sự oanh tạc của hai người siêu năng lực, sau vài vòng, Cố Phi Phàm bị ép đến góc kệ.
Cạch ——
Lưỡi dao đâm thẳng vào thùng gỗ, tấm ván nứt ra, túi ni lông bên trong rách toạt, chất bột màu xám đen đổ ra ngoài.
Cố Phi Phàm lăn một vòng trên đất rồi trốn sang bên cạnh thùng hàng, đồng thời kích hoạt dị năng Gió Xoáy!
Gió Xoáy: Kiểm soát không khí, sức gió cấp 5, khoảng cách 10 mét, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 55%)
Gió cấp 5 không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho người siêu năng lực, song cũng đủ để quét bay đám bột dưới đất.
Vù ——
Bụi đen bay múa trong không khí, cả hai bên nhất thời mất dấu vết lẫn nhau, Cố Phi Phàm nhân cơ hội phóng Tiêu Chỉ Dẫn nhảy lên xà thép, rồi nhảy sang phía bên kia của nhà kho trước khi bị phát hiện.
Kẻ truy đuổi khịt mũi cười khẩy, bóng dáng lóe lên, nhảy vọt tới đó.
Trò chơi dường như bắt đầu lại.
Nhưng lần này sẽ khác, ngay khi kẻ địch Đặc khu 8 đã đứng trước mặt ——
Dao Ẩn!
Dao Ẩn: Vũ khí thực, một đối tượng được tồn tại trong 3 giây, kích hoạt 30 giây một lần, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Đây là dị năng mà Cố Phi Phàm vừa mua trong hệ thống. Loại vũ khí nổi lên từ không khí này chỉ có thể tồn tại trong ba giây, nhưng tổn thương mà nó gây ra là có thật.
Nhìn lưỡi dao dài xuyên thấu ngực mình, kẻ truy đuổi không khỏi sửng sốt, như thể gã không hiểu được tại sao dị năng này lại được áp dụng cho chính gã. Cơn đau do lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim chưa kịp truyền tới não, vũ khí đã biến mất, máu còn sót lại ào ạt phun ra từ vết thương.
Kẻ truy đuổi đập hai đầu gối xuống đất, sau đó cả người đổ nhào về phía trước.
Máu phun ra từ vết thương tạo thành một quỹ đạo xinh đẹp trong không khí, phần cuối còn bắn lên rất cao.
Cố Phi Phàm thở hổn hển, cơ thể vẫn căng thẳng, tim đập mạnh vì adrenaline tăng vọt, âm thanh của tiếng động mạch như truyền vào màng nhĩ.
Đây là lần đầu tiên Cố Phi Phàm gặp phải tình huống nguy hiểm nghiêm trọng như vậy sau khi bước vào thế giới Khung Kính, không giống như trận chiến tiêu hao năng lượng ngày trước, trận chiến này là một cuộc chiến sinh tử thật sự đối với cậu.
Nỗi sợ hãi khiến cậu quên mất hào quang kim chủ trên người, trong đầu chỉ còn lại mỗi bản năng sinh tồn.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 12 của 'Khung Kính' và còn 138 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
_
Trời dần tối, đội 25 mới tìm được một nơi cắm trại thích hợp.
Điểm cắm trại nằm trên ngọn núi khuất nẻo, là một hang động có độ sâu chỉ chục mét, nằm trên sườn núi tương đối khô ráo.
Xua đuổi những loài bò sát sống trong hang, đội 25 trưng dụng nơi này để ngủ qua đêm.
Chiều nay Cố Phi Phàm vừa giết người, bây giờ còn uể oải nên toàn bộ quá trình đều khoanh tay, ngồi nhìn Ân Thập Thất hăng hái làm việc. Đầu tiên thu thập lượng lớn cành cây rải trên mặt đất, sau đó dùng Hoả để đốt cháy, điều này có thể làm mặt đất khô ráo và ngăn chặn mấy loài bọ linh tinh xuất hiện. Sau khi xử lý mặt đất, trải chiếu cắm trại chống ẩm và túi ngủ, thế là xong khoản giường đệm. Kế tiếp, Ân Thập Thất bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối là thỏ nướng.
Vâng, là con thỏ với bộ lông xám và lỗ tai màu đen biết chạy nhảy sống động.
Loài động vật hoang dã này rất linh hoạt mạnh mẽ, ngay cả khi bị Ân Thập Thất siết cổ, hai chân sau của nó vẫn đá túi bụi.
Ân Thập Thất nhặt được con thỏ trên đường, với sức chiến đấu hiện tại của nam chính, việc bắt một con thỏ quả thật dễ như nhặt được.
Chương trình đào tạo trong trại huấn luyện cũng bao gồm săn bắt và xử lý động vật hoang dã nhưng nó tương đối đơn giản, chủ yếu là 'cưỡi ngựa xem hoa'. Ân Thập Thất rất siêng năng chăm học, cậu nhóc viết tất cả những điểm chính vào sổ ghi chú, giờ đây bắt đầu thực hành từng bước một: giết, lột da, làm sạch nội tạng, trừ lúc đầu còn hơi ngượng tay thì xem như diễn ra thuận lợi.
Dựa theo hướng dẫn trong sổ ghi chú, cậu nhóc còn đào hố chôn bộ lông và nội tạng của thỏ. Đối xử với những động vật nhỏ bé mà cậu nhóc tiếp xúc lần đầu trong đời, suy nghĩ của Ân Thập Thất rất đơn giản, chính là giết và ăn thịt.
Trong khi nam chính đang nấu bữa tối, Cố Phi Phàm mở hệ thống, trận chiến lúc chiều kích hoạt một dị năng mới, cậu muốn xem hiệu quả.
Tường Không Khí: Lá chắn vô hình, đường kính 1 mét, có thể chịu áp suất tức thời 50 MPa*, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%) [1]
[1] MPa: Mega Pascal – đơn vị đo áp suất (đơn vị được sử dụng trong lĩnh vực khí động học). 50 MPa thì có thể hay thấy bên bơm ô tô, xe máy, bơm cao áp...
Dị năng này vẫn chưa ổn lắm, nhưng nếu tiếp tục nâng cấp đến mức có thể đỡ đạn thì quả là tuyệt vời.
Một lúc sau, thịt thỏ nướng bên Ân Thập Thất bốc mùi nướng cháy. Dù là lần đầu tiên nấu ăn nhưng nam chính cũng rất thông minh, cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, ướp muối trước rồi mới đem nướng.
"Anh Phi Phàm, sau này đến Sư đoàn Lục quân, em sẽ nướng cái khác cho anh ăn, nghe nói thịt lợn rừng cũng rất ngon." Ân Thập Thất cười tít mắt khi tưởng tượng đến viễn ảnh được ăn thịt nướng với anh Phi Phàm nhà nhóc trên chiến trường ở tương lai.
Cố Phi Phàm chợt nhớ ra dường như có điều gì đó cậu chưa nói với Ân Thập Thất.
Thật ra, sau khi kết thúc sát hạch, bọn họ phải 'đường ai nấy đi'.
Cậu buộc phải đến Cục Mật vụ, và Ân Thập Thất hẳn là vào Sư đoàn Lục quân để tiếp tục đi theo cốt truyện tiểu thuyết.
Những người bước ra từ trại huấn luyện dị năng thường đi hai nơi, phần lớn sẽ được triệu tập vào Sư đoàn Lục quân để đến chiến trường biên giới, một số rất nhỏ sẽ được gia nhập Cục Mật vụ trở thành sĩ quan cấp cao. Tuy rằng cả hai đều nguy hiểm, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Cục Mật vụ tốt hơn Sư đoàn Lục quân, vì thế sau khi kết thúc kỳ huấn luyện, rất nhiều người sẽ xin gia nhập, đương nhiên tỷ lệ đậu vô cùng thấp.
Cố Phi Phàm nhớ rõ Địch Đề An đã đăng ký ứng tuyển nhưng không thành công.
Xét rằng nguyên tác có rất ít cảnh của Nhiếp Chinh, nếu cậu đi theo cốt truyện tiểu thuyết với nam chính, nhất định sẽ không có nhiều điểm tương tác với Cục trưởng Nhiếp, vậy nên cậu đã quyết định dùng một con điểm không gì bàn cãi để nộp đơn lấy một chức sĩ quan trong Cục Mật vụ.
Sáng sớm hôm sau, ăn thêm một ít thịt thỏ và lương khô của Ân Thập Thất, đội 25 tiếp tục lên đường, cả hai phải mất một giờ đồng hồ mới đến được ngoại ô căn cứ 7085.
Theo bản đồ, căn cứ này có diện tích hơn mười ki-lô-mét vuông, từng là căn cứ tiếp viện chiến lược lớn nhất Đặc khu 7. Tuy rằng đã bị phá hủy trong cuộc chiến năm đó nhưng vẫn có nhiều công trình kiến trúc còn sót lại.
Cả hai bước vào căn cứ từ bên cạnh bức tường sụp đổ.
Căn cứ đã bị bỏ hoang hơn năm năm, ngoại trừ một số tòa nhà và bãi sân bị đánh bom, hầu hết các công trình kiến trúc vẫn còn sừng sững theo năm tháng. Đương nhiên không thể tránh tình trạng đổ nát, kính vỡ, cửa sổ méo mó, đường bê tông nứt nẻ, cỏ dại mọc um tùm khắp kẽ hở.
Cố Phi Phàm ra hiệu với Ân Thập Thất, dặn cậu nhóc giữ im lặng.
Hiện tại là ngày thứ hai của cuộc sát hạch, các đội trong trại huấn luyện Đặc khu 7 có thể đã sớm đến căn cứ này, chưa kể Đặc khu 8 còn tới trước bọn họ những hai giờ.
Hai người cẩn thận đi dọc theo bóng tối của tòa nhà, tất cả những nơi họ có thể nhìn thấy đều tan hoang đổ nát.
Khá giống cảnh tận thế nhỉ, bây giờ xuất hiện thêm một nhóm thây ma thì còn gì bằng, Cố Phi Phàm đột nhiên nghĩ như vậy đấy.
Đang miên man suy nghĩ đến thây ma với chả tận thế ——
Ầm, một tiếng va chạm kim loại đột nhiên vang lên, âm thanh vang vọng trong vài giây.
Cố Phi Phàm dừng chân, lắng nghe cẩn thận rồi nhanh chóng tìm ra vị trí. Là ở phía đông nam, một nhà kho kết cấu thép khổng lồ.
"Bên đó có người, anh đi thám thính trước." Cố Phi Phàm hạ giọng, "Cậu từ từ đến, đừng tuỳ tiện hành động." Ân Thập Thất ngoan ngoãn gật đầu.
Dặn dò đâu vào đấy, Cố Phi Phàm dịch chuyển tức thời tới bức tường bên ngoài kho hàng, nơi đó có một hàng cửa sổ cách mặt đất ba mét.
Dị năng cường hoá thị lực được kích hoạt, cậu nhìn vào trong nhà kho, tuy rằng bên trong không đủ ánh sáng nhưng có dị năng hỗ trợ, về cơ bản có thể quan sát rõ ràng. Một số vật tư quân sự được cất giữ trong đây, mấy chiếc thùng khổng lồ được xếp chồng lên nhau, một số khác được phủ bạt màu xanh lục.
Do bị hàng hoá che khuất nên không thể nhìn thấy toàn bộ nhà kho từ cửa sổ thông gió, chỉ có thể ngửi được mùi ẩm mốc lẫn rỉ sét trong không khí.
Hửm?
Chóp mũi Cố Phi Phàm khẽ giật, cảm thấy như thể mình còn ngửi được thứ gì khác.
Có vẻ như phải đích thân xem xét. Cửa sổ thông khí được mở nghiêng, chui vào từ bên ngoài sẽ không tạo nên động tĩnh. Không chần chừ thêm nữa, cậu nhảy tọt vào nhà kho, hạ chân nhẹ nhàng trên đống hàng hoá.
Thùng hàng dưới chân làm bằng gỗ nguyên tấm chắc chắn, song nhược điểm là dễ gây tiếng vang.
Cố Phi Phàm cẩn thận di chuyển bước chân để phạm vi quan sát dần dần mở rộng, lướt qua rào chắn thùng hàng, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy trung tâm nhà kho. Khoảng không gian rộng vài trăm mét vuông ngổn ngang gạch ngói, vật liệu vỡ, máu chảy và thi thể người.
Mười người mặc quân phục tác chiến của Đặc khu 7 nằm trên đất trong nhiều tư thế không mấy dễ nhìn.
Hô hấp Cố Phi Phàm bất thần ngừng lại.
Đây là một cảnh thảm sát vô cùng dã man, chỉ cần thoáng nhìn là có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của những người đó trước khi chết.
Có nhiều dấu vết của trận chiến xung quanh nhà kho nhưng không kịch liệt. Có lẽ thực lực của hai bên quá đỗi chênh lệch, nhóm người Đặc khu 7 không chống cự được bao lâu đã chết cùng một nguyên nhân —— Tất cả đều bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng.
Cố Phi Phàm bỗng nhớ tới sự việc này dường như đã được đề cập trong nguyên tác 《 Khung Kính 》. Đội của nam chính Ân Thập Thất đi theo một hướng khác, họ gặp một kẻ có dị năng Tia Chớp và suýt nữa toàn quân bị diệt, nhưng họ không phải là đội xui xẻo nhất.
Đội xui xẻo nhất là không một ai sống sót.
Vết thương tương tự như nhau, rõ ràng là cùng một người gây ra.
Một người có thể giết cả một đội, hơn nữa tốc độ nhanh đến nỗi không thể tổ chức kháng chiến có hiệu quả?
Cố Phi Phàm không thân quen với các thành viên của đội này nhưng cậu có thể nhận ra vài người trong đó, họ đều là những chiến binh giỏi, thế mà lại không địch nổi kẻ này.
Điều này cho thấy sức mạnh của kẻ địch lớn đến nhường nào đây.
Trận chiến xảy ra chỉ mới đây, máu trên mặt đất vẫn chưa hoàn toàn đông lại...
Không đúng, Cố Phi Phàm giật mình, thân hình nhoáng lên!
Cạch ——
Một lưỡi dao quân dụng màu đen cắm vào nơi mà Cố Phi Phàm đã đứng trước đó, không để cậu kịp hít thở, lưỡi dao thứ hai lập tức bay tới!
Tường Không Khí!
Dị năng cấp độ cơ bản không thể ngăn chặn đòn tấn công của lưỡi dao.
Không khí rung lên, lưỡi dao phá nát lá chắn vô hình, thế tiến hơi giảm.
Cố Phi Phàm nắm lấy cơ hội kích hoạt Tiêu Chỉ Dẫn, bóng dáng của cậu lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Cố Phi Phàm xuất hiện ở phía trên cùng của chồng thùng hàng đối điện, đồng thời nhìn rõ kẻ tấn công. Từ quân phục có thể xác định đây là người siêu năng lực Đặc khu 8, tuổi chừng hai mươi, thân hình không vạm vỡ nhưng lại tràn đầy sát khí.
Đối phương không cho Cố Phi Phàm thời gian nghỉ ngơi, cánh tay phải vung lên, một lưỡi dao khác xuất hiện từ không khí lao thẳng tới cậu.
【 Dao Ẩn: Quy tắc, vũ khí thực, kích hoạt. 】
Cố Phi Phàm ngã nhào giữa thùng hàng.
Lưỡi dao của đối phương có thể liên tục xuất hiện không chút nghỉ ngơi chứng tỏ kẻ địch rất mạnh, thể chất không thua kém Cố Phi Phàm, bay nhảy leo trèo vô cùng linh hoạt.
Kẻ địch đuổi theo sát rạt, Cố Phi Phàm thậm chí không thể tìm thấy cơ hội phản công, dị năng cứu mạng duy nhất chỉ còn lại dịch chuyển tức thời.
Dị năng hệ Không gian và Quy tắc đều rất tốn tinh thần, thời gian kết thúc của trận chiến rượt đuổi này còn phụ thuộc vào giới hạn tinh thần của ai sâu hơn.
Nhà kho có diện tích lớn nhưng cũng không thể chống đỡ sự oanh tạc của hai người siêu năng lực, sau vài vòng, Cố Phi Phàm bị ép đến góc kệ.
Cạch ——
Lưỡi dao đâm thẳng vào thùng gỗ, tấm ván nứt ra, túi ni lông bên trong rách toạt, chất bột màu xám đen đổ ra ngoài.
Cố Phi Phàm lăn một vòng trên đất rồi trốn sang bên cạnh thùng hàng, đồng thời kích hoạt dị năng Gió Xoáy!
Gió Xoáy: Kiểm soát không khí, sức gió cấp 5, khoảng cách 10 mét, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 55%)
Gió cấp 5 không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho người siêu năng lực, song cũng đủ để quét bay đám bột dưới đất.
Vù ——
Bụi đen bay múa trong không khí, cả hai bên nhất thời mất dấu vết lẫn nhau, Cố Phi Phàm nhân cơ hội phóng Tiêu Chỉ Dẫn nhảy lên xà thép, rồi nhảy sang phía bên kia của nhà kho trước khi bị phát hiện.
Kẻ truy đuổi khịt mũi cười khẩy, bóng dáng lóe lên, nhảy vọt tới đó.
Trò chơi dường như bắt đầu lại.
Nhưng lần này sẽ khác, ngay khi kẻ địch Đặc khu 8 đã đứng trước mặt ——
Dao Ẩn!
Dao Ẩn: Vũ khí thực, một đối tượng được tồn tại trong 3 giây, kích hoạt 30 giây một lần, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Đây là dị năng mà Cố Phi Phàm vừa mua trong hệ thống. Loại vũ khí nổi lên từ không khí này chỉ có thể tồn tại trong ba giây, nhưng tổn thương mà nó gây ra là có thật.
Nhìn lưỡi dao dài xuyên thấu ngực mình, kẻ truy đuổi không khỏi sửng sốt, như thể gã không hiểu được tại sao dị năng này lại được áp dụng cho chính gã. Cơn đau do lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim chưa kịp truyền tới não, vũ khí đã biến mất, máu còn sót lại ào ạt phun ra từ vết thương.
Kẻ truy đuổi đập hai đầu gối xuống đất, sau đó cả người đổ nhào về phía trước.
Máu phun ra từ vết thương tạo thành một quỹ đạo xinh đẹp trong không khí, phần cuối còn bắn lên rất cao.
Cố Phi Phàm thở hổn hển, cơ thể vẫn căng thẳng, tim đập mạnh vì adrenaline tăng vọt, âm thanh của tiếng động mạch như truyền vào màng nhĩ.
Đây là lần đầu tiên Cố Phi Phàm gặp phải tình huống nguy hiểm nghiêm trọng như vậy sau khi bước vào thế giới Khung Kính, không giống như trận chiến tiêu hao năng lượng ngày trước, trận chiến này là một cuộc chiến sinh tử thật sự đối với cậu.
Nỗi sợ hãi khiến cậu quên mất hào quang kim chủ trên người, trong đầu chỉ còn lại mỗi bản năng sinh tồn.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 12 của 'Khung Kính' và còn 138 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.