Chương 7: Muốn tránh cũng chẳng được, số phận à?
Han
13/05/2018
Anh ta cười khinh bỉ:
- Tôi là Trần Kỳ Phong đấy, chẳng lẽ cô không nhớ hả Đông Đông ngốc?
Lúc này cô mới tỉnh lại và nhớ hồi này mình đã gặp Đông Đông và nhiệm vụ là vạch bộ mặt của Lục Tú... và anh kia là Trần Kỳ Phong, CÁI GÌ KỲ PHONG ôi mạ lại là nam chính đáng ghét đây mà, lại tính chiếm chỗ cô à? không được a. Cô trả lời bình tĩnh chẳng chút gì là sợ anh ta cả:
- Tôi bám theo anh à? Ồ không cái loại hoa đã có chủ rồi tôi cũng chẳng muốn xía vào làm tiểu tam đâu à nha, những lần trước bám theo anh coi như tôi mù khi thích loại người đẹp trai mà chả có tí lòng, thôi bàn của anh à? tôi trả!- Nói rồi cô đi qua bàn khác ngồi làm người con trai kia tức giận không nói nên lời.
_____________ hết chương 7_______________
huhu tại mình gấp quá nên viết ít >"< sorry ạ
- Tôi là Trần Kỳ Phong đấy, chẳng lẽ cô không nhớ hả Đông Đông ngốc?
Lúc này cô mới tỉnh lại và nhớ hồi này mình đã gặp Đông Đông và nhiệm vụ là vạch bộ mặt của Lục Tú... và anh kia là Trần Kỳ Phong, CÁI GÌ KỲ PHONG ôi mạ lại là nam chính đáng ghét đây mà, lại tính chiếm chỗ cô à? không được a. Cô trả lời bình tĩnh chẳng chút gì là sợ anh ta cả:
- Tôi bám theo anh à? Ồ không cái loại hoa đã có chủ rồi tôi cũng chẳng muốn xía vào làm tiểu tam đâu à nha, những lần trước bám theo anh coi như tôi mù khi thích loại người đẹp trai mà chả có tí lòng, thôi bàn của anh à? tôi trả!- Nói rồi cô đi qua bàn khác ngồi làm người con trai kia tức giận không nói nên lời.
_____________ hết chương 7_______________
huhu tại mình gấp quá nên viết ít >"< sorry ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.