Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 169: Bé gái khóc thút thít

Khát Mưa

20/04/2024

Nghe cô nàng mập nói xong, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tôi, giống như đang chờ tôi tỏ thái độ gì đó.

Tôi vội xua tay với cô ấy, nói: “Muốn bắt thì cô đi bắt đi, bây giờ tôi bị thương đều là vì cô, việc này tôi không muốn quản!”

“Nhưng ông ta hại chết người thì sao!” Vẻ mặt cô nàng mập ảm đạm, xốc chăn tiến vào rồi nói tiếp: “Cô phải vì dân trừ hại!”

Tôi vừa nghe là biết cô nàng này dạo gần đây lại xem TV nhiều, trừng mắt nhìn cô ấy, nói: “Bây giờ tôi là một học sinh cấp hai mới lên cấp ba đấy? Vì dân trừ hại là loại người xuất thân danh môn thế gia như cô đi làm, loại người như tôi có thể sống sót đã là không tệ rồi, yên tâm dưỡng thương đi!”

Nói xong thì rụt người vào chăn, không để ý đến cô nàng nữa.

Đừng tưởng rằng tôi quen cô nàng trong thời gian ngắn thì không biết cô là loại người gì, chuyện không có chỗ tốt, loại người đến từ Miêu Trại này sẽ làm?

Giống như hôm qua phu nhân Đinh cho cô nàng nhìn sắc mặt, cô nàng chỉ cúi đầu ăn đồ ăn, hôm nay phu nhân Đinh bỏ thân phận xuống đi tìm cô ấy trước, cô ấy mới nói đùa lấy lòng phu nhân Đinh, loại người này ngay cả biểu cảm cũng không lãng phí một chút nào mới là keo kiệt bủn xỉn chân chính.

Cô nàng mập thấy tôi trùm chăn, cẩn thận lẩm bẩm vài câu: “Còn muốn thu mấy linh hồn lợi hại một chút để nuôi A Hồng!”

Buổi tối hôm đó trước khi đi ngủ, tôi thừa dịp cô nàng mập ra ngoài, ở trong phòng bệnh dùng nước bùa vẽ mấy cái ám phù, phòng ngừa thứ kia tìm tới chúng tôi, dù sao một thân âm huyết này của tôi rất dễ gọi mấy thứ đó tới.

Hai ngày tiếp theo, bên ngoài phòng bệnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào, ngay cả giám đốc Đinh cũng hỏi tôi có muốn đổi bệnh viện hay không.

Tôi nghĩ sau lưng ông lão kia có người, để giám đốc Đinh đề nghị cho bệnh viện làm pháp sự, vừa trừ tà cho bệnh viện, còn lôi kéo làm ăn cho lão đạo Diêu.

Nhưng sau khi giám đốc Đinh trở về thì tối sầm mặt, lắc đầu với tôi, nói: “Tôi già rồi, những người này cuồng thật sự. Nếu cô không yên tâm, tôi sẽ đưa cô đến một bệnh viện tốt hơn.”

Nhìn bộ dáng của ông ta, đoán chừng là bệnh viện không tin quỷ thần, lại an ủi ông ta một hồi, dù sao đây cũng là chuyện của bệnh viện, nếu ngay cả bọn họ cũng thừa nhận có quỷ thần, vậy cái bệnh viện lấy danh khoa học để đứng vững này phải làm sao chứ?

Cô nàng mập tâm tâm niệm niệm ông lão có đạo hạnh kia, thỉnh thoảng lẩm bẩm với tôi vài câu, dưỡng bệnh nhàm chán thì mỗi ngày lại ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Quả nhiên không quá hai ngày, con hàng này lại thần bí trở về, chớp chớp mắt với tôi, nói: “Lại có bé gái chết rồi đấy!”

Tôi vừa nghe thì nhíu mày, người nuôi quỷ kia cũng quá không chú ý rồi?

Người vừa mới chết, lại xuống tay nhanh như vậy? Hơn nữa cho dù là hút âm, hút chút hoạt huyết, chút dương khí là được, cần gì phải lấy mạng người? Hơn nữa mới có hai ngày?

Còn nữa, theo lời cô nàng mập nói, bệnh viện này từ lần trước sau khi có cô bé gặp chuyện không may, rất nhiều đứa nhỏ đều xuất viện hoặc chuyển viện mà?

Cô nàng béo lại bò xuống giường tôi, mấy ngày nay tôi đã quen với việc giường đột nhiên trùng xuống, nhìn cô ấy, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.

“Lần này không phải lại nằm viện sao? Là một bé gái trong khu người nhà!” Cô nàng mập có chút phô trương, lắc lắc ngón tay còn chưa tiêu sưng với tôi.

Tôi vỗ mạnh cô ấy một cái: “Muốn thì nói nhanh, không thấy tôi đang đọc sách sao?”

Nói xong còn lật hai trang “Bí thuật châm cứu” trong tay về phía cô ấy, còn thuận tay véo khuôn mặt mập mạp của cô ấy một cái.

Lúc này cô nàng mập mới thôi phô trương, kể cho tôi chuyện lần này.

Khu gia đình nằm ở sau bệnh viện, mẹ của cô bé là y tá, cha là bác sĩ, đã quen với việc chơi trong bệnh viện.



Trước kia lúc mẹ cô bé làm việc đều mang theo cô bé, nghĩ bệnh viện đều là người quen, sẽ không xảy ra chuyện.

Cô bé này mỗi ngày đều tìm người chơi, nhưng ngay đêm qua, lúc mẹ cô chuẩn bị giao ca lúc hơn mười giờ, đi tìm cô bé thì không thấy.

Hỏi một số đồng nghiệp, cũng không nhìn thấy, đứa con hơn ba tuổi của một đồng nghiệp khác nói rằng thấy em gái chơi với một chị gái bị bó chân ở dưới gốc cây.

Chờ cô ấy tìm đến dưới gốc cây kia, bé gái đã nằm yên tĩnh ở đó, không còn hơi thở, hơn nữa toàn thân không có nửa vết thương.

“Lợi hại đúng không?”

Cô nàng mập nói xong, vươn tay chỉ chỉ tôi: “Bé gái bó chân có lẽ chính là đứa đã chết trước đó, đây là nuôi cả tiểu quỷ lẫn lão quỷ? Cô nói người nọ chuẩn bị làm gì?”

Tôi nghe cô nàng mập nói xong, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt, nếu như lần trước xảy ra chuyện, tôi đồng ý ra tay, có phải cô bé kia sẽ không xảy ra chuyện hay không?

“Trương Dương? Trương Dương?” Cô nàng mập vỗ mạnh tôi một cái, cười nói với tôi: “Nói cho cô một chuyện nữa, người nhìn thấy hai đứa bé kia cũng là một bé gái!”

“Bé gái?” Tôi nghe thì trong lòng khựng lại, nữ thuộc âm, bản thân dễ trêu chọc phải mấy thứ này, mà đứa trẻ kia tuy nói chỉ có ba tuổi, lại có thể nhìn thấy linh hồn, xem ra cũng là Cực âm chi thể.

Nếu để cho người nuôi quỷ kia biết cô bé có thể nhìn thấy, thì thật sự thảm rồi, có lẽ cô bé chính là người tiếp theo.

Vội gập sách trong tay lại, bảo cô nàng mập đi hỏi thăm một chút xem bé gái kia nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chết một người rồi, không thể chết thêm một người nữa.

Cô nàng mập thấy tôi muốn quản chuyện này, vui vẻ chạy ra ngoài.

Mấy ngày nay cô lợi dụng vóc người mượt mà cùng với da mặt tương đối dày và cái bụng cực có sức dung nạp, đã có quan hệ tốt với tất cả các bệnh nhân, chỉ chốc lát sau đã tìm hiểu rõ ràng.

Cô bé có thể nhìn thấy tên Thanh Thanh, là con gái của một y tá, bây giờ đang học mầm non, mẹ cô bé tháng này trực ca muộn, bốn giờ tan học thì đưa thẳng đến bệnh viện.

Nghe nói hai ba ngày trước cô bé đều nhìn thấy bé gái mới chết chơi cùng chị gái bó chân, hai đứa còn không cho cô bé chơi cùng, nên cô bé mới cáo trạng.

Tôi nghe cô nàng mập nói không nghiêm trọng, vội bảo cô ấy dừng lại, đưa tay móc phật ngọc trong cổ cô ấy ra, nghĩ việc này chúng tôi không thể ra mặt.

Buổi chiều, gọi điện cho lão đạo Diêu, người này nghe nói tôi bị thương, nhưng bệnh viện nhiều người không tiện đến thăm tôi, lại nói một đống lời an ủi tôi.

Nhưng vừa nghe nói tôi có việc tìm ông ta giúp đỡ, con hàng này lập tức xua tay chỉ hận không thể ngắt điện thoại của tôi.

Tôi nói với ông ta chuyện Liễu oa tử lần trước, hơn nữa Viên Sĩ Bình không có ở đây, sau này Ngọc Hoàng cung ở Hoài Hóa có chuyện gì, không phải là muốn tìm tôi sao?

Lão đạo Diêu hết cách, mới nghe tôi đến bệnh viện nhìn một chút.

Lúc con hàng này đến, khó thấy được không mặc đạo bào, ngược lại là đội một cái mũ lớn che cái đầu hỗn loạn, mặc đồ bảo hộ lao động rộng thùng thình, giữ lại một chùm râu trắng, một thân tiên phong đạo cốt đổi thành một thân dân dã thôn quê, khiến tôi vui vẻ!

Phật ngọc tôi cho ông ta, bảo ông ta dùng danh tiếng Ngọc Hoàng cung, đến tìm thẳng viện trưởng bệnh viện nói âm khí trong bệnh viện quá nặng, sau đó để ông ta mượn danh nghĩa làm phép, tôi tới dẫn người nuôi quỷ kia ra.

Tuy nói thanh danh Ngọc Hoàng cung ở Hoài Hóa không tệ, nhưng bên phía bệnh viện nhất định cũng sẽ không chịu, cho nên tôi bảo cô nàng mập nói đại khái ngày sinh tháng đẻ và tình huống của bé gái Thanh Thanh kia cho ông ta biết.

Con hàng này do dự nửa này, tôi nói tình huống tử vong của bé gái vừa chết kia cho ông ta biết, hơn nữa nói rõ là tôi rất áy náy, khuyên ông ta cứu một mạng người, lão đạo Diêu mới đồng ý cho đỡ khó xử.

Sau đó ông ta về nhà thay quần áo, tôi và cô nàng mập giả vờ đi tản bộ sau bữa tối, ngồi ở cửa bệnh viện chờ lão đạo Diêu xuất hiện.



Quả nhiên khi mặt trời sắp xuống núi, lão đạo Diêu cầm phất trần trong tay, một thân đạo bào màu trắng không nhiễm bụi trần, mang theo thân tiên phong đạo cốt bước tới cửa bệnh viện cùng với bốn tiểu đồng tử Ngọc Hoàng cung mới thu nhận được.

Dường như trong lúc vô tình liếc mắt nhìn bệnh viện một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nặng nề phất cây phất trần, vươn ngón tay bấm bấm một hồi.

Lúc này vừa vặn là lúc các bác sĩ của bệnh viện tan tầm, lại có người nhà bệnh nhân đến đưa cơm, còn có người đến thăm bệnh, là lúc nhiều người nhất, nghề này của bọn họ vốn khiến người ta chú ý, thêm biểu cảm kinh hãi của lão đạo Diêu, tất cả mọi người ở cửa bệnh viện dừng chân nhìn lão đạo Diêu.

Tôi buồn cười nhìn ông ta, nghĩ chờ sau khi dưỡng thương xong, không có việc gì thì còn phải theo lão đạo Diêu học con đường giang hồ này, nếu không ngày sau thật đúng là không dễ lăn lộn.

Chỉ thấy ngón tay lão đạo Diêu bấm một cái, sắc mặt lập tức tối sầm gật đầu với bốn đồng tử phía sau, vung tay áo rộng thùng thình đi đến bãi đất trống trước cửa bệnh viện, hít sâu một hơi quát to: “Chủ sự Ngọc Hoàng cung Diêu Nhân Thanh đến bái phỏng viện trưởng quý viện, có việc báo cáo!”

Tôi nghe ông ta hét lớn, chỉ thấy những người ở cửa bệnh viện bắt đầu bàn tán, đạo trưởng Ngọc Hoàng cung đấy, đây chính là xảy ra chuyện lớn.

Lão đạo Diêu bị một đống người vây quanh, nhưng vẫn bình thản đứng đó, thừa dịp mọi người không chú ý còn nháy mắt với tôi.

Chỉ chốc lát sau người của bệnh viện đã tới, lại chỉ đưa cho lão đạo Diêu một bao lì xì nói là thêm tiền dầu thơm cho Ngọc Hoàng cung, ngày khác viện trưởng nhất định sẽ đến gặp.

Lão đạo Diêu lập tức trầm mặt, cực kỳ chính khí mà nói mình ở Ngọc Hoàng cung tâm thần không yên, mới đưa tiên đồng ra ngoài du ngoạn, không ngờ đi đến cửa bệnh viện thì thấy bên trong âm khí quay cuồng, đây là có thứ gì đó quấy phá, cần gỡ bỏ gấp, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lời này vừa nói lại khiến cho sắc mặt người bên cạnh trầm xuống, nhưng người của bệnh viện lại chỉ liên tục khuyên ông ta trở về trước, bệnh viện thật sự không có chuyện gì.

“Quả thật là như thế?” Lão đạo Diêu thấy bệnh viện kiên trì, liếc mắt nhìn tôi một cái, bấm đốt ngón tay, nói: “Trong viện có một bé gái, mới ba tuổi lẻ hai tháng, trời sinh có âm nhãn, có thể thấy được thứ âm uế, nhưng gần đây lại có tai họa lớn, kính xin thí chủ đưa vật này cho cô bé để bảo vệ bình an!”

Nói xong lão đạo Diêu đưa phật ngọc mà tôi đưa cho kia, trên mặt còn mang theo vẻ đau đớn vô cùng.

“Trương Dương, cô xem!” Cô nàng mập kéo tôi, chỉ vào một cô bé khoảng ba tuổi ở sảnh lớn gần cửa bệnh viện nói: “Đó chính là Thanh Thanh!”

Tôi liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái, ba ngọn hỏa viêm không quá sáng, vả lại dương khí toàn thân cực kỳ yếu, xem ra đã bị tìm đến rồi, mà y tá dắt tay cô bé ở xa xa nghe lão đạo Diêu nói, trên mặt kích động vô cùng, mấy lần muốn nhấc chân đều bị y tá già bên cạnh cô ta kéo lại.

Lão đạo Diêu đưa phật ngọc cho, rồi cực kỳ lịch sự nói: “Nếu có việc, bần đạo ở Ngọc Hoàng cung tùy thời chờ tôn giá! Vô Lượng Thiên Tôn!”

Sau đó không chút lưu luyến quay đầu rời đi, nhưng lại quay đầu nhìn tôi, yên lặng nháy mắt với tôi.

Tôi thấy ông ta vừa đi, mẹ Thanh Thanh lập tức xông lên, cướp lấy phật ngọc trong tay người nọ đeo cho Thanh Thanh.

Thấy chuyện bên này, tôi kéo cô nàng mập về phòng, bào cô ấy lấy một chậu nước, giội về phía cửa phòng bệnh, rửa sạch ẩn phù đã vẽ.

Cô nàng mập rất hưng phấn, sờ sờ A Hồng gãy chân, không ngừng nói: “Lát nữa sẽ có đồ đại bổ để ăn, ăn xong chân A Hồng cũng có thể mọc ra, A Hồng phải ngoan!”

Tôi thả Âm Long ra, để nó canh giữ ở ngoài.

Nghe thấy hành lang bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua, dần dần bắt đầu yên tĩnh lại, mãi cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh.

Chờ cô nàng mập sắp ngủ, bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít ở cửa, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai?” Trong mắt cô nàng mập toàn là hưng phấn, nhỏ giọng hỏi với ra.

“Chị ơi, em bị trẹo chân, không tìm thấy phòng bệnh!” Cô gái nhỏ vừa khóc nức nở, vừa nhỏ giọng kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook