Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 230: Cản Thi Nhất Phái

Khát Mưa

20/04/2024

Thịt trên chân của Liễu Oa Tử nhanh chóng mọc lên, trong nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, tôi cầm vài lá Thần Hỏa Phù nhìn Trường Sinh đang trầm mặt, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy trong ba năm này chỉ có tôi là kẻ sống không ra gì. 

“La Trường Sinh, quả nhiên là anh không muốn sống nữa!” Liễu Oa Tử cười ha hả với Trường Sinh, đột nhiên từ bắp chân bay ra vô số Hồn Ti thật nhỏ hướng về phía tôi

“!”Trường Sinh đem kéo tôi lại phía sau, cành liễu sau lưng hướng về phía trước mở ra gắt gao cuốn lấy những sợi Hồn Ti đó.

Trường Sinh kéo tay tôi, cũng không có cảm giác ấm áp như ban đầu, ngược lại là cảm giác lạnh lẽo như kim loại, như thể bàn tay đang nắm lấy tôi không phải là tay người, mà trông giống như một người máy bình thường được chế tạo từ kim loại.

“Trương Dương! Cậu ta muốn bỏ chạy!” Viên Sĩ Bình thở hổn hển, hét lớn vào mặt tôi.

Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn Liễu Oa Tử, lại thấy cậu ta nhanh chóng xuyên qua mấy người giấy, dây leo thịt bay tứ tung dưới chân, lập tức đi tới trước tầng hầm.

Hít một hơi thật sâu, tôi cất bước muốn đuổi theo, nhưng tay bị siết chặt, Trường Sinh giữ chặt tôi nói: “Đừng đuổi theo!”

Tôi sững sờ nhìn Trường Sinh, lòng chùng xuống biết đuổi cũng không kịp, vội nắm tay cậu kéo đi nhìn Âm Long.

Đã ba năm không gặp Hắc Xà, toàn thân trở nên giống như Trường Sinh, vảy phía dưới thân có thể mọc ra cành liễu, hiện tại đã quấn Âm Long thành một cái bánh chưng dài, hơn nữa hai cái đầu lón cũng quấn chặt lấy đầu rắn của Âm Long, dùng thân rắn từ từ lôi Âm Long vào bên trong quan tài đá.

“Cổ tính của Hồn Ti có hiệu quả hơn đối với những thứ có nọc độc, Cản Thi Nhất Phái đã chuẩn bị mấy chục năm, không nghĩ tới lại làm con hàng Liễu Oa Tử này ra mặt!” Trường Sinh dùng sức kéo tay của tôi, thấy tôi không buông lỏng, chỉ phải từ bỏ nói: “Tôi cố ý trở lại nên sẽ đi nữa, cô buông ra trước đã!”

Tôi thấy tạm thời Âm Long không bị Hồn Ti khống chế, lại nhìn cô nàng mập còn ở đây bất đắc dĩ dùng Thần Hỏa phù xua trên người Nguyên Thần Tịch, còn có Viên Sĩ Bình u oán ngồi một bên tự mình băng bó vết thương, hướng về phía Trường Sinh chỉ vào Đại Hồng nói: “Lần này cậu nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện, đặc biệt là Đại Hồng!”

“Được!” Trường Sinh lập tức rút tay ra, nhìn Âm Long bị hắc xà quấn vào quan tài đá, từ trong túi lấy ra mấy con sâu đen mềm nhũn như Lệ Cổ, sau đó lại lấy mấy con nữa đưa cho cô nàng mập bên cạnh: “Đặt cái này lên người Nguyên Thần Tịch!”

Cô nàng mập bị Hồn Ti trên người Nguyên Thần Tịch dọa sợ, trong tay còn nắm lá bùa, thấy Trường Sinh bảo cô ấy đặt đồ lên người Nguyên Thần Tịch, đầu tiên duỗi hai lá Thần Hỏa Phù về phía cành liễu và cây mây trên người Nguyên Thần Tịch, lúc này mới mím môi nói: “Sao cậu không tự mình đặt?”

“Tôi vừa đến gần, tất cả cây mây và cành liễu trên người Nguyên Thần Tịch sẽ hướng về phía này chào hỏi tôi, đây là bản tính được mang ra từ quan tài đá trong cổ động!” Trường Sinh không quan tâm cô nàng mập có đồng ý hay không, kéo tây cô ấy qua đặt những con sâu đen mềm vào tay cô ấy, sau đó đi đến bên kia băng bó vết thương cho Viên Sĩ Bình.

Từ đầu tới đuôi cậu đều không nghiêm túc nói với tôi mấy câu, nhưng tôi lại nhịn không được đi theo cậu, nhìn cậu không nói một lời cởi bỏ băng gạc quấn quanh người Viên Sĩ Bình, trong nháy mắt xuất hiện mấy con giun trắng mập mạp trong lòng bàn tay đặt ở trên miệng vết thương Viên Sĩ Bình nói: “Sẽ rất ngứa, anh chịu đựng một chút!”

Tôi đã từng nhìn thấy những con sâu trắng béo đó, hơn nữa Trường Sinh cũng đã từng dùng chúng trên người tôi, nhưng vẫn luôn không biết cụ thể là cái gì, nhưng sau khi nghe cô nàng mập nói về chuyện Nhục Cổ, tôi sợ nhất là Nhục Cổ, sư phụ lại nói không phải, cho nên tôi cũng không chắc thứ đó là gì.

Quả nhiên những con sâu màu trắng vừa chui vào miệng vết thương Viên Sĩ Bình liền cố gắng chui xuống dưới, Viên Sĩ Bình nhịn không được hít vài ngụm khí lạnh, da thịt trên mặt không nhịn được mà bắt đầu ** (raw nó vậy)

Chỉ chốc lát, từ vết thương tuôn ra vài sợi rễ mảnh màu trắng, Trường Sinh rút ra từng cái một từ trong thịt của Viên Sĩ Bình.

“Liễu Oa Tử này bây giờ lợi hại như vậy?” Tôi nhìn thấy những chiếc rễ không lớn hơn sợi tóc bao nhiêu lần lượt được rút ra khỏi lớp thịt đỏ tươi của Viên Sĩ Bình, cứ như là bị rút ra từ trong cổ họng tôi, ngứa cực kì



“Loại đằng này có phần lợi hại đó!”

Tôi đang nghiêm túc nhìn Trường Sinh, chợt nghe thấy giọng nói nặng nề của Nguyên Thần Tịch vang lên bên tai, vội quay đầu nhìn lại, liền thấy sắc mặt Nguyên Thần Tịch trầm như băng, trong tay chơi đùa với mấy con sâu mềm oặt mà Trường Sinh đưa cho cô nàng mập, nói với chúng tôi: “Tôi vốn tưởng rằng lần này tôi sẽ cứu La Trường Sinh, không nghĩ tới vẫn là la Trường Sinh đã cứu tôi. Trương Dương, cô nói xem có phải ba người chúng ta trời sinh ràng buộc với nhau không!”

Tôi không có ấn tượng tốt về Nguyên Thần Tịch, chẳng qua anh ta vẫn luôn miện nói muốn ăn tôi, nhưng cũng không làm bất cứ điều gì có hại cho tôi, nặng nề gật đầu, nhìn con sâu đen mềm trong tay anh ta, nghĩ tới thứ Lệ Cổ này không biết lại chạy đi phát điên ở đâu, trong lòng tôi vội gọi con hàng không chịu về nhà này.

Gọi mấy lần, đáy lòng cũng có âm thanh đáp lại, tôi liếc sang trái rồi vẫn không thấy nó.

“Ở trong cơ thể của Âm Long trong quan tài đá, Lệ Cổ ở giúp Âm Long chống lại Hồn Ti!” Trường Sinh tiếp tục giúp Viên Sĩ Bình nặn những sợi rễ màu trắng ra, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói với tôi.

Lòng tôi cả kinh, nếu như nói từ mặt tôi biết rằng tôi đang gọi Lệ Cổ, mà Trường Sinh ngay cả đầu cũng không ngẩng thì làm sao mà biết được.

“Bây giờ Lạ Trường Sinh biết được hết tất cả động tĩnh trong quan tài, Lệ Cổ đang đáp lại cô trong quan tài, La Trường Sinh tất nhiên có thể cảm nhận được!” Nguyên Thần Tịch vẫn để cho con sâu đen mềm bò trong lòng bàn tay của mình nói

Tôi nghe không được hai người kia âm dương quái khí, thấy miệng vết thương Viên Sĩ Bình cần thêm thời gian nữa để xử lí, vội vàng đưa mắt nhìn cô nàng mập.

Mặc dù bây giờ bạn học Điền Viên Viên không béo nữa, nhưng không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, mà vừa chống nạnh vừa thở hổn hển, thấy tôi nhìn mình liền yếu ớt xua tay nói: “Trương Dương! Mau tới đỡ tớ xuống!”

Tôi không nhìn ra cô ấy bị thương ở đâu, nhưng tôi cũng vội chạy đến đỡ cô ấy rồi ngồi dựa vào góc tường.

“Trường Sinh bây giờ thật là lợi hại, cuối cùng chúng ta cũng không cần đi cứu cậu ta.” Cô nàng mập dùng sức thở hổn hển một hơi, vẫy vẫy tay với tôi nói: “Hỏi một chút xem bọn họ làm cái gì!! Chúng ta đều là không hiểu ra sao!”

Tôi nhìn một người không nói chuyện với mình -Trường Sinh, rồi liếc nhìn Đại Hồng bị người giấy lôi kéo, cùng Trọng Đồng Tử ở bên quan tài đá biên như bị rút cạn pin, lập tức không biết mở miệng từ đâu.

Một lúc sau, nhìn Trường Sinh vẫn đang nghiêm túc kéo rễ trên vết thương của Trường Sinh nói: “Anh đi trộm bài vị?”

“Mấy người Nguyên gia kia đã không còn ở chỗ này của tôi nữa rồi” Trường Sinh dùng hết sức nhổ ra mấy cái rễ cuối cùng, nhanh chóng giúp Viên Sĩ Bình băng bó vết thương, nói: “Bị sư phụ mang đi.”

“Là cái kia sao?” trên mặt Nguyên Thần Tịch thế nhưng đều là vẻ kích động, cuống quít hỏi.

Sắc mặt Trường Sinh hơi trầm xuống, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn tôi nói: “Gần đây cô bớt ra ngoài đi, yên tâm ở chỗ đông người, có thể ở trọ trong trường thì ở, gần đây có chút loạn!”

“Làm như tôi không biết đang loạn đấy!” Tôi lập tức bốc hỏa, không biết bắt đầu từ khi nào, mọi chuyện cần thiết đều được làm sau lưng tôi, bọn họ đều coi tôi như đứa trẻ ba tuổi.

Cô nàng mập vội vàng vươn tay kéo tôi nói: “Nếu không chúng ta cũng đừng có lo nữa, gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá!”

“Anh bỏ mặc tôi còn tìm sư phụ tôi làm gì!” Tôi kéo tay cô nàng mập ra, chạy nhanh chỉ vào mũi Trường Sinh nói: “Anh hay lắm, năm đó sư phụ tôi bị thương nặng như vậy, hai thầy trò các người đi luôn. Thậm chí không về nhà, còn mang Đại Hồng gửi ở trong nhà người khác! Mấy người không biết xấu hổ sao? Mấy người đó!”



Trường Sinh cau mày, nhìn Đại Hồng nói: “Đây không phải Đại Hồng!”

“Cái gì?” Tôi tức giận đến bốc hỏa, trong chốc lát không hiểu Trường Sinh đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt cậu liền biết sự tình lại trở nên nghiêm trọng, chau mày cuống quít hỏi.

Trường Sinh kéo tôi lại gần Đại Hồng đang bị người giấy lôi kéo, mấy cành liễu sau lưng đột nhiên đập về phía Đại Hồng.

“Đừng giết người diệt khẩu chứ!” Cô nàng mập đột nhiên há miệng hét lên, cơ thể vốn đang thở hổn hển vội vàng bật dậy nhảy dựng lên.

Tay tôi cũng siết chặt lại, sợ Trường Sinh thực sự sẽ diệt khẩu Đại Hồng.

Nhưng cành liễu của Trường Sinh còn chưa chạm đến người Đại Hồng, đôi mắt và đôi con ngươi của Đại Hồng chợt lóe lên, hai tay chộp lấy cây liễu mà Trường Sinh vươn ra với tốc độ cực nhanh, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.

“Ha! Ha! La Trường Sinh quả nhiên không bình thường!” Sắc mặt Đại Hồng đột nhiên sáng tỏ, hướng tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng rằng dựa vào Trương Dương làm sao mà phát hiện tôi không không đúng, như vậy thì tôi giả vờ thế này cũng không có ích lợi gì!”

“Má ơi!” Cô nàng mập sợ hãi hét lên, chỉ vào Đại Hồng nói: “Cô thật sự giả ngu à!”

“Không phải cô ấy giả ngu, bây giờ cô ấy rất tỉnh táo!” Trường Sinh thu người giấy lại, kéo tôi lui về phía sau Đại Hồng nói: “Cô muốn cái gì?”

“Kiến Mộc, mặt nạ, quan tài đá, còn đứa bé trắng mập kia mữa!” trong mắt Đại Hồng tất cả đều là ý cười, chỉ vào từng thứ một dưới lòng đất nói.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Đại Hồng muốn đi theo tôi, một vài thứ cô ấy muốn đều liên quan đến tôi, cho nên đi theo tôi chẳng khác nào để mấy thứ này tự mình đưa tới cửa.

“Chỉ sợ còn không phải vậy đi?” Âm thanh Trường Sinh lạnh lẽo, đẩy tôi ra sau mà không để lộ chút dấu vết nào:  “Chỉ sợ cô còn muốn cả tôi, Trương Dương, còn cả Nguyên Thần Tịch đi?”

“Không sai!” trên mặt Đại Hồng đầy vẻ quyến rũ, đôi mắt bốn con ngươi đều mang theo vẻ khoa trường, cả người như bừng sáng.

“Vô Lượng Thiên Tôn!” Cả người Viên Sĩ Bình gần như bị băng gạc buộc chặt, đặt cho Đại Hồng một cái Liễu đạo hiệu nói: “Vị này thí chủ rốt cuộc đến từ phương nào!”

“Mị tộc!” Âm thanh của Nguyên Thần Tịch phát lạnh lẽo, cười ha hả với chúng tôi: “Trước hết Nguyên Linh dưỡng thần ý niệm chính là đến từ người Mị tộc, không biết cô tiến vào từ khi nào!”

Tôi đột nhiên nhớ khi ở trên xe, Nguyên Thần Tịch hỏi qua tôi rằng có biết lai lịch mị tộc không, nhưng sau này lại không nhắc lại nữa

Mị tộc này?

Đại Hồng hình như có vẻ rất vui, cười ha hả với Nguyên Thần Tịch: “Tôi chưa bao giờ rời đi, chỉ là năm đó bị lão Tần đả thương, lại bị con nhóc chết tiệt kia lợi dụng, thế mà coi trọng túi da tốt kia của tôi!”

Vừa nói, trên mặt cô ấy lóe lên một tia hung ác, hung hăng nói: “Ả ta thế mà nuôi tôi lột da làm quần áo, nếu không phải mấy người xử trí ả, tôi sẽ nuôi ả mấy năm, để ả ta nếm trải mùi vị bị lột da sống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook