Chương 94: Chủ nhân
Khát Mưa
01/12/2023
Trường Sinh nghe tôi nhắc đến chuyện vảy rồng, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng, gật đầu rồi nói với tôi: “Mau lấy ra nhanh đi!”
Tôi vội vàng móc chiếc hộp ngọc màu đen từ trong chiếc ba lô đeo trước ngực ra, vừa đưa tay định mở ra, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bèn lấy một cặp kính râm trên bàn đưa cho Trường Sinh, tự mình cũng đeo lên một cặp kính râm, lúc này mới yên tâm mà mở chiếc hộp ra.
Ánh sáng chói mắt kì lạ kia vừa toả ra, Nguyên Thần Tịch đột nhiên cảm thấy thoải mái khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó, từng nhánh lá liễu trên đỉnh đầu anh ta lại mở rộng ra vươn về phía cái hộp, những cành liễu đó lại tiếp tục duỗi về phía cái hộp.
Tôi híp mắt nhìn những cành liễu kia, mắt thấy những cành liễu đó đã sắp luồn vào bên trong, Trường Sinh bỗng hét lớn một tiếng với tôi: “Mau đóng hộp lại đi!”
Tôi đang chăm chú nhìn những cành liễu kia, nghe tiếng hét lớn của Trường Sinh, nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp đóng chặt nắp của chiếc hộp ngọc đen lại, tiếp theo ngay sau đó có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống.
Hộp ngọc đen vừa đóng lại tôi thấy dường như ánh sáng cũng thoáng cái trở nên yếu đi nhiều, tôi thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, đưa tay nhét hộp ngọc đen vào lại trong balo, tôi quay đầu nhìn lại, đã thấy Nguyên Thần Tịch đang vừa vặn đứng trước mặt Trường Sinh. Quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề như cũ, tóc vẫn đen nhánh như cũ, khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng hà khắc không hề thay đổi, nhưng trong mắt anh ta đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh kia nữa, chỉ có một sự tuyệt vọng hiện lên trong ánh mắt.
“Rốt cuộc, tôi đã bị làm sao vậy?” Nguyên Thần Tịch trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào tôi, ngập ngừng mở miệng nói: “Cô biết mà có đúng không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, hoá ra hiệu quả quang hợp này cũng rất thích hợp với loại bất khoa học kia nhỉ!
“Cô mau nói đi!” Đột nhiên, Nguyên Thần Tịch dường như phát điên lên, trực tiếp bổ nhào về phía tôi, dùng hai tay siết chặt bờ vai của tôi rồi nghiến răng nói.
Tôi đau đến mức hai mắt nhíu chặt lại, nước mắt lập tức chực trào ra khỏi khóe mắt.
“Mau đi thôi!” Trường Sinh kéo mạnh Nguyên Thần Tịch một cái, hét lớn lên một tiếng đẩy anh ta về phía sau, vươn hai tay về phía anh ta, nói: “Chính bản thân anh còn không biết, lại muốn người khác biết chuyện của anh sao!”
“Tôi?” Sắc mặt Nguyên Thần Tịch lập tức tái đi, cúi đầu xuống ánh mắt vô hồn nhìn tay mình,nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ biết rằng sau khi tôi tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài, tất cả mọi người trong nhà đều đã già đi rất nhiều, ông nội nói rằng chỉ cần tôi nuôi vảy rồng thì sẽ không bị già đi. Sau đó…”
Tôi nén tức giận vào trong lòng, nhìn anh ta cứ mãi cau mày, dường như đã không thể nhớ nổi những chuyện khác trước đây nữa.
“Chuyện trước khi anh nuôi vảy rồng thì sao?” Tôi chợt nghĩ đến biểu cảm của con ma nữ khi nhìn thấy Nguyên Thần Tịch từ bên ngoài trở về, hôm đó chính là ngày mà anh ta nuôi vảy rồng.
Nếu như nói trước kia Nguyên Thần Tịch vẫn luôn ở trong nhà họ Nguyên, ma nữ miệng rộng kia nhất định sẽ không thể nào không gặp được anh ta, nói như vậy, Nguyên Thần Tịch trở về ngày hôm đó không phải là người đang đứng trước mặt đây sao?
Trở về? Tỉnh lại sau giấc ngủ?
Tôi thoạt nhiên nhớ đến hai quãng thời gian khác nhau, kéo Nguyên Thần Tịch một cái, bảo: “Anh nói anh nuôi vảy rồng sau khi thức dậy khỏi một giấc ngủ? Hay là anh nuôi lúc trở về nhà sau khi tan học?”
Từ trong mắt ma nữ, tôi thấy bà ta vẫn luôn tìm kiếm đứa con mình, mãi cho đến khi bà ta trông thấy Nguyên Thần Tịch từ bên ngoài trở về, mới kích động vươn tay ra ôm chặt lấy anh.
Điều quan trọng nhất là, lúc bà ta đi theo Nguyên Thần Tịch, nhìn anh ta nuôi vảy rồng, người nhà họ Nguyên đều không hề già đi, nói một cách khác, người nhà họ Nguyên tất cả đều già đi sau khi Nguyên Thần Tịch nuôi vảy rồng!
Mà Nguyên Thần Tịch lại nói lúc anh ta tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài, phát hiện cả nhà đều đã già đi rất nhiều, ông Nguyên cũng nói rằng mình đã tỉnh lại sau một giấc ngủ!
Chắc chắn trong đó còn phải có một bí ẩn khác nữa!
Không phải tôi chỉ tin chuyện ma quỷ mà không tin lời người ta nói, mà ma nữ đã thoát khỏi chuyện nhà họ Nguyên khiến mọi thành viên trong gia đình già đi này, rồi chuyện bà ta nhìn thấy khác với những gì người nhà họ Nguyên nhìn thấy, cho nên sự thật càng thêm gần kề.
Nguyên Thần Tịch bị tôi hỏi, trong mắt hiện lên một sự mê man cùng chút bối rối, miệng lẩm bẩm: “Ngày hôm đó tôi trở về từ trường học? Sau đó…”
Nghĩ tới đây, Nguyên Thần Tịch lại nhíu chặt mày, đầu gần như nghiêng sang hẳn một bên, hai mắt híp chặt suy nghĩ, tiếp theo đó chỉ biết nắm chặt tay hơn!
“Sau đó thì sao nữa?” Tôi vội vàng nhìn vào mắt của anh ta để thăm dò một chút, trong miệng bắt đầu niệm mấy câu Mê Hồn chú mà mọi người xung quanh không thể nghe thấy được.
Nhìn vào tình huống của Nguyên Thần Tịch, chính anh ta cũng không rõ bản thân đã nuôi vảy rồng từ lúc nào.
Trường Sinh nghe tôi niệm Mê Hồn chú, cậu ta cũng móc tẩu thuốc trên người ra, đổ một ít bột phấn màu vàng nhạt vào bên trong, khẽ thổi nhẹ một hơi.
Một mùi thơm dễ ngửi xộc ra từ bên trong tẩu thuốc của Trường Sinh, tôi ra dấu tay với Trường Sinh, hai tay chậm rãi luồn vào trong ba lô móc ra một tấm Mê Hồn phù, chậm rãi dán lên trán của Nguyên Thần Tịch.
“Sau đó, tôi đã bị chủ nhân nuôi vảy đến nói chuyện, hắn nói với tôi, sau này tôi tên là Nguyên Thần Tịch!” Nguyên Thần Tịch bỗng nhiên dùng vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp thu lại lá bùa trong tay, sững sờ nhìn vẻ hớn hở trong ánh mắt của Nguyên Thần Tịch, trong lòng như mang sóng to gió lớn.
“Tôi?” Vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Nguyên Thần Tịch chỉ là thoáng qua, nó lập tức trở nên trắng bệch, đột nhiên hai tay anh ta mở ra hoá thành một cặp móng vuốt sắc bén vồ lấy cái ba lô của tôi.
“Nguyên Thần Tịch!” Trường Sinh ở sau lưng chợt bắt lấy tay anh ta, đẩy anh ta về phía sau, dùng sức đè anh ta xuống mặt đất: “Anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Đi!” Tôi thấy hai người họ cùng nhau lăn lộn dưới đất, vội lấy ra một tờ Định Hồn phù dán lên người Nguyên Thần Tịch.
Nhưng lá bùa của tôi còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu của anh ta chợt lóe lên một tia sáng, mấy cành liễu liền từ đỉnh đầu lao vụt ra, cuộn trái cuộn phải cuốn lá bùa vào trong đám lá liễu.
Tôi còn muốn lấy thêm lá bùa từ bên trong, lại cảm thấy phần eo của bản thân đã bị siết chặt, bị cành liễu vững vàng quấn chặt.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Trường Sinh ở bên cạnh đã bị bao bọc thành một cái bánh chưng xanh mơn mởn.
“Tôi không phải Nguyên Thần Tịch! Không phải!” Nguyên Thần Tịch không hề để ý những cành liễu đang đong đưa trái phải trên đầu mình, chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Nhưng chủ nhân là ai? Chủ nhân?”
Tôi thấy anh ta thế này, hít vào một hơi thật sâu, hai tay siết chặt cành liễu kéo về phía trước, tấm Mê Hồn phù còn chưa kịp dùng lập tức dán vào đỉnh đầu Nguyên Thần Tịch thêm một lần nữa.
Tôi dùng cả răng trên răng dưới cắn thật mạnh chót lưỡi một cái, một ngụm nước bọt kèm máu rơi lên đỉnh đầu của Nguyên Thần Tịch.
“Dắt hồn!” Bánh chưng xanh Trường Sinh chợt hét lớn một tiếng.
Tôi còn chưa kịp niệm Mê Hồn chú đã thấy chính tôi với quả cầu tơ nổ tung, vô số tơ đen dũng mãnh lao về phía bánh chưng xanh, sau đó lại từ trong bánh chưng xanh tuôn về phía Nguyên Thần Tịch.
Tiếp theo, trong đầu hiện lên vô số tia sáng chói mắt, sau đó chỉ là một mặt nước đen kịt, một chiếc mặt nạ mang nụ cười quỷ dị chợt hiện lên trước mắt tôi.
“A!” Tôi đang định nhìn kỹ xem nơi đó là đâu, chợt nghe thấy Nguyên Thần Tịch hét to một tiếng.
Sau đó, tất cả cảnh tượng đều biến mất, tôi mở mắt ra quan sát, trông thấy Nguyên Thần Tịch đang bị một bó dây gai rất thô trói chặt lấy thân thể.
Mà sợi dây gai kia vẫn lượn quanh người anh ta, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Xì! Xì!”
Lòng tôi nặng nề thở dài một hơi, Hắc Xà hôn mê một hồi lâu, cuối cùng cũng đã tỉnh lại vào thời điểm chủ nhân của nó sắp ngạt chết, có điều không biết nó có thể cảm nhận được Trường Sinh sắp bị ngạt chết thật hay không.
“Khè!” Sau khi Hắc Xà cuốn cả người Nguyên Thần Tịch lại, bèn thè lưỡi về phía tôi khè một cái, hai cái đầu rắn mở lớn cắn mạnh hai cái lên đỉnh đầu của Nguyên Thần Tịch.
Nhưng những cành liễu trông thì có vẻ yếu đuối kia lại cũng chẳng có hiện tượng đứt gãy dưới sức nặng của Hắc Xà.
Tôi vẫn còn chưa hoàn toàn thả lỏng hơi thở, bỗng nhiên phát hiện trong cơ thể mình có bắt đầu có loại cảm giác giống như sinh mệnh đang mất dần đi sức sống, tôi vội trừng mắt ra quan sát xung quanh, chỉ thấy bánh chưng màu xanh bao lấy cái nhân là Trường Sinh đang bị cậu ta đấm đá trái phải từ bên trong.
Tác Hồn dẫn là sự dẫn dắt liên quan đến cả hai người, Trường Sinh là chủ, tôi là người hầu, khi Trường Sinh gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tác Hồn dẫn kia sẽ trực tiếp mượn tuổi thọ trên người tôi truyền sang đó cho cậu ta.
Nói chính xác hơn, nếu như Trường Sinh cứ tiếp tục ngạt thở, nhất định tôi sẽ là kẻ phải chết trước cậu ta.
Trong lòng tôi tỏ vẻ chống đối với bà nội La lần nữa, chỉ có cháu trai của bà ấy mới là cháu à, mạng của một đứa con gái như tôi thì không phải là mạng người ư!
Nhưng đám người hầu thì không dám phản kháng dù chỉ một chút, tôi dùng hai tay giật nhánh liễu kia một cái, nhanh chóng móc ba tấm Thần Hoả phù từ trong balo ra muốn dán lên, tuy nhiên lại sợ uy lực không đủ, bèn cắn nát lưỡi thêm một lần nữa.
“Phụt! Phụt!” Tôi mang theo sự tức giận và căm hờn, nặng nề nhổ nước bọt rồi áp lá bùa kia lên trên cành liễu trong cánh tay.
“Soạt!” Thần Hoả phù là thứ tôi dùng quen nhất từ trước đến nay, vươn tay một cái, ngọn lửa thuận theo cành liễu nhanh chóng cháy lên người Nguyên Thần Tịch.
“Phạch!Phạch!” Cành liễu kia bị lửa lớn đốt cháy, nhanh chóng lùi khỏi thắt lưng tôi, dốc sức phẩy vào mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa.
Tôi liếc nhìn Hắc Xà một cái, thấy Nguyên Thần Tịch bên trong thân rắn dường như vẫn không hề có phản ứng, tôi lại vội vã lấy ra thêm vài tấm Thần Hoả phù nhanh chóng quăng về phía bánh chưng Trường Sinh.
“Soạt!” Ánh lửa hội tụ lại, những cành liễu kia không còn quan tâm đến nhân bánh Trường Sinh ở bên trong nữa, thoáng cái đã tách ra toàn bộ.
Tôi tiến lên hai bước giẫm tắt ngọn lửa trên người Trường Sinh, lòng thầm thấy may vì lúc nãy chỉ dùng Thần Hoả phù bình thường, không hề dùng loại mạnh, bằng không Trường Sinh đã bị thiêu chết rồi, cái nhà này cũng sẽ bị tôi thiêu rụi hết sạch tất cả mất.
“Mau tỉnh lại đi!” Tôi kéo đứng dậy Trường Sinh từ dưới đất, chỉ vào Hắc Xà và nói: “Đừng để nó nuốt người nhé!”
“Hiểu rồi!” Trường Sinh dùng sức gật mạnh đầu, huýt sáo gọi Hắc Xà hai cái.
“Khè! Khè!” Hắc Xà vẫn còn đang chiến đấu với cành liễu trên đầu Nguyên Thần Tịch, nghe được tiếng huýt dài của Trường Sinh, trong mắt hiện vẻ không cam chịu, nhưng vẫn thành thật leo xuống khỏi đầu Nguyên Thần Tịch.
Thân rắn chậm rãi trượt xuống từ từ, mãi đến khi để lộ cái đầu của Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh nhẹ nhàng vỗ về Hắc Xà, lại kéo tôi về phía trước để tiện cho việc quan sát.
Lúc này, vẻ mặt Nguyên Thần Tịch đã tràn đầy vẻ sợ hãi, sững sờ há to miệng, nhìn những cành liễu rủ xuống từ trên đỉnh đầu anh ta, trong ánh mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
“Chủ nhân mà anh nói đến là ai?” Tôi nhìn cái dáng vẻ kia của anh ta, đột nhiên nhớ đến cây cổ thụ bị cưa đổ trong trường học, nghe nói trong mỗi một cành liễu đều có xương cốt, nhánh cây hoàn toàn phát triển theo khung của một bộ xương người.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, thân thể của tôi không nhịn được mà khẽ run lên một cái.
Trường Sinh vội vàng nắm thật chặt lấy tay tôi, rồi lại từ từ buông ra, mở đôi lòng bàn tay ra, đọc một chuỗi chú ngữ với Hắc Xà.
“Khè!” Hai Hắc Xà thè lưỡi rắn ra khè một cái cuối cùng với Nguyên Thần Tịch, vảy màu đen lấp lánh lóe lên, nhanh chóng luồn vào trong lòng bàn tay của Trường Sinh.
Hắc Xà vừa rời đi, thân thể của Nguyên Thần Tịch mất sức ngã thẳng xuống đất.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Mặt nạ! Mặt nạ cười!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên ngước mắt nhìn tôi, nặng nề nói.
Tôi vội vàng móc chiếc hộp ngọc màu đen từ trong chiếc ba lô đeo trước ngực ra, vừa đưa tay định mở ra, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bèn lấy một cặp kính râm trên bàn đưa cho Trường Sinh, tự mình cũng đeo lên một cặp kính râm, lúc này mới yên tâm mà mở chiếc hộp ra.
Ánh sáng chói mắt kì lạ kia vừa toả ra, Nguyên Thần Tịch đột nhiên cảm thấy thoải mái khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó, từng nhánh lá liễu trên đỉnh đầu anh ta lại mở rộng ra vươn về phía cái hộp, những cành liễu đó lại tiếp tục duỗi về phía cái hộp.
Tôi híp mắt nhìn những cành liễu kia, mắt thấy những cành liễu đó đã sắp luồn vào bên trong, Trường Sinh bỗng hét lớn một tiếng với tôi: “Mau đóng hộp lại đi!”
Tôi đang chăm chú nhìn những cành liễu kia, nghe tiếng hét lớn của Trường Sinh, nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp đóng chặt nắp của chiếc hộp ngọc đen lại, tiếp theo ngay sau đó có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống.
Hộp ngọc đen vừa đóng lại tôi thấy dường như ánh sáng cũng thoáng cái trở nên yếu đi nhiều, tôi thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, đưa tay nhét hộp ngọc đen vào lại trong balo, tôi quay đầu nhìn lại, đã thấy Nguyên Thần Tịch đang vừa vặn đứng trước mặt Trường Sinh. Quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề như cũ, tóc vẫn đen nhánh như cũ, khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng hà khắc không hề thay đổi, nhưng trong mắt anh ta đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh kia nữa, chỉ có một sự tuyệt vọng hiện lên trong ánh mắt.
“Rốt cuộc, tôi đã bị làm sao vậy?” Nguyên Thần Tịch trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào tôi, ngập ngừng mở miệng nói: “Cô biết mà có đúng không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, hoá ra hiệu quả quang hợp này cũng rất thích hợp với loại bất khoa học kia nhỉ!
“Cô mau nói đi!” Đột nhiên, Nguyên Thần Tịch dường như phát điên lên, trực tiếp bổ nhào về phía tôi, dùng hai tay siết chặt bờ vai của tôi rồi nghiến răng nói.
Tôi đau đến mức hai mắt nhíu chặt lại, nước mắt lập tức chực trào ra khỏi khóe mắt.
“Mau đi thôi!” Trường Sinh kéo mạnh Nguyên Thần Tịch một cái, hét lớn lên một tiếng đẩy anh ta về phía sau, vươn hai tay về phía anh ta, nói: “Chính bản thân anh còn không biết, lại muốn người khác biết chuyện của anh sao!”
“Tôi?” Sắc mặt Nguyên Thần Tịch lập tức tái đi, cúi đầu xuống ánh mắt vô hồn nhìn tay mình,nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ biết rằng sau khi tôi tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài, tất cả mọi người trong nhà đều đã già đi rất nhiều, ông nội nói rằng chỉ cần tôi nuôi vảy rồng thì sẽ không bị già đi. Sau đó…”
Tôi nén tức giận vào trong lòng, nhìn anh ta cứ mãi cau mày, dường như đã không thể nhớ nổi những chuyện khác trước đây nữa.
“Chuyện trước khi anh nuôi vảy rồng thì sao?” Tôi chợt nghĩ đến biểu cảm của con ma nữ khi nhìn thấy Nguyên Thần Tịch từ bên ngoài trở về, hôm đó chính là ngày mà anh ta nuôi vảy rồng.
Nếu như nói trước kia Nguyên Thần Tịch vẫn luôn ở trong nhà họ Nguyên, ma nữ miệng rộng kia nhất định sẽ không thể nào không gặp được anh ta, nói như vậy, Nguyên Thần Tịch trở về ngày hôm đó không phải là người đang đứng trước mặt đây sao?
Trở về? Tỉnh lại sau giấc ngủ?
Tôi thoạt nhiên nhớ đến hai quãng thời gian khác nhau, kéo Nguyên Thần Tịch một cái, bảo: “Anh nói anh nuôi vảy rồng sau khi thức dậy khỏi một giấc ngủ? Hay là anh nuôi lúc trở về nhà sau khi tan học?”
Từ trong mắt ma nữ, tôi thấy bà ta vẫn luôn tìm kiếm đứa con mình, mãi cho đến khi bà ta trông thấy Nguyên Thần Tịch từ bên ngoài trở về, mới kích động vươn tay ra ôm chặt lấy anh.
Điều quan trọng nhất là, lúc bà ta đi theo Nguyên Thần Tịch, nhìn anh ta nuôi vảy rồng, người nhà họ Nguyên đều không hề già đi, nói một cách khác, người nhà họ Nguyên tất cả đều già đi sau khi Nguyên Thần Tịch nuôi vảy rồng!
Mà Nguyên Thần Tịch lại nói lúc anh ta tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài, phát hiện cả nhà đều đã già đi rất nhiều, ông Nguyên cũng nói rằng mình đã tỉnh lại sau một giấc ngủ!
Chắc chắn trong đó còn phải có một bí ẩn khác nữa!
Không phải tôi chỉ tin chuyện ma quỷ mà không tin lời người ta nói, mà ma nữ đã thoát khỏi chuyện nhà họ Nguyên khiến mọi thành viên trong gia đình già đi này, rồi chuyện bà ta nhìn thấy khác với những gì người nhà họ Nguyên nhìn thấy, cho nên sự thật càng thêm gần kề.
Nguyên Thần Tịch bị tôi hỏi, trong mắt hiện lên một sự mê man cùng chút bối rối, miệng lẩm bẩm: “Ngày hôm đó tôi trở về từ trường học? Sau đó…”
Nghĩ tới đây, Nguyên Thần Tịch lại nhíu chặt mày, đầu gần như nghiêng sang hẳn một bên, hai mắt híp chặt suy nghĩ, tiếp theo đó chỉ biết nắm chặt tay hơn!
“Sau đó thì sao nữa?” Tôi vội vàng nhìn vào mắt của anh ta để thăm dò một chút, trong miệng bắt đầu niệm mấy câu Mê Hồn chú mà mọi người xung quanh không thể nghe thấy được.
Nhìn vào tình huống của Nguyên Thần Tịch, chính anh ta cũng không rõ bản thân đã nuôi vảy rồng từ lúc nào.
Trường Sinh nghe tôi niệm Mê Hồn chú, cậu ta cũng móc tẩu thuốc trên người ra, đổ một ít bột phấn màu vàng nhạt vào bên trong, khẽ thổi nhẹ một hơi.
Một mùi thơm dễ ngửi xộc ra từ bên trong tẩu thuốc của Trường Sinh, tôi ra dấu tay với Trường Sinh, hai tay chậm rãi luồn vào trong ba lô móc ra một tấm Mê Hồn phù, chậm rãi dán lên trán của Nguyên Thần Tịch.
“Sau đó, tôi đã bị chủ nhân nuôi vảy đến nói chuyện, hắn nói với tôi, sau này tôi tên là Nguyên Thần Tịch!” Nguyên Thần Tịch bỗng nhiên dùng vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp thu lại lá bùa trong tay, sững sờ nhìn vẻ hớn hở trong ánh mắt của Nguyên Thần Tịch, trong lòng như mang sóng to gió lớn.
“Tôi?” Vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Nguyên Thần Tịch chỉ là thoáng qua, nó lập tức trở nên trắng bệch, đột nhiên hai tay anh ta mở ra hoá thành một cặp móng vuốt sắc bén vồ lấy cái ba lô của tôi.
“Nguyên Thần Tịch!” Trường Sinh ở sau lưng chợt bắt lấy tay anh ta, đẩy anh ta về phía sau, dùng sức đè anh ta xuống mặt đất: “Anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Đi!” Tôi thấy hai người họ cùng nhau lăn lộn dưới đất, vội lấy ra một tờ Định Hồn phù dán lên người Nguyên Thần Tịch.
Nhưng lá bùa của tôi còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu của anh ta chợt lóe lên một tia sáng, mấy cành liễu liền từ đỉnh đầu lao vụt ra, cuộn trái cuộn phải cuốn lá bùa vào trong đám lá liễu.
Tôi còn muốn lấy thêm lá bùa từ bên trong, lại cảm thấy phần eo của bản thân đã bị siết chặt, bị cành liễu vững vàng quấn chặt.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Trường Sinh ở bên cạnh đã bị bao bọc thành một cái bánh chưng xanh mơn mởn.
“Tôi không phải Nguyên Thần Tịch! Không phải!” Nguyên Thần Tịch không hề để ý những cành liễu đang đong đưa trái phải trên đầu mình, chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Nhưng chủ nhân là ai? Chủ nhân?”
Tôi thấy anh ta thế này, hít vào một hơi thật sâu, hai tay siết chặt cành liễu kéo về phía trước, tấm Mê Hồn phù còn chưa kịp dùng lập tức dán vào đỉnh đầu Nguyên Thần Tịch thêm một lần nữa.
Tôi dùng cả răng trên răng dưới cắn thật mạnh chót lưỡi một cái, một ngụm nước bọt kèm máu rơi lên đỉnh đầu của Nguyên Thần Tịch.
“Dắt hồn!” Bánh chưng xanh Trường Sinh chợt hét lớn một tiếng.
Tôi còn chưa kịp niệm Mê Hồn chú đã thấy chính tôi với quả cầu tơ nổ tung, vô số tơ đen dũng mãnh lao về phía bánh chưng xanh, sau đó lại từ trong bánh chưng xanh tuôn về phía Nguyên Thần Tịch.
Tiếp theo, trong đầu hiện lên vô số tia sáng chói mắt, sau đó chỉ là một mặt nước đen kịt, một chiếc mặt nạ mang nụ cười quỷ dị chợt hiện lên trước mắt tôi.
“A!” Tôi đang định nhìn kỹ xem nơi đó là đâu, chợt nghe thấy Nguyên Thần Tịch hét to một tiếng.
Sau đó, tất cả cảnh tượng đều biến mất, tôi mở mắt ra quan sát, trông thấy Nguyên Thần Tịch đang bị một bó dây gai rất thô trói chặt lấy thân thể.
Mà sợi dây gai kia vẫn lượn quanh người anh ta, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Xì! Xì!”
Lòng tôi nặng nề thở dài một hơi, Hắc Xà hôn mê một hồi lâu, cuối cùng cũng đã tỉnh lại vào thời điểm chủ nhân của nó sắp ngạt chết, có điều không biết nó có thể cảm nhận được Trường Sinh sắp bị ngạt chết thật hay không.
“Khè!” Sau khi Hắc Xà cuốn cả người Nguyên Thần Tịch lại, bèn thè lưỡi về phía tôi khè một cái, hai cái đầu rắn mở lớn cắn mạnh hai cái lên đỉnh đầu của Nguyên Thần Tịch.
Nhưng những cành liễu trông thì có vẻ yếu đuối kia lại cũng chẳng có hiện tượng đứt gãy dưới sức nặng của Hắc Xà.
Tôi vẫn còn chưa hoàn toàn thả lỏng hơi thở, bỗng nhiên phát hiện trong cơ thể mình có bắt đầu có loại cảm giác giống như sinh mệnh đang mất dần đi sức sống, tôi vội trừng mắt ra quan sát xung quanh, chỉ thấy bánh chưng màu xanh bao lấy cái nhân là Trường Sinh đang bị cậu ta đấm đá trái phải từ bên trong.
Tác Hồn dẫn là sự dẫn dắt liên quan đến cả hai người, Trường Sinh là chủ, tôi là người hầu, khi Trường Sinh gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tác Hồn dẫn kia sẽ trực tiếp mượn tuổi thọ trên người tôi truyền sang đó cho cậu ta.
Nói chính xác hơn, nếu như Trường Sinh cứ tiếp tục ngạt thở, nhất định tôi sẽ là kẻ phải chết trước cậu ta.
Trong lòng tôi tỏ vẻ chống đối với bà nội La lần nữa, chỉ có cháu trai của bà ấy mới là cháu à, mạng của một đứa con gái như tôi thì không phải là mạng người ư!
Nhưng đám người hầu thì không dám phản kháng dù chỉ một chút, tôi dùng hai tay giật nhánh liễu kia một cái, nhanh chóng móc ba tấm Thần Hoả phù từ trong balo ra muốn dán lên, tuy nhiên lại sợ uy lực không đủ, bèn cắn nát lưỡi thêm một lần nữa.
“Phụt! Phụt!” Tôi mang theo sự tức giận và căm hờn, nặng nề nhổ nước bọt rồi áp lá bùa kia lên trên cành liễu trong cánh tay.
“Soạt!” Thần Hoả phù là thứ tôi dùng quen nhất từ trước đến nay, vươn tay một cái, ngọn lửa thuận theo cành liễu nhanh chóng cháy lên người Nguyên Thần Tịch.
“Phạch!Phạch!” Cành liễu kia bị lửa lớn đốt cháy, nhanh chóng lùi khỏi thắt lưng tôi, dốc sức phẩy vào mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa.
Tôi liếc nhìn Hắc Xà một cái, thấy Nguyên Thần Tịch bên trong thân rắn dường như vẫn không hề có phản ứng, tôi lại vội vã lấy ra thêm vài tấm Thần Hoả phù nhanh chóng quăng về phía bánh chưng Trường Sinh.
“Soạt!” Ánh lửa hội tụ lại, những cành liễu kia không còn quan tâm đến nhân bánh Trường Sinh ở bên trong nữa, thoáng cái đã tách ra toàn bộ.
Tôi tiến lên hai bước giẫm tắt ngọn lửa trên người Trường Sinh, lòng thầm thấy may vì lúc nãy chỉ dùng Thần Hoả phù bình thường, không hề dùng loại mạnh, bằng không Trường Sinh đã bị thiêu chết rồi, cái nhà này cũng sẽ bị tôi thiêu rụi hết sạch tất cả mất.
“Mau tỉnh lại đi!” Tôi kéo đứng dậy Trường Sinh từ dưới đất, chỉ vào Hắc Xà và nói: “Đừng để nó nuốt người nhé!”
“Hiểu rồi!” Trường Sinh dùng sức gật mạnh đầu, huýt sáo gọi Hắc Xà hai cái.
“Khè! Khè!” Hắc Xà vẫn còn đang chiến đấu với cành liễu trên đầu Nguyên Thần Tịch, nghe được tiếng huýt dài của Trường Sinh, trong mắt hiện vẻ không cam chịu, nhưng vẫn thành thật leo xuống khỏi đầu Nguyên Thần Tịch.
Thân rắn chậm rãi trượt xuống từ từ, mãi đến khi để lộ cái đầu của Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh nhẹ nhàng vỗ về Hắc Xà, lại kéo tôi về phía trước để tiện cho việc quan sát.
Lúc này, vẻ mặt Nguyên Thần Tịch đã tràn đầy vẻ sợ hãi, sững sờ há to miệng, nhìn những cành liễu rủ xuống từ trên đỉnh đầu anh ta, trong ánh mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
“Chủ nhân mà anh nói đến là ai?” Tôi nhìn cái dáng vẻ kia của anh ta, đột nhiên nhớ đến cây cổ thụ bị cưa đổ trong trường học, nghe nói trong mỗi một cành liễu đều có xương cốt, nhánh cây hoàn toàn phát triển theo khung của một bộ xương người.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, thân thể của tôi không nhịn được mà khẽ run lên một cái.
Trường Sinh vội vàng nắm thật chặt lấy tay tôi, rồi lại từ từ buông ra, mở đôi lòng bàn tay ra, đọc một chuỗi chú ngữ với Hắc Xà.
“Khè!” Hai Hắc Xà thè lưỡi rắn ra khè một cái cuối cùng với Nguyên Thần Tịch, vảy màu đen lấp lánh lóe lên, nhanh chóng luồn vào trong lòng bàn tay của Trường Sinh.
Hắc Xà vừa rời đi, thân thể của Nguyên Thần Tịch mất sức ngã thẳng xuống đất.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Mặt nạ! Mặt nạ cười!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên ngước mắt nhìn tôi, nặng nề nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.