Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 99: Giết người đoạt vật

Khát Mưa

01/12/2023

Tôi sững sờ nhìn tình hình ở trong nhà, chỉ còn cảm nhận thấy ớn lạnh ở dưới lòng bàn chân, lúc tôi rời khỏi đây những người này vẫn còn sống.

Những người hàng xóm ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên chuyện đứa trẻ sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy. Những lời nói đó tôi vốn đã nghe quen tai nhưng bây giờ lại cảm thấy rất khó chịu, giống như những người này chết là có liên quan đến tôi vậy.

“Hú! Hú!”

Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, sau đó tôi đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt thất thần nhìn Trường Sinh. Hiện tại xã hội theo chế độ pháp chế, mặc dù có thể chứng minh tôi và Trường Sinh là người trở về sau cùng nhưng những người này chết ở nhà của tôi cũng không có sai, tôi cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với bản thân mình.

“Trương Dương!” Trường Sinh kéo tôi một cách thô bạo, bước chân đi vào trong: “Chúng ta vào xem bọn họ chết như thế nào.”

Sau khi anh nói xong, mọi người xung quanh chỉ tay vào anh rồi cười nhạo, chỉ là hai đứa nhóc lông bông thì có thể xem được cái gì.

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đó, lần đầu tiên tôi thấy rốt cuộc lòng người lạnh giá như thế nào, nhiều người chết gần bọn họ như vậy mà bọn họ không một chút mảy may đồng cảm, trái lại còn đứng xung quanh hóng chuyện.

“Cô xem ở bên ngoài, tôi sẽ vào bên trong.” Trường Sinh đẩy tôi về phía trước, sau đó tiến vào trong phòng.

Tôi nhìn thoáng qua người đàn ông đang mặc vest nằm trên bậc thềm đá, lúc nãy tôi đi ra ngoài anh ta còn nói vài câu với tôi, tôi còn thấy anh ta nhìn rất quen, định khi trở về sẽ hỏi anh ta có từng gặp trước đây chưa nhưng hiện tại chỉ là một thi thể.

Tôi ngồi xuống từ từ, trong cổ họng nghẹn bứ lại. Nhìn kỹ lại thì tôi thấy áo quần của những người này hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Tôi vội vàng lật một xác chết lên, đôi tay run run cởi bỏ áo quần của bọn họ.

Máu chảy trên mặt đất rất nhiều, rõ ràng là trên đầu cũng không có vết thương nhưng nhất định phải có nơi máu chảy ra chứ? Không có vết thương nào ở ngoài quần áo, tuy nhiên thật khó để thuyết phục rằng họ bị đánh từ trên cao xuống.

Tôi mở quần áo ra, liếc nhìn về trước ngực nạn nhân thì cảm thấy choáng váng đầu óc, vội vàng lùi lại phía sau hai bước, sau đó cơ thể chạy nhanh về phía trước để ngăn chặn tầm mắt của những người phía sau.

Trước ngực của nạn nhân được bao phủ bởi những lỗ nhỏ bằng cỡ ngón tay cái, máu ở đó đã đông lại. Nếu như xét theo tình huống này thì những lỗ nhỏ này được xuyên thủng từ bên trong ra bên ngoài.

“Xin mọi người hãy tránh ra để bảo vệ hiện trường.” Một giọng nói máy móc vang lên từ bên ngoài.

Tôi vội vàng che lại quần áo cho nạn nhân, may mắn lúc nãy tôi đi lại chỗ này không ai thấy nên còn có thể bịt vết thương của nạn nhân lại, nếu không sẽ gây hoảng loạn cho mọi người. Cũng may là những người này bận nói chuyện với nhau nên không ai chú ý đến bên này.

“Cô gái ở bên trong, cô không được đứng gần đó.” Một bàn tay đập vào người tôi, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi đáp lại một cách ngoan ngoãn, không biết từ lúc nào Trường Sinh đã đứng bên cạnh tôi, lấy một cái khăn không biết từ đâu rồi lau vệt máu trên tay tôi.

Nhìn thấy nhiều người chết như vậy rồi xen lẫn trong đó còn có những bộ đồ đạo sĩ nên đám cảnh sát càng trở nên sợ hãi, lấy điện thoại ra gọi điện sau đó giăng dây phong tỏa hiện trường vụ án. Cảnh sát đưa tôi và Trường Sinh đi đến cục cảnh sát để quan sát hai mươi bốn giờ đầu tiên.

Từ trước đến nay tôi là một người có tính tình nóng vội, ở trong cục cảnh sát đến hai mươi bốn giờ, tôi nào có đủ thời gian cho việc này.

Sự việc ở Nguyên Gia còn đang rối ren, hiện tại sư phụ và sư thúc cũng không biết đi nơi nào rồi, đến cả con mèo trắng chết tiệt kia cũng vô tình đi lạc, những chuyện này còn đang chờ tôi giải quyết mà.

Nhưng những tên cảnh sát đó cũng không dễ dàng nói chuyện, dù sao có nhiều người chết cùng một lúc như vậy nên có bốn tên cảnh sát chạy tới bắt tôi và Trường Sinh lên xe.

Ngồi lên xe cảnh sát.

Nhưng trước khi cửa xe đóng lại, tôi vẫn nhìn chăm chú vào cái xác chết, linh hồn của họ không còn ở đó nữa, oán khí cũng không thấy đâu, hình như thật sự là do người trong ngành làm việc này.

Những cảnh sát này cũng chỉ là cảnh sát ở khu Hạc Thành, đối với loại vụ án hình sự này cũng không dám ra tay lung tung. Bọn họ chỉ giăng dây phong tỏa, sau đó gọi điện thoại cho người khác và bảo vệ hiện trường mà thôi.

“Đưa chúng tôi đến đội cảnh sát hình sự!” Tôi nhìn người đàn ông mới hơn hai mươi đang ngồi bên cạnh mình, mở miệng nói.

Chú cảnh sát khẽ nhìn tôi một cái, buồn cười mở miệng: “Các cháu à, đội cảnh sát hình sự không phải là nơi ai muốn đến thì đến, bây giờ chúng tôi đang mang các cháu về cục cảnh sát để lấy lời khai. Những nạn nhân chết trong nhà của cháu, hơn nữa chẳng phải đêm nay các cháu cũng không có chỗ để ở hay sao?”



Những cảnh sát khác đang ngồi trên xe cũng nhìn chúng tôi cười thân thiện, bọn họ tỏ ra rất thân thiện với đối tượng tình nghi như hai chúng tôi, hai đứa trẻ bọn tôi không thể giết những người đó.

Tôi mệt mỏi nháy mắt ra hiệu với Trường Sinh, nhìn về phía đầu xe một lúc rồi suy nghĩ kĩ lại những chuyện gần đây.

Có lẽ đội trong đường hầm có liên quan đến chiếc quan tài, sư phụ đã cùng bọn họ đi khai phá quan tài, chắc đã gặp phải chuyện gì đó nên mới không liên lạc được.

Sau đó là tới vụ việc của nhà họ Nguyên, chuyện này tương đối nghiêm trọng. Cây cổ thụ mượn sinh mệnh của con người đã xảy ra ở trên người của Nguyên Thần Tịch, hơn nữa ở Nguyên Gia có nhiều ánh mắt kì dị như vậy. Trong trí nhớ của nữ quỷ có một chiếc mặt nạ được lấy ra từ chiếc quan tài, chiếc mặt nạ này có mối quan hệ khó giải thích với chiếc quan tài đó.

Nhưng tên Nguyên Thần Tịch đó vừa đi, chúng tôi cũng không có tin tức gì nữa.

Còn chuyện trong nhà lúc này, nếu như đêm đó cầm đồ từ Nguyên Gia trở về nên mới bị người phá giải trận pháp để ăn trộm đồ vật. Vậy thì sau khi đã mang đi ngân châm và Long Lân, liệu còn có cái gì quý giá để hắn ta tới lấy nữa?

Lúc đó, chúng tôi cũng không nghe được cái gì. Được rồi, điểm này được loại bỏ, lúc đó tôi đang sử dụng bùa sấm và đánh nhau nên cũng không chú ý âm thanh ở bên ngoài.

Nếu không phải bởi vì đồ vật của Nguyên Gia mà là vì những đồ vật sự phụ từng nói, vậy thì mấy ngày trước khi nhà không có ai, tại sao không ra tay?

Nếu nghĩ theo hướng này thì đồ vật của Nguyên Gia rất đáng tin cậy, nhưng những đồ vật này chúng tôi đã mang đi rồi mà?

Tôi nhìn về phía Trường Sinh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nguyên Gia.”

Trường Sinh gật đầu, đột nhiên đôi mắt màu đen mở to, nhìn tôi nói: “Bài vị Nguyên gia.”

“Những bài vị ở trong nhà sẽ không có bị gì, cảnh sát chúng tôi không chạm vào nó.”Vị cảnh sát đứng bên cạnh nhìn tôi buồn cười rồi nói.

Trong lòng tôi kinh ngạc, ngày đó Nguyên Thần Tịch quay đầu nhìn thoáng qua những chiếc bài vị này nên tôi nghĩ chúng cũng không có gì hữu ích. Hơn nữa Nguyên gia cũng không có thờ cúng nên tôi cũng không để ý lắm.

“Đưa chúng tôi trở về nhà, mau lên!” Tôi vội vàng gọi anh cảnh sát đang lái xe.

Nếu những chiếc bài vị này vô dụng thì vì sao người của Nguyên gia lại giữ gìn nó suốt mấy trăm năm để làm gì? Điều quan trọng nhất đó là nữ quỷ kia có thể chui ra từ những bài vị đó.

“Bạn nhỏ đừng có lo lắng, sau khi đến cục cảnh sát rồi nói chuyện sau!” Cảnh sát đang lái xe trả lời một cách bình tĩnh.

Đôi mắt tôi hiện lên sự khẩn cấp, hai tay vận dụng sức mạnh một chút rồi đẩy tên cảnh sát ở bên cạnh về phía sau. Sau đó bước qua người tên cảnh sát kia rồi đẩy cửa xe ra, nhảy trực tiếp ra bên ngoài.

Hai chân tôi vừa chạm đất, theo quán tính thì phần trên cơ thể tôi đổ về phía trước, đầu tôi bị đập mạnh xuống mặt đất. Tôi không có thời gian để xoa đầu, sau đó chạy thẳng về nhà.

“Trương Dương.” Xe cảnh sát ở phía sau dừng lại, Trường Sinh cũng nhảy xuống theo tôi, ở phía sau gọi to.

Tôi không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay gọi anh chạy theo, sau đó chạy từng bước về nhà.

Kéo sợi dây phong tỏa ra, tôi nhảy ngay qua tên cảnh sát đang đứng bên cạnh những bậc thang bằng đá xanh.

“Này cô gái, không được đi vào đây!” Tên cảnh sát lên tiếng gọi tôi nhưng tôi đã nhanh chóng đi vào phòng để bài vị ở trong nhà.

Mái nhà đã bị tôi dùng lá bùa phá hỏng mái ngói, trên mặt đất bao phủ bởi những mảnh gỗ cùng một cái bài vị.

“Bạn nhỏ, cô đi ra ngoài mau lên!” Một tên cảnh sát đi theo phía sau tôi rồi kéo cánh tay tôi ra bên ngoài.

Trong lòng tôi như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, hai tay tôi quay lại rồi đẩy tay tên cảnh sát kia ra.



Mặc dù mấy năm nay sư phụ không dạy tôi nhiều thứ nhưng võ thuật thì tôi cũng có biết chút ít, cho nên tôi có thể khiến cho tên cảnh sát loạng choạng.

“Cô!” Gương mặt của tên cảnh sát biến đổi, ánh mặt anh ta trở nên lạnh lùng định tiến lên ra tay với tôi.

“Trương Dương.” Tên cảnh sát kia mới vừa bước lên hai bước, còn chưa kịp ra tay thì Trường Sinh đã kéo anh ta lùi lại, sau đó nhìn tôi nói: “Có phải những bài vị này không?”

“Kiểm tra xem có thiếu cái nào không.” Hai mắt tôi nhìn các bài vị một lượt, tối hôm qua Trường Sinh và tôi đã kiểm tra từng cái một vì sợ nữ quỷ đó sẽ ẩn nấp ở bên trong.

Mặc dù cuối cùng thì nữ quỷ chui ra từ trong rương nhưng cũng không loại trừ khả năng nó có thể ẩn náu trong các tấm bài vị.

Ở cửa vang lên những tiếng bước chân, mấy tên cảnh sát đi tới bắt lấy Trường Sinh và tôi rồi nói: “Hai đứa nhóc này, cô cậu muốn làm gì đây!”

Đang nói thì có hai tên cảnh sát tiến lên nắm tay của tôi lại.

Tôi sốt ruột quay người lại để họ không túm được tay của tôi, hai tay cùng nhau vận lực, sau đó tôi lấy chân đá vào chân mấy người kia.

Theo đó, chân còn lại của tôi vòng qua khiến cho hai tên cảnh sát ngã xuống mặt đất. Tôi vội vàng quay lại để nhìn tấm bài vị trên mặt đất.

Đột nhiên, ánh mắt của tôi sáng lên, lúc nãy tôi xoay chân thì thấy không có gì cản trở mình, khi quay đầu lại nhìn thì thấy hai tên cảnh sát kia đã ngã sõng soài trên rất nhiều tấm bài vị. Mà ở dưới chân của hai người không có tấm bài vị nào.

Tối qua lúc kiểm tra các bài vị, tôi nhớ rõ ràng tôi và Trường Sinh đã để chúng bằng nhau. Mặc dù lúc sau có dịch chuyển một chút nhưng vẫn để ở chỗ chưa kiểm. Một lúc sau tôi ra ngoài đều nghĩ đến chuyện chân ra đích.

Tôi bước nhanh đến chiếc bàn mà tối qua mình đã đứng rồi nhìn về phía hai tên cảnh sát vừa ngã xuống thì phát hiện ra chỗ mà hai tên kia ngã là chỗ mà hôm qua Trường Sinh đã đứng.

Nếu thế thì một trong những tấm bài vị đã bị lấy là tấm mà nữ quỷ đang ẩn náu.

“Đưa đi.”

Tôi đang suy nghĩ, định nói chuyện này cho Trường Sinh biết thì nghe thấy một giọng giận dữ vang lên. Sau đó, trước mắt tôi trở nên tối sầm lại, có vài tên cảnh sát đang nhìn tôi đầy tức giận.

Trường Sinh đang nhặt một cái thùng đã bị sét đánh trúng trên mặt đất, khi cậu thấy tên cảnh sát đang định tấn công tôi thì gương mặt cậu trầm xuống, nói: “Gọi Cao cục trưởng đến đây gặp tôi, nhớ mời cả đạo trưởng Diêu của Ngọc Hoàng cung đến đây!”

Mấy tên cảnh sát nghe thấy thế thì ngạc nhiên, bọn họ đứng hai bên quan sát tôi và Trường Sinh.

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng còi xe cảnh sát, sau đó ở ngoài cửa là tiếng giày và tiếng bước chân.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Một người đàn ông có khuôn mặt oai hùng mang thường phục đi vào.

Mấy tên cảnh sát kia thấy người đàn ông này thì vội vàng đứng thẳng người, sau đó chào theo kiểu quân đội và nói: “Đội trưởng Triển!”

Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa mới đến, chỉ cảm thấy anh ta quen quen. Nhưng nghĩ lại thì những người này cũng không còn tức giận nữa, tôi trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

“Tiểu Trương?” Đội trưởng Triển nhìn tôi ngây ngốc, sau đó anh ta hỏi một cách không chắc chắn.

Có thể gọi tôi một tiếng Tiểu Trương, phần lớn đều là Hắc sư phụ gọi tôi. Tôi cũng không dám làm mất thể diện của sư phụ, đành phải cố gắng kiềm chế cử chỉ trên gương mặt rồi nói: “Tôi là Trương Dương.”

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhắn gởi : Vì hiện tại ad đang bận việc nên cuối tuần mới có thể update thêm được. Các bạn có thể đón nghe 1 vài chương sau ở Youtube : @audioynt  trước trong khi chờ đợi web update tiếp phần sau nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook