Chương 332: Gương mặt khắc trên nắp quan tài
Khát Mưa
20/04/2024
Khi thấy gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên hiện ra từ phía dưới, chính tôi cũng không rõ cảm nhận hiện tại của mình là gì, năm tháng dường như chẳng có từ nào để diễn tả.
Có người vài năm không gặp giống như bãi bể nương dâu, tôi không nói mình, mà là sư thúc!
Nhưng cũng có người mấy năm không gặp vẫn giống như trước, chính là Nguyên Thần Tịch, anh ta chẳng chút thay đổi nào, chỉ có vẻ lạnh lùng hơn xưa.
Một tay tôi ôm Trường Sinh, một tay ôm Tiểu Bạch, sững sờ nhìn anh ta: “Ai trốn cơ?”
“Hừ!” Nguyên Thần Tịch hừ lạnh, cơ thể bỗng lung lay đổ rập xuống đất không đứng dậy nổi.
Được rồi, người này vừa ra ngoài đã nói một câu không thể giải thích được, rồi sao nữa?
Tôi vội qua xem, thấy trên người Nguyên Thần Tịch không có vết thương ngoài da nào, nhưng mạch lại đập loạn xạ, đành đặt Tiểu Bạch sang một bên rồi bảo: “Em trông chừng anh ta nhé, chị xuống dưới xem một chút rồi lên ngay.”
Tiểu Bạch mím môi không tin nhưng bị Trường Sinh đứng cạnh tôi lườm nên đành gật đầu: “Nghe lời chị!”
Tôi vò đầu nó, gật đầu với Vương Uyển Nhu, nói với sư thúc và lão Miêu đừng để hai kẻ bất thường là đầu bếp Ngụy và Đại Hồng làm ra chuyện gì khác người.
“Ọe!” Sư thúc nhìn tôi rồi tỏ vẻ nôn mửa, vẫn không cam lòng nhìn Trường Sinh: “Còn dám hạ thủ với em gái Dương nữa, cẩn thận tôi đánh cậu!”
Trường Sinh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tôi, đành gật đầu.
Tôi nhờ người của Ngọc Hoàng cung chuẩn bị một số chuyện bên ngoài và mang xác của Viên Sĩ Bình đi. Một là để tránh có người bàn tán gây ảnh hưởng tới thanh danh của Ngọc Hoàng cung, hai là Viên Sĩ Bình cũng thật lòng giúp đỡ tôi.
Chuyện này Ngọc Hoàng cung làm rất thuận lợi, lúc này tôi mới yên tâm cầm theo một lá Thần Hỏa phù chậm rãi đi về phía cửa hang, nơi Nguyên Thần Tịch và giám đốc Lư đi lên.
Lá Thần Hỏa phù rơi xuống giống như không thấy đáy, bên trong tối như mực, hơn nữa dường như còn có luồng gió lạnh thổi từ trong ra.
Kiến Mộc trong tay Trường Sinh tới gần cửa hang liền rơi thẳng xuống, biến mất trong bóng tối.
“Tôi xuống trước, khi nào nghe thấy tôi gọi thì cô hãy xuống!” Trường Sinh liếc tôi rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Tôi không kịp giơ tay, đành chờ Vương Uyển Nhu thông báo tin tức của Trường Sinh.
“Cạch! Rắc…rắc…”
Trường Sinh vừa xuống thì dưới hang vang lên tiếng vỡ vụn, tôi chẳng còn tâm trí đâu nghĩ đến Thần Hỏa phù nữa, cứ thế mà nhảy xuống.
“Trương Dương!” Sư thúc vẫn nhìn tôi từ nãy đến giờ, thấy tôi nhảy xuống liền tức giận hét lớn.
Tuy nhiên, Vương Uyển Nhu nhanh chóng kéo tay tôi lại về mặt đất. Chỉ rơi vào trong hang một chút thôi mà tôi đã có thể cảm nhận được hơi lạnh từ nó, âm thanh răng rắc đang vang lên ngày một lớn hơn.
“Mọi người đây rồi, đến đây đi!” Cách đó không xa, Trường Sinh trầm giọng nói với chúng tôi.
Cậu rút lá Thần Hỏa phù ném ra bên kia, chỉ thấy Kiến Mộc nhỏ bằng đầu ngón tay giống như mọc rễ gắn chặt vào mặt quan tài đá, kẽ nứt trên thân hạt bắt đầu nảy mầm nhưng hình như rất khó khăn. Mỗi lần rễ cây Kiến Mộc đâm xuống một chút, quan tài đá sẽ nứt ra một chút vụn đá, thạch tinh màu đen xung quanh Kiến Mộc lại đang vui vẻ bơi lội.
Mắt tôi chứng kiến cả quá trình, sợ thạch tinh bơi không cẩn thận làm gãy Kiến Mộc. Kỳ lạ, những viên thạch tinh vậy mà lại thẩm thấu vào Kiến Mộc.
“Kiến Mộc, mộc khắc thổ, thổ sinh kim.” Tôi chợt nhớ đến ngũ hành sinh khắc vừa đơn giản nhất song cũng huyền ảo nhất.
Kiến Mộc là tổ tiên của vạn mộc, tuy chúng tôi không rõ quan tài đá này làm từ loại đá nào nhưng xét từ khía cạnh thổ sinh kim, chất liệu của chiếc quan tài này có thể sinh ra các loại dị bào như thạch tinh chắc chắn cũng có nguồn gốc kỳ lạ.
Mộc khắc thổ, vì vậy tổ tiên của vạn mộc là Kiến Mộc có thể khắc chế được tảng đá kia là chuyện hết sức bình thường.
Buồn cười nhất là bình thường chúng tôi cứ nghĩ mọi sự khó khăn lắm, còn định dùng máu cổ thần, rồi cả vảy của Âm Long nữa!
Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy ẩn giấu trong nó là nguyên lý của ngũ hành, có thể thúc đẩy Kiến Mộc.
Đây cũng là lý do vì sao đầu bếp Ngụy cứ phá bĩnh chúng tôi suốt khoảng thời gian qua, chắc hẳn lúc ở trong mộ ông ta đã nghe thấy chúng tôi phá vỡ tảng đá lớn nên nhận ra đây là nguyên lý thật sự. Lão già thực vật đáng ghét vì Đại Hồng tất nhiên sẽ không nói ra.
Mất công chúng tôi coi ông ta là người thật thà, không ngờ phía sau sự trung thực đó lại là một tảng đá!
Nhìn dáng vẻ này của Kiến Mộc tôi đoán sẽ tốn kha khá thời gian để phá được quan tài đá, tôi đành cầm Thần Hỏa phù soi bốn hướng, thấy hang động tuy không lớn nhưng có tới bốn cỗ quan tài đá.
Nói cách khác, ngoại trừ cỗ quan tài mà chúng tôi đã phá ở nhà họ Lư thì bốn chiếc khác đều ở nơi này. Nhưng bình thường lão đạo Diêu đảm nhận trọng trách chưởng giáo Ngọc Hoàng cung rất ít khi ra khỏi cửa, ông ấy làm thế nào để đưa được những cỗ quan tài đá này về Ngọc Hoàng cung nhỉ?
“Cô đến xem cái này đi!” Vương Uyển Nhu cũng cẩn thận quan sát tứ phía, dường như thấy đồ vật gì đó trong góc tường bèn gọi tôi tới.
Tôi nghĩ trên thế gian này có thứ làm tôi giật mình chắc chẳng có bao nhiêu, càng không nói tới quỷ sai ngàn năm Vương Uyển Nhu đi theohj chúng tôi, giật mình lại càng ít.
Nhưng khi thấy món đồ mà Vương Uyển Nhu chỉ cho tôi xem, tôi mới hiểu trải đời ít là như thế nào.
Tất cả các cỗ quan tài đều được khắc họa, tuy nhiên chúng có kích thước khác nhau. Ví dụ như chiếc quan tài đào được ở trường học cũng chỉ bằng hai cỗ quan tài bình thường, nhưng chiếc nằm trong kia chỉ bằng một phần tư quan tài khác, rất có khả năng Tiểu Bạch bị chôn trong đó.
Cổ động chứa được cả Trường Sinh và Nguyên Linh đi vào, hai người họ còn lật người nhào lộn ở trong đó từ trong ra ngoài, có thể đoán được hang động đó to đến mức nào.
Hai quan tài kia cũng có kích thước to nhỏ khác nhau, như thể mấy người thợ mộc giận nhau, anh làm lớn thì tôi làm nhỏ, anh làm nhỏ thì tôi làm vừa.
Chiếc quan tài đá lớn nhất được khắc họa điểm màu, tuy là màu đen nhưng các nhân vật và họa tiết được vẽ hết sức uyển chuyển, mặc dù phong cách vẽ không mới nhưng màu đen vẫn còn nguyên và có thể dùng được. Màu đen đó chính là loại cổ xưa nhất, đây là thứ mà Vương Uyển Nhu muốn tôi xem.
Tôi thấy bức tranh vẽ một cái hồ lớn giữa một thôn làng, dưới mặt hồ là dòng nước đang gợn sóng.
Đây chính là hình dáng của thần thôn và đài Vọng Hồn, bên ngoài thôn được vẽ bằng đường nét liền nhỏ quanh co khúc khuỷu tiến vào trong thôn, đồng thời cạnh đó lại vẽ thêm một đường nét đứt nữa.
Đường nét liền có cả người ra người vào, nhưng đường nét đứt thì chỉ thấy có người đi vào mà thôi.
Đường nét liền này đoán chừng chính là lối ra vào thật sự mà ông lão ở thôn thần đã nói với chúng tôi, còn đường nét đứt là nơi mà chúng tôi nhìn bằng mắt thường ngăn cản linh thể thoát ra khỏi đài Vọng Hồn.
“Cô có thấy gì không?” Vương Uyển Nhu thấy tôi nhìn hồi lâu thì rất khó hiểu, cô ấy chỉ tay vào mặt hồ: “Nếu không nhìn rõ thì sờ tay vào xem thử đi.”
Thật lòng mà nói, mặc dù tôi căm thù những chiếc quan tài này muốn chết nhưng với tay nghề này thì không biết dùng lời nào để cảm thán, nghệ nhân có trình độ cỡ này ở thời hiện đại cũng thuộc hàng cao thủ, so với máy móc cũng không kém cạnh chút nào.
Theo lời của Vương Uyển Nhu, tôi nhìn kỹ khu vực kia một chút, nhận ra ngoại trừ những hình nước gợn sóng bên ngoài, bên dưới đó còn khắc một cái gì đó hết sức khó hiểu.
Ánh sáng lúc tôi nhìn vào có sự khác biệt, tôi thấy Vương Uyển Nhu sờ tay lên đó, quả nhiên hoa văn gợn sóng không hề mịn màng.
“Đó là gì vậy?” Trường Sinh cũng kề vào lưng tôi, nói khẽ: “Quan tài đá này không phải có trước khi thôn thần xuất hiện sao? Tại sao nó lại khắc hình thôn thần chứ?”
“Lần trước anh ở trong quan tài đá này không thấy sao?” Tôi chậm rãi đưa tay lên vết chạm trổ, nhìn Trường Sinh hỏi.
Trường Sinh chần chừ một lúc rồi lắc đầu: “Khi ấy tôi bất tỉnh không biết gì, hơn nữa lúc đó trong quan tài mọc đầy dây leo, vốn cũng không thấy vách đá!”
Tôi ngẫm nghĩ lại dáng vẻ của mình lúc thấy chiếc quan tài đá lớn này trong cổ động, gật đầu: “Anh thử đi xem những quan tài khác có khắc cái gì không!”
Trường Sinh lắc đầu, buồn cười nói: “Quan tài đá khác chúng ta đã xem hết rồi đấy thôi, nào có khắc gì chứ!”
Tôi cân nhắc suy xét, đúng là chỉ có duy nhất cỗ quan tài đá này là chưa xem, tất cả các quan tài khác chúng tôi thấy đều không được khắc bất kỳ thứ gì.
“Rắc… rắc.”
Kiến Mộc vẫn đang từ từ đâm xuống dưới quan tài đá, âm thanh duy nhất trong động là tiếng đá khẽ nứt ra. Sư thúc và lão Miêu ở trên động thỉnh thoảng gọi bọn tôi, Trường Sinh cũng lập tức trả lời để tránh khiến họ lo lắng.
Vương Uyển Nhu dường như rất sốt ruột, giục tôi mau đoán xem hình vẽ phía dưới gợn sóng, song nhìn dáng vẻ gấp gáp ấy như đã biết rồi.
“Thử chấm máu lên xem!” Trường Sinh thấy tôi chạm tay lên đó không có hiệu quả, định cắn tay lấy máu.
Tôi vội kéo tay cậu ấy, cười nói: “Trong túi của tôi có mực nước.”
Vừa rồi bị Vương Uyển Nhu lừa chứ cái này sờ tay vào làm gì chứ.
Ngoại trừ họa tiết bên dưới được chạm khắc tỉ mỉ không nhìn rõ ra thì mọi thứ khác có thể thấy rõ vì đã được sơn bằng sơn đen bên trong sơn mài màu đen.
Vương Uyển Nhu cũng bật cười, nhanh tay cùng Trường Sinh giúp tôi lấy mực rồi từ từ bôi lên nắp quan tài.
Nước mực màu đen chậm rãi di chuyển dọc theo hoa văn được chạm trổ, nhìn thoáng qua là hình vẽ một khuôn mặt.
Vẫn dùng phong cách vẽ nét đứt, xem ra người vẽ bức tranh này nhất định là một bậc thầy, từ thời đó đã biết sử dụng kỹ thuật kết hợp ảo và thực rồi.
“Cạch! Cạch!” Âm thanh cắm rễ của Kiến Mộc ngày càng rõ hơn, ba người chúng tôi cũng đang chăm chú nhìn gương mặt dần lộ ra.
Lúc tôi đưa tay chạm vào phần mũi và miệng xuất hiện cuối cùng dưới gợn sóng, đập vào mắt chính là một gương mặt hết sức quen thuộc.
Nhưng tôi không biết đã gặp người này lúc nào, như thể rất muốn gọi tên của người đó. Biết rõ tên của hắn nhưng miệng lại chẳng thể nào nhớ nổi để thốt lên.
“Trương Dương?”
Trường Sinh đột nhiên kéo tôi vào lòng, lời nói cất lên đầy nặng nề: “Không sao đâu! Cô đừng lo lắng!”
Cậu ấy vừa nói xong, tôi bỗng chợt nhớ ra rồi, mà chủ nhân gương mặt dưới hồ được khắc trên nắp quan tài liền gọi Trương Dương!
Có người vài năm không gặp giống như bãi bể nương dâu, tôi không nói mình, mà là sư thúc!
Nhưng cũng có người mấy năm không gặp vẫn giống như trước, chính là Nguyên Thần Tịch, anh ta chẳng chút thay đổi nào, chỉ có vẻ lạnh lùng hơn xưa.
Một tay tôi ôm Trường Sinh, một tay ôm Tiểu Bạch, sững sờ nhìn anh ta: “Ai trốn cơ?”
“Hừ!” Nguyên Thần Tịch hừ lạnh, cơ thể bỗng lung lay đổ rập xuống đất không đứng dậy nổi.
Được rồi, người này vừa ra ngoài đã nói một câu không thể giải thích được, rồi sao nữa?
Tôi vội qua xem, thấy trên người Nguyên Thần Tịch không có vết thương ngoài da nào, nhưng mạch lại đập loạn xạ, đành đặt Tiểu Bạch sang một bên rồi bảo: “Em trông chừng anh ta nhé, chị xuống dưới xem một chút rồi lên ngay.”
Tiểu Bạch mím môi không tin nhưng bị Trường Sinh đứng cạnh tôi lườm nên đành gật đầu: “Nghe lời chị!”
Tôi vò đầu nó, gật đầu với Vương Uyển Nhu, nói với sư thúc và lão Miêu đừng để hai kẻ bất thường là đầu bếp Ngụy và Đại Hồng làm ra chuyện gì khác người.
“Ọe!” Sư thúc nhìn tôi rồi tỏ vẻ nôn mửa, vẫn không cam lòng nhìn Trường Sinh: “Còn dám hạ thủ với em gái Dương nữa, cẩn thận tôi đánh cậu!”
Trường Sinh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tôi, đành gật đầu.
Tôi nhờ người của Ngọc Hoàng cung chuẩn bị một số chuyện bên ngoài và mang xác của Viên Sĩ Bình đi. Một là để tránh có người bàn tán gây ảnh hưởng tới thanh danh của Ngọc Hoàng cung, hai là Viên Sĩ Bình cũng thật lòng giúp đỡ tôi.
Chuyện này Ngọc Hoàng cung làm rất thuận lợi, lúc này tôi mới yên tâm cầm theo một lá Thần Hỏa phù chậm rãi đi về phía cửa hang, nơi Nguyên Thần Tịch và giám đốc Lư đi lên.
Lá Thần Hỏa phù rơi xuống giống như không thấy đáy, bên trong tối như mực, hơn nữa dường như còn có luồng gió lạnh thổi từ trong ra.
Kiến Mộc trong tay Trường Sinh tới gần cửa hang liền rơi thẳng xuống, biến mất trong bóng tối.
“Tôi xuống trước, khi nào nghe thấy tôi gọi thì cô hãy xuống!” Trường Sinh liếc tôi rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Tôi không kịp giơ tay, đành chờ Vương Uyển Nhu thông báo tin tức của Trường Sinh.
“Cạch! Rắc…rắc…”
Trường Sinh vừa xuống thì dưới hang vang lên tiếng vỡ vụn, tôi chẳng còn tâm trí đâu nghĩ đến Thần Hỏa phù nữa, cứ thế mà nhảy xuống.
“Trương Dương!” Sư thúc vẫn nhìn tôi từ nãy đến giờ, thấy tôi nhảy xuống liền tức giận hét lớn.
Tuy nhiên, Vương Uyển Nhu nhanh chóng kéo tay tôi lại về mặt đất. Chỉ rơi vào trong hang một chút thôi mà tôi đã có thể cảm nhận được hơi lạnh từ nó, âm thanh răng rắc đang vang lên ngày một lớn hơn.
“Mọi người đây rồi, đến đây đi!” Cách đó không xa, Trường Sinh trầm giọng nói với chúng tôi.
Cậu rút lá Thần Hỏa phù ném ra bên kia, chỉ thấy Kiến Mộc nhỏ bằng đầu ngón tay giống như mọc rễ gắn chặt vào mặt quan tài đá, kẽ nứt trên thân hạt bắt đầu nảy mầm nhưng hình như rất khó khăn. Mỗi lần rễ cây Kiến Mộc đâm xuống một chút, quan tài đá sẽ nứt ra một chút vụn đá, thạch tinh màu đen xung quanh Kiến Mộc lại đang vui vẻ bơi lội.
Mắt tôi chứng kiến cả quá trình, sợ thạch tinh bơi không cẩn thận làm gãy Kiến Mộc. Kỳ lạ, những viên thạch tinh vậy mà lại thẩm thấu vào Kiến Mộc.
“Kiến Mộc, mộc khắc thổ, thổ sinh kim.” Tôi chợt nhớ đến ngũ hành sinh khắc vừa đơn giản nhất song cũng huyền ảo nhất.
Kiến Mộc là tổ tiên của vạn mộc, tuy chúng tôi không rõ quan tài đá này làm từ loại đá nào nhưng xét từ khía cạnh thổ sinh kim, chất liệu của chiếc quan tài này có thể sinh ra các loại dị bào như thạch tinh chắc chắn cũng có nguồn gốc kỳ lạ.
Mộc khắc thổ, vì vậy tổ tiên của vạn mộc là Kiến Mộc có thể khắc chế được tảng đá kia là chuyện hết sức bình thường.
Buồn cười nhất là bình thường chúng tôi cứ nghĩ mọi sự khó khăn lắm, còn định dùng máu cổ thần, rồi cả vảy của Âm Long nữa!
Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy ẩn giấu trong nó là nguyên lý của ngũ hành, có thể thúc đẩy Kiến Mộc.
Đây cũng là lý do vì sao đầu bếp Ngụy cứ phá bĩnh chúng tôi suốt khoảng thời gian qua, chắc hẳn lúc ở trong mộ ông ta đã nghe thấy chúng tôi phá vỡ tảng đá lớn nên nhận ra đây là nguyên lý thật sự. Lão già thực vật đáng ghét vì Đại Hồng tất nhiên sẽ không nói ra.
Mất công chúng tôi coi ông ta là người thật thà, không ngờ phía sau sự trung thực đó lại là một tảng đá!
Nhìn dáng vẻ này của Kiến Mộc tôi đoán sẽ tốn kha khá thời gian để phá được quan tài đá, tôi đành cầm Thần Hỏa phù soi bốn hướng, thấy hang động tuy không lớn nhưng có tới bốn cỗ quan tài đá.
Nói cách khác, ngoại trừ cỗ quan tài mà chúng tôi đã phá ở nhà họ Lư thì bốn chiếc khác đều ở nơi này. Nhưng bình thường lão đạo Diêu đảm nhận trọng trách chưởng giáo Ngọc Hoàng cung rất ít khi ra khỏi cửa, ông ấy làm thế nào để đưa được những cỗ quan tài đá này về Ngọc Hoàng cung nhỉ?
“Cô đến xem cái này đi!” Vương Uyển Nhu cũng cẩn thận quan sát tứ phía, dường như thấy đồ vật gì đó trong góc tường bèn gọi tôi tới.
Tôi nghĩ trên thế gian này có thứ làm tôi giật mình chắc chẳng có bao nhiêu, càng không nói tới quỷ sai ngàn năm Vương Uyển Nhu đi theohj chúng tôi, giật mình lại càng ít.
Nhưng khi thấy món đồ mà Vương Uyển Nhu chỉ cho tôi xem, tôi mới hiểu trải đời ít là như thế nào.
Tất cả các cỗ quan tài đều được khắc họa, tuy nhiên chúng có kích thước khác nhau. Ví dụ như chiếc quan tài đào được ở trường học cũng chỉ bằng hai cỗ quan tài bình thường, nhưng chiếc nằm trong kia chỉ bằng một phần tư quan tài khác, rất có khả năng Tiểu Bạch bị chôn trong đó.
Cổ động chứa được cả Trường Sinh và Nguyên Linh đi vào, hai người họ còn lật người nhào lộn ở trong đó từ trong ra ngoài, có thể đoán được hang động đó to đến mức nào.
Hai quan tài kia cũng có kích thước to nhỏ khác nhau, như thể mấy người thợ mộc giận nhau, anh làm lớn thì tôi làm nhỏ, anh làm nhỏ thì tôi làm vừa.
Chiếc quan tài đá lớn nhất được khắc họa điểm màu, tuy là màu đen nhưng các nhân vật và họa tiết được vẽ hết sức uyển chuyển, mặc dù phong cách vẽ không mới nhưng màu đen vẫn còn nguyên và có thể dùng được. Màu đen đó chính là loại cổ xưa nhất, đây là thứ mà Vương Uyển Nhu muốn tôi xem.
Tôi thấy bức tranh vẽ một cái hồ lớn giữa một thôn làng, dưới mặt hồ là dòng nước đang gợn sóng.
Đây chính là hình dáng của thần thôn và đài Vọng Hồn, bên ngoài thôn được vẽ bằng đường nét liền nhỏ quanh co khúc khuỷu tiến vào trong thôn, đồng thời cạnh đó lại vẽ thêm một đường nét đứt nữa.
Đường nét liền có cả người ra người vào, nhưng đường nét đứt thì chỉ thấy có người đi vào mà thôi.
Đường nét liền này đoán chừng chính là lối ra vào thật sự mà ông lão ở thôn thần đã nói với chúng tôi, còn đường nét đứt là nơi mà chúng tôi nhìn bằng mắt thường ngăn cản linh thể thoát ra khỏi đài Vọng Hồn.
“Cô có thấy gì không?” Vương Uyển Nhu thấy tôi nhìn hồi lâu thì rất khó hiểu, cô ấy chỉ tay vào mặt hồ: “Nếu không nhìn rõ thì sờ tay vào xem thử đi.”
Thật lòng mà nói, mặc dù tôi căm thù những chiếc quan tài này muốn chết nhưng với tay nghề này thì không biết dùng lời nào để cảm thán, nghệ nhân có trình độ cỡ này ở thời hiện đại cũng thuộc hàng cao thủ, so với máy móc cũng không kém cạnh chút nào.
Theo lời của Vương Uyển Nhu, tôi nhìn kỹ khu vực kia một chút, nhận ra ngoại trừ những hình nước gợn sóng bên ngoài, bên dưới đó còn khắc một cái gì đó hết sức khó hiểu.
Ánh sáng lúc tôi nhìn vào có sự khác biệt, tôi thấy Vương Uyển Nhu sờ tay lên đó, quả nhiên hoa văn gợn sóng không hề mịn màng.
“Đó là gì vậy?” Trường Sinh cũng kề vào lưng tôi, nói khẽ: “Quan tài đá này không phải có trước khi thôn thần xuất hiện sao? Tại sao nó lại khắc hình thôn thần chứ?”
“Lần trước anh ở trong quan tài đá này không thấy sao?” Tôi chậm rãi đưa tay lên vết chạm trổ, nhìn Trường Sinh hỏi.
Trường Sinh chần chừ một lúc rồi lắc đầu: “Khi ấy tôi bất tỉnh không biết gì, hơn nữa lúc đó trong quan tài mọc đầy dây leo, vốn cũng không thấy vách đá!”
Tôi ngẫm nghĩ lại dáng vẻ của mình lúc thấy chiếc quan tài đá lớn này trong cổ động, gật đầu: “Anh thử đi xem những quan tài khác có khắc cái gì không!”
Trường Sinh lắc đầu, buồn cười nói: “Quan tài đá khác chúng ta đã xem hết rồi đấy thôi, nào có khắc gì chứ!”
Tôi cân nhắc suy xét, đúng là chỉ có duy nhất cỗ quan tài đá này là chưa xem, tất cả các quan tài khác chúng tôi thấy đều không được khắc bất kỳ thứ gì.
“Rắc… rắc.”
Kiến Mộc vẫn đang từ từ đâm xuống dưới quan tài đá, âm thanh duy nhất trong động là tiếng đá khẽ nứt ra. Sư thúc và lão Miêu ở trên động thỉnh thoảng gọi bọn tôi, Trường Sinh cũng lập tức trả lời để tránh khiến họ lo lắng.
Vương Uyển Nhu dường như rất sốt ruột, giục tôi mau đoán xem hình vẽ phía dưới gợn sóng, song nhìn dáng vẻ gấp gáp ấy như đã biết rồi.
“Thử chấm máu lên xem!” Trường Sinh thấy tôi chạm tay lên đó không có hiệu quả, định cắn tay lấy máu.
Tôi vội kéo tay cậu ấy, cười nói: “Trong túi của tôi có mực nước.”
Vừa rồi bị Vương Uyển Nhu lừa chứ cái này sờ tay vào làm gì chứ.
Ngoại trừ họa tiết bên dưới được chạm khắc tỉ mỉ không nhìn rõ ra thì mọi thứ khác có thể thấy rõ vì đã được sơn bằng sơn đen bên trong sơn mài màu đen.
Vương Uyển Nhu cũng bật cười, nhanh tay cùng Trường Sinh giúp tôi lấy mực rồi từ từ bôi lên nắp quan tài.
Nước mực màu đen chậm rãi di chuyển dọc theo hoa văn được chạm trổ, nhìn thoáng qua là hình vẽ một khuôn mặt.
Vẫn dùng phong cách vẽ nét đứt, xem ra người vẽ bức tranh này nhất định là một bậc thầy, từ thời đó đã biết sử dụng kỹ thuật kết hợp ảo và thực rồi.
“Cạch! Cạch!” Âm thanh cắm rễ của Kiến Mộc ngày càng rõ hơn, ba người chúng tôi cũng đang chăm chú nhìn gương mặt dần lộ ra.
Lúc tôi đưa tay chạm vào phần mũi và miệng xuất hiện cuối cùng dưới gợn sóng, đập vào mắt chính là một gương mặt hết sức quen thuộc.
Nhưng tôi không biết đã gặp người này lúc nào, như thể rất muốn gọi tên của người đó. Biết rõ tên của hắn nhưng miệng lại chẳng thể nào nhớ nổi để thốt lên.
“Trương Dương?”
Trường Sinh đột nhiên kéo tôi vào lòng, lời nói cất lên đầy nặng nề: “Không sao đâu! Cô đừng lo lắng!”
Cậu ấy vừa nói xong, tôi bỗng chợt nhớ ra rồi, mà chủ nhân gương mặt dưới hồ được khắc trên nắp quan tài liền gọi Trương Dương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.