Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 349: Hiện thực và mộng cảnh

Khát Mưa

20/04/2024

Tôi nghe Tuyết Nữ nói mùi của miếng vải đỏ che trời rất dễ chịu, nghĩ có phải người bạn nhỏ này ăn chưa no không, liền từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ cọ vào miếng vải đỏ nói: “Phía trên này có mùi của ông nội!”

“Ông nội? “Tôi nghe xong thiếu chút nữa tè ra quần.

Ông nội của Tuyết Nữ rất có khả năng là thần núi, miếng vải đỏ che trời này nói thế nào cũng là của Ngọc Hoàng đại đế, với mùi trên người Sơn Thần giống nhau?

Chẳng lẽ tất cả những gì thần mang theo thì đều có cùng một loại mùi của cơ thể?

Bất quá nếu nói không rõ ràng tôi cũng để cho Tuyết Nữ cầm, Tiểu Bạch vốn không vui, đưa tay muốn kéo miếng vải đỏ trong tay Tuyết Nữ, nhưng sau khi bị đông lạnh hai tay liền ôm thật chặt con mèo trắng ngồi ở phía sau.

Con mèo trắng đối với miếng vải đỏ che trời có thể nói là hận thấu xương, nhìn thấy vải đỏ liền kêu to meo meo.

Kết quả con mèo trắng vừa gọi Lệ Cổ lại không thành thật, từ trong cơ thể tôi đi ra liền bay đến phía trước xe đi tìm Âm Long trong quạt của Vương Uyển Nhu.

Xe việt dã quân dụng kỳ thật có rất nhiều lợi ích, ít nhất phí qua đường tiết kiệm, nửa đêm ngay cả đón xe cũng không có, hỏi đường người khác cũng nhịn không được phải đứng thẳng nói chuyện với chúng tôi.

Bất quá tôi một đường để cho Trường Sinh không ngừng gọi điện thoại cho cô nàng mập vẫn không có người nghe, cũng không biết người này có phải đem điện thoại để ở chỗ nào hoặc là chơi đến điên rồi.

Đến buổi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng đến lúc tôi mua vé thì gọi điện thoại cho cô nàng mập hỏi cô ấy đang ở đâu, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy cô ấy.

Sư thúc cũng luôn thử, nhưng hoàn toàn vô dụng, hình như đã mất đi liên lạc với sư công bọn họ rồi.

Ta nghĩ đến liền có chút tức giận, rõ ràng đã nói ở chỗ này chờ, bọn họ chạy đi đâu rồi chứ?

Vương Uyển Nhu cùng Đại Hồng để cho Trường Sinh đi cảm ứng Kiến Mộc, ít nhất Kiến Mộc cùng cậu ấy trong lúc đó vẫn có liên hệ, nhưng Trường Sinh vừa cảm ứng, mãnh liệt phun ra một ngụm máu.

Thiếu chút nữa hù chết chúng tôi, đầu bếp Ngụy nắm mấy cây châm đâm vào trong cơ thể Trường Sinh. Hướng Vương Uyển Nhu mắng to: “Con bé này không biết thì đừng có nói lung tung, Kiến Mộc là Thượng Cổ Thần Mộc, mới đầu bởi vì còn nhỏ cho nên thằng nhóc Trường Sinh còn có thể khống chế, nhưng bây giờ chúng đang hít thở khí của quan tài đá, thêm vào Côn Lôn địa bàn của nó, như thế nào vẫn có thể khống chế được chứ! Cô đây là muốn hại chết cậu ấy sao!”

Tôi vội vàng giữ chặt Vương Uyển Nhu bảo cô ấy không nên chấp nhặt với đầu bếp Ngụy, ông ấy hôn mê bất tỉnh một lèo, vẫn chưa tìm được cơ hội nổi giận, rất vất vả mới tìm được một cơ hội, Đại Hồng ông ấy lại không dám mắng, chỉ có lấy can đảm bộc phát với Vương Uyển Nhu.

Đại Hồng thấy Vương Uyển Nhu bị mắng cũng hết sức ngượng ngùng, lại mắng đầu bếp Ngụy một trận.

Tôi một bên đỡ Trường Sinh, một bên kéo Vương Uyển Nhu, đành phải giương mắt xin sư thúc và Nguyên Thần Tịch giúp đỡ.

Cuối cùng là Nguyên Thần Tịch lôi kéo đầu bếp Ngụy tìm một người đồng hương nấu cơm cho chúng tôi ăn, mà sư thúc lại mang theo Vương Uyển Nhu đi khảo sát địa hình một chút, tốt nhất là có thể tìm được quỷ sai địa cấp, để vị quỷ sai địa cấp này giúp chúng tôi tìm sư công bọn họ.

Trường Sinh phun ra một ngụm máu kỳ thật cũng không có vấn đề gì, chỉ là nói Kiến Mộc cũng không cho cậu ấy cảm ứng nó, sư công bọn họ có thể đã mang theo Kiến Mộc lên núi Côn Lôn.

Tôi nhìn núi Côn Lôn cao vút trong mây xa xa, luôn cảm giác không thở nổi, giống như có cái gì đó đang chờ chúng tôi trên núi, chúng tôi vẫn không thể không đi.

Buổi tối ăn cơm xong, sư thúc cùng Vương Uyển Nhu nói hỏi qua địa phương cư dân rồi, sư công ba người bọn họ tại tối hôm qua cũng đã vào núi rồi, hơn nữa thần sắc còn rất vội vàng, cô nàng mập càng ngay cả giày cũng không mang liền hướng chạy ra ngoài.



Sau khi đi mới chạy về mang giày lấy hành lý.

Đồng hương nói chuyện này ánh mắt có chút lóe ra, thỉnh thoảng ngắm hai chiếc xe việt dã quân dụng phía sau chúng tôi.

Sư thúc đi theo giám đốc Đinh làm ăn vài năm, làm sao nhìn không ra điều mờ ám bên trong.

Sau khi ông hét to một tiếng, vị đồng hương kia sợ run rẩy một cái, từ trong túi áo cẩn thận móc ra một vật đen kịt bốn phương đưa cho ông.

Đó là một chiếc điện thoại thông minh kiểu mới nhất, đèn màu xanh lá cây phía trên còn đang không ngừng chớp động, tôi nhận lấy nhìn, trời đất!

Phía trên hiện chừng trăm cuộc gọi nhỡ, có của tôi cũng có sư thúc cùng Đại Hồng, đây là điện thoại của cô nàng mập kia.

Ba người bọn họ không biết bởi vì chuyện gì, vội vàng vội vàng chạy lên núi, cô nàng mập vừa đi vừa về đã đánh mất điện thoại di động.

Đồng hương nói là ông ấy nhặt được, chỉ là bởi vì đứa nhỏ thích chơi, cho nên mới không muốn trả lại cho chúng tôi, nhưng tay cũng không biết dùng, nghe được tiếng vang còn có thể bị dọa nhảy dựng lên.

Tôi nhìn điện thoại, ngoại trừ nghe điện thoại, bên trong còn có rất nhiều ảnh tự sướng của cô nàng mập.

Cô ấy gầy hơn nhiều so với lúc bước ra khỏi quan tài, khi quay ở góc bốn năm độ nó vẫn như thế, cho nên rất đắc ý.

Nhưng mấy tấm cuối cùng là ở trong một gian phòng, sư công ngồi ở một bên cùng lão Miêu nắm chặt đoạn Kiến Mộc kia đang nói gì đó.

Nhưng phía sau tấm kế tiếp chính là lão Miêu vội vàng cõng sư công chạy ra ngoài, khuôn mặt của cô nàng mập này tự nhiên méo mó, xem ra là thật sự xảy ra chuyện khẩn cấp.

Phía sau còn có hai tấm ảnh đều là màu đen, chắc là cô nàng mập không có tắt điện thoại di động nên không may chụp được.

Tôi cất kỹ điện thoại di động, từ trong ví tiền lấy ra hai trăm cho vị đồng hương kia bảo ông ta dẫn chúng tôi đến chỗ chụp ảnh của cô nàng mập xem thử, sau đó nói cho chúng tôi biết ba người bọn họ lên núi từ chỗ nào.

Vị đồng hương này hóa ra bị lừa mất điện thoại nên rất là khẩn trương, lập tức thấy tôi cho hai trăm, vội vàng hướng chúng tôi chắp tay, đưa chúng tôi tới nhà của ông ta.

Đó là một căn nhà gỗ gần chân núi nhất, kỳ thật nơi nào cũng có người nghèo, Thanh Hải mấy năm nay tuy rằng phát triển nhanh, còn có không ít xí nghiệp xịn sò, nhưng những người quanh năm ở dưới chân núi này sinh hoạt cũng không giàu có gì.

Tôi nhìn sơ qua một chút đường vào núi của họ và cô nàng mập, nhìn qua căn bản cũng không giống là người đi, đồng hương kia nói cô nàng mập bọn họ vội vàng đi ra ngoài, lão Miêu lại hét to một tiếng thiếu chút nữa dọa sư công đều từ trên lưng ngã xuống.

Tôi nghĩ không ra bọn họ rốt cuộc gặp phải tình huống khẩn cấp gì, rõ ràng đã nói ở chỗ này chờ chúng ta, mập mạp đang tự sướng, như thế nào thoáng cái liền chạy vào trong núi?

Trời chưa sáng cũng không dễ vào núi, chúng tôi cũng đoán không ra nguyên do, đành phải bỏ ra chút tiền ở nhà vị đồng hương này một đêm.

Mọi người thảo luận hồi lâu, đều ngủ muộn, đến hơn hai giờ sáng, tôi vừa chạm vào gối đã bị điện thoại đánh thức.

Mọi người trong đội trưởng Triển như sắp phát điên, hét lớn với tôi: “Cô ấy lại tới nữa rồi, hơn nữa lần này cũng giống như thật, chúng tôi sắp không chịu nổi rồi!



Đại Hồng ngủ cùng tôi cũng bị đánh thức, tôi vội hỏi đội triển lãm làm sao vậy.

Hóa ra chúng tôi mặc dù đã giải quyết xong chuyện kho lạnh và bóng trắng, nhưng chuyện đội cảnh sát hình sự bọn họ vẫn chưa giải quyết được chuyện ảo mộng.

Lúc chúng tôi rời đi bọn họ đã bắt đầu mộng du tập thể, trong lúc ngủ còn xông về phía Đại Hồng, may mắn bị đầu bếp Ngụy giữ chặt.

Phía sau bởi vì mang theo Tuyết Nữ, cho nên chúng tôi cũng không ở lại lâu, đi theo lại vội vã đến Thanh Hải tìm sư công bọn họ, cho nên liền quên chuyện bọn họ.

Đội trưởng Triển nói tối hôm qua họ tưởng uống nước bùa sẽ không sao nữa, kết quả kích thích không còn nữa, nhưng cho dù nằm mơ thật giống như thật, có thể cảm giác mình bất lực, hiện tại đều có thể thật sự cảm giác được nữ thần kia đang ở bên cạnh mình.

Đội trưởng Triển nói anh ta không dám về nhà sợ xấu mặt trước mặt vợ cho nên liền cùng mọi người thuê phòng ở bên ngoài, nhưng ngủ một giấc thức dậy thật sự có thể phát hiện bên cạnh mình có một người đã ngủ qua, mà Tiểu Hà ngủ cùng phòng với anh ta một cái giường khác đồng dạng cũng phát hiện bên cạnh anh ta có một dấu người, hơn nữa tư thế ngủ cuối cùng của nữ thần trong mộng anh ta giống nhau như đúc.

Đương nhiên những người khác phát hiện cũng đồng dạng hiện thực và ảo tưởng, tất cả mọi người có chút khẩn trương, nhưng cũng không có gì để chứng minh, bất đồng bởi vì một dấu ấn nói nên cái gì, hơn nữa còn thoáng cái chính là bảy cái.

Những thanh niên nhiệt huyết này lập tức hẹn buổi tối không ngủ, ngược lại muốn xem là chuyện gì xảy ra.

Kết quả ngủ thẳng đến nửa đêm, bọn họ uống trà đánh hai ván bài, có thể nhìn thấy rõ ràng nữ thần từ ngoài phòng đi vào, còn chỉ vì một mình mình bưng trà đưa nước, cho dù tự nói với mình đây là nằm mơ, đối với nữ thần vừa đánh vừa mắng, biểu hiện của cô giống như một người bị ủy khuất khiến người ta yêu thương, cuối cùng vẫn muốn ôm vào trong lòng từ từ an ủi.

Đội trưởng Triển đã nghe tôi nói qua một ít chuyện, dựa vào một chút nghị lực cuối cùng, cắn đầu lưỡi của mình, tỉnh táo lại một chút liền cuống quít gọi điện thoại cho tôi, những người khác không phải ngây ngốc mở to hai mắt cầm bài, chính là bưng ly nước uống nước cứ như vậy mở mắt ngủ thiếp đi.

Đội trưởng Triển thử đánh thức bọn họ, vừa tạt nước vừa vỗ vừa kéo lỗ tai hét to cũng không có ích gì.

Đại Hồng nghe cũng có chút bối rối, suy nghĩ một hồi cũng tìm không thấy ra cách, loại pháp  thuật trong nháy mắt nhập mộng còn kết hợp với hiện thực này thật sự chưa từng nghe qua.

Ngay cả cách dẫn mộng cao cấp nhất của Đạo gia cũng chỉ là làm cho người ta sinh ra ảo giác từ dưới đáy lòng, cũng không có kiểu dung hợp cao như vậy với hiện thực.

Đội trưởng Triển ở trong điện thoại hướng tôi hét to, cục trưởng Cao ở một bên cũng rất vội chen vào nói, loại chuyện này phát sinh ở cục cảnh sát, điều này dù như thế nào cũng làm cho cục trưởng vốn đã trường kỳ không thăng chức này không nhịn được.

Tôi không nghĩ ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ không mất tinh thần làm ảo mộng có chỗ xấu gì, chỉ là để cục trưởng Cao cho bọn họ ngủ trước đi, không phải chỉ là mơ thôi sao, bị dọa một chút cũng tốt.

Nhưng đội trưởng Triển sống chết cũng không đồng ý, nói tôi không hiểu nỗi sợ khủng khiếp đó, cái cảm giác biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng dù như thế nào cũng chạy không thoát, chính mình liều mạng giãy dụa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô gái có cùng một tấm hình với Đại Hồng kia ở bên người vòng tới vòng lui.

Dưới sự phản đối mãnh liệt của đội trưởng Triển, tôi đành phải cúp điện thoại trước, sau đó triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong đêm, gọi tất cả mọi người đến, mọi người cùng ngẫm lại chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.

Đây là một giấc mơ xuất hiện liên tục và rất chân thực, để một người của đội cảnh sát hình sự đi vào, còn sợ tới mức đội trưởng đội cảnh sát hinh sự luôn nói mình to gan này còn mất phong độ.

Nguyên Thần Tịch vừa nghe tôi nói xong, liền lập tức liếc mắt nhìn mèo trắng bị Tiểu Bạch ôm vào trong ngực nói: “Ở đây không phải cũng có một cao thủ ảo thuật sao? Để con mèo chết này quay lại thử xem, chúng ta phải tìm được bọn Tần lão tiên sinh, nếu không chuyện này sẽ rắc rối rồi.”

“Meo meo!”

Mèo trắng nghe vậy lông đuôi lập tức sù lên, nhìn chằm chằm Nguyên Thần Tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook