Chương 53: Hiện trường tai nạn xe không có âm khí
Khát Mưa
01/12/2023
Tôi và sư thúc đều sốt ruột, nhưng Trường Sinh chỉ mím chặt miệng không chịu nói, bướng bỉnh ra mặt.
Được! Tên này có thể nhìn bà nội và mẹ chết trước mặt mà vẫn có thể bình tĩnh tự mình mặc áo liệm giày liệm cho, ý chí kiên định như không phải người sống làm được đâu.
Sai rồi! La Trương Sinh vốn không phải là người sống mà, cậu vốn phải chết vào hơn một năm trước rồi.
Tôi thầm suy nghĩ đến mấy lượt rồi mà vẫn không thấy Trường Sinh nói chuyện nên rất sốt ruột, kéo cậu qua vội vàng hỏi: “Có phải là anh sợ nói ra rồi lão Miêu sẽ trách anh? Anh không nói thì thôi, tự em đi hỏi lão Miêu, dù sao sau này có chuyện gì em không hỏi anh nữa là được!”
“Không phải!” Trường Sinh yếu ớt ngẩng đầu nhìn tôi, ngượng ngùng nói: “Anh cũng không biết thứ này là gì, bà nội nói phá như vậy thôi!”
“Thật sao? Anh không lừa em?” Trong mắt tôi toàn là vẻ khó hiểu, Trường Sinh này mới bao tuổi mà có thể hiểu được nhiều như vậy, đúng là quá đáng.
Trường Sinh ra sức gật đầu, đôi mắt tối đen nhìn tôi đăm đăm nói: “Là thật, không tin em đi hỏi… đi hỏi…”
Nghĩ nửa ngày, cậu cũng không nghĩ ra người nào có thể hỏi được.
Trong lòng tôi bỗng thấy đau xót, nghĩ đến Trường Sinh ở trong thôn vốn không quen biết được mấy ai, hơn nữa lại là mệnh chết yểu trời sinh cho nên có hơi ít nói.
“Trong Vu thuật nói có một loại trùng được sinh ra từ chấp niệm của ma, bám vào thân người để đạt được nguyện vọng, có lẽ chính là loại này!” Sư phụ lăn quả trứng trong tay lên bàn trà mấy lượt, nói tiếp: “Trường Sinh đã dùng Vu thuật hút chấp niệm vào trong trứng gà cho nên chân anh ta khỏi rồi.”
“Ma còn có chấp niệm ạ? Vậy thì không phải là ác quỷ sao, nó không thể tự mình làm sao? Còn bám lên cơ thể con người làm gì!” Tôi bị lời đó làm cho hơi mơ hồ, chuyện này khác hoàn toàn với quan niệm bình thường mà tôi biết.
Sư phụ gật đầu nói: “Ác quỷ không từ bỏ chuyện trước khi chết, mà cái gọi là chấp niệm của ma là chỉ chấp niệm sau khi thành ma, chứng minh thứ này sau khi chết đi vẫn còn linh trí, xem chừng có hơi khó giải quyết!”
Tôi liếc mắt nhìn Trường Sinh, lại thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu, chắc cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
“Vậy chúng ta có cần phải hỏi thử tài xế sẽ nói gì không?” Nhất thời tôi cảm thấy hứng thú với chuyện của học viện Hoài Hóa.
Chấp niệm sau khi thành ma? Sẽ là cái gì? Làm một con ma có lý tưởng cao thượng?
Hai người cục trưởng Cao và đội trưởng Triển ở bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện nửa ngày, lúc này cuối cùng cũng có chuyện cho bọn họ nói, hình như lúc tài xế kia nói chuyện trong miệng có ngậm thứ gì đó, cứ mơ hồ ậm ừ không nghe rõ.
Tôi đưa ngón tay chọc vào chân của người đó, đúng lúc đang nghĩ có cần cho ông ta một cái Mê Hồn chú để hỏi lúc ông ta đâm phải người ta đã nhìn thấy cái gì không.
Thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một cảnh sát trẻ tuổi sống mũi đổ mồ hôi mặc áo khoác cảnh sát hổn hển nói: “Học viện Hoài Hóa lại xảy ra tai nạn xe rồi, người chết lần này lại là nữ!”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi sofa, lôi Trường Sinh chạy ra bên ngoài.
“Bé Dương, con có người yêu rồi thì không cần sư phụ con nữa à!” Sư thúc ở bên trong hét lớn.
Ông ấy vừa gào lên, tất cả nhân viên làm việc khắp cục cảnh sát đều ngẩng đầu nhìn tôi và Trường Sinh.
Mặt tôi lập tức nóng bừng lên, hất tay Trường Sinh ra, quay người vào phòng đá sư thúc một cái rồi mới đỡ sư phụ nói: “Chúng ta đi hiện trường xem thử ạ?”
“Bé Dương, về sau con vẫn nên cách Trường Sinh xa chút, trên người con vẫn còn Tác Hồn Dẫn của bà nội thằng bé hạ đấy!” Gương mặt sư phụ bị kính đen che mất một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét mặt của ông qua giọng nói khẽ khàng.
Tôi vốn chẳng hề kiêng kị Tác Hồn Dẫn, dù sao chỉ cần uống chút máu của Trường Sinh vào giữa tháng bảy là được, cũng chả có gì khác.
Sư phụ thấy tôi không để tâm bèn nắm chặt lấy cái tay đang đỡ ông của tôi, nặng nề thở dài nói: “Đây chính là ý trời! Ý trời…”
Tôi bị cảm giác tang thương trong lúc này dọa sợ, trong đầu thoáng chốc ù đặc.
May mà trên đường đi, sư phụ không nói thêm gì nữa, những tôi cũng không dám cách Trường Sinh quá gần.
Lúc nhớ lại cảm giác sinh mệnh chạy đi trong căn nhà gỗ của cậu, vẫn khiến tôi cảm thấy sợ hãi như cũ.
Lúc chúng tôi đến, dây cảnh báo xung quanh đã được giăng lên, thi thể vẫn chưa được đưa đi, chỉ dùng vải trắng che qua, nhưng không thể nào che hết được máu tươi đầy đất.
Những cảnh sát xử lý nhìn thấy cục trưởng Cao và đội trưởng Triển cùng nhau đi đến thì vội vàng chào, giao tài liệu trong tay rồi lái mô tô gầm rú rời đi như chạy trối chết.
Tôi giao sư phụ cho sư thúc, xuống xe tập trung nhìn xung quanh, lồng ngực giống bị thứ gì đè nặng như khi ở dưới đáy nước, phải dùng cả miệng cả mũi để hít thở mới có thể khiến tôi cảm thấy hít vào được một chút không khí.
Nhưng dạo hai vòng tôi lại phát hiện cả chỗ ấy rất sạch sẽ, không có chút âm khí nào.
Đối với một nơi liên tiếp xảy ra tai nạn xe, không có chút âm khí nào càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Bình thường đến địa phủ cũng chỉ trong bảy ngày, người bình thường chết sẽ quanh quẩn mấy ngày ở chỗ chết, bởi vì chính người ấy không cho rằng mình chết rồi, không bằng lòng tin rằng mình đã chết.
Cho nên tuần đầu sẽ xảy ra chuyện khi người chết ý thức được mình đã chết sẽ quay về nơi mình nhớ mong nhất….
Nhưng chỗ trước mắt này, không có chút âm khí nào, ngay cả người mới chết này cũng giống như cái xác trống không nằm ở đó, giống như hồn phách lúc trước ở trong thân thể này đã lập tức tiêu tán ngay trong không khí.
“Khè! Khè!” Bên tai truyền đến tiếng lưỡi rắn khè khè của Âm Long, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại phát hiện tên này đang cẩn thận thè lưỡi rắn trong cổ áo áo len cao cổ của tôi.
“Phù—” Tôi thở ra một hơi thật dài, đột nhiên phát hiện mình quên cả việc hít thở, nghẹn một hơi khiến cho mặt đỏ ửng, nhưng tôi lại không có chút cảm giác gì, chỉ mải thất thần nghĩ chuyện này.
“Phù! Phù!” Tôi vội cố gắng hít thở ba bốn lượt, kinh ngạc đánh giá chỗ này, mới nãy thôi suýt chút nữa là tôi sẽ trở thành người duy nhất từ xưa đến nay, có khi là cả tương lai bị chết vì tự nín thở.
“Đi!” Tôi đang quan sát xung quanh thì đột nhiên Trường Sinh kéo tôi đến cạnh xe cảnh sát: “Có phải lúc nãy em quên hít thở đúng không?”
Nhìn vào đôi mắt của cậu, tôi bỗng nhớ đến lời của sư phụ, nhưng không biết tại sao dưới ánh nhìn chăm chú trong đôi mắt đó, tôi lại không có chút sức chống cự nào, trong đầu toàn là dáng vẻ cậu chàng này đút kẹo cho mẹ cậu, tôi vẫn chưa bình tâm lại thì đầu đã gật liền mấy cái.
Trường Sinh thấy tôi gật đầu, thế là kéo tôi lui đến gần đuôi xe cảnh sát mới nói: “Lúc nãy anh cũng suýt nữa bị nghẹn thở chết, ở đây có thứ hấp thu sinh mệnh!”
“Sao anh biết?” Nhất thời tôi thấy khó chịu trong lòng, tên nhóc thoạt nhìn khờ như vậy sao lại biết nhiều thứ hơn tôi chứ, quả là khiến người ta không vui nổi.
Trường Sinh lại vẫn không biết gì, kéo tôi vào trong xe, nói với sư phụ: “Thầy Hắc, nếu như ác quỷ có tâm nguyện chưa được hoàn thành, vì muốn ở lại dương gian có phải là cần phải làm gì vài chuyện gì đó không?”
Mí mắt tôi giật giật, không phải đúng là ác quỷ chứ?
Tôi không muốn đụng phải thứ đó, hoàn toàn không có lý lẽ, chỉ là một thứ cố chấp đến cùng, chỉ nhớ tới chút chuyện cuối cùng trước khi mình chết, chỉ có thể trực tiếp xua tan thôi.
Sư phụ gật đầu: “Nhất định phải hấp thải âm, hơn nữa còn phải đúng cách thức mới được.”
Vậy tức là linh hồn của những người chết này rất có thể đã bị ác quỷ kia nuốt rồi?
Tôi vừa nghĩ đến khả năng này là mắt chợt đau xót, cảm giác tức ngực lại trở lại, tôi vội nhắm mắt, thở mạnh ra mấy hơi.
Lúc này sư thúc đang nói chuyện vui vẻ với mấy giáo viên nữ của trường học ở phía trước, tôi đoán chắc ông ấy chả có tâm tình nào liếc mắt nhìn thi thể đâu.
“Mấy người phát hiện ra gì rồi?” Cục trưởng Cao đứng ngoài cửa xe vươn đầu vào hỏi.
Trường Sinh khẽ liếc nhìn tôi, cúi đầu không nói gì nữa, cẩn thận vân vê vạt áo.
Cục trưởng Cao cũng không có kiên nhẫn để ý đến Trường Sinh, cười hỏi thẳng tôi: “Trương Dương nhìn ra được gì?”
Tôi nặng nề lắc đầu, rõ ràng cảm giác bị nghẹn thở sắp chết khi nãy chỉ có tôi và Trường Sinh có, người khác không cảm nhận được.
“Chúng ta đi xem tài xế gây tai nạn trước đi!” Tôi sợ cục trưởng Cao lại hỏi gì nữa nên gật đầu cười nói với ông ta.
Bởi vì sư thúc không ở trong xe, tôi đành phải đỡ sư phụ ra, đi về chiếc xe gây tai nạn.
“Không! Tôi không có…” Còn chưa đi đến chiếc xe gây ra tai nạn đã nghe thấy tiếng hét nho nhỏ của một người ở trong xe, giống như đang tự an ủi bản thân không có đâm phải người ta.
Tôi vừa đi vào lại nhìn thấy cánh tay và gương mặt lộ ra bên ngoài của người đó hiện lên ánh nước bất thường, đây là dáng vẻ cả người sắp bị trùng hóa.
Tôi vội tung ra một tấm Định Hồn phù để trấn định anh ta lại, vẫy tay với cục trưởng Cao: “Mau! Cứu người quan trọng hơn!”
Cục trưởng Cao cũng bị tình hình trước mắt dọa sợ, vừa nãy ông ta chỉ nhìn người chết rồi đến nhìn qua tài xế gây ra tai nạn, không phát hiện có gì bất thường, nhưng trong thời gian ông đi qua đi lại thì người này đã lập tức thay đổi.
Mấy cảnh sát vừa kéo vừa ôm, kéo người tài xế đó đến phòng tầng một tòa nhà số chín ký túc xá giáo viên của học viện Hoài Hóa, đội trưởng Triển nhanh nhẹn đi mua trứng gà ta.
Nhưng cả người này sắp hóa thành trùng rồi, Trường Sinh lăn từng quả trứng gà một, không biết phải lăn đến bao giờ.
Tôi nhìn lòng bàn tay nắm chặt của Trường Sinh, không biết nên làm gì cho phải, Âm Long ở bên hông lại xì xì mấy tiếng, há miệng lắc lư cái đầu rắn nhìn gã tài xế không ngừng co rút nằm trên đất.
Vừa nghĩ đến tên này thích cắn nuốt âm khí nặng, lòng tôi nghĩ vậy cũng bèn định bụng thử một chút, đuổi cục trưởng Cao và toàn bộ người của ông ta ra ngoài, tôi lôi Âm Long ra vứt lên người gã tài xế kia.
“Âm Long làm được không?” Trường Sinh vừa nhìn thấy Âm Long là cả người gần như run lên, cuối cùng mới chậm chạp hỏi ra một câu.
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết, Âm Long không phải là tôi nuôi, nó cũng chỉ là ở tạm bên cạnh tôi thôi, chủ nhân của nó là ai vẫn luôn là một câu hỏi.
Âm Long chỉ thè lưỡi về phía gã tài xế, đột nhiên vảy khắp người nó mở ra, cả người như mèo xù lông, chui vào trong cổ áo của gã tài xế kia.
Bên tai tôi dường như cũng có thể nghe thấy tiếng vảy của Âm Long cắt rách làn da của gã tài xế, đầu tôi bỗng lóe lên, nhận thức của mình với Âm Long dường như ngoài việc biết nó thích ăn rắn và âm khí ra, đúng là chưa từng để tâm cho nó ăn bao giờ.
Được! Tên này có thể nhìn bà nội và mẹ chết trước mặt mà vẫn có thể bình tĩnh tự mình mặc áo liệm giày liệm cho, ý chí kiên định như không phải người sống làm được đâu.
Sai rồi! La Trương Sinh vốn không phải là người sống mà, cậu vốn phải chết vào hơn một năm trước rồi.
Tôi thầm suy nghĩ đến mấy lượt rồi mà vẫn không thấy Trường Sinh nói chuyện nên rất sốt ruột, kéo cậu qua vội vàng hỏi: “Có phải là anh sợ nói ra rồi lão Miêu sẽ trách anh? Anh không nói thì thôi, tự em đi hỏi lão Miêu, dù sao sau này có chuyện gì em không hỏi anh nữa là được!”
“Không phải!” Trường Sinh yếu ớt ngẩng đầu nhìn tôi, ngượng ngùng nói: “Anh cũng không biết thứ này là gì, bà nội nói phá như vậy thôi!”
“Thật sao? Anh không lừa em?” Trong mắt tôi toàn là vẻ khó hiểu, Trường Sinh này mới bao tuổi mà có thể hiểu được nhiều như vậy, đúng là quá đáng.
Trường Sinh ra sức gật đầu, đôi mắt tối đen nhìn tôi đăm đăm nói: “Là thật, không tin em đi hỏi… đi hỏi…”
Nghĩ nửa ngày, cậu cũng không nghĩ ra người nào có thể hỏi được.
Trong lòng tôi bỗng thấy đau xót, nghĩ đến Trường Sinh ở trong thôn vốn không quen biết được mấy ai, hơn nữa lại là mệnh chết yểu trời sinh cho nên có hơi ít nói.
“Trong Vu thuật nói có một loại trùng được sinh ra từ chấp niệm của ma, bám vào thân người để đạt được nguyện vọng, có lẽ chính là loại này!” Sư phụ lăn quả trứng trong tay lên bàn trà mấy lượt, nói tiếp: “Trường Sinh đã dùng Vu thuật hút chấp niệm vào trong trứng gà cho nên chân anh ta khỏi rồi.”
“Ma còn có chấp niệm ạ? Vậy thì không phải là ác quỷ sao, nó không thể tự mình làm sao? Còn bám lên cơ thể con người làm gì!” Tôi bị lời đó làm cho hơi mơ hồ, chuyện này khác hoàn toàn với quan niệm bình thường mà tôi biết.
Sư phụ gật đầu nói: “Ác quỷ không từ bỏ chuyện trước khi chết, mà cái gọi là chấp niệm của ma là chỉ chấp niệm sau khi thành ma, chứng minh thứ này sau khi chết đi vẫn còn linh trí, xem chừng có hơi khó giải quyết!”
Tôi liếc mắt nhìn Trường Sinh, lại thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu, chắc cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
“Vậy chúng ta có cần phải hỏi thử tài xế sẽ nói gì không?” Nhất thời tôi cảm thấy hứng thú với chuyện của học viện Hoài Hóa.
Chấp niệm sau khi thành ma? Sẽ là cái gì? Làm một con ma có lý tưởng cao thượng?
Hai người cục trưởng Cao và đội trưởng Triển ở bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện nửa ngày, lúc này cuối cùng cũng có chuyện cho bọn họ nói, hình như lúc tài xế kia nói chuyện trong miệng có ngậm thứ gì đó, cứ mơ hồ ậm ừ không nghe rõ.
Tôi đưa ngón tay chọc vào chân của người đó, đúng lúc đang nghĩ có cần cho ông ta một cái Mê Hồn chú để hỏi lúc ông ta đâm phải người ta đã nhìn thấy cái gì không.
Thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một cảnh sát trẻ tuổi sống mũi đổ mồ hôi mặc áo khoác cảnh sát hổn hển nói: “Học viện Hoài Hóa lại xảy ra tai nạn xe rồi, người chết lần này lại là nữ!”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi sofa, lôi Trường Sinh chạy ra bên ngoài.
“Bé Dương, con có người yêu rồi thì không cần sư phụ con nữa à!” Sư thúc ở bên trong hét lớn.
Ông ấy vừa gào lên, tất cả nhân viên làm việc khắp cục cảnh sát đều ngẩng đầu nhìn tôi và Trường Sinh.
Mặt tôi lập tức nóng bừng lên, hất tay Trường Sinh ra, quay người vào phòng đá sư thúc một cái rồi mới đỡ sư phụ nói: “Chúng ta đi hiện trường xem thử ạ?”
“Bé Dương, về sau con vẫn nên cách Trường Sinh xa chút, trên người con vẫn còn Tác Hồn Dẫn của bà nội thằng bé hạ đấy!” Gương mặt sư phụ bị kính đen che mất một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét mặt của ông qua giọng nói khẽ khàng.
Tôi vốn chẳng hề kiêng kị Tác Hồn Dẫn, dù sao chỉ cần uống chút máu của Trường Sinh vào giữa tháng bảy là được, cũng chả có gì khác.
Sư phụ thấy tôi không để tâm bèn nắm chặt lấy cái tay đang đỡ ông của tôi, nặng nề thở dài nói: “Đây chính là ý trời! Ý trời…”
Tôi bị cảm giác tang thương trong lúc này dọa sợ, trong đầu thoáng chốc ù đặc.
May mà trên đường đi, sư phụ không nói thêm gì nữa, những tôi cũng không dám cách Trường Sinh quá gần.
Lúc nhớ lại cảm giác sinh mệnh chạy đi trong căn nhà gỗ của cậu, vẫn khiến tôi cảm thấy sợ hãi như cũ.
Lúc chúng tôi đến, dây cảnh báo xung quanh đã được giăng lên, thi thể vẫn chưa được đưa đi, chỉ dùng vải trắng che qua, nhưng không thể nào che hết được máu tươi đầy đất.
Những cảnh sát xử lý nhìn thấy cục trưởng Cao và đội trưởng Triển cùng nhau đi đến thì vội vàng chào, giao tài liệu trong tay rồi lái mô tô gầm rú rời đi như chạy trối chết.
Tôi giao sư phụ cho sư thúc, xuống xe tập trung nhìn xung quanh, lồng ngực giống bị thứ gì đè nặng như khi ở dưới đáy nước, phải dùng cả miệng cả mũi để hít thở mới có thể khiến tôi cảm thấy hít vào được một chút không khí.
Nhưng dạo hai vòng tôi lại phát hiện cả chỗ ấy rất sạch sẽ, không có chút âm khí nào.
Đối với một nơi liên tiếp xảy ra tai nạn xe, không có chút âm khí nào càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Bình thường đến địa phủ cũng chỉ trong bảy ngày, người bình thường chết sẽ quanh quẩn mấy ngày ở chỗ chết, bởi vì chính người ấy không cho rằng mình chết rồi, không bằng lòng tin rằng mình đã chết.
Cho nên tuần đầu sẽ xảy ra chuyện khi người chết ý thức được mình đã chết sẽ quay về nơi mình nhớ mong nhất….
Nhưng chỗ trước mắt này, không có chút âm khí nào, ngay cả người mới chết này cũng giống như cái xác trống không nằm ở đó, giống như hồn phách lúc trước ở trong thân thể này đã lập tức tiêu tán ngay trong không khí.
“Khè! Khè!” Bên tai truyền đến tiếng lưỡi rắn khè khè của Âm Long, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại phát hiện tên này đang cẩn thận thè lưỡi rắn trong cổ áo áo len cao cổ của tôi.
“Phù—” Tôi thở ra một hơi thật dài, đột nhiên phát hiện mình quên cả việc hít thở, nghẹn một hơi khiến cho mặt đỏ ửng, nhưng tôi lại không có chút cảm giác gì, chỉ mải thất thần nghĩ chuyện này.
“Phù! Phù!” Tôi vội cố gắng hít thở ba bốn lượt, kinh ngạc đánh giá chỗ này, mới nãy thôi suýt chút nữa là tôi sẽ trở thành người duy nhất từ xưa đến nay, có khi là cả tương lai bị chết vì tự nín thở.
“Đi!” Tôi đang quan sát xung quanh thì đột nhiên Trường Sinh kéo tôi đến cạnh xe cảnh sát: “Có phải lúc nãy em quên hít thở đúng không?”
Nhìn vào đôi mắt của cậu, tôi bỗng nhớ đến lời của sư phụ, nhưng không biết tại sao dưới ánh nhìn chăm chú trong đôi mắt đó, tôi lại không có chút sức chống cự nào, trong đầu toàn là dáng vẻ cậu chàng này đút kẹo cho mẹ cậu, tôi vẫn chưa bình tâm lại thì đầu đã gật liền mấy cái.
Trường Sinh thấy tôi gật đầu, thế là kéo tôi lui đến gần đuôi xe cảnh sát mới nói: “Lúc nãy anh cũng suýt nữa bị nghẹn thở chết, ở đây có thứ hấp thu sinh mệnh!”
“Sao anh biết?” Nhất thời tôi thấy khó chịu trong lòng, tên nhóc thoạt nhìn khờ như vậy sao lại biết nhiều thứ hơn tôi chứ, quả là khiến người ta không vui nổi.
Trường Sinh lại vẫn không biết gì, kéo tôi vào trong xe, nói với sư phụ: “Thầy Hắc, nếu như ác quỷ có tâm nguyện chưa được hoàn thành, vì muốn ở lại dương gian có phải là cần phải làm gì vài chuyện gì đó không?”
Mí mắt tôi giật giật, không phải đúng là ác quỷ chứ?
Tôi không muốn đụng phải thứ đó, hoàn toàn không có lý lẽ, chỉ là một thứ cố chấp đến cùng, chỉ nhớ tới chút chuyện cuối cùng trước khi mình chết, chỉ có thể trực tiếp xua tan thôi.
Sư phụ gật đầu: “Nhất định phải hấp thải âm, hơn nữa còn phải đúng cách thức mới được.”
Vậy tức là linh hồn của những người chết này rất có thể đã bị ác quỷ kia nuốt rồi?
Tôi vừa nghĩ đến khả năng này là mắt chợt đau xót, cảm giác tức ngực lại trở lại, tôi vội nhắm mắt, thở mạnh ra mấy hơi.
Lúc này sư thúc đang nói chuyện vui vẻ với mấy giáo viên nữ của trường học ở phía trước, tôi đoán chắc ông ấy chả có tâm tình nào liếc mắt nhìn thi thể đâu.
“Mấy người phát hiện ra gì rồi?” Cục trưởng Cao đứng ngoài cửa xe vươn đầu vào hỏi.
Trường Sinh khẽ liếc nhìn tôi, cúi đầu không nói gì nữa, cẩn thận vân vê vạt áo.
Cục trưởng Cao cũng không có kiên nhẫn để ý đến Trường Sinh, cười hỏi thẳng tôi: “Trương Dương nhìn ra được gì?”
Tôi nặng nề lắc đầu, rõ ràng cảm giác bị nghẹn thở sắp chết khi nãy chỉ có tôi và Trường Sinh có, người khác không cảm nhận được.
“Chúng ta đi xem tài xế gây tai nạn trước đi!” Tôi sợ cục trưởng Cao lại hỏi gì nữa nên gật đầu cười nói với ông ta.
Bởi vì sư thúc không ở trong xe, tôi đành phải đỡ sư phụ ra, đi về chiếc xe gây tai nạn.
“Không! Tôi không có…” Còn chưa đi đến chiếc xe gây ra tai nạn đã nghe thấy tiếng hét nho nhỏ của một người ở trong xe, giống như đang tự an ủi bản thân không có đâm phải người ta.
Tôi vừa đi vào lại nhìn thấy cánh tay và gương mặt lộ ra bên ngoài của người đó hiện lên ánh nước bất thường, đây là dáng vẻ cả người sắp bị trùng hóa.
Tôi vội tung ra một tấm Định Hồn phù để trấn định anh ta lại, vẫy tay với cục trưởng Cao: “Mau! Cứu người quan trọng hơn!”
Cục trưởng Cao cũng bị tình hình trước mắt dọa sợ, vừa nãy ông ta chỉ nhìn người chết rồi đến nhìn qua tài xế gây ra tai nạn, không phát hiện có gì bất thường, nhưng trong thời gian ông đi qua đi lại thì người này đã lập tức thay đổi.
Mấy cảnh sát vừa kéo vừa ôm, kéo người tài xế đó đến phòng tầng một tòa nhà số chín ký túc xá giáo viên của học viện Hoài Hóa, đội trưởng Triển nhanh nhẹn đi mua trứng gà ta.
Nhưng cả người này sắp hóa thành trùng rồi, Trường Sinh lăn từng quả trứng gà một, không biết phải lăn đến bao giờ.
Tôi nhìn lòng bàn tay nắm chặt của Trường Sinh, không biết nên làm gì cho phải, Âm Long ở bên hông lại xì xì mấy tiếng, há miệng lắc lư cái đầu rắn nhìn gã tài xế không ngừng co rút nằm trên đất.
Vừa nghĩ đến tên này thích cắn nuốt âm khí nặng, lòng tôi nghĩ vậy cũng bèn định bụng thử một chút, đuổi cục trưởng Cao và toàn bộ người của ông ta ra ngoài, tôi lôi Âm Long ra vứt lên người gã tài xế kia.
“Âm Long làm được không?” Trường Sinh vừa nhìn thấy Âm Long là cả người gần như run lên, cuối cùng mới chậm chạp hỏi ra một câu.
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết, Âm Long không phải là tôi nuôi, nó cũng chỉ là ở tạm bên cạnh tôi thôi, chủ nhân của nó là ai vẫn luôn là một câu hỏi.
Âm Long chỉ thè lưỡi về phía gã tài xế, đột nhiên vảy khắp người nó mở ra, cả người như mèo xù lông, chui vào trong cổ áo của gã tài xế kia.
Bên tai tôi dường như cũng có thể nghe thấy tiếng vảy của Âm Long cắt rách làn da của gã tài xế, đầu tôi bỗng lóe lên, nhận thức của mình với Âm Long dường như ngoài việc biết nó thích ăn rắn và âm khí ra, đúng là chưa từng để tâm cho nó ăn bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.